Hà Khúc lên xe phóng quán bar mà anh và mọi người hay đến, phục vụ nhận ra xe anh từ xa nên vội chạy lại mở cửa xe rồi nhận xe đi vào gara. Bước vào quán, chen ngang qua sảnh vài cô nàng liếc mắt đưa tình thế nhưng Hà Khúc chẳng buồn nhìn lại. 1 cô nàng lại gần tỏ vẻ muốn bắt chuyện thì Hà Khúc cắt ngang
“Lần sau nhé cưng!”
Cô gái bĩu môi quay người đi, Hà Khúc cho tay vào túi quần âu đi vào phòng bao. Mọi người trong phòng ăn ý nhận ra tâm trạng Hà Khúc có phần khác lạ.
Hôm nay Từ Linh không đi cùng Triệu Dĩnh mà là 1 cô gái khác. Cô gái này là sinh viên năm cuối anh vừa quen được hôm qua, bàn tay Triệu Dĩnh đặt trên đùi cô gái mơn trớn có phần thâm nhập vào bên trong, cô gái vùi đầu vào lồng ngực anh khẽ ậm ờ từ chối
Tiếp viên rót ly rượu rồi quỳ xuống thấp dù cho Hà Khúc. Chiếc áo dây ngắn cũn làm cô gái trông thập phần quyến rũ, bộ ngực như ẩn hiện, đôi chân dài mượt mà, khuôn mặt trang điểm đậm làm đàn ông điên đảo. Hà Khúc nhận lấy ly rượu, tay không quên lướt qua bầu ngực của cô tiếp viên
“Hôm nay tớ vừa xem mắt”
Hôm nay Anh Lam cùng Thành Ly đi chung và không mang theo bạn gái. Anh Lam nhếch miệng cười cợt
“Thì sao? Yêu người ta rồi à”
Hà Khúc trả lời khiến mọi người sững sờ nhìn
“Không yêu nhưng đang định cưới”
Triệu Dĩnh cho cô gái bên cạnh đi ra ngoài, 3 ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Hà Khúc cười khổ
“Nhưng bị người ta từ chối rồi”
3 người còn lại ăn ý tròn mắt ngạc nhiên, Triệu Dĩnh sôi nổi hơn hẳn, anh ngồi gần lại Hà Khúc tỏ vẻ thân mật khoát vai
“Con gái nhà ai vậy, xinh đẹp lắm à, Hà thiếu gia mà dám chê bai sao?”
“Ừ rất xinh đẹp, gia thế tốt, có học thức, có khí chất”
“Hoàn mỹ vậy à”
Triệu Dĩnh lên tiếng hỏi, xung quanh anh không thiếu các cô gái xinh đẹp, học vấn, giá thế tốt nhưng không ai hoàn mỹ như vậy hết
“Không hoàn mỹ đâu tính tình rất cứng rắn khó chìu”
“Người đẹp mà, ai mà không thế, ngon ngọt vài tiếng là ngoan ngay”
Hà Khúc cười giễu không trả lời, Triệu Dĩnh vẫn không buông tha
“Này tớ biết cô gái ấy không?”
“Biết”
“Là ai vậy?”
3 ánh mắt có ngạc nhiên có thâm sâu khó lường cũng có ánh mắt thấp thoáng ý cười sau khi nghe tên cô gái từ chối Hà Khúc
“Cô ấy tên Phương An Phương”
“Ồ, cô ấy từ chối thế nào”
Hà Khúc nhớ lại lúc đó, có lẽ sau này ảnh sẽ khó quên câu nói của cô gái nhỏ đó, anh có phần hâm mộ khi cô hiểu rõ mình cần gì và mình sẽ làm gì chứ không phải tạm bợ giống những người như anh
“Tôi gọi em là An Phương được không?”
“Tất nhiên rồi, tôi cũng sẽ gọi anh là Hà Khúc”
“An Phương này, tính ra chúng ta cũng rất có duyên, mà hiện tại tôi và em đều cần người kết hôn, em xem chúng ta có thể không?”
