Cảnh Thiều để Đa Phúc trực tiếp thỉnh người tới Thính Phong Các, giúp Vương phi nhà mình sửa soạn đồ đạc trên bàn xong mới đi tới Thính Phong Các.
“Vi thần kiến quá Thành Vương điện hạ, kiến quá Văn Uyên Hầu.” Mã Trác ở đại sảnh, cũng không ngồi mà đứng theo quy củ, nhìn thấy hai người thì lập tức hành lễ.
“Mã đại nhân mau đứng dậy, sao lại không ngồi?” Ấn tượng của Cảnh Thiều với vị Thám hoa này cũng không tệ lắm, dù sao biểu hiện ở Quỳnh lâm yến cũng làm Cảnh Sâm lập tức muốn hắn đi Lễ bộ, thực tế đã là người của bọn họ nên thái độ cũng thân thiện hơn.
“Vương gia cùng Hầu gia còn chưa tới, vi thần sao có thể một mình an vị được.” Mã Trác có một đôi mắt biết cười, ngày thường không cười cũng đã có ba phần ý cười, nụ cười này thực sự rất dễ nhìn.
“Mã đại nhân đến có chuyện gì không?” Mộ Hàm Chương cười mời hắn ngồi.
“A, chuyện là vậy, hôm nay ở thành nam gặp được một thợ săn, ta thấy hắn ngoài bán chút da thuộc, thú vật, còn có một giỏ cỏ thì hỏi thăm, biết được đây là cỏ lão hổ mới mọc trong núi, thợ săn này cho rằng lão hổ thường ăn nó thì cũng là thảo dược gì đó nên đem đi bán, ai ngờ bán không được còn bị cười nhạo a.” Âm sắc Mã Trác trong trẻo, giọng nói lên xuống phảng phất giống như diễn thuyết, không hề khiến người khác nhàm chán mà còn muốn tiếp tục nghe.
Nói xong hắn liền lấy một cái sọt hơi cũ phía sau ghế tựa ra, bên trong đựng đầy lá cỏ màu xanh đậm xác minh lời hắn vừa nói, đúng lúc này Diệu Hề bưng ấm trà đi vào thì Mã Trác tựa hồ có chút bất hảo nói, “Vừa rồi là cô nương này châm trà cho ta, sợ cô nương ấy cười nên ta liền giấu cái sọt ở sau ghế á.”
Diệu Hề cười rộ lên muốn nói, nhưng lại lo Mộ Hàm Chương ngày thường hay qui củ, vội châm trà rồi cười hì hì chạy ra ngoài.
Cảnh Thiều âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Mã Trác, quả nhiên như lời Vương phi nhà mình, biết ăn nói lại thập phần nhạy bén, tiếp nhận cái sọt qua nhìn, “Lão hổ thảo này có ích gì sao?”
“Vi thần từ nhỏ lớn lên ở vùng núi, biết răng hổ không chỉ ăn thịt còn ăn một loại cỏ, thời gian dài nếu không ăn sẽ sinh bệnh,” Mã Trác vẫn như trước chậm rãi nói, “Nghe nói trong phủ có nuôi một con hổ nên vi thần liền mang tới cho Vương gia cùng Hầu gia.”
Mộ Hàm Chương cầm lấy một nhánh cỏ xanh nhìn nhìn, lão hổ thảo này hắn lúc đọc sách từng xem qua, cho rằng chỉ là đồn thổi mà không nghĩ là thực sự tồn tại. Lúc nãy Mã Trác đã nói thợ săn kia không bán được, phỏng chừng chỉ mấy văn tiền là mua được, lễ vật này không đáng giá lại vô cùng có tâm, hơn nữa loại đồ này thu vào cũng không ảnh hưởng đại cục, không nhận chính là coi thường người ta rồi. Mã Thám hoa này quả nhiên là người khôn khéo.
“Vậy, thật sự đa tạ Mã đại nhân.” Mộ Hàm Chương tiếp nhận cái sọt trong tay Cảnh Thiều đặt qua một bên.
“Hầu gia đừng khách khí, Duệ Vương điện hạ không ở kinh thành, làm sao có thể so với chỉ bảo của Hầu gia mấy ngày nay chứ?” Mã Trác cười nói.
