“Sốt ruột về mừng năm mới a!” Cảnh Thiều không ngẩng đầu lên trả lời, dù sao đông nam sớm hay muộn cũng phải đánh, so với việc đem đại quân kéo a kéo đến nửa đường lại bị một đạo thánh chỉ kéo về thì ai cũng muốn một lần giải quyết nốt thôi.
Hai vùng đất phong này nửa điểm tốt cũng không có, chỉ vì ba đội quân Thục, Tương, Kiềm quân đánh vào liền trả lại, với cả núi cao đường xa với hắn chẳng mấy ý nghĩa, chỉ có binh quyền Giang Nam thập phần trọng yếu. Hơn nữa lúc này kinh nghiệm trọng sinh xem ra vẫn rất hữu dụng, hai tháng đã hạ được tây nam, nếu đánh đông nam cũng mang tốc độ này thì sẽ về kịp năm mới a. Huống hồ mùa đông năm nay hắn còn chuyện thập phần quan trọng ở kinh thành chờ hắn về.
Buông mắt nhìn bảo đao bên hông, Mộ Hàm Chương nhếch môi, “Mật thất hôm nay làm sao ngươi biết được?”
“Cái đó...” Cảnh thiều dừng bút một chút, nguy rồi, hôm nay chỉ lo khoe khoang trước mặt Vương phi nhà mình, đắc ý vênh váo mà quên bẵng chuyện này, chặp lại tiếp tục viết, mặt không đổi sắc trả lời, “Đó là mật tín Thái tổ lưu lại.” Dù sao Thái tổ nhà minh anh minh thần võ, đem loại sự tình này đẩy cho Thái tổ chắc không sao a.
Lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Cảnh Thiều, coi như mật thất này lúc trước Thái tổ dựng lên ở Tây Nam Vương phủ, nhưng còn bố trí Thắng Cảnh quan cùng Hổ nha hạc chủy thì từ đâu ra? Y đưa cho Triệu Mạnh ba túi gấm là dựa theo những điều Cảnh Thiều nói mà viết lên, kết quả hoàn toàn ứng nghiệm, mấy ngày đó tới giờ cũng không thấy hắn thu được tin tức gì từ thám tử.
“Kia...” Mộ Hàm Chương mở miệng định hỏi, cuối cùng y lại không muốn miễn cưỡng hắn nói chuyện mình không muốn, như vậy không ổn.
Cảnh Thiều viết xong thư mới nhớ tới Vương phi nhà mình một lúc lâu vẫn không nói gì, ngẩng đầu nhìn y, nhìn đôi mắt đẹp của người đối diện đang có điều suy nghĩ, khẽ thở dài vươn tay ôm người vào trong lòng.
“Meo a...” Hổ nhỏ trong ngực vì bị xóc nảy mà mở mắt, yếu ớt mà kêu một tiếng, cọ cọ chủ nhân lại bị Cảnh Thiều ném tới trên trường tháp. Tiểu lão hổ hai tháng nay đã lớn không ít, Quân Thanh ôm lâu nhất định sẽ mệt.
Mộ Hàm Chương cười khẽ nói, “Sao lại cứ bất hòa với nó vậy chứ.”
Cảnh Thiều bất mãn mà cọ cọ mặt lên khuôn ngực ấm áp kia, “Có một số chuyện ta không nói cho ngươi, nhưng mà chính ta cũng chẳng hiểu rõ nữa.”
Mộ Hàm Chương chậm rãi sờ cái đầu đang cọ loạn trong lòng mình, “Ừ, ta biết.” Cảnh Thiều đối với mình luôn một lòng, nhưng mà y cứ không thấy đủ...quả nhiên mình vẫn rất tham lam.
Cảnh Thiều thở dài, tâm tư Vương phi nhà mình thật nhạy cảm, không nói với y là sợ y nghĩ nhiều, nhưng loại việc mơ hồ như trọng sinh này thật sự bản thân hắn cũng không hiểu được thì nói kiểu gì đây?
