Doãn Sắt lau khô nước mắt, ôm chặt hộp hoa, liều mạng gật đầu, còn đưa một cái tay ra, nâng đầu ngón tay để cho anh đeo nhẫn lên.
Lục Dĩ Trạch thấy cô có phản ứng như vậy, không khỏi cười, lấy chiếc nhẫn ra từ từ đeo vào trên ngón tay cô, ngón tay trắng nõn thon dài, lúc này đeo chiếc nhẫn long lanh nhất, nhìn thật là xinh đẹp.
Nhìn như vậy, anh hài lòng đứng lên.
"Cho nên, Sắt Sắt, em là của anh."
Vốn định kéo tay cô, lại bị cô ôm cổ.
Cô ôm lấy anh thặt chặt, đầu nhỏ tựa vào trước ngực anh, trái tim vốn đang nhảy lên không dứt cũng từ từ bình tĩnh lại. Hai tay anh cũng vòng chắc cô, cười chờ đợi cái ôm này kết thúc.
Rốt cuộc tinh thần Doãn Sắt cũng bình thường trở lại sau cái ôm dài, bụng cũng kêu đói "ùng ục ùng ục", sau khi buông ra, nháy mắt nhìn Lục Dĩ Trạch.
"Chúng ta đi ăn cơm." Lục Dĩ Trạch cầm lấy hoa trong tay cô, kéo tay cô đến phòng nghỉ ngơi, đặt hoa ở trên mặt bàn, rồi sau đó dẫn cô đến nhà hàng Tây hạng sang ở Thiên Trạch.
Dọc theo đường đi Doãn Sắt đều cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, trên miệng nở nụ cười không thôi.
Lục Dĩ Trạch dẫn đường, mới tránh khỏi việc cô bị trật chân té ngã nhào bởi vì lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở bàn tay.
Trên đường đi tới thang máy, trong trung tâm thương mại Thiên Trạch trên ti vi LCD cỡ lớn của một cửa hàng nào đó, đang phát bản tin về Lục Liên Tiếu thời gian gần đây.
Doãn Sắt dừng bước, cũng kéo Lục Dĩ Trạch cùng nhau dừng lại, chờ bản tin này chiếu xong.
"Tập san giải trí mới nhất của thành phố A, diễn viên mới Lục Liên Tiếu gần đây bị xì căng đan bao quanh, bị truyền tin là từng có tình cảm với ông chủ của Hòa Ngu tổng giám đốc Tiết Sông, mượn quy tắc ngầm để nổi tiếng cũng không biết tin đồn. . . . . ."
Tin tức bẻ cong sự thật nói ra từ miệng người chủ trì, tâm tình vui vẻ của Doãn Sắt vì vừa được Lục Dĩ Trạch cầu hôn cũng bị vơi đi không ít.
Trên ti vi còn có rất nhiều hình Lục Liên Tiếu theo đuổi Tiết Hà không rời, mà Tiết Hà thì trốn tránh không gặp, rất tự nhiên khiến tất cả những người thích xem hình đều hiểu lầm bọn họ.
"Đừng xem."
Lục Dĩ Trạch lôi kéo cô, đưa cô đi tiếp: "Liên Tiếu sẽ xử lý tốt tất cả, em cũng phải tin tưởng Tiết Hà."
Nhìn ánh mắt kiên định của Lục Dĩ Trạch, Doãn Sắt vốn muốn nói cái gì cũng không nói nữa, kéo cánh tay anh cùng nhau đi lên lầu.
**
Cuộc gặp mặt sớm hơn hai nhà họ Từ và họ Lục là cuộc gặp mặt giữa Doãn Nhạn Chi và Lục Dĩ Trạch.
Sau khi nghe tin tức con gái được cầu hôn, Doãn Nhạn Chi lập tức thu dọn hành lý cả đêm gạt Doãn Sắt mua vé máy bay đi tới Trung Quốc.
Buổi tối ngày thứ nhất, bà ở khách sạn cao cấp đối diện Thiên Trạch, bí mật quan sát Lục Dĩ Trạch một hai ngày, rồi sau đó tránh được Doãn Sắt tìm tới Lục Dĩ Trạch: "Tôi là mẹ của Doãn Sắt, chúng ta nói chuyện một chút."
