“Hoàng Thượng, người khỏe chút nào không? Hay gọi ngự y lại đây…….”
“Không cần, đều là một lũ lang băm, nói cái gì hỏa khí thượng dương, chỉ có đau đầu trị cũng không dứt, không ai được việc cả.”
Đầu của hắn khó chịu đến muốn nứt ra, đi nằm cũng chẳng đỡ hơn được chút nào, hai năm nay, từ sau khi không có Lam Tề bên cạnh, hắn liền thường xuyên đau đầu.
Đức Long rón ra rón rén, cầm khăn lạnh xoa giúp Hoàng Thượng, nhưng đột ngột ngoài cửa xuất hiện một người vốn dĩ không nên ở đây, khiến cằm hắn thiếu chút là rớt xuống đất.
“Lam tướng quân……..”
Lam Tề vẫn tự tại phất nhẹ tay, xem như là chào hỏi.
Hắn dò hỏi: “Đức Long, Hoàng Thượng vẫn còn đau đầu sao?”
Đức Long lại dị hãi không thể tin, Hoàng Thượng rõ ràng hạ lệnh giam lỏng Lam tướng quân tại phủ, hắn như thế nào xuất hiện nơi đây?
“Hoàng Thượng không có tuyên triệu ngài tiến cung, Lam tướng quân à, ngài đáng ra phải ở, phải ở……ở……..tướng quân phủ chứ?” Đức Long lắp bắp không thôi.
“Ta sợ buồn, ra ngoài dạo một chút.”
Hắn nói như thể là chuyện đương nhiên, dường như căn bản là hắn chưa từng bị Hoàng Long Lạc giam lỏng, Hoàng cung cấm địa bảo vệ cẩn mật, cứ như là nơi tản bộ bình thường của hắn, khiến Đức Long trợn trừng hai mắt.
Hoàng Long Lạc mở mắt, trừng trừng nhìn Lam Tề, tức giận mãnh liệt cùng hoài nghi trong lòng.
Hắn tới làm gì?
Hắn đang muốn mở miệng mắng, Lam Tề đã bước về phía hắn dò hỏi.
“Hoàng Thượng, ngươi đau đầu lắm không? Muốn ta nhu nhu (xoa xoa) giúp người không, hai năm nay ta cũng học được cách khiến người ta bớt đau đầu, phần lớn mọi người đều nói có công hiệu a.”
Không nghĩ cũng biết, cái gọi là phần lớn mọi người đó ai khác ngoài mấy tên khách làng chơi tiêu tiền như nước, Hoàng Long Lạc tức đến muốn đánh một chưởng, hắn chỉ vào mũi cái tên đâu đầu têu khiến hắn tức giận.
“Cổn! Không có trẫm tuyên triệu, ngươi sao dám tiến cung, sao ngươi vẫn không để Trẫm vào trong mắt, Lam Tề, thật muốn Trẫm chém đầu ngươi sao, đến lúc đó ngươi mới biết làm Trẫm nổi giận là chuyện khiến ngươi hối hận nhất sao?”
Đức Long bị Hoàng Thượng quát đến không dám nhúc nhích, đứng luôn tại chỗ, thở cũng không dám.
Hoàng Thượng tuy rằng ngày thường cũng hay giận đến tím mặt, nhưng chưa từng mãnh liệt đến loại này.
Xem ra Lam tướng quân thật sự chọc tức Hoàng Thượng rồi, khiến Hoàng Thượng giận đến nộ hỏa thăng thiên.
“Hoàng Thượng, tội thần là thật lòng quan tâm Hoàng Thượng a”
Lam Tề nói những lời này như thật sự phát ra từ chân tâm, lại là dùng hai chữ tội thần tự xưng, theo cá tính hắn, thật không thể phát ra được hai chữ này.
Hoàng Long Lạc ngẩn ra, Lam Tề không nghe hắn ra lệnh thêm tiếng nào, liền ngồi xuống cạnh giường, hai tay ấn nhẹ huyệt thái dương của hắn.
