- Sa Sa! Băng Băng!
Bạch Vân Tuyết gọi hai người khi họ đang rất chăm chú vào việc chọn trang phục cho buổi sinh nhật của Lý Châu Sa sắp tới nên họ chỉ trả lời hờ hững:
- Hửm?
- Tạ Vĩ Kỳ mời tớ đi ăn tối nay.
Nghe đến cái tên Tạ Vĩ Kỳ sự chú ý của cả hai lập tức được tập trung lại vào Bạch Vân Tuyết.
Lý Châu Sa gấp gáp hỏi:
- Vậy cậu đã đồng ý chưa?
- Đang suy nghĩ.
- Còn gì để suy nghĩ chứ.
Đưa điện thoại đây tớ trả lời cho nè.
- Này này.
Đừng vậy.
Không cần trả lời anh ta dễ dàng vậy được.
Vân Hải Băng liền ngăn cản, cô không hề thích anh chàng Tạ Vĩ Kỳ này.
Có vài lần cô đã nhìn thấy ánh mắt của anh ta với người bạn thân của cô không phải là ý tốt nên rất đề phòng.
- Vân Hải Băng tiểu thư à, cậu đừng có học theo mấy ông bố ở nhà chứ.
Cứ như vậy Tuyết Tuyết đáng yêu của chúng ta sẽ ế mất.
- Còn cậu đấy Lý tiểu thư à, Tuyết Tuyết không cần gấp gáp tìm hiểu anh ta hiểu không.
- Tớ định sẽ từ chối.
– Bạch Vân Tuyết thản nhiên nói.
- Hả tại sao chứ? – Lý Châu Sa hốt hoảng.
- Đúng rồi vậy là tốt đấy.
Phải cứng rắn không được dễ dãi.
– Vân Hải Băng lại vô cùng đắc ý.
- Tớ chưa nhớ mặt anh ta.
Bạch Vân Tuyết thẫn thờ nói khiến hai người bạn vô cùng cạn lời, mọi lời khuyên trong lòng đều được nuốt vào trong.
- Hay để tớ dẫn cậu đến.
– Lý Châu Sa nhanh nhảu.
- Tớ lười.
– Bạch Vân Tuyết ngập ngừng
Hai người bạn ôm trán suy sụp trước sự ỷ lại của bạn mình.
- Rồi cậu muốn sao đây? – Vân Hải Băng hỏi thẳng ý định của cô.
- Hai người đi với mình đi.
- Hai người hẹn họ bọn mình đi làm gì? – Hải Băng không hề muốn trở thành bóng đèn.
- Cũng có lý nhưng anh ta có ngại không? – Lý Châu Sa hỏi.
- Không đâu.
Lần trước tớ đã nói rằng mỗi lần đi đều sẽ dẫn bạn rồi.
Bạch Vân Tuyết vô cùng hào hứng nói.
Lý Châu Sa lập tức đáp ứng nhưng nhị tiểu thư Vân gia lại không hề muốn đi.
Chỉ đến khi Bạch Vân Tuyết và Lý Châu Sa mỗi người một bên ôm tay cô làm nũng thì mới có thể khiến cô chịu thua mà chấp nhận.
- Chào các em, anh xin lỗi đáng ra anh phải là người đến đón ba em nhưng lại để ba người chờ rồi.
Ở công ty có chút chuyện nên đến giờ mới có thể xong việc được
Tạ Vĩ Kỳ vội vàng chạy đến trước mặt ba cô gái áy náy nói lời xin lỗi.
Cả ba vẫy tay nói không sao, Lý Châu Sa hào sảng nói:
- Không sao đâu a.
Tụi em mới phải xin lỗi vì xen vào cuộc hẹn của hai người chứ.
- Ầy đừng vậy.
Có hai em đi chung tiểu Tuyết mới có thể thoải mái nói chuyện với anh hơn.
Anh phải cảm ơn em mới phải chứ.
- Anh Vĩ Kỳ nói chuyện thật ngọt.
