“Choang” một tiếng, cửa kính xe vốn dĩ không gì phá nổi đột nhiên vỡ ra một mảng lớn, thứ vật chất như óc người kia cũng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Khương Ly Bạch hơi hơi nhíu mày, sau đó lập tức ôm lấy Phòng Hiền còn đang ngây ngẩn. Phòng Hiền chưa kịp phản ứng đã bị y kéo ngược ra đằng sau, gió rét lùa vào cửa sổ xe khiến cho cậu rùng mình ớn lạnh.
Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên bên ngoài, “Phòng Hiền, lần này cậu đã tin tôi rồi chứ?”
Phòng Hiền từ từ nhắm mắt lại, không dám nói nửa lời.
Tiếng nói của người kia vẫn bình thản như cũ, “Ngươi, mau buông Phòng Hiền ra.” Trong ngữ điệu tõ rõ sự khinh miệt.
Khương Ly Bạch cười lạnh một tiếng. Phòng Hiền chỉ cảm thấy một trận âm phong thổi qua, chớp mắt sau đã ra khỏi xe. Cậu mở mắt ra, bấy giờ mới nhìn rõ nơi mình đang ở… những thứ đang sắp hàng tầng tầng lớp lớp kia… chẳng phải mộ bia thì là cái gì?
Vì sợ hãi mà mất đi khống chế, vì mất đi khống chế mà bất chấp mặt mũi. Phòng Hiền cúi gập người xuống, lại hộc ra một bãi máu dính dớp. Bãi máu sậm màu loang dưới mặt đất bị ánh đèn đường mờ tối chiếu rọi trông rất tởm lợm.
Đèn đường?
Đúng vậy, cái nơi bốn phía tối om ban nãy…hiện tại hiện ra mấy ngọn đèn đường u ám.
Cánh tay Phòng Hiền còn đang bị Khương Ly Bạch kéo lấy, cả người bị bắt đứng sóng vai với y.
Phòng Hiền giương mắt nhìn lên, có hai người đang đứng đối diện với bọn họ. Ngoại trừ tên thanh niên tên Ứng Tu còn có một người đàn ông đeo kính đen để tóc dài. Người này bọc mình trong bộ đồ đen tuyền, áo sơ mi đen, Âu phục đen, đứng bên cạnh Ứng Tu mặc đồ thuần trắng tạo nên hình ảnh đối lập sâu sắc, nhìn qua chẳng khác gì Hắc Bạch Vô Thường đến từ âm tào địa phủ.
Phòng Hiền còn chưa kịp nghĩ gì, đối phương đã hành động trước. Khương Ly Bạch mang theo Phòng Hiền nhảy bật lên, đợi cậu hồi thần lại thì ai người đã rời khỏi chỗ đứng ban đầu đến hơn một trượng, mà nơi họ vừa đứng còn để lại một vòng tro đen sẫm cực kì khả nghi.
Phòng Hiền tập trung nhìn vào, thì ra trong tay đối phương đang cầm một lá bùa màu vàng sáng.
Cậu đã không còn có thể tin tưởng vào bất cứ kẻ nào nữa.
Thanh âm của Khương Ly Bạch vang lên ngay bên tai, “Phòng Hiền, em còn do dự cái gì?”
Phòng Hiền ngước lên nhìn Khương Ly Bạch, ánh mắt trống rỗng, Rốt cuộc anh là ai?”
Khương Ly Bạch cười nhẹ, Phòng Hiền dường như bắt được cái gì đó lướt qua trong nụ cười ấy, thế nhưng trong không khí quá mức quỷ dị trước mắt, cậu còn chưa kịp nghiền ngẫm đã bị một câu của y hấp dẫn hết sự chú ý:
“Bao nhiêu năm qua, tôi đã hại em bao giờ chưa?” Y nói, đoạn liếc mắt nhìn hai người đứng cách đó không xa, “Tuy tôi không biết họ đã nói với em những gì, nhưng em tình nguyện tin tưởng bọn họ mà không tin tôi sao?”
Khi Khương Ly Bạch nói những lời này, giọng nói không thể nói rõ dịu dàng đến đâu, thế nhưng nó rất nhu hòa, nhu hòa đến mức không nỡ phản bác.
Phòng Hiền chưa tiêu hóa xong những gì xảy ra trước mắt thì đã lại có thêm một đống vấn đề bày ra, còn đang suy tư thì Ứng Tu đứng gần đó đã hô lớn, “Phòng Hiền, y không phải là người! Lời y nói có thể tin được bao nhiêu? Làm sao cậu biết y ở bên cạnh cậu không phải là hại cậu chứ?”