Giống như bị xét đánh trúng, cơn đau kịch liệt như muốn xé nát óc, Hoàng Long Lạc nếu không phải không muốn kêu la thảm thiết trước mặt Lam Tề, sợ đã sớm phát ra tiếng gào khóc.
Khó nghe được thanh âm Lam Tề ôn nhu như lúc này, hắn vừa kìm giữ lấy đầu Hoàng Long Lạc, vừa thấp giọng giải thích đặc điểm của độc vật này.
“Ai, Hoàng Thượng, lúc trước Phiên Vương còn muốn dùng thứ này hạ độc ta, muốn khiến ta đau bể đầu, ta đã đáp lễ cho cái thứ ngu ngốc ấy, đánh cho hắn tè ra quần, bây giờ sao lại vào trong đầu ngươi đây.”
“Độc vật này có đặc điểm, chính là sống nhờ trong não người, lúc đầu chỉ cảm thấy hơi đau đầu, nhưng mỗi ngày lại càng đau hơn, đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân, theo sự nóng giận của vật chủ mà phát triển, chưa tới lúc, thì chỉ hơi trở ngại, cũng không cách chi dừng đau đớn được.”
Đức Long há to miệng, một lúc lâu sau cũng nói không ra lời.
Bởi hắn nhìn tay Lam tướng quân theo huyệt thái dương của Hoàng Thượng không biết đang dẫn cái gì, cái đồ vật kia như một sợi tóc trắng, chẳng qua là biết uốn éo thân mình, khiến người ta buồn nôn.
“Hao tổn tâm trí nhất là thứ này rất khó lấy ra, người trúng độc phải sốt ba ngày ba đêm, toàn thân vừa nóng vừa đau, tay chân đều khó cử động, đây là thời điểm trọng yếu, phải dựa vào một cao thủ võ công như ta, nhẹ nhàng dùng công lực, bức độc ra.”
Hoàng Long Lạc dù không biết Lam Tề đang làm gì, nhưng nhìn ánh mắt dị hãi của Đức Long cũng đủ hiểu Lam Tề đang thay hắn bức độc ra.
Thoáng chốc, hắn rốt cục cũng đã hiểu hai năm nay suốt ngày đều nóng nảy đau đầu, không phải bởi vì tâm tình không tốt, mà bởi vì trúng độc.
“Đức Long, lấy cái bình sứ sạch sẽ tới đây, ta bức độc vào.”
Lam Tề trên mặt mồ hôi như mưa, tuy hắn đàm tiếu thản nhiên, bất quá chỉ mới bằng thời gian một chén trà, toàn thân quần áo hắn đều ướt đẫm, tóc cũng ướt rượi lại thành chùm, dính vào trán hắn.
Lam Tề đem thứ đồ vật như sợi tơ trắng lấy ra, cơn đau kịch liệt của Hoàng Long Lạc lấp tức giảm bớt, Đức Long vội vàng dâng bình sứ, để Lam Tề đem thứ đồ vật quỷ dị kia nhập vào bình.
Trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, Hoàng Long Lạc vừa xoay đầu, liền nhìn thấy Lam Tề cũng đã ướt đẫm, như vừa tắm từ dưới suối lên.
“Hoàng Thượng, ta bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, có thể ngủ tại Long sàng của ngươi không?”
Nụ cười hắn vẫn như trước đẹp như hoa xuân, nhưng mặt hắn nhíu lại, tựa như già đi vài tuổi.
Hoàng Long Lạc không cần nghĩ cũng hiểu, vừa rồi Lam Tề nói có vẻ dễ nhưng kì thật thứ độc vật ấy thực khó bức ra. Hắn hao hết công lực, mới có thể một mỏi như vậy.
“Nguy rồi, ta chống đỡ không được……..”
