Một ngày rất nhanh liền trôi qua, sau khi tạm biệt bọn trẻ, các thành viên xếp thành một đoàn đứng ở trước ngôi nhà trệt, chuẩn bị kết thúc đóng máy.
Đầu tiên là các thành viên thay phiên phát biểu cảm nghĩ về thời gian vừa qua, sau đó micro liền được chuyền đến tay Nam Âm.
“Nam Âm chứng kiến chương trình của chúng ta đóng máy, mấy ngày nay ở chung một chỗ với các thành viên, có lời gì muốn nói không?” đạo diễn giơ loa lên hỏi.
“Đầu tiên tôi cảm thấy tôi và tổ chương trình rất có duyên, cũng rất cảm ơn lời mời của chương trình..... vài ngày ngắn ngủn, đối với tôi mà nói quả thực thu hoạch được không ít......” nói xong, Nam Âm không nhịn được liếc mắt về phía Giang Kinh Tá.
Khôi phục mối quan hệ bạn bè với Giang Kinh Tá, chuyện này đối với cô mà nói chính là thu hoạch rất lớn.
Nhận thấy tầm mắt như có như không của Nam Âm, Giang Kinh Tá buông ánh mắt, môi mỏng không nhịn được cong lên, cả người cũng cảm thấy nhộn nhạo.
Nhiều năm như vậy, anh tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Nam Âm.
Sau khi chương trình kết thúc ghi hình, đã là mười hai giờ đêm, Nam Âm ngay cả thời gian liên hoan cũng không có, vội vã trở về.
Ngày kia chính là ngày khai giảng của học viện điện ảnh, cô cần phải trở về sắp xếp công việc và nghỉ ngơi, thân là tân sinh viên đại diện lên bục diễn thuyết, cô tuyệt đối không được đến muộn và xảy ra lỗi lầm gì được.
Giải thích tình hình với đạo diễn xong, Nam Âm liền gọi điện thoại cho Lăng Lăng, bảo Lăng Lăng cùng lái xe qua đón cô.
Nam Âm đứng bên đường một lúc, theo lý mà nói, trước khi chương trình kết thúc cô đã liên lạc với Lăng Lăng, bây giờ cũng nên đến rồi chứ, không có khả năng đến giờ còn chưa tới.
Nghĩ nghĩ, vừa định gọi lại cho Lăng Lăng, điện thoại của Lăng Lăng đã gọi đến, thanh âm hơi lo lắng, “Vừa nãy anh Thành lái xe đi thì bị nổ lốp, bọn chị xuống xe mới phát hiện dưới lốp xe có để ba bốn cái đinh..... không biết có phải là đứa trẻ nào đó nghịch ngợm thả xuống hay không.....”
Đầu kia điện thoại Lăng Lăng lải nhải nói xong tình hình, Nam Âm đưa tay nhéo mi tâm, mở miệng định nói gì đó, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính ở chỗ ngồi phía sau xe từ từ hạ xuống, Giang Kinh Tá nhìn Nam Âm, ngữ khí quan tâm, “Làm sao vậy?”
Rõ ràng anh chỉ ngồi nhàn nhã phía sau xem, Nam Âm lại cảm nhận được một cỗ khí thế khó có thể chống đỡ được không biết từ đâu mà đến, hô hấp cô cứng lại, theo bản năng lắc đầu, “Không có gì, xe có chút vấn đề mà thôi.”
Quan hệ của hai người tuy đã bình thường trở lại, nhưng hai năm bất hòa, rốt cuộc cũng khó có thể trở lại trạng thái không hề cố kỵ như quá khứ.
“Âm Âm, là ai vậy?” Lăng Lăng nghe được bên kia điện thoại có thanh âm nói chuyện, tò mò hỏi.
“Không có, có lốp xe dự phòng để thay không?” thấy Giang Kinh Tá kéo cửa kính xe lên, đợi mấy giây cũng không thấy xe rời đi, Nam Âm cho là mình cản đường, tự động lùi ra sau mấy bước, nhường đường cho anh, vừa trả lời vấn đề của Lăng Lăng.
Xe chạy lên phía trước một chút rồi dừng lại, tiếng phanh phát ra động tĩnh không nhỏ, Nam Âm ngước mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Giang Kinh Tá đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía cô.
Gió đêm thổi góc áo anh bay lên, khuôn mặt tinh xảo như thần giáng xuống nổi bật trong đêm tối.
Nam Âm cầm di động, giật mình nhìn anh chậm rãi đến gần, không nhịn được hỏi, “Anh sao lại.....”
