Một di nương kêu khóc đừng làm hại con bà ta, điều này vô cùng thuyết phục.
Vân Lễ và Tuần Phong cùng nhìn về phía Tần Phương Nghi, bà ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, giống như bị hai bàn tay lạnh lẽo siết chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
"Ta thật sự không biết tờ giấy kia là gì, có người đã âm thầm đặt nó trên người ta!" Thủy Linh Lung tỏ vẻ nghi ngờ nói, mọi ánh mắt dò xét đồng loạt rơi xuống đầu Triệu ma ma. Khi bà ta đang kéo Thủy Linh Lung thì tờ giấy rơi ra, bà ta là tình nghi lớn nhất, mà chủ tử của bà ta lại là Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Lung đi tới trước mặt Vân Lễ, hắn đưa tờ giấy cho nàng, nàng nhận lấy, sau khi nhìn kĩ thì nhíu mày: "Chữ viết này... Nhìn rất quen!"
Nàng đưa cho Lão phu nhân, Lão phu nhân không nhìn ra manh mối gì nhưng Vương ma ma luôn chăm chỉ luyện chữ lại biến sắc. Bà nói thầm bên tai Lão phu nhân mấy câu, Lão phu nhân lập tức nổi trận lôi đình: "Mang sách đến đây!"
"Vâng!" Vương ma ma khom người lui xuống, lúc trở lại đã cầm thêm một cuốn "Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh".
Lão phu nhân ném cuốn Kinh Phật và tờ giấy cho Thủy Linh Khê, đúng vậy, ném, có thể thấy được bà tức giận đến mức nào.
Thủy Linh Khê tập trung nhìn qua, bỗng sững sờ. Tại sao lại như vậy? Sao chữ viết trên tờ giấy và trên cuốn Kinh Phật lại giống nhau như đúc? Nhưng rõ ràng nàng không cho người viết thư tình mà!
Thủy Linh Lung nghiêm mặt nói: "Nhị muội, Kinh Phật là ngươi chép, như vậy tờ giấy này cũng là ngươi viết, thì ra người muốn hủy danh tiết của ta là ngươi! Muốn để Chu di nương làm người chịu tội thay cũng là ngươi!"
Hô hấp của Thủy Linh Khê gần như dừng lại, nàng ta không chút suy nghĩ thốt ra: "Không phải! Kinh Phật không phải là ta chép! Là Bạch Lan chép! Ta không biết chữ trên trên tờ giấy là chuyện gì. Bạch Lan, là ngươi hãm hại ta phải không?
Triệu ma ma không hiểu, rõ ràng bà ta đã nhét tờ giấy La Thành viết vào tay áo Đại tiểu thư, sao chỉ trong chớp mắt đã biến thành Bạch Lan viết? Bà ta bỗng nhớ lại rằng sau khi mình ra tay, Đại tiểu thư có quay lại đi vệ sinh, chẳng lẽ khi đó Đại tiểu thư đã thấy được động tác mờ ám của bà ta, cũng đã kịp thời thay đổi tờ giấy? Nếu là như vậy, Đại tiểu thư kia đúng là đáng sợ! Rõ ràng nàng đã nhìn thấu âm mưu này ngay từ đầu nhưng không thèm phá, lại đợi đến tận khi Phu nhân kéo Chu di nương xuống nước mới phản kích lại. Đây là ván cờ phu nhân bố trí, nhưng từng bước từng bước một đều đi theo ý của nàng.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu ma ma liền rùng mình.
Lão phu nhân tức đến nỗi suýt hộc máu: "Được, được được! Đây chính là cháu gái ngoan của ta! Nói cái gì mà cả đêm khó ngủ, chép một cuốn Kinh Phật cầu phúc cho ta, thì ra là mượn tay người khác làm cho mình."
"Bà nội... Con ..." Hết rồi, hết rồi, mặt mũi trong nhà đều mất hết rồi, chỉ riêng tội bất kính với tổ mẫu cũng đã đủ để phá hủy hình tượng của nàng ta.
