Ngọc Thuận tự mình dẫn Khâu gia đến phủ đệ mới, sau khi vào cửa, trước tiên hắn dẫn họ đến phòng khách, giới thiệu hạ nhân trong phủ rồi mới quay đầu nói với Khâu Khải Chính: “ Mọi người dùng bữa đi. Phủ này có chút lớn, vốn là do Hoàng thượng dành chọn riêng cho Minh Nguyệt công chúa, chưa từng có ai ở qua, bây giờ thì lại trở thành Khâu phủ.” Ẩn ý trong lời nói là Hoàng thượng đã ban cho Khâu gia hoàng ân cuồn cuộn, không những ban cho Khâu gia kim bài miễn tử mà còn sửa phủ công chúa thành Khâu phủ.
"Làm phiền công công, mong người chuyển lời với Hoàng thượng rằng Khâu gia nhớ rõ ân đức của Hoàng thượng." Khâu Khải Chính nói. Hoàng thượng đổi phủ công chúa thành Khâu phủ chỉ sợ cũng vì nghĩ cho Ninh nhi.
Sau khi tiễn Ngọc thuận ở cửa, Viên thị không vừa ý nói: "Hừ, có gì đặc biệt hơn người, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, Ninh nhi là do ta cứu về đó." Dù thế nào đi nữa thì cũng phải phong cho bà một danh hào chứ! Vậy mà chỉ ban một cái kim bài cho lão gia, còn bà thì không có gì cả!
"Ngươi muốn chết sao!" Khâu Khải Chính trừng mắt nhìn bà một cái rồi liền bước vào phòng khách. Ông cũng biết là thê tử cứu Ninh nhi, nhưng mấy năm nay bà
làm những chuyện gì có lẽ mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng. Hoàng thượng chắc chắn là đã cho người ta tra xét một lần rồi mới an bài như thế. Hơn nữa, Hoàng thượng chính là một người bao che khuyết điểm cho người thân, chỉ sợ việc này còn chưa thể kết thúc như vậy.
Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ nhìn nhau, cũng không nói gì mà đi thẳng vào nhà. Nếu là bình thường thì Khâu Minh Trí nhất định sẽ là người đầu tiên bước tới dỗ Viên thị, nhưng bây giờ hắn chỉ trầm mặc một chút liền vào phòng. Viên thị nghẹn khuất một lúc thấy không được gì thì cũng đi theo vào phòng khách.
Vừa vào phòng thì thấy đã có một bàn đầy thức ăn, còn có bốn nha hoàn hành lễ với bọn họ, nói: "Lão gia, phò mã, nhị gia, tam gia, lão phu nhân thỉnh dùng bữa!"
Khâu Minh Thông cũng không nghĩ nhiều mà ngồi xuống, vài người bên cạnh Khâu Khải Chính thì giật mình một chút mới ngồi xuống. Bốn nha hoàn thấy vậy mới bưng chén lên, mọi người đều ngồi xuống bàn rồi thì có một nha hoàn bưng bát thuốc đến trước mặt Viên thị, hành lễ nói: "Lão phu nhân, đây là do Hoàng thượng cố ý ban thưởng cho ngài. Hoàng thượng nói, người đã cứu công chúa của chúng ta, có công lao rất lớn, thuốc bổ này là vị thuốc rất tốt được Giang Nam tiến công, thập phần trân quý. Hoàng thượng đặc biệt ban cho lão phu nhân dùng mười ngày, mỗi ngày một chén, phải dùng hết." Trên mặt nha hoàn mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt vô cùng cung kính.
Viên thị vui vẻ, bà đã nói rồi mà, bà là người có công lao lớn nhất, làm sao Hoàng thượng có thể đã quên bà?Vô cùng vui mừng mà bưng bát thuốc lên uống, vừa uống một ngụm thì liền phun ra trên bàn, vẻ mặt Viên thị vô cùng thống khổ. Sắc mặt nha hoàn không đổi dọn dẹp một chút rồi khẽ hành lễ, nói: "Lão phu nhân, hoàng thượng có lệnh, nô tỳ phải nhìn thấy người uống hết thuốc này nếu không thì Hoàng thượng sẽ tự mình đến xem ngài uống."
"Các ngươi củng không phải là chủ của ta, làm gì có thuốc bổ tiến cống nào lại đắng như vậy? Có phải các ngươi đổi thuốc của tahay không?" Viên thị nổi giận đùng đùng mắng nha hoàn, bát thuốc bà mới vừa uống là cái quỷ gì mà còn đắng hơn cả Hoàng liên (*).
