Đối với chuyện không thể diễn vở kịch “Kẹp hạt dẻ”, Mạt Lê rất để ý.
Kỳ thật, cô chưa từng xem qua vở ba-lê. Nguyên do để ý là vì hồi trung học cô đã từng đọc truyện tranh về nó.
Bởi vì đã rất lâu nên Mạt Lê quên mất tên của bộ truyện tranh đó, cô chỉ nhớ nữ chính trong đó cũng là một người khá thấp, chỉ có một mét bốn chín, rất thích ba-lê, là Clara trong “Kẹp hạt dẻ”.
Mạt Lê có thiện cảm với đề tài ba-lê trong cuốn truyện, có lẽ là vì cuốn truyện tranh đầu tiên của cô là bộ truyện tranh “Đôi giày ruy băng” khiến cô cảm động.
Vì thế cho dù bộ truyện tranh này không hay, Mạt Lê vẫn nhớ rõ nữ chính ngốc nghếch trong đó.
Nữ nhân vật ấy không thông minh bằng Mạt Lê nhưng lại thấp giống Mạt Lê.
Diễn xuất hủy bỏ, Mạt Lê quen bận rộn tập kịch cảm thấy cuộc sống rỗng tuếch.
Vì thế cô càng thường xuyên phơi chăn.
Gần như mỗi ngày đều phơi, so với đăng chương truyện mới còn cần mẫn hơn.
Vì sao Mạt Lê thích phơi chăn như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản, cô thích mùi hương của mặt trời.
Remedios chẳng qua là nhất thời nói đùa với Trần Tự, không có chút quan hệ đến việc cô thích phơi chăn.
Mà Trần Tự đáng thương vẫn không hay biết gì, anh nhẫn nhịn ham muốn chơi game mà chống mắt đọc “Trăm năm cô đơn”.
Thật là người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Thế nhưng Mạt Lê thật sự rất thích quyển sách “Trăm năm cô đơn”. Cô khâm phục trí tưởng tượng bay bổng như vậy, yêu thích văn phong mơ mộng nhưng không sai sự thật thế này.
Cho dù tên nhân vật trong truyện vừa dài vừa khó nhớ thế nào đi chăng nữa.
Thích chính là thích. Không cần lý do.
Mà Trần Tự bị Nhiễm Tân khiến cho sứt đầu mẻ trán đã đưa ra một quyết định lớn lao —— dùng đường cong cứu quốc, xuống tay với nữ sinh trong phòng ký túc xá của Mạt Lê!
Thực ra phương pháp này là do một nữ sinh tên là Khưu Nghênh Nghênh nói ra.
Khưu Nghênh Nghênh cũng là một nữ sinh khá dũng mãnh.
Cô và Trần Tự là bạn quen nhau trên mạng đã được năm năm, quen biết nhau vào thời kỳ phòng chat trên mạng rất phổ biến. Đúng lúc hai người thi vào cùng học viện cùng trường đại học.
Duyên phận thật đúng là một thứ kỳ diệu.
Trần Tự thích Mạt Lê, Khưu Nghênh Nghênh là người đầu tiên biết được. Hơn nữa cô rất thích làm quân sư quạt mo cho Trần Tự, giúp anh nghĩ ra một số phương pháp lung tung để làm vui lòng Mạt Lê.
Hồi trung học, bởi vì Trần Tự chưa theo đuổi được Mạt Lê, Khưu Nghênh Nghênh rất khinh thường anh.
Tới đại học, cảm nhận được sự bất đắc dĩ và bất lực của Trần Tự, Khưu Nghênh Nghênh vô cùng khâm phục Mạt Lê.
Dùng lời của cô mà nói, chính là ——
Mạt Lê là một ngự tỷ mang khuôn mặt loli. Ở trước mặt cô ấy, Khưu Nghênh Nghênh tớ nhiều lắm chỉ là loli mang khuôn mặt ngự tỷ!
Thỉnh thoảng Trần Tự theo đuổi Mạt Lê đến phiền muộn, anh sẽ chạy đi tìm Khưu Nghênh Nghênh kể khổ.
Kể lể xong rồi, cuối cùng Trần Tự luôn thâm trầm nhìn Khưu Nghênh Nghênh nói: “Khưu Nghênh Nghênh, hai chúng ta ở bên nhau đi.”
Khưu Nghênh Nghênh trợn mắt: “Cậu coi như xong, cậu cũng không phải không biết chị hai đây thích ông chú.”
Trần Tự đau khổ không gì sánh bằng: “Vì sao vì sao?! Chẳng lẽ tớ không đủ đẹp trai sao?”
Khưu Nghênh Nghênh vung tay: “Cút! Đẹp trai dùng cái rắm! Cuối cùng không phải bị ăn sạch luôn à!”
Đối với chuyện này Trần Tự rất rối rắm.
