Lục Dĩ Trạch cầm đơn mua thuốc sau đó trở lại khoa da liễu, Doãn Sắt đã bôi thuốc xong, ngồi ở chỗ đó ôm chân thổi.
Khóe mắt cô còn có nước mắt, khóc nức nở nhìn rất xấu. Lục Dĩ Trạch đặt thuốc ở trong túi của cô, lấy khăn giấy từ bên trong ra, cười đưa một tờ cho cô.
Đợi Doãn Sắt lau mặt xong, anh ngồi xổm dưới đất, quay lưng về phía cô vỗ vỗ lưng mình: "Anh cõng em xuống lầu."ddiieenndllqd
Đây là lần thứ hai Lục Dĩ Trạch cõng cô, khi Doãn Sắt leo lên lưng anh, vẫn là mùi vị quen thuộc và cảm giác quen thuộc như trước —— kiên định và bình yên.
Nhân tiện cọ mặt vào lưng Lục Dĩ Trạch, cũng lau sạch nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn tội nghiệp: "Em biết rõ anh sẽ không ghét bỏ em."
Lại cọ xát hai cái, rồi sau đó lặng yên dựa vào lưng anh, chờ đợi Lục Dĩ Trạch di chuyển.
Lục Dĩ Trạch cúi đầu cười cười, đi ra cổng.
Sắt Sắt . . . . . . Hình như gầy đi rất nhiều, cũng có lẽ là do sức anh đã khỏe hơn, trong ấn tượng, lần đầu tiên cõng cô, từ sân thể dục ra đến ngoài cổng trường, ngay lúc đó Lục Dĩ Trạch đã thở hồng hộc.
Mùa thu năm ấy mình mới vào lớp mười hai, trong trường đang cử hành đại hội thể dục thể thao, học sinh năm 3 bọn họ nghỉ học ở trong phòng học tự học, đột nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện bóng dáng của Lục Liên Tiếu, nhỏ giọng nói với mình: "Anh trai, mau ra đây."
Lục Dĩ Trạch buông bút xuống, xin nghỉ với lớp trưởng đang ngồi ở trên bục giảng, đi ra khỏi phòng học: "Làm sao lại tới đây?"
Lục Liên Tiếu kéo Lục Dĩ Trạch lại, dẫn anh xuống sân thể dục dưới lầu: "Đã tới lượt Sắt Sắt thi 800m rồi, em kéo anh đi xem."
Đã giật bàn tay của em gái ra nói một câu "Có gì để xem", xoay người chuẩn bị đi về phía phòng học, Lục Liên Tiếu lại kéo tay anh lại, giọng nói cố ý phóng to gấp đôi: "Từ Sắt Sắt sắp chạy 800m rồi."
Lớp học tự học vốn đang yên tĩnh, lại thêm chi không có khóa cửa sổ, sau khi các bạn học trong lớp nghe được giọng của Lục Liên Tiếu, tiếng xì xầm bàn tán truyền ra rất tự nhiên từ trong miệng các bạn học.
Mà kết quả cuối cùng chính là —— cả lớp Lục Dĩ Trạch đều đi xuống xem Từ Sắt Sắt chạy cự li dài.
Khi đến đó, Từ Sắt Sắt đã điểm danh xong, đi ra cùng với một nhóm người dự thi đã được gọi. Cùng là chạy bộ 800m, số người đầy đủ, các học sinh còn lại đều là học sinh chuyên về thể dục thể trạng to lớn.
Đi tới nơi xuất phát chạy, ánh mắt đầu tiên của Từ Sắt Sắt là nhìn thấy Lục Dĩ Trạch, vẻ mặt vốn đang ảm đạm bỗng sáng ngời trong nháy mắt.
Phát súng lệnh vang lên một tiếng, bước một bước dài xông ra ngoài. Vòng thứ nhất, cô vẫn luôn ở vị thứ nhất, vòng cuối cùng cô lại bị học sinh chuyên về thể dục vượt qua, cô đứng thứ hai.
Các bạn học của Lục Dĩ Trạch đứng ở hai bên trái phải anh, vỗ Lục Dĩ Trạch, tất cả đều nhất trí dùng giọng trêu ghẹo nói với anh: "Lục Dĩ Trạch, không tệ nha."
Không để ý đến, Lục Dĩ Trạch và Lục Liên Tiếu đi đến giữa sân, Từ Sắt Sắt chạy xong 800m ngồi ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu cũng đứng dậy được.
