Trường đại học mà Trần Tự và Mạt Lê thi vào rất đặc biệt, học kỳ sau năm nhất mới huấn luyện quân sự.
Vì thế các sinh viên lợi dụng đoạn thời gian tốt đẹp của học kỳ này để tổ chức đủ loại hoạt động.
Vở kịch “Kẹp hạt dẻ” của Nhiễm Tân là một trong những hoạt động này.
Thế nhưng vở kịch này cuối cùng vẫn hủy bỏ.
Về việc này, Nhiễm Tân giải thích thế này ——
Trong vở kịch xuất hiện rất nhiều động vật, trong lúc nhất thời không tìm được nhiều diễn viên quần chúng như vậy. Hơn nữa phải dựng cảnh tượng ảo mộng trên sân khấu, rất khó khăn…
Trần Tự cười nhạt.
Đã nói anh ta trá hình muốn biết số điện thoại của Mạt Lê, giả dối.
Nhưng mà, cho dù Trần Tự phán đoán chính xác thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật Nhiễm Tân đã quen biết Mạt Lê.
Nhiễm Tân quen biết Mạt Lê, ván đã đóng thuyền.
Mà cho dù sự thật thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Mạt Lê tiếp tục phơi chăn. Trần Tự tiếp tục giúp Mạt Lê phơi chăn.
Đối với chuyện này, Trần Tự cảm thấy kỳ lạ, sao Mạt Lê có nhiều chăn để phơi nắng thế?
Đóa hoa hướng dương trên nền màu xanh lá mạ, gấu con đáng yêu trên nền màu vàng nhạt, đóa hoa nhỏ trên nền màu xanh nhạt, ca rô đan xen xanh dương…
Tung bay dưới ánh mặt trời, đậm đặc hơi thở thanh xuân.
Mỗi lần Trần Tự hỏi Mạt Lê vì sao thích phơi chăn như vậy, cô luôn giơ chăn lên, kề sát trên mặt, chẳng nói gì cả.
Sau đó bị Trần Tự hỏi đến bực bội, Mạt Lê mới nói: “Tôi chỉ muốn biết, mình sẽ không giống như Remedios, bị tấm chăn kéo bay lên trời.”
Trần Tự trợn tròn mắt.
Remedios*? Đây là cái gì?
(*) một nhân vật trong tiểu thuyết “Trăm năm cô đơn” của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez.
Biết mình không thể moi ra nội dung chi tiết từ miệng Mạt Lê, Trần Tự chạy lên mạng tra baidu.
Cảm ơn baidu, Trần Tự đã biết Remedios, đã biết câu chuyện Remedios phơi chăn kia.
Sau đó, anh mượn quyển “Trăm năm cô đơn” tại thư viện.
Đọc được hai đoạn, Trần Tự chẳng thấy hứng thú chút nào.
Đọc sách này không bằng đi chơi dota (một map chiến thuật đặc biệt hay của Warcraft).
Trần Tự nghĩ như vậy.
Vừa muốn ném quyển sách sang một bên, Trần Tự đột nhiên nhớ lại khi Mạt Lê nói những lời kia, vẻ mặt rất chân thành.
Vì sao Mạt Lê nhắc tới nhân vật trong sách này? Có phải quyển sách này có ý nghĩa quan trọng gì với Mạt Lê không?
Âm thầm suy nghĩ, Trần Tự không thể không tiếp tục kiên trì đọc tiếp.
Song, lật qua hai trang, anh rốt cuộc không trốn khỏi sự kêu gọi của sức mạnh tự nhiên, mê man ngủ thiếp đi.
Lại là một ngày ánh nắng tươi sáng thích hợp để phơi chăn.
“Quyển sách ‘Trăm năm cô đơn’ có cái gì hay?” Giúp Mạt Lê kéo thẳng chăn xong, Trần Tự như là tùy ý nói một câu: “Không hào hứng như ‘Ma giới’.”
Mạt Lê trợn mắt: “Cậu không biết thì đừng nói bừa.”