Sự lưỡng lự của Phòng Hiền lập tức bị đánh nát. Cậu xoay người nhìn Khương Ly Bạch, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đêm đó khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Ly Bạch với khuôn mặt mơ hồ không rõ, cậu đã làm gì?
Không tài nào nhớ nổi.
Đang suy nghĩ mông lung, Khương Ly Bạch bỗng xoay người che chở cậu trong lòng. Phòng Hiền lại vì quá kinh hoảng mà đẩy mạnh y ra.
Khương Ly Bạch dường như không thể dự đoán được Phòng Hiền sẽ đẩy y. Chỉ một khắc chần chừ ấy, Hắc Bạch Vô Thường đã ra tay đoạt lấy Phòng Hiền, sau đó hai mặt vây công Khương Ly Bạch.
Trong tình thế cấp bách đó, Khương Ly Bạch lại chỉ một mực nhìn Phòng Hiền đang thất hồn lạc phách.
Đầu chợt đau dữ dội, Phòng Hiền ôm lấy đầu mình, dạ dày cuộn lên từng cơn.
Lại như vậy nữa sao?
Phòng Hiền nhìn mảng máu thẫm màu tung tóe trên mặt đất, khó mà tin nổi mình đã hộc ra nó. Một người bình thường nôn ra nhiều máu như vậy sao lại không có cảm giác gì cơ chứ?
Ứng Tu nhìn sắc mặt trắng nhợt của Phòng Hiền thì không khỏi nhíu mày.
Ngay sau đó, gã xoay người lại liếc người đàn ông mặc đồ đen sau lưng, nhẹ giọng nói câu gì đó.
Còn chưa nói xong, Khương Ly Bạch đã nắm bắt thời cơ ngắn ngủi đó. Y áp sát Ứng Tu và Phòng Hiền, đáng tiếc còn chưa đến gần họ đã bị người áo đen chặn đứng.
Không biết hắn dùng chiêu gì, Khương Ly Bạch bắn ngược ra thật xa.
Phòng Hiền nhìn y ngã xuống, không nhịn được mà “A” lên một tiếng.
Khương Ly Bạch nhìn hai người kia lại liếc nhìn Phòng Hiền, sau đó biến mất trước mặt họ.
Chỉ để lại một luồng khói đen.
Khương Ly Bạch bỏ đi, thân thể Phòng Hiền cũng theo đó mà như bị rút hết sức lực, cứ thế ngã vật xuống.
“Choang” một tiếng, cửa kính xe vốn dĩ không gì phá nổi đột nhiên vỡ ra một mảng lớn, thứ vật chất như óc người kia cũng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Khương Ly Bạch hơi hơi nhíu mày, sau đó lập tức ôm lấy Phòng Hiền còn đang ngây ngẩn. Phòng Hiền chưa kịp phản ứng đã bị y kéo ngược ra đằng sau, gió rét lùa vào cửa sổ xe khiến cho cậu rùng mình ớn lạnh.
Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên bên ngoài, “Phòng Hiền, lần này cậu đã tin tôi rồi chứ?”
Phòng Hiền từ từ nhắm mắt lại, không dám nói nửa lời.
Tiếng nói của người kia vẫn bình thản như cũ, “Ngươi, mau buông Phòng Hiền ra.” Trong ngữ điệu tõ rõ sự khinh miệt.
Khương Ly Bạch cười lạnh một tiếng. Phòng Hiền chỉ cảm thấy một trận âm phong thổi qua, chớp mắt sau đã ra khỏi xe. Cậu mở mắt ra, bấy giờ mới nhìn rõ nơi mình đang ở… những thứ đang sắp hàng tầng tầng lớp lớp kia… chẳng phải mộ bia thì là cái gì?
Vì sợ hãi mà mất đi khống chế, vì mất đi khống chế mà bất chấp mặt mũi. Phòng Hiền cúi gập người xuống, lại hộc ra một bãi máu dính dớp. Bãi máu sậm màu loang dưới mặt đất bị ánh đèn đường mờ tối chiếu rọi trông rất tởm lợm.
Đèn đường?
Đúng vậy, cái nơi bốn phía tối om ban nãy…hiện tại hiện ra mấy ngọn đèn đường u ám.
Cánh tay Phòng Hiền còn đang bị Khương Ly Bạch kéo lấy, cả người bị bắt đứng sóng vai với y.
Phòng Hiền giương mắt nhìn lên, có hai người đang đứng đối diện với bọn họ. Ngoại trừ tên thanh niên tên Ứng Tu còn có một người đàn ông đeo kính đen để tóc dài. Người này bọc mình trong bộ đồ đen tuyền, áo sơ mi đen, Âu phục đen, đứng bên cạnh Ứng Tu mặc đồ thuần trắng tạo nên hình ảnh đối lập sâu sắc, nhìn qua chẳng khác gì Hắc Bạch Vô Thường đến từ âm tào địa phủ.
