Ánh sáng mờ tối, trong khách sạn vì muốn phù hợp với bầu không khí bữa tối dưới ánh nến, những ngọn nến trong những cốc nhỏ chập chờn yếu ớt, quang ảnh lay động, Nam Âm hé ra khuôn mặt tinh xảo động lòng người.
Cô nắm chặt tay, sắc mặt hồng nhuận khác thường, như bị ý nghĩ của bản thân dọa, hoặc chỉ vì chứng minh hết thảy trước mắt đều là ảo giác, Nam Âm nâng tay lên dụi dụi hai mắt, rồi xoay tròng mắt, để cho mình tỉnh táo lại, đảm bảo bản thân sẽ không nhìn nhầm.
Nam Âm mở to hai mắt, đem tầm mắt chuyển lên màn hình di động của mình, cảnh tượng quen thuộc và nickname kia đập vào mắt cô, nhắc nhở cô đây không phải là ảo giác.
Sắc trời tối đen, thấy chủ đề tán gẫu cũng nhiều rồi, Chu Vãn Dạng đứng lên, “Cũng khá muộn rồi, hôm nay đến đây thôi, đồ đạc các thứ để ngày mai thu dọn, mọi người lên nghỉ sớm đi, ngày mai tiếp tục làm việc.”
Ghế cà lên mặt đất vang lên vài tiếng chói tai, tiếp đó tiếngbước chân lục tục lên lầu, Giang Kinh Tá vừa đứng lên, thoáng nhìn qua Nam Âm còn ngồi tại chỗ, xoay người cúi đầu hỏi, “Em không lên lầu à?”
Di động của cô sáng trưng đặt trên đùi, ngay khi Giang Kinh Tá cúi đầu, liền ngoài ý muốn nhìn thấy màn hình di động hiện lên giao diện vô cùng quen thuộc.
Lúc nãy anh thừa dịp Nam Âm không chú ý đã chụp trộm, tài khoản này là tài khoản anh đã dùng nhiều năm, trên đó mỗi một động thái, tất cả đều liên quan đến Nam Âm.
Rõ ràng người bị “bắt bài” là anh, Nam Âm buông ánh mắt, cả người có chút khẩn trương, tiếng nói mang theo chút căng thẳng, “Em, em không cẩn thận nhìn thấy......”
“Không phải anh.” Không đợi Nam Âm nói xong, Giang Kinh Tá vội vàng phủ nhận, đến khi vừa dứt lời, anh mới ý thức được chính mình nóng lòng phủi sạch mà lại lộ ra vẻ khả nghi, nên cố gắng nói chậm lại, “Đó là tài khoản của thằng em họ anh, bình thường anh đều dùng tài khoản của nó để xem tin tức.”
Lời giải thích nghĩ ra dưới tình thế cấp bách, Giang Kinh Tá ngược lại càng nói càng thuận miệng, giống như lý do thật sự chính là như vậy, “Nickname này anh cũng biết là không hay cho lắm, nhưng nó thích, anh dùng của nó cũng không thể sửa tên được.”
Lý do quá hoàn hảo, cho dù trong lòng Nam Âm vẫn thấy kỳ quái, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Thấy Nam Âm mím môi không nói lời nào, Giang Kinh Tá không nhìn ra cô đang nghĩ gì, cố gắng làm cho bản thân trấn định lại, “Nếu em không thích, trong lòng khó chịu, thì lát nữa anh liền điện thoại hỏi ý kiến nó, sau đó đổi tên, được không?”
“........ Không cần đâu,” Nam Âm đứng lên, làm như vậy thì có vẻ như cô quá mức để ý đến, cô cười cười, “Trên mạng cũng có nhiều người đặt tên như vậy, nếu không có việc gì nữa thì em lên trước đây, ngủ ngon.”
Không nghĩ rằng thái độ của Nam Âm đột nhiên thay đổi, Giang Kinh Tá sửng sốt mấy giấy mới mở miệng, “Ngủ ngon.”
Nhìn thấy bóng dáng lên lầu của Nam Âm, Giang Kinh Tá nặng nề thở phào một hơi.
Vừa nãy thiếu chút nữa thì lộ, may mà anh phản ứng kịp thời, nhìn Nam Âm như vậy, hẳn là đã tin rồi đi.