Trầm mặc thật lâu sau, lâu đến lúc Mộ Hàm Chương cho rằng Cảnh Thiều sẽ không nói tiếp thì trong ngực đột ngột truyền tới giọng nói rầu rĩ, “Quân Thanh, ngươi có tin thế gian này có quỷ thần hay không?”
Mộ Hàm Chương tách ra, nhìn hắn.
“Ta từng có một giấc mộng,” Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, có đôi khi hắn hoài nghi kiếp trước kiếp này có thể chỉ là một cảnh trong mơ hay không, nhưng cảnh đó lại quá chân thực quá dài, “Trong mộng ta thấy rất nhiều gợi ý, như nam man không nên đánh, như bố trí phòng tây nam, nhưng chúng lại không ứng nghiệm toàn bộ, cho nên...”
Mộ Hàm Chương có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, vốn tưởng là tin tức không thể nói, hóa ra lại là một hồi trong mộng, nhưng nếu là từ trời cao nhắc nhở thì có thể tin được không, dù sao tin tức cũng không có khả năng chi tiết như vậy.
“Không phải ta cố ý dấu ngươi, loại sự tình này quá sức tưởng tượng đến chính ta cũng không hiểu được.” Cảnh Thiều nhìn chằm chằm người trong ngực nhưng không khỏi âm thầm hối hận, mình phải cải biên lí do một chút chứ trực tiếp nói ra nếu y không tin mà hiểu lầm hắn qua loa tắc trách thì làm sao cho phải? “Ngươi không tin ta cũng không biết sao, chỉ sợ ngươi nghĩ nhiều, ta...” Buồn rầu mà gãi gãi đầu, những chuyện khác hắn đều có thể xử lý tốt, chỉ độc nhất đối mặt với Vương phi nhà mình thì luôn làm chuyện ngu xuẩn.
Mộ Hàm Chương nhìn hắn một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng lại giống như thở dài mà đáp, “Có lẽ là vận mệnh, là thiên ý cả rồi.”
Cảnh Thiều nhất thời mở to mắt nhìn, ý vậy mà tin nha! “Quân Thanh, ngươi tin lời ta.”
“Ta tin ngươi.” Mộ Hàm Chương nhẹ nhàng cười, loại bí mật này tốt nhất nên giấu trong lòng, đến cha mẹ anh em cũng không thể nói, hắn lại như vậy mà nói cho mình chỉ vì sợ mình nghĩ nhiều, người có tâm ý như vậy bảo y làm sao có thể phụ hắn đây?
Không phải tin lời ngươi, là tin ngươi! Cảnh Thiều tinh tế mà hồi tưởng ý tứ trong câu nói kia, chỉ cảm thấy lòng mình đều ngọt lịm luôn rồi, nhịn không được tìm tới đôi môi mềm mại kia mà hôn lên.
Nụ hôn triền miên, mọi khúc mắc thời khắc này đều tiêu tan, Cảnh Thiều lần đầu tiên nếm được vị một nụ hôn, mà nụ hôn này khiến người thật mê say.
Có được quân tâm, sau đó đến lòng ta, Quân Thanh a Quân Thanh.
Nụ hôn vừa dứt, hai người có chút thở gấp, Cảnh Thiều nhìn người trong lòng sắc mặt ửng đỏ, đôi lông mi dài hơi rung động tựa như cọ cọ trong lòng hắn, thật ấm áp. Nhịn không được lại lần nữa ngậm lấy phiến môi hồng, bàn tay không an phận chậm rãi luồn vào trong vạt áo, theo thói quen cởi ra, bàn tay mang theo vết chai mỏng xoa xoa khuôn ngực trơn nhẵn mềm mại, tại chỗ nhô ra nho nhỏ kia mà vuốt ve.