Lục Dĩ Trạch không đến gần, đứng ở trước mặt cô, nhìn Lục Liên Tiếu nâng cô lên đưa đến sân bóng.
Từ Sắt Sắt đứng lên, chân mềm nhũn, mắt hoa lên, trực tiếp ngã xuống.
Lúc này anh mới cảm thấy có chỗ không hợp lý, tiến lên cõng Từ Sắt Sắt. Bạn học đứng ở phía xa cười ầm lên, anh tạm thời cũng không nghe thấy, để lại Lục Liên Tiếu tiếp theo vẫn phải tham dự vào hạng mục khác ở lại, đi điểm danh, một mình anh cõng cô đến phòng y tế.
Không thể không nói, thời điểm đó, quả thật Từ Sắt Sắt không thon thả, Lục Dĩ Trạch cõng cô cũng có thể cảm giác được cô rất nhiều thịt. Nhưng mà đầu óc cô không tỉnh táo, trong miệng còn thì thầm nói mê sảng.
Đưa đến phòng y tế, Lục Dĩ Trạch mới biết là cô bị làm sao —— cảm mạo cộng thêm kinh nguyệt ngày thứ hai, cố chấp thi chạy cự ly 800m còn với tốc độ nhanh nhất, cho nên mới ngất đi như vậy.
Anh lấy cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, qua nửa giờ, Từ Sắt Sắt mới tỉnh táo lại.
Đứng lên vỗ vỗ mặt cô, cuối cùng đứng ở đó nói: "Anh cõng em."
Chu kỳ sinh lý của mình cũng làm cho Lục Dĩ Trạch biết, cô có chút ngượng ngùng, đưa tay ôm lấy cổ của Lục Dĩ Trạch, để cho anh cõng mình lên.
"Lục Dĩ Trạch, thật không ngờ là anh lại đưa em đến đây."
Cũng thật không ngờ, Lục Dĩ Trạch đối đãi với người bệnh lại dịu dàng như vậy.
Cười tựa vào trên lưng cô mới lưu luyến không rời mà trượt từ trên xuống, quay cửa kính xe xuống tạm biệt Lục Dĩ Trạch lúc chào hỏi lại nghe thấy Lục Dĩ Trạch nói.
——"Từ Sắt Sắt, em nên giảm cân đi."
. . . . . .
Nhiều năm sau, bây giờ Doãn Sắt cũng nằm ở trên lưng Lục Dĩ Trạch như vậy, lại nghe thấy Lục Dĩ Trạch nói câu nói ngược lại với trước kia: "Sắt Sắt, em mập lên một chút thì tốt hơn."
"Ừ" một tiếng, cười dựa vào lưng anh, nhìn mọi người trong bệnh viện qua lại vội vã về ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía cô, trong lòng càng thêm hài lòng.
Vẫn cõng cô đến bãi đậu xe dưới lầu bệnh viện, Lục Dĩ Trạch buông cô xuống sau đó lại ôm lấy cô, để cho cô ngồi vào ghế sau. Động tác rất cẩn thận, cũng rất êm ái.
Vẫn cõng đưa Doãn Sắt về tận nhà, sau đó Lục Dĩ Trạch lập tức lái xe đến nhà họ Từ.
Hà Vân Chi mở cửa, thấy là Lục Dĩ Trạch, mỉm cười dẫn anh đi vào, chỉ chỉ phòng khách: "Cha của Sắt Sắt ở phòng khách."
Lục Dĩ Trạch nói tiếng cám ơn, rồi đi tới.
Từ Chấn Phi ngồi ngay chính giữa ghế salon, trên khay trà trước mặt để chiếc hộp nhỏ kia.
Thấy Lục Dĩ Trạch đến, ông cầm cái hộp nhỏ đứng lên.
"Cha cậu thật sự đồng ý rồi sao?" Từ Chấn Phi hỏi, Lục Dật Phàm đồng ý nhanh như vậy, thật sự khiến cho ông có chút không kịp chuẩn bị. Ông dự tính phải qua hơn một năm rưỡi mới có thể, không ngờ chưa đến một tháng đã được như ông mong muốn rồi.
Lục Dĩ Trạch gật đầu: "Đồng ýrồi ạ, cho nên cháu mới đến chỗ bác lấy cái này."