-
Sau khi tắm rửa xong nằm lên giường, Nam Âm lướt xem tin tức, nhìn thấy ô tìm kiếm trên cùng, trong lòng vừa động, ngón tay liền ấn liên tục mấy chữ lên màn hình.
[Ông xã Nam Âm yêu nhất.]
Nickname này vừa hiện ra, vì liên quan đến cô nên cô có chút thẹn thùng. Không biết là vì đương sự là cô, hay là vì là nó có dính dáng đến Giang Kinh Tá.
Trên giao diện tìm kiếm có rất nhiều tin tức có tag tài khoản này, người theo dõi cũng rất nhiều, phải khoảng mấy vạn, mỗi một tin đăng lên đều là tin tức video phỏng vấn, các loại hoạt động liên quan đến cô, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài bài blog nguyên gốc.
Nhiều nhất vẫn là đăng mấy bài ghép cp, trên đó có ảnh photoshop, tranh vẽ nhân vật chibi, động tác thân mật làm Nam Âm cảm thấy không có mặt mũi để xem.
Trước kia Nam Âm biết không ít fans sáng tạo ra các bài ghép cp để thỏa mãn bản thân, cũng biết khi cô và Giang Kinh Tá bắt đầu hợp tác, lúc đó scandal ồn ào khắp nơi, các loại video cắt ghép, gán ghép cp, bịa đặt nhiều vô kể, nhưng biết thì cũng chỉ là biết, cô cũng không thật sự nghiêm túc xem.
Thế mà người em họ trong miệng Giang Kinh Tá lại đi xem các bài đăng gán ghép Giang Kinh Tá và cô, trong lòng Nam Âm luôn có một sự quái dị nói không nên lời, mà loại quái dị này, khi cô mở chương đầu tiên của tiểu thuyết ghép cp liền cảm thấy càng thêm sâu.
Tiểu thuyết miêu tả rất nóng bỏng, thậm chí khúc đầu của chương đầu tiên đó là màn cưỡng hôn và phát sinh quan hệ lần đầu tiên sau khi say rượu. Nhìn thấy những lời văn này, Nam Âm liền thấy không được tự nhiên, giống như, cô thật sự xảy ra những chuyện đó với Giang Kinh Tá vậy.
Càng đừng nói tiếp đến cô xem đến cảnh tượng không thể miêu tả, cô tự động thay mặt của Giang Kinh Tá vào, nói câu đại loại như “Bảo bối, em thật ngọt,” Nam Âm giống như bị bỏng, đem di dộng vứt qua bên kia giường, chỉ cảm thấy nổi da gà toàn thân.
Chờ sau khi bình thường lại, cô nhặt di động lên, không dám xem tiểu thuyết nữa, nhấn mở danh sách các tài khoản mà tài khoản đó theo dõi, không ngoài suy nghĩ, đều là những tài khoản liên quan đến cô, hoặc là blogger đề cập đến cô và Giang Kinh Tá.
Nam Âm có chút không hiểu, em họ của Giang Kinh Tá xem những thứ này làm gì?
Cô tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng nếu cậu ta thật sự là fan của cô, theo như tâm lý của fan nam mà nói, bình thường cũng không mong muốn nữ thần của mình bị gán ghép cp với người khác.
Rồi nhớ tới lúc nãy cô phát hiện Giang Kinh Tá bối rối một khắc kia, chân tướng đã mơ hồ lộ ra rồi.
Không thực sự chắc chắn, Nam Âm cũng không dám chắc chắn, chỉ là có chút manh mối. Không biết vì sao, suy nghĩ dần dần sáng tỏ, đại não liền bắt đầu hưng phấn lên.
Nhưng cô sẽ không ngốc đến nỗi giáp mặt giằng co với Giang Kinh Tá, nếu anh phủ nhận thì không chỉ có chứng cứ không đầy đủ, mà còn sẽ có vẻ như cô đang tự mình đa tình, sau đó có khi lại phát hiện sự không hợp lý trong đó.
Chủ nhân của tài khoản này, thật ra có thể là Giang Kinh Tá, hoặc là thật sự theo như lời của anh, là tài khoản của em họ anh, nhưng theo bản năng, Nam Âm rõ ràng ý thức được, ở sâu trong nội tâm của mình hy vọng người kia là Giang Kinh Tá.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Nam Âm tắt di động, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, ban đầu có chút buồn ngủ nhưng nãy giờ bị giày vò nên hết buồn ngủ luôn rồi, lại lăn qua lộn lại một lúc, cô cam chịu xuống giường.
