Họ bỏ qua chuyện đi vào làng. Todd bảo Fin rằng anh không thể làm tổn thương Myra điều đó là sự thật. Khi Fin tra hỏi anh, Todd ngậm chặt miệng.
Cứ khi nào thời gian cho phép, Myra lại lẻn vào phòng Todd và ngủ trong vòng tay anh. Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, Todd bắt đầu cảm thấy thuộc về nơi đây.
Dạ dày no căng, cánh phụ nữ đã về đại sảnh, từng người đàn ông xếp hàng đi vào thư viện của ông Ian.
Todd nhã nhặn nhận cốc Scotch mà ông Ian đưa, và đến đứng cạnh một ô cửa sổ hẹp dài. “Các anh nghĩ khi nào thì trận mưa này mới ngừng?”, anh hỏi bất kỳ ai đang nghe. Anh phải cố gắng khá nhiều mới thích ứng được với cái thế giới lúc nào cũng ẩm ướt này, nhưng rồi, “thích ứng” đã trở thành tên đệm của anh từ khi anh đi xuyên thời gian.
Anh thường tự hỏi Jake sẽ nói gì nếu nhìn thấy anh lúc này. Anh đã để tóc dài, nhưng không chịu nuôi râu hoặc ria mép. Vài hiệp sĩ có cạo râu nhưng chỉ là thiểu số. Đến cả Cian, người vừa qua sinh nhật thứ mười bảy, cũng nuôi dài những sợi lông ít ỏi trên cằm.
Và quần áo, quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh không khao khát quần jeans. Phải, anh thích ứng tương đối ổn khi mặc bộ đồ của thế kỷ mười sáu. Quần bó tốt hơn nhiều so với váy. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu mặc váy.
“Đến cuối tháng, mưa sẽ giảm đi một ít và đến mùa hè chúng ta sẽ có vài ngày khô ráo”, Cian bảo anh.
Duncan quăng một khúc củi nữa vào lò sưởi trước khi ngồi xuống. “Vậy”, anh nhìn bố mình, “Cuộc họp này để làm gì?”.
Ông Ian ngẩng đầu lên nhìn con trai cả rồi nhìn sang Todd. “Đến lúc chúng ta bắt đầu truy tìm mụ Grainna và tìm hiểu xem mụ ta đang làm gì rồi. Mụ ta đã im ắng quá lâu.”
Todd thở ra nhẹ nhõm.
“Cậu đồng ý chứ?”, ông Ian hỏi anh.
“Cháu nghĩ đáng ra phải làm việc này từ lâu rồi.” Todd rời khỏi bờ tường anh đang dựa vào và tiến lại gần lò sưởi. “Cháu thà làm người tấn công còn hơn phòng thủ.”
“Đúng là có vẻ như chúng ta đang chờ mụ ta có động thái trước.”
“Bác có biết mụ ta có thể đang ở đâu không?”, Todd hỏi.
“Mụ ta có thể ở bất kỳ đâu, nhưng nếu lịch sử là manh mối đáng tin cậy thì mụ ta hẳn sẽ tìm một trang trại bỏ hoang. Có rất nhiều căn nhà như thế rải rác khắp cao nguyên.”
“Vậy chúng ta sẽ cho trinh sát đi tìm để xem họ có thể tìm được gì.”
“Và mạo hiểm để mụ ta kiểm soát họ à? Không, Fin, chúng ta phải nghĩ ra một cách khác. Cả hai đều bảo ta rằng Grainna đã kiểm soát những người đàn ông xung quanh mụ ta ở tương lai. Mụ ta có thể đang lặp lại điều đó. Cân nhắc đến cách mụ ta dễ dàng đối phó với Lancaster thì rõ.”
Todd nhận ra vẻ lo lắng của Duncan khi không nghi ngờ gì nữa, anh ta đang hồi tưởng lại những ký ức đau đớn ấy. Todd đã nghe câu chuyện đó rất nhiều lần. Mụ Grainna đã bắt cóc Tara với sự giúp đỡ của gã Matthew đến từ xứ Lancaster và cả hai suýt nữa đã mất mạng. Lancaster, cho tới ngày hôm nay, không hề nhớ những chuyện đã xảy ra. Nếu mụ Grainna có khả năng kiểm soát đầu óc của những hiệp sĩ dày dạn sa trường hơn, thì không sao biết được mụ ta có thể gây ra những chuyện xấu xa cỡ nào.
“Vậy thì làm sao chúng ta tìm được mụ Grainna đây?”, Cian hỏi.
Họ ngồi đó và cân nhắc như những người đàn ông vẫn làm, với một cốc rượu trong tay và vẻ mặt trầm tư.
“Có ai nhận thấy cánh phụ nữ đã dành bao nhiêu thời gian vào việc học tập và tập luyện thần chú không?”, Todd hỏi. “Vì sao không sử dụng một chút quyền năng của họ?”
“Bảo cánh phụ nữ tìm mụ ta sao?”
“Đáng thử đấy. Tôi biết tất cả mọi người muốn giấu kín quyền năng Druid, nhưng tôi đoán rằng mụ Grainna sẽ không che giấu cái gì hết. Cuối cùng thì tất cả mọi người ở đây có thể sẽ bị lộ hết thôi.”
“Mạo hiểm quá”, Duncan nói.
“Để tôi hỏi anh điều này nhé. Lần cuối cùng đối đầu với mụ ta, anh dùng kiếm bao nhiêu lần?”
Duncan lắc đầu.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi chắc chắn nếu mụ Grainna xuất hiện ở đây ngay bây giờ với một đội quân, thì kiếm sẽ hữu ích, nhưng nếu không loại được mụ ta thì chúng vẫn tiếp tục đến. Mặc dù rất thích việc Fin nện tôi hằng ngày trên sân, tôi phải nói mình sẽ không do dự cho bất kỳ kẻ nào muốn giết mình ăn đạn.”
“Chúng ta sẽ sử dụng mọi nguồn lực sẵn có”, ông Ian nói thành tiếng, “kể cả những người phụ nữ của chúng ta”.
Cánh phụ nữ đang im lặng chờ đợi khi những người đàn ông chậm rãi đi vào phòng. Bí mật khó có thể giữ được, khi hai trong số các cặp đôi có thể đọc suy nghĩ của nhau.
Tara kể lại một phần cuộc trò chuyện ở phòng bên kia, và Lora cũng vậy.
Myra cười trước vẻ mặt của cha cô khi ông nheo mắt nhìn mẹ cô và hỏi, “Em biết vì sao chúng ta ở đây phải không?”.
Bà Lora gật đầu. “Em có lỗi.”
