Trần Tự ở dưới lầu ký túc xá của Mạt Lê, anh cúi đầu nhìn di động trong tay mình, nhấn tới nhấn lui.
Số điện thoại của Mạt Lê đã hiện trên màn hình di động, nhưng Trần Tự vẫn không thể hạ quyết tâm ấn xuống.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ….
Trần Tự sốt ruột gãi đầu.
Hôm đó mình ăn phải gió gì chứ, lại đi gào thét với Mạt Lê…..
Haiz……….
Nghĩ đến vẻ mặt tự cậu lo liệu của Khưu Nghênh Nghênh, Trần Tự càng sốt ruột hơn. Anh khép lại điện thoại rồi nhét vào túi quần.
Vừa mới xoay người muốn đi, điện thoại trong túi anh vang lên.
Trần Tự lấy ra nhìn, lại là Mạt Lê gọi tới, anh dè dặt rồi nhanh chóng nhận máy.
“A lô…”
“Anh ở dưới lầu đi qua đi lại lâu thế muốn làm gì hả?”
“Ặc?”
“Ngẩng đầu!”
Trần Tự đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy Mạt Lê đang ló người ra ban công phòng ngủ ở lầu bảy nhìn anh.
Hai người cứ thế nhìn nhau từ xa.
“…………”
“…………”
“Sao anh không nói gì?”
“…Mạt Lê, em còn giận anh không?”
“Hở?”
“Thì mấy hôm trước anh gào thét với em…”
“À, em quên rồi…”
“………….”
“…Sao lại im nữa?”
“………….”
“Này??”
Trần Tự nhìn chăm chăm Mạt Lê ở lầu bảy, như là muốn nhìn thấu đáy lòng cô.
Hồi lâu sau, anh mới nói: “Mạt Lê, anh thích em.”
Mạt Lê cảm thấy hơi buồn cười: “…..Anh phát thần kinh gì đó hả……Sao lại đột nhiên nói những lời này…..”
Anh đứng thẳng, nói tiếp: “Mạt Lê, anh thật sự thích em.”
Cô mỉm cười: “Trần Tự, em cũng thích anh.”
“Bộp” một tiếng, pháo hoa rực rỡ nổ tung trong lòng Trần Tự.
Những lời này của Mạt Lê đẹp mắt như pháo hoa, khiến Trần Tự mê hoặc.
“Mạt Lê.”
“Hửm?”
“Anh không ra nước ngoài, anh ở lại với em, được không?”
“Chuyện này không tốt đâu, mẹ anh…”
“Em đừng lo tới mẹ anh!”
“…………”
“Mạt Lê, anh ở lại với em, được không?”
“….Được…..”
Nhận được câu này của cô, giờ đây anh tựa như luyện được tuyệt thế võ công, tứ chi trăm xương cốt, toàn thân khoan khoái.
“Mạt Lê, em xuống đi, chúng ta đi ăn cơm!”
“Bây giờ mới ba giờ rưỡi…”
“Xuống đi xuống đi! Chúng ta có thể đi uống trà chiều!”
“Ờ…”
Chuyện Trần Tự xuất ngoại, cứ thế bị mắc cạn.
Mặc dù mẹ Trần Tự rất hy vọng anh ra nước ngoài, nhưng bà cũng hết cách.
Ngày đó, ba người Mạt Lê, Khưu Nghênh Nghênh và Trần Tự ăn cơm cùng chỗ.
Trần Tự vốn ăn ngon lành với Mạt Lê rất không hài lòng với sự đột ngột xuất hiện của bóng đèn lớn Khưu Nghênh Nghênh, vì thế anh liên tục trừng mắt với Khưu Nghênh Nghênh.
Khưu Nghênh Nghênh bày ra bộ dạng vững chắc như núi thái sơn, cùng Mạt Lê vừa nói vừa cười, ăn rất vui vẻ.
Đột nhiên Khưu Nghênh Nghênh thốt ra một vấn đề: “Này này này, các cậu cảm thấy trong tương lai các cậu sẽ kết hôn chứ?”
“Không.”
“Có!”
Trần Tự và Mạt Lê đồng thời trả lời, chỉ là đáp án hoàn toàn khác nhau.
Khưu Nghênh Nghênh không thế nuốt xuống miếng cơm, toàn bộ đều phun ra: “Ha ha ha ha ha!”
Cười bừa bãi như vậy, khiến cho khách bên trong quán ăn nhỏ đều ném qua ánh mắt khinh thường.
Trần Tự cắn môi dưới, nhìn Mạt Lê.