Mộ Hàm Chương run rẩy, nhẹ đẩy hắn ra, trong đầu hiện lên một ý niệm như có chuyện mà quên hỏi, ”Ta nhớ là còn chuyện muốn hỏi ngươi nhưng lại đột nhiên nghĩ không ra.”
Cảnh Thiều câu môi, ngón tay tại hạt đậu đỏ nho nhỏ nhẹ nhàng nhéo một cái.
Mộ Hàm Chương hít sâu một tiếng, còn muốn nói điều gì nhưng lập tức bị Cảnh Thiều chặn môi, không bao lâu đợi phục hồi lại tinh thần thì cả người đã nằm trên nhuyễn tháp.
Cảnh Thiều không cho người dưới thân cơ hội kháng nghị nào, nhanh chóng lột vạt áo trước ngực y, cúi người hôn xuống.
“Ư... không được, sẽ có người ...” Lúc này bọn họ đang ở chính đường Tây Nam Vương phủ xử lý chính sự, tùy thời sẽ có người vào bẩm báo, Mộ Hàm Chương nhìn đại môn rộng mở mà khẩn trương không thôi.
Cảnh Thiều thấy y phân tâm liền nhân cơ hôi hôn xuống dưới, xuống dưới a, cầm lấy chỗ yếu ớt.
“Ô...” Mộ Hàm Chương cắn môi cố nhịn tiếng ngâm khẽ, trừng mắt nhìn hắn, đổi lại là từng trận thở dốc của người phía trên.
“Quân Thanh...” Cảnh Thiều khóa trên người y, cách lớp quần áo mà cùng y cọ xát, lại cúi người ngậm lấy vành tai y khẽ cắn, hơi thở nặng nề không khừng phả lên cái cổ trắng nõn khiến nó dần nhiễm một tầng hồng nhạt. Lúc nãy còn ngại vướng víu, vào nhà thì liền thoát khôi giáp, còn vươn tay bên hông lấy ra cái hộp nhỏ. (Ta nói chứ anh Thiều này, anh mang theo 'cái hộp nhỏ' đó đi lung tung vại xao, đem ra chiến trường luông xaooooo, ô ô)
“Không được, nơi này...” Mộ Hàm Chương vẫn khẩn trương không thôi, nếu đột nhiên có ai vào thì biết làm sao cho phải, y chỉ lo quan tâm chuyện này nên muốn hỏi Cảnh Thiều cái gì cũng vứt sau đầu mất.
Cảnh Thiều cười cười trở mình làm cho y nằm úp sấp trên trường tháp, không cho y lại nhìn cửa, ghé vào tai y mà nhẹ giọng khiêu khích, “Ngươi chỉ cần kêu to chút thì những người đó tự nhiên sẽ không dám vào.” Nói xong liền đem hương cao quẹt lên ngón tay, đẩy mạnh vào thân thể y.
“Ngươi...A...” Mộ Hàm Chương bất ngờ không đề phòng bị hắn tiến vào, muốn trừng một cái nhưng bản thân đang nằm úp căn bản không nhìn được.
Khương Lãng đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, khóe miệng có chút run rẩy, cản lại thư kí công văn muốn đi vào, nhanh chóng đuổi người sau đó không hề chớp mắt đóng cửa chính đường lại.
“Đừng sợ, có Khương Lãng ở ngoài canh chừng rồi.” Cảnh Thiều thấy người dưới thân vẫn khẩn trương, như vậy thì còn khoái hoạt chút nào chứ, không khỏi có chút đau lòng không đùa y nữa, hôn lên đôi môi xinh đẹp mà nhẹ giọng an ủi. Thấy y quả nhiên trầm tĩnh lại liền thả lỏng mà nhẹ vỗ về vòng eo mềm dẻo, sau đó tách ra đôi chân mượt mà mê người kia, khom lưng tiến vào.