Đêm nay trong khoảng thời gian ngắn chắc không ngủ được rồi.
Nam Âm đi ra ban công, mới vừa đẩy ra cửa ra, một cơn gió lạnh đập thẳng vào mặt, lạnh lẽo, thổi lên người vô cùng khoan khoái.
Xa xa có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, xen lẫn một ít ánh sáng mây ngũ sắc, Nam Âm híp mắt, nghe thấy có tiếng đẩy cửa truyền đến, quay đầu, ngoài ý muốn đụng phải đôi mắt đen nháy nổi lên tia sáng của Giang Kinh Tá.Anh mặc áo tắm màu đen, cả người như muốn dung hòa vào đêm đen, mái tóc vẫn còn ướt nhỏ từng giọt nước xuống, hầu kết chuyển động, còn để lộ ra nửa ngực.
Nam Âm há miệng thở dốc, miệng lưỡi không hiểu sao lại cảm thấy khô khô. Cô liếm môi, mở miệng nói, “Anh cũng không ngủ được......”
Cũng
Nhìn thấy động tác của Nam Âm, ánh mắt Giang Kinh Tá tối sầm, xẹt qua một ánh nguy hiểm, nhưng vẫn là mẫn cảm chú ý từ này, cho dù anh chỉ đi ra hóng gió một chú, tinh thần cũng đã có chút mệt mỏi, nhưng vẫn gật đầu, “Ừ, không ngủ được.”
Nam Âm không hỏi vì sao Giang Kinh Tá không ngủ được, cô vừa nhìn thấy anh liền nhớ đến tiểu thuyết lúc nãy xem, kết hợp với hình ảnh trước mắt, hơi thở liền không ổn định, khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.
“Em nghĩ gì mà mặt đỏ lên vậy.”
“A?” Nam Âm phục hồi tinh thần, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Giang Kinh Tá, theo bản năng trốn tránh, “Không, không có gì.”
Giang Kinh Tá cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm Nam Âm, thời điểm cô chống đỡ không nổi nữa mới mở miệng, “Em ở đây chờ anh một chút.”
Nam Âm nhìn thân ảnh của Giang Kinh Tá biến mất sau cánh cửa trong suốt, còn chưa kịp phản ứng, anh đã lần nữa xuất hiện trước mắt cô, giọng khàn khàn, “Lại gần đây một chút.”
“A,” Nam Âm nâng ngón tay chỉ chính mình, lại nhìn xung quanh, không thấy người nào khác, có chút mê mang, thấp giọng hỏi, “Em ư?”
Giang Kinh Tá bị phản ứng của Nam Âm chọc cười, “Nơi này ngoại trừ hai chúng ta thì còn có ai khác nữa sao?”
Nam Âm cũng không biết ánh mắt mình nhìn Giang Kinh Tá lúc nãy, ngơ ngác, suy nghĩ có chút bất thường, cô ngượng ngùng, cúi đầu tiến về phía Giang Kinh Tá.
Giữa ban công nhỏ chỉ cách nhau một bả vai, thời điểm Nam Âm đi qua ban công bên cạnh, Giang Kinh Tá cầm một chiếc khăn sạch, đưa tới trước mặt Nam Âm.
Nam Âm buông xuống suy nghĩ, lông mi dài run rẩy, có chút khó hiểu hành động của Giang Kinh Tá, “Làm gì vậy?”
Giọng nói của anh rất thấp, mang theo một cỗ ôn nhu không chân thực, “Lau mặt.”
Lúc Nam Âm phản ứng không kịp, cảm xúc mềm mại đã phủ lên mặt cô, còn có thanh âm đầy ý cười của Giang Kinh Tá, “Khi rửa mặt nghĩ đi đâu vậy, bọt còn chưa rửa sạch đây này.”
Nghe xong lời của Giang Kinh Tá, mặt của Nam Âm liền đỏ lên, không thể tránh né, rồi lại nhớ đến chuyện nickname kia.
Lúc nãy cô phân tâm suy nghĩ về chuyện nickname kia rồi phân tích nguyên nhân hậu quả, cho nên mới rửa mặt qua loa.