(*) Hoàng liên: một vị thuốc vô cùng đắng.
Nha hoàn lại hành lễ nói: "Lão phu nhân, nô tỳ làm sao dám? Thuốc này là do Ngọc Thuận công công tự mình đưa tới. Lão phu nhân, ngài mau uống đi, nếu không nô tỳ chỉ đành phải hồi bẩm lại Hoàng thượng." Thuốc này quả thật là được tiến cống từ Giang Nam, là một vị thuốc tốt nhưng mà thuốc này so với cực phẩm Hoàng liên còn đắng hơn một bậc, loại khổ này… ngay cả một tiểu nha hoàn như nàng còn không muốn uống nữa là…
"Ta, ta uống cùng với canh." Uống cùng với canh thì bà không tin là còn có thể đắng như vậy.
"Lão phu nhân muốn uống cùng thức ăn, tốt! Tiểu Liên, bưng thức ăn và canh làm riêng cho lão phu nhân lên đây." Lập tức, trước mặt Viên thị liền có thêm vài món thức ăn, đều là mang theo vị thuốc. Viên thị vừa thấy liền không thuận theo, lúc này nha hoàn lại hành lễ với bà, trả lời: "Lão phu nhân,ngự trù trong cung nói, thuốc này uống với những món ăn này thì sẽ ngon hơn, Hoàng thượng nhất định thưởng cho ngài. À, ngài dùng cơm xong, còn có loại trà chuyên dành cho ngài. Nói đến đây, nô tỳ chúc mừng lão phu nhân, loại tôn vinh này, ngài chính là người thứ nhất ở Hiên Viên hoàng triều nếm thử. Nhưng mà, nếu ngài không tôn trọng thì chỉ sợ là sẽ bị mất đầu nha!" Chuẩn bị từ cơm canh đến cả trà, tiểu nha hoàn đều nhịn không được nghĩ, Viên lão phu nhân này đã làm cái gì? Khiến cho hoàng thượng nhớ kỹ bà như vậy!
"Cái gì... Cái gì?" Không phải chỉ là ăn cơm thôi sao? Không ăn thì không ăn, sao lại nghiêm trọng? Vậy mới nói Viên thị chỉ là một tiểu dân nơi phố phường, nhiều nhất cũng chỉ làm nha hoàn thấp kém ở Hàn phủ, quả thật chưa từng biết đến Hoàng quyền.
"Mất đầu a! Ngài không biết sao? Trước đây tiên hoàng từng thưởng một mâm điểm tâm cho gia đình một thần tử, ai ngờ người thê tử của thần tử này đánh rơi điểm tâm, vậy mà qua ngày hôm sau bà ta liền mất đầu.”
Nghe như vậy, Viên thị liền không dám nó gì nữai, ngoan ngoãn bưng bát thuốc lên uống. Vẻ mặt thống khổ không chịu nổi, bà cầu cứu nhìn về phía bốn phụ tử đang vùi đầu ăn cơm. Nhưng mà lúc này không có ai để ý bà, Khâu Khải Chính biết chắc chắn Hoàng thượng buộc thê tử ăn hoàng liên. Dù trên mặt không biểu tình nhưng trong lòng lại vô cùng tán thành, ban ngày bà nói những lời như vậy trước mặt Hoàng thái hậu, xứng đáng ăn Hoàng liên mười ngày. Trước kia còn chưa biết được thân thế của Ninh nhi thì tìm mọi cách soi mói nàng, còn nói là vì nữ nhi thân sinh. Nhưng hiện tại khi biết thân thế của Ninh nhi, cho dù có cơ hội biết nữ nhi ruột thịt được chôn cất ở đâu, vậy mà bà cư nhiên một chữ cũng không nhắc tới. Không phải xứng đáng ăn Hoàng liên thì là gì?
Về phần Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ, họ đã sớm cảm thấy mẫu thân có chút quá đáng, nhưng mà họ là con cũng không tiện nói. Mà Khâu Minh Trí, từ hoàng cung trở về thì liền bị dọa sợ, làm sao còn dám lên tiếng, chỉ sợ Khâu Tiểu Ninh mách gì đó với Hoàng đế thì hắn sẽ bị mất đầu.
Cứ như vậy, Viên thi mang theo vẻ mặt thống khổ ăn hết bữa cơm này, vội hỏi: “Bữa cơm này đã ăn xong rồi, mau bưng thức ăn bình thường lên cho ta.” Không phải nói là thật trân quý sao? Bà đã ăn một bát lớn như vậy rồi, chắc là không còn đúng không?
