“Ấu hổ nghịch ngợm, đắc tội Tứ Hoàng tử mong thứ tội.” Mộ Hàm Chương sờ sờ lão hổ cọ qua cọ lại trên đùi y, hơi xin lỗi hướng Cảnh Du thi lễ.
“A, Tứ Hoàng đệ, thật là xin lỗi, ngươi tới cũng không nói trước một tiếng, vừa lúc ta ném cánh gà a.” Cảnh Thiều rất không có thành ý mà chào hỏi, giúp Cảnh Du vỗ vỗ bụi trên người, nhưng mà lực tay có chút mạnh, thiếu chút nữa vỗ cho Tứ Hoàng tử té úp sấp.
Cảnh Sâm bất động thanh sắc nhìn thoáng qua ba cái chén trên bàn, vứt cho Mộ Hàm Chương một ánh mắt ra hiệu. Mộ Hàm Chương lập tức thu chén dương chi ngọc nhỏ kia vào tay áo.
Tứ Hoàng tử hôm nay thấy phụ hoàng lại gọi Cảnh Sâm đi ngự thư phòng nói chuyện riêng, sau đó lại thấy Cảnh Sâm ra khỏi ngự thư phòng đi thẳng tới thành nam, còn tưởng phụ hoàng giao cho hắn chuyện trọng yếu gì liền theo đuôi tới, không ngờ chỉ là hẹn uống rượu cùng phu phu Thành Vương.
Bốn người ngồi ở đào viên lá mặt lá trái mà nói lúc lâu chẳng có ý nghĩa gì, Cảnh Thiều không nhịn được ngáp một cái, nói đại một lí do rồi lôi kéo Vương phi nhà mình đi về.
Thành Vương đi rồi, Tứ Hoàng tử làm đệ đệ tự nhiên không thể ở lâu, cũng cáo từ theo, lúc sắp đi còn oán hận trừng cái con hổ chết tiệt kia, hắn dám khẳng định tên kia ném cánh gà lên mặt mình cũng không phải vô ý.
Đợi ba người đi rồi, Cảnh Sâm ngồi một mình trong đình một lúc, rượu thanh mai rất nhẹ, uống nhiều một chút cũng không sợ say. Mấy ngày nay đích thứ tử lại bệnh, tính tình Tiêu thị càng ngày càng không tốt, cứ về Vương phủ là hắn lại đau đầu.
(đó đó, không muốn về nhà, ở ngoài lại có tềnh êu mới an ủi xoa dịu cho anh chứ giề, hế hế)
Năm đó lúc Tiêu thị gả cho hắn vẫn còn là một tiểu thư khuê các dịu dàng, nhưng mà sau lần sinh hạ này thì lại có chút nghi thần nghi quỷ, lại thêm thứ tử do vương cơ hạ sinh gần như cùng lúc, nàng cảm thấy ủy khuất...
Cảnh Sâm nhìn đào viên tầng tầng lớp lớp, nghĩ đệ đệ gì thì cũng phải có hậu nhân, chẳng qua chuyện đó cũng không vội lắm, dù sao phụ hoàng còn tại vị thì không thể làm gì được, chờ mình đăng cơ rồi nói việc này cũng không muộn.
“Một mình uống rượu giải sầu có gì thú vị chứ, ta bồi ngươi nha?” Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên mang theo ba phần ngả ngớn từ sau lưng truyền tới.
Cảnh Sâm lập tức thấy đầu mình càng đau hơn.
Ngày hôm sau Tứ Hoàng tử hồi triều đã bị người kéo qua một bên.
“Điện hạ, vi thần hôm qua thấy Hoài Nam Vương có tới đào viên thành nam của Duệ Vương a.” Người nọ hoang mang nói.
“Ngươi nói cái gì? Đào viên Duệ Vương?” Cảnh Du nhảy dựng lên, “Ngươi có nhìn lầm không đấy?” Hôm qua hắn ở đào viên đó lâu như vậy.