Mộ Hàm Chương nhất thời nắm chặt gối đầu, nửa tháng này vội vàng đánh giặc lại cố kị thương thế nên hai người cũng không có thân thiết qua, hiện giờ chẳng có gì ngăn cản, thân thể hợp hoan, đợi đau đớn qua đi chỉ còn lại cảm giác thoải mái tuyệt vời. Mộ Hàm Chương cảm thấy tâm tư mình như vậy có chút dọa người, đem mặt chôn trong chăn, may sao ở tư thế này hắn không thấy được mặt mình.
Động tác nhỏ mà đáng yêu như vậy tất nhiên không lọt khỏi mắt Cảnh Thiều, nhịn không được ánh mắt cong cong, đỡ lấy y mà rong ruổi trên thân thể xinh đẹp.
Khương Lãng đứng ngoài cửa, người luyện võ tai thính mắt tinh, tiếng nước va chạm trong phòng không ngừng vang bên tai, ngẫu nhiên còn có tiếng thở dốc tràn ra làm người mặt đỏ tai hồng. Thực hiện nhiệm vụ nên hắn chỉ có thể dịch ra ngoài hai bước, trong đầu lại không nhịn được tưởng tượng hình ảnh trong phòng. Nhà hắn ba đời đều là thái y, đủ loại chuyện của hoàng thất từ nhỏ đã được nghe không ít, nhưng phu phu ân ái như Thành Vương thì thật là hiếm thấy.
Thân thiết xong, Cảnh Thiều ôm thân thể còn run nhè nhẹ đi tắm rửa, thay nội sam sạch sẽ rồi cho vệ binh dọn dẹp phòng, bản thân thì ôm Vương phi nhà mình nằm trên nhuyễn tháp nghỉ tạm. Mộ Hàm Chương cực kì mệt mỏi tựa vào ngực Cảnh Thiều, cảm nhận khí tức mát mẻ trên người hắn một lúc liền ngủ.
Nhìn người mê man trong ngực, Cảnh Thiều nhẹ thở phào một cái, như vậy có lẽ Quân Thanh đã quên chuyện muốn hỏi rồi đi, chỉ sợ y sẽ hỏi giấc mộng kia có phải là vào đêm tân hôn hay không rồi nghi ngờ mình chỉ vì thượng thiên chỉ bảo mới đối tốt với y thì nguy to.
“Oa ô!” Tiểu Hoàng ngay từ đầu đã bị Cảnh Thiều vứt bỏ trên đất có chút bất mãn mà kéo kéo ống quần hắn.
Cảnh Thiều dùng chân ra sức chà đạp hổ nhỏ, kết quả bị nó ôm lấy chân dùng sức mà gặm.
Khoảng thời gian này đất phong tây nam rất tĩnh lặng, đánh hai tháng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi nên các tướng sĩ đều rất cao hứng, đương nhiên cao hứng nhất vẫn là Cảnh Thiều. Bởi vì hắn phát hiện trong những tiểu trúc lâu hậu viện đều là nơi Tây Nam Vương nuôi mỹ nhân nha, mỗi trúc lâu đều khác nhau, trong đó có một cái rất đặc biệt, toàn bộ gian phòng đều là đệm êm, chắc là chỗ Tây Nam vương chuyên dùng để tầm hoan mua vui.
Cảnh Thiều sai người quét tước sạch sẽ nơi này, thảm và nệm cũng thay mới, sau đó liền mỗi ngày ôm Vương phi nhà mình ở lì trong này.
Mộ Hàm Chương lúc đầu còn bồi hắn chơi, kết quả phát hiện người này căn bản là quản không được, cũng phát hiện hắn được một tấc lại muốn một thước, ban ngày cũng không cho y ra ngoài, y liền nổi giận không chịu ở đây nữa. Nhất là nhìn thấy ánh mắt né tránh của Hữu Hộ quân liền cảm thấy mất mặt vô cùng, kiên quyết trở về chính đường ở.
