“Cậu đi chậm quá đấy!” Mạt Lê vỗ đầu Trần Tự một cái: “Cao lớn thế này có ích lợi gì chứ?”
Trần Tự khóc không ra nước mắt: “Chị hai, chị thử xách nhiều đồ thế này xem…”
“Hứ!” Mạt Lê khinh thường: “Nếu tôi là đàn ông thì chắc chắn tay phải xách đồ tay trái nắm tay bạn gái chạy cực kỳ nhanh~!”
Trần Tự vừa nhanh vừa chuẩn bắt được từ trung tâm: “Bạn gái?”
Mạt Lê đỏ mặt, ngượng nghịu đẩy Trần Tự một cái: “Thần kinh!” Sau đó cô chạy lên phía trước.
Trần Tự bị đẩy lảo đảo một cái, anh bất đắc dĩ muốn giơ tay lau mồ hôi, anh phát hiện tay mình đã mỏi nhừ nâng lên không nổi.
Nhớ tới ánh mắt sâu xa của Âu Tiểu Linh, Trần Tự đột nhiên suy nghĩ cẩn thận ám chỉ trong đó ——
Một mình đi leo núi với Mạt Lê, cậu hãy chuẩn bị làm việc cực nhọc không thù lao đi…
“Haiz…”
Thở dài một tiếng, Trần Tự cam chịu số phận đuổi theo.
Hết cách rồi, ai bảo mình lên thuyền kẻ trộm chứ?
Leo núi là đề nghị Trần Tự đưa ra.
Bởi vì anh ngửi được mùi nguy hiểm.
Đó là một buổi sáng chim chóc kêu hót chít chít không biết từ đâu, Trần Tự cảm thấy trong lòng cuống cuồng.
Anh trở người từ trên giường đứng dậy, vội vội vàng vàng mặc áo khoác, anh đi qua ngàn viện vạn khoa, không lo ngàn dặm mà đi tới học viện của Mạt Lê.
Vừa muốn gọi cho Mạt Lê nói với cô anh đến rồi, Trần Tự vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Mạt Lê đang phơi tấm chăn ở bãi cỏ bên kia.
Cô lùn Mạt Lê giờ phút này đang nhảy lên muốn phơi tấm chăn màu xanh lá mạ trên sợi dây kẽm ở trên cao, nhưng làm sao cũng không nhảy tới.
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, thổi trúng tấm chăn hơi mỏng như cô gái ngây thơ nổi bật trong gió nhẹ, thổi trúng mái tóc ngắn ngang tai của Mạt Lê bay loạn xạ.
Mặt trên của tấm chăn là đóa hoa hướng dương tung bay, như là muốn theo cơn gió cùng đi xa thẳng đến chân trời.
Trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, cô gái mặc váy màu nhạt dài tới đầu gối.
Trần Tự đột nhiên cảm thấy, có thể chạm vào cảm xúc hạnh phúc.
Lúc Mạt Lê hết đường xoay sở thì một bàn tay to kéo qua một góc chăn, rồi treo tấm chăn lên dây kẽm.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười nuông chiều của Trần Tự.
“Lần sau muốn phơi thứ gì to lớn thì gọi cho tôi.” Trần Tự nói.
Mạt Lê hừ một tiếng: “Ai thèm.”
Sau đó bọn họ cùng đi ăn cơm, bàn bạc chuyện đi leo núi ngày hôm sau.
Leo núi trở về, Trần Tự cảm thấy mình tựa như con búp bê lỏng lẻo, yếu ớt nằm sấp trên giường.
“Trần Tự sáng sớm hôm nay cậu đi đâu thế?”
Bạn cùng phòng vừa mới đánh bóng rổ về hỏi.
Một nụ cười treo trên hai má Trần Tự: “Cùng bạn gái đi leo núi.”
“Bạn gái?”
Bạn cùng phòng cao giọng, dường như rất ngạc nhiên.
Trần Tự chôn mặt trong gối, vui vẻ nói: “Phải. Bạn gái.”
Ngọt ngào từ chuyện đi leo núi còn chưa mở rộng thì một nam sinh xuất hiện, phá tan cuộc sống an nhàn của Trần Tự, chứng thực sự bất an của anh.
Trực giác của nam sinh, có đôi khi cũng giống như giác quan thứ sáu của nữ sinh, rất chính xác.
Anh chàng này, là đoàn trưởng của đoàn kịch nói trong học viện của Mạt Lê, tên là Nhiễm Tân.
Theo như lời Mạt Lê, Nhiễm Tân ngăn cản Mạt Lê giữa đường tan học trở về, mời cô đóng vai nữ chính Clara trong vở kịch của bọn họ được cải biên từ vở ba lê “Kẹp hạt dẻ”.
Trần Tự nghĩ rằng việc này không đơn giản như thế.
Trong một học viện to lớn có nhiều nữ sinh như vậy, Nhiễm Tân vì sao cản đường Mạt Lê?
