Hành quân đường dài, nhánh quân tinh nhuệ của Cảnh Thiều không mang khí giới công thành hay giáp nặng gì nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ đều là kỵ binh, lại phải mang theo đồ đạc linh tinh, tốc độ cũng không nhanh, cho nên xe ngựa của Mộ Hàm Chương cũng không bị coi là cản trở hành trình, chậm rãi theo sau ngựa Cảnh Thiều.
Cát Y lẳng lặng ngồi trước xe ngựa, tùy thời rót nước bưng trà cho người trong xe, lúc nghỉ trưa, Cảnh Thiều sẽ chui vào nghỉ với quân sư trong chốc lát. Hữu Hộ quân rất là ghen tị, thường xuyên đoạt vị trí của xa phu, thuận đường lôi kéo làm quen nha hoàn xinh đẹp của quân sư a, nhưng mà Cát Y là hỏi mười câu đáp được một câu, ngay cả Hữu Hộ quân tò mò lai lịch quân sư cũng không từ Cát Y này hỏi được một vài lời.
“Nha hoàn của quân sư, tự nhiên có thể bảo vệ bí mật hơn ngươi nhiều a.” Tả Hộ quân vỗ vỗ Hữu Hộ quân ủ rũ.
“Tiểu Tả, ngươi là đang an ủi ta sao?” Hữu Hộ quan liếc hắn.
“Tất nhiên rồi.” Tả Hộ quân mặt không đổi sắc xoay người lên ngựa, tiếp tục chạy đi.
Cứ như thế hơn mười ngày thì đến vùng núi, dãy núi kéo dài không dứt cản trở con đường phía trước, chi bằng đi đường vòng. Cảnh Thiều hạ lệnh hạ trại trước, hôm sau lại xuất phát.
“Trường xà trận công thủ đều yếu, một khi gặp địch chính là đứng im chờ bị đánh!” Bên trong trướng, Triệu Mạnh chỉ vào một bản đồ địa hình.
“Nhưng hành quân theo sơn đạo, không dùng trường xà trận thì đi không qua!” Hữu Hộ quân cũng chỉ vào bản đồ địa hình.
“Tranh cãi gì vậy?” Dùng qua cơm chiều, Cảnh Thiều mang quân sư theo đến, liền hỏi Tả Hộ quân một bên mặt không đổi sắc.
“Hồi Vương gia, chúng thần đang thương thảo đường đi sơn đạo tây nam.” Tả Hộ quân đáp.
Cảnh Thiều hiểu rõ, hôm nay gặp núi cản đường, vì binh mã khí cụ trong người nên đi thẳng còn tốn thời gian hơn cho nên chọn đường vòng, nhưng tây nam khắp nơi đều là đồi núi, nhiều không kể xiết, chỉ có thể đi qua sơn đạo, đi thế nào là cả một vấn đề lớn.
“Quân sư, ngài nói xem, sơn lộ này có thể không hành quân theo trường xà trận không?” Hữu Hộ quân kéo Mộ Hàm Chương tới nhìn bản đồ tây nam trên bàn, đa số sơn đạo đều hẹp, nhất định không thể triển khai thế trận khác.
“Ta chưa nói không thể dùng trường xà trận, nhưng nếu quân địch hai bên sơn đạo, ngực cùng bụng trường xà sẽ bị thương, chỉ có thể chờ bị đánh úp, ta nghĩ nên cho quân tiên phong mở đường!” Triệu Mạnh sợ bị hiểu lầm, vội giải thích.
Cảnh Thiều nhíu mày, Vương phi nhà mình từ nhỏ đọc sách thánh hiền, binh pháp tự nhiên chưa từng xem qua, mang hắn tới đây cũng không trông cậy hắn có thể giúp đỡ trên chiến trường, chỉ là không muốn rời khỏi hắn mà thôi. Thấy y cúi mắt không nói, đang muốn mở miệng hỗ trợ, lại thấy một đôi tay thon dài trắng trẻo đưa tay cầm que chỉ bản đồ, vẽ một đường trên sa bàn.
“Quân sư, đây là gì?” Triệu Mạnh nhìn Mộ Hàm Chương, không rõ ý đồ. Cảnh Thiều nhìn thấy kí hiệu này, bỗng mở to mắt nhìn.