Ai ngờ nha hoàn kia lại hành lễ, nói: “Lão phu nhân, nhóm nô tỳ đã chuẩn bị rất nhiều, ngài đợi một chút, nô tỳ sẽ gọi Tiểu Liên bưng lên cho người.” Phốc, ha ha, rốt cuộc là lão phu nhân đã làm gì mà để cho Hoàng thượng tức giận như vậy!?
“Không… không cần…” Miệng thì đắng, bụng thì chua sót, còn có chút đau.
“Nô tỳ đã hiểu, tiểu Liên, mau dâng trà của lão phu nhân lên.”
Không bao lâu, canh liền xảy ra Viên thị trước mặt. Viên thị ngay cả nói chuyện tâm đều không có, cầm lấy canh liền hướng miệng đưa. Vừa uống một ngụm liền phun ra đến đây, này cái quỷ gì này nọ đem miệng nàng đều nhanh toan rớt. Bất quá, chống lại nha hoàn trong suốt ý cười mặt, hằng tâm, đem chỉnh bát đều quán đến trong bụng.
Nha hoàn phúc phúc thân, hỏi: "Lão phu nhân nhưng là nếu uống một chén?" Khổ ngay cả vốn là dược liệu, có kháng viêm, giải nhiệt chờ hiệu quả. Bất quá này thời tiết dùng quả thật là có chút không thích hợp, cho nên mới riêng xứng này cái cực toan canh, giải dược tính.
Không bao lâu sau thì liền có nha hoàn dâng trà lên trước mặt Viên thị. Ngay cả tâm tư phản đối cũng không còn, bà bưng tách trà lên. Nhưng vừa uống một ngụm thì liền muốn phun ra, cái quỷ này khiến cho miệng của bà muốn rớt ra luôn rồi. Nhưng mà ngước mắt lên lại nhìn thấy nha hoàn mang ý cười trong suốt bên cạnh, cố gắng, nuốt xuống hết cả tách trà.
Nha hoàn hành lễ nói: “Lão phu nhân, chỉ uống một tách thôi sao?” Đây vốn là dược liệu giải nhiệt, rất tốt nha!
--- ------
Một bữa cơm mà lấy đi nửa cái mạng của Viên thị, trước vốn định ăn cơm xong thì đi dạo phủ đệ, xem nơi này lớn như thế nào, nhưng bây giờ bà cũng không muốn động đậy nữa, chỉ muốn tìm một chỗ để ngủ. Ai ngờ, bà còn chưa hỏi thì nha hoàn lại hành lễ nói: “Lão phu nhân, Hoàng thượng nói rằng ngài đã liều mình cứu công chúa thì nhất định là một người thiện tâm. Bắt đầu từ hôm nay, nô tỳ sẽ cùng người niệm kinh ở phật đường của Khâu phủ một canh giờ (**). Qua nửa tháng nữa, Hoàng thượng sẽ tự thân phái một ma ma đến để cùng ngài bàn luận, nếu đáp lại không tốt thì sẽ có hình phạt.” Hoàng thượng không phải là cho người bàn luận mà rõ ràng là cho người đến kiểm tra.
(**) Một canh giờ: 2 giờ đồng hồ.
Nhìn Viên thị có khổ mà không nói được, chỉ đành đi theo nha hoàn đến phật đường, mấy phụ tử vẫn bình tĩnh đang ăn cơm, nhất trí không hé răng. Đương nhiên, cho dù bọn họ có hé răng thì cũng là vô dụng.
Ngọc Thuận đứng bên cửa vụng trộm nhìn, thấy nha hoàn dẫn Viên thị đến phật đường thì mới rời đi, trở lại trong cung để bẩm báo lại cho Hiên Viên Minh Nhật. Vừa vào thư phòng, hắn liền lui qua một bên chờ Hoàng thượng đặt câu hỏi. Nghe thấy âm thanh của Ngọc Thuận, Hiên Viên Minh Nhật liền dừng đọc sách, hỏi: "Mọi việc làm được thế nào?" Viên thị dù sao đã cứu mệnh của muội muội, hắn không thể trị tội Viên thị quá rõ ràng. Nhưng mà khiến cho nàng có khổ mà nói không nên lời thì vẫn được.