Làn da của Nam Âm rất mềm mại, Giang Kinh Tá cho dù đã cố gắng khống chế lực đạo của mình, nhưng chỗ hai má chiếc khăn lau qua không bao lâu liền hiện lên dấu đỏ vô cùng rõ ràng giữa một mảnh trắng nõn.
Nhìn Nam Âm đứng trước mặt mình, hầu kết của Giang Kinh Tá lăn lên lộn xuống, phát ra vài tiếng không rõ.
Gió cuối mùa thu có chút lạnh, Nam Âm chỉ cảm thấy rất khô nóng, khí huyết từ từ dâng lên, cơ hồ sắp không thở nổi.
Đặc biệt khi cô ngước mắt lơ đãng chạm vào ánh mắt của Giang Kinh Tá, anh thấy tầm mắt như không tập trung của cô, lại giống như vô cùng chuyên tâm, cực nóng và kỳ lạ.
Không có đối diện với cô, ngược lại nhìn xuống, tầm mắt rơi xuống môi, hoặc là chỗ khác.
Suy nghĩ của Nam Âm rất nhanh liền được hành động của Giang Kinh Tá chứng thực.
Hơi lạnh nơi đầu ngón tay chạm vào da thịt non mềm chỗ cằm, hô hấp Giang Kinh Tá cứng lại, tư tưởng đều đang kêu gào khoái cảm run rẩy.
Anh cúi thấp, hơi nâng cằm cô lên, dưới ánh đèn mờ nhạt ở ban công cẩn thận đánh giá gương mặt cô.
Lông mi Nam Âm rung rung, cơ thể cũng không chịu khống chế mà run lên, nâng mắt chống lại mí mắt mỏng có phiếm tơ máu màu đỏ, cùng với đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, đột nhiên muốn lùi ra sau.
“A, đừng nhúc nhích.” Giang Kinh Tá thấp giọng chặn động tác lùi ra sau của cô, ngón tay thon dài vuốt ve cằm cô, giọng nói khàn khàn, như đang khắc chế tình cảm sâu nặng, “Bây giờ em không nhìn tới được, anh giúp em lau.”
Động tác chậm giống như quay phim điện ảnh, Giang Kinh Tá dùng đầu ngón tay vuốt ve qua lại cằm Nam Âm, lau nhẹ nhàng.
Động tác quen thuộc, làm cho Nam Âm sinh ra một tia hoảng hốt.
Lúc đó còn nhỏ, cô diễn vai đứa trẻ xuất thân từ thế gia võ hiệp, thường xuyên lăn lộn dưới bùn bẩn.
Giang Kinh Tá từ trước đến nay nghiện sạch sẽ, mỗi lần đều tự chuẩn bị khăn tay, thời điểm cô diễn xong, cũng sẽ như vậy mà giúp cô lau sạch.
Bùn đất dây lên hai má, đến cả bùn dính trên giày. Vừa dụng tâm vừa cẩn thận đến khi không tìm ra vết bẩn nữa mới thôi.
“Nam Âm của chúng ta xinh đẹp như vậy, giày cũng phải sạch sẽ đẹp mắt.”
Nam Âm thoát ra khỏi dòng ký ức trước kia, nhìn thấy bầu trời đầy sao, mang theo ngữ khí hoài niệm mở miệng, “Em vừa mới nhớ tới chuyện trước kia của chúng ta.”
“Chuyện nào?” Giang Kinh Tá nhìn thấy sườn mặt ôn nhu của Nam Âm dưới ánh trăng, thanh âm cũng tự giác nhu hòa lại.
“Rất nhiều chuyện.” Cô quay đầu nhìn về phía anh, “Nửa đời trước này của em, hầu như đều có liên quan đến anh.” Nam Âm nói xong, che miệng ngáp một cái, “Cũng mệt nhọc cả ngày rồi, anh đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Nam Âm.”
-
Thời điểm rạng sáng năm sáu giờ Giang Kinh Tá bị đạo cụ của tổ tiết mục đánh thức.
Tối hôm qua đạo diễn thông báo riêng cho anh ngày mai phải cố gắng dậy sớm, anh liền để tâm nên khi thanh âm của món đồ chơi gà gáy này vang lên khắp phòng mình, Giang Kinh Tá cũng không thấy bối rối.