Ánh mắt của anh nhìn vao trong lòng bàn tay của Từ Chấn Phi, nhìn Từ Chấn Phi cầm cái hộp đưa đến trước mặt anh, cuối cùng đặt vào trong tay anh: "Hôm nào hai nhà ăn chung bữa cơm, thời gian để nhà cậu sắp xếp, gần đây tôi không bận."
"Dạ", Lục Dĩ Trạch nắm chặt tay, cúi người cảm ơn Từ Chấn Phi, "Cám ơn bác."
Lại nghe Từ Chấn Phi dặn mình hai ba câu sau đó ra khỏi nhà họ Từ.
Sau khi trở lại xe một lần nữa, anh mở cái cái hộp nhỏ đó ra.
Trong hộp màu đen nhung tơ phía trên đặt một chiếc nhẫn kim cương, kim cương cũng không xa xỉ không phải rất lớn, nhưng mà ở trong mắt anh lại sáng ngời vô cùng.phuonganhlqd
Dar¬ry Ring, một lần nào đó, khi anh đi công tác ở Hồng Kông là lần đầu tiên nghe nói đến chiếc nhẫn này. Nghe nói con trai phải dùng chứng minh thư mới có thể mua được chiếc nhẫn này, hơn nữa cả đời chỉ có thể mua một cái này.
Khi đó Doãn Sắt vẫn còn ở nước Pháp, cách anh 108000 km, anh cũng không biết khi nào cô trở lại, hoặc là có thể trở về nữa hay không, nhưng mà anh vẫn móc chứng minh thư ra mua nó.
Cũng may là cô trở lại, cũng may tất cả mọi trở ngại cũng đã được giải trừ dễ dàng hơn tưởng tượng, khiến anh nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh cũng cũng đã quý trọng chiếc nhẫn này thật lâu, có thể tính đây chính là chiếc nhẫn mang lời hứa hẹn cả đời của anh.
Anh cúi đầu cười, đóng hộp vuông lại, cất vào trong túi của mình rồi lái xe tới bệnh viện.
Tối nay không trở về phòng, anh phải đi chăm sóc cha.
**
Ngủ một đêm ở bệnh viện, ngày thứ hai, sau khi Lục Dĩ Trạch làm thủ tục xuất viện cho cha, lại đưa cha mẹ về nhà.
Trước khi đến Thiên Trạch, nói cho cha mẹ thời gian hẹn, nói là khi gặp mặt nhà họ Từ cha mẹ phải bình tĩnh hòa nhã một chút. Liên Ngọc Thanh và Lục Dật Phàm biết ý tứ của Lục Dĩ Trạch, không tiếp tục phản đối, gật đầu đồng ý.
Lái xe được một nửa đường, một cuộc điện thoại số lạ gọi tới, Lục Dĩ Trạch bắt máy.
"Tiên sinh, đồ ngài đặt đã đến, bây giờ đang ở dưới tòa nhà Thiên Trạch, mời ngài tới nhận."
Anh nói một tiếng "Được", cười để điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh hơn chạy tới Thiên trạch.
. . . . . .
Khi tới Thiên Trạch đã là buổi trưa, cửa hàng Thi Sắt cũng chẳng có bao nhiêu khách hàng, nhân viên cũng đều đã đến quán ăn nhỏ ăn cơm trưa, trong cửa hàng chỉ còn lại Doãn Sắt đang chờ Lục Dĩ Trạch tới, bởi vì chân bị thương nên một chân đang nhảy nhảy nhót nhót sửa sang lại quần áo.
Lúc Lục Dĩ Trạch cầm đồ tới, qua kính thủy tinh trong suốt anh thấy vẻ mặt của cô gái kia rất nghiêm túc.
Đẩy cửa vào.
Cô nghe thấy tiếng quay người nhìn lại, chỉ thấy anh cầm trong tay một cái hộp dài, bên trong là hoa hồng roseonly màu đỏ tươi ướt át.
Anh mỉm cười, nhìn cô đầy tình cảm, đưa hoa tới trước ngực cô.
"Sắt Sắt, tặng em."
Cô nhận hoa, cúi đầu đếm, 18 đóa. Đã sớm nghe nói qua hoa hồng roseonly, cả đời chỉ có thể đưa cho một người. 18 đóa màu đỏ, ngụ ý à tình yêu chân thành. Cô hỏi: "Lục Dĩ Trạch, tại sao đột nhiên lại tặng hoa cho em như vậy?"
Ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi đều là bóng hình anh, bởi vì ánh mắt cô sáng ngời, Lục Dĩ Trạch cũng có thể nhìn thấy bản thân từ trong mắt cô.
Không khí vào giờ khắc này trở nên chân thành tha thiết, chỉ thấy Lục Dĩ Trạch lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, ở trước mặt cô, mở ra.
Trong nháy mắt đó, Doãn Sắt biết Lục Dĩ Trạch sẽ làm gì, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, hay bởi vì quá mức kích động không kiềm chế được khóc thút thít, nước mắt không tự giác rơi xuống.
Trong tay vừa cầm hoa, vừa che miệng, cố nén không khóc ra tiếng.
Nhìn thấy Lục Dĩ Trạch quỳ một chân trước mặt cô, cầm chiếc nhẫn hướng về phía cô.
Ở trong cửa hàng nho nhỏ, Lục Dĩ Trạch tặng quà cho Doãn Sắt, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu lên trên người Lục Dĩ Trạch, xem ra càng sáng chói và hấp dẫn ánh mắt của Doãn Sắt hơn chiếc nhẫn kia.
Bên tai là âm thanh của anh.
"Sắt Sắt, anh dùng chứng minh thư của mình để mua hai thứ —— hoa hồng độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, còn có nhẫn cưới hiện tại em đang cầm ở trong tay, khắp thiên hạ chỉ có một chiếc thuộc về Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt."
"Anh còn muốn dùng chứng minh thư cùng em đi đến một nơi, khi đi ra mỗi người có thể cầm một tờ giấy màu đỏ."
"Từ Sắt Sắt, Doãn Sắt, cả đời anh chỉ thích em. Đại khái là trừ em ra, sẽ không bao giờ yêu người khác nữa."
"Cho nên, em tình nguyện gả cho anh chứ?"
P/S: Roseonly là một thương hiệu hoa cao cấp, nổi tiếng trong giới trẻ Trung Quốc, thương hiệu này chỉ cho phép mỗi khách tặng hoa cho một người trong đời. Và, sau khi đã mua 1 bông đầu tiên, tên của khách hàng đó sẽ bị xóa khỏi danh sách của Roseonly mãi mãi.
Lục Dĩ Trạch cầm đơn mua thuốc sau đó trở lại khoa da liễu, Doãn Sắt đã bôi thuốc xong, ngồi ở chỗ đó ôm chân thổi.
Khóe mắt cô còn có nước mắt, khóc nức nở nhìn rất xấu. Lục Dĩ Trạch đặt thuốc ở trong túi của cô, lấy khăn giấy từ bên trong ra, cười đưa một tờ cho cô.
Đợi Doãn Sắt lau mặt xong, anh ngồi xổm dưới đất, quay lưng về phía cô vỗ vỗ lưng mình: "Anh cõng em xuống lầu."ddiieenndllqd
Đây là lần thứ hai Lục Dĩ Trạch cõng cô, khi Doãn Sắt leo lên lưng anh, vẫn là mùi vị quen thuộc và cảm giác quen thuộc như trước —— kiên định và bình yên.
Nhân tiện cọ mặt vào lưng Lục Dĩ Trạch, cũng lau sạch nước mắt trên mặt, giọng nói khàn khàn tội nghiệp: "Em biết rõ anh sẽ không ghét bỏ em."
Lại cọ xát hai cái, rồi sau đó lặng yên dựa vào lưng anh, chờ đợi Lục Dĩ Trạch di chuyển.
Lục Dĩ Trạch cúi đầu cười cười, đi ra cổng.
Sắt Sắt . . . . . . Hình như gầy đi rất nhiều, cũng có lẽ là do sức anh đã khỏe hơn, trong ấn tượng, lần đầu tiên cõng cô, từ sân thể dục ra đến ngoài cổng trường, ngay lúc đó Lục Dĩ Trạch đã thở hồng hộc.
Mùa thu năm ấy mình mới vào lớp mười hai, trong trường đang cử hành đại hội thể dục thể thao, học sinh năm bọn họ nghỉ học ở trong phòng học tự học, đột nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện bóng dáng của Lục Liên Tiếu, nhỏ giọng nói với mình: "Anh trai, mau ra đây."
Lục Dĩ Trạch buông bút xuống, xin nghỉ với lớp trưởng đang ngồi ở trên bục giảng, đi ra khỏi phòng học: "Làm sao lại tới đây?"