Ba người nói chuyện phiếm vài câu, Mã Trác cũng đứng dậy nói nên về Lễ bộ. Mộ Hàm Chương muốn giữ hắn lại dùng cơm trưa lại bị hắn lấy lý do buổi trưa có công vụ trọng yếu mà từ chối.
“Mã Trác này thật sự có vài phần bản lĩnh.” Mộ Hàm Chương xoa nắn lão hổ thảo trong tay.
Cảnh Thiều cũng cau mày trầm tư, mới vừa rồi tư thái của Mã Trác lúc Diệu Hề tiến vào kia, sao lại quen mắt thế nhỉ?
“Làm sao vậy?” Thấy Cảnh Thiều không nói lời nào, Mộ Hàm Chương quay đầu hỏi hắn.
“Ta rốt cuộc cảm thấy trước đây từng gặp người này ở đâu rồi.” Cảnh Thiều nghi hoặc, không phải gặp sau khi trọng sinh, vì ấn tượng rất mơ hồ, vừa rồi trong nháy mắt mới thấy quen thuộc.
Mộ Hàm Chương nghĩ nghĩ nói, “Trước khi thi hội hắn không vào kinh, trừ khi...” Nói xong y đè thấp thanh âm, chuẩn bị tiến đến bên tai Cảnh Thiều nói.
Cảnh Thiều quay đầu, vừa vặn gặp đôi môi đang vươn tới của Vương phi nhà mình, thiếu một tí ti nữa là chạm rồi, hắn đơn giản cúi sát vào trực tiếp hôn lên.
'Lách cách!' Diệu Hề tiến vào châm trà sửng sốt dừng lại, vội vàng ổn định ấm trà trong tay, không dám thở mạnh mà cuống quýt xoay người ra ngoài.
“Ô...” Mộ Hàm Chương vội đẩy Cảnh Thiều ra, tuấn nhan nhất thời đỏ bừng, giữa ban ngày lại bị nha hoàn nhìn thấy, về sau y biết giấu mặt đi đâu đây hả?
“Sợ cái gì? Ta cũng không phải nữ tử, sẽ không ảnh hưởng tới sự trong sạch của ta a.” Cảnh Thiều tất nhiên biết Vương phi nhà mình thẹn thùng, trước khi y sinh khí thì nhanh chóng ôm người vào lòng, cắn cắn tai y nói.
Mộ Hàm Chương trừng hắn, lại không nhịn được nở nụ cười. Tiện đà y nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình, nếu Mã Trác là người Trác gia, mấy năm nay lại không vào kinh thì chỉ có thế là Cảnh Thiều gặp hắn lúc nhỏ.
“Nhỏ nhỏ...” Cảnh Thiều nghĩ nghĩ, khi còn bé hắn luôn ở trong cung, ngoại nhân có thể nhìn thấy cũng không nhiều, mà người Trác gia thì chỉ có thư đồng bên người Cảnh Sâm!
“Thư đồng?” Mộ Hàm Chương có chút kinh ngạc, bộ dáng Mã Trác chưa tới hai lăm hai sáu, nhìn thế nào cũng chỉ mới qua nhược quán mà thôi, thậm chí so với Tần Chiêu Nhiên thâm trầm kia còn trẻ hơn nhiều a.
Hai người đoán ra thân phận Mã Trác lại không xác định lắm, cũng không thể tùy tiện hỏi đành tạm gác lại chở Cảnh Sâm về rồi hỏi.
Ngày hôm sau hai người chuẩn bị lễ vật tới Duệ Vương phủ vấn an Vương phi.
Khí sắc Duệ Vương phi không tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi phải nằm trên giường, ở chính sảnh cười cười đón bọn họ.
“Trong tháng có nhiễm chút phong hàn, nhiều ngày nay lại không ngủ ngon nên có chút kéo dài, không có gì đáng ngại đâu.” Thanh âm nói chuyện của Duệ Vương phi có chút suy yếu, tựa hồ là thật ngủ không đủ giấc, có chút xanh xao.
“Thân thể tẩu tử quan trọng hơn, trong phủ nếu có chuyện gì gấp thì người đừng để ý cứ cho người báo một tiếng.” Mộ Hàm Chương nhẹ nhàng nói, trước kia bọn họ không ở trong phủ cũng sẽ nhở Duệ Vương phi chiếu cố trong nhà một chút.