Bạn nói đi đẹp trai như tôi bao nhiêu năm mới có một người hả?! Các nữ sinh đều coi tôi là báu vật hận không thể mỗi ngày đều chạy theo phía sau tôi, các bạn nói xem Mạt Lê và Khưu Nghênh Nghênh sao không thích tôi chứ?!
Không có thiên lý mà!
Đường cong cứu quốc của Trần Tự là con đường rất gian khổ.
Đừng nói đến lựa chọn đồ hối lộ, chỉ là điều tra bạn cùng phòng của Mạt Lê là ai cũng khiến anh tốn rất nhiều tâm sức.
“Cậu nói xem bác gái trông coi tòa nhà kia có phải khiếu thẩm mỹ vượt mức quy định không?” Trần Tự buồn bực cào tóc nói với Khưu Nghênh Nghênh: “Tại sao sắc đẹp của tớ không có một chút lực sát thương đối với bà ấy chứ?!”
Khưu Nghênh Nghênh trợn tròn mắt: “Thế nào? Còn chưa hỏi được tên bọn họ ư?”
“Đúng vậy…cái miệng của bà ấy như là vòi nước siết chặt, chẳng nói nửa câu với tớ.”
Khưu Nghênh Nghên vỗ tay đôm đốp, vui ơi là vui: “Dũng sĩ chân chính có gan đối mặt với cuộc sống thê lương, nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa ~ cậu nén bi thương đi ha ha ha ~”
Trần Tự mệt mỏi: “Cứ thế mãi, dũng sĩ tớ đây sẽ biến thành liệt sĩ…”
Khưu Nghênh Nghênh khinh thường: “Cậu đi ra ngoài đừng nói quen biết tớ, tớ không nhận nổi đâu.”
“………..”
Sau đó Khưu Nghênh Nghênh thật không thể nhìn được bộ dáng thất bại của Trần Tự, cô quyết định tự mình ra tay.
Khưu Nghênh Nghênh quả thật là người lợi hại, không chỉ dọc đường hỏi được phòng ngủ của Mạt Lê, còn làm thân với bạn cùng phòng của Mạt Lê.
“Đáng tiếc hôm đó Mạt Lê đi ra ngoài.” Khưu Nghênh Nghênh nói, “Tớ rất hy vọng có thể cùng cô ấy phát triển tình cảm lên một bậc đó ~!”
Nghe cô nói thế, Trần Tự âm thầm thở phào một hơi.
Cũng may hai người không gặp mặt, nếu gặp thì làm sao đây?! Nếu gặp nhau thì trái đất này còn chuyển động ư?!
Đối với chuyện không thể diễn vở kịch “Kẹp hạt dẻ”, Mạt Lê rất để ý.
Kỳ thật, cô chưa từng xem qua vở ba-lê. Nguyên do để ý là vì hồi trung học cô đã từng đọc truyện tranh về nó.
Bởi vì đã rất lâu nên Mạt Lê quên mất tên của bộ truyện tranh đó, cô chỉ nhớ nữ chính trong đó cũng là một người khá thấp, chỉ có một mét bốn chín, rất thích ba-lê, là Clara trong “Kẹp hạt dẻ”.
Mạt Lê có thiện cảm với đề tài ba-lê trong cuốn truyện, có lẽ là vì cuốn truyện tranh đầu tiên của cô là bộ truyện tranh “Đôi giày ruy băng” khiến cô cảm động.
Vì thế cho dù bộ truyện tranh này không hay, Mạt Lê vẫn nhớ rõ nữ chính ngốc nghếch trong đó.
Nữ nhân vật ấy không thông minh bằng Mạt Lê nhưng lại thấp giống Mạt Lê.
Diễn xuất hủy bỏ, Mạt Lê quen bận rộn tập kịch cảm thấy cuộc sống rỗng tuếch.
Vì thế cô càng thường xuyên phơi chăn.
Gần như mỗi ngày đều phơi, so với đăng chương truyện mới còn cần mẫn hơn.
Vì sao Mạt Lê thích phơi chăn như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản, cô thích mùi hương của mặt trời.
Remedios chẳng qua là nhất thời nói đùa với Trần Tự, không có chút quan hệ đến việc cô thích phơi chăn.
Mà Trần Tự đáng thương vẫn không hay biết gì, anh nhẫn nhịn ham muốn chơi game mà chống mắt đọc “Trăm năm cô đơn”.
Thật là người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Thế nhưng Mạt Lê thật sự rất thích quyển sách “Trăm năm cô đơn”. Cô khâm phục trí tưởng tượng bay bổng như vậy, yêu thích văn phong mơ mộng nhưng không sai sự thật thế này.
Cho dù tên nhân vật trong truyện vừa dài vừa khó nhớ thế nào đi chăng nữa.
Thích chính là thích. Không cần lý do.
Mà Trần Tự bị Nhiễm Tân khiến cho sứt đầu mẻ trán đã đưa ra một quyết định lớn lao —— dùng đường cong cứu quốc, xuống tay với nữ sinh trong phòng ký túc xá của Mạt Lê!
