Phòng Hiền và Khương Ly Bạch ở lại bệnh viện Lưu Viễn theo dõi một ngày rồi trở về nhà.
Xe hỏng, hai người bắt taxi trên đường về chung cư của Khương Ly Bạch. Suốt đường đi Phòng Hiền đều không nói lời nào, mỗi người ôm một tâm trạng khác nhau, là kinh hoảng, là sợ hãi hay là gì khác, không thể nào hiểu hết.
Hai người đi tới dưới nhà, Phòng Hiền ngước mắt nhìn ánh trăng trắng nhợt treo giữa không trung, đột nhiên lên tiếng, “Cho tới bây giờ em luôn rất sợ ánh trăng.”
Khương Ly Bạch quay sang nhìn Phòng Hiền đang bọc trong áo khoác, “Tại sao?”
“Em nhớ chuyện từ rất sớm, hình ảnh khắc sâu nhất trong kí ức là mẹ địu em sau người cấy lúa ban đêm. Nhà người khác đều có đàn ông giúp đỡ nhưng nhà em thì không. Ban ngày mẹ làm công trong nhà máy, tối còn phải làm ruộng. Về sau mẹ mất, em bị bọn buôn người bán cho Phòng Nhất Hiếu. Tuy rằng Phòng Nhất Hiếu đối xử với em không tồi nhưng căn bản không hề có tình cảm gì cả. Từ quá khứ đến hiện tại, cái gì em nên sợ vẫn sợ, cái gì nên nhớ vẫn nhớ, vốn chẳng có gì thay đổi.”
Phòng Hiền nói đến đây lại đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia chỉ lướt qua trong giây lát mà dị thường xinh đẹp.
Khương Ly Bạch không khỏi sửng sốt, “Phòng Hiền?”
Phòng Hiền quay lại, “Vâng?”
“Dù thế nào vẫn còn có tôi ở đây.” Giọng nói của Khương Ly Bạch vẫn ôn hòa như trước, dẫu không có nụ cười thường ngày.
Phòng Hiền cười đáp, “Đúng vậy, còn có anh.”
Hai người cùng nhau vào nhà. Thang máy vẫn là thang máy hẹp vảnh vanh nọ. Phòng Hiền không nhúc nhích nhìn cửa thang máy đóng lại, Khương Ly Bạch chú ý thấy.
Ra khỏi thang máy, họ tới trước cửa nhà, Khương Ly Bạch nói với Phòng Hiền đằng sau, “Tôi đi mở cửa, em đứng sau tôi là được.”
Phòng Hiền thoáng nhìn Khương Ly Bạch, sau đó lập tức yên lặng lùi ra sau lưng anh. Lúc này đây mỗi phút mỗi giây đều là giày vò, tất cả mọi thứ đều trở thành ngọn nguồn sợ hãi.
Khương Ly Bạch cắm chìa khóa, nhẹ xoay, đẩy cửa ra.
“Xoạch” một tiếng.
Cả người Khương Ly Bạch bất giác cứng đờ, Phòng Hiền đứng phía sau kéo tay anh cũng dừng khựng lại. Khương Ly Bạch nhìn vào trong, dưới ánh trăng trắng toát, cả căn phòng trống trải nhưng sạch sẽ.
Phòng Hiền gật đầu, không nói gì.
Khương Ly Bạch ấn công tắc đèn trên tường, đèn cửa sáng lên chiếu rạng căn nhà vốn thảng chút tối tăm đáng sợ.
Hai người cởi giày vào nhà, trong không khí vẩn đầy hơi ẩm.
Khương Ly Bạch và Phòng Hiền một trước một sau kéo nhau rảo một vòng từ toilet đến nhà bếp, phòng khách, phòng làm việc, đi tới đâu bật đèn tới đó. Cuối cùng bọn họ đến trước cửa gian phòng ngủ kia, nhẹ tay đẩy cánh cửa không đóng chặt.
Cửa bị đẩy ra trong im lặng, gian phòng tựa hồ còn lưu lại thứ mùi từ hai ngày trước.
Khương Ly Bạch bật đèn treo, sau một tiếng “tách”, cả phòng được bao trùm trong ánh sáng da cam nhu hòa.
Khương Ly Bạch nhìn sàn gỗ hoàn hảo sạch tinh như lúc ban đầu, đoạn chậm rãi quay lại nhìn Phòng Hiền.
Phòng Hiền cũng nhìn khoảng sàn nhà kia, khuôn mặt vốn hơi tai tái lại càng thêm trắng bệch.
“Quả thực là…”
Khương Ly Bạch đột nhiên quát cậu ngừng lời, “Đừng nói!”
Anh lê dép đi nhanh vào trong, “Phòng Hiền, em xem, không có gì xảy ra cả.”
Phòng Hiền hồ nghi nhìn người đàn ông trước mặt.
Khương Ly Bạch đứng giữa phòng, “Quên tất cả những chuyện đó đi.”
Ánh mắt Phòng Hiền càng đong đầy khó hiểu, thậm chí hòa lẫn chút gì như không thể tin tưởng.
Khương Ly Bạch nhìn xung quanh, sau đó tới bên Phòng Hiền ôm lấy cậu, “Đừng sợ, Phòng Hiền, đừng sợ, có tôi ở đây mà.”
Phòng Hiền ngẩn ngơ, dường như hiểu, lại dường như không hiểu.
Cậu chỉ có thể ngắc ngứ đáp một tiếng, “Vâng.”