“Lên xe đi.” Như sợ Nam Âm cự tuyệt, Giang Kinh Tá lại nói tiếp, “Vừa nãy em gọi điện thoại anh không cẩn thận nghe được, vừa lúc tiện đường, vậy cùng nhau đi đi.”
Nam Âm nghe Giang Kinh Tá nói vậy, thanh âm Lăng Lăng trong điện thoại cũng truyền tới, “Không có lốp xe dự phòng, xung quanh sơn thôn cũng không có chỗ sửa xe nên chỉ có thể tìm người đến sửa, chắc sẽ khá lâu, Âm Âm, em xem có thể hỏi những người khác trong chương trình đi nhờ một đoạn được không, chị qua chỗ em cần một đoạn thời gian......”
Thanh âm của Lăng Lăng có hơi lớn, Nam Âm thấy anh khiêu mi, “Em cũng có thể ở chỗ này chờ trợ lý em tới, chỉ là một mình em đứng đây, anh sẽ lo lắng,” anh dừng một chút, “Bằng không anh cùng chờ với em?”Nghe xong lời của Giang Kinh Tá, Nam Âm nhảy dựng lên.
Chỗ này cách rất xa thành phố, xung quanh đều là mấy thị trấn nhỏ và quốc lộ, cũng không có sân bay, mà sân bay gần nhất cũng phải đi xe ba bốn tiếng đồng hồ.
“Cảm ơn.....” Nam Âm suy xét tình hình trước mắt một lúc, liền tính toán nghe theo lời đề nghị của Giang Kinh Tá, chỉ là thời điểm cảm ơn, không biết nên xưng hô như thế nào.
Tiểu Tá là xưng hô trước kia, thời điểm bọn họ còn thân thiết, sư huynh là xưng hô làm bộ không quen biết lúc quay chương trình, nếu dùng ở tình huống hiện tại thì có chút không thích hợp, Nam Âm hơi dừng lại, tự động bỏ qua.
Giang Kinh Tá cũng không có để ý, đi tới trước mở cửa xe, ý bảo Nam Âm ngồi vào.
Chờ cánh cửa đóng lại, Nam Âm tận lực dựa người vào cửa kính xe, tránh cảm giác áp bách mãnh liệt từ trên người Giang Kinh Tá.
“Anh tại sao cũng rời đi vậy, không ở lại liên hoan sao?” Nam Âm mở miệng phá vỡ yên tĩnh trong xe.
“Quá muộn rồi, đạo diễn sợ ảnh hưởng đến thôn dân gần đó, hơn nữa,” anh ngừng một chút, vô cùng đứng đắn, lại giống như đùa giỡn, “Em cũng không ở đó.”
Cô vừa rời đi, anh dường như không có kiên nhẫn ở lại nữa.
Nam Âm sửng sốt, đem lời của Giang Kinh Tá lọc lại một lượt, mới nghĩ rằng anh muốn nói là chính là tổ tiết mục, mà không phải nguyên nhân không có cô ở đó.
Vừa miên man suy nghĩ một lúc, mặt Nam Âm có chút đỏ lên.
Đề tài vừa chấm dứt, không khí dần trở về im lặng.
Người lái xe ngồi trước không nhanh không chậm lái xe đi, tiết tấu chậm rãi của bài nhạc nhẹ vang lên bên trong xe, chỉ qua khoảng mười phút đồng hồ, mí mắt Nam Âm có chút nặng trĩu.
Cô do dự vài giây, ngẩng đầu nhìn lái xe, xác định hắn chỉ chuyên tâm quan sát giao thông phía trước, mà không chú ý tới phía sau xe, lúc này mới cẩn thận lắc lắc đầu, nhìn trộm qua Giang Kinh Tá.
Anh dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt híp lại, như là đang ngủ.
Nam Âm không dám nhìn lại nữa, có tật giật mình ngồi ngay ngắn lại, bàn tay dựa lên má, tựa vào cửa kính xe, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô thật sự quá buồn ngủ rồi, chỉ là cố kỵ Giang Kinh Tá còn ở bên cạnh, nhưng đến anh cũng mệt quá mà ngủ thiếp đi, hẳn là cũng không để ý đến cô đâu.
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, Giang Kinh Tá lúc này mới chậm chạp mở to mắt ra, nhìn về phía Nam Âm.
Một tay cô ôm khoát lên eo, một tay chống má, dựa vào cửa kính xe, đầu ma sát với cửa kính, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng cộp cộp.
Có lẽ là quá mệt nhọc, nên Nam Âm cũng không cảm thấy đau gì, Giang Kinh Tá cau mày, cũng cảm thấy đau thay cô.