Lục Dĩ Trạch nhìn người phụ nữ trước mắt, mặc bộ trang phục thịnh hành sang trọng nhất, khuôn mặt trang điểm nhẹ, mặt mày rất giống Doãn Sắt, bốn mươi tuổi có thừa, nhưng khi nhìn phong thái vẫn yểu điệu như cũ.
Bà hẹn anh ở quán cà phê đối diện với Thiên Trạch, ở chỗ đó, nhìn qua thủy tinh vừa vặn có thể nhìn thấy Doãn Sắt bận rộn trong Thi Sắt.
Bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng thổi khí nóng phía trên, Doãn Nhạn Chi nhíu mày nhìn con gái ở phía xa một chút lại quay lại nhìn cậu thanh niên trước mặt: "Người có thể khiến cho Sắt Sắt yêu mến như vậy, hơn nữa thích lâu như vậy cũng không có buông tha, sợ rằng chỉ có một mình cậu."
Sau tháng đầu tiên Doãn Sắt mới tới nước Pháp, ngoại trừ việc liều mạng học tiếng Pháp thì chính là chảy nước mắt nghĩ tới Lục Dĩ Trạch ở Trung Quốc xa xôi.
Lúc ấy Doãn Nhạn Chi cũng không biết người tên Lục Dĩ Trạch này, chỉ là vào một đêm nào đấy, khi bà tới gian phòng của Doãn Sắt nhìn xem con gái ngủ có ngon hay không, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, mới phát hiện Doãn Sắt vẫn đang khóc.
Đêm hôm đó Doãn Sắt nói với bà về Lục Dĩ Trạch cả một đêm, cuối cùng Doãn Sắt lau nước mắt nói với bà: "Mẹ, hình như con đã có thể hiểu cha mẹ."
Hiểu vì sao lúc đó Doãn Nhạn Chi có thể bỏ xuống tất cả, rời xa bọn họ, tự mình hiểu tất cả mọi chuyện mà bao năm qua cô không hiểu, tất cả mọi chuyện cô đã oán giận bọn họ oán trách bọn họ.
Bà để tách cà phê trong tay xuống, nói với Lục Dĩ Trạch: "Tôi đối với Doãn Sắt mà nói, cũng không phải một bà mẹ tốt, năm nó tám tuổi tôi đã bỏ lại nó chạy đến nước Pháp, trong khoảng thời gian đó cũng chỉ gặp mặt mấy lần, gọi điện thoại thì không ít, nhưng cuối cùng vẫn là xa."
"Năm năm này nó tới nước Pháp, tôi mới có cơ hội đền bù cho nó, nhưng tôi hiểu rõ, lòng của nó không ở nước Pháp."
Bất tri bất giác thời gian đã qua một lúc lâu, Lục Dĩ Trạch vẫn luôn lắng nghe Doãn Nhạn Chi nói chuyện về Doãn Sắt, có lúc còn có thể nhắc tới cô khi còn bé, anh lập tức cúi đầu cười.
"Tôi giao Sắt Sắt cho cậu, hãy chăm sóc nó thật tốt." Lúc rời đi Doãn Nhạn Chi nhìn Lục Dĩ Trạch hài lòng nói.
"Chắc chắn sẽ như vậy."
Đứng dậy tiễn Doãn Nhạn Chi, anh đứng lên nhìn bóng dáng cô gái đang bận rộn phía đối diện kia, đứng yên thật lâu, cũng nhìn thật lâu.
Vào lúc này, điện thoại vang lên.
"Anh trai, em muốn về nhà."
Lúc Lục Liên Tiếu nói chuyện, mang theo tiếng khóc nức nở, nghe có vẻ tâm tình rất kém.
Trong khoảng thời gian này cô nghĩ muốn gặp Tiết Hà một lần, hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện, nhưng cửa chính phòng làm việc của Tiết Hà vĩnh viễn khép chặt với cô, thật vất vả mới tìm được anh, kéo anh lại rồi lại bị anh gạt sang một bên.
Mặt Tiết Hà lạnh lùng chỉ để lại cho cô một câu: "Liên Tiếu, tôi cũng cần thời gian."
Cần có thời gian để suy nghĩ xem phải nói thẳng tất cả mọi chuyện với cô như thế nào, nói ra tất cả, tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Nhưng Lục Liên Tiếu quá vội, khiến cho anh càng hoảng hốt hơn, cho nên anh mới lựa chọn không gặp.