“Thiên chân vạn xác,” người nọ có vẻ rất kích động, “Hôm qua vi thần tới thành nam làm việc, ngẫu nhiên thấy Hoài Nam Vương, hai thị vệ của gã còn canh giữ bên ngoài mà.”
Tứ Hoàng tử nhanh chóng hồi tưởng chuyện hôm qua, nhớ tới cái cánh gà bay tới kia, hắn không tin là Cảnh Thiều chỉ vô ý, vốn tưởng là cố ý làm khó hắn, vậy xem ra lúc ấy trong đình còn có người, Cảnh Thiều là muốn che dấu hành tung người kia!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Cảnh Du không khỏi đổ mồ hôi, nếu thật như vậy thì Cảnh Thiều chính là cấu kết với phiên vương, nếu bọn họ gặp nhau ở đào viên thì không chừng còn liên lụy Duệ Vương, việc này nếu làm tốt thì có thể kéo chân Cảnh Sâm một vố đau.
Mộ Hàm Chương nghe nói Tiểu Tứ tử của Duệ Vương phủ bị bệnh, đổi hai thái y chẩn bệnh vẫn không tốt lên liền sai người tặng chút dược liệu trân quý.
Tiêu thị nhìn đứa con trai trưởng trong ngực bà vú khóc nỉ non thì không ngừng cau mày, lại nhìn nhìn thứ tử khỏe mạnh hoạt bát bên cạnh thì càng buồn phiền. Thái y kê thuốc hai ngày vẫn không đỡ, thật sầu muốn chết.
Bà vú sợ bị quở trách, liền chủ động đề cập có khi tiểu hài tử không thật sự sinh bệnh mà là bị cái gì quấn lấy, “Nô tỳ nghe nói đại sư Bích Vân Am ở thành tây rất linh nghiệm, nếu không...”
“Ngày mai còn không tốt lên thì mời đến nhìn xem đi.” Duệ Vương phi nhìn thoáng qua mấy thứ Thành Vương phủ đưa tới, cho người nói lại vài câu khách khí rồi bỏ vào khố phòng. Còn chưa nói sẽ cho bọn họ, xun xoe như vậy cho ai nhìn hả?
“Nói sao?” Mộ Hàm Chương hỏi Vân Trúc vừa đi tặng đồ về.
“Nói làm phiền Thành Vương phi quan tâm, gần đây trong phủ đang vội, ngày khác mời Vương phi ghé phủ chơi.” Vân Trúc nói lại y nguyên từng chữ.
Mộ Hàm Chương xua tay cho Vân Trúc đi xuống, hơi nhíu mày, y cho người đưa đi đều là dược liệu quý hiếm, Duệ Vương phi thoái thác như vậy chính là không thèm nhìn liền trực tiếp khách sáo đáp lễ, xem ra hài tử kia thật bệnh không nhẹ.
Cùng lúc đó Cố Hoài Khanh đang theo Cảnh Thiều tới Tửu Tiên lâu uống rượu.
“Hôm nay uống với ta đi.” Cố Hoài Khanh rót cho Cảnh Thiều một chén.
“Ngươi suy nghĩ cho cẩn thận,” Cảnh Thiều liếc mắt, “Ta nói, ngươi vào kinh đến tột cùng là làm gì hả?”
Cố Hoài Khanh cười cười, nhẹ giọng nói, “Bắt quỷ.”
“Bắt quỷ?” Cảnh Thiều ngẩn người, cười nhạo, “Ngươi chừng nào thì thành thần côn thế?”
Cố Hoài Khanh cười mà không nói, đúng lúc này dưới lầu truyền đến một trận xôn xao, hai người nhìn ra cửa sổ thì thấy Tứ Hoàng tử Cảnh Du mang theo một đội nhân mã vây quanh Tửu Tiên lâu.
“Đây là chuyện gì?” Cảnh Thiều nhíu mày, Tứ Hoàng tử hiện tại chưởng quản Hình bộ , trong tay nắm không ít người.