"Hoàng thượng, tất cả đều làm theo ngài nói, ngài yên tâm." Ngọc Thuận nhớ tới vẻ mặt Viên thị như ăn Hoàng liên trong giờ cơm thì liền cúi thấp đầu, nhịn không được cười cười.
Hiên Viên Minh Nhật gật đầu: "Lệnh cho Hoa Trinh tiếp tục như vậy, mười ngày sau nếu bà ta vẫn không biết hối cải, trẫm sẽ lại ban thưởng đến khi bà sửa lại mới thôi." Không cho muội muội trở về đó cũng có một phần nguyên nhân do Viên thị. Muội muội hiện tại có thai, cần tĩnh dưỡng.
So sánh với Viên thị khổ không nói nên lời thì Khâu Tiểu Ninh lại vô cùng hạnh phúc. Trên bàn lớn bày thật nhiều thức ăn. Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch ngồi ở hai bên của nàng, thỉnh thoảng hỏi nàng thích ăn cái gì, còn không ngừng gắp thứa ăn vào dĩa cho nàng. Dĩa thức ăn của Khâu Tiểu Ninh giống như tòa núi nhỏ, mà Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch thì lại chưa ăn gì. Nhìn thấy như vậy, Khâu Tiểu Ninh lại có chút muốn khóc, tuy nàng là phụ nữ có thai nhưng cũng không cần đa sầu đa cảm như vậy. Hàm chứa lệ, gắp thức ăn vào dĩa của Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch: "Cha mẹ, hai người đừng gắp cho ta nữa, hai người cũng mau ăn."
Đến lúc buông đũa, Khâu Tiểu Ninh có chút kỳ quái, sao hắn còn chưa tới? Nhịn không được, Khâu Tiểu Ninh hỏi Tô Mộ Tịch: "Nương, vì sao Hoàng thượng không tới?" Nhìn dáng vẻ của hắn, không giống như không thích muội muội này mà?
Tô Mộ Tịch cười nhẹ, nhìn Hiên Viên Hạo Thành, Hiên Viên Hạo Thành cũng cười hì hì nói: "Minh Nguyệt, Minh Nhật rất ngốc, hắn sợ con không để ý tới hắn, không gọi hắn ca ca, tiểu tử kia cũng không tự tin, hừ hừ hừ..." Tuy rằng Y nhi có đôi khi cũng không gọi hắn ‘ca ca’, nhưng là Thành nhi vẫn là không sợ Y nhi. Mới không giống Minh Nhật, sợ hãi liền trốn tránh không gặp Minh Nguyệt.
“Đứa nhỏ Minh Nhật này, mặc dù ngày thường một chữ cũng không nói nhưng ta biết hắn đã xem con là muội muội. Các con là song bào thai, cũng giống như Minh Văn và Minh Võ, nhưng Minh Văn, Minh Võ là được lớn lên cùng nhau. Trước đây ba huynh đệ cùng chơi trốn tìm, dù cho Minh Võ trốn ở đâu thì Minh Văn cũng có thể dễ dàng tìm thấy. Khi đó Minh Nhật cũng mới bảy tuổi, nhìn thấy Minh Văn và Minh Võ thân thiết như vậy, liền hỏi ta: ‘Nương, nếu như có muội muội ở đây, có phải là ta trốn ở đâu thì muội muội cũng có thể tìm thấy ta đúng không?’ Lúc ấy, ta vừa nghe lời này liền khóc, có lẽ đã dọa dợ hắn, từ đó về sau sẽ không nhắc đến hai từ ‘muội muội’ trước mặt ta nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới con. Bây giờ con đã trở về, chắc chắn hắn thật cao hứng, nhưng mà nghe con kêu Minh Thông là ‘ca ca’, trong lòng hắn có chút khó chịu, chờ khi chính hắn nghĩ thông suốt là tốt rồi. Đến lúc đó a, ta lại lo lắng hắn sẽ mang toàn bộ thứ tốt trong cung đều chuyển hết vào phòng của con." Tô Mộ Tịch nói xong, từ ái xoa lên tóc Khâu Tiểu Ninh.
Nhắc đến thói quen sẽ đưa những thứ tốt nhất cho người mà mình quan tâm, có lẽ cũng là có chút di truyền. Nhớ lúc trước, khi nàng vừa mới tiến cung, Hạo Thành đều tặng nàng những thứ mà hắn trân quý. Sau này, nương tiến cung, ngốc tử này nghĩ rằng nương đến dẫn nàng đi, nên lại đem những gì hắn thích tặng lại cho nương. Bây giờ tập tính này của Minh Nhật, cũng không phải giống Hạo Thành lúc đó sao? Nghĩ như vậy, Tô Mộ Tịch lại không nhìn được bật cười.