"Anh, tuần sau em sẽ trở lại." Sau khi nói xong câu đó Lục Liên Tiếu nhanh chóng buông điện thoại xuống.
Lục Dĩ Trạch nhìn màn hình điện thoại tối đen thở dài, lại gọi cho Tiết Hà: "Mới vừa rồi Liên Tiếu gọi điện thoại cho tôi, nó nói nó muốn trở về."
"Lục Dĩ Trạch, thật xin lỗi." Tiết Hà lại xin lỗi một lần nữa, nhiều năm như vậy, anh đã nói vô số câu thật xin lỗi với người nhà họ Lục, đáng tiếc chỉ có một mình Lục Dĩ Trạch đón nhận.
Tình yêu của anh và Lục Liên Tiếu, có lẽ cũng chỉ có một mình Lục Dĩ Trạch hiểu.
"Tôi và Sắt Sắt muốn kết hôn, hi vọng đến lúc đó cậu có thể đến." Lục Dĩ Trạch nói trước cho Tiết Hà, cũng nói cho anh biết tính toán của mình, "Tôi muốn để cho cậu và Liên Tiếu làm phù dâu và phù rể trong hôn lễ."
"Đến hôm đó, sau khi cậu đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, tới hội trường hôn lễ thôi."
Điện thoại thật lâu chưa có tiếng đáp lại, Lục Dĩ Trạch chờ Tiết Hà bên kia trả lời chắc chắn, chắc là cậu ta đang suy nghĩ.
Thật lâu cuối cùng cũng có câu trả lời: "Được, tôi đồng ý với anh."
**
Hai nhà Từ - Lục gặp mặt, hẹn vào buổi chiều cuối tuần này, địa điểm là ở khách sạn Rig.
Trước khi xuất phát, Doãn Sắt đã đến nhà họ Từ, định đi cùng bọn họ đến đó.
Khi đó Hà Vân Chi đang ở bên trong phòng ngủ chải tóc, Từ Chấn Phi mặc quần áo xong xuôi, nói với Doãn Sắt đang đứng đợi ở cửa ra vào: "Chúng ta đi thôi."
Doãn Sắt vẫn đứng tại chỗ, chỉ chỉ vào phòng ngủ chỗ Hà Vân Chi còn đang chuẩn bị: "Dì Hà không đi cùng sao?"
Lúc Hà Vân Chi trang điểm xong cầm túi đi ra, trùng hợp lại nghe thấy đoạn đối thoại giữa Từ Chấn Phi và Doãn Sắt.
"Mấy ngày trước mẹ con đã trở về nước, cha đã nói trước với bà ấy là hôm nay bà ấy sẽ phải đến." Xoay người, thấy Hà Vân Chi đứng trước phòng ngủ, "Vân Chi, tôi và Sắt Sắt đi trước."
Hà Vân Chi ngồi ở trước bàn trang điểm chuẩn bị gần một giờ, lúc này mới được Từ Chấn Phi báo cho biết là sẽ không đưa mình theo.
Mất mác trong lòng bà hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt, nhưng thực sự là mình cũng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Mặc dù mình nuôi Doãn Sắt vài chục năm, nhưng rốt cuộc cũng không phải ruột thịt.
Hôm trước Từ Chấn Phi có đề cập đến ngày hôm nay với mình, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nói sẽ đưa mình theo.
Nhưng mà cũng đúng, loại chuyện như vậy vốn nên để cha mẹ đẻ của cô đi bàn bạc.
"Chốc lát nữa em cũng có hẹn bạn đi dạo phố." Phòng ngừa lúng túng, bà tùy tiện nói láo như vậy.
Doãn Sắt đứng ở đàng xa, thu hết tất cả vẻ mặt của mẹ kế vào trong mắt, biết Hà Vân Chi thật ra là đang định đi cùng bọn họ. Nhưng mà không thể thay đổi ý kiến của cha, cô không có vạch trần, nói tiếng hẹn gặp lại với Hà Vân Chi, đi cùng Từ Chấn Phi ra khỏi nhà trước.
. . . . . .
Khi tới Rig, Doãn Nhạn Chi đã đến, đang ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm với hai cha mẹ nhà họ Lục, thấy bọn họ tới liền ngừng nói chuyện. Lục Dĩ Trạch vẫn đang đứng chờ bọn họ ở cửa, dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.
