Mộ Hàm Chương ở tửu lâu duy nhất trong trấn đợi gần hai canh giờ Cảnh Thiều mới đến tìm y, có chút ủ rũ.
“Như thế nào, chưa thu phục được sao?” Mộ Hàm Chương đưa bát cơm qua cho hắn, lại bảo tiểu nhị hâm nóng thêm đồ ăn.
Lúc nãy Cảnh Thiều gặp được Hách đại đao liền vui vô cùng, muốn khuyên hắn theo mình, không ngờ người nọ lại nói mình phải thái thịt, chờ hắn làm xong rồi nói chuyện sau. Giữa hạ thời tiết nóng bức, Cảnh Thiều sợ Vương phi nhà mình chịu nóng, bảo hắn tới tửu lâu trước, mình thì ở đây đợi gần hai canh giờ mới có thể vào nhà nói chuyện. Cho là mình thực hiểu hắn, hậu nhân của một danh tướng lại có võ nghệ cao cường, binh pháp phi phàm, ủy khuất ở sơn thôn này bán thịt lợn là buồn bực, ai ngờ mình ngỏ ý xong, người nọ vẫn là vẻ mặt 'ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy'.
“Ta hiện tại giết lợn mổ thịt bán buôn rất tốt, tự nhiên lao ra chiến trường liều mạng làm chi? Không đi không đi!” Hách đại đao nói xong liền đem hắn đuổi ra phố.
“Nếu nghĩ đến lâu dài, tất nhiên phải kiên nhẫn thuyết phục.” Mộ Hàm Chương rót cho hắn một chén nước, “Đại quân qua khỏi vùng núi này còn phải mất mấy ngày, chúng ta có thể ở đây nhiều thêm vài ngày, đừng nóng vội.”
Cảnh Thiều ngửa đầu ừng ực uống hết chén nước, “Nước uống thật mát!”
Mộ Hàm Chương lại rót cho hắn một chén, nói đây là nước giếng, trực tiếp từ hậu viện tửu lâu múc lên, lạnh lại mang theo chút ngọt lành, uống thật đã, “Ta đã thuê phòng trong điếm này rồi.”
“A?” Cảnh Thiều nuốt một hơi đồ ăn, ngẩng đầu nhìn hắn, “Quân Thanh, ngươi xem ta có thể khuyên được hắn không?”
“Cưới vợ còn phải tam thư lục sính, thu nạp người hiền với cưới vợ vốn là cùng một đạo lý, cần phải vừa thành tâm vừa dùng thủ đoạn mới được,” Mộ Hàm Chương chậm rãi uống, “Bất quá có chút khó xử.”
“Khó xử cái gì?” Cảnh Thiều nhíu mày suy tư.
Đời trước là bởi năm Hoành Chính thứ mười chín nơi này xuất hiện một Huyện lệnh tham tài, vơ vét dân chúng lại không quản nghiêm thủ hạ. Nha dịch khi dễ tiểu nữ nhi nhà hàng xóm của Hách đại đao, hắn tức giận cầm dao mổ lợn chém chết tên nha dịch kia. Huyện lệnh muốn bắt hắn lại gặp phải dân chúng ngăn cản, Huyện lệnh kia hồ đồ dùng roi xua đuổi thôn dân, trong lúc hỗn loạn lại đánh chết hai người vô tội, cuối cùng dẫn tới dân biến.
Cảnh Thiều khi đó tấn công Hoài Nam vương bị nhục, trên đường mang binh hồi kinh lại gặp trận dân biến này, sau khi bình loạt chém chết Huyện lệnh mới có thể an lòng dân chúng. Khi đó Hách đại đao dẫn theo một đám thôn dân không biết võ tới chống đối quan binh, hắn mới động tâm thỉnh chỉ chiêu an, đem Hách đại đao thu về dưới trướng.
Chính là, hiện giờ tên Huyện lệnh kia phỏng chừng còn chưa qua khoa cử nữa.
