Trong ánh đèn lờ mờ, gió đêm se lạnh, Nam Âm đối diện với anh.
Tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh không xa không gần truyền đến, còn có pháo bông trên bờ cát phá vỡ bóng tối ảm đạm, mờ mờ ảo ảo chiếu lên sườn mặt của Giang Kinh Tá, độ cung nhu hòa, đập vào mắt cô, dễ dàng làm cho người ta phải thất thần.
Trong đầu Nam Âm là một mảnh mờ mịt, âm thanh gì đó đều tự động bị loại bỏ, tiếng vang tới tới lui lui, anh dường như không thèm đếm xỉa tới.
Nam Âm há miệng thở dốc, cố gắng ngăn lại trái tim đang đập quá nhanh của mình, tay nắm lại thành nắm đấm đập nhẹ một cái sau lưng anh, dùng ngữ khí khi còn bé mà bình thường không dùng, lại thêm vào chút e lệ của thiếu nữ khó phát hiện được, trêu chọc, “Anh quay phim thần tượng nhiều quá rồi đấy!”
Cô dừng một chút, không quên cảm thán nói, “Có điều, không thể không nói vừa rồi, em thiếu chút nữa là bị anh mê hoặc rồi.”
Giang Kinh Tá quay đầu, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vài phần ảo não và tiếc nuối, giọng nói cũng có chút buồn, “Nếu đã bị mê hoặc, vậy vì sao không thấy em ôm anh?”
“Em đã nói là thiếu chút nữa rồi mà,” Nam Âm sửa lại chỗ sai trong lời nói của Giang Kinh Tá, “Huống hồ nếu mà em ôm anh, nói không chừng ngày mai fan lại náo loạn lên mất.”
Lời vừa nói ra, liền nhận thấy chiếc xe đột nhiên lắc một cái, Nam Âm mới kịp phản ứng, lại vội vàng bổ sung nói, “Lại nói anh sẽ không để em bị văng ra, không phải sao?”
Sợ còn tiếp tục nhắc lại những chuyện không vui trước kia, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ở chung của bọn họ hiện giờ, Giang Kinh Tá điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu ừ một tiếng.
Vì một khúc nhạc đệm nhỏ đột ngột này, hai người cả một đường cũng không có mở miệng nói chuyện.
-
Buổi sáng ngày thứ hai, chương trình bắt đầu chính thức quay hình.
Nhân viên công tác của chương trình thừa dịp tối qua mọi người còn đang chìm trong giấc ngủ, đã đặt một đống hàng trên mạng, đem nồi áp suất cùng những dụng cụ phòng bếp cần dùng trong chương trình ra để ngoài khu đất trống ngoài khách sạn, chỉ còn chờ các MC thức dậy sắp xếp.
Ngày hôm qua khách mời đều nghỉ ngơi, chuyện hôm nay lại rất nhiều. Không chỉ phải sửa sang các thứ, còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lập menu cho khách sạn, nghênh đón cho buổi khai trương chính thức ngày mai.
Sau khi tháo hết mười mấy kiện hàng, Chu Vãn Dạng xăn tay áo lên, thương lượng, “Như vậy đi, vì để tiết kiệm thời gian, khoảng ba bốn người ở lại đây sắp xếp, sau đó mấy người khác phụ trách đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, bằng không trong một ngày sợ sẽ không kịp.”
Tổ tiết mục thật sự quá độc ác. Tối hôm qua còn vui vẻ xem cả đám bọn họ thảnh thơi nhàn rỗi, nửa đêm mới lén lút chuyển đống kiện hàng này tới, làm tăng khó khăn cho bọn họ.
“Phụ nữ làm việc thì tỉ mỉ hơn, cho nên......” ánh mắt Chu Vãn Dạng quét qua vài người.
“Như vậy đi, mọi người viết ra những đồ cần phải mua, tôi phụ trách chạy đi một chuyến.” Giang Kinh Tá chủ động tiếp nhận chân chạy vặt, dừng một chút, ánh mắt rơi xuống trên người Nam Âm, “Nam Âm đi cùng tôi.”
“Nam Âm là con gái a, có thể để anh Phương Đình hoặc Lục Hàng.....”
Cơ hồ Giang Kinh Tá vừa dứt lời, Thẩm Điềm liền mở miệng, cho dù là quay tiết mục, cô cũng không muốn để cho Nam Âm và Giang Kinh Tá có quá nhiều tiếp xúc.