Thời gian chờ thức ăn mang lên, Liên Ngọc Thanh phá vỡ không khí yên tĩnh này: "Tôi và cha của Dĩ Trạch mấy ngày nay cũng đã xem ngày, không bằng tổ chức hôn lễ vào ngày sinh nhật của Dĩ Trạch đi, ngày hai mươi tám tháng năm, như thế nào?"
Từ Chấn Phi nhìn nhìn Doãn Sắt, chỉ thấy cô sử dụng ánh mắt “Có thể” nhìn mình, gật đầu một cái: "Vậy thì quyết định vào ngày đó đi, về việc tổ chức hôn lễ và địa điểm, gần đây tôi cũng không quá bận, cứ thuận thế mà làm thôi."
Hai bên cũng đã đạt thành nhận thức chung ở rất nhiều phương diện, vốn Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt còn lo lắng hai nhà sẽ cãi vã bởi vì chuyện đã qua, cũng may Từ Chấn Phi và Lục Dật Phàm ít nhiều cũng suy tính đến tương lai của hai đứa bé, đè ép tính tình của mình.
Sau một bữa cơm, sáu người đi tới quán trà, tiếp tục nói chuyện kết hôn, lúc này cách ngày hai mươi tám tháng năm cũng không còn bao nhiêu ngày, bọn họ hy vọng có thể kết thúc trao đổi trong một lần.
Ngày đó, mãi cho đến rất khuya mới tàn cuộc, sau khi tiễn cha mẹ hai bên, Lục Dĩ Trạch lôi kéo tay Doãn Sắt lên đường về nhà.
"Lục Dĩ Trạch, bây giờ em vẫn có cảm giác là mình đang nằm mơ."
Doãn Sắt nói ra những ý nghĩ trong lòng mấy ngày qua, kể từ khi Lục Dĩ Trạch nói thích mình, cô đã bắt đầu cảm thấy tất cả đều không chân thật, nhất là bây giờ, cô và Lục Dĩ Trạch đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của bọn họ rồi.
"Ngốc, đều là thật." Lục Dĩ Trạch mỉm cười, cưng chiều xoa xoa đầu cô.
Đi tới cửa thang máy lầu một, Doãn Sắt dừng bước: "Lục Dĩ Trạch, anh có từng ghét em hay không?"
Lục Dĩ Trạch đưa tay nhấn nút thang máy, gật đầu một cái: "Có lẽ là khi biết mình bắt đầu thích em, anh đặc biệt chán ghét em, cảm thấy cả đời mình đều xong rồi."
"Nhưng đến bây giờ, chẳng những không có xong đời, ngược lại cảm thấy rất tốt đẹp có đúng hay không?"
Doãn Sắt nhạo báng nhìn Lục Dĩ Trạch trước mặt, mặt mày cong cong: "Thật ra thì bây giờ em, vẫn cảm thấy không chân thật."
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, sau khi Lục Dĩ Trạch đi vào, nhấn nút lên tầng nhà mình, kéo Doãn Sắt vẫn đang đứng nhìn anh vào thang máy, cô đụng vào ngực anh.
Lục Dĩ Trạch cúi đầu, hôn lên môi Doãn Sắt.
Hôn rất nhẹ, chỉ là lúc cuối cùng, Lục Dĩ Trạch nghịch ngợm cắn cô một cái, rất nhẹ, chỉ khiến Doãn Sắt cảm thấy có chút hơi đâu: "Hiện tại cảm thấy chân thật chưa?"
Đã lên đến tầng, anh kéo cô đi ra.
Thấy Doãn Sắt cười lắc đầu, anh tiếp tục hỏi: "Vậy có muốn thử một lần nữa hay không?"
Doãn Sắt cười hì hì lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, khi đang đi về phía trước bỗng dừng bước.
Lục Liên Tiếu đang đứng ở cửa, bên cạnh có rương hành lý của cô. Cô đứng ở nơi đó, mới đầu là nhìn chằm chằm sàn nhà, sau khi nghe thấy tiếng anh trai và Doãn Sắt trở về quay đầu lại, thấy rõ người đến, liền nói với cô gái đứng trước mặt mình.
"Từ Sắt Sắt, mình nhớ cậu lắm."