Hà Khúc chăm chú quan sát sắc mặt An Phương, ánh mắt từ ngạc nhiên dần tĩnh lặng, An Phương đặt 2 tay lên bàn nói rất nghiêm túc làm Hà Khúc không tự chủ ngồi thẳng lưng hơn
“Xin lỗi, mặc dù sau này như thế nào tôi không dám chắc nhưng… hiện tại… tôi không có hứng thú với anh, và tất nhiên điều kiện kết hôn đối với tôi trước hết là phải yêu nhau”
“Tình yêu là gì vậy An Phương?”
An Phương khẽ mỉm cười, tay khoáy nhẹ ly nước trái cây
“Có lẽ chỉ có nó mới có thể khiến tôi kết hôn, anh nghĩ xem, tôi có tiền, có nhà, có xe, có tài khoản ngân hàng với nhiều số 0, quan hệ xã giao tôi cũng có thì việc gì tôi phải gò bó làm việc mà tôi không thích”
Dựa lưng vào ghế, tầm mắt Hà Khúc như xoáy sâu vào con người An Phương, đây là 1 cô gái rất cá tính, điều làm nên sự cá tính này có phải là dựa trên những điều kiện mà cô ấy có
“Nếu em không có những điều kiện tốt đó thì em sẽ kết hôn sao?”
“Chắc là không, mà tôi cũng không chắc, cuộc sống của tôi là sống cho tôi, tôi sẽ cố gắng không làm việc mà mình không thích. Nếu là lúc đó có thể tôi sẽ đồng ý với ý kiến của anh hoặc là từ chối khéo léo mà không thẳng thừng như thế này”
Tất nhiên những điều này Hà Khúc sẽ không kể cho ai hết, kể làm gì khi nó chẳng hay ho mà làm mình mất mặt thêm.
Thành Ly trầm lặng không lên tiếng, anh cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi đứng dậy
“Tớ đi trước, hôm nay cứ ghi vào hoaa đơn của tớ”
Dừng xe trước khi nhà An Phương, Thành Ly hạ cửa kính xuống, lấy 1 điếu xì gà cắt bỏ phần đầu rồi châm lửa. Hương nồng đậm cũng khói ở trong khoang miệng ngày thường có thể khiến Thành Ly thoải mái thư giản nhưng bây giờ nó khiến cho anh thêm phần rối loạn, rít thêm vài hơi rồi quá ra ngoài Thành Ly bấm số An Phương, chuông đổ hồi lâu cũng có người bắt máy, không đợi An Phương nói Thành Ly đã cướp lời
“Tôi đang ở trước nhà cô”
“Ai thế?”
An Phương đưa điện thoại trước mặt nhìn lại số, sau khi xác nhận không quen cô hỏi lại
“Gặp ai, nhầm số rồi”
“Là tôi, Thành Ly”
Dừng hẳn lại vài giây, An Phương bỏ cây viết đang ghi dở, cô ngồi dựa lưng vào chiếc ghế xoay nhẹ đều 2 bên
“Ồ, anh bị đau ở đâu sao? Hôm nay tôi không đi làm, anh có thể đến bệnh viện sẽ có bác sĩ trực”
“Tôi có việc muốn gặp cô, đang ở dưới lầu”
“Ồ có việc gì sao, anh nói trong điện thoại không được à?”
Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 11h, An Phương lười biếng không muốn ra ngoài, thời tiết hôm nay cũng lạnh lắm hơn nữa cô cũng không biết giữa mình và Thành Ly có việc quan trọng gì để nói
Thành Ly bực dọc xoa mi tâm, cô nàng này sao không biết điều vậy, giọng anh trầm hẳn lại
“Cho cô 15 phút, cô không xuống thì tôi lên”
Đang định nói lại là anh biết số phòng tôi sao nhưng chưa kịp nói Thành Ly đã cúp máy. Và tất nhiên Thành Ly chỉ cần 1 cuộc gọi đừng nói số phòng mà ngay cả lý lịch 3 đời của cô anh cũng sẽ biết. An Phương thấy vội chiếc váy ngủ mỏng manh ra rồi rửa mặt xuống gặp Thành Ly
Hà Khúc lên xe phóng quán bar mà anh và mọi người hay đến, phục vụ nhận ra xe anh từ xa nên vội chạy lại mở cửa xe rồi nhận xe đi vào gara. Bước vào quán, chen ngang qua sảnh vài cô nàng liếc mắt đưa tình thế nhưng Hà Khúc chẳng buồn nhìn lại. cô nàng lại gần tỏ vẻ muốn bắt chuyện thì Hà Khúc cắt ngang
“Lần sau nhé cưng!”