Mạt Lê vô tội chớp mắt mấy cái với anh, rồi ăn cơm.
Lo ngại Khưu Nghênh Nghênh ở đây, Trần Tự không phát cáu, chỉ có thể chịu đựng căm uất tràn đầy, cũng ăn cơm!
Chia tay với Khưu Nghênh Nghênh rồi, Trần Tự liền nắm bả vai Mạt Lê: “Lời em nói ban nãy là thật lòng ư?!”
Mạt Lê cau mày, oán trách: “Trần Tự, anh nắm vai em đau quá.”
Trần Tự vội vàng thu lại mấy phần sức, anh khẩn thiết hỏi: “Lời em nói ban nãy chính là thật lòng ư?!”
Mạt Lê cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Tự nói: “Anh cảm thấy tình yêu thời học trò sẽ có kết quả sao?”
“Sao lại không?!”
“Sao lại có?”
“Sao lại không?!”
“……..Em không muốn cùng anh tiếp tục nói những lời không có dinh dưỡng này…”
Mạt Lê xoay người muốn đi, nhưng bị Trần Tự giữ chặt: “Này này! Thái độ của em nghiêm chỉnh một chút đi!”
Mạt Lê đành chịu: “Anh còn muốn em làm thế nào hả?”
“Em!”
Trần Tự giận quá, anh kéo Mạt Lê vào lòng, ôm cô thật chặt: “Anh không cho phép em tồn tại ý nghĩ muốn rời khỏi anh!”
“………..”
“Hai ta đến chết cũng không được chia lìa!”
“……Lời thoại của anh buồn nôn quá…….”
“Này! Anh nói nghiêm túc đấy!”
Mạt Lê ở trong lòng Trần Tự cười hờn dỗi, nói: “Em bị anh đánh bại rồi.”
Trần Tự thở dài một hơi, nói: “Anh mới là bị em đánh bại…”
Ánh nắng giữa hè khiến lòng người say mê, chiếu rọi tia nắng trên người chàng trai và cô gái.
Người qua lại trên đường, ồn áo náo nhiệt.
Thỉnh thoảng có một hai bác gái dừng bước, nhìn thấy Trần Tự và Mạt Lê ôm nhau, cảm thán: “Thanh xuân thật tốt.”
Ừ, thanh xuân thật tốt.
Trần Tự ở dưới lầu ký túc xá của Mạt Lê, anh cúi đầu nhìn di động trong tay mình, nhấn tới nhấn lui.
Số điện thoại của Mạt Lê đã hiện trên màn hình di động, nhưng Trần Tự vẫn không thể hạ quyết tâm ấn xuống.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ….
Trần Tự sốt ruột gãi đầu.
Hôm đó mình ăn phải gió gì chứ, lại đi gào thét với Mạt Lê…..
Haiz……….
Nghĩ đến vẻ mặt tự cậu lo liệu của Khưu Nghênh Nghênh, Trần Tự càng sốt ruột hơn. Anh khép lại điện thoại rồi nhét vào túi quần.
Vừa mới xoay người muốn đi, điện thoại trong túi anh vang lên.
Trần Tự lấy ra nhìn, lại là Mạt Lê gọi tới, anh dè dặt rồi nhanh chóng nhận máy.
“A lô…”
“Anh ở dưới lầu đi qua đi lại lâu thế muốn làm gì hả?”
“Ặc?”
“Ngẩng đầu!”
Trần Tự đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy Mạt Lê đang ló người ra ban công phòng ngủ ở lầu bảy nhìn anh.
Hai người cứ thế nhìn nhau từ xa.
“…………”
“…………”
“Sao anh không nói gì?”
“…Mạt Lê, em còn giận anh không?”
“Hở?”
“Thì mấy hôm trước anh gào thét với em…”
“À, em quên rồi…”
“………….”
“…Sao lại im nữa?”
“………….”
“Này??”
Trần Tự nhìn chăm chăm Mạt Lê ở lầu bảy, như là muốn nhìn thấu đáy lòng cô.
Hồi lâu sau, anh mới nói: “Mạt Lê, anh thích em.”
Mạt Lê cảm thấy hơi buồn cười: “…..Anh phát thần kinh gì đó hả……Sao lại đột nhiên nói những lời này…..”
Anh đứng thẳng, nói tiếp: “Mạt Lê, anh thật sự thích em.”
Cô mỉm cười: “Trần Tự, em cũng thích anh.”
“Bộp” một tiếng, pháo hoa rực rỡ nổ tung trong lòng Trần Tự.
Những lời này của Mạt Lê đẹp mắt như pháo hoa, khiến Trần Tự mê hoặc.