“Quỷ đến a.” Cố Hoài Khanh nhìn nhìn người đứng bên cạnh Tứ Hoàng tử, bên môi gợi lên một tia âm lãnh.
“Ta phụng mệnh đến tróc nã tội phạm quan trọng, một người bên trong cũng không được rời đi, lục soát cho ta!” Quan binh cầm đầu la lớn, dứt lời thì vung tay mang theo quan binh vào kiểm tra, có vẻ như đã sớm biết trước, chỉ chừa một vài người canh giữ còn lại đều lên các nhã gian lầu hai.
Quan viên bên người Tứ Hoàng tử kia xem xét thì rất nhanh đã phát hiện nhã gian của Cảnh Thiều, bên trong tràn đầy quan binh, bên ngoài càng đông hơn nữa. Cảnh Du chuẩn bị chu toàn, Hoài Nam Vương có chắp cánh cũng không thoát được.
“Đây là chiêu bắt ba ba trong hũ a.” Cố Hoài Khanh nhìn quanh binh đã sắp tới gần.
Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, xem ra Tứ Hoàng tử có được tin tức gì rồi, xoay người nhìn Cố Hoài Khanh, thấy người nọ một bộ khí định thần nhàn như đã sớm đoán được, “Ngươi định làm thế nào?”
“Chạy khỏi Tửu Tiên Lâu này không thành vấn đề,”Cố Hoài Khanh đẩy cửa sổ, hắn chọn nhã gian này đối diện có một nóc nhà khác, lấy thân thủ hai người bọn họ thì dọc theo mái nhà giấu mặt thoát khỏi thật không khó, “Nhưng mà ta đoán Tứ Hoàng tử đã đặt lệnh giới nghiêm ở cửa thành rồi, muốn ra khỏi thành còn phải nhờ ngươi giúp a.”
“Ngươi đã tính trước?” Cảnh Thiều nghe vậy có chút tức giận, người này biết rõ chuyện này sẽ xảy ra mà còn gọi hắn tới uống rượu, rõ ràng là tính kế hắn luôn rồi.
Tứ Hoàng tử dẫn người tới Tửu Tiên Lâu không bắt được ai liền thẹn quá hóa giận, chất vấn quan viên bên người, “Không phải ngươi khẳng định gã đó ở đây sao?”
“Vi ... Vi thần...” Người nọ bị dọa đổ một đầu mồ hôi lạnh, mình đã theo phương thức liên lạc Hoài Nam Vương để lại hẹn gã gặp mặt ở đây, hắn đã nói sẽ cung cấp cho Hoài Nam Vương tin tức vô cùng trọng yếu, người nọ tất nhiên sẽ muốn biết, sao vẫn chưa tới?”
“Lập tức đóng cửa thành!” Tứ Hoàng tử giận xanh mặt, lúc trước cứ mãi cam đoan với Hoành Chính đế là Hoài Nam Vương ở ngay kinh thành mới lấy được thủ dụ, bây giờ người đã chạy thoát thì hắn biết ăn nói thế nào với phụ hoàng chứ? May mắn là hắn còn chưa nói Thành Vương cấu kết với Hoài Nam Vương, nếu không không bắt được người sẽ làm phụ hoàng cảm thấy hắn vu hãm huynh trưởng.
Mà lúc đó Cảnh Thiều đã ra roi thúc ngựa đem Cố Hoài Khanh ra khỏi cửa thành.
“Ngươi biết rõ tình báo của mình có vấn đề nên mới ở chỗ này chờ bị bắt?” Cảnh Thiều ở trên ngựa cho Cố Hoài Khanh một quyền.
“Nếu không ở đó chờ thì sao có dịp nhìn ra ngươi huynh đệ này tình thâm chứ?” Cố Hoài Khanh nheo đôi mắt dài nhỏ, cười đến vô tội.