Đầu của anh có chút hỗn loạn, phối hợp với tiết mục, dụi dụi mắt làm ra bộ dạng tỉnh táo.
“Kỳ này sẽ có một thành viên mới, nhiệm vụ của cậu là cùng một thành viên khác đi đón cậu ta.”
Trong tay nhân viên công tác là tấm thẻ đại diện cho các MC, ngồi xuống bên giường Giang Kinh Tá, “Rút một tấm đi, xem ai đi cùng cậu.”
Nhìn thấy năm tấm thẻ giống nhau, Giang Kinh Tá không biết nên chọn như thế nào.
Tư tâm mà nói, anh hy vọng lấy trúng tấm thẻ của Nam Âm, nhưng khả năng lấy được là một phần năm, có chút khó khăn.
Đột nhiên, anh nhớ tới trước khi quay đạo diễn đã nói muốn ghép cp, nên liền yên lòng, nâng tay lên, có chút tùy ý rút ra một tấm.
Lật ra mặt sau tấm thẻ, không có gì bất ngờ, chính là tên của Nam Âm. Giang Kinh Tá không biểu hiện gì, nhưng khóe môi khẽ nhếch, vẫn là để lộ ra một ít cảm xúc.
Quả nhiên, có lẽ cả năm tấm đều viết tên của Nam Âm. Anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, đứng lên, có chút khẩn cấp, “Vậy bây giờ tôi trực tiếp đi qua tìm Nam Âm hay sao?”
“Nhiệm vụ chương trình.”
Thanh âm của đạo diễn xuyên qua loa truyền đến, cũng làm cho Giang Kinh Tá ngừng lại, nhưng giây tiếp theo, anh hận không thể chính mình bật người chạy tới đầu giường Nam Âm.
“Nhiệm vụ ngay từ đầu, nếu minh tinh trên tấm thẻ được rút vẫn còn đang ngủ, vậy liền cung cấp dịch vụ đánh thức,” đạo diễn bổ sung nói, “Bất luận là dùng phương pháp gì.”
Tối hôm qua đạo diễn thông báo cho Giang Kinh Tá, cũng đồng thời thuận đường tiết lộ một chút hoạt động sáng mai cho Nam Âm, cái này chỉ là vì kích thích fan ngoài màn ảnh, nhưng chân chính vẫn phải xem ý nguyện cá nhân của Nam Âm.
Dù sao cũng không phải là người yêu thật sự, những hành động thân cận gì đó, bày ra trước ống kính thì không tốt cho lắm, nhưng mập mờ thỏa đáng, thì đối với cắt nối biên tập ở hậu kỳ mà nói cũng không tính là việc gì khó khăn.
Trong lòng Giang Kinh Tá hy vọng Nam Âm vẫn chưa tỉnh, nhanh chóng thu thập xong, anh rón ra rón rén đi đến ngoài phòng Nam Âm.
“Khóa cửa rồi sao?” hắn vừa hỏi camera đi theo một bên, vừa theo bản năng đẩy cửa.
Tay anh không dùng lực, ai biết được cửa vừa đẩy nhẹ đã mở.
Đúng hơn là bị người từ bên trong mở ra.
Giang Kinh Tá liếc mắt một cái liền thấy Nam Âm đứng ở cạnh cửa, ăn mặc chỉnh tề, xem ra là thức dậy còn sớm hơn anh, Giang Kinh Tá không khỏi có chút mất mác.
Nhìn thấy Giang Kinh Tá, Nam Âm cũng có chút ngoài ý muốn.
Tối hôm qua đạo diễn chỉ nói sẽ có một MC tới gọi cô dậy, Nam Âm còn hỏi có phải không phân biệt nam nữ hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Nam Âm nhẫn tâm với bản thân, đặt báo thức bốn năm giờ, nhưng rạng sáng khoảng ba rưỡi đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, để tránh người khác nhìn thấy gì đó không nên nhìn.
Nếu biết người tới là Giang Kinh Tá, có thể cô đã không dậy sớm như vậy rồi.
Nam Âm cả kinh với ý nghĩ của chính mình, không dám suy nghĩ khả năng nào đó và cảnh tượng sau đó nữa, ánh mắt dừng lại trên chiếc cằm sắc bén của anh, “Chúng ta dậy sớm như vậy, là có nhiệm vụ à?”