“Cậu cho là mỗi người đều giống cậu có ý đồ sao.” Mạt Lê ở đầu dây bên kia khiển trách Trần Tự: “Học trưởng Nhiễm Tân nói cảm thấy tôi và Clara rất giống nhau đấy.”
Cậu cho là nam sinh muốn bắt chuyện với nữ sinh chỉ dùng một cách thôi sao? Nhiễm Tân này trá hình muốn hỏi số điện thoại của cậu đấy!
Trần Tự tức tối suy nghĩ, nhưng không nói thế với Mạt Lê.
Anh chỉ là cố nén cơn giận dữ, cố giữ bình tĩnh nói với Mạt Lê: “Diễn kịch thì được, nhưng cậu hãy cách xa cái tên Nhiễm Tân đó cho tôi!”
Trong lòng Mạt Lê cười trộm, nhưng nghiêm trang trả lời: “Tôi làm bạn với ai là chuyện của tôi. Cậu dựa vào gì mà quản tôi hả?”
Rắc một cái, Mạt Lê cúp máy.
Trần Tự ở đầu dây bên kia nhìn màn hình di động, anh nhịn không được mắng một câu thô tục ——
“Mẹ nó!”
Trần Tự tích cực tham gia đoàn kịch cuối cùng toại nguyện gặp được Nhiễm Tân.
Bộ dạng không đẹp trai bằng mình.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Tự về Nhiễm Tân.
Tảng đá lớn trong lòng buông xuống. Trần Tự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chứng kiến dáng vẻ diễn kịch của Nhiễm Tân, cảm giác nguy hiểm ập về Trần Tự lần nữa.
Nhìn thấy Nhiễm Tân vốn nhã nhặn nhưng khi diễn kịch lại như núi lửa bùng nổ tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ, Trần Tự cảm thấy ở trước mặt anh ta mình biến thành một thằng ngốc không biết trời cao đất rộng.
Khác nhau một trời một vực. Cảm giác từ thiên đường bay xuống địa ngục.
Tập kịch xong, trên đường trở về.
Trần Tự hỏi thăm dò Mạt Lê một câu: “Cậu cảm thấy Nhiễm Tân kia thế nào?”
Mạt Lê điềm nhiên như không nói một câu: “Rất tốt.”
Trần Tự sững sờ tại chỗ.
Rất tốt…tốt thế nào?
Mạt Lê đi đằng trước khẽ khàng cong khóe miệng.
Thỉnh thoảng đùa giỡn Trần Tự một chút cũng rất tốt.
Hì hì.
“Cậu đi chậm quá đấy!” Mạt Lê vỗ đầu Trần Tự một cái: “Cao lớn thế này có ích lợi gì chứ?”
Trần Tự khóc không ra nước mắt: “Chị hai, chị thử xách nhiều đồ thế này xem…”
“Hứ!” Mạt Lê khinh thường: “Nếu tôi là đàn ông thì chắc chắn tay phải xách đồ tay trái nắm tay bạn gái chạy cực kỳ nhanh~!”
Trần Tự vừa nhanh vừa chuẩn bắt được từ trung tâm: “Bạn gái?”
Mạt Lê đỏ mặt, ngượng nghịu đẩy Trần Tự một cái: “Thần kinh!” Sau đó cô chạy lên phía trước.
Trần Tự bị đẩy lảo đảo một cái, anh bất đắc dĩ muốn giơ tay lau mồ hôi, anh phát hiện tay mình đã mỏi nhừ nâng lên không nổi.
Nhớ tới ánh mắt sâu xa của Âu Tiểu Linh, Trần Tự đột nhiên suy nghĩ cẩn thận ám chỉ trong đó ——
Một mình đi leo núi với Mạt Lê, cậu hãy chuẩn bị làm việc cực nhọc không thù lao đi…
“Haiz…”
Thở dài một tiếng, Trần Tự cam chịu số phận đuổi theo.
Hết cách rồi, ai bảo mình lên thuyền kẻ trộm chứ?
Leo núi là đề nghị Trần Tự đưa ra.
Bởi vì anh ngửi được mùi nguy hiểm.
Đó là một buổi sáng chim chóc kêu hót chít chít không biết từ đâu, Trần Tự cảm thấy trong lòng cuống cuồng.
Anh trở người từ trên giường đứng dậy, vội vội vàng vàng mặc áo khoác, anh đi qua ngàn viện vạn khoa, không lo ngàn dặm mà đi tới học viện của Mạt Lê.
Vừa muốn gọi cho Mạt Lê nói với cô anh đến rồi, Trần Tự vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Mạt Lê đang phơi tấm chăn ở bãi cỏ bên kia.
Cô lùn Mạt Lê giờ phút này đang nhảy lên muốn phơi tấm chăn màu xanh lá mạ trên sợi dây kẽm ở trên cao, nhưng làm sao cũng không nhảy tới.
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, thổi trúng tấm chăn hơi mỏng như cô gái ngây thơ nổi bật trong gió nhẹ, thổi trúng mái tóc ngắn ngang tai của Mạt Lê bay loạn xạ.
