*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****“Sợ sao? Kim đường chủ tiếng tăm lẫy lừng cư nhiên cũng biết sợ?”
Việt Tùy hạ mắt, chớp cũng không chớp lấy một cái, chằm chằm nhìn xuống nền đất. Y dường như đang nghĩ đến một cái gì đó, cho nên thần sắc thoáng chốc lại trở nên lạnh lùng như cũ. Biến hóa trên gương mặt y hiển nhiên lại chọc giận Uất Trì Vô Ương. Hắn dùng sức, mạnh chân giẫm lên mặt Việt Tùy.
“Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Việt Tùy do dự một chút, sau cùng không ngờ lại hỏi một câu, “Bát vương gia yêu thích chủ tử nhà ta?”
Không biết là vì tâm tư bị người vạch trần hay là vì thẹn quá hóa giận mà Uất Trì Vô Ương đột nhiên nổi giận, vung chân đá bay Việt Tùy ra xa. Một cước này hiển nhiên có dùng đến nội lực, bởi vậy Việt Tùy không thể khống chế được mà lăn thẳng xuống bậc thang, liên tục lộn vài vòng cho đến khi đụng phải hòn đá dưới chân đình mới dừng lại.
Trên gương mặt lạnh lùng của Việt Tùy ngoài trừ dấu vết đế giày in hằn lại còn xuất hiện mấy vết thương nhỏ do đá vụn cọ sát mà thành, thoạt nhìn thập phần chật vật.
“Ngươi có tư cách gì mà khoe khoang trước mặt bản vương?”
Tất cả các huyệt đạo lớn trên cơ thể Việt Tùy đều bị điểm, cho nên dù có ngã vật ra đất, y cũng không có khí lực để đứng lên. Bất quá y vẫn miễn cưỡng cố gắng một chút, tận lực ngồi dậy, sau đó từ từ đứng sang một bên.
Uất Trì Vô Ương nhìn người trước mặt, đột nhiên khóe miệng cong cong thành một nụ cười, chẳng qua nụ cười này quá mức âm hiểm.
“Ngươi có cái gì đặc biệt mà khiến cho hắn mê luyến ngươi như vậy? Chẳng lẽ là do công phu trên giường lợi hại sao? Bản vương cũng thực muốn thử một phen.”
Việt Tùy mặc dù cố gắng bảo trì bình tĩnh, thế nhưng thân thể vẫn không thể không cứng ngắc một hồi. Sau đó y cúi đầu, lộ ra bộ dạng mặc người xử lý.
Y biết, có những lúc càng phản kháng sẽ càng làm cho người khác muốn giày vò mình hơn, mà đôi khi cái biểu tình cam chịu này trái lại lại khiến cho đối phương không còn hứng thú. Bất quá y đã phán đoán sai, hoặc có lẽ phải nói là chấp niệm trong lòng Uất Trì Vô Ương quá lớn.
“Sơ Nhất!”
Uất Trì Vô Ương thế nhưng lại gọi Sơ Nhất đến, lệnh cho người nọ đem Việt Tùy đi tắm rửa một phen.
Đây đích thực là vũ nhục cực đại đối với y, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với việc người khác dùng chân đạp lên mặt y nữa. Hai người cùng là sát thủ, cùng nổi danh tử thuở thiếu thời, thậm chí bản lĩnh cũng là tương đương với nhau, thế nhưng hôm nay lại bắt một người lột trần lột trụi mặc cho người còn lại giúp mình tắm rửa, tiếp đó đưa lên giường hầu hạ một nam nhân khác.
Uất Trì Vô Ương chính là muốn triệt để đập nát sự tự tôn của y ngay từ trong gốc rễ.
Việt Tùy biết rất rõ ràng, thế nhưng toàn bộ tâm tư y lúc này vẫn chỉ là một cảm giác phẫn uất không biết phải làm sao. Khi Sơ Nhất vừa bước tới, đầu óc Việt Tùy đã trở thành một mảnh hỗn độn. Y cứ thế hồn siêu phách tán mà để mặc người khác áp tải đi.