“Sốt ruột về mừng năm mới a!” Cảnh Thiều không ngẩng đầu lên trả lời, dù sao đông nam sớm hay muộn cũng phải đánh, so với việc đem đại quân kéo a kéo đến nửa đường lại bị một đạo thánh chỉ kéo về thì ai cũng muốn một lần giải quyết nốt thôi.
Hai vùng đất phong này nửa điểm tốt cũng không có, chỉ vì ba đội quân Thục, Tương, Kiềm quân đánh vào liền trả lại, với cả núi cao đường xa với hắn chẳng mấy ý nghĩa, chỉ có binh quyền Giang Nam thập phần trọng yếu. Hơn nữa lúc này kinh nghiệm trọng sinh xem ra vẫn rất hữu dụng, hai tháng đã hạ được tây nam, nếu đánh đông nam cũng mang tốc độ này thì sẽ về kịp năm mới a. Huống hồ mùa đông năm nay hắn còn chuyện thập phần quan trọng ở kinh thành chờ hắn về.
Buông mắt nhìn bảo đao bên hông, Mộ Hàm Chương nhếch môi, “Mật thất hôm nay làm sao ngươi biết được?”
“Cái đó...” Cảnh thiều dừng bút một chút, nguy rồi, hôm nay chỉ lo khoe khoang trước mặt Vương phi nhà mình, đắc ý vênh váo mà quên bẵng chuyện này, chặp lại tiếp tục viết, mặt không đổi sắc trả lời, “Đó là mật tín Thái tổ lưu lại.” Dù sao Thái tổ nhà minh anh minh thần võ, đem loại sự tình này đẩy cho Thái tổ chắc không sao a.
Lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Cảnh Thiều, coi như mật thất này lúc trước Thái tổ dựng lên ở Tây Nam Vương phủ, nhưng còn bố trí Thắng Cảnh quan cùng Hổ nha hạc chủy thì từ đâu ra? Y đưa cho Triệu Mạnh ba túi gấm là dựa theo những điều Cảnh Thiều nói mà viết lên, kết quả hoàn toàn ứng nghiệm, mấy ngày đó tới giờ cũng không thấy hắn thu được tin tức gì từ thám tử.
“Kia...” Mộ Hàm Chương mở miệng định hỏi, cuối cùng y lại không muốn miễn cưỡng hắn nói chuyện mình không muốn, như vậy không ổn.
Cảnh Thiều viết xong thư mới nhớ tới Vương phi nhà mình một lúc lâu vẫn không nói gì, ngẩng đầu nhìn y, nhìn đôi mắt đẹp của người đối diện đang có điều suy nghĩ, khẽ thở dài vươn tay ôm người vào trong lòng.
“Meo a...” Hổ nhỏ trong ngực vì bị xóc nảy mà mở mắt, yếu ớt mà kêu một tiếng, cọ cọ chủ nhân lại bị Cảnh Thiều ném tới trên trường tháp. Tiểu lão hổ hai tháng nay đã lớn không ít, Quân Thanh ôm lâu nhất định sẽ mệt.
Mộ Hàm Chương cười khẽ nói, “Sao lại cứ bất hòa với nó vậy chứ.”
Cảnh Thiều bất mãn mà cọ cọ mặt lên khuôn ngực ấm áp kia, “Có một số chuyện ta không nói cho ngươi, nhưng mà chính ta cũng chẳng hiểu rõ nữa.”
Mộ Hàm Chương chậm rãi sờ cái đầu đang cọ loạn trong lòng mình, “Ừ, ta biết.” Cảnh Thiều đối với mình luôn một lòng, nhưng mà y cứ không thấy đủ...quả nhiên mình vẫn rất tham lam.
Cảnh Thiều thở dài, tâm tư Vương phi nhà mình thật nhạy cảm, không nói với y là sợ y nghĩ nhiều, nhưng loại việc mơ hồ như trọng sinh này thật sự bản thân hắn cũng không hiểu được thì nói kiểu gì đây?