Cảnh Thiều nghe vậy sửng sốt, chẳng lẽ mục đích gã vào kinh lần này là xem thành ý hợp tác của mình rốt cuộc tới mức nào sao? Nghĩ kĩ thì không khỏi trầm mặc, họ Cố này trời sinh đa nghi hắn cũng biết, nhưng mà lời huynh trưởng là đế vương tương lai mà còn không đáng tín nhiệm ư?
Cố Hoài Khanh thấy sắc mặt hắn không ổn thì giục ngựa qua đập hắn một cái, “Nghĩ cái gì đấy? Đùa ngươi thôi.” Nói xong thì đem một chiết tử nhét vào tay hắn.
Cảnh Thiều nhìn nhìn vài tờ giấy mỏng trong tay, nghi hoặc nhìn Cố Hoài Khanh.
“Đây là nhân mạch ở kinh thành của ta, những kẻ không thể dùng đã dùng bút son khoanh lại,” Cố Hoài Khanh cười cười, “Giao cái này cho Cảnh Sâm, nói cho hắn Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm đã là người của Tứ Hoàng tử, bảo hắn cẩn thận.” Triệu Lâu Lâm chính là người hôm nay đi theo Tứ Hoàng tử, tin tức lần này toàn bộ do người này tiết lộ.
Cảnh Thiều khiếp sợ lật lật giấy tờ trong tay, những người này đều là Hoài Nam Vương từ trước tới nay khổ tâm móc nối, bây giờ giao cho hắn chính là giao ra cả tính mạng thân gia!
“Đại ca...” Cảnh Thiều không biết nói gì cho phải, đời trước người này chính là đối thủ mà hắn thưởng thức, nhưng mãi đến bây giờ hắn vẫn không nhìn thấu Cố Hoài Khanh rốt cuộc nghĩ gì, người này có đôi khi tựa hồ tâm kế thâm sâu, làm việc khiến người ta mơ hồ như lọt vào sương mù, có khi lại là người cá tính, lúc hưng trí thì tính mạng cũng có thể giao cho ngươi a!
“Ha ha, phỏng chừng không quá mấy ngày nữa sẽ triệt phiên đấy, đại ca ở Giang Nam chờ ngươi.” Cố Hoài Khanh cười đập Cảnh Thiều một quyền, tính đem mấy ngày nay bị đánh trả trở về.
Cảnh Thiều bị đánh trúng xoay người ho khan, lúc ngẩng đầu thì Cố Hoài Khanh đã quay đầu ngựa tới chỗ hai thị vệ cưỡi tuấn mã cách đó không xa.
“Nhớ đem tiểu lão hổ nhà ngươi theo, để sư tử nhà ta dạy nó săn bắn nha!” Cố Hoài Khanh nhanh chóng chạy mất, sợ Cảnh Thiều chạy theo đánh lại.
Chờ khi Cảnh Thiều về Vương phủ thì chỉ thấy không khí trong phủ không ổn, hoàn toàn yên lặng, hạ nhân nín thở ngưng thần không dám phát ra một chút thanh âm.
“Vương gia, hoàng thượng tới.” Vân tiên sinh nói nhỏ.
Cảnh Thiều lập tức đổ mồ hôi lạnh, không phải là Cảnh Du nói chuyện gặp mặt Hoài Nam Vương ra ngoài đấy chứ? Lại cẩn thận nghĩ xem mình để lộ sơ hở gì.
“Hoàng Thượng ở thư phòng,” Đa Phúc nhăn cái mặt bánh bao đi ra, hạ giọng nói, “Vương gia, Vương phi bảo nô tỳ nói với người, vô luận Hoàng Thượng nói gì thì có chết cũng nói không biết Hoài Nam Vương, hôm nay ra khỏi thành là tiễn một bằng hữu giang hồ.”
Cảnh Thiều nghe vậy không khỏi bước nhanh, Quân Thanh nói vậy nghĩa là phụ hoàng đã biết gì đó nhưng không thể xác định nên mới tới phủ hỏi, không thể để Quân Thanh tự mình nhận tội giải vây cho hắn! Bất luận thế nào cũng không thể để Quân Thanh đơn độc đối mặt phụ hoàng được.
