Bị Khưu Nghênh Nghênh đả kích thật nặng Trần Tự buông tha kế hoạch này.
Quả thật, kế hoạch này rất ngoằn ngoèo. Đoán chừng tới lúc anh đánh bại phòng ngủ của Mạt Lê, thì Nhiễm Tân đã đánh chiếm Mạt Lê.
Đối với quan điểm này của Trần Tự, Khưu Nghênh Nghênh rất khinh thường.
“Hứ.” Khưu Nghênh Nghênh nói: “Cậu coi cô ấy là ai hả?! Cô ấy là Mạt Lê đó! Cậu là tinh phẩm trong đàn ông đuổi theo nhiều năm như vậy cũng không được!”
Trần Tự cũng chẳng nhẹ nhõm: “Nhưng tớ không bằng Nhiễm Tân một điểm, tớ luôn cảm thấy mình thiếu gì đó.”
Khưu Nghênh Nghênh bày ra vẻ mặt thương xót chúng sinh, vỗ lưng Trần Tự: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng!”
Kế hoạch mắc cạn, cuối cùng một làn gió thu thổi qua rơi rụng chiếc lá cuối cùng trên cây.
Nhánh cây trơ trọi báo với mọi người rằng —— mùa đông đến rồi.
Trần Tự nhìn bầu trời cao xa, thở dài ——
Lại sắp qua một năm…
Sắp đến đầu năm thứ ba Trần Tự theo đuổi Mạt Lê thì đã tới sinh nhật của Nhiễm Tân.
Bạn học của Nhiễm Tân tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ta rất lớn, kêu gọi cả trăm người tới.
Điều khiến Trần Tự cảm thấy rất kỳ lạ là, anh lại được Nhiễm Tân mời đến dự.
Đối với chuyện này, Mạt Lê giải thích: “Cậu xem bọn tôi luyện tập nhiều lần như vậy, người ta đương nhiên cảm thấy cậu quen thân thôi ~”
Trần Tự không còn gì để nói.
Sinh nhật của sinh viên chỉ là mấy hạng mục dưới đây ——
Ăn cơm, uống rượu, hát karaoke.
Trần Tự vốn muốn xem Nhiễm Tân mất mặt sau khi bị quá chén đến mới đồng ý đến ăn cơm, ai ngờ tửu lượng của anh ta tốt vậy!
Uống xong bàn này tới bàn khác, Nhiễm Tân vẫn đi đứng khá vững vàng, chẳng có chút dấu hiệu say rượu.
Trần Tự rất thất vọng, anh quay đầu nhìn về phía Mạt Lê ở bàn bên kia, phát hiện cô đang mỉm cười vui vẻ, ánh mắt không rời Nhiễm Tân như con bướm ở giữa mọi người.
Trong đáy lòng dâng lên chua xót, Trần Tự gọi người phục vụ mang rượu Ngũ Lương Dịch* lên.
(*) một loại rượu trắng được chưng cất từ năm loại ngũ cốc, trong đó có nếp và bo bo.
Người phục vụ vừa đặt chai rượu lên bàn thì Trần Tự đã chộp lấy ngay, rót hai ly lớn, cho đến khi Nhiễm Tân đến trước mặt.
Trần Tự không nói thừa, đưa ly rượu cho anh ta rồi nói hai chữ: “Cạn ly!”
Nhiễm Tân hơi ngơ ngác, quay đầu trông thấy chai rượu Ngũ Lương Dịch trên bàn, anh ta hiểu ra.
Nhận ly rượu, anh ta ngửa đầu uống hết không chừa tí nào.
Mọi người hoan hô: “Giỏi!”
Trần Tự cắn răng uống cạn ly này, rồi cầm chai rượu rót nữa.
Hai người anh tới tôi đi, vậy mà uống hết chai rượu Ngũ Lương Dịch.
Tức giận dưới đáy lòng tiêu tan một ít, tác dụng của rượu từ từ tới.
Trần Tự lảo đảo trở về chỗ ngồi, anh nhìn Mạt Lê nhìn thành cô có tận hai cái đầu.
Anh lấy di động gửi tin nhắn cho Khưu Nghênh Nghênh nói về việc này, ấn hồi lâu chẳng ấn ra được hai chữ.
Mạt Lê nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Tân đã đỏ bừng, cuối cùng sức chú ý của cô dừng trên người Trần Tự đang cố gắng soạn tin nhắn, cô nhíu mày.
Ăn xong bữa cơm này thì đại sảnh của khách sạn đã trở thành một đống hỗn độn.
Các nam sinh uống nhiều đều ồn ào muốn đi hát karaoke.
Trần Tự cảm thấy đầu mình choáng váng, nhưng trông thấy Mạt Lê đứng lên có ý cùng đi thì anh chống người đứng lên, nhờ một anh chàng còn khá tỉnh táo đỡ qua chỗ KTV.
Ngồi phịch xuống sofa, Trần Tự dùng khóe mắt liếc qua Nhiễm Tân. Tình trạng của anh ta cũng chẳng tốt bao nhiêu, đi đứng cũng lảo đảo.