“Xin lỗi, anh yêu”, Tara nói với chồng. “Bọn em hơi tò mò khi tất cả các anh rời phòng ăn gấp gáp như thế.”
“Điều tôi muốn biết là vì sao các anh mất nhiều thời gian đến thế mới nghĩ tới cánh phụ nữ bọn tôi?”, Lizzy hỏi.
“Phụ nữ không cần phải lo lắng về những chuyện này”, Fin trả lời.
“Nhưng sự thực là, chúng tôi có thể nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Tất cả.” Todd nhân cơ hội ngồi xuống cạnh Myra. “Mọi người đang làm gì vậy?”
Lo lắng về phản ứng của Simon với tổ chức phù thủy mới sáng lập của họ, Lizzy đã đề nghị tất cả bọn họ giữ im lặng về các câu thần chú.
Myra liếc Lizzy, giờ chị đang ngồi nhìn con trai chăm chú.
“Không sao đâu, mẹ. Hừ, có phải con chưa biết mọi người đang tập thần chú đâu. Nếu mẹ làm việc đó vào năm ngoái thì chắc con sẽ khó chịu với nó, nhưng xin chàooo… chúng ta đã du hành xuyên thời gian, dùng suy nghĩ châm lửa, và nói chuyện với nhau trong đầu. Thần chú vẫn còn khá tẻ nhạt nếu mẹ hỏi con.” Simon đảo tròn mắt.
Lizzy mỉm cười và xoa mái tóc bù xù của Simon, khiến thằng bé nhảy bật ra vì xấu hổ.
“Sao?”, ông Ian hỏi.
“Một trong những quyển sách Myra mang về vô cùng có ích. Theo cháu đoán thì một người như chúng ta đã viết nó. Vì phần lớn những người ở thế kỷ hai mốt đều nghĩ Druid chỉ là những tu sĩ và sống bí ẩn, họ không bao giờ kết nối các dữ liệu với nhau. Người phụ nữ đã viết cuốn sách này nghĩ rằng, bà ấy là một phù thủy và tin rằng nếu có một nhóm phù thủy thì có thể làm được gần như bất cứ việc gì.” Liz đánh mắt sang Myra để nhờ cô giải thích thêm.
“Hợp sức lại, chúng ta mạnh mẽ hơn nhiều. Thỉnh thoảng Liz và con thử một số thứ mới, và chúng con không thể làm nó hoạt động, nhưng bốn người bọn con thì có thể.”
“Ví dụ như?”
“Điều đầu tiên bọn con thử là đọc suy nghĩ và ký ức của nhau.” Myra kể cho họ về việc nhìn thấy những hình ảnh của khi Simon còn bé và khi bị mụ Grainna bắt cóc trong đầu Lizzy.
“Con đã nghe thấy tiếng mẹ gọi con trong đầu.” Simon nói, nhớ lại cái ngày đầu tiên họ thiết lập vòng tròn.
“Phải.”
“Đó có thể là trở ngại lớn nhất của chúng ta, nhìn mà không bị mụ Grainna chú ý đến. Ý con là, tất cả bọn con đều nghĩ đến Simon nhưng thằng bé biết bọn con ở đó, hay ít nhất thì cũng biết Lizzy đã ở đó.” Tara nói thêm. “Giả thiết rằng mọi người muốn bọn con cố gắng xâm nhập vào đầu mụ Grainna.”
“Tốt nhất là mụ ta không biết chúng ta đang quan sát.”
Myra nghĩ đến sợi dây buộc tóc mà họ đã ếm phép thuật để khóa âm thanh lại trong căn phòng. “Có lẽ có một cách.” Cô liếc nhìn Liz, nghiêng đầu về phía Todd. “Sợi dây buộc tóc.”
“Ôi, Chúa ơi. Phải rồi, cái đó có thể có tác dụng đấy. Chúng ta có thể yểm bùa lên vòng tròn.”
Hầu hết mọi người trong phòng có vẻ hoang mang, có lẽ trừ Todd ra.
“Hai con không phiền giải thích cho mọi người chứ?”, bà Lora hỏi.
“À… Myra?” Todd liếc nhìn ông Ian.
“À. Aye, bọn con sẽ phải tập dượt trước.”
Liz xen vào, “Bọn con không muốn là mọi người chán ngấy với các chi tiết cụ thể”.
“Ta không chán đâu”, ông Ian nói, giọng kiên quyết.
“À thì. Myra và cháu đã cố nghĩ ra một cách để giữ kín phép thuật của bọn cháu hơn nữa.” Liz rúm người lại dưới con mắt quan sát của ông Ian.
“Aye, và bọn con nghĩ nếu không ai có thể nghe thấy những gì đang diễn ra trong phòng thì sẽ có ích. Chỉ phòng trường hợp các cô hầu đang ở gần. Mọi người hiểu chứ?”
“Vậy là các con đã tìm được một cách để chặn âm thanh lại?”, bà Lora nín thở hỏi. Myra hiểu rõ mẹ mình đủ để biết rằng, bà đã đoán ra phép thuật đó đã chặn lại những loại âm thanh nào. Myra nhận thấy mắt ông Ian nheo lại khi ông đưa đến cùng một kết luận.
“Và nó có tác dụng chứ?”, Cian hỏi, nghe nhưng cậu vẫn mù mờ về cuộc đối thoại không lời đang diễn ra trong phòng.
“Nó có tác dụng”, Liz bảo cậu. “Giờ nếu chúng ta có thể ẩn sau những câu thần chú hoặc bùa phép như vậy, thì có lẽ chúng ta có thể ngăn mụ Grainna nhìn thấy mình.”
“Chúng ta cần phải luyện tập trên một người khác trước.”
“Một trong số mọi người.” Tara chỉ vào cánh đàn ông.
“Ý dì là nhòm vào đầu bọn cháu à?”, Simon hỏi.
“Phải, nhưng chúng tôi sẽ không cho mọi người biết đó là ai hoặc vào lúc nào.”
Todd cười. “Hay hơn cả nghe trộm điện thoại.”
Liz và Tara cười. Những người khác không hiểu.
“Đừng bận tâm.” Todd lắc đầu.
“Dẫu sao đi nữa, nếu nó tác dụng thì chúng ta đã có vé vào suy nghĩ của mụ ta.”
“Và các kế hoạch của mụ ta nữa.”
Những cái gật đầu đồng loạt xuất hiện quanh phòng. Và trước khi đi ngủ, mọi người thống nhất để nhóm chị em thí nghiệm trong mấy ngày tới xem kế hoạch của họ có tác dụng hay không.