Khí sắc của Sơ Nhất dường như cũng không được tốt lắm, có lẽ là thông cảm với đối phương. Trong những người cùng làm sát thủ, hắn ngưỡng mộ nam nhân này nhất, thế nhưng người này lại vì đắc tội với chủ nhân mà bị xem như nữ nhân, trở thành công cụ cho người ta phát tiết. Đây chắc chắn là một sự đả kích rất lớn, thậm chí có thể đập nát tất thảy tự tôn của bất cứ một nam nhân hay một sát thủ nào.
Nhưng dù sao đi chăng nữa đây cũng là mệnh lệnh của chủ tử, hắn không có cách nào chống lại. Tuy rằng Sơ Nhất cũng cảm thấy có một chút tội lỗi, thế nhưng vẫn phải lĩnh mệnh mà đưa Việt Tùy thả vào bên trong dục trì, sau đó gọi hai nha đầu thân tín tới tỉ mỉ chăm sóc đối phương.
Bản thân hắn cũng là vì nhiệm vụ mà luôn luôn đứng một bên giám sát.
Bên dưới lớp hắc y của Việt Tùy chính là cơ thể mà ngay cả nam nhân cũng phải trầm trồ khen ngợi, đường nét cơ bắp không quá vạm vỡ, thế nhưng từng tấc từng tấc lại vừa vặn khiến cho người ta cảm nhận được một sức mạnh không thể khinh thường cùng một vẻ đẹp cương dương mà chỉ có nam nhân mới có.
Ngay cả hai nha đầu thường ngày vẫn luôn hầu hạ người khác tắm rửa cũng bởi vì vóc dáng hoàn hảo của người trước mặt này mà thoáng chút xấu hổ ngượng ngùng, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng rồi lại nhịn không được mà liếc mắt đảo qua.
Việt Tùy đứng trong dục trì, trên mặt không có chút biểu tình nào. Đúng, chính là như thế. Hắn trời sinh đã tướng mạo lạnh lùng, nét mặt nghiêm trang, bất quá còn mang thêm chút khí chất rất riêng có thể khiến cho nữ nhân nhìn vào mặt đỏ tim đập. Hai tiểu nha đầu cũng vì vậy mà vừa tắm rửa vừa trộm liếc hắn không ngừng.
Sơ Nhất tuy rằng không có hứng thú đối với nam nhân, thế nhưng cũng nhịn không được mà đảo mắt qua vài lần. Với ánh mắt linh mẫn của sát thủ, Sơ Nhất nhanh chóng phát hiện trên thân thể Việt Tùy có mấy dấu vết lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Những dấu vết kia giống như vệt máu đọng nhưng lại không giống như bị thương, ngược lại giống như có người cố tình lưu lại…
Hắn không phải là người không hiểu chuyện nam nam nữ nữ, nữ tử chắc hẳn sẽ không lưu lại những vết tích này, huống hồ có nhiều chỗ cũng quá mức riêng tư đi, bất kể nhìn như thế nào cũng đều giống với dấu vết mà nam nhân lưu lại. Mà hắn cũng có thể đoán được nam nhân nọ là ai…
Việt Tùy toàn thân cứng đờ đứng giữa dục trì. Y không có thói quen được người hầu hạ tắm rửa. Không nói đến đặc tính không thích thân cận người khác của một sát thủ, chỉ riêng cái tình huống một chút cũng không thể tự vệ bản thân này đã khiến cho y cực lực kháng cự rồi. Người có thể ở tiếp cận y trong tình huống như thế, từ trước tới giờ cũng chỉ có một mà thôi.
Vì thế, ngay khi Sơ Nhất còn chưa kịp ra tay ngăn cản, Việt Tùy đã dùng chút khí lực mà bản thân tích lũy được động thủ một phen. Hai tiểu nha đầu vừa rồi còn ngại ngùng e thẹn liếc trộm Việt Tùy, lúc này cần cổ đã bị người vặn gập một cái, con mắt cũng không kịp nhắm lại, cứ thế mang theo một tia kinh ngạc mà mềm nhũn ngã xuống dục trì.