Lam Tề vừa nói xong, bỗng nhiên ngã xuống hôn mê
Hoàng Long Lạc kiểm tra hơi thở của hắn, phát giác hắn ta thở đã rất yếu, hít một hơi dài, trong lòng run lên, lập tức điên cuồng hét lên hạ lệnh.
“Tuyên ngự y! Mau, đến chậm một bước, lấy mạng chó bọn họ.”
———————————————————-
“Ngủ ngon quá a, thật thoải mái, quả nhiên Long sàng của Hoàng Thượng là tốt nhất a.”
Lam Tề một mặt tán thưởng, một mặt ăn uống vui vẻ vô cùng, Đức Long uy cái gì lập tức nuốt cái đó, thỏa mãn tươi cười, như thể thứ thức ăn này cùng cái giường kia khiến hắn vô cùng vừa lòng.
Hoàng Long Lạc thấy hắn như tiểu hài từ, cái miệng dính đầy thức ăn liếng thoắng, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, dường như chuyện hắn hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền chưa từng xảy ra, liền một trận nổi nóng.
“Hoàng Thượng, người cứ nhìn miệng ta hoài, đừng nói là muốn ăn hảo thực do Ngự trù làm nha?”
“Đương nhiên…..”
Còn hai chữ Hoàng Long Lạc chưa kịp nói ra, Lam Tề đã nhanh chóng giựt lấy cái chén trên tay Đức Long, ngốn đầy một họng, nhanh chóng nuốt sạch thức ăn, tránh bị Hoàng Long Lạc dành lấy.
“Hoàng Thượng, thực xin lỗi a, hết mất rồi, không còn cho ngươi ăn a, ta đã ăn xong rồi.”
Đức Long dị tới tròng mắt muốn rớt ra ngoài, từ sau khi Lam tướng quân hồi kinh, thật sự rất là
khác thường, bây giờ lại như tiểu hài tử, sợ bị người khác dành ăn.
Hoàng Long Lạc thật không biết nên cong môi lên cười hay hung hăng nhíu mày.
“Ngươi thật sự càng lúc càng to gan, không xem Trẫm ra gì cả.”
Lam Tề thật không tin hắn luyến tiếc chút chén mỹ thực này: “Hoàng Thượng, người muốn ăn thì chẳng phải hạ lệnh cho Ngự trù làm là được rồi sao?”
Đôi lông mày tuấn mĩ của Hoàng Long Lạc nhíu lại muốn dựng đứng, hắn đối với đồ ăn không quan tâm, cái chính là thân thể Lam Tề a.
“Ngươi có biết hay không ngươi đã hôn mê mấy ngày?”
“Thì có sao? Dù sao ta cũng đã tỉnh a” Hắn nói thật đơn giản, không cần quan tâm.
Hoàng Long Lạc sắc mặt ác liệt, hắn đương nhiên biết Lam Tề không nguy hiểm tới tánh mạng, bất quá hiện tại nhìn thấy thần thái mệt mỏi của hắn, cũng hiểu hắn nguyên khí đại thương.
“Hoàng Thượng, ngươi rốt cuộc là giận cái gì? Lương thần chính là vì Hoàng Thượng mà hiến mệnh, ta có làm sai đâu, độc trùng này mà ở não Hoàng Thượng thêm ba tháng nữa, chỉ sợ Hoàng Thượng ngày đêm đều đau đến bể đầu.”
Hắn nói thì đúng, nhưng Hoàng Long Lạc thật không thể không hờn dỗi.
“Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, dù phải làm, cũng cùng Trẫm thương lượng đã.”
Đôi môi tái nhợt của Lam Tề phút chốc ửng đỏ mỉm cười, như nụ hoa mềm mại hé nở trong gió xuân.
Ngực Hoàng Long Lạc lại một trận không kiềm được dục hỏa.
“Hoàng Thượng, ngươi lo lắng cho ta sao?”
Hoàng Long Lạc quay mặt đi, căn bản là không cần trả lời vấn đề vốn dĩ là đương nhiên này.