Duệ Vương phi nghe vậy, chậm rãi uống một ngụm trà nói, “Hảo ý của đệ tế ta nhận, ta mặc dù bị ốm nhưng việc nhỏ trong phủ vẫn có thể đảm đương.”
Cảnh Thiều nghe vậy thì săc mặt lập tức có chút không dễ nhìn, tẩu tử này đời trước đối đãi hắn bình thường hắn cũng không để ý lắm, nhưng mà bây giờ Quân Thanh hảo tâm nói một câu nàng lại trả ngược trở về, thật sự là như đánh vào mặt người khác vậy.
“Nội tình ta thật không hiểu nhiều, nếu tẩu tử không ngại thì chúng ta cũng không phiền đâu,” Mộ Hàm Chương đè bàn tay Cảnh Thiều đang nắm chặt lại, cười cười nói, “Không còn sớm, chúng ta cũng phải trở về.”
Đang nói thì cách đó không xa truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Duệ Vương phi phiền muộn, đứng dậy nói với bọn họ, “Vốn nên lưu hai người lại dùng cơm trưa, nhưng mà Vương gia không có nhà, trong phủ lại nhiều trẻ nhỏ.”
“Tẩu tử mau đi xem một chút đi, đừng để ý.” Mộ Hàm Chương khách khí hai câu, lôi kéo Cảnh Thiều ra khỏi Duệ Vương phủ.
Ra khỏi Duệ Vương phủ, bàn tay Cảnh Thiều vẫn còn nắm chặt, “Khinh người quá đáng!'
“Ta nghe nói nữ tử trong tháng mà không an dưỡng khỏe thì tính tình cũng không tốt, cần gì phải so đo với phụ nữ chứ.” Mộ Hàm Chương lắc lắc tay Cảnh Thiều, khuyên giải nói, dù sao về sau khi Cảnh Sâm đăng cơ thì Duệ Vương phi sẽ là chính cung Hoàng hậu, ngay cả nói chuyện có khó nghe chút thì cũng không nên vì việc nhỏ mà đắc tội nàng.
“Ngày thường nàng vẫn nói với ta không quá nửa câu, mặc dù ta không nghe vào cũng chẳng thèm so đo, nhưng hôm nay nàng rõ ràng làm khó ngươi...” Cảnh Thiều nói một nửa thì bị một ngón tay thon dài chặn môi.
“Lời nói nữ nhân đâu phải cái nào cũng thật.” Mộ Hàm Chương cũng không quá để ý, từ nhỏ đến lớn có lời khó nghe nào mà y chưa từng nghe qua, Duệ Vương phi kì thật cũng không có nói gì quá phận.
Cảnh Thiều một tay kéo cương, một tay sửa người trong ngực ngồi ngay ngắn lại, hắn khổ gì cũng chịu được nhưng mà không thể nhìn người này chịu nửa điểm ủy khuất a.
Mộ Hàm Chương cũng nghĩ, xem tình hình Duệ Vương phi thì nghĩ mẫu thân sinh hạ Xong nên tìm người hầu hạ tỉ mỉ, khỏi phải sinh tật xấu gì nha.
Mãi đến hết tháng ba hai người vẫn còn bận rộn, không ghé lại Duệ Vương phủ lần nào.
Đảo mắt đã tới trung tuần tháng tư, Cảnh Sâm rốt cuộc từ Giang Nam trở lại, từ trong cung ra là đến phủ Thành Vương đầu tiên.
Hành trình đi Giang Nam coi như thuận lợi, chỉ là nhắc nói Hoài Nam Vương thì mặt Cảnh Sâm lại lộ ra vài phần quái dị hiếm thấy, trầm ngâm một lúc lâu thì nói một câu 'Người nọ tâm cơ rất sâu' rồi thôi.
Cảnh Thiều tò mò, cái người Cố Hoài Khanh hô phong hoán vũ kia, hắn rất muốn biết người nọ gặp huynh trưởng thâm trầm nhà mình thì thành cái dạng gì, còn muốn hỏi tiếp lại bị Mộ Hàm Chương lặng lẽ đá một cước, đành phải chuyển sang chuyện Mã Trác.