Mộ Hàm Chương thản nhiên mà nói, “Trong khách điếm này đệm chăn đều thực cũ, chỉ sợ có bọ.”
“A?” Cảnh Thiều ngẩn người, lúc này mới hiểu ra khó xử mà Vương phi nhà mình nói là chuyện này.
Mộ Hàm Chương nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn, không khỏi nhếch môi, “Ăn xong chúng ta đến xưởng vải một chút, chịu đỡ một đêm vậy.”
“Sao không bảo tiểu nhị đổi giường mới luôn?” Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, loại khách điếm nơi sơn thôn heo hút này tất nhiên sẽ có bọ, vạn nhất cắn lên da thịt trắng nõn như ngọc kia của Vương phi nhà mình thì làm thế nào?
“Loại địa phương này mà tỏ vẻ giàu có là rất nguy hiểm, ngươi hôm nay đưa bạc cho thợ săn kia cũng là không hợp.” Mộ Hàm Chương khuyên giải nói, đưa tay gắp cho hắn chút đồ ăn.
“Trấn này có người xuống núi bán hươu quý, thường có thương nhân đến mua, chúng ta thế này cũng không tính là có tiền nhất đâu.” Cảnh Thiều bưng bát lên, vừa ăn lại quơ quơ bát hướng Vương phi nhà mình.
Mộ Hàm Chương trừng mắt nhìn hắn, lại gắp cho hắn một miếng, “Tiếu nhị nói muốn đổi giường mới thì cần một quan tiền, nhưng đổi sàn đang chỉ mất ba mươi văn.”
“Khụ khụ khụ ...” Cảnh Thiều nghe vậy nhất thời bị sặc. Nói nửa này, Quân Thanh là ngại đắt a!
Hai người đi đổi sàn đang trở về thì chợ đã vãn. Tụ tập ở đây phần lớn là người trên núi, muốn trở về nhà trước trời tối cho nên giờ mới hoàng hôn, trên đường đã vắng teo, quán bán thịt lợn kia cũng dọn rồi. Hai người hết cách phải trở lại khách điếm ăn tối.
Phòng khách điếm này thực sự là rất bẩn. Cảnh Thiều nhìn cái giường trước mắt, cảm thấy cho dù có trải sàn đang mới tinh lên cũng không dám ngủ, liền ôm Vương phi nhà mình lên nóc nhà, đem sàn đang trải trên tầng gạch vụn, mình thì đi tìm tiểu nhị mua chăn mới.
“Trên núi ban đêm rất lạnh, không có chăn thì chắc chắn đông chết thôi.” Cảnh Thiều dùng chăn đem Vương phi nhà mình bọc lại, “Khách điếm này chính là buôn bán như vậy, cũng không có cách nào.” Cũng không có thiếu tiền, vì sao Vương phi nhà mình càng ngày càng tiết kiệm?
Mộ Hàm Chương bị bao trong chăn ấm áp, gối trên cánh tay Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, “Chờ trận này đánh xong, ta muốn làm chút việc kinh doanh.”
“Được a, hai năm nữa ta mang ngươi đi Giang Nam ở, nơi đó dễ làm ăn.” Cảnh Thiều cười đem người ôm vào ngực, “Sao đột nhiên lại coi trọng tiền tài như vậy?”
“Nghe Tiêu Viễn nói mấy năm nay Hộ bộ gặp vấn đề nội bộ nghiêm trọng, quốc khố sợ là đã sớm trống rỗng, nếu làm tốt, ngân lượng cũng không sợ thiếu,” Mộ Hàm Chương thở dài, hôm qua Duệ vương truyền thư tới, nói việc tham ô trong quân doanh đã càng nháo càng lớn, hắn còn phát hiện đứng sau còn có Vĩnh Xương Bá cùng Tứ Hoàng tử. Nếu ngân lượng mấy năm nay đều vào tay Tứ Hoàng tử thì càng phiền toái.