Trong đám người ai mà không biết, Giang Kinh Tá thành danh từ hồi thiếu niên, kịch bản không cái nào là không chọn kỹ lựa khéo, đội ngũ quay hình tất cả đều là tổ chế tác lớn, thậm chí cũng phái ra không ít người can tâm tình nguyện phụ giúp vai chính là anh, một là không dựa vào tin đồn hai là không dựa vào tạo cp, nổi danh vô cùng nhanh, bối cảnh sợ là không đơn giản.MC chương trình là ba nam ba nữ, trong chương trình cô ta là người ít nổi tiếng nhất, lúc trước không với tới Giang Kinh Tá, thật vất vả mới có cơ hội quay chung chương trình, cô ta làm sao can tâm buông tha được cơ chứ. Huống hồ đi theo anh, còn sợ không có cơ hội xuất hiện trên chương trình sao.
“Tôi cần Nam Âm hỗ trợ.” Giang Kinh Tá khẽ nhíu mày, cố gắng đè nén sự phản cảm trong nội tâm, lời ít ý nhiều nói ra.
Trước máy quay, ngữ điệu của anh vẫn giống như bình thường, nhưng những người quen thuộc với Giang Kinh Tá đều có thể nhìn ra sự bực bội của anh. Đứa con cưng của trời như anh, từ trước đến nay không cần phải kiềm chế cảm xúc hỉ nộ của mình, chỉ là trước máy quay mới thu liễm một chút mà thôi.
Lần này Nam Âm thật sự không biết Thẩm Điềm muốn làm gì, hay là lời của cô ta làm Giang Kinh Tá phật ý, làm cho anh không chút để ý đến việc có thể sẽ truyền ra tin tức MC bất hòa trong chương trình, mà bày ra sự không thích của mình. Sợ Thẩm Điềm nói ra gì đó khiến chương trình trở nên càng khó xử, Nam Âm liền muốn nói gì đó, thì Giang Kinh Tá lại mở miệng.
Anh thu lại ánh mắt không kiên nhẫn của mình, như vừa rồi căn bản không có chuyện gì xảy ra, ôn hòa mở miệng.
“Nam nữ phối hợp, làm việc sẽ không mệt, Nam Âm là nữ, tôi là nam, như vậy sẽ không có vấn đề gì xảy ra.” Giang Kinh Tá cuối cùng tổng kết nói.
-
Trong chương trình Chu Vãn Dạng là chủ của khách sạn, kinh phí chương trình cũng giao cho cô bảo quản, chờ xác định xong thành viên đi mua nguyên liệu nấu ăn, cô mới đưa một ít tiền cho Giang Kinh Tá.
Giang Kinh Tá cất kỹ tiền, đi tới cửa vừa định tìm thân ảnh của Nam Âm, ngẩng đầu liền thấy Nam Âm chậm chạp đạp xe đạp đi về phía anh.
Nam Âm còn chưa đi qua, Giang Kinh Tá đã nhanh chóng tiến lên mấy bước, thời điểm sắp tới gần Nam Âm, chân dài nâng lên chặn lại bánh xe đang chuyển động, vươn tay cố định đầu xe, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, có vài phần buồn cười, “Ngài đây là đang làm gì vậy?”
Cô vừa mới đạp xe, bởi vì còn chưa quen, bộ dáng lắc lư lung lay trái phải, giống như một con chim cánh cụt nhỏ đáng yêu vụng về.
“Chúng ta không phải đi siêu thị mua đồ sao? Em vừa mới gọi điện cho anh Trình tới đây đón chúng ta......” thấy xe bị Giang Kinh Tá giữ lại, Nam Âm liền yên tâm giữ chân trên bàn đạp, mở miệng giải thích.
“Anh Trình?” Nam Âm nói một câu kia, Giang Kinh Tá chỉ chắt lọc ra được hai chữ này.
“Lái xe mà chương trình phân công,” thấy Giang Kinh Tá khó hiểu, Nam Âm tốt bụng nhắc nhở, “Anh ấy nói đúng lúc lái xe đi đổ xăng, đợi một lúc nữa mới qua đây, bảo chúng ta nghĩ cách tới siêu thị trước đi đã.”
“Em nghĩ để tiết kiệm kinh phí, chúng ta nên đạp xe đi.”
“Cho nên?” Giang Kinh Tá kiên nhẫn hỏi.
“Em chở anh đi a,” Nam Âm nói xong, lại bảo Giang Kinh Tá, “Chỗ phía sau xe để lại cho anh, nhanh lên xe đi.”
“Em xác định?” anh ý tứ không rõ hỏi.