Phòng Hiền và Khương Ly Bạch ở lại bệnh viện Lưu Viễn theo dõi một ngày rồi trở về nhà.
Xe hỏng, hai người bắt taxi trên đường về chung cư của Khương Ly Bạch. Suốt đường đi Phòng Hiền đều không nói lời nào, mỗi người ôm một tâm trạng khác nhau, là kinh hoảng, là sợ hãi hay là gì khác, không thể nào hiểu hết.
Hai người đi tới dưới nhà, Phòng Hiền ngước mắt nhìn ánh trăng trắng nhợt treo giữa không trung, đột nhiên lên tiếng, “Cho tới bây giờ em luôn rất sợ ánh trăng.”
Khương Ly Bạch quay sang nhìn Phòng Hiền đang bọc trong áo khoác, “Tại sao?”
“Em nhớ chuyện từ rất sớm, hình ảnh khắc sâu nhất trong kí ức là mẹ địu em sau người cấy lúa ban đêm. Nhà người khác đều có đàn ông giúp đỡ nhưng nhà em thì không. Ban ngày mẹ làm công trong nhà máy, tối còn phải làm ruộng. Về sau mẹ mất, em bị bọn buôn người bán cho Phòng Nhất Hiếu. Tuy rằng Phòng Nhất Hiếu đối xử với em không tồi nhưng căn bản không hề có tình cảm gì cả. Từ quá khứ đến hiện tại, cái gì em nên sợ vẫn sợ, cái gì nên nhớ vẫn nhớ, vốn chẳng có gì thay đổi.”
Phòng Hiền nói đến đây lại đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia chỉ lướt qua trong giây lát mà dị thường xinh đẹp.
Khương Ly Bạch không khỏi sửng sốt, “Phòng Hiền?”
Phòng Hiền quay lại, “Vâng?”
“Dù thế nào vẫn còn có tôi ở đây.” Giọng nói của Khương Ly Bạch vẫn ôn hòa như trước, dẫu không có nụ cười thường ngày.
Phòng Hiền cười đáp, “Đúng vậy, còn có anh.”
Hai người cùng nhau vào nhà. Thang máy vẫn là thang máy hẹp vảnh vanh nọ. Phòng Hiền không nhúc nhích nhìn cửa thang máy đóng lại, Khương Ly Bạch chú ý thấy.
Ra khỏi thang máy, họ tới trước cửa nhà, Khương Ly Bạch nói với Phòng Hiền đằng sau, “Tôi đi mở cửa, em đứng sau tôi là được.”
Phòng Hiền thoáng nhìn Khương Ly Bạch, sau đó lập tức yên lặng lùi ra sau lưng anh. Lúc này đây mỗi phút mỗi giây đều là giày vò, tất cả mọi thứ đều trở thành ngọn nguồn sợ hãi.
Khương Ly Bạch cắm chìa khóa, nhẹ xoay, đẩy cửa ra.
“Xoạch” một tiếng.
Cả người Khương Ly Bạch bất giác cứng đờ, Phòng Hiền đứng phía sau kéo tay anh cũng dừng khựng lại. Khương Ly Bạch nhìn vào trong, dưới ánh trăng trắng toát, cả căn phòng trống trải nhưng sạch sẽ.
Phòng Hiền gật đầu, không nói gì.
Khương Ly Bạch ấn công tắc đèn trên tường, đèn cửa sáng lên chiếu rạng căn nhà vốn thảng chút tối tăm đáng sợ.
Hai người cởi giày vào nhà, trong không khí vẩn đầy hơi ẩm.
Khương Ly Bạch và Phòng Hiền một trước một sau kéo nhau rảo một vòng từ toilet đến nhà bếp, phòng khách, phòng làm việc, đi tới đâu bật đèn tới đó. Cuối cùng bọn họ đến trước cửa gian phòng ngủ kia, nhẹ tay đẩy cánh cửa không đóng chặt.
Cửa bị đẩy ra trong im lặng, gian phòng tựa hồ còn lưu lại thứ mùi từ hai ngày trước.
Khương Ly Bạch bật đèn treo, sau một tiếng “tách”, cả phòng được bao trùm trong ánh sáng da cam nhu hòa.
Khương Ly Bạch nhìn sàn gỗ hoàn hảo sạch tinh như lúc ban đầu, đoạn chậm rãi quay lại nhìn Phòng Hiền.
Phòng Hiền cũng nhìn khoảng sàn nhà kia, khuôn mặt vốn hơi tai tái lại càng thêm trắng bệch.
“Quả thực là…”
Khương Ly Bạch đột nhiên quát cậu ngừng lời, “Đừng nói!”
Anh lê dép đi nhanh vào trong, “Phòng Hiền, em xem, không có gì xảy ra cả.”
Phòng Hiền hồ nghi nhìn người đàn ông trước mặt.
Khương Ly Bạch đứng giữa phòng, “Quên tất cả những chuyện đó đi.”
Ánh mắt Phòng Hiền càng đong đầy khó hiểu, thậm chí hòa lẫn chút gì như không thể tin tưởng.
Khương Ly Bạch nhìn xung quanh, sau đó tới bên Phòng Hiền ôm lấy cậu, “Đừng sợ, Phòng Hiền, đừng sợ, có tôi ở đây mà.”
Phòng Hiền ngẩn ngơ, dường như hiểu, lại dường như không hiểu.
Cậu chỉ có thể ngắc ngứ đáp một tiếng, “Vâng.”