Anh nhìn chằm chằm Nam Âm, tiến lại gần chỗ cô, đưa tay xuyên qua khe hở giữa bả vai cô và cửa kính xe, để đầu cô nhẹ nhàng nghiêng qua, tựa vào vai mình.
Thấy Nam Âm không tỉnh, Giang Kinh Tá thở ra nhẹ nhõm, đưa tay muốn kéo cổ áo ra để hít thở dễ hơn, liền bắt gặp tầm mắt của trợ lý A Đống trong kính chiếu hậu.
Sau khi nhìn thấy một loạt động tác của Giang Kinh Tá, giờ phút này trợ lý vô cùng hoảng hốt.
Hắn cảm thấy bản thân như không cẩn thận biết được gì đó.
Trước đó Giang Kinh Tá bảo hắn tìm mấy cái đinh thừa dịp không ai chú ý để cạnh lốp xe bảo mẫu của Nam Âm, hắn còn nghĩ Giang Kinh Tá tuy là tính tình thiếu niên, nhưng rốt cuộc cũng lớn lên trong giới giải trí, quen diễn kịch, ai biết......
Thấy hắn nhìn thấy được, Giang Kinh Tá cũng không để ý nhiều, đè giọng thật nhỏ nói.
“Lái chậm một chút.”
-
Sau khi đi nhờ xe về, Nam Âm và Giang Kinh Tá tựa hồ lại trở về trạng thái ở chung như trước.
Rõ ràng là cùng một trường, vậy mà một hai tuần đến cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, thời điểm tập cuối phát sóng, cũng đúng lúc huấn luyện quân sự, Nam Âm xem tập chiếu hôm đó.
Chương trình chiếu cảnh hoạt động riêng lẻ của mỗi người bọn họ và bọn trẻ, cũng có một vài hoạt động tập thể, nhưng chỉ chiếu có một đoạn ngắn, đặc biệt là thời gian cô và Giang Kinh Tá ở cạnh nhau rất ít, thậm chí dường như không có.
Không giống như đang nhằm vào cô, ngược lại giống như cắt đi những khoảnh khắc cô và Giang Kinh Tá đơn độc ở cạnh nhau.
Theo lý mà nói, tổ tiết mục hoàn toàn có thể đem những cảnh cô và Giang Kinh Tá ở chung ra để tuyên truyền, tạo ra làn sóng phẫn nộ gì đó để tạo thêm độ hot cho chương trình, không thể nào vứt đi không cần.
Cô lại nhìn qua hot search, quả nhiên, không cần cô và Giang Kinh Tá có tương tác gì, chương trình vẫn có thể nhanh chóng đứng đầu hot search.
“Tổ tiết mục sao lại biên tập như vậy, đem Mẫu Đới đưa ra đi, chúng tôi muốn xem Mẫu Đới a a a.”
“Chỉ có tôi cảm thấy chương trình đang che dấu chuyện gì đó sao, hoặc là xung đột, hoặc là yêu đương.”
“Chúng ta vẫn là tự mình tìm “đường” thôi.”
“Yêu con mẹ nó đương! Thiểu năng cũng nhìn ra được Tá ca đối với người nào đó luôn luôn lạnh nhạt được không?! Có thể đừng bám fame nữa được không......”
Phần bình luận ở dưới vô cùng náo nhiệt, Nam Âm không xem nữa, suy nghĩ một lúc, vẫn không nghĩ ra dụng ý của tổ tiết mục.
Bên này Giang Kinh Tá mới vừa chụp bìa tạp chí xong, ngồi bên trong xe, tùy ý lướt qua mấy bình luận, nhịn không được nhíu mày.
Thời điểm quay chương trình, có mấy lần Nam Âm bởi vì ngoài ý muốn mà có tiếp xúc cơ thể với anh, dù là không cố ý, Giang Kinh Tá cũng biết sau khi phát sóng, một bộ phận fan của anh sẽ lại nhục mạ Nam Âm, trào phúng cô chủ động, cho nên mới lợi dụng quan hệ mà bảo đạo diễn cắt đi một vài đoạn.
Ai biết cho dù là như vậy, trên mạng vẫn vang lên những thanh âm không nhẹ nhàng gì.
Người đại diện ngồi vào chỗ ngồi cạnh người lái gọi điện thoại, đột nhiên quay đầu lại nhìn Giang Kinh Tá.
“Lúc trước đưa cậu kịch bản chương trình của Tống Nghệ, giờ chương trình đó sắp công bố thành viên chính thức, đạo diễn bảo tôi tới hỏi cậu.”