“Trận này tên là phương ách,” Mộ Hàm Chương chậm rãi nói, đem que gỗ chỉ tại vùng tứ giác, “Quân hỗ trợ đứng theo hình tứ giác, vẫn dùng trường xà trận, trái phải đều là chính diện, chia thành nhiều mặt công thủ.”
“Hay, hay a!” Hữu Hộ quân trố mắt một lát, đột nhiên vỗ tay hô to.
Triệu Mạnh hưng phấn vây quanh sa bàn tỉ mỉ nửa ngày, “Quân sư học vấn quả nhiên uyên bác, Triệu mỗ bội phục!”
Mộ Hàm Chương cười không nói.
“Cũng sớm nói các ngươi đọc nhiều sách một chút lại không nghe,” Phương ách trận này Cảnh Thiều cũng biết, nhưng binh thư bình thường không ghi lại, cũng không nhìn ra Quân Thanh làm sao mà biết được. Trong lòng khiếp sợ, trên mặt lại bày ra bộ dáng đương nhiên, Cảnh Thiều kéo quân sư nhà mình qua, “Ngày mai ta cùng quân sư muốn đi phụ cận có việc, các ngươi mang binh đi trước, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đuổi theo.”
“Vương gia muốn làm chuyện gì ạ?” Triệu Mạnh không quá đồng ý nhìn về phía Cảnh Thiều, tướng soái tách ra trên đường hành quân không phải là chuyện tốt gì.
“Việc này đối với trận chiến tây nam thập phần trọng yếu, các ngươi đã trông coi quân doanh nhiều ngày rồi, hẳn là sẽ không có nhiễu loạn gì đâu.” Cảnh Thiêu ha ha cười một cái, hiển nhiên không muốn nói thêm, mấy người cũng thức thời ngậm miệng.
Ra khỏi trướng, Mộ Hàm Chương mới nghi hoặc hỏi hắn, “Ngày mai muốn đi đâu?”
“Đi tìm một bảo vật.” Cảnh Thiều nâng môi cười thần bí.
Mộ Hàm Chương liếc mắt nhìn hắn, xoay người hướng doanh trướng của mình, mà phí sau Vương gia cũng thực tự giác đi cùng.
“Ngươi sao lại theo vào rồi?” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ mà nhìn hắn làm việc xấu trèo lên giường mình, từ khi dựng quân sư trướng bên cạnh vương trướng, người này chẳng tại lều mình ngủ ban đêm, ban đầu là nửa đêm len lén mò vào, giờ đã thành đường đường chính chính ở đây không chịu đi.
“Ta ở một chốc nữa rồi về,” Cảnh Thiều giữ chặt người trước mắt, kéo hắn vào trong lòng, “Ta là có chính sự muốn hỏi ngươi thật mà.”
Mộ Hàm Chương trở mình xem thường, có ai nói chuyện chính sự lại ôm quân sư trong ngực mà nói không? Cảnh Thiều thấy biểu tình này của y, nhịn không được hôn một cái, “Ngươi có đọc qua binh thư sao? Phương ách trận này cũng không phải loại có ghi trong 'Đại thần luật'.”
Mộ Hàm Chương nghe hắn hỏi cái này, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, “Binh thư là lúc nhỏ có đọc qua.” Y khi nhỏ đọc sách sớm, trí nhớ lại tốt, liền thường xuyên xem rất nhiều sách ngoài công khóa. Khi đó thấy người con trưởng kiêu căng, không học vấn không nghề nghiệp, thường làm phụ thân thở dài không thôi, y liền trộm học chút binh pháp, hy vọng phụ thân một ngày chán ghét con trai trưởng, có thể nhớ đến y. Đợi lớn một chút mới hiểu được, con thứ căn bản không thể thừa tước, ngay cả khi hắn giỏi gấp hai mươi lần Mộ Linh Bảo, phụ thân vẫn vĩnh viễn không thể đối xử bình đẳng với y.
Cảnh Thiều nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng nhức nhối, bảo bối gặp long đong, đây là chuyện khổ sở cỡ nào?
“Kì thật khi còn bé ta có gặp qua ngươi,” Cảm giác Cảnh Thiều dần siết chặt vòng tay, Mộ Hàm Chương cười đem cằm tựa lên vai hắn, khi đó Hoàng thượng cải trang đi Bắc Uy Hầu phủ tìm phụ thân chơi cờ, mang theo cả tam Hoàng tử. Phu nhân chỉ cho phép Mộ Linh Bảo bồi Cảnh Thiều chơi đùa, y rất muốn xem hoàng tử có bộ dáng thế nào, chỉ có thế tránh ở sau giả sơn xem bọn hắn vui đùa ầm ĩ trong hoa viên.