“Ấu hổ nghịch ngợm, đắc tội Tứ Hoàng tử mong thứ tội.” Mộ Hàm Chương sờ sờ lão hổ cọ qua cọ lại trên đùi y, hơi xin lỗi hướng Cảnh Du thi lễ.
“A, Tứ Hoàng đệ, thật là xin lỗi, ngươi tới cũng không nói trước một tiếng, vừa lúc ta ném cánh gà a.” Cảnh Thiều rất không có thành ý mà chào hỏi, giúp Cảnh Du vỗ vỗ bụi trên người, nhưng mà lực tay có chút mạnh, thiếu chút nữa vỗ cho Tứ Hoàng tử té úp sấp.
Cảnh Sâm bất động thanh sắc nhìn thoáng qua ba cái chén trên bàn, vứt cho Mộ Hàm Chương một ánh mắt ra hiệu. Mộ Hàm Chương lập tức thu chén dương chi ngọc nhỏ kia vào tay áo.
Tứ Hoàng tử hôm nay thấy phụ hoàng lại gọi Cảnh Sâm đi ngự thư phòng nói chuyện riêng, sau đó lại thấy Cảnh Sâm ra khỏi ngự thư phòng đi thẳng tới thành nam, còn tưởng phụ hoàng giao cho hắn chuyện trọng yếu gì liền theo đuôi tới, không ngờ chỉ là hẹn uống rượu cùng phu phu Thành Vương.
Bốn người ngồi ở đào viên lá mặt lá trái mà nói lúc lâu chẳng có ý nghĩa gì, Cảnh Thiều không nhịn được ngáp một cái, nói đại một lí do rồi lôi kéo Vương phi nhà mình đi về.
Thành Vương đi rồi, Tứ Hoàng tử làm đệ đệ tự nhiên không thể ở lâu, cũng cáo từ theo, lúc sắp đi còn oán hận trừng cái con hổ chết tiệt kia, hắn dám khẳng định tên kia ném cánh gà lên mặt mình cũng không phải vô ý.
Đợi ba người đi rồi, Cảnh Sâm ngồi một mình trong đình một lúc, rượu thanh mai rất nhẹ, uống nhiều một chút cũng không sợ say. Mấy ngày nay đích thứ tử lại bệnh, tính tình Tiêu thị càng ngày càng không tốt, cứ về Vương phủ là hắn lại đau đầu.
(đó đó, không muốn về nhà, ở ngoài lại có tềnh êu mới an ủi xoa dịu cho anh chứ giề, hế hế)
Năm đó lúc Tiêu thị gả cho hắn vẫn còn là một tiểu thư khuê các dịu dàng, nhưng mà sau lần sinh hạ này thì lại có chút nghi thần nghi quỷ, lại thêm thứ tử do vương cơ hạ sinh gần như cùng lúc, nàng cảm thấy ủy khuất...
Cảnh Sâm nhìn đào viên tầng tầng lớp lớp, nghĩ đệ đệ gì thì cũng phải có hậu nhân, chẳng qua chuyện đó cũng không vội lắm, dù sao phụ hoàng còn tại vị thì không thể làm gì được, chờ mình đăng cơ rồi nói việc này cũng không muộn.
“Một mình uống rượu giải sầu có gì thú vị chứ, ta bồi ngươi nha?” Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên mang theo ba phần ngả ngớn từ sau lưng truyền tới.
Cảnh Sâm lập tức thấy đầu mình càng đau hơn.
Ngày hôm sau Tứ Hoàng tử hồi triều đã bị người kéo qua một bên.
“Điện hạ, vi thần hôm qua thấy Hoài Nam Vương có tới đào viên thành nam của Duệ Vương a.” Người nọ hoang mang nói.
“Ngươi nói cái gì? Đào viên Duệ Vương?” Cảnh Du nhảy dựng lên, “Ngươi có nhìn lầm không đấy?” Hôm qua hắn ở đào viên đó lâu như vậy.