Cô gái bĩu môi quay người đi, Hà Khúc cho tay vào túi quần âu đi vào phòng bao. Mọi người trong phòng ăn ý nhận ra tâm trạng Hà Khúc có phần khác lạ.
Hôm nay Từ Linh không đi cùng Triệu Dĩnh mà là cô gái khác. Cô gái này là sinh viên năm cuối anh vừa quen được hôm qua, bàn tay Triệu Dĩnh đặt trên đùi cô gái mơn trớn có phần thâm nhập vào bên trong, cô gái vùi đầu vào lồng ngực anh khẽ ậm ờ từ chối
Tiếp viên rót ly rượu rồi quỳ xuống thấp dù cho Hà Khúc. Chiếc áo dây ngắn cũn làm cô gái trông thập phần quyến rũ, bộ ngực như ẩn hiện, đôi chân dài mượt mà, khuôn mặt trang điểm đậm làm đàn ông điên đảo. Hà Khúc nhận lấy ly rượu, tay không quên lướt qua bầu ngực của cô tiếp viên
“Hôm nay tớ vừa xem mắt”
Hôm nay Anh Lam cùng Thành Ly đi chung và không mang theo bạn gái. Anh Lam nhếch miệng cười cợt
“Thì sao? Yêu người ta rồi à”
Hà Khúc trả lời khiến mọi người sững sờ nhìn
“Không yêu nhưng đang định cưới”
Triệu Dĩnh cho cô gái bên cạnh đi ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Hà Khúc cười khổ
“Nhưng bị người ta từ chối rồi”
người còn lại ăn ý tròn mắt ngạc nhiên, Triệu Dĩnh sôi nổi hơn hẳn, anh ngồi gần lại Hà Khúc tỏ vẻ thân mật khoát vai
“Con gái nhà ai vậy, xinh đẹp lắm à, Hà thiếu gia mà dám chê bai sao?”
“Ừ rất xinh đẹp, gia thế tốt, có học thức, có khí chất”
“Hoàn mỹ vậy à”
Triệu Dĩnh lên tiếng hỏi, xung quanh anh không thiếu các cô gái xinh đẹp, học vấn, giá thế tốt nhưng không ai hoàn mỹ như vậy hết
“Không hoàn mỹ đâu tính tình rất cứng rắn khó chìu”
“Người đẹp mà, ai mà không thế, ngon ngọt vài tiếng là ngoan ngay”
Hà Khúc cười giễu không trả lời, Triệu Dĩnh vẫn không buông tha
“Này tớ biết cô gái ấy không?”
“Biết”
“Là ai vậy?”
ánh mắt có ngạc nhiên có thâm sâu khó lường cũng có ánh mắt thấp thoáng ý cười sau khi nghe tên cô gái từ chối Hà Khúc
“Cô ấy tên Phương An Phương”
“Ồ, cô ấy từ chối thế nào”
Hà Khúc nhớ lại lúc đó, có lẽ sau này ảnh sẽ khó quên câu nói của cô gái nhỏ đó, anh có phần hâm mộ khi cô hiểu rõ mình cần gì và mình sẽ làm gì chứ không phải tạm bợ giống những người như anh
“Tôi gọi em là An Phương được không?”
“Tất nhiên rồi, tôi cũng sẽ gọi anh là Hà Khúc”
“An Phương này, tính ra chúng ta cũng rất có duyên, mà hiện tại tôi và em đều cần người kết hôn, em xem chúng ta có thể không?”