“Đi đón thành viên mới.” Giang Kinh Tá lùi ra sau, để lại chỗ cho Nam Âm, “Đi thôi.”
Xe đi vững vàng trên con đường mà ngày đầu tiên bọn họ tới.
Trong lòng Giang Kinh Tá còn nhớ đến nhiệm vụ buổi sáng, nhịn không được nữa mở miệng, dùng ngữ khí vô ý, “Sao em lại dậy sớm như vậy.”
“Lúc anh rút tấm thẻ ngẫu nhiên rút trúng em, trên đường qua phòng em còn suy nghĩ mấy phương pháp đánh thức em nữa đấy, đáng tiếc không dùng được.”
“Thật ư?”
Nói mấy câu, Nam Âm liền hiểu được tính toán của đạo diễn, sợ là ngay từ đầu, đạo diễn đã sắp xếp hai bọn họ ngày hôm nay sẽ đi cùng nhau rồi.
Cô lại có chút hối hận, nếu sớm biết rằng.......
Nam Âm lắc lắc đầu, muốn để bản thân không nghĩ ngợi nhiều, liền chủ động hỏi han, “Vậy anh muốn dùng phương pháp gì?”
“Như thế này.” Giang Kinh Tá nghiêng người tới gần Nam Âm, hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, ánh mắt cực nóng nhìn cô.
Còn chưa nói gì, Nam Âm như bị cái gì đó thích, nâng tay chống lên lồng ngực Giang Kinh Tá, một tay đẩy anh ra.
Giang Kinh Tá có chút bất đắc dĩ cười nhẹ, “Anh còn chưa nói gì mà.”
“Anh vẫn là đừng nói nữa thì hơn.” Cô ngồi thẳng người, tiến gần tới bên cửa kính xe.
Trong khoảnh khắc anh tới gần đó, tim cô đột nhiên bắt đầu nhảy loạn lên, nhanh đến khác thường. Nếu gần thêm chút nữa, sợ là anh sẽ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của cô mất.
Giang Kinh Tá nhìn sườn mặt Nam Âm, lần đầu tiên không nói gì.
Tuy rằng anh hơi khó hiểu khi anh lại gần thì Nam Âm lại trở nên cứng nhắc, nhưng bộ dạng e lệ xấu hổ tránh né giống con thỏ của cô, Giang Kinh Tá xác định bản thân không có nhìn lầm.
Điều này làm cho tâm tình anh trở nên vô cùng tốt.
Nhưng mà tâm tình này rất nhanh lúc đến thời điểm nhìn thấy thành viên mới, liền không tồn tại nữa.
Giang Kinh Tá như thế nào cũng không nghĩ tới Phòng Tử Ngộ chính là thành viên mới mà đạo diễn nói, trước kia khi Nam Âm nhận phỏng vấn, hắn ta là nam minh tinh mà cô trả lời là muốn hợp tác nhất.
Khoảng thời gian bọn họ bất hòa kia, anh đem những video phỏng vấn của Nam Âm xem đi xem lại vô số lần, từng câu từng chữ anh đều ghi nhớ.
“Nam minh tinh muốn hợp tác nhất sao?” Nam Âm ngừng một chút, nghiêm túc suy nghĩ.
“Chắc là Phòng Tử Ngộ tiền bối, tôi đã xem qua những tác phẩm anh ấy đóng chính, suy nghĩ của Phòng Tử Ngộ đối với tình cảm và nhân vật đều rất thích hợp, hát cũng rất hay, một nghệ sĩ toàn năng, đó cũng là mục tiêu mà tôi cố gắng muốn đạt được, hơn nữa,” Nam Âm mỉm cười có chút thẹn thùng, đến bây giờ Giang Kinh Tá nhớ lại vẫn cảm thấy chói mắt, “Anh ấy rất đẹp trai, không phải sao?”
“Lời này của Âm Âm, là đại biểu có thể có khả năng phát triển với Phòng Tử Ngộ sao?”
“Có lẽ” Nam Âm cười cười, nhìn thẳng về phía phóng viên, “Có thể hôm nào đó mọi người có thể hỏi ý của tiền bối..........”