Mạt Lê vỗ chăn hai cái rồi tự mình bỏ đi.
“Hey! Mạt Lê cậu chờ tôi với!”
Trần Tự vội vàng đuổi theo.
Nhưng Mạt Lê đi nhanh như vậy, quả là giống như đang bay.
Trần Tự đành phải tăng tốc, cố gắng đuổi kịp tốc độ của Mạt Lê.
Người Mạt Lê tuy nhỏ, nhưng sức bật không thể khinh thường.
Hôm nay, Trần Tự đã hiểu rõ.
Sau ngày đó, chẳng hiểu tại sao Mạt Lê lạnh nhạt với Trần Tự.
Khiến cho Trần Tự không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ lời nói hôm đó của anh đã khiến cô tức giận?
Trần Tự nghiền ngẫm.
Nhưng mà hôm đó mình chưa nói gì mà, không phải nói quyển sách kia không cuốn hút sao?
Trần Tự nghĩ nghĩ liền lục ra quyển “Trăm năm cô đơn” trong đống đồ linh tinh, anh nhìn chằm chằm bìa mặt, giống như muốn đâm thủng hai lỗ lớn trên đó.
Nhìn hồi lâu, Trần Tự thở dài một tiếng.
Quyển sách này, không cuốn hút thật mà…
Sáng chủ nhật, Trần Tự ăn mặc chỉnh tề, muốn đi tìm Mạt Lê, hỏi cô, vì sao thái độ đối với anh lại đột nhiên từ sáng sủa trở thành âm u chứ.
Tới học viện của Mạt Lê, Trần Tự theo thói quen đi về phía bãi cỏ bên kia.
Mạt Lê quả nhiên đang phơi chăn.
Nhưng mà, đứng bên cạnh cô là một chàng trai.
Nhìn thấy hai người ở bãi cỏ bên kia vừa nói vừa cười, lửa giận trong đáy lòng Trần Tự bùng cháy lên.
“Hai người đang làm gì!”
Anh hét lớn một tiếng, như là hóa thành Tu La từ trời cao rớt xuống.
Mạt Lê và Nhiễm Tân giật nảy mình.
Thấy rõ người tới, Mạt Lê không vui nhìn Trần Tự: “Hét cái gì mà hét, chúng tôi không phải đang phơi chăn sao!”
Trần Tự đầu óc mơ màng bất ngờ tỉnh táo.
Đúng vậy, không phải là phơi chăn sao. Sao mình lại giống như ông chồng nổi giận bắt gian tại trận gào bậy kêu loạn thế?
Trần Tự ngượng ngùng nhìn Mạt Lê, rồi nhìn Nhiễm Tân, anh cười khô khan, không lời nào để nói.
Nhiễm Tân ngửi được sự bất thường, anh ta lịch sự khom người: “Mạt Lê, trong đoàn còn có việc, anh đi trước.”
“Vâng.”
Mạt Lê cười sáng lạn với Nhiễm Tân.
Trần Tự cảm thấy nụ cười kia thật chướng mắt.
Trần Tự chẳng vui chút nào khi Mạt Lê cười như thế với Nhiễm Tân.
Nhưng Mạt Lê dường như biết được tâm tư của anh, cô cười ngọt ngào như vậy, tựa như đóa hoa hướng dương nở rộ dưới ánh sáng mặt trời.
Nhiễm Tân đi xa, Trần Tự cố nén tức giận trong đáy lòng, anh nói với Mạt Lê: “Sau này cậu đừng cười như vậy với những nam sinh khác!”
Mạt Lê trải chăn ra, quay đầu liếc anh một cái: “Buồn cười. Cậu dựa vào gì mà quản tôi.”
“Dựa vào cái gì?!” Cơn giận của Trần Tự tăng vọt, rồi kéo Mạt Lê qua: “Chỉ bằng cái này!”
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa quế nở rộ vào tháng chín, tỏa ra mùi hương khắp sân.