“Thật sao? Ta cũng không nhớ rõ.” Cảnh Thiều gãi gãi đầu, việc này với hắn mà nói đã qua hơn hai mươi năm, sao mà nhớ rõ, không khỏi tiếc nuối, rất tò mò khi Quân Thanh còn nhỏ trông như thế nào. Nói vậy chắc là trắng trắng múp múp, đôi mắt to to trong trẻo giống như minh châu đi.
“Ta khi đó đang làm gì? “
“Ngươi... “ Mộ Hàm Chương nhớ lại lúc đó, nhịn không được cười khẽ thành tiếng, “Ngươi muốn Mộ Linh Bảo làm ngựa cho ngươi cưỡi, hắn không chịu, ngươi liền dọa hắn phát khóc. Hắn một bên đứng khóc, ngươi còn một bên cười hắn là tiểu quỷ chỉ biết khóc nhè, sẽ không cưới được vợ.”
“Hắc hắc hắc ... “ Cảnh Thiều nghe vậy, nhịn không được cười đắc ý, không nghĩ tới Quân Thanh lại có thể kể rõ ràng chuyện lúc bé như thế, “Xem ra ngươi còn nhỏ đã muốn ta làm phu quân, vội vàng đến xem chứ gì.”
Mộ Hàm Chương bị hắn nói đến đỏ mặt, đứng dậy đuổi người về vương trướng, Cảnh Thiều nhận mệnh về tắm rửa, chờ đến lúc tắt đèn lại mò vào trướng quân sư.
Ngày tiếp, Cảnh Thiều đánh thức người trong ngực, thừa dịp tờ mờ sáng, mang theo Vương phi nhà mình cưỡi Tiểu Hắc thẳng hướng dãy núi xa xa chạy đi.
Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ nhìn Vương gia phảng phất giống như đào binh, tựa vào lồng ngực hắn ngáp nhẹ một cái, “Chúng ta đi đâu vậy?”.
“Thôn dưới chân núi.” Cảnh Thiều đáp. Dưới chân núi có một thôn trang, nói là thôn trang, kì thật cũng gần bằng một trấn nhỏ, vì đường tới dưới chân núi là ngừng, địa hình nơi này tự phát thành một thị trấn. Chung quanh sơn thôn thường có người hạ sơn bán chút động vật săn được, cũng ở chỗ này mua vài thứ.
Hôm nay là ngày họp chợ, trên đường phi thường náo nhiệt.
“Da hổ, da hổ tốt nhất đây! Là da thượng thừa, từ đại hổ có vân tím sặc sỡ trên núi nha!” Có thợ săn bên đường rao bán da hổ, dẫn tới rất nhiều người vây xem.
“Ngươi thật đúng là thân thủ tốt, có thể bắt được cả hổ!” Có người khích lệ nói.
“Đúng vậy, lúc đó lão hổ là đang ngậm một con thỏ chạy về hang, bị ta một mũi tên bắn trúng mắt...” Thợ săn nước miếng bay tứ tung khoe chính mình anh dũng.
“Hổ mẹ đem mồi về hang, đây là có hổ con cần ăn, làm bậy a!” Ông lão đeo giỏ trúc nghe được lời ấy, lắc đầu thở dài rời đi.
Mộ Hàm Chương nghe vậy, nhịn không được nhíu nhíu mày, “Hổ con ư...”
Cảnh Thiều đang hưng trí bừng bừng nhìn da hổ nghe được người bên cạnh thở dài, biết y động lòng trắc ẩn, liền nói với thợ săn kia, “Hang hổ đó ở nới nào ngươi có nhớ không?”
“Tất nhiên là nhớ rõ,” thợ săn đảo mắt, “Nhưng mà không có đường, đều là rừng cây, trừ ta ra ai cũng tìm không thấy.”
Cảnh Thiều lấy ra một khối bạc vụn, “Ngươi đem tiểu hổ trong hang đó tới đây cho ta, đây là tiền cọc, hai ngày sau nếu ngươi tìm được, ta cho ngươi gấp mười”.
“Thật sao?” Thợ săn nhận khối bạc kia, vui vô cùng, “Công tử yên tâm, cứ giao cho ta!”