Trầm mặc thật lâu sau, lâu đến lúc Mộ Hàm Chương cho rằng Cảnh Thiều sẽ không nói tiếp thì trong ngực đột ngột truyền tới giọng nói rầu rĩ, “Quân Thanh, ngươi có tin thế gian này có quỷ thần hay không?”
Mộ Hàm Chương tách ra, nhìn hắn.
“Ta từng có một giấc mộng,” Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, có đôi khi hắn hoài nghi kiếp trước kiếp này có thể chỉ là một cảnh trong mơ hay không, nhưng cảnh đó lại quá chân thực quá dài, “Trong mộng ta thấy rất nhiều gợi ý, như nam man không nên đánh, như bố trí phòng tây nam, nhưng chúng lại không ứng nghiệm toàn bộ, cho nên...”
Mộ Hàm Chương có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, vốn tưởng là tin tức không thể nói, hóa ra lại là một hồi trong mộng, nhưng nếu là từ trời cao nhắc nhở thì có thể tin được không, dù sao tin tức cũng không có khả năng chi tiết như vậy.
“Không phải ta cố ý dấu ngươi, loại sự tình này quá sức tưởng tượng đến chính ta cũng không hiểu được.” Cảnh Thiều nhìn chằm chằm người trong ngực nhưng không khỏi âm thầm hối hận, mình phải cải biên lí do một chút chứ trực tiếp nói ra nếu y không tin mà hiểu lầm hắn qua loa tắc trách thì làm sao cho phải? “Ngươi không tin ta cũng không biết sao, chỉ sợ ngươi nghĩ nhiều, ta...” Buồn rầu mà gãi gãi đầu, những chuyện khác hắn đều có thể xử lý tốt, chỉ độc nhất đối mặt với Vương phi nhà mình thì luôn làm chuyện ngu xuẩn.
Mộ Hàm Chương nhìn hắn một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng lại giống như thở dài mà đáp, “Có lẽ là vận mệnh, là thiên ý cả rồi.”
Cảnh Thiều nhất thời mở to mắt nhìn, ý vậy mà tin nha! “Quân Thanh, ngươi tin lời ta.”
“Ta tin ngươi.” Mộ Hàm Chương nhẹ nhàng cười, loại bí mật này tốt nhất nên giấu trong lòng, đến cha mẹ anh em cũng không thể nói, hắn lại như vậy mà nói cho mình chỉ vì sợ mình nghĩ nhiều, người có tâm ý như vậy bảo y làm sao có thể phụ hắn đây?
Không phải tin lời ngươi, là tin ngươi! Cảnh Thiều tinh tế mà hồi tưởng ý tứ trong câu nói kia, chỉ cảm thấy lòng mình đều ngọt lịm luôn rồi, nhịn không được tìm tới đôi môi mềm mại kia mà hôn lên.
Nụ hôn triền miên, mọi khúc mắc thời khắc này đều tiêu tan, Cảnh Thiều lần đầu tiên nếm được vị một nụ hôn, mà nụ hôn này khiến người thật mê say.
Có được quân tâm, sau đó đến lòng ta, Quân Thanh a Quân Thanh.
Nụ hôn vừa dứt, hai người có chút thở gấp, Cảnh Thiều nhìn người trong lòng sắc mặt ửng đỏ, đôi lông mi dài hơi rung động tựa như cọ cọ trong lòng hắn, thật ấm áp. Nhịn không được lại lần nữa ngậm lấy phiến môi hồng, bàn tay không an phận chậm rãi luồn vào trong vạt áo, theo thói quen cởi ra, bàn tay mang theo vết chai mỏng xoa xoa khuôn ngực trơn nhẵn mềm mại, tại chỗ nhô ra nho nhỏ kia mà vuốt ve.