Mây trắng lượn lờ trên bầu trời, cùng mặt trời tạo ra bóng râm, từng áng từng áng che đậy Trần Tự và Mạt Lê, lưới tình chặt chẽ không lơi lỏng.
Dựa theo tình tiết cẩu huyết của phim thần tượng bình thường, lần này Trần Tự cúi xuống, hẳn là hôn Mạt Lê.
Đáng tiếc, đây là sự thật, sự thật tàn khốc.
Trần Tự có lẽ trở thành nam chính tiêu chuẩn trong phim thần tượng, nhưng mà Mạt Lê sẽ không đóng vai nữ chính ngốc nghếch khao khát tình yêu.
Đương nhiên, tất cả sẽ không gây trở ngại đến nụ hôn của Trần Tự.
Thứ chân chính gây trở ngại đến nụ hôn của Trần Tự chính là, chiều cao của Mạt Lê và chiều cao của Trần Tự.
Trần Tự một mét tám ba vừa nhanh vừa chuẩn hôn tới Mạt Lê một mét năm lăm, quả là một nan đề có tính thách thức.
Vì thế, rất không tốt đẹp, cái miệng của Trần Tự đập vào trán của Mạt Lê.
Sau này, mỗi khi Mạt Lê nhắc tới chuyện này, Trần Tự luôn đỏ mặt, dùng miệng mình ngăn chặn con người nhỏ bé nói loạn xạ kia. Chiêu này dùng nhiều đến nỗi Trần Tự nghi ngờ dụng ý của Mạt Lê —— tiểu nha đầu này thực ra cũng muốn mình hôn cô ấy nhỉ?
Đương nhiên, đây là sau này hẵng nói.
Trần Tự lúc này chỉ có một ý nghĩ —— ông trời ơi, ông để con biến thành không khí đi!
Không hề nghi ngờ, đây là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời Trần Tự.
Nụ hôn đầu tiên của Trần Tự dâng hiến cho trán của Mạt Lê.
Thực sự cảm thấy vui mừng.
Trường đại học mà Trần Tự và Mạt Lê thi vào rất đặc biệt, học kỳ sau năm nhất mới huấn luyện quân sự.
Vì thế các sinh viên lợi dụng đoạn thời gian tốt đẹp của học kỳ này để tổ chức đủ loại hoạt động.
Vở kịch “Kẹp hạt dẻ” của Nhiễm Tân là một trong những hoạt động này.
Thế nhưng vở kịch này cuối cùng vẫn hủy bỏ.
Về việc này, Nhiễm Tân giải thích thế này ——
Trong vở kịch xuất hiện rất nhiều động vật, trong lúc nhất thời không tìm được nhiều diễn viên quần chúng như vậy. Hơn nữa phải dựng cảnh tượng ảo mộng trên sân khấu, rất khó khăn…
Trần Tự cười nhạt.
Đã nói anh ta trá hình muốn biết số điện thoại của Mạt Lê, giả dối.
Nhưng mà, cho dù Trần Tự phán đoán chính xác thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật Nhiễm Tân đã quen biết Mạt Lê.
Nhiễm Tân quen biết Mạt Lê, ván đã đóng thuyền.
Mà cho dù sự thật thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Mạt Lê tiếp tục phơi chăn. Trần Tự tiếp tục giúp Mạt Lê phơi chăn.
Đối với chuyện này, Trần Tự cảm thấy kỳ lạ, sao Mạt Lê có nhiều chăn để phơi nắng thế?
Đóa hoa hướng dương trên nền màu xanh lá mạ, gấu con đáng yêu trên nền màu vàng nhạt, đóa hoa nhỏ trên nền màu xanh nhạt, ca rô đan xen xanh dương…
Tung bay dưới ánh mặt trời, đậm đặc hơi thở thanh xuân.
Mỗi lần Trần Tự hỏi Mạt Lê vì sao thích phơi chăn như vậy, cô luôn giơ chăn lên, kề sát trên mặt, chẳng nói gì cả.