Màn khách sáo qua lại của Châu Sa và Tạ Vĩ Kỳ khiến cho Vân Hải Băng không mấy vui vẻ.
Cô cực không ưng những anh chàng giỏi đưa đẩy như anh chàng này.
- Hôm nay anh lại có vinh hạnh được mời ba người đẹp.
Mọi người gọi món đi.
- Vậy thì tụi em không khách sáo nha.
Nói gì chứ tới việc chọn món không ai nhanh bằng Bạch Vân Tuyết.
Cả gia đình ai cũng biết cô vô cùng kén ăn nên đi đâu cũng để cô gọi món trước.
- Một kinh nghiệm có thể truyền lại cho anh rằng lần sau đi ăn với Tuyết Tuyết anh cứ để cậu ấy gọi món.
Cậu ấy kén ăn kinh khủng lắm.
Lý Châu Sa nói với Tạ Vĩ Kỳ nhưng anh lại mỉm cười không hề để ý nói:
- Không sao.
Em ấy thích ăn gì anh đều có thể chiều.
Con gái là công chúa để nâng niu mà con trai dễ nuôi nên sao cũng được hết.
- UI!!!
Lý Châu Sa ghen tị kêu lên còn Vân Hải Băng dè chừng lườm tên đàn ông trước mặt.
Trong khi hai bạn đang lo lắng vì chuyện tình cảm của mình thì Bạch Vân Tuyết bên này vẫn đang vui vẻ chọn đồ ăn không quan tâm đ ến sự đời.
Tạ Vĩ Kỳ quan tâm hỏi cô:
- Em đã quen với công việc mới chưa?
Bạch Vân Tuyết như được gãi đúng chỗ ngứa liền ra sức nói xấu sếp của mình.
- Công việc rất ổn.
Mọi người cũng rất quan tâm và tốt với em.
Chỉ có mỗi tên sếp thôi á.
Không hiểu sao mà cứ thích làm khó em cả ngày.
- Lại có chuyện đó sao?bg-ssp-{height:px}
- Còn phải nói.
Mới ngày đầu mà hắn giao cho em một chồng tài liệu cao hơn mặt bắt em học thuộc mai báo cáo lại cho hắn.
Hai người bạn bên cạnh cười cứng ngắc, rõ ràng Vân Tuyết đang nói quá.
Tuy nhiên Tạ Vĩ Kỳ lại không hề để tâm mà chỉ chú ý đến chuyện của Vân Tuyết:
- Ngày đầu mà bắt ép người ta như vậy.
Tên này chắc phải bị ghét lắm.
- Đúng vậy.
Mặt mũi thì có chút đẹp trai mà lúc nào cũng như đi đưa đám khó chịu chết được.
Hắn không thấy em cực khổ hắn chết hay sao á.
- Hắn còn làm gì em sao?
- Đáng ghét lắm.
Hắn bảo em làm việc mà bắt bẻ em đủ điều.
Em tức á.
- Anh thấy có lỗi quá.
Hay em nghỉ ở đó đi.
- Không được.
Em sẽ phải khiến hắn cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm.
Ba người còn lại dở khóc dở cười trước câu nói của Vân Tuyết, cảm giác như cô đã bị người ta ép vào đường cùng và giờ là lúc vùng lên trả thù vậy.
Mặc dù những chuyện cô kể toàn dùng cả cú pháp làm quá và phóng đại.
- Tiểu Tuyết thật có ý chí phấn đấu.
- Đương nhiên rồi.
Em giỏi mà.
Lý Châu Sa hoàn toàn sụp đổ trước sự ngây thơ của cô bạn thân thực sự ế vì thực lực này.
Tốc độ kết thúc câu chuyện của Bạch Vân Tuyết nhanh đến không ngờ hoàn toàn không để một kẽ hở để cho đối phương tiếp tục câu chuyện.
Vân Hải Băng bên này lại rất hài lòng nén nụ cười vui sướng trong lòng.
Bạch Vân Tuyết thì vẫn ngây ngô không hiểu gương mặt đầy vẻ khó xử của Tạ Vĩ Kỳ.