Michael đi tìm Druid. Hắn đã hình thành thói quen săn tìm đồng loại một cách mù quáng để thỏa mãn nhu cầu của mụ Grainna.
Hành trình truy tìm quyền năng của mụ ta vừa điên rồ vừa không thể thỏa mãn. Phần thưởng trinh nữ Druid vẫn chưa được tìm thấy, nhưng điều đó không ngăn được tiến trình trẻ hóa chậm chạp của mụ ta.
Giờ thì bất kỳ người nhà MacCoinnich nào cũng khó lòng nhận diện được mụ ta. Người phụ nữ cuối cùng bị đem ra làm vật hiến tế đã đem lại cho mụ ta mười năm, và giờ mụ ta trông giống một phụ nữ được chăm sóc tốt ở độ tuổi đầu năm mươi. Da mịn màng hơn, mái tóc đang quay lại màu đen mượt mà một thời, trả lại cho mụ ta sắc đẹp vốn có.
Mụ ta di chuyển nhanh hơn, những vẫn giữ con mắt chậm rãi, đen tối đầy thâm hiểm để quan sát tất cả mọi người. Đến cả Michael cũng cảm thấy hoài nghi về việc liệu mụ Grainna có để một cái chết chực chờ hắn hay không. Mặc dù mụ hứa giao cho hắn sự bất tử và quyền năng vĩnh cửu, hắn không hề ngốc. Mụ bị chi phối bởi một thứ to lớn hơn hắn, và mụ sẽ không do dự kết liễu tính mạng của hắn nếu muốn.
Con bây giờ, mụ cần hắn. Một trinh nữ sẽ chẳng có ích gì nếu không có hắn ở đó thực hiện nghi lễ.
Hắn giấu kín kế hoạch của mình khỏi tâm trí tọc mạch của mụ. Quyền năng Druid mà hắn có không phải vô dụng, và hắn có khả năng ngăn mụ Grainna khỏi việc xâm nhập vào tâm trí mình. Hắn cũng đã nghiên cứu vài câu thần chú của mụ khi mụ không quan sát và tìm được cách để trả đũa một vài câu trong số đó, để không trở thành nạn nhân kế tiếp của mụ.
Hắn đánh bạo lại gần đất của nhà MacCoinnich hơn khoảng cách mà mụ cho là cần thiết. Dẫu sao đi nữa, kế hoạch sắp tới sẽ khiến hắn phải để mắt tới pháo đài khổng lồ đang che chở cho gia đình MacCoinnich và những viên đá còn lại.
Quyền năng, bất kể to lớn đến đâu, cũng chẳng mấy ý nghĩa với hắn, nếu hắn bị kẹt trong thế kỷ này. Hắn muốn quay lại nơi cuộc đời của hắn thuộc về.
Dù được trao cho sự bất tử, hắn cũng chẳng muốn sống từ thời trung cổ đến thời hiện đại.
Hắn sẽ tìm kiếm các viên đá, quan sát cách gia đình MacCoinnich sở hữu chúng, và tìm cách đánh cắp tất cả.
Trên đầu hắn, một con chim ưng sải đôi cánh rộng đến một mét rưỡi. Michael nhắm mắt lại và đẩy suy nghĩ của mình lên trên, gọi con chim. Tiếng kêu của nó xuyên thủng không gian im lặng khi Michael bắt nó bay về phía pháo đài và rít lên phản đối khi hắn nhìn qua mắt nó.
Thân trí mê muội, Michael nhìn mặt đất bên dưới như thể hắn đang thật sự cưỡi trên lưng con chim. Luồng không khí đập vào trên đường bay làm hắn nghẹn thở. Những con vật nhỏ nhốn nháo chạy bên dưới, con chim muốn được cắm móng vuốt và con mồi đến tuyệt vọng, vì đã một ngày trôi qua kể từ lúc nó bắt được mồi và đánh chén bữa tối, nhưng Michael vẫn kiểm soát tâm trí của con vật và bắt nó bay về phía trước.
Khi đã đến đích, con chim lượn vòng quanh pháo đài. Nó đậu trên đỉnh một tháp canh và quan sát đám người bên dưới.
Vài hiệp sĩ mặc áo giáp đang đứng gác, quan sát các ngọn tháp của pháo đài. Đàn ông mải mê tập luyện để ra trận chật kín khoảng sân bên dưới. Con chim di chuyển lại gần hơn cho tới khi Michael có thể nhìn rõ các khuôn mặt. Hắn nhận ra vài thành viên của gia đình và người đàn ông đến từ tương lai. Tóc anh ta dài hơn, quần áo đã thay đổi, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ quyết tâm trong cách đánh và từng động tác, từng thế đứng.
Con chim kêu lên nhưng không ai chú ý đến. Không một ai, trừ thằng nhóc Simon, nó ngước lên nhìn con chim trong giây lát rồi quay lại với cánh đàn ông trên sân tập.
Michael đếm số người và ghi nhớ lối vào sân. Hắn bắt con chim bay lên đỉnh chóp cao nhất, nơi hắn có thể nhìn thấy vị trí chuồng ngựa và con đường dẫn tới ngôi làng đằng xa.
Hài lòng với sự trinh sát của mình, hắn thả con chim và mở mắt ra. Trong thoáng chốc, đồng tử của hắn có hình dạng giống hệt chim ưng. Hắn nhắm mắt lại và lắc đầu. Khi hắn mở mắt ra, chúng lại là đôi mắt của hắn, sáng rực, màu xanh dương, hoàn toàn là mắt người.
Hắn quay ngựa về.
Mưa ngớt dần và việc sửa chữa những ngôi nhà trong làng đã bắt đầu.
Cánh phụ nữ tụ tập trong phòng của Lizzy. Lần này, bà Lora cũng tham gia cùng họ.
“Chúng ta nên thử với ai trước?” Amber xoa tay một cách phấn khích.
“Không phải Duncan, mối liên kết của bọn chị quá mạnh mẽ, và với mẹ Lora, cha Ian có thể cảm giác được có chuyện đang diễn ra.” Tara ngồi vào một cái ghế bên trong vòng tròn để giúp cô thoải mái. Những người khác sẽ ngồi xuống sàn.
Liz một tay cầm sách, tay kia ghi chú vài điều cần lưu ý. “Chị nghĩ thứ này sẽ có tác dụng.” Cô gập sách lại và quăng nó lên giường. Không giống những phụ nữ khác trong phòng, Liz đang mặc quần jeans và áo len, bộ đồ cô vẫn mặc mỗi khi họ ở riêng. “Mọi người sẵn sàng cả chưa?”
Amber và Myra ngồi trong vòng tròn nến trên sàn, mỗi người châm hai ngọn nến lên. Khi đến lượt. Liz làm một cách dễ dàng.