“Bất quá chỉ là súc sinh, thương cảm cho chúng làm chi!” Hàng thịt đối diện hừ một tiếng, giơ dao to trong tay lên băm thịt lợn bang bang.
Mộ Hàm Chương thấy việc Cảnh Thiều làm, trong lòng vui mừng, lại nghe hàng thịt nói như vậy, cũng không nhíu mày xoay người nói, “Hổ con trong hang nếu không cứu chắc chắn đói chết.”
“Hừ, nếu thương tiếc tiểu hổ kia,” hàng thịt giơ giơ thịt heo trong tay lên, “Ngươi lúc ăn thịt lợn sữa sẽ vì nó rơi lệ a!”
Cảnh Thiều thấy vậy xoay người nhìn lại, thấy một tráng hán đang làm thịt heo, trên người chỉ khoác một cái hầu bao, nhất thời mừng rỡ, bước nhanh tới trước, “Xin hỏi tráng sĩ có phải họ Hách?”
Người này chính là mục đích của hắn, hậu nhân của tướng quân tiền triều, Cảnh Thiều đời trước năm Hoành Chính thứ hai mươi mới tương ngộ mãnh tướng Hách đại đao!
“Lớn như vậy ngươi không đọc được a!” Hàng thịt vung dao quơ quơ chỉ bảng quán thịt heo thiệt bự.
Mộ Hàm Chương theo hướng dao nhìn, mặt trên viết bốn chữ lớn “Hàng thịt Hách”! Nhìn nhìn khóe miệng run rẩy của Cảnh Thiều, không khỏi buồn cười ra tiếng.
“Cho ngươi mở một hàng thịt, ngươi liền ở chỗ này dông dài lười biếng phải không!” Đúng lúc này, một giọng nữ trung khí mười phần từ phòng trong truyền đến, không bao lâu, một phụ nhân cường tráng bưng chậu thịt đi ra, loảng xoảng ném tới trước mặt Hách đại đao.
“Chỗ này thái hết đi, lão Lý còn đang chờ lấy thịt đấy!”
“Ai.” Hàng thịt mới vừa rồi còn nóng nảy vô cùng, giờ chính là thấp thấp giọng, thành thành thật thật cúi đầu băm thịt lợn.
Hành quân đường dài, nhánh quân tinh nhuệ của Cảnh Thiều không mang khí giới công thành hay giáp nặng gì nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ đều là kỵ binh, lại phải mang theo đồ đạc linh tinh, tốc độ cũng không nhanh, cho nên xe ngựa của Mộ Hàm Chương cũng không bị coi là cản trở hành trình, chậm rãi theo sau ngựa Cảnh Thiều.
Cát Y lẳng lặng ngồi trước xe ngựa, tùy thời rót nước bưng trà cho người trong xe, lúc nghỉ trưa, Cảnh Thiều sẽ chui vào nghỉ với quân sư trong chốc lát. Hữu Hộ quân rất là ghen tị, thường xuyên đoạt vị trí của xa phu, thuận đường lôi kéo làm quen nha hoàn xinh đẹp của quân sư a, nhưng mà Cát Y là hỏi mười câu đáp được một câu, ngay cả Hữu Hộ quân tò mò lai lịch quân sư cũng không từ Cát Y này hỏi được một vài lời.
“Nha hoàn của quân sư, tự nhiên có thể bảo vệ bí mật hơn ngươi nhiều a.” Tả Hộ quân vỗ vỗ Hữu Hộ quân ủ rũ.
“Tiểu Tả, ngươi là đang an ủi ta sao?” Hữu Hộ quan liếc hắn.
“Tất nhiên rồi.” Tả Hộ quân mặt không đổi sắc xoay người lên ngựa, tiếp tục chạy đi.
Cứ như thế hơn mười ngày thì đến vùng núi, dãy núi kéo dài không dứt cản trở con đường phía trước, chi bằng đi đường vòng. Cảnh Thiều hạ lệnh hạ trại trước, hôm sau lại xuất phát.
“Trường xà trận công thủ đều yếu, một khi gặp địch chính là đứng im chờ bị đánh!” Bên trong trướng, Triệu Mạnh chỉ vào một bản đồ địa hình.
“Nhưng hành quân theo sơn đạo, không dùng trường xà trận thì đi không qua!” Hữu Hộ quân cũng chỉ vào bản đồ địa hình.