Hà Khúc chăm chú quan sát sắc mặt An Phương, ánh mắt từ ngạc nhiên dần tĩnh lặng, An Phương đặt tay lên bàn nói rất nghiêm túc làm Hà Khúc không tự chủ ngồi thẳng lưng hơn
“Xin lỗi, mặc dù sau này như thế nào tôi không dám chắc nhưng… hiện tại… tôi không có hứng thú với anh, và tất nhiên điều kiện kết hôn đối với tôi trước hết là phải yêu nhau”
“Tình yêu là gì vậy An Phương?”
An Phương khẽ mỉm cười, tay khoáy nhẹ ly nước trái cây
“Có lẽ chỉ có nó mới có thể khiến tôi kết hôn, anh nghĩ xem, tôi có tiền, có nhà, có xe, có tài khoản ngân hàng với nhiều số , quan hệ xã giao tôi cũng có thì việc gì tôi phải gò bó làm việc mà tôi không thích”
Dựa lưng vào ghế, tầm mắt Hà Khúc như xoáy sâu vào con người An Phương, đây là cô gái rất cá tính, điều làm nên sự cá tính này có phải là dựa trên những điều kiện mà cô ấy có
“Nếu em không có những điều kiện tốt đó thì em sẽ kết hôn sao?”
“Chắc là không, mà tôi cũng không chắc, cuộc sống của tôi là sống cho tôi, tôi sẽ cố gắng không làm việc mà mình không thích. Nếu là lúc đó có thể tôi sẽ đồng ý với ý kiến của anh hoặc là từ chối khéo léo mà không thẳng thừng như thế này”
Tất nhiên những điều này Hà Khúc sẽ không kể cho ai hết, kể làm gì khi nó chẳng hay ho mà làm mình mất mặt thêm.
Thành Ly trầm lặng không lên tiếng, anh cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi đứng dậy
“Tớ đi trước, hôm nay cứ ghi vào hoaa đơn của tớ”
Dừng xe trước khi nhà An Phương, Thành Ly hạ cửa kính xuống, lấy điếu xì gà cắt bỏ phần đầu rồi châm lửa. Hương nồng đậm cũng khói ở trong khoang miệng ngày thường có thể khiến Thành Ly thoải mái thư giản nhưng bây giờ nó khiến cho anh thêm phần rối loạn, rít thêm vài hơi rồi quá ra ngoài Thành Ly bấm số An Phương, chuông đổ hồi lâu cũng có người bắt máy, không đợi An Phương nói Thành Ly đã cướp lời
“Tôi đang ở trước nhà cô”
“Ai thế?”
An Phương đưa điện thoại trước mặt nhìn lại số, sau khi xác nhận không quen cô hỏi lại
“Gặp ai, nhầm số rồi”
“Là tôi, Thành Ly”
Dừng hẳn lại vài giây, An Phương bỏ cây viết đang ghi dở, cô ngồi dựa lưng vào chiếc ghế xoay nhẹ đều bên
“Ồ, anh bị đau ở đâu sao? Hôm nay tôi không đi làm, anh có thể đến bệnh viện sẽ có bác sĩ trực”
“Tôi có việc muốn gặp cô, đang ở dưới lầu”
“Ồ có việc gì sao, anh nói trong điện thoại không được à?”
Liếc nhìn đồng hồ đã điểm h, An Phương lười biếng không muốn ra ngoài, thời tiết hôm nay cũng lạnh lắm hơn nữa cô cũng không biết giữa mình và Thành Ly có việc quan trọng gì để nói
Thành Ly bực dọc xoa mi tâm, cô nàng này sao không biết điều vậy, giọng anh trầm hẳn lại
“Cho cô phút, cô không xuống thì tôi lên”
Đang định nói lại là anh biết số phòng tôi sao nhưng chưa kịp nói Thành Ly đã cúp máy. Và tất nhiên Thành Ly chỉ cần cuộc gọi đừng nói số phòng mà ngay cả lý lịch đời của cô anh cũng sẽ biết. An Phương thấy vội chiếc váy ngủ mỏng manh ra rồi rửa mặt xuống gặp Thành Ly