“Chị đã tiến bộ đấy”, Tara bảo chị mình.
“Cảm ơn. Được rồi, xem nào.” Liz rắc hoa oải hương khô xung quanh tất cả bọn họ. “Giờ là lúc chúng tôi nhìn trộm, dùng thị lực để dò xét bí mật của người khác. Dùng vòng tròn để che giấu tất cả những gì chúng tôi cầu xin. Nếu các tổ tiên cho phép thì hãy cho chúng tôi biết.” Liz ngồi xuống một chiếc ghế cạnh những người khác và nắm tay những người ở gần mình.
“Vậy chúng ta chọn ai đây?”
“Cian. Em ấy rất giỏi cảm nhận ánh mắt người khác đang nhìn mình. Nếu chúng ta có thể xâm nhập vào đầu Cian mà em ấy không hề hay biết, thì chúng ta có thể thử với Duncan hoặc ông Ian.”
Một luồng năng lượng xoáy tròn khắp người Myra và xâm nhập vào tận xương tủy. Năng lượng của cả gia đình phát ra tia lửa ở nơi ngón tay cô tiếp xúc với ngón tay của Amber và Tara.
Hình ảnh của Cian chầm chậm hòa vào làm một hình ảnh mà tất cả bọn họ đều nhìn thấy. “Hãy cố gắng đừng nghĩ đến những ký ức trong quá khứ, cứ tưởng tượng ra em ấy thôi. Tốt. Hãy giúp chúng ta nhìn qua đôi mắt của em ấy.” Lời nói của Lizzy khiến tất cả tập trung lại. Sự im lặng bao trùm căn phòng. Chỉ có tiếng thở đều đều vang lên.
Hình ảnh trước mặt họ chuyển từ Cian sang một đồng cỏ xanh tươi. Cậu đang cưỡi ngựa cạnh Simon, thằng bé đang trò chuyện và chỉ trỏ.
“Có ai nghe thấy được họ đang nói gì không?”, Myra khỏi.
“Không.”
Myra nghe thấy tiếng mẹ thở dốc và mở mắt ra.
“Các con đang bay”, bà Lora nói với vẻ ngạc nhiên.
“Không sao hết. Chúng cháu sẽ xuống khi xong việc”, Lizzy giải thích. “Tập trung nào.”
Ngôi làng xuất hiện trong tầm mắt và Cian thúc ngựa tăng tốc. Cậu nhìn sang Simon và nói gì đó mà Myra không nghe được.
Simon thúc ngựa chạy hết tốc lực, vượt qua cậu. Đầu Cian ngửa ra sau như đang cười, trước khi cúi người xuống và giục ngựa của mình chạy nhanh hơn nữa.
Họ băng qua các vùng đất. Simon ép sát người khi họ đi qua một khúc cây đổ. Con ngựa nhảy qua nó một cách dễ dàng. Simon liếc ra sau lưng khi Cian tăng tốc đuổi theo.
Họ phi ngựa song song đến rìa làng, nhưng Simon đã đánh bại Cian nhờ một khoảng cách nhỏ.
Hai cậu nhóc mỉm cười trước cảm giác phấn khích khi vừa có một chuyến cưỡi ngựa tuyệt vời, và lũ ngựa đi lại nghênh ngang, muốn được tiếp tục phi nước đại. Cian rướn người tới vỗ vai Simon
Myra cảm thấy Tara siết tay mình trước khi cô mở mắt và ngắt kết nối với Cian.
“Chị sẽ giết nó.” Lizzy lắc đầu. “Chị đã bảo nó hết lần này đến lần khác là đừng có phi ngựa rồi.”
“Nhưng Simon có kỹ năng giỏi thế cơ mà?”, Amber bênh vực cậu.
“Mọi người có thấy nó nhảy không?”, Tara hỏi đầy tự hào.
Myra gật đầu và mỉm cười, “Đúng là rất tuyệt”.
Bà Lora đứng dậy và chăm chú nhìn bốn chị em vẫn đang bay. “Làm sao các con xuống được?”
“Con sợ là việc đó trông không được thanh nhã lắm đâu.” Tara xem xét sàn nhà và rúm người lại.
Không ai trong số họ hiểu được vì sao họ lại lơ lửng, chứ đừng nói đến việc tìm cách đi xuống thật nhẹ nhàng.
Họ đã thử nhiều giai điệu khác nhau và sáng tác các câu thần chú nhưng không có tác dụng.
“Mọi người sẵn sàng chưa?”, Liz hỏi.
Họ nhăn mặt khi từng người một rơi uỵch xuống sàn, dù họ đã đặt rất nhiều gối bên dưới.
Tara là đỡ nhất vì đang ngồi trên ghế, nhưng cô vẫn hét lên, “Chết tiệt, việc này lúc nào cũng khiến mình buồn đi vệ sinh”.
Myra vung tay và các ngọn nến tắt phụt.
Amber vỗ tay. “Chúng ta đã làm được.”
“Có ai nghe thấy gì không?”
“Không gì cả”, Tara nói, dùng tay xoa lưng mình.
“Em đã làm vài việc và em nghĩ mình gần như có thể ngửi thấy mùi khói từ các ống khói gần làng.”
Amber đồng ý. “Mọi người có nghĩ anh ấy biết chúng ta đang quan sát không?”
“Chúng ta sẽ phải đợi tới tối nay mới biết được. Nhưng theo chị đoán thì không đâu.” Liz rút một cái váy ra khỏi hòm và bắt đầu mặc đồ vào. “Em là người có khả năng nhận cảm xúc, Amber, em đã cảm giác được gì?”
“Cảm giác gần gũi. Cian thích có sự bầu bạn của Simon và cảm thấy cần phải hướng dẫn cậu ấy. Em trai em không thích thua cuộc đâu.”
Myra giúp Liz thắt dây váy. “Khả năng cảm nhận cảm xúc từ người khác của em sẽ vô cùng có ích nếu chúng ta không thể nghe được những chuyện đang diễn ra.”
“Em đồng ý”, Myra thấy rằng em gái cô rất thích thú với lời tán dương đó. Amber đã hoàn thiện vòng tròn của họ, bất chấp tuổi đời non trẻ của mình.
Tất cả cùng dọn phòng.
Liz giấu quyển sách cùng bộ quần áo hiện đại của cô đi, tránh xa những con mắt tọc mạch.
Họ chia nến ra khắp phòng, về đúng với chức năng của nó.
Hài lòng với kết quả, họ rời phòng để tìm thức ăn.
Tập trung quyền năng luôn khiến họ cảm thấy đói.