Nghe xong lời nói của Tô Mộ Tịch, Khâu Tiểu Ninh cũng không nói gì, nhưng nàng nghĩ nàng phải tự mình đi nhìn xem ca ca ruột của nàng.
"Làm phiền công công, mong người chuyển lời với Hoàng thượng rằng Khâu gia nhớ rõ ân đức của Hoàng thượng." Khâu Khải Chính nói. Hoàng thượng đổi phủ công chúa thành Khâu phủ chỉ sợ cũng vì nghĩ cho Ninh nhi.
Sau khi tiễn Ngọc thuận ở cửa, Viên thị không vừa ý nói: "Hừ, có gì đặc biệt hơn người, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, Ninh nhi là do ta cứu về đó." Dù thế nào đi nữa thì cũng phải phong cho bà một danh hào chứ! Vậy mà chỉ ban một cái kim bài cho lão gia, còn bà thì không có gì cả!
"Ngươi muốn chết sao!" Khâu Khải Chính trừng mắt nhìn bà một cái rồi liền bước vào phòng khách. Ông cũng biết là thê tử cứu Ninh nhi, nhưng mấy năm nay bà
làm những chuyện gì có lẽ mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng. Hoàng thượng chắc chắn là đã cho người ta tra xét một lần rồi mới an bài như thế. Hơn nữa, Hoàng thượng chính là một người bao che khuyết điểm cho người thân, chỉ sợ việc này còn chưa thể kết thúc như vậy.
Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ nhìn nhau, cũng không nói gì mà đi thẳng vào nhà. Nếu là bình thường thì Khâu Minh Trí nhất định sẽ là người đầu tiên bước tới dỗ Viên thị, nhưng bây giờ hắn chỉ trầm mặc một chút liền vào phòng. Viên thị nghẹn khuất một lúc thấy không được gì thì cũng đi theo vào phòng khách.
Vừa vào phòng thì thấy đã có một bàn đầy thức ăn, còn có bốn nha hoàn hành lễ với bọn họ, nói: "Lão gia, phò mã, nhị gia, tam gia, lão phu nhân thỉnh dùng bữa!"
Khâu Minh Thông cũng không nghĩ nhiều mà ngồi xuống, vài người bên cạnh Khâu Khải Chính thì giật mình một chút mới ngồi xuống. Bốn nha hoàn thấy vậy mới bưng chén lên, mọi người đều ngồi xuống bàn rồi thì có một nha hoàn bưng bát thuốc đến trước mặt Viên thị, hành lễ nói: "Lão phu nhân, đây là do Hoàng thượng cố ý ban thưởng cho ngài. Hoàng thượng nói, người đã cứu công chúa của chúng ta, có công lao rất lớn, thuốc bổ này là vị thuốc rất tốt được Giang Nam tiến công, thập phần trân quý. Hoàng thượng đặc biệt ban cho lão phu nhân dùng mười ngày, mỗi ngày một chén, phải dùng hết." Trên mặt nha hoàn mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt vô cùng cung kính.
Viên thị vui vẻ, bà đã nói rồi mà, bà là người có công lao lớn nhất, làm sao Hoàng thượng có thể đã quên bà?Vô cùng vui mừng mà bưng bát thuốc lên uống, vừa uống một ngụm thì liền phun ra trên bàn, vẻ mặt Viên thị vô cùng thống khổ. Sắc mặt nha hoàn không đổi dọn dẹp một chút rồi khẽ hành lễ, nói: "Lão phu nhân, hoàng thượng có lệnh, nô tỳ phải nhìn thấy người uống hết thuốc này nếu không thì Hoàng thượng sẽ tự mình đến xem ngài uống."
"Các ngươi củng không phải là chủ của ta, làm gì có thuốc bổ tiến cống nào lại đắng như vậy? Có phải các ngươi đổi thuốc của tahay không?" Viên thị nổi giận đùng đùng mắng nha hoàn, bát thuốc bà mới vừa uống là cái quỷ gì mà còn đắng hơn cả Hoàng liên (*).
(*) Hoàng liên: một vị thuốc vô cùng đắng.