“Thiên chân vạn xác,” người nọ có vẻ rất kích động, “Hôm qua vi thần tới thành nam làm việc, ngẫu nhiên thấy Hoài Nam Vương, hai thị vệ của gã còn canh giữ bên ngoài mà.”
Tứ Hoàng tử nhanh chóng hồi tưởng chuyện hôm qua, nhớ tới cái cánh gà bay tới kia, hắn không tin là Cảnh Thiều chỉ vô ý, vốn tưởng là cố ý làm khó hắn, vậy xem ra lúc ấy trong đình còn có người, Cảnh Thiều là muốn che dấu hành tung người kia!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Cảnh Du không khỏi đổ mồ hôi, nếu thật như vậy thì Cảnh Thiều chính là cấu kết với phiên vương, nếu bọn họ gặp nhau ở đào viên thì không chừng còn liên lụy Duệ Vương, việc này nếu làm tốt thì có thể kéo chân Cảnh Sâm một vố đau.
Mộ Hàm Chương nghe nói Tiểu Tứ tử của Duệ Vương phủ bị bệnh, đổi hai thái y chẩn bệnh vẫn không tốt lên liền sai người tặng chút dược liệu trân quý.
Tiêu thị nhìn đứa con trai trưởng trong ngực bà vú khóc nỉ non thì không ngừng cau mày, lại nhìn nhìn thứ tử khỏe mạnh hoạt bát bên cạnh thì càng buồn phiền. Thái y kê thuốc hai ngày vẫn không đỡ, thật sầu muốn chết.
Bà vú sợ bị quở trách, liền chủ động đề cập có khi tiểu hài tử không thật sự sinh bệnh mà là bị cái gì quấn lấy, “Nô tỳ nghe nói đại sư Bích Vân Am ở thành tây rất linh nghiệm, nếu không...”
“Ngày mai còn không tốt lên thì mời đến nhìn xem đi.” Duệ Vương phi nhìn thoáng qua mấy thứ Thành Vương phủ đưa tới, cho người nói lại vài câu khách khí rồi bỏ vào khố phòng. Còn chưa nói sẽ cho bọn họ, xun xoe như vậy cho ai nhìn hả?
“Nói sao?” Mộ Hàm Chương hỏi Vân Trúc vừa đi tặng đồ về.
“Nói làm phiền Thành Vương phi quan tâm, gần đây trong phủ đang vội, ngày khác mời Vương phi ghé phủ chơi.” Vân Trúc nói lại y nguyên từng chữ.
Mộ Hàm Chương xua tay cho Vân Trúc đi xuống, hơi nhíu mày, y cho người đưa đi đều là dược liệu quý hiếm, Duệ Vương phi thoái thác như vậy chính là không thèm nhìn liền trực tiếp khách sáo đáp lễ, xem ra hài tử kia thật bệnh không nhẹ.
Cùng lúc đó Cố Hoài Khanh đang theo Cảnh Thiều tới Tửu Tiên lâu uống rượu.
“Hôm nay uống với ta đi.” Cố Hoài Khanh rót cho Cảnh Thiều một chén.
“Ngươi suy nghĩ cho cẩn thận,” Cảnh Thiều liếc mắt, “Ta nói, ngươi vào kinh đến tột cùng là làm gì hả?”
Cố Hoài Khanh cười cười, nhẹ giọng nói, “Bắt quỷ.”
“Bắt quỷ?” Cảnh Thiều ngẩn người, cười nhạo, “Ngươi chừng nào thì thành thần côn thế?”
Cố Hoài Khanh cười mà không nói, đúng lúc này dưới lầu truyền đến một trận xôn xao, hai người nhìn ra cửa sổ thì thấy Tứ Hoàng tử Cảnh Du mang theo một đội nhân mã vây quanh Tửu Tiên lâu.
“Đây là chuyện gì?” Cảnh Thiều nhíu mày, Tứ Hoàng tử hiện tại chưởng quản Hình bộ , trong tay nắm không ít người.