Sau đó bị Trần Tự hỏi đến bực bội, Mạt Lê mới nói: “Tôi chỉ muốn biết, mình sẽ không giống như Remedios, bị tấm chăn kéo bay lên trời.”
Trần Tự trợn tròn mắt.
Remedios? Đây là cái gì?
() một nhân vật trong tiểu thuyết “Trăm năm cô đơn” của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez.
Biết mình không thể moi ra nội dung chi tiết từ miệng Mạt Lê, Trần Tự chạy lên mạng tra baidu.
Cảm ơn baidu, Trần Tự đã biết Remedios, đã biết câu chuyện Remedios phơi chăn kia.
Sau đó, anh mượn quyển “Trăm năm cô đơn” tại thư viện.
Đọc được hai đoạn, Trần Tự chẳng thấy hứng thú chút nào.
Đọc sách này không bằng đi chơi dota (một map chiến thuật đặc biệt hay của Warcraft).
Trần Tự nghĩ như vậy.
Vừa muốn ném quyển sách sang một bên, Trần Tự đột nhiên nhớ lại khi Mạt Lê nói những lời kia, vẻ mặt rất chân thành.
Vì sao Mạt Lê nhắc tới nhân vật trong sách này? Có phải quyển sách này có ý nghĩa quan trọng gì với Mạt Lê không?
Âm thầm suy nghĩ, Trần Tự không thể không tiếp tục kiên trì đọc tiếp.
Song, lật qua hai trang, anh rốt cuộc không trốn khỏi sự kêu gọi của sức mạnh tự nhiên, mê man ngủ thiếp đi.
Lại là một ngày ánh nắng tươi sáng thích hợp để phơi chăn.
“Quyển sách ‘Trăm năm cô đơn’ có cái gì hay?” Giúp Mạt Lê kéo thẳng chăn xong, Trần Tự như là tùy ý nói một câu: “Không hào hứng như ‘Ma giới’.”
Mạt Lê trợn mắt: “Cậu không biết thì đừng nói bừa.”
Mạt Lê vỗ chăn hai cái rồi tự mình bỏ đi.
“Hey! Mạt Lê cậu chờ tôi với!”
Trần Tự vội vàng đuổi theo.
Nhưng Mạt Lê đi nhanh như vậy, quả là giống như đang bay.
Trần Tự đành phải tăng tốc, cố gắng đuổi kịp tốc độ của Mạt Lê.
Người Mạt Lê tuy nhỏ, nhưng sức bật không thể khinh thường.
Hôm nay, Trần Tự đã hiểu rõ.
Sau ngày đó, chẳng hiểu tại sao Mạt Lê lạnh nhạt với Trần Tự.
Khiến cho Trần Tự không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ lời nói hôm đó của anh đã khiến cô tức giận?bg-ssp-{height:px}
Trần Tự nghiền ngẫm.
Nhưng mà hôm đó mình chưa nói gì mà, không phải nói quyển sách kia không cuốn hút sao?
Trần Tự nghĩ nghĩ liền lục ra quyển “Trăm năm cô đơn” trong đống đồ linh tinh, anh nhìn chằm chằm bìa mặt, giống như muốn đâm thủng hai lỗ lớn trên đó.
Nhìn hồi lâu, Trần Tự thở dài một tiếng.
Quyển sách này, không cuốn hút thật mà…
Sáng chủ nhật, Trần Tự ăn mặc chỉnh tề, muốn đi tìm Mạt Lê, hỏi cô, vì sao thái độ đối với anh lại đột nhiên từ sáng sủa trở thành âm u chứ.
Tới học viện của Mạt Lê, Trần Tự theo thói quen đi về phía bãi cỏ bên kia.
Mạt Lê quả nhiên đang phơi chăn.
Nhưng mà, đứng bên cạnh cô là một chàng trai.
Nhìn thấy hai người ở bãi cỏ bên kia vừa nói vừa cười, lửa giận trong đáy lòng Trần Tự bùng cháy lên.
“Hai người đang làm gì!”
