Thành phố núi tháng tám, trời vừa tờ mờ sáng, sương mù dày đặc bao trùm trong rừng cây thông giữa núi, mơ hồ còn có thể nghe thấy vài tiếng chim kêu trong trẻo.
Xe bảo mẫu (🞺) màu đen không nhanh không chậm chạy ngoằn ngoèo trên đường núi.
(🞺) Xe bảo mẫu: là xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.
Nam Âm ngồi phía sau xe, nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, bởi vì mệt mỏi, vẻ mặt nhìn qua có vài phần lãnh đạm.
Phía sau xe im lìm tĩnh lặng, nó như tạo lên một không gian chắn vô hình cách biệt với âm thanh kinh ngạc cảm thán của nữ trợ lý trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ điều khiển.
“Thì ra thôn xóm hồi xưa chính là như vậy, không thể không nói, không khí ở đây so với thành thị mà nói, tốt hơn rất nhiều.”
“Oa, thế mà lại có dê, tôi lần đầu tiên nhìn thấy đấy.”
.......
Nam Âm đối với người của mình luôn luôn dùng thái độ ôn hòa dung túng, hơn nữa trợ lý Lăng Lăng cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi đầu, rất vô tư, thoải mái, nên ở chung với Nam Âm cũng không khỏi trở nên vô câu vô thúc (🞺).
(🞺) Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Dường như có chút không chịu được tiếng ồn ào của Lăng Lăng, lái xe mở nhạc lên, khúc ca dịu dàng vang lên bên trong không gian nhỏ hẹp.
Theo tiếng nhạc, Lăng Lăng dần im lặng, lái xe thở phào nhẹ nhõm, đồng thời theo bản năng ngước mắt nhìn cô gái ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.
Gió núi mát mẻ thổi vào trong xe, đem mái tóc dài vốn đã vào nếp trở nên có chút hỗn độn nhẹ dán trên má, nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến khuôn mặt khiến cho người ta liếc mắt một cái liền hít thở không thông kia.
Ngũ quan tinh xảo, đường nét sắc sảo, đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt ngọt ngào, trong vẻ đẹp diễm lệ lại mang theo hơi thở thanh thuần, đặc biệt là nốt ruồi nhạt dưới mắt phải, vô cùng động lòng người. Khiến cho người ta lập tức xem nhẹ đến diện mạo hung ác đầy tính công kích, do đó tạo thành một thứ ảo giác, muốn biến cô trở thành búp bê cất vào tủ kính.
Nam Âm đưa tay chống cằm, nhìn ra núi rừng bên ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày.
Cô đang nghĩ tới mục đích của chuyến đi này.
Nam Âm cầm di động, lần nữa nhìn vào video mà mấy tiếng này đã xem liên tục.
Người đàn ông trong video mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh, dáng người thon dài đơn bạc, nhìn qua vô cùng khí chất, một đôi mắt đào hoa quyến rũ, trong mắt nổi lên phong tình, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, rất có cảm giác thiếu niên.
Bức tường màu xanh phía sau hàng năm bị khói bếp hun cho nhuộm đen, khung cảnh hoang tàn bởi vì sự tồn tại của người đàn ông này mà mang một chút mỹ cảm riêng biệt.
Bên cạnh anh, còn có một nữ sinh chỉ đứng cao ngang bụng anh, vì phối hợp với độ cao của cô bé, người đàn ông ngồi xổm xuống, cong đầu gối, vẻ mặt ôn nhu nói chuyện với cô bé.
Nam Âm không tắt đạn mạc (🞺) trên video.
(🞺) Đạn mạc: là những bình luận của những người đang theo dõi video trực tuyến, bởi vì bình luận này xuất hiện như đạn bay. Nên được gọi là đạn mạc.Vì không tắt đi, nên dường như toàn bộ video, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đều dày đặc một đống đạn mạc gồm những kiểu chữ khác nhau.
Nam Âm tùy ý liếc một cái, đưa tay tắt đạn mạc.
Nhưng vừa lơ đãng nhìn, cũng đủ để cô nhìn thấy rõ ràng mấy bình luận.
Trên đó dường như đều bị fan của Giang Kinh Tá độc chiếm.
“A a a a Tá gia chúng ta làm sao lại có thể ôn nhu như thế, tôi muốn ngất, mẹ ơi cứu con.”
“Nếu không phải cô bé ấy tuổi còn nhỏ, tôi còn tưởng là bạn gái nữa đấy a a a.”
“Ha ha, đại khái có thể đoán ra bộ dáng cưng chiều bạn gái của Tá bảo sau này, ghen tị với cô gái còn chưa xuất hiện đó quá.”