“Chuyện này về sau hẵng quan tâm đi,” Cảnh Thiều sờ sờ đỉnh đầu người trong ngực, “Mau giúp ta nghĩ làm thế nào thuyết phục Hách đại đao.”
Tổ tiên Hách đại đao là Đại tướng quân uy mãnh tiền triều, dụng binh như thần, đến Thái tổ cũng rất bội phục. Sau khi tiền triều diệt vong, tổ tiên Hách gia không phục triều đình, chiếm một vùng núi xưng vương, nhưng mà đến đời Hách đại đao này thì sơn trại đã xuống dốc, giờ phải theo nghiệp giết lợn.
Mộ Hàm Chương nhắm mắt suy tư một lát, “Nghe ngươi nói thế, tổ tiên hắn là phản thần, hiện giờ muốn hắn đầu phục chỉ sợ không dễ, ngày mai ta theo ngươi xem xem rồi nghĩ cách.”
Hai người ngủ trên nóc nhà một đêm, đêm hè gió núi lạnh phơ phất, có chăn bông thật thoải mái.
Ngày kế, hai người vừa tới trước hàng thịt lợn đã bị một người ngăn cản, Cảnh Thiều hoảng sợ, lập tức bảo hộ trước người Mộ Hàm Chương.
“Công tử, ngươi hôm qua nói mang tiểu hổ tới liền cho ta gấp mười số bạc, không là lừa ta chứ?” Đúng là thợ săn hôm qua, nói xong liền đưa qua một giỏ trúc.
Cảnh Thiều xốc lên, chỉ thấy bên trong có thứ gì đen tuyền cọ qua cọ lại, “Đây là tiểu hổ?”
“Này còn giả sao?” Thợ săn chỉ chỉ thứ bên trong, “Ta trời chưa sáng đã lên núi, tiểu hổ không biết bị cái gì mà rớt vào vũng bùn.”
Cảnh Thiều nhìn con vật đen thui kia thật không muốn, nhưng Mộ Hàm Chương đã tới quầy hàng gần đó mua một tấm khăn vải bao vật nhỏ lại, thanh toán ngân lượng rồi để người nọ đi.
Dùng khăn xoa xoa, lộ ra một con hổ nhỏ bị bùn dính đầy mặt, tuy rằng rất bẩn nhưng có thể nhìn ra là một con hổ còn non nớt. Thân mình ước chừng dài một thước, mắt to tròn lại buồn bã ỉu xìu kêu một tiếng, “Oa uoo ~”
“U, là tiểu hổ a!” Vị phu nhân béo của Hách đại đao đem thịt ra nghe được tiếng hổ kêu, liền kích động mà đi qua nhìn.
Mộ Hàm Chương nhìn nàng một cái, “Đại tẩu trong nhà có nước ấm, có thể gột rửa cho tiểu hổ không?”
“Có có, vừa mới nấu nước, ngươi đi theo ta.” Phu nhân béo tựa hồ rất cao hứng, tiếp đón Mộ Hàm Chương vào nhà.
Mộ Hàm Chương vứt cho Cảnh Thiều một ánh mắt ra hiệu, mình thì ôm tiểu hổ cùng phu nhân béo vào nhà, Hách đại đao đang ở trong viện giết lợn, “Ngươi qua bên kia đi, ta đem tiểu hổ này đi tắm cho.”
Hách đại đao nhìn đến Mộ Hàm Chương, nhíu mày buông dao trong tay đi ra ngoài.
Phu nhân béo tuy rằng hung hãn, làm việc lại không chút sơ sót, nhanh nhẹn đem bồn nước ấm đến, đem tiểu hổ bỏ vào trong nước, “Đến, tắm rửa nào!”
“Oa uooo!” Tiểu hổ hoảng sợ, vừa muốn giãy dụa, lại ngửi thấy mùi máu trên tay nàng, cái mũi nhỏ hít hít tìm được chỗ dính máu, há mồm liếm liếm, lại càng liếm càng hăng say, còn mở cái miệng không răng gặm gặm cánh tay kia, cái miệng lại nhỏ xíu, gặm thế nào cũng không đưa hết nửa vòng cánh tay vào miệng, căn bản quên mất mình bị thả vào trong nước.