Lục Liên Tiếu kéo Lục Dĩ Trạch lại, dẫn anh xuống sân thể dục dưới lầu: "Đã tới lượt Sắt Sắt thi m rồi, em kéo anh đi xem."
Đã giật bàn tay của em gái ra nói một câu "Có gì để xem", xoay người chuẩn bị đi về phía phòng học, Lục Liên Tiếu lại kéo tay anh lại, giọng nói cố ý phóng to gấp đôi: "Từ Sắt Sắt sắp chạy m rồi."
Lớp học tự học vốn đang yên tĩnh, lại thêm chi không có khóa cửa sổ, sau khi các bạn học trong lớp nghe được giọng của Lục Liên Tiếu, tiếng xì xầm bàn tán truyền ra rất tự nhiên từ trong miệng các bạn học.
Mà kết quả cuối cùng chính là —— cả lớp Lục Dĩ Trạch đều đi xuống xem Từ Sắt Sắt chạy cự li dài.
Khi đến đó, Từ Sắt Sắt đã điểm danh xong, đi ra cùng với một nhóm người dự thi đã được gọi. Cùng là chạy bộ m, số người đầy đủ, các học sinh còn lại đều là học sinh chuyên về thể dục thể trạng to lớn.
Đi tới nơi xuất phát chạy, ánh mắt đầu tiên của Từ Sắt Sắt là nhìn thấy Lục Dĩ Trạch, vẻ mặt vốn đang ảm đạm bỗng sáng ngời trong nháy mắt.
Phát súng lệnh vang lên một tiếng, bước một bước dài xông ra ngoài. Vòng thứ nhất, cô vẫn luôn ở vị thứ nhất, vòng cuối cùng cô lại bị học sinh chuyên về thể dục vượt qua, cô đứng thứ hai.
Các bạn học của Lục Dĩ Trạch đứng ở hai bên trái phải anh, vỗ Lục Dĩ Trạch, tất cả đều nhất trí dùng giọng trêu ghẹo nói với anh: "Lục Dĩ Trạch, không tệ nha."
Không để ý đến, Lục Dĩ Trạch và Lục Liên Tiếu đi đến giữa sân, Từ Sắt Sắt chạy xong m ngồi ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu cũng đứng dậy được.
Lục Dĩ Trạch không đến gần, đứng ở trước mặt cô, nhìn Lục Liên Tiếu nâng cô lên đưa đến sân bóng.
Từ Sắt Sắt đứng lên, chân mềm nhũn, mắt hoa lên, trực tiếp ngã xuống.
Lúc này anh mới cảm thấy có chỗ không hợp lý, tiến lên cõng Từ Sắt Sắt. Bạn học đứng ở phía xa cười ầm lên, anh tạm thời cũng không nghe thấy, để lại Lục Liên Tiếu tiếp theo vẫn phải tham dự vào hạng mục khác ở lại, đi điểm danh, một mình anh cõng cô đến phòng y tế.
Không thể không nói, thời điểm đó, quả thật Từ Sắt Sắt không thon thả, Lục Dĩ Trạch cõng cô cũng có thể cảm giác được cô rất nhiều thịt. Nhưng mà đầu óc cô không tỉnh táo, trong miệng còn thì thầm nói mê sảng.
Đưa đến phòng y tế, Lục Dĩ Trạch mới biết là cô bị làm sao —— cảm mạo cộng thêm kinh nguyệt ngày thứ hai, cố chấp thi chạy cự ly m còn với tốc độ nhanh nhất, cho nên mới ngất đi như vậy.
Anh lấy cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, qua nửa giờ, Từ Sắt Sắt mới tỉnh táo lại.
Đứng lên vỗ vỗ mặt cô, cuối cùng đứng ở đó nói: "Anh cõng em."
Chu kỳ sinh lý của mình cũng làm cho Lục Dĩ Trạch biết, cô có chút ngượng ngùng, đưa tay ôm lấy cổ của Lục Dĩ Trạch, để cho anh cõng mình lên.
"Lục Dĩ Trạch, thật không ngờ là anh lại đưa em đến đây."
Cũng thật không ngờ, Lục Dĩ Trạch đối đãi với người bệnh lại dịu dàng như vậy.
Cười tựa vào trên lưng cô mới lưu luyến không rời mà trượt từ trên xuống, quay cửa kính xe xuống tạm biệt Lục Dĩ Trạch lúc chào hỏi lại nghe thấy Lục Dĩ Trạch nói.