Anh hét lớn một tiếng, như là hóa thành Tu La từ trời cao rớt xuống.
Mạt Lê và Nhiễm Tân giật nảy mình.
Thấy rõ người tới, Mạt Lê không vui nhìn Trần Tự: “Hét cái gì mà hét, chúng tôi không phải đang phơi chăn sao!”
Trần Tự đầu óc mơ màng bất ngờ tỉnh táo.
Đúng vậy, không phải là phơi chăn sao. Sao mình lại giống như ông chồng nổi giận bắt gian tại trận gào bậy kêu loạn thế?
Trần Tự ngượng ngùng nhìn Mạt Lê, rồi nhìn Nhiễm Tân, anh cười khô khan, không lời nào để nói.
Nhiễm Tân ngửi được sự bất thường, anh ta lịch sự khom người: “Mạt Lê, trong đoàn còn có việc, anh đi trước.”
“Vâng.”
Mạt Lê cười sáng lạn với Nhiễm Tân.
Trần Tự cảm thấy nụ cười kia thật chướng mắt.
Trần Tự chẳng vui chút nào khi Mạt Lê cười như thế với Nhiễm Tân.
Nhưng Mạt Lê dường như biết được tâm tư của anh, cô cười ngọt ngào như vậy, tựa như đóa hoa hướng dương nở rộ dưới ánh sáng mặt trời.
Nhiễm Tân đi xa, Trần Tự cố nén tức giận trong đáy lòng, anh nói với Mạt Lê: “Sau này cậu đừng cười như vậy với những nam sinh khác!”
Mạt Lê trải chăn ra, quay đầu liếc anh một cái: “Buồn cười. Cậu dựa vào gì mà quản tôi.”
“Dựa vào cái gì?!” Cơn giận của Trần Tự tăng vọt, rồi kéo Mạt Lê qua: “Chỉ bằng cái này!”
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa quế nở rộ vào tháng chín, tỏa ra mùi hương khắp sân.
Mây trắng lượn lờ trên bầu trời, cùng mặt trời tạo ra bóng râm, từng áng từng áng che đậy Trần Tự và Mạt Lê, lưới tình chặt chẽ không lơi lỏng.
Dựa theo tình tiết cẩu huyết của phim thần tượng bình thường, lần này Trần Tự cúi xuống, hẳn là hôn Mạt Lê.
Đáng tiếc, đây là sự thật, sự thật tàn khốc.
Trần Tự có lẽ trở thành nam chính tiêu chuẩn trong phim thần tượng, nhưng mà Mạt Lê sẽ không đóng vai nữ chính ngốc nghếch khao khát tình yêu.
Đương nhiên, tất cả sẽ không gây trở ngại đến nụ hôn của Trần Tự.
Thứ chân chính gây trở ngại đến nụ hôn của Trần Tự chính là, chiều cao của Mạt Lê và chiều cao của Trần Tự.
Trần Tự một mét tám ba vừa nhanh vừa chuẩn hôn tới Mạt Lê một mét năm lăm, quả là một nan đề có tính thách thức.
Vì thế, rất không tốt đẹp, cái miệng của Trần Tự đập vào trán của Mạt Lê.
Sau này, mỗi khi Mạt Lê nhắc tới chuyện này, Trần Tự luôn đỏ mặt, dùng miệng mình ngăn chặn con người nhỏ bé nói loạn xạ kia. Chiêu này dùng nhiều đến nỗi Trần Tự nghi ngờ dụng ý của Mạt Lê —— tiểu nha đầu này thực ra cũng muốn mình hôn cô ấy nhỉ?
Đương nhiên, đây là sau này hẵng nói.
Trần Tự lúc này chỉ có một ý nghĩ —— ông trời ơi, ông để con biến thành không khí đi!
Không hề nghi ngờ, đây là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời Trần Tự.
Nụ hôn đầu tiên của Trần Tự dâng hiến cho trán của Mạt Lê.
Thực sự cảm thấy vui mừng.