Họ bỏ qua chuyện đi vào làng. Todd bảo Fin rằng anh không thể làm tổn thương Myra điều đó là sự thật. Khi Fin tra hỏi anh, Todd ngậm chặt miệng.
Cứ khi nào thời gian cho phép, Myra lại lẻn vào phòng Todd và ngủ trong vòng tay anh. Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, Todd bắt đầu cảm thấy thuộc về nơi đây.
Dạ dày no căng, cánh phụ nữ đã về đại sảnh, từng người đàn ông xếp hàng đi vào thư viện của ông Ian.
Todd nhã nhặn nhận cốc Scotch mà ông Ian đưa, và đến đứng cạnh một ô cửa sổ hẹp dài. “Các anh nghĩ khi nào thì trận mưa này mới ngừng?”, anh hỏi bất kỳ ai đang nghe. Anh phải cố gắng khá nhiều mới thích ứng được với cái thế giới lúc nào cũng ẩm ướt này, nhưng rồi, “thích ứng” đã trở thành tên đệm của anh từ khi anh đi xuyên thời gian.
Anh thường tự hỏi Jake sẽ nói gì nếu nhìn thấy anh lúc này. Anh đã để tóc dài, nhưng không chịu nuôi râu hoặc ria mép. Vài hiệp sĩ có cạo râu nhưng chỉ là thiểu số. Đến cả Cian, người vừa qua sinh nhật thứ mười bảy, cũng nuôi dài những sợi lông ít ỏi trên cằm.
Và quần áo, quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh không khao khát quần jeans. Phải, anh thích ứng tương đối ổn khi mặc bộ đồ của thế kỷ mười sáu. Quần bó tốt hơn nhiều so với váy. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu mặc váy.
“Đến cuối tháng, mưa sẽ giảm đi một ít và đến mùa hè chúng ta sẽ có vài ngày khô ráo”, Cian bảo anh.
Duncan quăng một khúc củi nữa vào lò sưởi trước khi ngồi xuống. “Vậy”, anh nhìn bố mình, “Cuộc họp này để làm gì?”.
Ông Ian ngẩng đầu lên nhìn con trai cả rồi nhìn sang Todd. “Đến lúc chúng ta bắt đầu truy tìm mụ Grainna và tìm hiểu xem mụ ta đang làm gì rồi. Mụ ta đã im ắng quá lâu.”
Todd thở ra nhẹ nhõm.
“Cậu đồng ý chứ?”, ông Ian hỏi anh.
“Cháu nghĩ đáng ra phải làm việc này từ lâu rồi.” Todd rời khỏi bờ tường anh đang dựa vào và tiến lại gần lò sưởi. “Cháu thà làm người tấn công còn hơn phòng thủ.”
“Đúng là có vẻ như chúng ta đang chờ mụ ta có động thái trước.”
“Bác có biết mụ ta có thể đang ở đâu không?”, Todd hỏi.
“Mụ ta có thể ở bất kỳ đâu, nhưng nếu lịch sử là manh mối đáng tin cậy thì mụ ta hẳn sẽ tìm một trang trại bỏ hoang. Có rất nhiều căn nhà như thế rải rác khắp cao nguyên.”
“Vậy chúng ta sẽ cho trinh sát đi tìm để xem họ có thể tìm được gì.”
“Và mạo hiểm để mụ ta kiểm soát họ à? Không, Fin, chúng ta phải nghĩ ra một cách khác. Cả hai đều bảo ta rằng Grainna đã kiểm soát những người đàn ông xung quanh mụ ta ở tương lai. Mụ ta có thể đang lặp lại điều đó. Cân nhắc đến cách mụ ta dễ dàng đối phó với Lancaster thì rõ.”
Todd nhận ra vẻ lo lắng của Duncan khi không nghi ngờ gì nữa, anh ta đang hồi tưởng lại những ký ức đau đớn ấy. Todd đã nghe câu chuyện đó rất nhiều lần. Mụ Grainna đã bắt cóc Tara với sự giúp đỡ của gã Matthew đến từ xứ Lancaster và cả hai suýt nữa đã mất mạng. Lancaster, cho tới ngày hôm nay, không hề nhớ những chuyện đã xảy ra. Nếu mụ Grainna có khả năng kiểm soát đầu óc của những hiệp sĩ dày dạn sa trường hơn, thì không sao biết được mụ ta có thể gây ra những chuyện xấu xa cỡ nào.
“Vậy thì làm sao chúng ta tìm được mụ Grainna đây?”, Cian hỏi.
Họ ngồi đó và cân nhắc như những người đàn ông vẫn làm, với một cốc rượu trong tay và vẻ mặt trầm tư.
“Có ai nhận thấy cánh phụ nữ đã dành bao nhiêu thời gian vào việc học tập và tập luyện thần chú không?”, Todd hỏi. “Vì sao không sử dụng một chút quyền năng của họ?”
“Bảo cánh phụ nữ tìm mụ ta sao?”
“Đáng thử đấy. Tôi biết tất cả mọi người muốn giấu kín quyền năng Druid, nhưng tôi đoán rằng mụ Grainna sẽ không che giấu cái gì hết. Cuối cùng thì tất cả mọi người ở đây có thể sẽ bị lộ hết thôi.”
“Mạo hiểm quá”, Duncan nói.
“Để tôi hỏi anh điều này nhé. Lần cuối cùng đối đầu với mụ ta, anh dùng kiếm bao nhiêu lần?”
Duncan lắc đầu.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi chắc chắn nếu mụ Grainna xuất hiện ở đây ngay bây giờ với một đội quân, thì kiếm sẽ hữu ích, nhưng nếu không loại được mụ ta thì chúng vẫn tiếp tục đến. Mặc dù rất thích việc Fin nện tôi hằng ngày trên sân, tôi phải nói mình sẽ không do dự cho bất kỳ kẻ nào muốn giết mình ăn đạn.”
“Chúng ta sẽ sử dụng mọi nguồn lực sẵn có”, ông Ian nói thành tiếng, “kể cả những người phụ nữ của chúng ta”.
Cánh phụ nữ đang im lặng chờ đợi khi những người đàn ông chậm rãi đi vào phòng. Bí mật khó có thể giữ được, khi hai trong số các cặp đôi có thể đọc suy nghĩ của nhau.
Tara kể lại một phần cuộc trò chuyện ở phòng bên kia, và Lora cũng vậy.
Myra cười trước vẻ mặt của cha cô khi ông nheo mắt nhìn mẹ cô và hỏi, “Em biết vì sao chúng ta ở đây phải không?”.
Bà Lora gật đầu. “Em có lỗi.”