“Ngươi đã cứu Trẫm, Trẫm không thể ban chết cho ngươi, tuy rằng đã trốn quan hai năm, nay tội tử cũng miễn, nhưng không thể không chịu phạt.”
Lam Tề cười hì hì vỗ tay, như nghe thấy hỉ sự, thật vui vẻ a.
“Nếu đã miễn tội chết, Hoàng Thượng, người liền đem ta bãi quan đi là được rồi.” Hắn ánh mắt tỏa sáng, “Ta đã muốn cùng hảo tỷ muội nhanh chóng thu thập hành lý, mở một kỹ viện trong kinh thành, ta phải nhanh chóng đứng ra làm chủ, chủ trì đại cuộc mới được a”
Lam Tề cười khoe lúm đồng tiền, vui vẻ nói với Hoàng Long Lạc, nếu hắn không phải chết, lại không thể làm quan, đương nhiên phải làm chuyện mình thích nhất rồi.
Hắn vậy còn muốn trở về làm tú bà, làm tiểu quan, Hoàng Long Lạc thần sắc nhanh chóng u ám, thanh âm cũng đè xuống tám bậc.
“Ta không nói ngươi có thể rời cung.”
“Hoàng Thượng, xử ta đúng luật, kẻ trốn quan không thể lại làm quan a”
Hoàng Long Lạc hung tợn trừng mắt nhìn gương mặt khoái hoạt kia, chẳng lẽ trốn được khỏi hắn lại là chuyện khiến Lam Tề vui sướng nhất sao.
Chỉ tiếc không thể để hắn như ý.
“Trẫm đương nhiên biết luật, ngươi không cần nhiều lời vô nghĩa, dù ngươi không phải làm quan,
cũng phải làm nội thị bên cạnh Trẫm.”
Nói gọn lại, chính là đừng hòng thoát khỏi hắn.
Lam Tề nho nhỏ hét lên, “Hoàng Thượng, ngươi muốn ta làm thái giám sao.”
Đức Long vẻ mặt xấu hổ, bởi vì Lam Tề hai tay ôm lấy đũng quần bảo vệ, bộ dáng liều chết giữ lấy, nhưng hắn không thấy được Lam Tề tuy cúi đầu, nhưng ánh mắt dư quang hướng lên trên.
Ánh mắt khiêu khích kia hướng về Hoàng Long Lạc, đầu lưỡi phấn nộn vươn ra khỏi môi ma sát, phong tình quyến rũ, khơi ra mị hoặc hương vị.
“Nếu không có thứ này, sao hầu hạ Hoàng Thượng được a?”
Hắn phát ra thần ngữ không tiếng động (nhép môi ấy), đầu mày khóe mắt đều hấp dẫn vạn người, như ham muốn dâng tràn, tha thiết mong chờ Hoàng Long Lạc âu yếm lấy bờ môi này.
Hoàng Long Lạc hơi thở run lên, thiếu chút nữa là nghẹn khí, đôi mắt không chịu khống chế hướng tới xương quai xanh của Lam Tề, nơi đó vừa trắng vừa đẹp, lại theo góc nhìn của hắn hướng tới môi trên, cơ hồ như cảm được hương vị trong ấy.
“Khụ, Đức Long, đi xuống.”
Thanh âm của hắn đã trở nên khàn đục, Đức Long không dám trái mệnh nhanh chóng khép cửa ra ngoài.
Hoàng Long Lạc vừa nghe tiếng cửa đóng lại, hắn đã vô pháp nhẫn nhịn kéo lấy tóc Lam Tề, khiến Lam Tề ngẩng mặt lên, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi âu yếm chiếm lấy từng chút bên trong khoang miệng ấm áp kia.
Lam Tề cũng ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp trả, đầu lưỡi tựa như con rắn đỏ, phun ra nuốt vào dây dưa quấn lấy đến chết không buông.