“Lầu trên like 1.”
...........
Nhạc nhẹ chầm chậm nhẹ nhàng vang lên, không ảnh hưởng đến thanh âm phát ra từ video, Nam Âm hơi cúi đầu, hình ảnh rõ nét liếc mắt cũng nhìn ra, âm thanh cũng vô cùng rõ ràng.
Cô bé lấy một quyển tạp chí từ trong cặp sách ra, cầm như vậy quý hiếm đưa đến trước mặt Giang Kinh Tá.
Giang Kinh Tá đưa tay ra cầm lấy, thời điểm nhìn thấy trang bìa của quyển tạp chí, khóe môi đang tươi cười hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, ngay cả ống kính cũng không bắt kịp khoảnh khắc đó.
Ánh mắt của mọi người, khán giả, người quay phim, đều tập trung trên trang bìa quyển tạp chí mà Giang Kinh Tá cầm trên tay.
Còn có chính bản thân Giang Kinh Tá.
Theo máy quay tiền lại gần, hình ảnh màu sắc của trang bìa cũng hiện ra rõ ràng.
Trên trang bìa là ảnh chụp tuần san của Nam Âm.
Mười tám tuổi, ở đầu đường Paris, phía sau là bức tường đá, Nam Âm mặc áo T-shirt màu trắng cùng quần yếm bò, khi đó vẫn là mái tóc uốn sóng xõa trên vai, lưỡi hơi lè ra hướng tới ống kính phía trước, nhìn qua vô cùng hoạt bát, đầy sức sống.
Giang Kinh Tá dừng suy nghĩ, ngón tay thon dài không nhịn được vuốt ve rìa cuốn tạp chí, nhẹ giọng hỏi: “Cuốn tạp chí này, có liên quan gì đến nguyện vọng của em à?”
Giang Kinh Tá tham gia một chương trình truyền hình, đi vào những vùng núi thôn xóm cằn cỗi, đi sâu vào địa phương, triển khai quay hành trình làm bạn với trẻ em ở đây, mà ở tập trước của chương trình, Giang Kinh Tá hỏi nguyện vọng của cô bé ở chung với mình.
“Anh, em không có nguyện vọng gì đặc biệt muốn thực hiện, chỉ là muốn biết, chị xinh đẹp trên trang bìa, anh có quen không?”
Nam Âm biết, sau khi tập này phát sóng, trên mạng lại dấy lên sóng gió, vấn đề Giang Kinh Tá không trả lời ở tập trước, fan đều lên mạng trả lời thay anh.
Cùng với đó, rất nhiều chủ đề trong quá khứ với những tiêu đề và hình thức như bão tố lên thẳng top search.
“Quen a, giơ cao lá cờ Giang Nam cp.”
“Ai da, vợ chồng Giang Nam từ sau khi trưởng thành đã nhiều năm rồi không có xuất hiện chung, có khi nào tổ tiết mục tập sau sẽ mời Nam Âm tới không vậy.”
“Đã bao nhiêu năm rồi, fan não tàn của Giang Nam cp còn chưa tuyệt chủng vậy?”
“Đừng có mà mời Âm Âm của chúng tôi, không thừa nhận Giang Nam cp.”
........
Chỉ một lúc sau, fan của mỗi người bắt đầu cãi nhau loạn cả lên.
Dường như nghe thấy Lăng Lăng nói gì đó, Nam Âm thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình, giương mắt nghi hoặc nhìn về phía Lăng Lăng đang xoay đầu.
Rõ ràng là nghe được thanh âm phát ra từ di động, Lăng Lăng vươn tay chỉ chỉ vào di động trên tay Nam Âm, “Âm Âm, em lại xem chương trình đó à.”
Lăng Lăng tuy là trợ lý của Nam Âm, lại còn lớn hơn Nam Âm một hai tuổi, nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt, nên xưng hô so với người khác càng thêm thân mật hơn.
Không đợi Nam Âm trả lời, Lăng Lăng tiếp tục mở miệng nói, “Lúc trước chưa tiếp xúc nên chưa biết, Giang Kinh Tá thân là minh tinh nhân khí cao, thế mà không có một chút kiêu căng, phách lối.”
Trong giới giải trí, có nhiều người không nổi lại luôn vênh váo hung hăng, mà Giang Kinh Tá, thiếu niên thành danh, ai ai cũng biết, nhân khí theo tuổi mà tăng lên như mặt trời ban trưa, lại trực tiếp vọt lên thành ngôi sao hạng A.