Cảnh Thiều để Đa Phúc trực tiếp thỉnh người tới Thính Phong Các, giúp Vương phi nhà mình sửa soạn đồ đạc trên bàn xong mới đi tới Thính Phong Các.
“Vi thần kiến quá Thành Vương điện hạ, kiến quá Văn Uyên Hầu.” Mã Trác ở đại sảnh, cũng không ngồi mà đứng theo quy củ, nhìn thấy hai người thì lập tức hành lễ.
“Mã đại nhân mau đứng dậy, sao lại không ngồi?” Ấn tượng của Cảnh Thiều với vị Thám hoa này cũng không tệ lắm, dù sao biểu hiện ở Quỳnh lâm yến cũng làm Cảnh Sâm lập tức muốn hắn đi Lễ bộ, thực tế đã là người của bọn họ nên thái độ cũng thân thiện hơn.
“Vương gia cùng Hầu gia còn chưa tới, vi thần sao có thể một mình an vị được.” Mã Trác có một đôi mắt biết cười, ngày thường không cười cũng đã có ba phần ý cười, nụ cười này thực sự rất dễ nhìn.
“Mã đại nhân đến có chuyện gì không?” Mộ Hàm Chương cười mời hắn ngồi.
“A, chuyện là vậy, hôm nay ở thành nam gặp được một thợ săn, ta thấy hắn ngoài bán chút da thuộc, thú vật, còn có một giỏ cỏ thì hỏi thăm, biết được đây là cỏ lão hổ mới mọc trong núi, thợ săn này cho rằng lão hổ thường ăn nó thì cũng là thảo dược gì đó nên đem đi bán, ai ngờ bán không được còn bị cười nhạo a.” Âm sắc Mã Trác trong trẻo, giọng nói lên xuống phảng phất giống như diễn thuyết, không hề khiến người khác nhàm chán mà còn muốn tiếp tục nghe.
Nói xong hắn liền lấy một cái sọt hơi cũ phía sau ghế tựa ra, bên trong đựng đầy lá cỏ màu xanh đậm xác minh lời hắn vừa nói, đúng lúc này Diệu Hề bưng ấm trà đi vào thì Mã Trác tựa hồ có chút bất hảo nói, “Vừa rồi là cô nương này châm trà cho ta, sợ cô nương ấy cười nên ta liền giấu cái sọt ở sau ghế á.”
Diệu Hề cười rộ lên muốn nói, nhưng lại lo Mộ Hàm Chương ngày thường hay qui củ, vội châm trà rồi cười hì hì chạy ra ngoài.
Cảnh Thiều âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Mã Trác, quả nhiên như lời Vương phi nhà mình, biết ăn nói lại thập phần nhạy bén, tiếp nhận cái sọt qua nhìn, “Lão hổ thảo này có ích gì sao?”
“Vi thần từ nhỏ lớn lên ở vùng núi, biết răng hổ không chỉ ăn thịt còn ăn một loại cỏ, thời gian dài nếu không ăn sẽ sinh bệnh,” Mã Trác vẫn như trước chậm rãi nói, “Nghe nói trong phủ có nuôi một con hổ nên vi thần liền mang tới cho Vương gia cùng Hầu gia.”
Mộ Hàm Chương cầm lấy một nhánh cỏ xanh nhìn nhìn, lão hổ thảo này hắn lúc đọc sách từng xem qua, cho rằng chỉ là đồn thổi mà không nghĩ là thực sự tồn tại. Lúc nãy Mã Trác đã nói thợ săn kia không bán được, phỏng chừng chỉ mấy văn tiền là mua được, lễ vật này không đáng giá lại vô cùng có tâm, hơn nữa loại đồ này thu vào cũng không ảnh hưởng đại cục, không nhận chính là coi thường người ta rồi. Mã Thám hoa này quả nhiên là người khôn khéo.
“Vậy, thật sự đa tạ Mã đại nhân.” Mộ Hàm Chương tiếp nhận cái sọt trong tay Cảnh Thiều đặt qua một bên.
“Hầu gia đừng khách khí, Duệ Vương điện hạ không ở kinh thành, làm sao có thể so với chỉ bảo của Hầu gia mấy ngày nay chứ?” Mã Trác cười nói.