Mộ Hàm Chương nhìn động tác thuần thục của nàng, hỏi, “Đại tẩu thích nuôi chó mèo linh tinh đúng không?”
“Ha ha, ta từ nhỏ đã yêu thích những vật nhỏ thế này,” Phu nhân béo cười ha ha nói, trước mặt công tử ôn nhuận thiện lương, nói chuyện cũng tao nhã thế này nàng muốn đanh đá cũng không nổi, một bên tắm cho hổ một bên nói chuyện phiếm cùng Mộ Hàm Chương, còn nói nàng lúc bé theo phụ thân làm xiếc trên phố, luận võ tìm chồng.
“Chắc là Hách đại ca đánh thắng trên lôi đài, dùng tài năng cưới mỹ nhân về nhà đi?” Mộ Hàm Chương cười nhìn bác gái lấy thịt lợn đi vào trong sân mặc cả với Hách đại đao.
“Gì, hắn á?” Phu nhân béo trừng mắt liếc mắt trượng phu cách đó không xa, “Hắn gạt cha ta nói mình là Đại vương ở vùng núi này, gạt cha ta nói đi theo hắn có thể hưởng vinh hoa,” Nói xong lấy một khăn vải bọc lấy tiểu hổ xoa xoa, tiểu hổ bất mãn vùng vẫy lại kêu oa oa ô ô không ngừng.
“Ta nghe người trong thôn nói tổ tiên Hách gia xác thực là xưng vương vùng núi này.” Mộ Hàm Chương tiếp nhận bé hổ nhỏ đã tắm sạch sẽ, cúi đầu xem nó, lông tơ vàng xem lẫn vằn đen, có lẽ lúc trước thường theo mẹ ăn no, nay đã đói bụng một ngày, mở to đôi mắt hổ phách nhìn y, “Oa ô!”
Mộ Hàm Chương ở tửu lâu duy nhất trong trấn đợi gần hai canh giờ Cảnh Thiều mới đến tìm y, có chút ủ rũ.
“Như thế nào, chưa thu phục được sao?” Mộ Hàm Chương đưa bát cơm qua cho hắn, lại bảo tiểu nhị hâm nóng thêm đồ ăn.
Lúc nãy Cảnh Thiều gặp được Hách đại đao liền vui vô cùng, muốn khuyên hắn theo mình, không ngờ người nọ lại nói mình phải thái thịt, chờ hắn làm xong rồi nói chuyện sau. Giữa hạ thời tiết nóng bức, Cảnh Thiều sợ Vương phi nhà mình chịu nóng, bảo hắn tới tửu lâu trước, mình thì ở đây đợi gần hai canh giờ mới có thể vào nhà nói chuyện. Cho là mình thực hiểu hắn, hậu nhân của một danh tướng lại có võ nghệ cao cường, binh pháp phi phàm, ủy khuất ở sơn thôn này bán thịt lợn là buồn bực, ai ngờ mình ngỏ ý xong, người nọ vẫn là vẻ mặt 'ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy'.
“Ta hiện tại giết lợn mổ thịt bán buôn rất tốt, tự nhiên lao ra chiến trường liều mạng làm chi? Không đi không đi!” Hách đại đao nói xong liền đem hắn đuổi ra phố.
“Nếu nghĩ đến lâu dài, tất nhiên phải kiên nhẫn thuyết phục.” Mộ Hàm Chương rót cho hắn một chén nước, “Đại quân qua khỏi vùng núi này còn phải mất mấy ngày, chúng ta có thể ở đây nhiều thêm vài ngày, đừng nóng vội.”
Cảnh Thiều ngửa đầu ừng ực uống hết chén nước, “Nước uống thật mát!”