Doãn Sắt lau khô nước mắt, ôm chặt hộp hoa, liều mạng gật đầu, còn đưa một cái tay ra, nâng đầu ngón tay để cho anh đeo nhẫn lên.
Lục Dĩ Trạch thấy cô có phản ứng như vậy, không khỏi cười, lấy chiếc nhẫn ra từ từ đeo vào trên ngón tay cô, ngón tay trắng nõn thon dài, lúc này đeo chiếc nhẫn long lanh nhất, nhìn thật là xinh đẹp.
Nhìn như vậy, anh hài lòng đứng lên.
"Cho nên, Sắt Sắt, em là của anh."
Vốn định kéo tay cô, lại bị cô ôm cổ.
Cô ôm lấy anh thặt chặt, đầu nhỏ tựa vào trước ngực anh, trái tim vốn đang nhảy lên không dứt cũng từ từ bình tĩnh lại. Hai tay anh cũng vòng chắc cô, cười chờ đợi cái ôm này kết thúc.
Rốt cuộc tinh thần Doãn Sắt cũng bình thường trở lại sau cái ôm dài, bụng cũng kêu đói "ùng ục ùng ục", sau khi buông ra, nháy mắt nhìn Lục Dĩ Trạch.
"Chúng ta đi ăn cơm." Lục Dĩ Trạch cầm lấy hoa trong tay cô, kéo tay cô đến phòng nghỉ ngơi, đặt hoa ở trên mặt bàn, rồi sau đó dẫn cô đến nhà hàng Tây hạng sang ở Thiên Trạch.
Dọc theo đường đi Doãn Sắt đều cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, trên miệng nở nụ cười không thôi.
Lục Dĩ Trạch dẫn đường, mới tránh khỏi việc cô bị trật chân té ngã nhào bởi vì lực chú ý của cô hoàn toàn đặt ở bàn tay.
Trên đường đi tới thang máy, trong trung tâm thương mại Thiên Trạch trên ti vi LCD cỡ lớn của một cửa hàng nào đó, đang phát bản tin về Lục Liên Tiếu thời gian gần đây.
Doãn Sắt dừng bước, cũng kéo Lục Dĩ Trạch cùng nhau dừng lại, chờ bản tin này chiếu xong.
"Tập san giải trí mới nhất của thành phố A, diễn viên mới Lục Liên Tiếu gần đây bị xì căng đan bao quanh, bị truyền tin là từng có tình cảm với ông chủ của Hòa Ngu tổng giám đốc Tiết Sông, mượn quy tắc ngầm để nổi tiếng cũng không biết tin đồn. . . . . ."
Tin tức bẻ cong sự thật nói ra từ miệng người chủ trì, tâm tình vui vẻ của Doãn Sắt vì vừa được Lục Dĩ Trạch cầu hôn cũng bị vơi đi không ít.
Trên ti vi còn có rất nhiều hình Lục Liên Tiếu theo đuổi Tiết Hà không rời, mà Tiết Hà thì trốn tránh không gặp, rất tự nhiên khiến tất cả những người thích xem hình đều hiểu lầm bọn họ.
"Đừng xem."
Lục Dĩ Trạch lôi kéo cô, đưa cô đi tiếp: "Liên Tiếu sẽ xử lý tốt tất cả, em cũng phải tin tưởng Tiết Hà."
Nhìn ánh mắt kiên định của Lục Dĩ Trạch, Doãn Sắt vốn muốn nói cái gì cũng không nói nữa, kéo cánh tay anh cùng nhau đi lên lầu.
Cuộc gặp mặt sớm hơn hai nhà họ Từ và họ Lục là cuộc gặp mặt giữa Doãn Nhạn Chi và Lục Dĩ Trạch.
Sau khi nghe tin tức con gái được cầu hôn, Doãn Nhạn Chi lập tức thu dọn hành lý cả đêm gạt Doãn Sắt mua vé máy bay đi tới Trung Quốc.
Buổi tối ngày thứ nhất, bà ở khách sạn cao cấp đối diện Thiên Trạch, bí mật quan sát Lục Dĩ Trạch một hai ngày, rồi sau đó tránh được Doãn Sắt tìm tới Lục Dĩ Trạch: "Tôi là mẹ của Doãn Sắt, chúng ta nói chuyện một chút."