“Tranh cãi gì vậy?” Dùng qua cơm chiều, Cảnh Thiều mang quân sư theo đến, liền hỏi Tả Hộ quân một bên mặt không đổi sắc.
“Hồi Vương gia, chúng thần đang thương thảo đường đi sơn đạo tây nam.” Tả Hộ quân đáp.
Cảnh Thiều hiểu rõ, hôm nay gặp núi cản đường, vì binh mã khí cụ trong người nên đi thẳng còn tốn thời gian hơn cho nên chọn đường vòng, nhưng tây nam khắp nơi đều là đồi núi, nhiều không kể xiết, chỉ có thể đi qua sơn đạo, đi thế nào là cả một vấn đề lớn.
“Quân sư, ngài nói xem, sơn lộ này có thể không hành quân theo trường xà trận không?” Hữu Hộ quân kéo Mộ Hàm Chương tới nhìn bản đồ tây nam trên bàn, đa số sơn đạo đều hẹp, nhất định không thể triển khai thế trận khác.
“Ta chưa nói không thể dùng trường xà trận, nhưng nếu quân địch hai bên sơn đạo, ngực cùng bụng trường xà sẽ bị thương, chỉ có thể chờ bị đánh úp, ta nghĩ nên cho quân tiên phong mở đường!” Triệu Mạnh sợ bị hiểu lầm, vội giải thích.
Cảnh Thiều nhíu mày, Vương phi nhà mình từ nhỏ đọc sách thánh hiền, binh pháp tự nhiên chưa từng xem qua, mang hắn tới đây cũng không trông cậy hắn có thể giúp đỡ trên chiến trường, chỉ là không muốn rời khỏi hắn mà thôi. Thấy y cúi mắt không nói, đang muốn mở miệng hỗ trợ, lại thấy một đôi tay thon dài trắng trẻo đưa tay cầm que chỉ bản đồ, vẽ một đường trên sa bàn.
“Quân sư, đây là gì?” Triệu Mạnh nhìn Mộ Hàm Chương, không rõ ý đồ. Cảnh Thiều nhìn thấy kí hiệu này, bỗng mở to mắt nhìn.
“Trận này tên là phương ách,” Mộ Hàm Chương chậm rãi nói, đem que gỗ chỉ tại vùng tứ giác, “Quân hỗ trợ đứng theo hình tứ giác, vẫn dùng trường xà trận, trái phải đều là chính diện, chia thành nhiều mặt công thủ.”
“Hay, hay a!” Hữu Hộ quân trố mắt một lát, đột nhiên vỗ tay hô to.
Triệu Mạnh hưng phấn vây quanh sa bàn tỉ mỉ nửa ngày, “Quân sư học vấn quả nhiên uyên bác, Triệu mỗ bội phục!”
Mộ Hàm Chương cười không nói.
“Cũng sớm nói các ngươi đọc nhiều sách một chút lại không nghe,” Phương ách trận này Cảnh Thiều cũng biết, nhưng binh thư bình thường không ghi lại, cũng không nhìn ra Quân Thanh làm sao mà biết được. Trong lòng khiếp sợ, trên mặt lại bày ra bộ dáng đương nhiên, Cảnh Thiều kéo quân sư nhà mình qua, “Ngày mai ta cùng quân sư muốn đi phụ cận có việc, các ngươi mang binh đi trước, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đuổi theo.”
“Vương gia muốn làm chuyện gì ạ?” Triệu Mạnh không quá đồng ý nhìn về phía Cảnh Thiều, tướng soái tách ra trên đường hành quân không phải là chuyện tốt gì.
“Việc này đối với trận chiến tây nam thập phần trọng yếu, các ngươi đã trông coi quân doanh nhiều ngày rồi, hẳn là sẽ không có nhiễu loạn gì đâu.” Cảnh Thiêu ha ha cười một cái, hiển nhiên không muốn nói thêm, mấy người cũng thức thời ngậm miệng.
Ra khỏi trướng, Mộ Hàm Chương mới nghi hoặc hỏi hắn, “Ngày mai muốn đi đâu?”
“Đi tìm một bảo vật.” Cảnh Thiều nâng môi cười thần bí.
Mộ Hàm Chương liếc mắt nhìn hắn, xoay người hướng doanh trướng của mình, mà phí sau Vương gia cũng thực tự giác đi cùng.