“Xin lỗi, anh yêu”, Tara nói với chồng. “Bọn em hơi tò mò khi tất cả các anh rời phòng ăn gấp gáp như thế.”
“Điều tôi muốn biết là vì sao các anh mất nhiều thời gian đến thế mới nghĩ tới cánh phụ nữ bọn tôi?”, Lizzy hỏi.
“Phụ nữ không cần phải lo lắng về những chuyện này”, Fin trả lời.
“Nhưng sự thực là, chúng tôi có thể nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Tất cả.” Todd nhân cơ hội ngồi xuống cạnh Myra. “Mọi người đang làm gì vậy?”
Lo lắng về phản ứng của Simon với tổ chức phù thủy mới sáng lập của họ, Lizzy đã đề nghị tất cả bọn họ giữ im lặng về các câu thần chú.
Myra liếc Lizzy, giờ chị đang ngồi nhìn con trai chăm chú.
“Không sao đâu, mẹ. Hừ, có phải con chưa biết mọi người đang tập thần chú đâu. Nếu mẹ làm việc đó vào năm ngoái thì chắc con sẽ khó chịu với nó, nhưng xin chàooo… chúng ta đã du hành xuyên thời gian, dùng suy nghĩ châm lửa, và nói chuyện với nhau trong đầu. Thần chú vẫn còn khá tẻ nhạt nếu mẹ hỏi con.” Simon đảo tròn mắt.
Lizzy mỉm cười và xoa mái tóc bù xù của Simon, khiến thằng bé nhảy bật ra vì xấu hổ.
“Sao?”, ông Ian hỏi.
“Một trong những quyển sách Myra mang về vô cùng có ích. Theo cháu đoán thì một người như chúng ta đã viết nó. Vì phần lớn những người ở thế kỷ hai mốt đều nghĩ Druid chỉ là những tu sĩ và sống bí ẩn, họ không bao giờ kết nối các dữ liệu với nhau. Người phụ nữ đã viết cuốn sách này nghĩ rằng, bà ấy là một phù thủy và tin rằng nếu có một nhóm phù thủy thì có thể làm được gần như bất cứ việc gì.” Liz đánh mắt sang Myra để nhờ cô giải thích thêm.
“Hợp sức lại, chúng ta mạnh mẽ hơn nhiều. Thỉnh thoảng Liz và con thử một số thứ mới, và chúng con không thể làm nó hoạt động, nhưng bốn người bọn con thì có thể.”
“Ví dụ như?”
“Điều đầu tiên bọn con thử là đọc suy nghĩ và ký ức của nhau.” Myra kể cho họ về việc nhìn thấy những hình ảnh của khi Simon còn bé và khi bị mụ Grainna bắt cóc trong đầu Lizzy.
“Con đã nghe thấy tiếng mẹ gọi con trong đầu.” Simon nói, nhớ lại cái ngày đầu tiên họ thiết lập vòng tròn.
“Phải.”
“Đó có thể là trở ngại lớn nhất của chúng ta, nhìn mà không bị mụ Grainna chú ý đến. Ý con là, tất cả bọn con đều nghĩ đến Simon nhưng thằng bé biết bọn con ở đó, hay ít nhất thì cũng biết Lizzy đã ở đó.” Tara nói thêm. “Giả thiết rằng mọi người muốn bọn con cố gắng xâm nhập vào đầu mụ Grainna.”
“Tốt nhất là mụ ta không biết chúng ta đang quan sát.”
Myra nghĩ đến sợi dây buộc tóc mà họ đã ếm phép thuật để khóa âm thanh lại trong căn phòng. “Có lẽ có một cách.” Cô liếc nhìn Liz, nghiêng đầu về phía Todd. “Sợi dây buộc tóc.”
“Ôi, Chúa ơi. Phải rồi, cái đó có thể có tác dụng đấy. Chúng ta có thể yểm bùa lên vòng tròn.”
Hầu hết mọi người trong phòng có vẻ hoang mang, có lẽ trừ Todd ra.
“Hai con không phiền giải thích cho mọi người chứ?”, bà Lora hỏi.
“À… Myra?” Todd liếc nhìn ông Ian.
“À. Aye, bọn con sẽ phải tập dượt trước.”
Liz xen vào, “Bọn con không muốn là mọi người chán ngấy với các chi tiết cụ thể”.
“Ta không chán đâu”, ông Ian nói, giọng kiên quyết.
“À thì. Myra và cháu đã cố nghĩ ra một cách để giữ kín phép thuật của bọn cháu hơn nữa.” Liz rúm người lại dưới con mắt quan sát của ông Ian.
“Aye, và bọn con nghĩ nếu không ai có thể nghe thấy những gì đang diễn ra trong phòng thì sẽ có ích. Chỉ phòng trường hợp các cô hầu đang ở gần. Mọi người hiểu chứ?”
“Vậy là các con đã tìm được một cách để chặn âm thanh lại?”, bà Lora nín thở hỏi. Myra hiểu rõ mẹ mình đủ để biết rằng, bà đã đoán ra phép thuật đó đã chặn lại những loại âm thanh nào. Myra nhận thấy mắt ông Ian nheo lại khi ông đưa đến cùng một kết luận.
“Và nó có tác dụng chứ?”, Cian hỏi, nghe nhưng cậu vẫn mù mờ về cuộc đối thoại không lời đang diễn ra trong phòng.
“Nó có tác dụng”, Liz bảo cậu. “Giờ nếu chúng ta có thể ẩn sau những câu thần chú hoặc bùa phép như vậy, thì có lẽ chúng ta có thể ngăn mụ Grainna nhìn thấy mình.”
“Chúng ta cần phải luyện tập trên một người khác trước.”
“Một trong số mọi người.” Tara chỉ vào cánh đàn ông.
“Ý dì là nhòm vào đầu bọn cháu à?”, Simon hỏi.
“Phải, nhưng chúng tôi sẽ không cho mọi người biết đó là ai hoặc vào lúc nào.”
Todd cười. “Hay hơn cả nghe trộm điện thoại.”
Liz và Tara cười. Những người khác không hiểu.
“Đừng bận tâm.” Todd lắc đầu.
“Dẫu sao đi nữa, nếu nó tác dụng thì chúng ta đã có vé vào suy nghĩ của mụ ta.”
“Và các kế hoạch của mụ ta nữa.”
Những cái gật đầu đồng loạt xuất hiện quanh phòng. Và trước khi đi ngủ, mọi người thống nhất để nhóm chị em thí nghiệm trong mấy ngày tới xem kế hoạch của họ có tác dụng hay không.