Tần Phương Nghi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1] trừng mắt nhìn con gái một cái. Bảo nàng ta chép Kinh Phật, nàng ta lại lười biếng, bây giờ thì tốt rồi, chọc Lão phu nhân tức giận không nói, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
[1] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ý nói yêu cầu nghiêm khắc với người khác chỉ mong muốn họ được tốt hơn.
Khi Thủy Linh Lung gặp khó khăn, Vân Lễ gấp rút muốn biết sự thật, nhưng đối tượng biến thành Thủy Linh Khê, hắn lại không có chút kiên nhẫn nào. Hắn không nhanh không chậm nói: "Thủy Thượng Thư xử lý việc nhà đi, ta và Tuần thế tử cáo từ trước."
"Điện hạ! Điện hạ! Ngài hãy nghe ta giải thích! Ta không sai khiến ai hãm hại Đại tỷ cả! Ta không biết gì hết! Điện hạ! Điện hạ, ngài hãy tin ta! Ta thật sự không làm, điện hạ!" Thủy Linh Khê kéo tay áo Vân Lễ lại, gương mặt tuyệt mỹ đầy nước mắt khiến người ta nhớ đến cảnh nước Giang Nam lúc sáng sớm, quyến luyến dịu dàng, làm người ta rung động.
Người bình thường đều khó chống lại sự quyến rũ này.
Song, Vân Lễ chỉ lạnh nhạt hất tay nàng ta ra: "Hôm khác ta lại đến!"
Nhưng không phải đến thăm Thủy Linh Khê.
Cả người Thủy Linh Khê như bị rút hết sức lực, ngồi sững trên mặt đất. Lần này thật sự xong rồi, Thái tử chán ghét nàng ta rồi...
Tuần Phong tiếc hận thở dài, lần đầu tiên gặp Thủy Linh Khê hắn có cảm giác rung động rất sâu sắc, nhưng sau khi trải qua chuyện này hắn lại thấy nàng ta thật sự không có đầu óc, nàng ta tính kế người ta khác không sai, sai ở chỗ bị tính kế, trở thành kẻ trong ngoài không được lòng người. Trái lại, Thủy Linh Lung một lần nữa khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Gió lạnh thổi qua, những nữ nhân trong viện đều run lẩy bẩy, chỉ có nàng kiêu ngạo đứng đó, vẻ mặt trước sau như một, bình tĩnh ung dung. Nữ nhân như vậy hoặc là tự cao tự đại, hoặc là quá cố chấp, nhưng bất kể là loại nào, Tuần Phong hắn đều cảm thấy hứng thú.
Vân Lễ và Tuần Phong vừa đi, Vương ma ma liền giải tán đám hạ nhân.
Thủy Hàng Ca giơ tay lên, hung dữ quăng cho Thủy Linh Khê một bạt tai: "Súc sinh! Thể diện của phủ Thượng thư bị ngươi làm mất sạch rồi!"
Thủy Linh Khê bị đánh đến lơ mơ, ngay từ đầu nàng ta đã là hòn ngọc quý trong tay cha mẹ, không chỉ là vì nàng ta có khuôn mặt khuynh thành, mà còn vì nàng ta có phủ Thừa Tướng ở sau làm chỗ dựa. Cho dù nàng không cẩn thận ngã xuống hồ, cố ý đổ lỗi lên đầu Tam đệ, phụ thân cũng tin nàng ta, còn đánh Tam đệ gần chết. Nhưng bây giờ, phụ thân lại đánh nàng ta? Chưa nghe nàng ta giải thích đã đánh? Còn mắng nàng ta là súc sinh!
Phụ thân, sao người có thể làm như vậy?
Thủy Linh Lung vén tóc mai ra sau tai, Thủy Hàng Ca đang đánh Thủy Linh Khê nhưng thật ra lại không phải đánh Thủy Linh Khê. Bề ngoài là Thủy Hàng Ca muốn giữ tình cảm với vợ cả Tần Phương Nghi, nhưng ai biết trong lòng ông ta đã chán ghét bà ta đến mức nào.
Khuyết thị kéo tay Tần Chi Tiêu, lúng túng nói: "Chuyện đó... Trong nhà còn có việc, ta đi trước!"