Mộ Hàm Chương run rẩy, nhẹ đẩy hắn ra, trong đầu hiện lên một ý niệm như có chuyện mà quên hỏi, ”Ta nhớ là còn chuyện muốn hỏi ngươi nhưng lại đột nhiên nghĩ không ra.”
Cảnh Thiều câu môi, ngón tay tại hạt đậu đỏ nho nhỏ nhẹ nhàng nhéo một cái.
Mộ Hàm Chương hít sâu một tiếng, còn muốn nói điều gì nhưng lập tức bị Cảnh Thiều chặn môi, không bao lâu đợi phục hồi lại tinh thần thì cả người đã nằm trên nhuyễn tháp.
Cảnh Thiều không cho người dưới thân cơ hội kháng nghị nào, nhanh chóng lột vạt áo trước ngực y, cúi người hôn xuống.
“Ư... không được, sẽ có người ...” Lúc này bọn họ đang ở chính đường Tây Nam Vương phủ xử lý chính sự, tùy thời sẽ có người vào bẩm báo, Mộ Hàm Chương nhìn đại môn rộng mở mà khẩn trương không thôi.
Cảnh Thiều thấy y phân tâm liền nhân cơ hôi hôn xuống dưới, xuống dưới a, cầm lấy chỗ yếu ớt.
“Ô...” Mộ Hàm Chương cắn môi cố nhịn tiếng ngâm khẽ, trừng mắt nhìn hắn, đổi lại là từng trận thở dốc của người phía trên.
“Quân Thanh...” Cảnh Thiều khóa trên người y, cách lớp quần áo mà cùng y cọ xát, lại cúi người ngậm lấy vành tai y khẽ cắn, hơi thở nặng nề không khừng phả lên cái cổ trắng nõn khiến nó dần nhiễm một tầng hồng nhạt. Lúc nãy còn ngại vướng víu, vào nhà thì liền thoát khôi giáp, còn vươn tay bên hông lấy ra cái hộp nhỏ. (Ta nói chứ anh Thiều này, anh mang theo 'cái hộp nhỏ' đó đi lung tung vại xao, đem ra chiến trường luông xaooooo, ô ô)
“Không được, nơi này...” Mộ Hàm Chương vẫn khẩn trương không thôi, nếu đột nhiên có ai vào thì biết làm sao cho phải, y chỉ lo quan tâm chuyện này nên muốn hỏi Cảnh Thiều cái gì cũng vứt sau đầu mất.
Cảnh Thiều cười cười trở mình làm cho y nằm úp sấp trên trường tháp, không cho y lại nhìn cửa, ghé vào tai y mà nhẹ giọng khiêu khích, “Ngươi chỉ cần kêu to chút thì những người đó tự nhiên sẽ không dám vào.” Nói xong liền đem hương cao quẹt lên ngón tay, đẩy mạnh vào thân thể y.
“Ngươi...A...” Mộ Hàm Chương bất ngờ không đề phòng bị hắn tiến vào, muốn trừng một cái nhưng bản thân đang nằm úp căn bản không nhìn được.
Khương Lãng đứng ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, khóe miệng có chút run rẩy, cản lại thư kí công văn muốn đi vào, nhanh chóng đuổi người sau đó không hề chớp mắt đóng cửa chính đường lại.
“Đừng sợ, có Khương Lãng ở ngoài canh chừng rồi.” Cảnh Thiều thấy người dưới thân vẫn khẩn trương, như vậy thì còn khoái hoạt chút nào chứ, không khỏi có chút đau lòng không đùa y nữa, hôn lên đôi môi xinh đẹp mà nhẹ giọng an ủi. Thấy y quả nhiên trầm tĩnh lại liền thả lỏng mà nhẹ vỗ về vòng eo mềm dẻo, sau đó tách ra đôi chân mượt mà mê người kia, khom lưng tiến vào.
