Tại buổi họp phòng đầu tuần:
- Tối ngày mai, tôi và trợ lý Bạch sẽ cùng đi đến thành phố A để bàn kỹ hơn về dự án mới với khu resort ở đó.
Dự kiến chuyến công tác này khoảng hai đến ba ngày vì vậy mọi người chú ý mọi công việc trong khoảng thời gian này.
Rõ rồi chứ?
- Rõ sếp Lăng.
- Mấy giờ hai người sẽ bay?
- Khoảng sáu giờ chiều chúng em sẽ bay nên từ ba giờ chiều mai sếp Lăng đã không có mặt ở văn phòng nữa rồi ạ.
Bạch Vân Tuyết nói rồi nháy mắt với mấy bà tám.
Hỏi giờ họ bay rõ ràng là muốn biết khi nào sếp sẽ lặn khỏi công ty để dễ dàng quậy hơn thôi mà.
Lăng Lập Thành thấy hội bà tám nháy mắt ra hiệu với nhau thì cau mày e hèm.
- Từ ba giờ ngày mai tôi đã không có ở công ty nên mọi người chú ý bất cứ công việc nào gấp thì cố gắng giải quyết sớm.
Tan họp.
Lăng Lập Thành rời đi mấy bà tám mới kéo Bạch Vân Tuyết lại hỏi nhỏ:
- Tiểu Tuyết, càng lúc càng gan nha.
- Sao chế?
- Hồi đầu chị đã thấy em và Lập Thành thích cà khịa nhau rồi.
Giờ về chung một phòng càng đối đầu nhiều hơn.
Định làm oan gia ngõ hẹp hả cưng.
- Do anh ta mà.
Tính khí khó chiều, còn thích bắt bẻ, trẻ trâu.
- Em đang miêu tả ai vậy? Sếp Lăng mà vậy sao?
- Chứ sao?
Mọi người ngỡ ngàng, mấy tính cách Vân Tuyết miêu tả không có lấy một cái liên quan đến Lăng Lập Thành mà họ quen.
- Sếp Lăng vừa dễ tính vừa luôn chỉ dạy cấp dưới còn đứng đắn.
Nếu chê thì chỉ chê cái mặt hay làm ra vẻ khó tính thôi.
- Đúng chị chưa từng thấy mấy tính em kể luôn đó.
- Vậy là do em sao?
- Chứ sao!!!!
Mọi người đồng thanh khiến Bạch Vân Tuyết ngỡ ngàng.
Từ lúc cô phỏng vấn đến giờ chưa từng thấy Lăng Lập Thành có tính nết nào tốt như mọi người kể.
Cả lúc mời cô ăn cũng cà khịa cô được.
Bạch Vân Tuyết nheo mắt nhìn thật kĩ người tên Lăng Lập Thành trước mặt thầm nghĩ anh ta có phải giả mạo hay không, tại sao lại có thể chỉ xấu tính với mình cô chứ.
Lăng Lập Thành bị nhìn cho nóng mặt nhìn lại cô nhóc đối diện hoi:
- Em định tạc tượng tôi hay sao mà nhìn kỹ vậy?
Bạch Vân Tuyết bĩu môi làm hành động nôn oẹ chê bai nói:
- Nhà anh không có gương soi hả?
- Thật đúng là … Rồi tại sao nhìn tôi kỹ vậy?
- Xem anh là Lăng Lập Thành thật hay giả.
- Hả?? Thật giả gì ở đây.
- Vậy tại sao với mọi người anh lại nhẹ nhàng dễ tính vậy mà với em thì toàn bắt bẻ và khó chịu chứ?
Tiêu chí của Bạch Vân Tuyết chính là không muốn giữ chuyện gì trong lòng thấy không hiểu liền nói ngay.
Lăng Lập Thành ngơ ra rồi nói:
- Sao em không hỏi tại sao em và mọi người cư xử với anh khác nhau thế?
- Khác chỗ nào chứ?
- Em thích làm theo ý mình cũng thích ghẹo gan anh chứ đâu nghe lời như mọi người chứ.
- Vì anh đáng ghét.
Bạch Vân Tuyết như một đứa trẻ lè lưỡi với anh rồi quyết định không thèm để ý tới anh mà quay lại làm việc của mình còn cố ý xoay màn hình chắn tầm nhìn giữa anh và cô.