Nha hoàn lại hành lễ nói: "Lão phu nhân, nô tỳ làm sao dám? Thuốc này là do Ngọc Thuận công công tự mình đưa tới. Lão phu nhân, ngài mau uống đi, nếu không nô tỳ chỉ đành phải hồi bẩm lại Hoàng thượng." Thuốc này quả thật là được tiến cống từ Giang Nam, là một vị thuốc tốt nhưng mà thuốc này so với cực phẩm Hoàng liên còn đắng hơn một bậc, loại khổ này… ngay cả một tiểu nha hoàn như nàng còn không muốn uống nữa là…
"Ta, ta uống cùng với canh." Uống cùng với canh thì bà không tin là còn có thể đắng như vậy.
"Lão phu nhân muốn uống cùng thức ăn, tốt! Tiểu Liên, bưng thức ăn và canh làm riêng cho lão phu nhân lên đây." Lập tức, trước mặt Viên thị liền có thêm vài món thức ăn, đều là mang theo vị thuốc. Viên thị vừa thấy liền không thuận theo, lúc này nha hoàn lại hành lễ với bà, trả lời: "Lão phu nhân,ngự trù trong cung nói, thuốc này uống với những món ăn này thì sẽ ngon hơn, Hoàng thượng nhất định thưởng cho ngài. À, ngài dùng cơm xong, còn có loại trà chuyên dành cho ngài. Nói đến đây, nô tỳ chúc mừng lão phu nhân, loại tôn vinh này, ngài chính là người thứ nhất ở Hiên Viên hoàng triều nếm thử. Nhưng mà, nếu ngài không tôn trọng thì chỉ sợ là sẽ bị mất đầu nha!" Chuẩn bị từ cơm canh đến cả trà, tiểu nha hoàn đều nhịn không được nghĩ, Viên lão phu nhân này đã làm cái gì? Khiến cho hoàng thượng nhớ kỹ bà như vậy!
"Cái gì... Cái gì?" Không phải chỉ là ăn cơm thôi sao? Không ăn thì không ăn, sao lại nghiêm trọng? Vậy mới nói Viên thị chỉ là một tiểu dân nơi phố phường, nhiều nhất cũng chỉ làm nha hoàn thấp kém ở Hàn phủ, quả thật chưa từng biết đến Hoàng quyền.
"Mất đầu a! Ngài không biết sao? Trước đây tiên hoàng từng thưởng một mâm điểm tâm cho gia đình một thần tử, ai ngờ người thê tử của thần tử này đánh rơi điểm tâm, vậy mà qua ngày hôm sau bà ta liền mất đầu.”
Nghe như vậy, Viên thị liền không dám nó gì nữai, ngoan ngoãn bưng bát thuốc lên uống. Vẻ mặt thống khổ không chịu nổi, bà cầu cứu nhìn về phía bốn phụ tử đang vùi đầu ăn cơm. Nhưng mà lúc này không có ai để ý bà, Khâu Khải Chính biết chắc chắn Hoàng thượng buộc thê tử ăn hoàng liên. Dù trên mặt không biểu tình nhưng trong lòng lại vô cùng tán thành, ban ngày bà nói những lời như vậy trước mặt Hoàng thái hậu, xứng đáng ăn Hoàng liên mười ngày. Trước kia còn chưa biết được thân thế của Ninh nhi thì tìm mọi cách soi mói nàng, còn nói là vì nữ nhi thân sinh. Nhưng hiện tại khi biết thân thế của Ninh nhi, cho dù có cơ hội biết nữ nhi ruột thịt được chôn cất ở đâu, vậy mà bà cư nhiên một chữ cũng không nhắc tới. Không phải xứng đáng ăn Hoàng liên thì là gì?
Về phần Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ, họ đã sớm cảm thấy mẫu thân có chút quá đáng, nhưng mà họ là con cũng không tiện nói. Mà Khâu Minh Trí, từ hoàng cung trở về thì liền bị dọa sợ, làm sao còn dám lên tiếng, chỉ sợ Khâu Tiểu Ninh mách gì đó với Hoàng đế thì hắn sẽ bị mất đầu.
Cứ như vậy, Viên thi mang theo vẻ mặt thống khổ ăn hết bữa cơm này, vội hỏi: “Bữa cơm này đã ăn xong rồi, mau bưng thức ăn bình thường lên cho ta.” Không phải nói là thật trân quý sao? Bà đã ăn một bát lớn như vậy rồi, chắc là không còn đúng không?
Ai ngờ nha hoàn kia lại hành lễ, nói: “Lão phu nhân, nhóm nô tỳ đã chuẩn bị rất nhiều, ngài đợi một chút, nô tỳ sẽ gọi Tiểu Liên bưng lên cho người.” Phốc, ha ha, rốt cuộc là lão phu nhân đã làm gì mà để cho Hoàng thượng tức giận như vậy!?