Mộ Hàm Chương nhất thời nắm chặt gối đầu, nửa tháng này vội vàng đánh giặc lại cố kị thương thế nên hai người cũng không có thân thiết qua, hiện giờ chẳng có gì ngăn cản, thân thể hợp hoan, đợi đau đớn qua đi chỉ còn lại cảm giác thoải mái tuyệt vời. Mộ Hàm Chương cảm thấy tâm tư mình như vậy có chút dọa người, đem mặt chôn trong chăn, may sao ở tư thế này hắn không thấy được mặt mình.
Động tác nhỏ mà đáng yêu như vậy tất nhiên không lọt khỏi mắt Cảnh Thiều, nhịn không được ánh mắt cong cong, đỡ lấy y mà rong ruổi trên thân thể xinh đẹp.
Khương Lãng đứng ngoài cửa, người luyện võ tai thính mắt tinh, tiếng nước va chạm trong phòng không ngừng vang bên tai, ngẫu nhiên còn có tiếng thở dốc tràn ra làm người mặt đỏ tai hồng. Thực hiện nhiệm vụ nên hắn chỉ có thể dịch ra ngoài hai bước, trong đầu lại không nhịn được tưởng tượng hình ảnh trong phòng. Nhà hắn ba đời đều là thái y, đủ loại chuyện của hoàng thất từ nhỏ đã được nghe không ít, nhưng phu phu ân ái như Thành Vương thì thật là hiếm thấy.
Thân thiết xong, Cảnh Thiều ôm thân thể còn run nhè nhẹ đi tắm rửa, thay nội sam sạch sẽ rồi cho vệ binh dọn dẹp phòng, bản thân thì ôm Vương phi nhà mình nằm trên nhuyễn tháp nghỉ tạm. Mộ Hàm Chương cực kì mệt mỏi tựa vào ngực Cảnh Thiều, cảm nhận khí tức mát mẻ trên người hắn một lúc liền ngủ.
Nhìn người mê man trong ngực, Cảnh Thiều nhẹ thở phào một cái, như vậy có lẽ Quân Thanh đã quên chuyện muốn hỏi rồi đi, chỉ sợ y sẽ hỏi giấc mộng kia có phải là vào đêm tân hôn hay không rồi nghi ngờ mình chỉ vì thượng thiên chỉ bảo mới đối tốt với y thì nguy to.
“Oa ô!” Tiểu Hoàng ngay từ đầu đã bị Cảnh Thiều vứt bỏ trên đất có chút bất mãn mà kéo kéo ống quần hắn.
Cảnh Thiều dùng chân ra sức chà đạp hổ nhỏ, kết quả bị nó ôm lấy chân dùng sức mà gặm.
Khoảng thời gian này đất phong tây nam rất tĩnh lặng, đánh hai tháng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi nên các tướng sĩ đều rất cao hứng, đương nhiên cao hứng nhất vẫn là Cảnh Thiều. Bởi vì hắn phát hiện trong những tiểu trúc lâu hậu viện đều là nơi Tây Nam Vương nuôi mỹ nhân nha, mỗi trúc lâu đều khác nhau, trong đó có một cái rất đặc biệt, toàn bộ gian phòng đều là đệm êm, chắc là chỗ Tây Nam vương chuyên dùng để tầm hoan mua vui.
Cảnh Thiều sai người quét tước sạch sẽ nơi này, thảm và nệm cũng thay mới, sau đó liền mỗi ngày ôm Vương phi nhà mình ở lì trong này.
Mộ Hàm Chương lúc đầu còn bồi hắn chơi, kết quả phát hiện người này căn bản là quản không được, cũng phát hiện hắn được một tấc lại muốn một thước, ban ngày cũng không cho y ra ngoài, y liền nổi giận không chịu ở đây nữa. Nhất là nhìn thấy ánh mắt né tránh của Hữu Hộ quân liền cảm thấy mất mặt vô cùng, kiên quyết trở về chính đường ở.