Michael đi tìm Druid. Hắn đã hình thành thói quen săn tìm đồng loại một cách mù quáng để thỏa mãn nhu cầu của mụ Grainna.
Hành trình truy tìm quyền năng của mụ ta vừa điên rồ vừa không thể thỏa mãn. Phần thưởng trinh nữ Druid vẫn chưa được tìm thấy, nhưng điều đó không ngăn được tiến trình trẻ hóa chậm chạp của mụ ta.
Giờ thì bất kỳ người nhà MacCoinnich nào cũng khó lòng nhận diện được mụ ta. Người phụ nữ cuối cùng bị đem ra làm vật hiến tế đã đem lại cho mụ ta mười năm, và giờ mụ ta trông giống một phụ nữ được chăm sóc tốt ở độ tuổi đầu năm mươi. Da mịn màng hơn, mái tóc đang quay lại màu đen mượt mà một thời, trả lại cho mụ ta sắc đẹp vốn có.
Mụ ta di chuyển nhanh hơn, những vẫn giữ con mắt chậm rãi, đen tối đầy thâm hiểm để quan sát tất cả mọi người. Đến cả Michael cũng cảm thấy hoài nghi về việc liệu mụ Grainna có để một cái chết chực chờ hắn hay không. Mặc dù mụ hứa giao cho hắn sự bất tử và quyền năng vĩnh cửu, hắn không hề ngốc. Mụ bị chi phối bởi một thứ to lớn hơn hắn, và mụ sẽ không do dự kết liễu tính mạng của hắn nếu muốn.
Con bây giờ, mụ cần hắn. Một trinh nữ sẽ chẳng có ích gì nếu không có hắn ở đó thực hiện nghi lễ.
Hắn giấu kín kế hoạch của mình khỏi tâm trí tọc mạch của mụ. Quyền năng Druid mà hắn có không phải vô dụng, và hắn có khả năng ngăn mụ Grainna khỏi việc xâm nhập vào tâm trí mình. Hắn cũng đã nghiên cứu vài câu thần chú của mụ khi mụ không quan sát và tìm được cách để trả đũa một vài câu trong số đó, để không trở thành nạn nhân kế tiếp của mụ.
Hắn đánh bạo lại gần đất của nhà MacCoinnich hơn khoảng cách mà mụ cho là cần thiết. Dẫu sao đi nữa, kế hoạch sắp tới sẽ khiến hắn phải để mắt tới pháo đài khổng lồ đang che chở cho gia đình MacCoinnich và những viên đá còn lại.
Quyền năng, bất kể to lớn đến đâu, cũng chẳng mấy ý nghĩa với hắn, nếu hắn bị kẹt trong thế kỷ này. Hắn muốn quay lại nơi cuộc đời của hắn thuộc về.
Dù được trao cho sự bất tử, hắn cũng chẳng muốn sống từ thời trung cổ đến thời hiện đại.
Hắn sẽ tìm kiếm các viên đá, quan sát cách gia đình MacCoinnich sở hữu chúng, và tìm cách đánh cắp tất cả.
Trên đầu hắn, một con chim ưng sải đôi cánh rộng đến một mét rưỡi. Michael nhắm mắt lại và đẩy suy nghĩ của mình lên trên, gọi con chim. Tiếng kêu của nó xuyên thủng không gian im lặng khi Michael bắt nó bay về phía pháo đài và rít lên phản đối khi hắn nhìn qua mắt nó.
Thân trí mê muội, Michael nhìn mặt đất bên dưới như thể hắn đang thật sự cưỡi trên lưng con chim. Luồng không khí đập vào trên đường bay làm hắn nghẹn thở. Những con vật nhỏ nhốn nháo chạy bên dưới, con chim muốn được cắm móng vuốt và con mồi đến tuyệt vọng, vì đã một ngày trôi qua kể từ lúc nó bắt được mồi và đánh chén bữa tối, nhưng Michael vẫn kiểm soát tâm trí của con vật và bắt nó bay về phía trước.
Khi đã đến đích, con chim lượn vòng quanh pháo đài. Nó đậu trên đỉnh một tháp canh và quan sát đám người bên dưới.
Vài hiệp sĩ mặc áo giáp đang đứng gác, quan sát các ngọn tháp của pháo đài. Đàn ông mải mê tập luyện để ra trận chật kín khoảng sân bên dưới. Con chim di chuyển lại gần hơn cho tới khi Michael có thể nhìn rõ các khuôn mặt. Hắn nhận ra vài thành viên của gia đình và người đàn ông đến từ tương lai. Tóc anh ta dài hơn, quần áo đã thay đổi, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ quyết tâm trong cách đánh và từng động tác, từng thế đứng.
Con chim kêu lên nhưng không ai chú ý đến. Không một ai, trừ thằng nhóc Simon, nó ngước lên nhìn con chim trong giây lát rồi quay lại với cánh đàn ông trên sân tập.
Michael đếm số người và ghi nhớ lối vào sân. Hắn bắt con chim bay lên đỉnh chóp cao nhất, nơi hắn có thể nhìn thấy vị trí chuồng ngựa và con đường dẫn tới ngôi làng đằng xa.
Hài lòng với sự trinh sát của mình, hắn thả con chim và mở mắt ra. Trong thoáng chốc, đồng tử của hắn có hình dạng giống hệt chim ưng. Hắn nhắm mắt lại và lắc đầu. Khi hắn mở mắt ra, chúng lại là đôi mắt của hắn, sáng rực, màu xanh dương, hoàn toàn là mắt người.
Hắn quay ngựa về.
Mưa ngớt dần và việc sửa chữa những ngôi nhà trong làng đã bắt đầu.
Cánh phụ nữ tụ tập trong phòng của Lizzy. Lần này, bà Lora cũng tham gia cùng họ.
“Chúng ta nên thử với ai trước?” Amber xoa tay một cách phấn khích.
“Không phải Duncan, mối liên kết của bọn chị quá mạnh mẽ, và với mẹ Lora, cha Ian có thể cảm giác được có chuyện đang diễn ra.” Tara ngồi vào một cái ghế bên trong vòng tròn để giúp cô thoải mái. Những người khác sẽ ngồi xuống sàn.
Liz một tay cầm sách, tay kia ghi chú vài điều cần lưu ý. “Chị nghĩ thứ này sẽ có tác dụng.” Cô gập sách lại và quăng nó lên giường. Không giống những phụ nữ khác trong phòng, Liz đang mặc quần jeans và áo len, bộ đồ cô vẫn mặc mỗi khi họ ở riêng. “Mọi người sẵn sàng cả chưa?”
Amber và Myra ngồi trong vòng tròn nến trên sàn, mỗi người châm hai ngọn nến lên. Khi đến lượt. Liz làm một cách dễ dàng.