Hai người ảo não rời đi, Thủy Linh Ngữ lưu luyến nhìn theo Tần Chi Tiêu, khẽ thở dài, cúi đầu, ánh mắt liếc về phía Thủy Linh Lung không khỏi có chút phức tạp.
Thủy Hàng Ca ở trên cao nhìn xuống La Thành, giọng nói như hàn băng: "Ta từng hứa rằng nếu ngươi nói thật ta sẽ tha chết, nhưng ngươi lại dám nói láo."
Lòng La Thành se lại, Thủy Hàng Ca nhìn Tần Phương Nghi, lạnh lùng nói: "Trượng sát [2], hành quyết ở trong này."
[2] Trượng sát: Là cách dùng gậy đánh chết phạm nhân, một hình phạt đặc biệt có từ thời Trung Quốc cổ đại.
Cơ thể Tần Phương Nghi run rẩy, suýt nữa ngã xuống.
Nhưng chuyện này vẫn chưa chấm dứt ở đây, ngay lúc La Thành sắp bị trượng sát, Lưu quản sự liền lo lắng chạy tới: "Lão gia! Khố phòng bị cháy rồi!"
...
Một trận hỏa hoạn thiêu rụi phần lớn đồ cổ và thư họa trong khố phòng, cháy không rõ nguyên nhân.
Trong sương phòng của tửu lâu (quán rượu), một công tử mặc cẩm phục thưởng thức bức danh họa "Quan Âm phật liên" thất truyền đã lâu của Mạc Bắc, vui mừng hớn hở: "Cảm ơn ngài, Gia Cát Ngọc."
Gia Cát Ngọc lười biếng tựa vào cửa sổ, nhìn dáng vẻ mê tiền đáng yêu của tiểu cô nương này, khóe miệng cong lên: "Không ngờ mẹ ngươi lại có tiền như vậy, bức họa này bán ra ít nhất cũng được một ngàn lượng bạc đấy."
Mà đây chỉ là một trong những "của hồi môn" của Đổng Giai Tuyết thôi.
Thủy Linh Lung nghiêng đầu, mỉm cười: "Ta cũng không ngờ Thế tử gia không học vấn không nghề nghiệp mà bút pháp lại không thua Thái tử chút nào, ta còn tưởng ngài chỉ là một kẻ vô dụng thôi chứ."
"Ngươi..." Sắc mặt Gia Cát Ngọc trầm xuống: "Không thể nói mấy câu dễ nghe à? Gia giúp ngươi hại người, giúp người trộm đồ, một đời anh minh bị hủy trong chốc lát! Ngươi báo đáp gia như vậy sao?"
Thủy Linh Lung nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: "Anh minh? Ngài được chơi kia mà!"
Gia Cát Ngọc tức giận nghiến răng, muốn cắn —— chết —— ngươi!
Thủy Linh Lung không thèm để ý đến lửa giận của hắn, nhíu mày nói: "Còn nữa, ta lấy lại đồ của mẹ ta, sao lại gọi là trộm được? Chỉ là không nói với phụ thân ta thôi."
"Mẹ ngươi không phải là người Giang Nam ư? Tại sao lại có nhiều đồ Mạc Bắc như vậy?" Vả lại đều là đồ cực kỳ giá trị!
"Mẹ ta có tiền mà! Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, mua chút thư họa thì có là gì!" Thủy Linh Lung cười cất thư họa đi, đột nhiên, hai mắt tối sầm lại, một hơi thở nam tính bao phủ lấy nàng. Nàng ngây người, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng ai ngờ còn chưa đụng đến hắn thì đã cảm thấy cổ tay chợt lạnh, khuôn mặt cũng lạnh theo. Ngay sau đó ánh sáng đột nhiên trở lại, Gia Cát Ngọc đã nhảy ra ngoài cửa sổ.
Giây phút đó hắn quay đầu lại cười một tiếng: "Mạng ta là của ta, không phải của trời."
Đây là... Biết rõ bát tự không hợp vẫn muốn cưới nàng?
Thủy Linh Lung nhìn chiếc vòng bảo thạch xanh biếc đeo trên tay, chất liệu và chế tác có thể nói là tuyệt vời, khác hoàn toàn với cái nàng nhặt được lần trước. Phản ứng đầu tiên của nàng là —— đồ gia truyền Vương phi để lại cho con dâu!