Nam Âm bị thái độ kiêng dè của anh làm cho sửng sốt, cả người như lọt vào sương mù mà gật đầu, “Siêu thị không quá xa, em có thể chở anh qua đó, dù sao lúc về anh Trình sẽ đến đón chúng ta......”
Giang Kinh Tá nghe giọng nói vui vẻ của Nam Âm, đặc biệt là bộ dáng toàn tâm tín nhiệm một người đàn ông của cô, mi tâm nhảy dựng lên, không nói gì, đi ra ngồi phía sau xe.
Anh vừa ngồi xuống, Nam Âm liền cảm thấy lốp xe và cả chỗ ngồi của mình bị lún xuống, cô thậm chí không chút nghi ngờ việc lốp xe sẽ xẹp xuống, miệng lẩm bẩm nói, “Lốp xe này một lát nữa có bị nổ không vậy?”
Nam Âm đạp lên bàn đạp, đầu xe theo thân xe lắc lư, nhưng chỉ ở một chỗ lay động qua lại.
Cô quay đầu lại nhìn, thì thấy đôi chân dài của Giang Kinh Tá cong lên đạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, giống hệt như cái đinh trên sàn nhà.
“Anh làm gì vậy, mau nhấc chân lên đi.”
Chờ sau khi Giang Kinh Tá nhấc hai chân lên, Nam Âm mới thở ra, dùng sức giẫm lên bàn đạp, xe liền tiến lên phía trước.
Có điều mời đi một đoạn, phía sau xe đột nhiên nặng lên, giống như Giang Kinh Tá cố ý đem sức nặng toàn thân đè ép xuống, sau đó xe cũng bị phía sau làm cho loạng choạng, Nam Âm lung lay sắp ngã, vội vàng để chân phải xuống đất, “Giang Kinh Tá, anh đừng đùa nữa, chúng ta phải đi mua nguyên liệu nấu ăn, đừng lãng phí thời gian.”
Phía sau không có âm thanh gì, lay động liên tục cũng bị dừng lại, Nam Âm nghĩ có phải mình vừa nãy hơi nặng lời không, vừa định quay đầu lại nhìn, liền cảm giác được đỉnh đầu bị một tầng bóng râm bao phủ.
Hương vị mát lạnh trên người Giang Kinh Tá chui vào mũi Nam Âm, anh hơi cúi người, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, ngũ quan gần trong gang tấc.
Trong khi Nam Âm đang thất thần, Giang Kinh Tá đã đem cả người và xe nâng lên.
Một tay nắm ở đầu xe, một tay nắm lấy cán ghế ngồi, không trực tiếp có tứ chi tiếp xúc với cô, lại làm cả người Nam Âm có ảo giác bị bao lại trong ngực anh.
“Giang Kinh Tá, anh làm gì vậy? Mau thả em xuống.”
Kiêng kè cảm thụ của Nam Âm, Giang Kinh Tá không nâng xe lên quá cao, đi hai bước về hướng Nam Âm muốn đi, thấp giọng hỏi, “Còn dám âm thầm nói anh nặng nữa không? Hử?”
Đôi tai Nam Âm nóng lên, không nghĩ tới lúc nãy nhỏ giọng nói lại bị Giang Kinh Tá nghe được, càng không nghĩ tới anh lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả chuyện này cũng muốn so đo với cô, mấu chốt vẫn là anh không cố ý đè thấp tiếng nói, mang theo âm cuối hơi cao, làm cho tim cô cũng phát run theo.
Không biết có phải là vì cảm giác mất trọng lượng hay là nguyên nhân khác, Nam Âm chỉ cảm thấy miệng và đầu lưỡi có chút khô nóng, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.
Mấy người trong khách sạn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy một màn như vậy, Chu Vãn Dạng không nhịn được cảm khái, “Tình cảm của Kinh Tá và Nam Âm đúng là tốt thật, dù sao cũng là cũng nhau đóng phim mà lớn lên, người bên ngoài rốt cuộc cũng không so được.”
Câu nói cuối mang theo ý tứ sâu xa, sắc mặt Thẩm Điềm đổi màu liên tục, nhìn hai người vui đùa cách đó không xa, liền cắn chặt răng. Nhưng còn đang quay hình, nên phải cố kỵ ống kính, bất đắc dĩ bày ra tươi cười phối hợp.