“Ngươi sao lại theo vào rồi?” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ mà nhìn hắn làm việc xấu trèo lên giường mình, từ khi dựng quân sư trướng bên cạnh vương trướng, người này chẳng tại lều mình ngủ ban đêm, ban đầu là nửa đêm len lén mò vào, giờ đã thành đường đường chính chính ở đây không chịu đi.
“Ta ở một chốc nữa rồi về,” Cảnh Thiều giữ chặt người trước mắt, kéo hắn vào trong lòng, “Ta là có chính sự muốn hỏi ngươi thật mà.”
Mộ Hàm Chương trở mình xem thường, có ai nói chuyện chính sự lại ôm quân sư trong ngực mà nói không? Cảnh Thiều thấy biểu tình này của y, nhịn không được hôn một cái, “Ngươi có đọc qua binh thư sao? Phương ách trận này cũng không phải loại có ghi trong 'Đại thần luật'.”
Mộ Hàm Chương nghe hắn hỏi cái này, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, “Binh thư là lúc nhỏ có đọc qua.” Y khi nhỏ đọc sách sớm, trí nhớ lại tốt, liền thường xuyên xem rất nhiều sách ngoài công khóa. Khi đó thấy người con trưởng kiêu căng, không học vấn không nghề nghiệp, thường làm phụ thân thở dài không thôi, y liền trộm học chút binh pháp, hy vọng phụ thân một ngày chán ghét con trai trưởng, có thể nhớ đến y. Đợi lớn một chút mới hiểu được, con thứ căn bản không thể thừa tước, ngay cả khi hắn giỏi gấp hai mươi lần Mộ Linh Bảo, phụ thân vẫn vĩnh viễn không thể đối xử bình đẳng với y.
Cảnh Thiều nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng nhức nhối, bảo bối gặp long đong, đây là chuyện khổ sở cỡ nào?
“Kì thật khi còn bé ta có gặp qua ngươi,” Cảm giác Cảnh Thiều dần siết chặt vòng tay, Mộ Hàm Chương cười đem cằm tựa lên vai hắn, khi đó Hoàng thượng cải trang đi Bắc Uy Hầu phủ tìm phụ thân chơi cờ, mang theo cả tam Hoàng tử. Phu nhân chỉ cho phép Mộ Linh Bảo bồi Cảnh Thiều chơi đùa, y rất muốn xem hoàng tử có bộ dáng thế nào, chỉ có thế tránh ở sau giả sơn xem bọn hắn vui đùa ầm ĩ trong hoa viên.
“Thật sao? Ta cũng không nhớ rõ.” Cảnh Thiều gãi gãi đầu, việc này với hắn mà nói đã qua hơn hai mươi năm, sao mà nhớ rõ, không khỏi tiếc nuối, rất tò mò khi Quân Thanh còn nhỏ trông như thế nào. Nói vậy chắc là trắng trắng múp múp, đôi mắt to to trong trẻo giống như minh châu đi.
“Ta khi đó đang làm gì? “
“Ngươi... “ Mộ Hàm Chương nhớ lại lúc đó, nhịn không được cười khẽ thành tiếng, “Ngươi muốn Mộ Linh Bảo làm ngựa cho ngươi cưỡi, hắn không chịu, ngươi liền dọa hắn phát khóc. Hắn một bên đứng khóc, ngươi còn một bên cười hắn là tiểu quỷ chỉ biết khóc nhè, sẽ không cưới được vợ.”
“Hắc hắc hắc ... “ Cảnh Thiều nghe vậy, nhịn không được cười đắc ý, không nghĩ tới Quân Thanh lại có thể kể rõ ràng chuyện lúc bé như thế, “Xem ra ngươi còn nhỏ đã muốn ta làm phu quân, vội vàng đến xem chứ gì.”
Mộ Hàm Chương bị hắn nói đến đỏ mặt, đứng dậy đuổi người về vương trướng, Cảnh Thiều nhận mệnh về tắm rửa, chờ đến lúc tắt đèn lại mò vào trướng quân sư.
Ngày tiếp, Cảnh Thiều đánh thức người trong ngực, thừa dịp tờ mờ sáng, mang theo Vương phi nhà mình cưỡi Tiểu Hắc thẳng hướng dãy núi xa xa chạy đi.
Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ nhìn Vương gia phảng phất giống như đào binh, tựa vào lồng ngực hắn ngáp nhẹ một cái, “Chúng ta đi đâu vậy?”.