Lục Dĩ Trạch nhìn người phụ nữ trước mắt, mặc bộ trang phục thịnh hành sang trọng nhất, khuôn mặt trang điểm nhẹ, mặt mày rất giống Doãn Sắt, bốn mươi tuổi có thừa, nhưng khi nhìn phong thái vẫn yểu điệu như cũ.
Bà hẹn anh ở quán cà phê đối diện với Thiên Trạch, ở chỗ đó, nhìn qua thủy tinh vừa vặn có thể nhìn thấy Doãn Sắt bận rộn trong Thi Sắt.
Bưng tách cà phê lên, nhẹ nhàng thổi khí nóng phía trên, Doãn Nhạn Chi nhíu mày nhìn con gái ở phía xa một chút lại quay lại nhìn cậu thanh niên trước mặt: "Người có thể khiến cho Sắt Sắt yêu mến như vậy, hơn nữa thích lâu như vậy cũng không có buông tha, sợ rằng chỉ có một mình cậu."
Sau tháng đầu tiên Doãn Sắt mới tới nước Pháp, ngoại trừ việc liều mạng học tiếng Pháp thì chính là chảy nước mắt nghĩ tới Lục Dĩ Trạch ở Trung Quốc xa xôi.
Lúc ấy Doãn Nhạn Chi cũng không biết người tên Lục Dĩ Trạch này, chỉ là vào một đêm nào đấy, khi bà tới gian phòng của Doãn Sắt nhìn xem con gái ngủ có ngon hay không, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, mới phát hiện Doãn Sắt vẫn đang khóc.
Đêm hôm đó Doãn Sắt nói với bà về Lục Dĩ Trạch cả một đêm, cuối cùng Doãn Sắt lau nước mắt nói với bà: "Mẹ, hình như con đã có thể hiểu cha mẹ."
Hiểu vì sao lúc đó Doãn Nhạn Chi có thể bỏ xuống tất cả, rời xa bọn họ, tự mình hiểu tất cả mọi chuyện mà bao năm qua cô không hiểu, tất cả mọi chuyện cô đã oán giận bọn họ oán trách bọn họ.
Bà để tách cà phê trong tay xuống, nói với Lục Dĩ Trạch: "Tôi đối với Doãn Sắt mà nói, cũng không phải một bà mẹ tốt, năm nó tám tuổi tôi đã bỏ lại nó chạy đến nước Pháp, trong khoảng thời gian đó cũng chỉ gặp mặt mấy lần, gọi điện thoại thì không ít, nhưng cuối cùng vẫn là xa."
"Năm năm này nó tới nước Pháp, tôi mới có cơ hội đền bù cho nó, nhưng tôi hiểu rõ, lòng của nó không ở nước Pháp."
Bất tri bất giác thời gian đã qua một lúc lâu, Lục Dĩ Trạch vẫn luôn lắng nghe Doãn Nhạn Chi nói chuyện về Doãn Sắt, có lúc còn có thể nhắc tới cô khi còn bé, anh lập tức cúi đầu cười.
"Tôi giao Sắt Sắt cho cậu, hãy chăm sóc nó thật tốt." Lúc rời đi Doãn Nhạn Chi nhìn Lục Dĩ Trạch hài lòng nói.
"Chắc chắn sẽ như vậy."
Đứng dậy tiễn Doãn Nhạn Chi, anh đứng lên nhìn bóng dáng cô gái đang bận rộn phía đối diện kia, đứng yên thật lâu, cũng nhìn thật lâu.
Vào lúc này, điện thoại vang lên.
"Anh trai, em muốn về nhà."
Lúc Lục Liên Tiếu nói chuyện, mang theo tiếng khóc nức nở, nghe có vẻ tâm tình rất kém.
Trong khoảng thời gian này cô nghĩ muốn gặp Tiết Hà một lần, hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện, nhưng cửa chính phòng làm việc của Tiết Hà vĩnh viễn khép chặt với cô, thật vất vả mới tìm được anh, kéo anh lại rồi lại bị anh gạt sang một bên.
Mặt Tiết Hà lạnh lùng chỉ để lại cho cô một câu: "Liên Tiếu, tôi cũng cần thời gian."
Cần có thời gian để suy nghĩ xem phải nói thẳng tất cả mọi chuyện với cô như thế nào, nói ra tất cả, tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Nhưng Lục Liên Tiếu quá vội, khiến cho anh càng hoảng hốt hơn, cho nên anh mới lựa chọn không gặp.