Nhiễm Tân đặt một ghế lô lớn, một đám người phần phật ngồi xuống, nhét đầy ghế lô.
Người phục vụ vừa đưa mic qua thì Nhiễm Tân xoay về phía Mạt Lê: “Mạt Lê, em hát một bài cho tôi nghe được không?”
Trong tiếng suỵt của mọi người Mạt Lê đỏ mặt: “Hát bài gì?”
Nhiễm Tân cười nói: “Thì bài ‘Ấm áp’ của Lương Tịnh Như đi.”
Tên bài hát vừa nói ra khỏi miệng Nhiễm Tân, Trần Tự liền nhẹ nhõm.
Nhiễm Tân này chẳng có sức uy hiếp, anh ta hoàn toàn không hiểu Mạt Lê.
Mạt Lê không giống như cô gái trong bài hát của Lương Tịnh Như cứ chờ đợi tình yêu đến, so với Lương Tịnh Như, cô càng thích hợp hát ca khúc của Kim Hải Tâm.
Kim Hải Tâm, cô gái đã hát câu “Nếu em có thể yêu thì em cũng có thể quên”.
Cô gái có giọng hát độc đáo.
Một khắc đó, Trần Tự đột nhiên cảm thấy buồn cười, mình vậy mà còn ăn dấm chạy qua uống rượu cùng anh ta, thật là không hiểu chân lý biết người biết ta bách chiến bách thắng.
Nghĩ thế, Trần Tự muốn xóa tin nhắn soạn mãi không được định gửi cho Khưu Nghênh Nghênh.
Cái này không cần thiết nữa.
KTV là một việc rất dễ làm high bầu không khí.
Chỉ chốc lát sau mọi người vốn còn ngồi rụt rè bắt đầu trở thành bá chủ mic, ra sức giành mic.
Không ai chú ý tới không thấy Nhiễm Tân và Mạt Lê đâu.
Nằm trên sofa hồi lâu, Trần Tự cảm thấy mình hình như thanh tỉnh lại. Anh đứng lên co giãn gân cốt, rồi đi về phía cửa chính của ghế lô.
Anh muốn đến toilet rửa mặt cho tỉnh táo.
Khi đi qua hành lang sắp tới toilet, Trần Tự nghe được một âm thanh quen thuộc.
Anh đứng lại.
Mà ở cửa toilet, Nhiễm Tân nói với Mạt Lê: “Mạt Lê, tôi thích em."
Bị Khưu Nghênh Nghênh đả kích thật nặng Trần Tự buông tha kế hoạch này.
Quả thật, kế hoạch này rất ngoằn ngoèo. Đoán chừng tới lúc anh đánh bại phòng ngủ của Mạt Lê, thì Nhiễm Tân đã đánh chiếm Mạt Lê.
Đối với quan điểm này của Trần Tự, Khưu Nghênh Nghênh rất khinh thường.
“Hứ.” Khưu Nghênh Nghênh nói: “Cậu coi cô ấy là ai hả?! Cô ấy là Mạt Lê đó! Cậu là tinh phẩm trong đàn ông đuổi theo nhiều năm như vậy cũng không được!”
Trần Tự cũng chẳng nhẹ nhõm: “Nhưng tớ không bằng Nhiễm Tân một điểm, tớ luôn cảm thấy mình thiếu gì đó.”
Khưu Nghênh Nghênh bày ra vẻ mặt thương xót chúng sinh, vỗ lưng Trần Tự: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng!”
Kế hoạch mắc cạn, cuối cùng một làn gió thu thổi qua rơi rụng chiếc lá cuối cùng trên cây.
Nhánh cây trơ trọi báo với mọi người rằng —— mùa đông đến rồi.
Trần Tự nhìn bầu trời cao xa, thở dài ——
Lại sắp qua một năm…
Sắp đến đầu năm thứ ba Trần Tự theo đuổi Mạt Lê thì đã tới sinh nhật của Nhiễm Tân.
Bạn học của Nhiễm Tân tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ta rất lớn, kêu gọi cả trăm người tới.
Điều khiến Trần Tự cảm thấy rất kỳ lạ là, anh lại được Nhiễm Tân mời đến dự.
Đối với chuyện này, Mạt Lê giải thích: “Cậu xem bọn tôi luyện tập nhiều lần như vậy, người ta đương nhiên cảm thấy cậu quen thân thôi ~”
Trần Tự không còn gì để nói.
Sinh nhật của sinh viên chỉ là mấy hạng mục dưới đây ——
Ăn cơm, uống rượu, hát karaoke.
Trần Tự vốn muốn xem Nhiễm Tân mất mặt sau khi bị quá chén đến mới đồng ý đến ăn cơm, ai ngờ tửu lượng của anh ta tốt vậy!
Uống xong bàn này tới bàn khác, Nhiễm Tân vẫn đi đứng khá vững vàng, chẳng có chút dấu hiệu say rượu.