“Thôn dưới chân núi.” Cảnh Thiều đáp. Dưới chân núi có một thôn trang, nói là thôn trang, kì thật cũng gần bằng một trấn nhỏ, vì đường tới dưới chân núi là ngừng, địa hình nơi này tự phát thành một thị trấn. Chung quanh sơn thôn thường có người hạ sơn bán chút động vật săn được, cũng ở chỗ này mua vài thứ.
Hôm nay là ngày họp chợ, trên đường phi thường náo nhiệt.
“Da hổ, da hổ tốt nhất đây! Là da thượng thừa, từ đại hổ có vân tím sặc sỡ trên núi nha!” Có thợ săn bên đường rao bán da hổ, dẫn tới rất nhiều người vây xem.
“Ngươi thật đúng là thân thủ tốt, có thể bắt được cả hổ!” Có người khích lệ nói.
“Đúng vậy, lúc đó lão hổ là đang ngậm một con thỏ chạy về hang, bị ta một mũi tên bắn trúng mắt...” Thợ săn nước miếng bay tứ tung khoe chính mình anh dũng.
“Hổ mẹ đem mồi về hang, đây là có hổ con cần ăn, làm bậy a!” Ông lão đeo giỏ trúc nghe được lời ấy, lắc đầu thở dài rời đi.
Mộ Hàm Chương nghe vậy, nhịn không được nhíu nhíu mày, “Hổ con ư...”
Cảnh Thiều đang hưng trí bừng bừng nhìn da hổ nghe được người bên cạnh thở dài, biết y động lòng trắc ẩn, liền nói với thợ săn kia, “Hang hổ đó ở nới nào ngươi có nhớ không?”
“Tất nhiên là nhớ rõ,” thợ săn đảo mắt, “Nhưng mà không có đường, đều là rừng cây, trừ ta ra ai cũng tìm không thấy.”
Cảnh Thiều lấy ra một khối bạc vụn, “Ngươi đem tiểu hổ trong hang đó tới đây cho ta, đây là tiền cọc, hai ngày sau nếu ngươi tìm được, ta cho ngươi gấp mười”.
“Thật sao?” Thợ săn nhận khối bạc kia, vui vô cùng, “Công tử yên tâm, cứ giao cho ta!”
“Bất quá chỉ là súc sinh, thương cảm cho chúng làm chi!” Hàng thịt đối diện hừ một tiếng, giơ dao to trong tay lên băm thịt lợn bang bang.
Mộ Hàm Chương thấy việc Cảnh Thiều làm, trong lòng vui mừng, lại nghe hàng thịt nói như vậy, cũng không nhíu mày xoay người nói, “Hổ con trong hang nếu không cứu chắc chắn đói chết.”
“Hừ, nếu thương tiếc tiểu hổ kia,” hàng thịt giơ giơ thịt heo trong tay lên, “Ngươi lúc ăn thịt lợn sữa sẽ vì nó rơi lệ a!”
Cảnh Thiều thấy vậy xoay người nhìn lại, thấy một tráng hán đang làm thịt heo, trên người chỉ khoác một cái hầu bao, nhất thời mừng rỡ, bước nhanh tới trước, “Xin hỏi tráng sĩ có phải họ Hách?”
Người này chính là mục đích của hắn, hậu nhân của tướng quân tiền triều, Cảnh Thiều đời trước năm Hoành Chính thứ hai mươi mới tương ngộ mãnh tướng Hách đại đao!
“Lớn như vậy ngươi không đọc được a!” Hàng thịt vung dao quơ quơ chỉ bảng quán thịt heo thiệt bự.
Mộ Hàm Chương theo hướng dao nhìn, mặt trên viết bốn chữ lớn “Hàng thịt Hách”! Nhìn nhìn khóe miệng run rẩy của Cảnh Thiều, không khỏi buồn cười ra tiếng.
“Cho ngươi mở một hàng thịt, ngươi liền ở chỗ này dông dài lười biếng phải không!” Đúng lúc này, một giọng nữ trung khí mười phần từ phòng trong truyền đến, không bao lâu, một phụ nhân cường tráng bưng chậu thịt đi ra, loảng xoảng ném tới trước mặt Hách đại đao.
“Chỗ này thái hết đi, lão Lý còn đang chờ lấy thịt đấy!”
“Ai.” Hàng thịt mới vừa rồi còn nóng nảy vô cùng, giờ chính là thấp thấp giọng, thành thành thật thật cúi đầu băm thịt lợn.