Phản ứng thứ hai là, khiếp, nàng vừa bị Gia Cát Ngọc hôn trộm!
Nhóm thiên kim hiếm khi được đặc cách đứng ở ngoại viện, Thủy Linh Lung liền cải trang trốn ra ngoài, nhưng suy cho cùng thì cũng không nên ở lâu, sau khi khóa kỹ kho hàng nhỏ của tửu lâu, nàng liền cầm chìa khóa trở về phủ Thượng Thư. Đây là gian tửu lâu dưới danh nghĩa của Gia Cát Ngọc, có lẽ bọn lưu manh trộm cướp cũng không có gan làm loạn trên đầu hắn, nàng rất yên tâm.
Dọc đường đi, Thủy Linh Lung luôn suy nghĩ đến chuyện bát tự không hợp, nàng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, tuy nàng không có cảm tình gì đặc biệt với Gia Cát Ngọc nhưng vẫn không thích có người động tay động chân vào chuyện chung thân của nàng.
Đang nghĩ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân mình Thủy Linh Lung chợt nghiêng về phía trước, may mà có Diệp Mậu nhanh tay lẹ mắt mới có thể ổn định lại cơ thể.
Diệp Mậu tức giận nói: "Có chuyện gì thế? Ngươi dừng thì không thể nói trước một tiếng à? Nếu tiểu thư ngã thì sao?"
Phu xe áy náy nói: "Xin lỗi, Đại tiểu thư, ngã tư đường phía trước đột nhiên có một đội thị vệ giơ bảng "Tránh đường", nô tài sợ sẽ xông lên nên mới ngừng lại, chưa kịp nói."
Thủy Linh Lung vén rèm, vươn đầu ra thăm dò đoàn người, tất cả đều vạm vỡ, hăng hái, mặc áo giáp sẫm màu, cưỡi ngựa tốt, vừa nhìn đã biết là những dũng sĩ vừa trở về từ chiến trường. Tướng quân đi đầu mày rậm mắt to, làn da màu đồng, cả người tràn ngập sát khí của người lính, chính là trưởng tử Quách gia - Quách Diễm.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thủy Linh Lung, Quách Diễm liếc mắt qua, đúng lúc Thủy Linh Lung hạ rèm xuống, hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của nàng, nhưng chỉ sườn mặt thôi cũng khiến hắn suýt kêu ra tiếng!
Hắn vung roi, muốn đến gần xe ngựa Thủy Linh Lung, nhưng đúng lúc này, rèm xe ngựa bên cạnh hắn bỗng được vén lên, Quách Dung bật cười: "Đại ca, huynh làm sao vậy?"
Quách Diễm không phản ứng kịp, Quách Dung tăng âm lượng, lại gọi: "Đại ca! Đại ca!"
Quách Diễm lúc này mới hoàn hồn, bây giờ hắn là Quách Diễm, là trưởng tử của Quách gia, đã qua nửa năm, hắn nên quen rồi mới phải. Cảm tạ ông trời đời này đã cho hắn một thân thể khỏe mạnh, một cái đầu tỉnh táo, hắn sẽ không quên hắn đến là để chuộc tội, chuộc tội với người đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn, nhưng lại bị hắn bức tử.
==
Trở lại Linh Hương viện, Thủy Linh Lung cho người lui ra rồi kêu Đỗ ma ma vào, nàng chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Ngồi đi."
Đỗ ma ma hơi nghiêng người, kề mông lên ghế, cũng không dám ngồi thật.
Thủy Linh Lung sai Diệp Mậu đưa cho bà năm tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng: "Đây là ta đền bù cho ngươi và Trương bá."
Trượng phu của Đỗ ma ma - Trương Vĩnh Xương là người trông coi khố phòng, nếu hôm nay không có ông ta làm nội ứng, Gia Cát Ngọc cũng không thể chuyển nhiều đồ như vậy ra được, đương nhiên, nàng cũng phải cảm tạ Tần Phương Nghi và Thủy Linh Khê đã tạo ra những chuyện như thế, đưa gần một nửa số người tới Linh Hương viện.