Lăng Lập Thành cười lắc đầu thầm nghĩ thật trẻ con mà.
Ngày hôm nay chỉ cần làm đến ba giờ chiều sau đó có thể tung tăng về nhà chuẩn bị cho chuyến bay buổi tối, Bạch Vân Tuyết đã nghĩ xem mình nên mang những đồ ăn vặt gì, mang những trang phục gì.
Lần đầu đi công tác thật nhiều thứ để suy nghĩ mà.
Bạch Vân Tuyết tung tẩy đi về khi đồng hồ vừa điểm ba giờ trước con mắt có chút dò xét của sếp, nhưng cô không quan tâm mà vui vẻ đi về.
Vừa đi đến cửa thì một người đàn ông vẫy tay với cô.
Dù cô không nhận ra anh ta nhưng chiếc vòng tay lại giúp cô dễ dàng nhận ra đó là Tạ Vĩ Kỳ vì đó là vòng tay cô mua cho anh.
- Tiểu Tuyết!
- Chào anh Vĩ Kỳ, sao anh lại ở đây?
- Hôm nay anh được nghỉ phép vừa đi cà phê với Vân Phong thì nghe cậu nhóc nói Lý Châu Sa nhờ đi đón em nên anh xin nhận nhiệm vụ thay.
- Ồ! Cảm ơn anh.
Trước mặt người tán mình đương nhiên cô phải dịu dàng nữ tính chút mới may ra có cơ hội có một mối tình ngọt ngào.
- Là vinh hạnh của anh chứ.
Tạ Vĩ Kỳ như một người quản gia cung kính mở cửa xe rồi cúi đầu mời cô vào trong.
Bạch Vân Tuyết e thẹn ngồi vào xe.
Họ vui vẻ nói chuyện mà không để ý thấy có một cặp mắt đang dõi theo từ xa.
Người đàn ông đứng ở cửa chờ chiếc xe đã khuất dạng mới đi ra.
Lăng Lập Thành nhìn theo chiếc xe tâm trí có chút hỗn loạn.
- Tiểu Tuyết, em có muốn đi ăn gì đó trước khi về không? Hôm nay em phải đi công tác mà phải không?
- Thật sao???? Nhưng chắc không kịp rồi.
Em bay lúc sáu giờ tối mà tên sếp kia sẽ đến đón em lúc năm giờ rồi.
Vậy nên em phải nhanh chóng về nhà dọn dẹp đồ và chuẩn bị trước khi hắn đến.
Thấy Bạch Vân Tuyết sụ mặt buồn rầu, Tạ Vĩ Kỳ liền an ủi:
- Vậy thì vừa ăn kem vừa mua đồ được không? Chắc em cũng phải mua đồ trước khi đi đúng không? Anh làm bạn đi shopping với em.
- Thật không? bg-ssp-{height:px}
- Đương nhiên.
Đi thôi.
- Dạ!!
Tạ Vĩ Kỳ cảm thấy cô nhóc thật dễ dụ giống một cô bé đáng yêu khiến anh muốn cưng chiều nhưng nghĩ gì đó nụ cười trên mặt anh liền tắt.
Sau khi cùng Tạ Vĩ Kỳ đi mua đồ cô tung tăng về nhà thì Vân Như Hoa và mẹ Bạch đang ở nhà để giúp Vân Phong chuẩn bị đồ cho bữa tiệc sinh nhật của Châu Sa cũng là tiệc đính hôn của hai người.
Trông thấy Bạch Vân Tuyết tay cầm bịch đồ tay còn lại thì cầm kem ăn ngon lành, mẹ Bạch liền hỏi:
- Con mới đi đâu mà mặt mày sáng rạng vậy?
- Vĩ kỳ đón chị ấy nên chị ấy mới cười vui vẻ vậy đó.
Vân Phong từ trong bếp cầm theo đ ĩa hoa quả đi ra Bạch Vân Tuyết tỏ vẻ đương nhiên:
- Đúng vậy.
Được cưng chiều nên mới vui vẻ nè.
Nếu gặp em đón thì sẽ không được vậy đâu.
Liệu mà cầu hôn cho tử tế.
Em dám làm Sa Sa buồn coi chừng chị đánh gãy chân.
- Vợ em tự em biết chăm không cần chị doạ.
- Sao rồi? Hai đứa tiến triển đến mức nào rồi?