“Lạc………”
Thanh âm hắn trở nên hỗn loạn gấp gáp, trong tai Hoàng Long Lạc lại như kiều mị đòi hỏi, lửa trong cơ thể như tập trung hết vào hạ thân, thứ nam tính ấy sung huyết cứng lên nóng hổi, gào thét đòi được giải phóng.
“Lam nhi…….”
Từ môi hắn chuyển xuống cần cổ trắng muốt cắn nhẹ, Lam Tề cũng bắt đầu cứng lên, đưa hạt nhũ hồng trên ngực hắn kề sát miệng Hoàng Long Lạc, không nói tiếng nào cầu xin được ân sủng.
Hoàng Long Lạc lập tức cắn mạnh, Lam Tề phát ra hơi thở nhẹ mang theo khoái cảm cùng đau đớn, giữ chặt lấy đầu hắn trước ngực, hai tay nhẹ vuốt, thanh âm phát ra như ý cười.
“Hoàng Thượng, là người của hậu cung hạ độc.”
Hoàng Long Lạc nghe vậy, không khỏi dừng động tác, nghi hoặc nhìn Lam Tề thần sắc thoải mái, không giống như đang chìm vào bể dục vọng.
Lam Tề khẽ đẩy nam nhân thiên hạ chí tôn trước ngực ra, giải thích vì sao lại cho là như vậy.
“Độc trùng kia trân quý dị thường, nhưng di chuyển rất chậm, muốn vào được trong làn da, phải mất một thời gian đáng kể, nhìn khắp thiên hạ, có thể dùng tay đặt trên Hoàng Thượng lâu như vậy, lại không bị nghi ngờ khác thường, chỉ có hậu cung phi tần.”
Lời nói Lam Tề làm Hoàng Long Lạc biến sắc.
“Tựa như ta vừa rồi dùng tay làm loạn trên người ngươi, ngươi cũng sẽ không thấy kì quái, nếu ân sủng đủ thời gian, tự nhiên có thể hoàn thành giả hoa hạ độc chi kế.”
Lam Tề ngồi thẳng dậy, sửa sang lại một chút quần áo đã bị Hoàng Long Lạc làm loạn, lúm đồng tiền mê hoặc vừa rồi đã sớm thu lại, hiển nhiên quyến rũ dường thế chỉ là diễn trò, chính là muốn nói cho Hoàng Long Lạc cách hắn bị hạ độc.
Hạ thân Hoàng Long Lạc cứng đến phát đau, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mặc lại quần áo.
Mà Lam Tề nghiêng người cúi xuống, ở kề tai hắn khẽ nói: “Hoàng Thượng, tiểu bản sinh ý, thứ không chịu nợ nần, lần trước ngân lượng còn chưa thanh toán, lúc này không lại bồi túc, ngươi biết đấy………”
Hắn cười đến cả người phát run, bất quá tươi cười kia chỉ như đối mặt với khách mà cười một cách chuyên nghiệp, trong mắt chỉ có ý khinh thường.
“Khách chơi hoa là loại thối nát nhất”
Bị hắn gọi là khách chơi hoa, Hoàng Long Lạc nắm lấy vai hắn, vẻ mặt như muốn đem hắn thiên đao vạn quả (cắt thành trăm mảnh), Lam Tề này ngày càng vô pháp vô thiên.
Lam Tề ghé tai hắn thổi nhẹ khiến nhiệt khí nam nhân hư nhuyễn, âm điệu nũng nịu khiến lòng người như rã ra, lại toàn nói chuyện buôn bán.
“Nếu vừa rồi muốn được phục vụ, Thiên Hương Lầu vừa mới khai trương ở cửa nam kinh thành, lúc nào cũng hoan nghênh Hoàng Thượng đại giá quang lâm, bất quá kinh thành đắc đỏ, giá bồi túc không thể rẻ như ở Sơn Tây, một lần một ngàn hai, vì duy trì phẩm chất, ta chỉ tiếp vài khách quen, Hoàng Thượng mà tới chậm, ta sẽ không tiếp.”