Giang Kinh Tá không nói gì, nhìn về phía người đại diện ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Trước kia không có dự định gì, dường như giờ đột nhiên có ý tưởng, muốn để cậu cùng một nữ minh tinh trong chương trình tạo thành cp.”
Người đại diện nói ra cực kỳ khó khăn. Hắn hiểu vị tổ tông này, đừng nói là tạo cp, ngay cả bình thường có nữ minh tinh đụng vào, Giang Kinh Tá đều vội vàng đăng bài phủ nhận.
Người ta làm việc tùy hứng, trong nhà có tiền có quyền, bản thân lại có nhan sắc có fan. Người đại diện yên lặng nghĩ, hợp đồng cũng ký xong rồi, tuy rằng nói vi phạm hợp đồng cũng không tính là gì, nhưng mà chương trình có chủ đề mới lạ, lại có mấy nghệ sĩ hot trong giới giải trí, muốn không hot cũng khó.
Có điều hắn muốn cho nghệ sĩ nhà mình tăng thêm nhân khí thì có gì là sai chứ.
“Không nhận, bỏ đi.” Quả nhiên, Giang Kinh Tá thản nhiên mở miệng.
Hắn cúi đầu, lướt di động.
Người đại diện vội vàng giải thích với đạo diễn ở đầu kia điện thoại, nghe được câu gì đó, động tác hắn hơi ngừng một chút, tầm mắt quét qua di động của Giang Kinh Tá.
Trên màn hình là một trang cá nhân, còn có rất nhiều người theo dõi, bất quá không phải là của anh, mà là của Nam Âm.
Người đại diện lại nhìn Giang Kinh Tá, nuốt một ngụm nước bọt, ý vị thâm trường mở miệng, “A Tá à, cậu thật sư không thể suy nghĩ lại một chút sao? Chương trình lần này.....”
Giang Kinh Tá đang lướt xem ảnh của Nam Âm, tâm tình vui vẻ lại nghe thấy thanh âm của người đại diện liền mất hứng mở miệng, “Tôi như thế nào cũng không thể tạo cp với nữ nghệ sĩ, tôi nói rồi, không nhận......”
“Nhưng đạo diễn nói đối phương là Nam Âm......”
“Không nhận chính là không nhận, còn muốn tôi nói...” Giang Kinh Tá đột nhiên ngừng lại, bởi vì đứng lên nghiêng về phía trước mà di động thiếu chút nữa rơi xuống.
Người đại diện yên lặng nhìn thoáng qua bộ dáng tay chân luống cuống và giả vờ trấn tĩnh của Giang Kinh Tá, thầm cảm thấy buồn cười, rốt cuộc vẫn là thiếu niên a, “Ông ấy nói xem chương trình kia, cảm thấy cậu và Nam Âm ở chung không tồi, kỳ thật cũng không phải tạo cp, chỉ là sẽ có kịch bản thúc đẩy, chính là hoàn toàn dựa vào bên nam, bên nữ không biết loại chuyện thúc đẩy bầu không khí này.....”
“Tôi nhận.” Không đợi anh nói xong, Giang Kinh Tá đã mở miệng, bởi vì kích động mà thanh âm hơi run rẩy, “Anh nhất định phải nói rõ ràng với đạo diễn, nói tạo cp thì nhất định phải làm được, đừng có mà lừa tôi.”
Người đại diện cười ha hả, nghĩ thầm cho dù là lừa dối cậu, cậu cũng không phải rất vui vẻ sao.
Nhận được sự đồng ý của Giang Kinh Tá, người đại diện tiếp tục hàn huyên nói lời khách sáo với đạo diễn, Giang Kinh Tá ngồi ở phía sau, cố gắng vểnh lỗ tai lên nghe.
Thật vất vả đợi cho chương trình công bố thành viên xong, Giang Kinh Tá liền vội vã đăng bài, kèm theo một câu.
“Bạn tốt đương nhiên là phải cùng nhau tham gia chương trình rồi.”
Vừa nghĩ tới trong chương trình có thể ở gần cô, còn không phải chỉ có một buổi tối, trong lòng anh liền hưng phấn đến run rẩy.
Không ai biết là so với những lời này, anh càng muốn đăng một hình biểu cảm.
Bạn tốt đương nhiên là phải cùng nhau ngủ .
Tác giả có lời muốn nói: Bạn tốt đương nhiên phải cùng nhau ngủ a (Tá Ca ngoan ngoãn chờ sủng hạnh )
Nội tâm Nam Âm: Tôi tuyên bố tình bạn của chúng ta bị xóa bỏ.
–
# vì muốn cùng ngồi xe với cô vợ nhỏ, tôi đã phá lốp xe của cô ấy #