“Không… không cần…” Miệng thì đắng, bụng thì chua sót, còn có chút đau.
“Nô tỳ đã hiểu, tiểu Liên, mau dâng trà của lão phu nhân lên.”
Không bao lâu, canh liền xảy ra Viên thị trước mặt. Viên thị ngay cả nói chuyện tâm đều không có, cầm lấy canh liền hướng miệng đưa. Vừa uống một ngụm liền phun ra đến đây, này cái quỷ gì này nọ đem miệng nàng đều nhanh toan rớt. Bất quá, chống lại nha hoàn trong suốt ý cười mặt, hằng tâm, đem chỉnh bát đều quán đến trong bụng.
Nha hoàn phúc phúc thân, hỏi: "Lão phu nhân nhưng là nếu uống một chén?" Khổ ngay cả vốn là dược liệu, có kháng viêm, giải nhiệt chờ hiệu quả. Bất quá này thời tiết dùng quả thật là có chút không thích hợp, cho nên mới riêng xứng này cái cực toan canh, giải dược tính.
Không bao lâu sau thì liền có nha hoàn dâng trà lên trước mặt Viên thị. Ngay cả tâm tư phản đối cũng không còn, bà bưng tách trà lên. Nhưng vừa uống một ngụm thì liền muốn phun ra, cái quỷ này khiến cho miệng của bà muốn rớt ra luôn rồi. Nhưng mà ngước mắt lên lại nhìn thấy nha hoàn mang ý cười trong suốt bên cạnh, cố gắng, nuốt xuống hết cả tách trà.
Nha hoàn hành lễ nói: “Lão phu nhân, chỉ uống một tách thôi sao?” Đây vốn là dược liệu giải nhiệt, rất tốt nha!
--- ------
Một bữa cơm mà lấy đi nửa cái mạng của Viên thị, trước vốn định ăn cơm xong thì đi dạo phủ đệ, xem nơi này lớn như thế nào, nhưng bây giờ bà cũng không muốn động đậy nữa, chỉ muốn tìm một chỗ để ngủ. Ai ngờ, bà còn chưa hỏi thì nha hoàn lại hành lễ nói: “Lão phu nhân, Hoàng thượng nói rằng ngài đã liều mình cứu công chúa thì nhất định là một người thiện tâm. Bắt đầu từ hôm nay, nô tỳ sẽ cùng người niệm kinh ở phật đường của Khâu phủ một canh giờ (**). Qua nửa tháng nữa, Hoàng thượng sẽ tự thân phái một ma ma đến để cùng ngài bàn luận, nếu đáp lại không tốt thì sẽ có hình phạt.” Hoàng thượng không phải là cho người bàn luận mà rõ ràng là cho người đến kiểm tra.
(**) Một canh giờ: 2 giờ đồng hồ.
Nhìn Viên thị có khổ mà không nói được, chỉ đành đi theo nha hoàn đến phật đường, mấy phụ tử vẫn bình tĩnh đang ăn cơm, nhất trí không hé răng. Đương nhiên, cho dù bọn họ có hé răng thì cũng là vô dụng.
Ngọc Thuận đứng bên cửa vụng trộm nhìn, thấy nha hoàn dẫn Viên thị đến phật đường thì mới rời đi, trở lại trong cung để bẩm báo lại cho Hiên Viên Minh Nhật. Vừa vào thư phòng, hắn liền lui qua một bên chờ Hoàng thượng đặt câu hỏi. Nghe thấy âm thanh của Ngọc Thuận, Hiên Viên Minh Nhật liền dừng đọc sách, hỏi: "Mọi việc làm được thế nào?" Viên thị dù sao đã cứu mệnh của muội muội, hắn không thể trị tội Viên thị quá rõ ràng. Nhưng mà khiến cho nàng có khổ mà nói không nên lời thì vẫn được.
"Hoàng thượng, tất cả đều làm theo ngài nói, ngài yên tâm." Ngọc Thuận nhớ tới vẻ mặt Viên thị như ăn Hoàng liên trong giờ cơm thì liền cúi thấp đầu, nhịn không được cười cười.
Hiên Viên Minh Nhật gật đầu: "Lệnh cho Hoa Trinh tiếp tục như vậy, mười ngày sau nếu bà ta vẫn không biết hối cải, trẫm sẽ lại ban thưởng đến khi bà sửa lại mới thôi." Không cho muội muội trở về đó cũng có một phần nguyên nhân do Viên thị. Muội muội hiện tại có thai, cần tĩnh dưỡng.