“Ngươi…” Sơ Nhất nhíu mày, sau đó cũng không trách cứ gì cả, bởi vì nếu đổi lại là hắn, hẳn cũng sẽ nhịn không được mà xuống tay thôi.
Là vì giống nhau cho nên rất dễ dàng hiểu được suy nghĩ trong đầu đối phương, cũng nhanh chóng nhận ra được nguyện vọng của người kia. Bất quá tuy không oán trách, thế nhưng nhiệm vủ chủ tử đã giao thì nhất định phải làm xong.
Việt Tùy khoác lên mình một kiện áo đơn mỏng mảnh, căn bản là chẳng che đậy được cái gì, ngược lại còn như ẩn chứa một vẻ mị hoặc như có như không, hấp dẫn đến mê người.
“Nhẫn.” Sau khi đưa Việt Tùy ra khỏi dục trì, Sơ Nhất chỉ nói với y một câu như vậy.
Việt Tùy được an bài tại một gian phòng cực kỳ xa hoa, trên mặt đất trải một lớp thảm thật dày, đồ đạc đều là dùng gỗ lim điêu khắc trạm khảm mà thành, trong phòng bày biện rất nhiều đồ cổ quý hiếm giá trị không sao đo đếm. Mà xiềng xích trên tay chân y lúc này tạm thời đã được giải khai, nhưng y lại bị người ép ăn bí dược khắc chế nội lực, hiện tại toàn thân mềm nhũn chẳng khác nào bùn nhão, cứ thế nằm thẳng cẳng trên giường.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn rất nhỏ, ánh lửa lờ mờ, cùng với bóng đêm dày đặc khiến cho y cơ hồ không nhìn rõ mọi thứ bài trí xung quanh.
Sau đó Việt Tùy nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Cho dù toàn thân vô lực, thế nhưng cơ thể y vẫn không sao nhịn được mà căng thẳng hẳn lên. Ngay sau đó, tựa hồ như có một đôi bàn tay thô to mà lạnh buốt nhẹ nhàng vuốt ve lên hai bên thắt lưng y.
Bởi vì đang nằm ngửa, lại bị ép uống dược, cho nên chẳng những thân thể không thể cử động mà ngay cả đầu của Việt Tùy cũng không cách nào quay sang. Người nọ đứng bên cạnh giường, vừa vặn che đi ánh sáng, đừng nói là mặt mũi mà ngay cả một hình ảnh loáng thoáng mơ hồ cũng không cách nào lọt vào mắt y được. Khi mà đôi bàn tay kia mỗi lúc một suồng sã chạy khắp thân thể mình, trong lòng Việt Tùy lần đầu tiên dấy lên cảm giác tuyệt vọng.
Y cả đời giết người vô số, sớm đã không sợ phải đối mặt với tử thần, cùng lắm là chết thôi. Thế nhưng lúc này y lại không cam lòng, y mong muốn ở bên người kia một đời một kiếp. Mà không, phải là đời đời kiếp kiếp. Y sẽ mãi mãi đi theo một người là hắn mà thôi.
Chỉ là sau đêm nay, y còn có mặt mũi nào tiếp tục đứng bên người kia nữa? Nếu là lúc trước, có lẽ y đã tự sát ngay lập tức cũng không chừng, bất kể có thành công hay không, chí ít tâm ý của y cũng nhất định sẽ được chứng thực.
Nhưng là sau ngày hôm ấy, khi mà người nọ nguyện ý buông bỏ hết tất thảy, kể cả tự tôn của một nam nhân, chấp nhận nằm dưới thân y chỉ vì muốn biểu đạt sự trân ái của hắn đối với y, y đã hiểu được một đạo lý, đó là cho dù thân thể của y không sạch sẽ, người nọ cũng sẽ không hề ruồng bỏ y. Trái lại, nếu như y cứ thế mà chết đi, người nọ chắc chắn sẽ đau tới thấu tận tâm can.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****“Sợ sao? Kim đường chủ tiếng tăm lẫy lừng cư nhiên cũng biết sợ?”