Mộ Hàm Chương lại rót cho hắn một chén, nói đây là nước giếng, trực tiếp từ hậu viện tửu lâu múc lên, lạnh lại mang theo chút ngọt lành, uống thật đã, “Ta đã thuê phòng trong điếm này rồi.”
“A?” Cảnh Thiều nuốt một hơi đồ ăn, ngẩng đầu nhìn hắn, “Quân Thanh, ngươi xem ta có thể khuyên được hắn không?”
“Cưới vợ còn phải tam thư lục sính, thu nạp người hiền với cưới vợ vốn là cùng một đạo lý, cần phải vừa thành tâm vừa dùng thủ đoạn mới được,” Mộ Hàm Chương chậm rãi uống, “Bất quá có chút khó xử.”
“Khó xử cái gì?” Cảnh Thiều nhíu mày suy tư.
Đời trước là bởi năm Hoành Chính thứ mười chín nơi này xuất hiện một Huyện lệnh tham tài, vơ vét dân chúng lại không quản nghiêm thủ hạ. Nha dịch khi dễ tiểu nữ nhi nhà hàng xóm của Hách đại đao, hắn tức giận cầm dao mổ lợn chém chết tên nha dịch kia. Huyện lệnh muốn bắt hắn lại gặp phải dân chúng ngăn cản, Huyện lệnh kia hồ đồ dùng roi xua đuổi thôn dân, trong lúc hỗn loạn lại đánh chết hai người vô tội, cuối cùng dẫn tới dân biến.
Cảnh Thiều khi đó tấn công Hoài Nam vương bị nhục, trên đường mang binh hồi kinh lại gặp trận dân biến này, sau khi bình loạt chém chết Huyện lệnh mới có thể an lòng dân chúng. Khi đó Hách đại đao dẫn theo một đám thôn dân không biết võ tới chống đối quan binh, hắn mới động tâm thỉnh chỉ chiêu an, đem Hách đại đao thu về dưới trướng.
Chính là, hiện giờ tên Huyện lệnh kia phỏng chừng còn chưa qua khoa cử nữa.
Mộ Hàm Chương thản nhiên mà nói, “Trong khách điếm này đệm chăn đều thực cũ, chỉ sợ có bọ.”
“A?” Cảnh Thiều ngẩn người, lúc này mới hiểu ra khó xử mà Vương phi nhà mình nói là chuyện này.
Mộ Hàm Chương nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn, không khỏi nhếch môi, “Ăn xong chúng ta đến xưởng vải một chút, chịu đỡ một đêm vậy.”
“Sao không bảo tiểu nhị đổi giường mới luôn?” Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, loại khách điếm nơi sơn thôn heo hút này tất nhiên sẽ có bọ, vạn nhất cắn lên da thịt trắng nõn như ngọc kia của Vương phi nhà mình thì làm thế nào?
“Loại địa phương này mà tỏ vẻ giàu có là rất nguy hiểm, ngươi hôm nay đưa bạc cho thợ săn kia cũng là không hợp.” Mộ Hàm Chương khuyên giải nói, đưa tay gắp cho hắn chút đồ ăn.
“Trấn này có người xuống núi bán hươu quý, thường có thương nhân đến mua, chúng ta thế này cũng không tính là có tiền nhất đâu.” Cảnh Thiều bưng bát lên, vừa ăn lại quơ quơ bát hướng Vương phi nhà mình.
Mộ Hàm Chương trừng mắt nhìn hắn, lại gắp cho hắn một miếng, “Tiếu nhị nói muốn đổi giường mới thì cần một quan tiền, nhưng đổi sàn đang chỉ mất ba mươi văn.”
“Khụ khụ khụ ...” Cảnh Thiều nghe vậy nhất thời bị sặc. Nói nửa này, Quân Thanh là ngại đắt a!
Hai người đi đổi sàn đang trở về thì chợ đã vãn. Tụ tập ở đây phần lớn là người trên núi, muốn trở về nhà trước trời tối cho nên giờ mới hoàng hôn, trên đường đã vắng teo, quán bán thịt lợn kia cũng dọn rồi. Hai người hết cách phải trở lại khách điếm ăn tối.