Hai người vốn dĩ đều cùng đồng lưu lượng, Giang Kinh Tá đối với Phòng Tử Ngộ không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng từ ngày đó, anh bắt đầu theo bản năng đặc biệt chú ý đến tin tức cùng nhất cử nhất động của Phòng Tử Ngộ, mà lời đồn anh và Phòng Tử Ngộ không hợp nhau cũng từ thời điểm đó truyền ra, hơn nữa có xu thế càng ngày càng sâu.
Thời điểm Nam Âm tiến lên chào hỏi Phòng Tử Ngộ, Giang Kinh Tá không khống chế được sắc mặt mình, trầm mặc đi đến bên cạnh Nam Âm.
Phòng Tử Ngộ nhìn Giang Kinh Tá, sau đó tầm mắt rơi xuống trên người Nam Âm, “Hai người cùng nhau đến sao?”
“Không được sao? Nam Âm một mình tôi không yên tâm.”
Nam Âm còn chưa mở miệng, chợt nghe thanh âm như mang theo tức giận của Giang Kinh Tá.
Nam Âm có chút buồn bực nhìn anh, nhíu nhíu mày, lén lút đập nhẹ sau thắt lưng anh, ý bảo anh chú ý ngữ khí.
Cảm giác được hành động của Nam Âm, trong lòng Giang Kinh Tá càng thấy tức giận, nhìn Phòng Tử Ngộ càng không vừa mắt.
Nam Âm cười gượng điều chỉnh không khí, “Chúng ta lên xe trước đi, lên xe nói chuyện, những người khác chắc là đều đang ở khách sạn chờ chúng ta.”
Thời điểm Nam Âm xoay người ngồi vào sau xe, Giang Kinh Tá nhìn thoáng qua Phòng Tử Ngộ đầy khiêu khích, ngồi xuống theo sát Nam Âm.
Nhìn thấy hành động trẻ con của Giang Kinh Tá, Phòng Tử Ngộ lắc đầu cười cười.
Bên trong xe chật chội, Nam Âm cùng Phòng Tử Ngộ thỉnh thoảng lại hàn huyên vài câu, một lúc lâu vẫn không nghe Giang Kinh Tá mở miệng, cô tiến lại gần anh một chút, “Hôm nay anh sao vậy? Dường như rất nóng tính.”
Cô cũng từng nghe qua lời đồn Giang Kinh Tá và Phòng Tử Ngộ không hợp, lúc trước còn không tin, hiện giờ xem ra là thật.
“Không có.” Thanh âm Giang Kinh Tá buồn buồn, có hơi dỗi, “Hắn ta không phải là nam thần của em sao? Nói chuyện với người ta đi, đừng để ý đến anh.”
“Còn nói anh không tức giận,” Nam Âm bị biểu tình của Giang Kinh Tá chọc cười, “Lại nói ai nói anh ấy là nam thần của em?”
Tâm tình của Nam Âm bỗng nhiên rất tốt, biết camera đang quay, cũng biết đội hậu kỳ và đạo diễn sẽ đem đối thoại không cần thiết này cắt đi, nên cũng yên lòng nói chuyện.
“Anh rất để ý à?” Giang Kinh Tá không nói lời nào, Nam Âm nhìn ánh mắt anh hỏi, như muốn tra khảo tận sâu linh hồn anh.
Giang Kinh Tá buông mắt, “Bọn anh đều là nghệ sĩ lưu lượng, nên hay bị so sánh mà thôi.”
Đối với giải thích này, Nam Âm bán tín bán nghi.
Phòng Tử Ngộ hai mươi mấy tuổi mới debut, cũng nổi tiếng rất nhanh, mà như độ tuổi và tính cách của Giang Kinh Tá và cô, đều có sự quật cường không chịu thua, đều muốn mình lợi hại nhất, nên cô chỉ cho là Giang Kinh Tá ở trước mặt cô cũng muốn tranh cao thấp với Phòng Tử Ngộ, huống hồ so với việc Giang Kinh Tá và Phòng Tử Ngộ, tư tâm của cô càng thiên về Giang Kinh Tá hơn.
“Hẳn là rất nhiều người đều nói anh rất đẹp trai nha, tiểu Tá.”
“Những người khác em không biết bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng em nói là.”
“Anh cười một cái, thì cho anh làm nam thần của em.”