Việt Tùy hạ mắt, chớp cũng không chớp lấy một cái, chằm chằm nhìn xuống nền đất. Y dường như đang nghĩ đến một cái gì đó, cho nên thần sắc thoáng chốc lại trở nên lạnh lùng như cũ. Biến hóa trên gương mặt y hiển nhiên lại chọc giận Uất Trì Vô Ương. Hắn dùng sức, mạnh chân giẫm lên mặt Việt Tùy.
“Ngươi cho rằng ta không dám sao?”
Việt Tùy do dự một chút, sau cùng không ngờ lại hỏi một câu, “Bát vương gia yêu thích chủ tử nhà ta?”
Không biết là vì tâm tư bị người vạch trần hay là vì thẹn quá hóa giận mà Uất Trì Vô Ương đột nhiên nổi giận, vung chân đá bay Việt Tùy ra xa. Một cước này hiển nhiên có dùng đến nội lực, bởi vậy Việt Tùy không thể khống chế được mà lăn thẳng xuống bậc thang, liên tục lộn vài vòng cho đến khi đụng phải hòn đá dưới chân đình mới dừng lại.
Trên gương mặt lạnh lùng của Việt Tùy ngoài trừ dấu vết đế giày in hằn lại còn xuất hiện mấy vết thương nhỏ do đá vụn cọ sát mà thành, thoạt nhìn thập phần chật vật.
“Ngươi có tư cách gì mà khoe khoang trước mặt bản vương?”
Tất cả các huyệt đạo lớn trên cơ thể Việt Tùy đều bị điểm, cho nên dù có ngã vật ra đất, y cũng không có khí lực để đứng lên. Bất quá y vẫn miễn cưỡng cố gắng một chút, tận lực ngồi dậy, sau đó từ từ đứng sang một bên.
Uất Trì Vô Ương nhìn người trước mặt, đột nhiên khóe miệng cong cong thành một nụ cười, chẳng qua nụ cười này quá mức âm hiểm.
“Ngươi có cái gì đặc biệt mà khiến cho hắn mê luyến ngươi như vậy? Chẳng lẽ là do công phu trên giường lợi hại sao? Bản vương cũng thực muốn thử một phen.”
Việt Tùy mặc dù cố gắng bảo trì bình tĩnh, thế nhưng thân thể vẫn không thể không cứng ngắc một hồi. Sau đó y cúi đầu, lộ ra bộ dạng mặc người xử lý.
Y biết, có những lúc càng phản kháng sẽ càng làm cho người khác muốn giày vò mình hơn, mà đôi khi cái biểu tình cam chịu này trái lại lại khiến cho đối phương không còn hứng thú. Bất quá y đã phán đoán sai, hoặc có lẽ phải nói là chấp niệm trong lòng Uất Trì Vô Ương quá lớn.
“Sơ Nhất!”
Uất Trì Vô Ương thế nhưng lại gọi Sơ Nhất đến, lệnh cho người nọ đem Việt Tùy đi tắm rửa một phen.
Đây đích thực là vũ nhục cực đại đối với y, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với việc người khác dùng chân đạp lên mặt y nữa. Hai người cùng là sát thủ, cùng nổi danh tử thuở thiếu thời, thậm chí bản lĩnh cũng là tương đương với nhau, thế nhưng hôm nay lại bắt một người lột trần lột trụi mặc cho người còn lại giúp mình tắm rửa, tiếp đó đưa lên giường hầu hạ một nam nhân khác.
Uất Trì Vô Ương chính là muốn triệt để đập nát sự tự tôn của y ngay từ trong gốc rễ.
Việt Tùy biết rất rõ ràng, thế nhưng toàn bộ tâm tư y lúc này vẫn chỉ là một cảm giác phẫn uất không biết phải làm sao. Khi Sơ Nhất vừa bước tới, đầu óc Việt Tùy đã trở thành một mảnh hỗn độn. Y cứ thế hồn siêu phách tán mà để mặc người khác áp tải đi.