Ba người nói chuyện phiếm vài câu, Mã Trác cũng đứng dậy nói nên về Lễ bộ. Mộ Hàm Chương muốn giữ hắn lại dùng cơm trưa lại bị hắn lấy lý do buổi trưa có công vụ trọng yếu mà từ chối.
“Mã Trác này thật sự có vài phần bản lĩnh.” Mộ Hàm Chương xoa nắn lão hổ thảo trong tay.
Cảnh Thiều cũng cau mày trầm tư, mới vừa rồi tư thái của Mã Trác lúc Diệu Hề tiến vào kia, sao lại quen mắt thế nhỉ?
“Làm sao vậy?” Thấy Cảnh Thiều không nói lời nào, Mộ Hàm Chương quay đầu hỏi hắn.
“Ta rốt cuộc cảm thấy trước đây từng gặp người này ở đâu rồi.” Cảnh Thiều nghi hoặc, không phải gặp sau khi trọng sinh, vì ấn tượng rất mơ hồ, vừa rồi trong nháy mắt mới thấy quen thuộc.
Mộ Hàm Chương nghĩ nghĩ nói, “Trước khi thi hội hắn không vào kinh, trừ khi...” Nói xong y đè thấp thanh âm, chuẩn bị tiến đến bên tai Cảnh Thiều nói.
Cảnh Thiều quay đầu, vừa vặn gặp đôi môi đang vươn tới của Vương phi nhà mình, thiếu một tí ti nữa là chạm rồi, hắn đơn giản cúi sát vào trực tiếp hôn lên.
'Lách cách!' Diệu Hề tiến vào châm trà sửng sốt dừng lại, vội vàng ổn định ấm trà trong tay, không dám thở mạnh mà cuống quýt xoay người ra ngoài.
“Ô...” Mộ Hàm Chương vội đẩy Cảnh Thiều ra, tuấn nhan nhất thời đỏ bừng, giữa ban ngày lại bị nha hoàn nhìn thấy, về sau y biết giấu mặt đi đâu đây hả?
“Sợ cái gì? Ta cũng không phải nữ tử, sẽ không ảnh hưởng tới sự trong sạch của ta a.” Cảnh Thiều tất nhiên biết Vương phi nhà mình thẹn thùng, trước khi y sinh khí thì nhanh chóng ôm người vào lòng, cắn cắn tai y nói.
Mộ Hàm Chương trừng hắn, lại không nhịn được nở nụ cười. Tiện đà y nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình, nếu Mã Trác là người Trác gia, mấy năm nay lại không vào kinh thì chỉ có thế là Cảnh Thiều gặp hắn lúc nhỏ.
“Nhỏ nhỏ...” Cảnh Thiều nghĩ nghĩ, khi còn bé hắn luôn ở trong cung, ngoại nhân có thể nhìn thấy cũng không nhiều, mà người Trác gia thì chỉ có thư đồng bên người Cảnh Sâm!
“Thư đồng?” Mộ Hàm Chương có chút kinh ngạc, bộ dáng Mã Trác chưa tới hai lăm hai sáu, nhìn thế nào cũng chỉ mới qua nhược quán mà thôi, thậm chí so với Tần Chiêu Nhiên thâm trầm kia còn trẻ hơn nhiều a.
Hai người đoán ra thân phận Mã Trác lại không xác định lắm, cũng không thể tùy tiện hỏi đành tạm gác lại chở Cảnh Sâm về rồi hỏi.
Ngày hôm sau hai người chuẩn bị lễ vật tới Duệ Vương phủ vấn an Vương phi.
Khí sắc Duệ Vương phi không tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi phải nằm trên giường, ở chính sảnh cười cười đón bọn họ.
“Trong tháng có nhiễm chút phong hàn, nhiều ngày nay lại không ngủ ngon nên có chút kéo dài, không có gì đáng ngại đâu.” Thanh âm nói chuyện của Duệ Vương phi có chút suy yếu, tựa hồ là thật ngủ không đủ giấc, có chút xanh xao.
“Thân thể tẩu tử quan trọng hơn, trong phủ nếu có chuyện gì gấp thì người đừng để ý cứ cho người báo một tiếng.” Mộ Hàm Chương nhẹ nhàng nói, trước kia bọn họ không ở trong phủ cũng sẽ nhở Duệ Vương phi chiếu cố trong nhà một chút.