Nói đi nói lại, chính là ám chỉ nếu Hoàng Long Lạc tới chậm, sẽ không xếp hắn vào hàng khách quen, đến lúc đó ngay cả muốn nhìn mặt hắn, chỉ sợ cũng không thể.
“Đứng lại cho ta, Lam Tề.” Hoàng Long Lạc tức giận thét lên.
Lam Tề mặc thêm áo khoác, nhìn Hoàng Long Lạc lộ ra biểu tình khó hiểu.
“Hoàng Thượng, quân vương một lời nói ra đáng ngàn vàng, ngươi đã miễn tội chết cho ta, ta cũng đã chỉ điểm ngươi hạ độc là hậu cung phi tần, ngươi hiện tại quan trọng là truy ra hung thủ, về phần ta, chính là phải về kĩ viện.”
Hoàng Long Lạc lạnh lùng nói: “Trẫm nói ngươi tội chết khả miễn, không nói ngươi không phải chịu phạt, hơn nữa Đương triều Đại tướng quân lại từ quan kinh doanh kĩ viện, dân chúng đối với quân chủ ta nghĩ ra sao.”
Lam Tề vẻ mặt hi hi ha ha, xua tay tỏ vẻ không sao, “Ai nha, Hoàng Thượng, ngươi cao quý thiên hạ tôn sư, ai dám trước mặt ngươi nói bậy đâu.”
“Ngươi tra ra cho Trẫm hung thủ, không tra được, đừng hòng rời khỏi cung một bước.”
Hoàng Long Lạc lạnh như băng hạ lệnh, hắn thế nào lại ngồi yên nhìn Lam Tề xuất cung làm tiểu quan, khiến Triều đình nhìn cái trò hề này, khiến người ta nghị luận Đại tướng quân chẳng thà làm kỹ nam, cũng không nguyện làm quan trong triều.
Lam Tề vẫn giữ tươi cười, “Không thể nào, Hoàng Thượng, hậu cung phi tần dù không đến hàng trăm, cũng không ít hơn mười, ta thân là nam nhi, sao lại tiến hậu cung tra án được chứ.”
“Làm sủng thần luyến đồng của Trẫm là có thể.” Hoàng Long Lạc thốt ra, trên mặt Lam Tề lại xuất hiện lúm đồng tiền tươi tắn.
“Hoàng Thượng, sủng thần sẽ không phải bồi Hoàng Thượng đi ngủ a.”
Nhìn Lam Tề thân thể mảnh mai, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu câu dẫn dục niệm nam nhân, nhưng nghĩ tới hắn rời cung là muốn làm tú bà, làm tiểu quan, đối với hắn không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện này, lửa giận trong lòng cháy cả tâm can, hắn đem thanh âm đè thấp.”Trẫm trong cung mỹ phi xinh đẹp nhiều vô số kể, còn không tới phiên ngươi.”
Lam Tề bật cười thành tiếng, “Ôi, Hoàng Thượng, ngươi thật tuyệt tình a, ta là đệ nhất hoa khôi Sơn Tây, sao bị nam nhân xem thường được chứ.”
Hắn đặt mông ngồi trên đùi Hoàng Long Lạc, đôi tay kiều mị choàng qua vai hắn, vòng eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoay khẽ, ma sát vào nơi đã sưng to của Hoàng Long Lạc, cho đến khi nơi đó phát đau mới thôi. Hoàng Long Lạc ngừng thở mất mấy giây, Lam Tề cúi đầu, hôn lên môi hắn, đầu lưỡi lớn mật theo môi Hoàng Long Lạc chậm rãi đi xuống phía dưới.
“Hoàng Thượng, muốn xem thử không? Xem ta có tốt hơn mấy mỹ phi xinh đẹp của ngươi.” Hoàng Long Lạc hừ lạnh một tiếng, kéo màn lại, nhanh chóng xoay người ôm chặt lấy Lam Tề.