Phòng khách điếm này thực sự là rất bẩn. Cảnh Thiều nhìn cái giường trước mắt, cảm thấy cho dù có trải sàn đang mới tinh lên cũng không dám ngủ, liền ôm Vương phi nhà mình lên nóc nhà, đem sàn đang trải trên tầng gạch vụn, mình thì đi tìm tiểu nhị mua chăn mới.
“Trên núi ban đêm rất lạnh, không có chăn thì chắc chắn đông chết thôi.” Cảnh Thiều dùng chăn đem Vương phi nhà mình bọc lại, “Khách điếm này chính là buôn bán như vậy, cũng không có cách nào.” Cũng không có thiếu tiền, vì sao Vương phi nhà mình càng ngày càng tiết kiệm?
Mộ Hàm Chương bị bao trong chăn ấm áp, gối trên cánh tay Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, “Chờ trận này đánh xong, ta muốn làm chút việc kinh doanh.”
“Được a, hai năm nữa ta mang ngươi đi Giang Nam ở, nơi đó dễ làm ăn.” Cảnh Thiều cười đem người ôm vào ngực, “Sao đột nhiên lại coi trọng tiền tài như vậy?”
“Nghe Tiêu Viễn nói mấy năm nay Hộ bộ gặp vấn đề nội bộ nghiêm trọng, quốc khố sợ là đã sớm trống rỗng, nếu làm tốt, ngân lượng cũng không sợ thiếu,” Mộ Hàm Chương thở dài, hôm qua Duệ vương truyền thư tới, nói việc tham ô trong quân doanh đã càng nháo càng lớn, hắn còn phát hiện đứng sau còn có Vĩnh Xương Bá cùng Tứ Hoàng tử. Nếu ngân lượng mấy năm nay đều vào tay Tứ Hoàng tử thì càng phiền toái.
“Chuyện này về sau hẵng quan tâm đi,” Cảnh Thiều sờ sờ đỉnh đầu người trong ngực, “Mau giúp ta nghĩ làm thế nào thuyết phục Hách đại đao.”
Tổ tiên Hách đại đao là Đại tướng quân uy mãnh tiền triều, dụng binh như thần, đến Thái tổ cũng rất bội phục. Sau khi tiền triều diệt vong, tổ tiên Hách gia không phục triều đình, chiếm một vùng núi xưng vương, nhưng mà đến đời Hách đại đao này thì sơn trại đã xuống dốc, giờ phải theo nghiệp giết lợn.
Mộ Hàm Chương nhắm mắt suy tư một lát, “Nghe ngươi nói thế, tổ tiên hắn là phản thần, hiện giờ muốn hắn đầu phục chỉ sợ không dễ, ngày mai ta theo ngươi xem xem rồi nghĩ cách.”
Hai người ngủ trên nóc nhà một đêm, đêm hè gió núi lạnh phơ phất, có chăn bông thật thoải mái.
Ngày kế, hai người vừa tới trước hàng thịt lợn đã bị một người ngăn cản, Cảnh Thiều hoảng sợ, lập tức bảo hộ trước người Mộ Hàm Chương.
“Công tử, ngươi hôm qua nói mang tiểu hổ tới liền cho ta gấp mười số bạc, không là lừa ta chứ?” Đúng là thợ săn hôm qua, nói xong liền đưa qua một giỏ trúc.
Cảnh Thiều xốc lên, chỉ thấy bên trong có thứ gì đen tuyền cọ qua cọ lại, “Đây là tiểu hổ?”
“Này còn giả sao?” Thợ săn chỉ chỉ thứ bên trong, “Ta trời chưa sáng đã lên núi, tiểu hổ không biết bị cái gì mà rớt vào vũng bùn.”
Cảnh Thiều nhìn con vật đen thui kia thật không muốn, nhưng Mộ Hàm Chương đã tới quầy hàng gần đó mua một tấm khăn vải bao vật nhỏ lại, thanh toán ngân lượng rồi để người nọ đi.