Khí sắc của Sơ Nhất dường như cũng không được tốt lắm, có lẽ là thông cảm với đối phương. Trong những người cùng làm sát thủ, hắn ngưỡng mộ nam nhân này nhất, thế nhưng người này lại vì đắc tội với chủ nhân mà bị xem như nữ nhân, trở thành công cụ cho người ta phát tiết. Đây chắc chắn là một sự đả kích rất lớn, thậm chí có thể đập nát tất thảy tự tôn của bất cứ một nam nhân hay một sát thủ nào.
Nhưng dù sao đi chăng nữa đây cũng là mệnh lệnh của chủ tử, hắn không có cách nào chống lại. Tuy rằng Sơ Nhất cũng cảm thấy có một chút tội lỗi, thế nhưng vẫn phải lĩnh mệnh mà đưa Việt Tùy thả vào bên trong dục trì, sau đó gọi hai nha đầu thân tín tới tỉ mỉ chăm sóc đối phương.
Bản thân hắn cũng là vì nhiệm vụ mà luôn luôn đứng một bên giám sát.
Bên dưới lớp hắc y của Việt Tùy chính là cơ thể mà ngay cả nam nhân cũng phải trầm trồ khen ngợi, đường nét cơ bắp không quá vạm vỡ, thế nhưng từng tấc từng tấc lại vừa vặn khiến cho người ta cảm nhận được một sức mạnh không thể khinh thường cùng một vẻ đẹp cương dương mà chỉ có nam nhân mới có.
Ngay cả hai nha đầu thường ngày vẫn luôn hầu hạ người khác tắm rửa cũng bởi vì vóc dáng hoàn hảo của người trước mặt này mà thoáng chút xấu hổ ngượng ngùng, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng rồi lại nhịn không được mà liếc mắt đảo qua.
Việt Tùy đứng trong dục trì, trên mặt không có chút biểu tình nào. Đúng, chính là như thế. Hắn trời sinh đã tướng mạo lạnh lùng, nét mặt nghiêm trang, bất quá còn mang thêm chút khí chất rất riêng có thể khiến cho nữ nhân nhìn vào mặt đỏ tim đập. Hai tiểu nha đầu cũng vì vậy mà vừa tắm rửa vừa trộm liếc hắn không ngừng.
Sơ Nhất tuy rằng không có hứng thú đối với nam nhân, thế nhưng cũng nhịn không được mà đảo mắt qua vài lần. Với ánh mắt linh mẫn của sát thủ, Sơ Nhất nhanh chóng phát hiện trên thân thể Việt Tùy có mấy dấu vết lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Những dấu vết kia giống như vệt máu đọng nhưng lại không giống như bị thương, ngược lại giống như có người cố tình lưu lại…
Hắn không phải là người không hiểu chuyện nam nam nữ nữ, nữ tử chắc hẳn sẽ không lưu lại những vết tích này, huống hồ có nhiều chỗ cũng quá mức riêng tư đi, bất kể nhìn như thế nào cũng đều giống với dấu vết mà nam nhân lưu lại. Mà hắn cũng có thể đoán được nam nhân nọ là ai…
Việt Tùy toàn thân cứng đờ đứng giữa dục trì. Y không có thói quen được người hầu hạ tắm rửa. Không nói đến đặc tính không thích thân cận người khác của một sát thủ, chỉ riêng cái tình huống một chút cũng không thể tự vệ bản thân này đã khiến cho y cực lực kháng cự rồi. Người có thể ở tiếp cận y trong tình huống như thế, từ trước tới giờ cũng chỉ có một mà thôi.
Vì thế, ngay khi Sơ Nhất còn chưa kịp ra tay ngăn cản, Việt Tùy đã dùng chút khí lực mà bản thân tích lũy được động thủ một phen. Hai tiểu nha đầu vừa rồi còn ngại ngùng e thẹn liếc trộm Việt Tùy, lúc này cần cổ đã bị người vặn gập một cái, con mắt cũng không kịp nhắm lại, cứ thế mang theo một tia kinh ngạc mà mềm nhũn ngã xuống dục trì.