——"Từ Sắt Sắt, em nên giảm cân đi."
. . . . . .
Nhiều năm sau, bây giờ Doãn Sắt cũng nằm ở trên lưng Lục Dĩ Trạch như vậy, lại nghe thấy Lục Dĩ Trạch nói câu nói ngược lại với trước kia: "Sắt Sắt, em mập lên một chút thì tốt hơn."
"Ừ" một tiếng, cười dựa vào lưng anh, nhìn mọi người trong bệnh viện qua lại vội vã về ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía cô, trong lòng càng thêm hài lòng.
Vẫn cõng cô đến bãi đậu xe dưới lầu bệnh viện, Lục Dĩ Trạch buông cô xuống sau đó lại ôm lấy cô, để cho cô ngồi vào ghế sau. Động tác rất cẩn thận, cũng rất êm ái.
Vẫn cõng đưa Doãn Sắt về tận nhà, sau đó Lục Dĩ Trạch lập tức lái xe đến nhà họ Từ.
Hà Vân Chi mở cửa, thấy là Lục Dĩ Trạch, mỉm cười dẫn anh đi vào, chỉ chỉ phòng khách: "Cha của Sắt Sắt ở phòng khách."
Lục Dĩ Trạch nói tiếng cám ơn, rồi đi tới.
Từ Chấn Phi ngồi ngay chính giữa ghế salon, trên khay trà trước mặt để chiếc hộp nhỏ kia.
Thấy Lục Dĩ Trạch đến, ông cầm cái hộp nhỏ đứng lên.
"Cha cậu thật sự đồng ý rồi sao?" Từ Chấn Phi hỏi, Lục Dật Phàm đồng ý nhanh như vậy, thật sự khiến cho ông có chút không kịp chuẩn bị. Ông dự tính phải qua hơn một năm rưỡi mới có thể, không ngờ chưa đến một tháng đã được như ông mong muốn rồi.
Lục Dĩ Trạch gật đầu: "Đồng ýrồi ạ, cho nên cháu mới đến chỗ bác lấy cái này."
Ánh mắt của anh nhìn vao trong lòng bàn tay của Từ Chấn Phi, nhìn Từ Chấn Phi cầm cái hộp đưa đến trước mặt anh, cuối cùng đặt vào trong tay anh: "Hôm nào hai nhà ăn chung bữa cơm, thời gian để nhà cậu sắp xếp, gần đây tôi không bận."
"Dạ", Lục Dĩ Trạch nắm chặt tay, cúi người cảm ơn Từ Chấn Phi, "Cám ơn bác."
Lại nghe Từ Chấn Phi dặn mình hai ba câu sau đó ra khỏi nhà họ Từ.
Sau khi trở lại xe một lần nữa, anh mở cái cái hộp nhỏ đó ra.
Trong hộp màu đen nhung tơ phía trên đặt một chiếc nhẫn kim cương, kim cương cũng không xa xỉ không phải rất lớn, nhưng mà ở trong mắt anh lại sáng ngời vô cùng.phuonganhlqd
Dar¬ry Ring, một lần nào đó, khi anh đi công tác ở Hồng Kông là lần đầu tiên nghe nói đến chiếc nhẫn này. Nghe nói con trai phải dùng chứng minh thư mới có thể mua được chiếc nhẫn này, hơn nữa cả đời chỉ có thể mua một cái này.
Khi đó Doãn Sắt vẫn còn ở nước Pháp, cách anh km, anh cũng không biết khi nào cô trở lại, hoặc là có thể trở về nữa hay không, nhưng mà anh vẫn móc chứng minh thư ra mua nó.
Cũng may là cô trở lại, cũng may tất cả mọi trở ngại cũng đã được giải trừ dễ dàng hơn tưởng tượng, khiến anh nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh cũng cũng đã quý trọng chiếc nhẫn này thật lâu, có thể tính đây chính là chiếc nhẫn mang lời hứa hẹn cả đời của anh.
Anh cúi đầu cười, đóng hộp vuông lại, cất vào trong túi của mình rồi lái xe tới bệnh viện.
Tối nay không trở về phòng, anh phải đi chăm sóc cha.
Ngủ một đêm ở bệnh viện, ngày thứ hai, sau khi Lục Dĩ Trạch làm thủ tục xuất viện cho cha, lại đưa cha mẹ về nhà.