Thực ra phương pháp này là do một nữ sinh tên là Khưu Nghênh Nghênh nói ra.
Khưu Nghênh Nghênh cũng là một nữ sinh khá dũng mãnh.
Cô và Trần Tự là bạn quen nhau trên mạng đã được năm năm, quen biết nhau vào thời kỳ phòng chat trên mạng rất phổ biến. Đúng lúc hai người thi vào cùng học viện cùng trường đại học.
Duyên phận thật đúng là một thứ kỳ diệu.
Trần Tự thích Mạt Lê, Khưu Nghênh Nghênh là người đầu tiên biết được. Hơn nữa cô rất thích làm quân sư quạt mo cho Trần Tự, giúp anh nghĩ ra một số phương pháp lung tung để làm vui lòng Mạt Lê.
Hồi trung học, bởi vì Trần Tự chưa theo đuổi được Mạt Lê, Khưu Nghênh Nghênh rất khinh thường anh.
Tới đại học, cảm nhận được sự bất đắc dĩ và bất lực của Trần Tự, Khưu Nghênh Nghênh vô cùng khâm phục Mạt Lê.bg-ssp-{height:px}
Dùng lời của cô mà nói, chính là ——
Mạt Lê là một ngự tỷ mang khuôn mặt loli. Ở trước mặt cô ấy, Khưu Nghênh Nghênh tớ nhiều lắm chỉ là loli mang khuôn mặt ngự tỷ!
Thỉnh thoảng Trần Tự theo đuổi Mạt Lê đến phiền muộn, anh sẽ chạy đi tìm Khưu Nghênh Nghênh kể khổ.
Kể lể xong rồi, cuối cùng Trần Tự luôn thâm trầm nhìn Khưu Nghênh Nghênh nói: “Khưu Nghênh Nghênh, hai chúng ta ở bên nhau đi.”
Khưu Nghênh Nghênh trợn mắt: “Cậu coi như xong, cậu cũng không phải không biết chị hai đây thích ông chú.”
Trần Tự đau khổ không gì sánh bằng: “Vì sao vì sao?! Chẳng lẽ tớ không đủ đẹp trai sao?”
Khưu Nghênh Nghênh vung tay: “Cút! Đẹp trai dùng cái rắm! Cuối cùng không phải bị ăn sạch luôn à!”
Đối với chuyện này Trần Tự rất rối rắm.
Bạn nói đi đẹp trai như tôi bao nhiêu năm mới có một người hả?! Các nữ sinh đều coi tôi là báu vật hận không thể mỗi ngày đều chạy theo phía sau tôi, các bạn nói xem Mạt Lê và Khưu Nghênh Nghênh sao không thích tôi chứ?!
Không có thiên lý mà!
Đường cong cứu quốc của Trần Tự là con đường rất gian khổ.
Đừng nói đến lựa chọn đồ hối lộ, chỉ là điều tra bạn cùng phòng của Mạt Lê là ai cũng khiến anh tốn rất nhiều tâm sức.
“Cậu nói xem bác gái trông coi tòa nhà kia có phải khiếu thẩm mỹ vượt mức quy định không?” Trần Tự buồn bực cào tóc nói với Khưu Nghênh Nghênh: “Tại sao sắc đẹp của tớ không có một chút lực sát thương đối với bà ấy chứ?!”
Khưu Nghênh Nghênh trợn tròn mắt: “Thế nào? Còn chưa hỏi được tên bọn họ ư?”
“Đúng vậy…cái miệng của bà ấy như là vòi nước siết chặt, chẳng nói nửa câu với tớ.”
Khưu Nghênh Nghên vỗ tay đôm đốp, vui ơi là vui: “Dũng sĩ chân chính có gan đối mặt với cuộc sống thê lương, nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa ~ cậu nén bi thương đi ha ha ha ~”
Trần Tự mệt mỏi: “Cứ thế mãi, dũng sĩ tớ đây sẽ biến thành liệt sĩ…”
Khưu Nghênh Nghênh khinh thường: “Cậu đi ra ngoài đừng nói quen biết tớ, tớ không nhận nổi đâu.”
“………..”
Sau đó Khưu Nghênh Nghênh thật không thể nhìn được bộ dáng thất bại của Trần Tự, cô quyết định tự mình ra tay.
Khưu Nghênh Nghênh quả thật là người lợi hại, không chỉ dọc đường hỏi được phòng ngủ của Mạt Lê, còn làm thân với bạn cùng phòng của Mạt Lê.
“Đáng tiếc hôm đó Mạt Lê đi ra ngoài.” Khưu Nghênh Nghênh nói, “Tớ rất hy vọng có thể cùng cô ấy phát triển tình cảm lên một bậc đó ~!”
Nghe cô nói thế, Trần Tự âm thầm thở phào một hơi.
Cũng may hai người không gặp mặt, nếu gặp thì làm sao đây?! Nếu gặp nhau thì trái đất này còn chuyển động ư?!