“Ngươi…” Sơ Nhất nhíu mày, sau đó cũng không trách cứ gì cả, bởi vì nếu đổi lại là hắn, hẳn cũng sẽ nhịn không được mà xuống tay thôi.
Là vì giống nhau cho nên rất dễ dàng hiểu được suy nghĩ trong đầu đối phương, cũng nhanh chóng nhận ra được nguyện vọng của người kia. Bất quá tuy không oán trách, thế nhưng nhiệm vủ chủ tử đã giao thì nhất định phải làm xong.
Việt Tùy khoác lên mình một kiện áo đơn mỏng mảnh, căn bản là chẳng che đậy được cái gì, ngược lại còn như ẩn chứa một vẻ mị hoặc như có như không, hấp dẫn đến mê người.
“Nhẫn.” Sau khi đưa Việt Tùy ra khỏi dục trì, Sơ Nhất chỉ nói với y một câu như vậy.
Việt Tùy được an bài tại một gian phòng cực kỳ xa hoa, trên mặt đất trải một lớp thảm thật dày, đồ đạc đều là dùng gỗ lim điêu khắc trạm khảm mà thành, trong phòng bày biện rất nhiều đồ cổ quý hiếm giá trị không sao đo đếm. Mà xiềng xích trên tay chân y lúc này tạm thời đã được giải khai, nhưng y lại bị người ép ăn bí dược khắc chế nội lực, hiện tại toàn thân mềm nhũn chẳng khác nào bùn nhão, cứ thế nằm thẳng cẳng trên giường.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn rất nhỏ, ánh lửa lờ mờ, cùng với bóng đêm dày đặc khiến cho y cơ hồ không nhìn rõ mọi thứ bài trí xung quanh.
Sau đó Việt Tùy nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Cho dù toàn thân vô lực, thế nhưng cơ thể y vẫn không sao nhịn được mà căng thẳng hẳn lên. Ngay sau đó, tựa hồ như có một đôi bàn tay thô to mà lạnh buốt nhẹ nhàng vuốt ve lên hai bên thắt lưng y.
Bởi vì đang nằm ngửa, lại bị ép uống dược, cho nên chẳng những thân thể không thể cử động mà ngay cả đầu của Việt Tùy cũng không cách nào quay sang. Người nọ đứng bên cạnh giường, vừa vặn che đi ánh sáng, đừng nói là mặt mũi mà ngay cả một hình ảnh loáng thoáng mơ hồ cũng không cách nào lọt vào mắt y được. Khi mà đôi bàn tay kia mỗi lúc một suồng sã chạy khắp thân thể mình, trong lòng Việt Tùy lần đầu tiên dấy lên cảm giác tuyệt vọng.
Y cả đời giết người vô số, sớm đã không sợ phải đối mặt với tử thần, cùng lắm là chết thôi. Thế nhưng lúc này y lại không cam lòng, y mong muốn ở bên người kia một đời một kiếp. Mà không, phải là đời đời kiếp kiếp. Y sẽ mãi mãi đi theo một người là hắn mà thôi.
Chỉ là sau đêm nay, y còn có mặt mũi nào tiếp tục đứng bên người kia nữa? Nếu là lúc trước, có lẽ y đã tự sát ngay lập tức cũng không chừng, bất kể có thành công hay không, chí ít tâm ý của y cũng nhất định sẽ được chứng thực.
Nhưng là sau ngày hôm ấy, khi mà người nọ nguyện ý buông bỏ hết tất thảy, kể cả tự tôn của một nam nhân, chấp nhận nằm dưới thân y chỉ vì muốn biểu đạt sự trân ái của hắn đối với y, y đã hiểu được một đạo lý, đó là cho dù thân thể của y không sạch sẽ, người nọ cũng sẽ không hề ruồng bỏ y. Trái lại, nếu như y cứ thế mà chết đi, người nọ chắc chắn sẽ đau tới thấu tận tâm can.