Phòng Hiền còn chưa kịp nghĩ gì, đối phương đã hành động trước. Khương Ly Bạch mang theo Phòng Hiền nhảy bật lên, đợi cậu hồi thần lại thì ai người đã rời khỏi chỗ đứng ban đầu đến hơn một trượng, mà nơi họ vừa đứng còn để lại một vòng tro đen sẫm cực kì khả nghi.
Phòng Hiền tập trung nhìn vào, thì ra trong tay đối phương đang cầm một lá bùa màu vàng sáng.
Cậu đã không còn có thể tin tưởng vào bất cứ kẻ nào nữa.
Thanh âm của Khương Ly Bạch vang lên ngay bên tai, “Phòng Hiền, em còn do dự cái gì?”
Phòng Hiền ngước lên nhìn Khương Ly Bạch, ánh mắt trống rỗng, Rốt cuộc anh là ai?”
Khương Ly Bạch cười nhẹ, Phòng Hiền dường như bắt được cái gì đó lướt qua trong nụ cười ấy, thế nhưng trong không khí quá mức quỷ dị trước mắt, cậu còn chưa kịp nghiền ngẫm đã bị một câu của y hấp dẫn hết sự chú ý:
“Bao nhiêu năm qua, tôi đã hại em bao giờ chưa?” Y nói, đoạn liếc mắt nhìn hai người đứng cách đó không xa, “Tuy tôi không biết họ đã nói với em những gì, nhưng em tình nguyện tin tưởng bọn họ mà không tin tôi sao?”
Khi Khương Ly Bạch nói những lời này, giọng nói không thể nói rõ dịu dàng đến đâu, thế nhưng nó rất nhu hòa, nhu hòa đến mức không nỡ phản bác.
Phòng Hiền chưa tiêu hóa xong những gì xảy ra trước mắt thì đã lại có thêm một đống vấn đề bày ra, còn đang suy tư thì Ứng Tu đứng gần đó đã hô lớn, “Phòng Hiền, y không phải là người! Lời y nói có thể tin được bao nhiêu? Làm sao cậu biết y ở bên cạnh cậu không phải là hại cậu chứ?”
Sự lưỡng lự của Phòng Hiền lập tức bị đánh nát. Cậu xoay người nhìn Khương Ly Bạch, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đêm đó khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Ly Bạch với khuôn mặt mơ hồ không rõ, cậu đã làm gì?
Không tài nào nhớ nổi.
Đang suy nghĩ mông lung, Khương Ly Bạch bỗng xoay người che chở cậu trong lòng. Phòng Hiền lại vì quá kinh hoảng mà đẩy mạnh y ra.
Khương Ly Bạch dường như không thể dự đoán được Phòng Hiền sẽ đẩy y. Chỉ một khắc chần chừ ấy, Hắc Bạch Vô Thường đã ra tay đoạt lấy Phòng Hiền, sau đó hai mặt vây công Khương Ly Bạch.
Trong tình thế cấp bách đó, Khương Ly Bạch lại chỉ một mực nhìn Phòng Hiền đang thất hồn lạc phách.
Đầu chợt đau dữ dội, Phòng Hiền ôm lấy đầu mình, dạ dày cuộn lên từng cơn.
Lại như vậy nữa sao?
Phòng Hiền nhìn mảng máu thẫm màu tung tóe trên mặt đất, khó mà tin nổi mình đã hộc ra nó. Một người bình thường nôn ra nhiều máu như vậy sao lại không có cảm giác gì cơ chứ?
Ứng Tu nhìn sắc mặt trắng nhợt của Phòng Hiền thì không khỏi nhíu mày.
Ngay sau đó, gã xoay người lại liếc người đàn ông mặc đồ đen sau lưng, nhẹ giọng nói câu gì đó.
Còn chưa nói xong, Khương Ly Bạch đã nắm bắt thời cơ ngắn ngủi đó. Y áp sát Ứng Tu và Phòng Hiền, đáng tiếc còn chưa đến gần họ đã bị người áo đen chặn đứng.
Không biết hắn dùng chiêu gì, Khương Ly Bạch bắn ngược ra thật xa.
Phòng Hiền nhìn y ngã xuống, không nhịn được mà “A” lên một tiếng.
Khương Ly Bạch nhìn hai người kia lại liếc nhìn Phòng Hiền, sau đó biến mất trước mặt họ.
Chỉ để lại một luồng khói đen.
Khương Ly Bạch bỏ đi, thân thể Phòng Hiền cũng theo đó mà như bị rút hết sức lực, cứ thế ngã vật xuống.