Đỗ ma ma đưa hai tay ra nhận, lấy lòng cười nói: "Đại tiểu thư, tiếng Trương bá này đúng là ngại chết trượng phu nô tì."
Thủy Linh Lung điềm đạm nói: "Trương bá đã bị phạt đánh, còn bị từ lui (sa thải) vĩnh viễn không nhận lại, nói vậy các thế gia khác cũng không dám dùng ông ấy, như vậy đi, đúng lúc trong tay ta có chút bạc muốn làm ăn, ngươi xem Trương bá có đề nghị gì tốt không."
Đây là cho Trương Vĩnh Xương cơ hội làm việc lần nữa? Đỗ ma ma không tin vào tai mình, trước đây bà giúp Tứ tiểu thư hãm hại Đại tiểu thư, lần này lại giúp Đại tiểu thư "chuyển" đồ từ khố phòng đi, cứ tưởng nó sẽ là bảo mệnh chuộc tội, ai ngờ lại gặp được kỳ ngộ!
Bà lập tức quỳ xuống, khấu đầu, cảm kích từ tận đáy lòng: "Đa tạ đại tiểu thư! Sau này nô tì sẽ không bao giờ khinh suất nữa!"
Đỗ ma ma vừa đi, Diệp Mậu liền vén rèm đi vào, nàng cầm một một bức tranh thêu vườn đào hai mặt, sắc xuân khôn cùng, ngụ ý là có đi có lại: "Chu di nương đưa tới, tiểu thư có muốn trả lại không?"
Thủy Linh Lung cười nhẹ: "Nhận lấy đi, bây giờ Tần Phương Nghi đã đẩy bà ta vào đường cùng, nếu ta vẫn không quan tâm thì bà ta sẽ cắn loạn mất."
==
Trời chưa sáng, từng dải tuyết lớn đã bay đầy trời, mái cong đấu củng [], quỳnh chi ngọc thụ đều được phủ một lớp tuyết trắng đơn thuần, vừa thanh lệ vừa xinh đẹp.
[] Đấu củng: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Trong Trường Nhạc hiên, Tần Phương Nghi xanh xao nằm trên giường. Từ hừng đông đến giờ, bà ta đã chờ một canh giờ mà vẫn không thấy di nương hay thứ nữ nào tới thăm bệnh, bà ta tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu gan heo!
Thủy Linh Khê múc một thìa tổ yến, muốn ăn lại thôi, nàng ta nhíu đôi mày liễu: "Mẹ, như vậy có được không? Ngộ nhỡ bà nội phát hiện mẹ giả bệnh thì phải làm sao?" Cứ nhìn chuyện nàng để người khác chép Kinh Phật cho đi, bà nội hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, có thể thấy bà nội ghét nhất là bị người khác lừa dối.
Tần Phương Nghi trừng mắt với nàng ta: "Vẫn còn mặt mũi nói à? Ta bảo con chép Kinh Phật thôi con cũng không vừa ý, chẳng trách không thể giữ được lòng Thái tử!"
Thủy Linh Khê đột nhiên làm rơi cái thìa vào bát, tổ yến tràn ra đầy bàn: "Mẹ! Chuyện hôm qua là lỗi của con sao? Người là mẹ tìm, kế là mẹ nghĩ, nói cái gì mà muốn Thái tử hết hy vọng với Thủy Linh Lung, cuối cùng mẹ lại hại con! Là con đấy, mẹ biết không?"
Dứt lời, nàng ta căm giận nghiêng người qua chỗ khác.
Tần Phương Nghi đè lại cái đầu hơi choáng váng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đến bây giờ con vẫn chưa tìm ra mấu chốt thất bại, khó trách lại thất bại trước Thủy Linh Lung! Con cho rằng Lão phu nhân và cha con tức giận vì con hãm hại Thủy Linh Lung và Chu di nương ư? Đúng là ngu xuẩn! Bách thiện hiếu vi tiên [], mọi người đều biết Hoàng đế triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, nhớ năm đó Hộ bộ Thị lang Khúc Chiếu từng đưa ra ba biện pháp cải cách ruộng đất, cải thiện đáng kể đời sống nông dân, Hoàng thượng rất coi trọng hắn, đặc biệt cho phép hắn ngồi cùng bàn với Hoàng tử, loại vinh hạnh này đừng nói cha con, ngay cả ông ngoại con cũng chưa bao giờ được hưởng! Nhưng chỉ vì một lần say rượu, ác ý hãm hại mẹ cả, Khúc Chiếu đã bị Hoàng thượng lưu đày biên cương! Con cẩn thận nghĩ lại đi, lúc La Thành nói ra hoàn cảnh thê thảm Thủy Linh Lung gặp phải khi ở điền trang, Thủy Linh Lung đã làm thế nào? Nếu đổi lại là con, con sẽ làm thế nào?"