"Anh, tuần sau em sẽ trở lại." Sau khi nói xong câu đó Lục Liên Tiếu nhanh chóng buông điện thoại xuống.
Lục Dĩ Trạch nhìn màn hình điện thoại tối đen thở dài, lại gọi cho Tiết Hà: "Mới vừa rồi Liên Tiếu gọi điện thoại cho tôi, nó nói nó muốn trở về."
"Lục Dĩ Trạch, thật xin lỗi." Tiết Hà lại xin lỗi một lần nữa, nhiều năm như vậy, anh đã nói vô số câu thật xin lỗi với người nhà họ Lục, đáng tiếc chỉ có một mình Lục Dĩ Trạch đón nhận.
Tình yêu của anh và Lục Liên Tiếu, có lẽ cũng chỉ có một mình Lục Dĩ Trạch hiểu.
"Tôi và Sắt Sắt muốn kết hôn, hi vọng đến lúc đó cậu có thể đến." Lục Dĩ Trạch nói trước cho Tiết Hà, cũng nói cho anh biết tính toán của mình, "Tôi muốn để cho cậu và Liên Tiếu làm phù dâu và phù rể trong hôn lễ."
"Đến hôm đó, sau khi cậu đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, tới hội trường hôn lễ thôi."
Điện thoại thật lâu chưa có tiếng đáp lại, Lục Dĩ Trạch chờ Tiết Hà bên kia trả lời chắc chắn, chắc là cậu ta đang suy nghĩ.
Thật lâu cuối cùng cũng có câu trả lời: "Được, tôi đồng ý với anh."
Hai nhà Từ - Lục gặp mặt, hẹn vào buổi chiều cuối tuần này, địa điểm là ở khách sạn Rig.
Trước khi xuất phát, Doãn Sắt đã đến nhà họ Từ, định đi cùng bọn họ đến đó.
Khi đó Hà Vân Chi đang ở bên trong phòng ngủ chải tóc, Từ Chấn Phi mặc quần áo xong xuôi, nói với Doãn Sắt đang đứng đợi ở cửa ra vào: "Chúng ta đi thôi."
Doãn Sắt vẫn đứng tại chỗ, chỉ chỉ vào phòng ngủ chỗ Hà Vân Chi còn đang chuẩn bị: "Dì Hà không đi cùng sao?"
Lúc Hà Vân Chi trang điểm xong cầm túi đi ra, trùng hợp lại nghe thấy đoạn đối thoại giữa Từ Chấn Phi và Doãn Sắt.
"Mấy ngày trước mẹ con đã trở về nước, cha đã nói trước với bà ấy là hôm nay bà ấy sẽ phải đến." Xoay người, thấy Hà Vân Chi đứng trước phòng ngủ, "Vân Chi, tôi và Sắt Sắt đi trước."
Hà Vân Chi ngồi ở trước bàn trang điểm chuẩn bị gần một giờ, lúc này mới được Từ Chấn Phi báo cho biết là sẽ không đưa mình theo.
Mất mác trong lòng bà hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt, nhưng thực sự là mình cũng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Mặc dù mình nuôi Doãn Sắt vài chục năm, nhưng rốt cuộc cũng không phải ruột thịt.
Hôm trước Từ Chấn Phi có đề cập đến ngày hôm nay với mình, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nói sẽ đưa mình theo.
Nhưng mà cũng đúng, loại chuyện như vậy vốn nên để cha mẹ đẻ của cô đi bàn bạc.
"Chốc lát nữa em cũng có hẹn bạn đi dạo phố." Phòng ngừa lúng túng, bà tùy tiện nói láo như vậy.
Doãn Sắt đứng ở đàng xa, thu hết tất cả vẻ mặt của mẹ kế vào trong mắt, biết Hà Vân Chi thật ra là đang định đi cùng bọn họ. Nhưng mà không thể thay đổi ý kiến của cha, cô không có vạch trần, nói tiếng hẹn gặp lại với Hà Vân Chi, đi cùng Từ Chấn Phi ra khỏi nhà trước.
. . . . . .
Khi tới Rig, Doãn Nhạn Chi đã đến, đang ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm với hai cha mẹ nhà họ Lục, thấy bọn họ tới liền ngừng nói chuyện. Lục Dĩ Trạch vẫn đang đứng chờ bọn họ ở cửa, dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.