Mặt trên của tấm chăn là đóa hoa hướng dương tung bay, như là muốn theo cơn gió cùng đi xa thẳng đến chân trời.
Trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, cô gái mặc váy màu nhạt dài tới đầu gối.
Trần Tự đột nhiên cảm thấy, có thể chạm vào cảm xúc hạnh phúc.
Lúc Mạt Lê hết đường xoay sở thì một bàn tay to kéo qua một góc chăn, rồi treo tấm chăn lên dây kẽm.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười nuông chiều của Trần Tự.
“Lần sau muốn phơi thứ gì to lớn thì gọi cho tôi.” Trần Tự nói.
Mạt Lê hừ một tiếng: “Ai thèm.”
Sau đó bọn họ cùng đi ăn cơm, bàn bạc chuyện đi leo núi ngày hôm sau.
Leo núi trở về, Trần Tự cảm thấy mình tựa như con búp bê lỏng lẻo, yếu ớt nằm sấp trên giường.
“Trần Tự sáng sớm hôm nay cậu đi đâu thế?”
Bạn cùng phòng vừa mới đánh bóng rổ về hỏi.
Một nụ cười treo trên hai má Trần Tự: “Cùng bạn gái đi leo núi.”
“Bạn gái?”
Bạn cùng phòng cao giọng, dường như rất ngạc nhiên.bg-ssp-{height:px}
Trần Tự chôn mặt trong gối, vui vẻ nói: “Phải. Bạn gái.”
Ngọt ngào từ chuyện đi leo núi còn chưa mở rộng thì một nam sinh xuất hiện, phá tan cuộc sống an nhàn của Trần Tự, chứng thực sự bất an của anh.
Trực giác của nam sinh, có đôi khi cũng giống như giác quan thứ sáu của nữ sinh, rất chính xác.
Anh chàng này, là đoàn trưởng của đoàn kịch nói trong học viện của Mạt Lê, tên là Nhiễm Tân.
Theo như lời Mạt Lê, Nhiễm Tân ngăn cản Mạt Lê giữa đường tan học trở về, mời cô đóng vai nữ chính Clara trong vở kịch của bọn họ được cải biên từ vở ba lê “Kẹp hạt dẻ”.
Trần Tự nghĩ rằng việc này không đơn giản như thế.
Trong một học viện to lớn có nhiều nữ sinh như vậy, Nhiễm Tân vì sao cản đường Mạt Lê?
“Cậu cho là mỗi người đều giống cậu có ý đồ sao.” Mạt Lê ở đầu dây bên kia khiển trách Trần Tự: “Học trưởng Nhiễm Tân nói cảm thấy tôi và Clara rất giống nhau đấy.”
Cậu cho là nam sinh muốn bắt chuyện với nữ sinh chỉ dùng một cách thôi sao? Nhiễm Tân này trá hình muốn hỏi số điện thoại của cậu đấy!
Trần Tự tức tối suy nghĩ, nhưng không nói thế với Mạt Lê.
Anh chỉ là cố nén cơn giận dữ, cố giữ bình tĩnh nói với Mạt Lê: “Diễn kịch thì được, nhưng cậu hãy cách xa cái tên Nhiễm Tân đó cho tôi!”
Trong lòng Mạt Lê cười trộm, nhưng nghiêm trang trả lời: “Tôi làm bạn với ai là chuyện của tôi. Cậu dựa vào gì mà quản tôi hả?”
Rắc một cái, Mạt Lê cúp máy.
Trần Tự ở đầu dây bên kia nhìn màn hình di động, anh nhịn không được mắng một câu thô tục ——
“Mẹ nó!”
Trần Tự tích cực tham gia đoàn kịch cuối cùng toại nguyện gặp được Nhiễm Tân.
Bộ dạng không đẹp trai bằng mình.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Tự về Nhiễm Tân.
Tảng đá lớn trong lòng buông xuống. Trần Tự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chứng kiến dáng vẻ diễn kịch của Nhiễm Tân, cảm giác nguy hiểm ập về Trần Tự lần nữa.
Nhìn thấy Nhiễm Tân vốn nhã nhặn nhưng khi diễn kịch lại như núi lửa bùng nổ tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ, Trần Tự cảm thấy ở trước mặt anh ta mình biến thành một thằng ngốc không biết trời cao đất rộng.
Khác nhau một trời một vực. Cảm giác từ thiên đường bay xuống địa ngục.
Tập kịch xong, trên đường trở về.
Trần Tự hỏi thăm dò Mạt Lê một câu: “Cậu cảm thấy Nhiễm Tân kia thế nào?”
Mạt Lê điềm nhiên như không nói một câu: “Rất tốt.”
Trần Tự sững sờ tại chỗ.
Rất tốt…tốt thế nào?
Mạt Lê đi đằng trước khẽ khàng cong khóe miệng.
Thỉnh thoảng đùa giỡn Trần Tự một chút cũng rất tốt.
Hì hì.