“Chị đã tiến bộ đấy”, Tara bảo chị mình.
“Cảm ơn. Được rồi, xem nào.” Liz rắc hoa oải hương khô xung quanh tất cả bọn họ. “Giờ là lúc chúng tôi nhìn trộm, dùng thị lực để dò xét bí mật của người khác. Dùng vòng tròn để che giấu tất cả những gì chúng tôi cầu xin. Nếu các tổ tiên cho phép thì hãy cho chúng tôi biết.” Liz ngồi xuống một chiếc ghế cạnh những người khác và nắm tay những người ở gần mình.
“Vậy chúng ta chọn ai đây?”
“Cian. Em ấy rất giỏi cảm nhận ánh mắt người khác đang nhìn mình. Nếu chúng ta có thể xâm nhập vào đầu Cian mà em ấy không hề hay biết, thì chúng ta có thể thử với Duncan hoặc ông Ian.”
Một luồng năng lượng xoáy tròn khắp người Myra và xâm nhập vào tận xương tủy. Năng lượng của cả gia đình phát ra tia lửa ở nơi ngón tay cô tiếp xúc với ngón tay của Amber và Tara.
Hình ảnh của Cian chầm chậm hòa vào làm một hình ảnh mà tất cả bọn họ đều nhìn thấy. “Hãy cố gắng đừng nghĩ đến những ký ức trong quá khứ, cứ tưởng tượng ra em ấy thôi. Tốt. Hãy giúp chúng ta nhìn qua đôi mắt của em ấy.” Lời nói của Lizzy khiến tất cả tập trung lại. Sự im lặng bao trùm căn phòng. Chỉ có tiếng thở đều đều vang lên.
Hình ảnh trước mặt họ chuyển từ Cian sang một đồng cỏ xanh tươi. Cậu đang cưỡi ngựa cạnh Simon, thằng bé đang trò chuyện và chỉ trỏ.
“Có ai nghe thấy được họ đang nói gì không?”, Myra khỏi.
“Không.”
Myra nghe thấy tiếng mẹ thở dốc và mở mắt ra.
“Các con đang bay”, bà Lora nói với vẻ ngạc nhiên.
“Không sao hết. Chúng cháu sẽ xuống khi xong việc”, Lizzy giải thích. “Tập trung nào.”
Ngôi làng xuất hiện trong tầm mắt và Cian thúc ngựa tăng tốc. Cậu nhìn sang Simon và nói gì đó mà Myra không nghe được.
Simon thúc ngựa chạy hết tốc lực, vượt qua cậu. Đầu Cian ngửa ra sau như đang cười, trước khi cúi người xuống và giục ngựa của mình chạy nhanh hơn nữa.
Họ băng qua các vùng đất. Simon ép sát người khi họ đi qua một khúc cây đổ. Con ngựa nhảy qua nó một cách dễ dàng. Simon liếc ra sau lưng khi Cian tăng tốc đuổi theo.
Họ phi ngựa song song đến rìa làng, nhưng Simon đã đánh bại Cian nhờ một khoảng cách nhỏ.
Hai cậu nhóc mỉm cười trước cảm giác phấn khích khi vừa có một chuyến cưỡi ngựa tuyệt vời, và lũ ngựa đi lại nghênh ngang, muốn được tiếp tục phi nước đại. Cian rướn người tới vỗ vai Simon
Myra cảm thấy Tara siết tay mình trước khi cô mở mắt và ngắt kết nối với Cian.
“Chị sẽ giết nó.” Lizzy lắc đầu. “Chị đã bảo nó hết lần này đến lần khác là đừng có phi ngựa rồi.”
“Nhưng Simon có kỹ năng giỏi thế cơ mà?”, Amber bênh vực cậu.
“Mọi người có thấy nó nhảy không?”, Tara hỏi đầy tự hào.
Myra gật đầu và mỉm cười, “Đúng là rất tuyệt”.
Bà Lora đứng dậy và chăm chú nhìn bốn chị em vẫn đang bay. “Làm sao các con xuống được?”
“Con sợ là việc đó trông không được thanh nhã lắm đâu.” Tara xem xét sàn nhà và rúm người lại.
Không ai trong số họ hiểu được vì sao họ lại lơ lửng, chứ đừng nói đến việc tìm cách đi xuống thật nhẹ nhàng.
Họ đã thử nhiều giai điệu khác nhau và sáng tác các câu thần chú nhưng không có tác dụng.
“Mọi người sẵn sàng chưa?”, Liz hỏi.
Họ nhăn mặt khi từng người một rơi uỵch xuống sàn, dù họ đã đặt rất nhiều gối bên dưới.
Tara là đỡ nhất vì đang ngồi trên ghế, nhưng cô vẫn hét lên, “Chết tiệt, việc này lúc nào cũng khiến mình buồn đi vệ sinh”.
Myra vung tay và các ngọn nến tắt phụt.
Amber vỗ tay. “Chúng ta đã làm được.”
“Có ai nghe thấy gì không?”
“Không gì cả”, Tara nói, dùng tay xoa lưng mình.
“Em đã làm vài việc và em nghĩ mình gần như có thể ngửi thấy mùi khói từ các ống khói gần làng.”
Amber đồng ý. “Mọi người có nghĩ anh ấy biết chúng ta đang quan sát không?”
“Chúng ta sẽ phải đợi tới tối nay mới biết được. Nhưng theo chị đoán thì không đâu.” Liz rút một cái váy ra khỏi hòm và bắt đầu mặc đồ vào. “Em là người có khả năng nhận cảm xúc, Amber, em đã cảm giác được gì?”
“Cảm giác gần gũi. Cian thích có sự bầu bạn của Simon và cảm thấy cần phải hướng dẫn cậu ấy. Em trai em không thích thua cuộc đâu.”
Myra giúp Liz thắt dây váy. “Khả năng cảm nhận cảm xúc từ người khác của em sẽ vô cùng có ích nếu chúng ta không thể nghe được những chuyện đang diễn ra.”
“Em đồng ý”, Myra thấy rằng em gái cô rất thích thú với lời tán dương đó. Amber đã hoàn thiện vòng tròn của họ, bất chấp tuổi đời non trẻ của mình.
Tất cả cùng dọn phòng.
Liz giấu quyển sách cùng bộ quần áo hiện đại của cô đi, tránh xa những con mắt tọc mạch.
Họ chia nến ra khắp phòng, về đúng với chức năng của nó.
Hài lòng với kết quả, họ rời phòng để tìm thức ăn.
Tập trung quyền năng luôn khiến họ cảm thấy đói.