Thời gian chờ thức ăn mang lên, Liên Ngọc Thanh phá vỡ không khí yên tĩnh này: "Tôi và cha của Dĩ Trạch mấy ngày nay cũng đã xem ngày, không bằng tổ chức hôn lễ vào ngày sinh nhật của Dĩ Trạch đi, ngày hai mươi tám tháng năm, như thế nào?"
Từ Chấn Phi nhìn nhìn Doãn Sắt, chỉ thấy cô sử dụng ánh mắt “Có thể” nhìn mình, gật đầu một cái: "Vậy thì quyết định vào ngày đó đi, về việc tổ chức hôn lễ và địa điểm, gần đây tôi cũng không quá bận, cứ thuận thế mà làm thôi."
Hai bên cũng đã đạt thành nhận thức chung ở rất nhiều phương diện, vốn Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt còn lo lắng hai nhà sẽ cãi vã bởi vì chuyện đã qua, cũng may Từ Chấn Phi và Lục Dật Phàm ít nhiều cũng suy tính đến tương lai của hai đứa bé, đè ép tính tình của mình.
Sau một bữa cơm, sáu người đi tới quán trà, tiếp tục nói chuyện kết hôn, lúc này cách ngày hai mươi tám tháng năm cũng không còn bao nhiêu ngày, bọn họ hy vọng có thể kết thúc trao đổi trong một lần.
Ngày đó, mãi cho đến rất khuya mới tàn cuộc, sau khi tiễn cha mẹ hai bên, Lục Dĩ Trạch lôi kéo tay Doãn Sắt lên đường về nhà.
"Lục Dĩ Trạch, bây giờ em vẫn có cảm giác là mình đang nằm mơ."
Doãn Sắt nói ra những ý nghĩ trong lòng mấy ngày qua, kể từ khi Lục Dĩ Trạch nói thích mình, cô đã bắt đầu cảm thấy tất cả đều không chân thật, nhất là bây giờ, cô và Lục Dĩ Trạch đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của bọn họ rồi.
"Ngốc, đều là thật." Lục Dĩ Trạch mỉm cười, cưng chiều xoa xoa đầu cô.
Đi tới cửa thang máy lầu một, Doãn Sắt dừng bước: "Lục Dĩ Trạch, anh có từng ghét em hay không?"
Lục Dĩ Trạch đưa tay nhấn nút thang máy, gật đầu một cái: "Có lẽ là khi biết mình bắt đầu thích em, anh đặc biệt chán ghét em, cảm thấy cả đời mình đều xong rồi."
"Nhưng đến bây giờ, chẳng những không có xong đời, ngược lại cảm thấy rất tốt đẹp có đúng hay không?"
Doãn Sắt nhạo báng nhìn Lục Dĩ Trạch trước mặt, mặt mày cong cong: "Thật ra thì bây giờ em, vẫn cảm thấy không chân thật."
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, sau khi Lục Dĩ Trạch đi vào, nhấn nút lên tầng nhà mình, kéo Doãn Sắt vẫn đang đứng nhìn anh vào thang máy, cô đụng vào ngực anh.
Lục Dĩ Trạch cúi đầu, hôn lên môi Doãn Sắt.
Hôn rất nhẹ, chỉ là lúc cuối cùng, Lục Dĩ Trạch nghịch ngợm cắn cô một cái, rất nhẹ, chỉ khiến Doãn Sắt cảm thấy có chút hơi đâu: "Hiện tại cảm thấy chân thật chưa?"
Đã lên đến tầng, anh kéo cô đi ra.
Thấy Doãn Sắt cười lắc đầu, anh tiếp tục hỏi: "Vậy có muốn thử một lần nữa hay không?"
Doãn Sắt cười hì hì lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, khi đang đi về phía trước bỗng dừng bước.
Lục Liên Tiếu đang đứng ở cửa, bên cạnh có rương hành lý của cô. Cô đứng ở nơi đó, mới đầu là nhìn chằm chằm sàn nhà, sau khi nghe thấy tiếng anh trai và Doãn Sắt trở về quay đầu lại, thấy rõ người đến, liền nói với cô gái đứng trước mặt mình.
"Từ Sắt Sắt, mình nhớ cậu lắm."