Trước khi đến Thiên Trạch, nói cho cha mẹ thời gian hẹn, nói là khi gặp mặt nhà họ Từ cha mẹ phải bình tĩnh hòa nhã một chút. Liên Ngọc Thanh và Lục Dật Phàm biết ý tứ của Lục Dĩ Trạch, không tiếp tục phản đối, gật đầu đồng ý.
Lái xe được một nửa đường, một cuộc điện thoại số lạ gọi tới, Lục Dĩ Trạch bắt máy.
"Tiên sinh, đồ ngài đặt đã đến, bây giờ đang ở dưới tòa nhà Thiên Trạch, mời ngài tới nhận."
Anh nói một tiếng "Được", cười để điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh hơn chạy tới Thiên trạch.
. . . . . .
Khi tới Thiên Trạch đã là buổi trưa, cửa hàng Thi Sắt cũng chẳng có bao nhiêu khách hàng, nhân viên cũng đều đã đến quán ăn nhỏ ăn cơm trưa, trong cửa hàng chỉ còn lại Doãn Sắt đang chờ Lục Dĩ Trạch tới, bởi vì chân bị thương nên một chân đang nhảy nhảy nhót nhót sửa sang lại quần áo.
Lúc Lục Dĩ Trạch cầm đồ tới, qua kính thủy tinh trong suốt anh thấy vẻ mặt của cô gái kia rất nghiêm túc.
Đẩy cửa vào.
Cô nghe thấy tiếng quay người nhìn lại, chỉ thấy anh cầm trong tay một cái hộp dài, bên trong là hoa hồng roseonly màu đỏ tươi ướt át.
Anh mỉm cười, nhìn cô đầy tình cảm, đưa hoa tới trước ngực cô.
"Sắt Sắt, tặng em."
Cô nhận hoa, cúi đầu đếm, đóa. Đã sớm nghe nói qua hoa hồng roseonly, cả đời chỉ có thể đưa cho một người. đóa màu đỏ, ngụ ý à tình yêu chân thành. Cô hỏi: "Lục Dĩ Trạch, tại sao đột nhiên lại tặng hoa cho em như vậy?"
Ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi đều là bóng hình anh, bởi vì ánh mắt cô sáng ngời, Lục Dĩ Trạch cũng có thể nhìn thấy bản thân từ trong mắt cô.
Không khí vào giờ khắc này trở nên chân thành tha thiết, chỉ thấy Lục Dĩ Trạch lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, ở trước mặt cô, mở ra.
Trong nháy mắt đó, Doãn Sắt biết Lục Dĩ Trạch sẽ làm gì, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, hay bởi vì quá mức kích động không kiềm chế được khóc thút thít, nước mắt không tự giác rơi xuống.
Trong tay vừa cầm hoa, vừa che miệng, cố nén không khóc ra tiếng.
Nhìn thấy Lục Dĩ Trạch quỳ một chân trước mặt cô, cầm chiếc nhẫn hướng về phía cô.
Ở trong cửa hàng nho nhỏ, Lục Dĩ Trạch tặng quà cho Doãn Sắt, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu lên trên người Lục Dĩ Trạch, xem ra càng sáng chói và hấp dẫn ánh mắt của Doãn Sắt hơn chiếc nhẫn kia.
Bên tai là âm thanh của anh.
"Sắt Sắt, anh dùng chứng minh thư của mình để mua hai thứ —— hoa hồng độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, còn có nhẫn cưới hiện tại em đang cầm ở trong tay, khắp thiên hạ chỉ có một chiếc thuộc về Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt."
"Anh còn muốn dùng chứng minh thư cùng em đi đến một nơi, khi đi ra mỗi người có thể cầm một tờ giấy màu đỏ."
"Từ Sắt Sắt, Doãn Sắt, cả đời anh chỉ thích em. Đại khái là trừ em ra, sẽ không bao giờ yêu người khác nữa."
"Cho nên, em tình nguyện gả cho anh chứ?"
P/S: Roseonly là một thương hiệu hoa cao cấp, nổi tiếng trong giới trẻ Trung Quốc, thương hiệu này chỉ cho phép mỗi khách tặng hoa cho một người trong đời. Và, sau khi đã mua bông đầu tiên, tên của khách hàng đó sẽ bị xóa khỏi danh sách của Roseonly mãi mãi.