Trần Tự rất thất vọng, anh quay đầu nhìn về phía Mạt Lê ở bàn bên kia, phát hiện cô đang mỉm cười vui vẻ, ánh mắt không rời Nhiễm Tân như con bướm ở giữa mọi người.
Trong đáy lòng dâng lên chua xót, Trần Tự gọi người phục vụ mang rượu Ngũ Lương Dịch lên.
() một loại rượu trắng được chưng cất từ năm loại ngũ cốc, trong đó có nếp và bo bo.
Người phục vụ vừa đặt chai rượu lên bàn thì Trần Tự đã chộp lấy ngay, rót hai ly lớn, cho đến khi Nhiễm Tân đến trước mặt.
Trần Tự không nói thừa, đưa ly rượu cho anh ta rồi nói hai chữ: “Cạn ly!”
Nhiễm Tân hơi ngơ ngác, quay đầu trông thấy chai rượu Ngũ Lương Dịch trên bàn, anh ta hiểu ra.
Nhận ly rượu, anh ta ngửa đầu uống hết không chừa tí nào.
Mọi người hoan hô: “Giỏi!”
Trần Tự cắn răng uống cạn ly này, rồi cầm chai rượu rót nữa.
Hai người anh tới tôi đi, vậy mà uống hết chai rượu Ngũ Lương Dịch.bg-ssp-{height:px}
Tức giận dưới đáy lòng tiêu tan một ít, tác dụng của rượu từ từ tới.
Trần Tự lảo đảo trở về chỗ ngồi, anh nhìn Mạt Lê nhìn thành cô có tận hai cái đầu.
Anh lấy di động gửi tin nhắn cho Khưu Nghênh Nghênh nói về việc này, ấn hồi lâu chẳng ấn ra được hai chữ.
Mạt Lê nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Tân đã đỏ bừng, cuối cùng sức chú ý của cô dừng trên người Trần Tự đang cố gắng soạn tin nhắn, cô nhíu mày.
Ăn xong bữa cơm này thì đại sảnh của khách sạn đã trở thành một đống hỗn độn.
Các nam sinh uống nhiều đều ồn ào muốn đi hát karaoke.
Trần Tự cảm thấy đầu mình choáng váng, nhưng trông thấy Mạt Lê đứng lên có ý cùng đi thì anh chống người đứng lên, nhờ một anh chàng còn khá tỉnh táo đỡ qua chỗ KTV.
Ngồi phịch xuống sofa, Trần Tự dùng khóe mắt liếc qua Nhiễm Tân. Tình trạng của anh ta cũng chẳng tốt bao nhiêu, đi đứng cũng lảo đảo.
Nhiễm Tân đặt một ghế lô lớn, một đám người phần phật ngồi xuống, nhét đầy ghế lô.
Người phục vụ vừa đưa mic qua thì Nhiễm Tân xoay về phía Mạt Lê: “Mạt Lê, em hát một bài cho tôi nghe được không?”
Trong tiếng suỵt của mọi người Mạt Lê đỏ mặt: “Hát bài gì?”
Nhiễm Tân cười nói: “Thì bài ‘Ấm áp’ của Lương Tịnh Như đi.”
Tên bài hát vừa nói ra khỏi miệng Nhiễm Tân, Trần Tự liền nhẹ nhõm.
Nhiễm Tân này chẳng có sức uy hiếp, anh ta hoàn toàn không hiểu Mạt Lê.
Mạt Lê không giống như cô gái trong bài hát của Lương Tịnh Như cứ chờ đợi tình yêu đến, so với Lương Tịnh Như, cô càng thích hợp hát ca khúc của Kim Hải Tâm.
Kim Hải Tâm, cô gái đã hát câu “Nếu em có thể yêu thì em cũng có thể quên”.
Cô gái có giọng hát độc đáo.
Một khắc đó, Trần Tự đột nhiên cảm thấy buồn cười, mình vậy mà còn ăn dấm chạy qua uống rượu cùng anh ta, thật là không hiểu chân lý biết người biết ta bách chiến bách thắng.
Nghĩ thế, Trần Tự muốn xóa tin nhắn soạn mãi không được định gửi cho Khưu Nghênh Nghênh.
Cái này không cần thiết nữa.
KTV là một việc rất dễ làm high bầu không khí.
Chỉ chốc lát sau mọi người vốn còn ngồi rụt rè bắt đầu trở thành bá chủ mic, ra sức giành mic.
Không ai chú ý tới không thấy Nhiễm Tân và Mạt Lê đâu.
Nằm trên sofa hồi lâu, Trần Tự cảm thấy mình hình như thanh tỉnh lại. Anh đứng lên co giãn gân cốt, rồi đi về phía cửa chính của ghế lô.
Anh muốn đến toilet rửa mặt cho tỉnh táo.
Khi đi qua hành lang sắp tới toilet, Trần Tự nghe được một âm thanh quen thuộc.
Anh đứng lại.
Mà ở cửa toilet, Nhiễm Tân nói với Mạt Lê: “Mạt Lê, tôi thích em."