“Quỷ đến a.” Cố Hoài Khanh nhìn nhìn người đứng bên cạnh Tứ Hoàng tử, bên môi gợi lên một tia âm lãnh.
“Ta phụng mệnh đến tróc nã tội phạm quan trọng, một người bên trong cũng không được rời đi, lục soát cho ta!” Quan binh cầm đầu la lớn, dứt lời thì vung tay mang theo quan binh vào kiểm tra, có vẻ như đã sớm biết trước, chỉ chừa một vài người canh giữ còn lại đều lên các nhã gian lầu hai.
Quan viên bên người Tứ Hoàng tử kia xem xét thì rất nhanh đã phát hiện nhã gian của Cảnh Thiều, bên trong tràn đầy quan binh, bên ngoài càng đông hơn nữa. Cảnh Du chuẩn bị chu toàn, Hoài Nam Vương có chắp cánh cũng không thoát được.
“Đây là chiêu bắt ba ba trong hũ a.” Cố Hoài Khanh nhìn quanh binh đã sắp tới gần.
Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, xem ra Tứ Hoàng tử có được tin tức gì rồi, xoay người nhìn Cố Hoài Khanh, thấy người nọ một bộ khí định thần nhàn như đã sớm đoán được, “Ngươi định làm thế nào?”
“Chạy khỏi Tửu Tiên Lâu này không thành vấn đề,”Cố Hoài Khanh đẩy cửa sổ, hắn chọn nhã gian này đối diện có một nóc nhà khác, lấy thân thủ hai người bọn họ thì dọc theo mái nhà giấu mặt thoát khỏi thật không khó, “Nhưng mà ta đoán Tứ Hoàng tử đã đặt lệnh giới nghiêm ở cửa thành rồi, muốn ra khỏi thành còn phải nhờ ngươi giúp a.”
“Ngươi đã tính trước?” Cảnh Thiều nghe vậy có chút tức giận, người này biết rõ chuyện này sẽ xảy ra mà còn gọi hắn tới uống rượu, rõ ràng là tính kế hắn luôn rồi.
Tứ Hoàng tử dẫn người tới Tửu Tiên Lâu không bắt được ai liền thẹn quá hóa giận, chất vấn quan viên bên người, “Không phải ngươi khẳng định gã đó ở đây sao?”
“Vi ... Vi thần...” Người nọ bị dọa đổ một đầu mồ hôi lạnh, mình đã theo phương thức liên lạc Hoài Nam Vương để lại hẹn gã gặp mặt ở đây, hắn đã nói sẽ cung cấp cho Hoài Nam Vương tin tức vô cùng trọng yếu, người nọ tất nhiên sẽ muốn biết, sao vẫn chưa tới?”
“Lập tức đóng cửa thành!” Tứ Hoàng tử giận xanh mặt, lúc trước cứ mãi cam đoan với Hoành Chính đế là Hoài Nam Vương ở ngay kinh thành mới lấy được thủ dụ, bây giờ người đã chạy thoát thì hắn biết ăn nói thế nào với phụ hoàng chứ? May mắn là hắn còn chưa nói Thành Vương cấu kết với Hoài Nam Vương, nếu không không bắt được người sẽ làm phụ hoàng cảm thấy hắn vu hãm huynh trưởng.
Mà lúc đó Cảnh Thiều đã ra roi thúc ngựa đem Cố Hoài Khanh ra khỏi cửa thành.
“Ngươi biết rõ tình báo của mình có vấn đề nên mới ở chỗ này chờ bị bắt?” Cảnh Thiều ở trên ngựa cho Cố Hoài Khanh một quyền.
“Nếu không ở đó chờ thì sao có dịp nhìn ra ngươi huynh đệ này tình thâm chứ?” Cố Hoài Khanh nheo đôi mắt dài nhỏ, cười đến vô tội.