Mọi người trong đoàn của Nam Âm đều biết, lần này Nam Âm tham gia chương trình này, không thể không nhờ vào công lao của Giang Kinh Tá.
Yêu cầu của cô bé chỉ là muốn biết chuyện về Nam Âm, hơn nữa chương trình này, bao gồm cả đạo diễn, cũng không ai để trong lòng, thậm chí cả Giang Kinh Tá, anh cũng có thể hoàn toàn không cần để ý.
Dù sao, hình tượng tốt của anh khi ở chung với cô bé này đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng người xem.
Nhưng mà anh bỏ xuống mặt mũi ngôi sao hạng A, không trực tiếp lợi dụng mối giao tình lúc trẻ từng hợp tác với Nam Âm mà đưa ra yêu cầu, mà là bàn bạc với đạo diễn, dùng danh nghĩa của mình và của chương trình mời đoàn đội của Nam Âm tới.
Nam Âm lần này vốn không muốn tham gia, chỉ là độ hot của video này vẫn luôn tăng, lúc cô lên mạng ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô bé kia.
Cho nên mới có chuyến đi này.
Nam Âm yên lặng tắt di động, chỉ ừ một tiếng.
Xem như tán thành với đánh giá của Lăng Lăng đối với Giang Kinh Tá.
Nghe được tiếng đáp lại của Nam Âm, Lăng Lăng có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, cũng không nói thêm gì, rất nhanh liền quay đầu lại ngồi ngay ngắn.
Trước khi làm trợ lý của Nam Âm, cô cũng biết chuyện của Nam Âm và Giang Kinh Tá.
Nam Âm xuất thân là ngôi sao nhỏ tuổi, cùng với Giang Kinh Tá là hai diễn viên chính của Ngự Dụng, lúc trước trên màn ảnh hai người cơ hồ như hình với bóng, một thời gian sau đó cư nhiên lại càng lúc càng xa cách.
Thậm chí sau đó không thấy hai người xuất hiện trong một khung ảnh.
Điều này làm cho không ít fan của cp này vô cùng đau buồn, còn có không ít người hy vọng Giang Kinh Tá và Nam Âm sau khi trưởng thành ở bên nhau.
Cũng khó trách lần này tin tức Nam Âm sắp tham gia chương trình với Giang Kinh Tá vừa tung ra, trên mạng liền muốn bùng nổ.
-
Địa điểm gặp mặt là trong ngôi nhà trệt đơn giản mà tổ chương trình dựng lên.
Nam Âm là người được mời tới chương trình, vì vậy trước khi quay, hai bên phải tiến hành thảo luận bàn bạc.
Cô biết chương trình mà Giang Kinh Tá tham gia này, có thành viên chuyên nghiệp của Tống Nghệ chế tác, bảy vị MC cố định đều là những ảnh đế và tiền bối trong mảng điện ảnh và truyền hình, còn thêm vào nhân khí của Giang Kinh Tá, chương trình này thật sự rất nổi tiếng.
Nam Âm vừa vào cửa, liền lên tiếng chào hỏi đạo diễn và nhân viên công tác trước.
Sau khi ngồi xuống, đạo diễn chờ Nam Âm và MC chương trình hàn huyên vài câu, sau khi bắt đầu liền chỉ đạo quay phim và phác họa hình tượng.
Nam Âm nghiêm túc nghe sắp xếp của chương trình, thỉnh thoảng gật đầu, có lúc còn đưa ra một hai câu hỏi.
Giang Kinh Tá ngồi trong góc phòng, từ sau khi Nam Âm vào cửa, vẫn luôn không có ngẩng đầu nhìn qua.
Kể cả thời điểm mấy MC và Nam Âm chào hỏi lẫn nhau.
Điều này làm cho cô thấy hơi yên tâm.
Cho dù cùng tham gia chương trình, một ít tiếp xúc không cần thiết, nếu tránh được thì vẫn nên tránh.
Nhưng khi buổi chiều bắt đầu quay hình, hành động của Giang Kinh Tá lại nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Chương trình quay MC giới thiệu khách mời mới, Nam Âm tiến vào giữa cùng bắt tay với bọn họ.
Thời điểm tới trước mặt Giang Kinh Tá.
Người đàn ông vốn dĩ luôn một mực yên lặng không lên tiếng, ngay đến cả biểu cảm dư thừa cũng không có, lại đột nhiên vươn tay ra, rộng mở ôm ấp, nhìn thẳng Nam Âm.
Tiếng nói trầm thấp, như xuất hiện từ chỗ sâu nhất trong cổ họng, khàn khàn mơ hồ, nghe vào tai thấy có chút kỳ lạ.
“Ôm một cái chứ?”