So sánh với Viên thị khổ không nói nên lời thì Khâu Tiểu Ninh lại vô cùng hạnh phúc. Trên bàn lớn bày thật nhiều thức ăn. Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch ngồi ở hai bên của nàng, thỉnh thoảng hỏi nàng thích ăn cái gì, còn không ngừng gắp thứa ăn vào dĩa cho nàng. Dĩa thức ăn của Khâu Tiểu Ninh giống như tòa núi nhỏ, mà Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch thì lại chưa ăn gì. Nhìn thấy như vậy, Khâu Tiểu Ninh lại có chút muốn khóc, tuy nàng là phụ nữ có thai nhưng cũng không cần đa sầu đa cảm như vậy. Hàm chứa lệ, gắp thức ăn vào dĩa của Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch: "Cha mẹ, hai người đừng gắp cho ta nữa, hai người cũng mau ăn."
Đến lúc buông đũa, Khâu Tiểu Ninh có chút kỳ quái, sao hắn còn chưa tới? Nhịn không được, Khâu Tiểu Ninh hỏi Tô Mộ Tịch: "Nương, vì sao Hoàng thượng không tới?" Nhìn dáng vẻ của hắn, không giống như không thích muội muội này mà?
Tô Mộ Tịch cười nhẹ, nhìn Hiên Viên Hạo Thành, Hiên Viên Hạo Thành cũng cười hì hì nói: "Minh Nguyệt, Minh Nhật rất ngốc, hắn sợ con không để ý tới hắn, không gọi hắn ca ca, tiểu tử kia cũng không tự tin, hừ hừ hừ..." Tuy rằng Y nhi có đôi khi cũng không gọi hắn ‘ca ca’, nhưng là Thành nhi vẫn là không sợ Y nhi. Mới không giống Minh Nhật, sợ hãi liền trốn tránh không gặp Minh Nguyệt.
“Đứa nhỏ Minh Nhật này, mặc dù ngày thường một chữ cũng không nói nhưng ta biết hắn đã xem con là muội muội. Các con là song bào thai, cũng giống như Minh Văn và Minh Võ, nhưng Minh Văn, Minh Võ là được lớn lên cùng nhau. Trước đây ba huynh đệ cùng chơi trốn tìm, dù cho Minh Võ trốn ở đâu thì Minh Văn cũng có thể dễ dàng tìm thấy. Khi đó Minh Nhật cũng mới bảy tuổi, nhìn thấy Minh Văn và Minh Võ thân thiết như vậy, liền hỏi ta: ‘Nương, nếu như có muội muội ở đây, có phải là ta trốn ở đâu thì muội muội cũng có thể tìm thấy ta đúng không?’ Lúc ấy, ta vừa nghe lời này liền khóc, có lẽ đã dọa dợ hắn, từ đó về sau sẽ không nhắc đến hai từ ‘muội muội’ trước mặt ta nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới con. Bây giờ con đã trở về, chắc chắn hắn thật cao hứng, nhưng mà nghe con kêu Minh Thông là ‘ca ca’, trong lòng hắn có chút khó chịu, chờ khi chính hắn nghĩ thông suốt là tốt rồi. Đến lúc đó a, ta lại lo lắng hắn sẽ mang toàn bộ thứ tốt trong cung đều chuyển hết vào phòng của con." Tô Mộ Tịch nói xong, từ ái xoa lên tóc Khâu Tiểu Ninh.
Nhắc đến thói quen sẽ đưa những thứ tốt nhất cho người mà mình quan tâm, có lẽ cũng là có chút di truyền. Nhớ lúc trước, khi nàng vừa mới tiến cung, Hạo Thành đều tặng nàng những thứ mà hắn trân quý. Sau này, nương tiến cung, ngốc tử này nghĩ rằng nương đến dẫn nàng đi, nên lại đem những gì hắn thích tặng lại cho nương. Bây giờ tập tính này của Minh Nhật, cũng không phải giống Hạo Thành lúc đó sao? Nghĩ như vậy, Tô Mộ Tịch lại không nhìn được bật cười.
Nghe xong lời nói của Tô Mộ Tịch, Khâu Tiểu Ninh cũng không nói gì, nhưng nàng nghĩ nàng phải tự mình đi nhìn xem ca ca ruột của nàng.