Dùng khăn xoa xoa, lộ ra một con hổ nhỏ bị bùn dính đầy mặt, tuy rằng rất bẩn nhưng có thể nhìn ra là một con hổ còn non nớt. Thân mình ước chừng dài một thước, mắt to tròn lại buồn bã ỉu xìu kêu một tiếng, “Oa uoo ~”
“U, là tiểu hổ a!” Vị phu nhân béo của Hách đại đao đem thịt ra nghe được tiếng hổ kêu, liền kích động mà đi qua nhìn.
Mộ Hàm Chương nhìn nàng một cái, “Đại tẩu trong nhà có nước ấm, có thể gột rửa cho tiểu hổ không?”
“Có có, vừa mới nấu nước, ngươi đi theo ta.” Phu nhân béo tựa hồ rất cao hứng, tiếp đón Mộ Hàm Chương vào nhà.
Mộ Hàm Chương vứt cho Cảnh Thiều một ánh mắt ra hiệu, mình thì ôm tiểu hổ cùng phu nhân béo vào nhà, Hách đại đao đang ở trong viện giết lợn, “Ngươi qua bên kia đi, ta đem tiểu hổ này đi tắm cho.”
Hách đại đao nhìn đến Mộ Hàm Chương, nhíu mày buông dao trong tay đi ra ngoài.
Phu nhân béo tuy rằng hung hãn, làm việc lại không chút sơ sót, nhanh nhẹn đem bồn nước ấm đến, đem tiểu hổ bỏ vào trong nước, “Đến, tắm rửa nào!”
“Oa uooo!” Tiểu hổ hoảng sợ, vừa muốn giãy dụa, lại ngửi thấy mùi máu trên tay nàng, cái mũi nhỏ hít hít tìm được chỗ dính máu, há mồm liếm liếm, lại càng liếm càng hăng say, còn mở cái miệng không răng gặm gặm cánh tay kia, cái miệng lại nhỏ xíu, gặm thế nào cũng không đưa hết nửa vòng cánh tay vào miệng, căn bản quên mất mình bị thả vào trong nước.
Mộ Hàm Chương nhìn động tác thuần thục của nàng, hỏi, “Đại tẩu thích nuôi chó mèo linh tinh đúng không?”
“Ha ha, ta từ nhỏ đã yêu thích những vật nhỏ thế này,” Phu nhân béo cười ha ha nói, trước mặt công tử ôn nhuận thiện lương, nói chuyện cũng tao nhã thế này nàng muốn đanh đá cũng không nổi, một bên tắm cho hổ một bên nói chuyện phiếm cùng Mộ Hàm Chương, còn nói nàng lúc bé theo phụ thân làm xiếc trên phố, luận võ tìm chồng.
“Chắc là Hách đại ca đánh thắng trên lôi đài, dùng tài năng cưới mỹ nhân về nhà đi?” Mộ Hàm Chương cười nhìn bác gái lấy thịt lợn đi vào trong sân mặc cả với Hách đại đao.
“Gì, hắn á?” Phu nhân béo trừng mắt liếc mắt trượng phu cách đó không xa, “Hắn gạt cha ta nói mình là Đại vương ở vùng núi này, gạt cha ta nói đi theo hắn có thể hưởng vinh hoa,” Nói xong lấy một khăn vải bọc lấy tiểu hổ xoa xoa, tiểu hổ bất mãn vùng vẫy lại kêu oa oa ô ô không ngừng.
“Ta nghe người trong thôn nói tổ tiên Hách gia xác thực là xưng vương vùng núi này.” Mộ Hàm Chương tiếp nhận bé hổ nhỏ đã tắm sạch sẽ, cúi đầu xem nó, lông tơ vàng xem lẫn vằn đen, có lẽ lúc trước thường theo mẹ ăn no, nay đã đói bụng một ngày, mở to đôi mắt hổ phách nhìn y, “Oa ô!”