[] Bách thiện hiếu vi tiên: Trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu.
Thủy Linh Lung nói—— “Phụ thân, ban đầu con cũng nghĩ đám hạ nhân làm vậy là do mẫu thân sai khiến, nhưng từ lúc con trở về phủ Thượng Thư, mẫu thân không phải cho con ăn ngon cũng là uống tốt, trang sức quần áo cũng tốt hơn các thứ muội khác rất nhiều, con nghĩ nhất định là ác nô ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng, lừa trên gạt dưới, mong phụ thân đừng để mẫu thân phải chịu oan.”
Đổi lại là mình, mình nhất định sẽ thừa dịp có tất cả mọi người ở đây, tố cáo việc ác của mẹ cả! Mặt Thủy Linh Khê trắng bệch, mày liễu càng nhíu chặt.
Tần Phương Nghi dừng một chút, nghiêm túc nói, "Ta chỉ ước nó nhân cơ hội đó cáo trạng ta, như vậy, tình thế lập tức sẽ được đảo ngược! Ta sẽ quỳ xuống cầu xin nó, xin nó tha lỗi vì ta quản giáo hạ nhân không nghiêm, dù sao thì ta quản lý nhiều việc như vậy, thỉnh thoảng lơ là một chút cũng bình thường. Chỉ cần ta quỳ xuống, tất cả cố gắng của Thủy Linh Lung đều uổng phí! Bức mẹ cả quỳ xuống là một việc cực kỳ bất kính! Đến lúc đó, Thái tử và tất cả mọi người đều thất vọng với nó! Mặc dù Thái tử chưa từ bỏ ý định, ta vẫn có cách truyền chuyện này đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ không muốn loại con dâu này, vì thế, cho dù là Trắc phi hay Di nương ở phủ Thái Tử, Thủy Linh Lung cũng không có phần! Không chỉ có vậy, ta còn có thể nổi tiếng trong kinh thành, khiến nó thân bại danh liệt! Nhưng kì lạ là nó lại chủ động cầu xin tha thứ cho ta, ngay sau đó, con lại làm ra chuyện bằng mặt không bằng lòng với bà nội! Chuyện như vậy xảy ra, còn ai đứng về phía con nữa? Con... Con đúng là đá kê chân của Thủy Linh Lung mà!"
Thủy Linh Khê ngẩn ra, lập tức quỳ gối bên giường Tần Phương Nghi, nức nở nói: "Mẹ, con biết sai rồi!"
"Cuối cùng con cũng biết nhận sai." Tần Phương Nghi hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, "Cây cao vượt rừng gặp gió quật, còn không bằng một ngọn cỏ dại mềm dẻo sống được lâu dài. Muốn càng nhiều, đầu càng phải cúi thấp. Nếu quan hệ của con với những người trong phủ Thượng Thư không tốt, sau này sao có thể thống lĩnh hậu cung? Những gì nên nói ta đã nói hết rồi, bây giờ con biết mình phải làm gì rồi chứ?"
Thủy Linh Khê trịnh trọng gật đầu: "Vâng, con nhất định sẽ không để thua Thủy Linh Lung!"
Thủy Linh Khê đi khỏi, Tần Phương Nghi liền khép mắt, Triệu ma ma bước lên bấm huyệt thái dương cho bà ta, hỏi: "Phu nhân, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"
"Bỏ qua? Sao có thể?" Tần Phương Nghi lạnh lùng cười, "Tiểu tiện nhân đó, chẳng phải sắp có cơ hội trị nó rồi ư?"