Duệ Vương phi nghe vậy, chậm rãi uống một ngụm trà nói, “Hảo ý của đệ tế ta nhận, ta mặc dù bị ốm nhưng việc nhỏ trong phủ vẫn có thể đảm đương.”
Cảnh Thiều nghe vậy thì săc mặt lập tức có chút không dễ nhìn, tẩu tử này đời trước đối đãi hắn bình thường hắn cũng không để ý lắm, nhưng mà bây giờ Quân Thanh hảo tâm nói một câu nàng lại trả ngược trở về, thật sự là như đánh vào mặt người khác vậy.
“Nội tình ta thật không hiểu nhiều, nếu tẩu tử không ngại thì chúng ta cũng không phiền đâu,” Mộ Hàm Chương đè bàn tay Cảnh Thiều đang nắm chặt lại, cười cười nói, “Không còn sớm, chúng ta cũng phải trở về.”
Đang nói thì cách đó không xa truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Duệ Vương phi phiền muộn, đứng dậy nói với bọn họ, “Vốn nên lưu hai người lại dùng cơm trưa, nhưng mà Vương gia không có nhà, trong phủ lại nhiều trẻ nhỏ.”
“Tẩu tử mau đi xem một chút đi, đừng để ý.” Mộ Hàm Chương khách khí hai câu, lôi kéo Cảnh Thiều ra khỏi Duệ Vương phủ.
Ra khỏi Duệ Vương phủ, bàn tay Cảnh Thiều vẫn còn nắm chặt, “Khinh người quá đáng!'
“Ta nghe nói nữ tử trong tháng mà không an dưỡng khỏe thì tính tình cũng không tốt, cần gì phải so đo với phụ nữ chứ.” Mộ Hàm Chương lắc lắc tay Cảnh Thiều, khuyên giải nói, dù sao về sau khi Cảnh Sâm đăng cơ thì Duệ Vương phi sẽ là chính cung Hoàng hậu, ngay cả nói chuyện có khó nghe chút thì cũng không nên vì việc nhỏ mà đắc tội nàng.
“Ngày thường nàng vẫn nói với ta không quá nửa câu, mặc dù ta không nghe vào cũng chẳng thèm so đo, nhưng hôm nay nàng rõ ràng làm khó ngươi...” Cảnh Thiều nói một nửa thì bị một ngón tay thon dài chặn môi.
“Lời nói nữ nhân đâu phải cái nào cũng thật.” Mộ Hàm Chương cũng không quá để ý, từ nhỏ đến lớn có lời khó nghe nào mà y chưa từng nghe qua, Duệ Vương phi kì thật cũng không có nói gì quá phận.
Cảnh Thiều một tay kéo cương, một tay sửa người trong ngực ngồi ngay ngắn lại, hắn khổ gì cũng chịu được nhưng mà không thể nhìn người này chịu nửa điểm ủy khuất a.
Mộ Hàm Chương cũng nghĩ, xem tình hình Duệ Vương phi thì nghĩ mẫu thân sinh hạ Xong nên tìm người hầu hạ tỉ mỉ, khỏi phải sinh tật xấu gì nha.
Mãi đến hết tháng ba hai người vẫn còn bận rộn, không ghé lại Duệ Vương phủ lần nào.
Đảo mắt đã tới trung tuần tháng tư, Cảnh Sâm rốt cuộc từ Giang Nam trở lại, từ trong cung ra là đến phủ Thành Vương đầu tiên.
Hành trình đi Giang Nam coi như thuận lợi, chỉ là nhắc nói Hoài Nam Vương thì mặt Cảnh Sâm lại lộ ra vài phần quái dị hiếm thấy, trầm ngâm một lúc lâu thì nói một câu 'Người nọ tâm cơ rất sâu' rồi thôi.
Cảnh Thiều tò mò, cái người Cố Hoài Khanh hô phong hoán vũ kia, hắn rất muốn biết người nọ gặp huynh trưởng thâm trầm nhà mình thì thành cái dạng gì, còn muốn hỏi tiếp lại bị Mộ Hàm Chương lặng lẽ đá một cước, đành phải chuyển sang chuyện Mã Trác.