“Anh đừng giỡn nữa, không kịp mua đồ nấu ăn nữa mất.” Không rõ ý tứ của Giang Kinh Tá, Nam Âm nhịn không được chuyển sang chuyện mua nguyên liệu nấu ăn, thấy Giang Kinh Tá vẫn bày ra vẻ mặt thờ ơ, chỉ nhìn chằm chằm cô, trong lòng Nam Âm hoảng hốt, theo bản năng đưa tay che lại đôi mắt của mình, nhỏ giọng cầu xin tha thứ, “Em sai rồi em sai rồi, em không nên bảo anh nặng, anh Tá, ngài đại nhân đại lượng, lại đẹp trai như vậy, tính tình tốt, chân dài.......”
Hai má Nam Âm nóng lên, không dám nhìn Giang Kinh Tá, cơ hồ đem những từ ngữ khen ngợi mình có thể nghĩ ra, không chút keo kiệt, ca ngợi Giang Kinh Tá.
Đối với lời khen của Nam Âm, trong lòng Giang Kinh Tá thập phần hưởng thụ.
Đặc biệt là một tiếng anh Tá này, hoàn toàn xóa bỏ đi cảm giác chua xót trong lòng khi nãy, lúc mà anh nghe được Nam Âm kêu người khác một tiếng anh.
Đó cũng là lần đầu tiên anh biết được, xưng hô mà được những người khác bình thường hay kêu, từ miệng cô phát ra, lại dễ nghe đến như vậy.
Khóe miệng Giang Kinh Tá giương lên một độ cung đầy sung sướng, cúi người đem xe đạp đặt lên mặt đất, thời điểm Nam Âm lộ ra ánh mắt xem xét tình hình, ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên ót cô một cái.
“Biết nói chuyện như vậy?”
Nam Âm xoa cái ót bị Giang Kinh Tá vỗ lên, “Ngài thích là thì tốt.”
Còn cùng anh chơi trò chữ “Ngài”, khóe miệng Giang Kinh Tá nhếch lên, lùi ra sau một bước, dùng chân gạt chân chống xuống, “Xuống đi, dẫn em đi ngồi xe ô tô.”
“Tiền đâu mà đi ô tô?” kinh phí chương trình đưa không nhiều lắm, phần lớn đều dùng để mua đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn, giờ còn chưa có thu nhập gì, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.
“........” Giang Kinh Tá không nói gì, đưa tay muốn sờ mặt cô rồi muốn hỏi xem não cô chứa cái gì, nhưng cảm thấy không thích hợp cho lắm, cuối cùng cũng không đưa tay ra, chỉ thản nhiên nói, “Giao thông công cộng.”
Nam Âm cảm thấy bản thân một khắc kia tựa hồ cảm nhận được anh có chút bất đắc dĩ, liền sờ sờ mũi mình, ồ một tiếng.
-
Trạm xe buýt cách khách sạn không xa.
Sáng sớm có lẽ là do mọi người vội vàng đi làm đi học, nên có hơi nhiều người. Trên người Giang Kinh Tá và Nam Âm đều mang theo camera mini, rồi xử lý đơn giản bề ngoài, hơn nữa tất cả mọi người đều đang cúi đầu xem điện thoại, cũng không có người nhận ra bọn họ.
Trên xe đều là người, có khi xe buýt rẽ một cái, Nam Âm liền cảm thấy bản thân sắp bị văng ra, mắt nhìn xung quanh muốn tìm đồ gì đó bắt lấy, đưa tay vừa định nắm vào cột ngang bên cửa sổ, ngay khi vừa mới chạm vào liền nhanh chóng thu tay lại.
Nhận thấy động tác nhỏ này của Nam Âm, Giang Kinh Tá cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Hơi nhiều bụi.” Nam Âm phủi phủi ngón tay hơi dính bụi, nhỏ giọng nói thầm với Giang Kinh Tá.
“A.” Giang Kinh Tá vươn tay trái ra, vẻ mặt tự nhiên như đang nói một chuyện không quan trọng gì, “Vậy em cầm lấy cánh tay anh đi.”
Giang Kinh Tá nói xong, liền bắt lấy cổ tay cô, đem tay cô khoác lên cánh tay mình, cúi đầu nhìn cô.
“Nắm chắc vào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tá Ca: Người này là ai vậy, không có mắt sao, nhìn không ra tôi đang muốn cùng vợ đơn độc ở chung sao?
#Vợ tôi quá nhẹ rồi, có thể dễ dàng bế lên #
# không nghĩ tới trong lòng cô vợ nhỏ, hình tượng của tôi thế mà cao lớn soái khí như vậy, mở cờ trong bụng-ing#