- Cũng có gì đâu ạ? Thì anh ấy đến đón em rồi đưa em đi mua sắm rồi mua kem cho em ăn.
- Vậy thì mẹ cũng yên lòng rồi.
Thế là nhớ mặt người ta rồi phải không?
Bạch Vân Tuyết đang vui vẻ bỗng sụ mặt nói nhỏ:
- Vẫn chưa ạ.
- Hả? Rồi sao hôm nay chị nhận ra được anh ấy?
- Ahihi vì anh ấy đeo quà chị tặng đấy.
- Chiếc vòng có chuông ấy hả?
- Dạ đúng rồi.
Nên con mới nhận ra ngay được.
Ba người vỗ trán thở dài.
Vân Như Hoa hỏi cô:
- Quen nhau lâu vậy sao đến giờ vẫn chưa nhớ mặt người ta?
- Cái này em cũng không biết nữa.
Chỉ là vẫn không thể nhớ nổi hoặc cũng có thể là do ít gặp nên mới khó nhớ.
- Vậy em cảm thấy người ta thế nào?
- Cũng tốt.
Chỉ là hơi ngôn tình đại trà một chút.
- “Ngôn tình đại trà”???? Chị nói tiếng người đi được không?
- Thì là kiểu ai cũng có thể đoán trước ấy.
Chẳng có chút đặc sắc nào.
- Tiểu Tuyết, tình yêu để hợp chứ không phải cần đặc sắc.
Con không thể chọn tình yêu theo suy nghĩ đó được.
Mẹ thấy cậu ta rất được con nên nghĩ thoáng ra.
- Thì con cũng biết vậy.
Chỉ là vẫn cứ cảm thấy bình thường quá.
Nhưng dù sao đẹp trai nên được tha thứ hết.
- Cái đồ mê trai.
Bạch Vân Tuyết đang lộ vẻ mặt mê trai của mình thì tiếng tin nhắn vang lên bên cạnh.
Lăng Đáng Ghét: “Em gửi địa chỉ cho tôi, chúng ta cần phải đến sớm hơn giờ bay một tiếng rưỡi.”
- Ấy chết, Lăng Đáng Ghét chuẩn bị đến mà em chưa chuẩn bị xong đồ.
Bạch Vân Tuyết hoảng sợ nói rồi ba chân bốn cẳng chạy về phòng.
- Lăng Đáng Ghét???? Là ai????
Vân Phong ngơ ngác nhìn hai người phụ nữ còn lại lắc đầu như hiểu rõ mọi chuyện.
- Là sếp của Tuyết Nhi đấy.
Vân Phong giật mình thầm nghĩ đúng là độc lạ, mới đi làm chưa được bao lâu đã được sếp đến đón còn ghét sếp tới mức đặt biệt danh như vậy.
Chắc trên thế giới này ngoại trừ Bạch Vân Tuyết không ai có đủ can đảm làm điều đó.
Tiếng xe oto đỗ ngoài cửa khiến ba người trong nhà vội vàng ngóng ra, Bạch Vân Tuyết phóng xuống như một vị thần vội vã nói:
- Con đi đây ạ.
- Đi cẩn thận.
Mẹ Bạch chỉ có thể nói với theo nhưng bà biết cái tính ẩu đoảng của con gái mình thì kiểu gì cũng ngã hoặc rơi đồ.
Và đương nhiên mẹ là hiểu con gái nhất.
Bạch Vân Tuyết thực sự suýt ngã khi kéo theo vali xuống bậc thang.
Nhưng may mắn Lăng Lập Thành đã ở đó đón lấy cô nên cô không bị tình cảnh hôn đất mẹ bao la.
Tưởng tượng sẽ đẹp như trong phim ngôn tình nhưng thực tế thì hơi khác.
Cái mà Lăng Lập Thành dùng cả cơ thể để đỡ lại là chiếc vali của cô còn cô thì anh dùng một tay chặn lại khiến cô suýt chút nữa thì bị chặn họng tắc thở.
Ngay lập tức Bạch Vân Tuyết lớn tiếng trách anh:
- LĂNG LẬP THÀNH… Anh không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc hả?
- Có chứ.
Nhưng hoa đâu ngọc đâu?
- Anh….
- Nhanh lên không muộn.
Bạch Vân Tuyết hậm hực leo lên xe đóng cửa cái rầm khiến Lăng Lập Thành giật mình xoa xoa chiếc xe cưng của mình mà xót xa..