Vẫn đành phải để cho cô bạn thân tiểu thư cứu nguy:
- Tiểu Tuyết có sức sống tốt lắm không phải lo đâu.
Chúng ta đi chơi đừng nên đem chuyện công việc chứ.
Tạ Vĩ Kỳ đang gãi đầu cười trừ thì đồ ăn được đưa lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng giúp anh lại có câu chuyện để nói:
- À tiểu Tuyết, nãy Châu Sa nói em kén ăn.
Vậy có món nào em không ăn được sao?
Lý Châu Sa lén lút giơ ngón cái về phía anh khen ngợi anh đã chọn đúng chủ đề.
Riêng về vấn đề ăn uống Bạch Vân Tuyết có rất nhiều hứng thú để nói và có thể nói cả ngày không chán.
- Ui nhiều lắm.
Em không thể ăn những món rau đắng, những món liên quan đến giá, hải sản cũng phải chọn lọc và đặc biệt em không thể ăn nấm.
- Sao vậy em bị dị ứng sao?
- Mấy món kia chỉ là em không thích ăn hoặc không thể ăn nhiều thôi.
Còn với nấm là dị ứng luôn ấy, đặc biệt là mấy loại nấm trên núi.
- Vậy tất cả các món có nấm em đều không thể ăn được sao?
- Cũng không hẳn đâu ạ.
Có thể ăn được một chút một hai miếng thì không sao nhưng nếu ăn nhiều thì sẽ bị như chóng mặt, đau đầu nhiều hơn thì khó thở rồi nổi mẩn đỏ.
Ui nói chung em sẽ không đụng vào nấm.
- Không biết anh Tạ hỏi kỹ vậy để làm gì? – Hải Băng cảnh giác hỏi anh.
- Anh cũng nên biết để nếu muốn đặt đồ ăn cho tiểu Tuyết thì còn né chứ.
- Nếu anh muốn mua đồ ăn cho tiểu Tuyết thì em có lời khuyên cho anh là hãy chọn đồ ngọt đặc biệt là các món có liên quan đến cacao, cà phê và trái cây.
Bao đổ.
– Lý Châu Sa vừa nói vừa nháy mắt với anh.
Tạ Vĩ Kỳ cười dịu dàng nhìn Bạch Vân Tuyết đang nghĩ tới những món bánh ngọt thơm ngon.
Cô không nhịn được mà trách bạn thân:
- Nhắc làm gì để tớ thèm rồi.
Tạ Vĩ Kỳ lập tức chớp cơ hội:
- Vậy để lát nữa chúng ta đi uống trà và ăn bánh ngọt tráng miệng được chứ.
Hình như gần đây mới có quán bánh ngọt khá ngon mới mở.
- Thật sao?
Nghe tới được ăn bánh ngọt hai mắt Bạch Vân Tuyết như lắp đèn pha oto vô cùng phấn khích hỏi lại anh để đảm bảo.
Anh xoa đầu cô chắc chắn nói:
- Thật chứ.
Đương nhiên phải đi rồi.
Sự thân thiết này khiến Bạch Vân Tuyết có chút e ngại lùi về phía sau hơi né tránh bàn tay của anh.
Tạ Vĩ Kỳ có chút ngại ngùng nhưng rồi liền nói:
- Hai em cũng đi luôn chứ?
Ý này hỏi là muốn hai người từ chối để anh và Vân Tuyết có cơ hội được ở riêng với nhau nhưng thật tiếc mọi chuyện không được như anh mong muốn.
Lý Châu Sa mặc dù rất muốn cho hai người cơ hội nhưng nghĩ đến ánh mắt cún con của Vân Tuyết bên cạnh cô đành tiếp tục làm bóng đèn.
Còn Vân Hải Băng lại hoàn toàn không hề muốn hai người họ đi riêng nên chắc chắn muốn đi cùng.
- Đi chứ.
Chúng ta còn nhiều chuyện để nói mà phải không?
Từng chữ trong câu của Hải Băng đều mang ý trêu chọc khiến Tạ Vĩ Kỳ chỉ có thể cười khổ..