Cảnh Thiều nghe vậy sửng sốt, chẳng lẽ mục đích gã vào kinh lần này là xem thành ý hợp tác của mình rốt cuộc tới mức nào sao? Nghĩ kĩ thì không khỏi trầm mặc, họ Cố này trời sinh đa nghi hắn cũng biết, nhưng mà lời huynh trưởng là đế vương tương lai mà còn không đáng tín nhiệm ư?
Cố Hoài Khanh thấy sắc mặt hắn không ổn thì giục ngựa qua đập hắn một cái, “Nghĩ cái gì đấy? Đùa ngươi thôi.” Nói xong thì đem một chiết tử nhét vào tay hắn.
Cảnh Thiều nhìn nhìn vài tờ giấy mỏng trong tay, nghi hoặc nhìn Cố Hoài Khanh.
“Đây là nhân mạch ở kinh thành của ta, những kẻ không thể dùng đã dùng bút son khoanh lại,” Cố Hoài Khanh cười cười, “Giao cái này cho Cảnh Sâm, nói cho hắn Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm đã là người của Tứ Hoàng tử, bảo hắn cẩn thận.” Triệu Lâu Lâm chính là người hôm nay đi theo Tứ Hoàng tử, tin tức lần này toàn bộ do người này tiết lộ.
Cảnh Thiều khiếp sợ lật lật giấy tờ trong tay, những người này đều là Hoài Nam Vương từ trước tới nay khổ tâm móc nối, bây giờ giao cho hắn chính là giao ra cả tính mạng thân gia!
“Đại ca...” Cảnh Thiều không biết nói gì cho phải, đời trước người này chính là đối thủ mà hắn thưởng thức, nhưng mãi đến bây giờ hắn vẫn không nhìn thấu Cố Hoài Khanh rốt cuộc nghĩ gì, người này có đôi khi tựa hồ tâm kế thâm sâu, làm việc khiến người ta mơ hồ như lọt vào sương mù, có khi lại là người cá tính, lúc hưng trí thì tính mạng cũng có thể giao cho ngươi a!
“Ha ha, phỏng chừng không quá mấy ngày nữa sẽ triệt phiên đấy, đại ca ở Giang Nam chờ ngươi.” Cố Hoài Khanh cười đập Cảnh Thiều một quyền, tính đem mấy ngày nay bị đánh trả trở về.
Cảnh Thiều bị đánh trúng xoay người ho khan, lúc ngẩng đầu thì Cố Hoài Khanh đã quay đầu ngựa tới chỗ hai thị vệ cưỡi tuấn mã cách đó không xa.
“Nhớ đem tiểu lão hổ nhà ngươi theo, để sư tử nhà ta dạy nó săn bắn nha!” Cố Hoài Khanh nhanh chóng chạy mất, sợ Cảnh Thiều chạy theo đánh lại.
Chờ khi Cảnh Thiều về Vương phủ thì chỉ thấy không khí trong phủ không ổn, hoàn toàn yên lặng, hạ nhân nín thở ngưng thần không dám phát ra một chút thanh âm.
“Vương gia, hoàng thượng tới.” Vân tiên sinh nói nhỏ.
Cảnh Thiều lập tức đổ mồ hôi lạnh, không phải là Cảnh Du nói chuyện gặp mặt Hoài Nam Vương ra ngoài đấy chứ? Lại cẩn thận nghĩ xem mình để lộ sơ hở gì.
“Hoàng Thượng ở thư phòng,” Đa Phúc nhăn cái mặt bánh bao đi ra, hạ giọng nói, “Vương gia, Vương phi bảo nô tỳ nói với người, vô luận Hoàng Thượng nói gì thì có chết cũng nói không biết Hoài Nam Vương, hôm nay ra khỏi thành là tiễn một bằng hữu giang hồ.”
Cảnh Thiều nghe vậy không khỏi bước nhanh, Quân Thanh nói vậy nghĩa là phụ hoàng đã biết gì đó nhưng không thể xác định nên mới tới phủ hỏi, không thể để Quân Thanh tự mình nhận tội giải vây cho hắn! Bất luận thế nào cũng không thể để Quân Thanh đơn độc đối mặt phụ hoàng được.