“Mạt Lê.”
“Hửm?”
“Anh không ra nước ngoài, anh ở lại với em, được không?”
“Chuyện này không tốt đâu, mẹ anh…”
“Em đừng lo tới mẹ anh!”
“…………”
“Mạt Lê, anh ở lại với em, được không?”
“….Được…..”
Nhận được câu này của cô, giờ đây anh tựa như luyện được tuyệt thế võ công, tứ chi trăm xương cốt, toàn thân khoan khoái.bg-ssp-{height:px}
“Mạt Lê, em xuống đi, chúng ta đi ăn cơm!”
“Bây giờ mới ba giờ rưỡi…”
“Xuống đi xuống đi! Chúng ta có thể đi uống trà chiều!”
“Ờ…”
Chuyện Trần Tự xuất ngoại, cứ thế bị mắc cạn.
Mặc dù mẹ Trần Tự rất hy vọng anh ra nước ngoài, nhưng bà cũng hết cách.
Ngày đó, ba người Mạt Lê, Khưu Nghênh Nghênh và Trần Tự ăn cơm cùng chỗ.
Trần Tự vốn ăn ngon lành với Mạt Lê rất không hài lòng với sự đột ngột xuất hiện của bóng đèn lớn Khưu Nghênh Nghênh, vì thế anh liên tục trừng mắt với Khưu Nghênh Nghênh.
Khưu Nghênh Nghênh bày ra bộ dạng vững chắc như núi thái sơn, cùng Mạt Lê vừa nói vừa cười, ăn rất vui vẻ.
Đột nhiên Khưu Nghênh Nghênh thốt ra một vấn đề: “Này này này, các cậu cảm thấy trong tương lai các cậu sẽ kết hôn chứ?”
“Không.”
“Có!”
Trần Tự và Mạt Lê đồng thời trả lời, chỉ là đáp án hoàn toàn khác nhau.
Khưu Nghênh Nghênh không thế nuốt xuống miếng cơm, toàn bộ đều phun ra: “Ha ha ha ha ha!”
Cười bừa bãi như vậy, khiến cho khách bên trong quán ăn nhỏ đều ném qua ánh mắt khinh thường.
Trần Tự cắn môi dưới, nhìn Mạt Lê.
Mạt Lê vô tội chớp mắt mấy cái với anh, rồi ăn cơm.
Lo ngại Khưu Nghênh Nghênh ở đây, Trần Tự không phát cáu, chỉ có thể chịu đựng căm uất tràn đầy, cũng ăn cơm!
Chia tay với Khưu Nghênh Nghênh rồi, Trần Tự liền nắm bả vai Mạt Lê: “Lời em nói ban nãy là thật lòng ư?!”
Mạt Lê cau mày, oán trách: “Trần Tự, anh nắm vai em đau quá.”
Trần Tự vội vàng thu lại mấy phần sức, anh khẩn thiết hỏi: “Lời em nói ban nãy chính là thật lòng ư?!”
Mạt Lê cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Tự nói: “Anh cảm thấy tình yêu thời học trò sẽ có kết quả sao?”
“Sao lại không?!”
“Sao lại có?”
“Sao lại không?!”
“……..Em không muốn cùng anh tiếp tục nói những lời không có dinh dưỡng này…”
Mạt Lê xoay người muốn đi, nhưng bị Trần Tự giữ chặt: “Này này! Thái độ của em nghiêm chỉnh một chút đi!”
Mạt Lê đành chịu: “Anh còn muốn em làm thế nào hả?”
“Em!”
Trần Tự giận quá, anh kéo Mạt Lê vào lòng, ôm cô thật chặt: “Anh không cho phép em tồn tại ý nghĩ muốn rời khỏi anh!”
“………..”
“Hai ta đến chết cũng không được chia lìa!”
“……Lời thoại của anh buồn nôn quá…….”
“Này! Anh nói nghiêm túc đấy!”
Mạt Lê ở trong lòng Trần Tự cười hờn dỗi, nói: “Em bị anh đánh bại rồi.”
Trần Tự thở dài một hơi, nói: “Anh mới là bị em đánh bại…”
Ánh nắng giữa hè khiến lòng người say mê, chiếu rọi tia nắng trên người chàng trai và cô gái.
Người qua lại trên đường, ồn áo náo nhiệt.
Thỉnh thoảng có một hai bác gái dừng bước, nhìn thấy Trần Tự và Mạt Lê ôm nhau, cảm thán: “Thanh xuân thật tốt.”
Ừ, thanh xuân thật tốt.