Trang Liễu giận rồi.
Biểu hiện tức giận của Trang Liễu chính là bỏ nhà đi. Tuy nhiên, y cũng không biết là mình đang tức giận, giống như cái lần bị bạn của Tương Vân Hàng đánh – y chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân muốn về nhà, có chút không muốn gặp Tương Vân Hàng và cái tên củ khoai tây đã trách y hại người kia mà thôi.
–
Lúc trở về núi, Trang Hoè và Hoa hồng còn đang quậy phá không biết mệt mỏi, Trang Liễu không cắt ngang bọn họ, mà một mình chạy đến bờ ao, không yên lòng ngẩn người nhìn bóng trăng trong ao.
May sao hoa hồng phát hiện ra y, gào to bổ nhào lên người y: “Anh rể anh rể, anh về rồi!”
“Ừ… ” Trang Liễu trả lời yếu ớt.
“Anh rể sao không vui vậy?” Hoa hồng rướn cổ nhìn nhìn Trang Liễu đang ngơ ngẩn dùng nhánh cây vẽ một chữ ‘Tương’ trên mặt đất, rồi lập tức vừa kêu to vừa nhảy nhót đến bên người Trang Hoè: “Hoè hoè. Tương Vân Hàng làm thế này thế kia với anh rể!”
“Cái gì!!” Trang Hoè tức giận rống to, nhất thời trong phạm vi mười thước đều là lá cây do nàng giũ xuống.
Trang Liễu búng ngón tay, hai viên đá nhỏ chuẩn xác đập vào đầu của hai người bọn họ, “Đừng ồn…”
Trang Hoè và Hoa hồng lập tức ngậm miệng, nhưng hoa hồng làm sao có thể kìm chế được tính tình, không quá mấy phút đã bắt đầu lắc mông xoay vòng quanh người Trang Liễu, còn không ngừng làm điệu làm, bộ bày ra tư thế ‘Em là chị Thanh Tâm nà, đến tìm em đi’. Trang Liễu bị cô xoay chóng mặt, đơn giản lấy ngón tay giữ cô lại, dùng vẻ mặt buồn rầu hiếm thấy hỏi: “Anh không hiểu.. tại sao Tương Vân Hàng nói cậu ta thích nam, thì củ khoai tây lại tức giận như vậy?”
Trong mắt Trang Liễu, nam và nữ … Căn bản không có gì khác biệt a
“Em biết em biết! Bởi vì cậu ta không nói với củ khoai tây, cho nên củ khoai tây ghen tị!!!” Hoa Hồng vội vã tuá ra một màn kịch sến súa, hơn nữa còn tự động thêm cho anh em của Tương Vân Hàng một cái họ Mã.
Trang liễu nhíu nhíu mày:“…… Ghen?”
“Phải a Phải a! Có phải cậu ta rất hung rất hung với anh không, thường hay nói xấu anh, còn không cho anh và Tương Vân Hàng ở bên nhau?”
“Ừ…” Trang Liễu nhớ đến chuyện này thì lại có chút không vui, ngay cả chuyện trước đây không để ý cũng lật lại: “cậu ta còn đánh anh, kêu anh tránh xa Tương Vân Hàng một chút”
Hoa hồng hưng phấn nhảy dựng lên: “Đúng rồi đúng rồi! Anh rể, hai người bọn họ khẳng định là một đôi đó! Ai, anh quá xấu xa nha, làm bồ nhí của người ta!!!”
“…Bồ nhí?” Kẻ luôn dốc lòng nghiên cứu kịch cổ trang như Trang Liễu đối với khái niệm này chỉ có ấn tượng mơ mơ hồ hồ.
“Chính là hồ li tinh đó!!!”
Cái này thì Trang Liễu triệt để hiểu được, hồ li tinh không phải là loại yêu quái mà từ khi sinh ra y đã ghét nhất sao. Hơn trăm năm trước, khi y vừa mới có thể hoá hình, chính là vì có một con hồ li thường thích cọ qua cọ lại trên người y, còn dùng đầu lưỡi liếm bụng y, còn luôn gọi loạn ‘Mĩ nhân mĩ nhân’, nên mới bị doạ phải ngủ thêm mấy trăm năm. Trong phim Phong Thần Bảng y ghét nhất là Đát Kỷ, không phải cũng là một hồ li tinh đó sao, y mới không thèm làm cái này đâu!
Trang Liễu quyết định lập tức trở về nói chuyện rõ ràng với Tương Vân Hàng. Trên đường đi hơi nhanh chút, sáng sớm đã về đến nhà. Tương Vân Hàng còn đang ngủ ở trên giường, Trang Liễu chờ không kịp, vội đặt mông ngồi lên cái bụng của Tương Vân Hàng.
Tương Vân Hàng vừa đau vừa sướng, kêu to một tiếng, thằng đệ bị, bị đè rồi…
Trang Liễu thấy Tương Vân Hàng từ từ mở to mắt, mông bị đẩy rất không thoải mái, vì vậy trái uốn phải éo tìm được một vị trí thoải mái, mới nghiêm túc nói: “Tương Vân Hàng, cậu tiếp tục tốt với củ khoai tây đi”
Tương Vân Hàng như bị sét đánh ngang tai, ngay cả thằng đệ đang đầy tinh thần cũng nháy mắt hết hơi: “Tại sao tớ phải tốt với nó?”
Trang Liễu nói: “Không phải các cậu là một đôi sao, tớ không làm hồ… ách, không làm bồ nhí đâu”
Tương Vân Hàng lại bị sét đánh, một người một cây dùng tư thế quỷ dị nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Tương Vân Hàng bại trận.
“Tớ thích cậu…”
“Hả?” Trang Liễu chớp chớp mắt, hiển nhiên sự tình lại một lần nữa vượt qua phạm vi hiểu biết của y.
“Người lão tử thích là cậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tương Vân Hàng rốt cục biết được những người yêu thầm cuối cùng đều chết như thế nào rồi.
Là nghẹn chết.
Biểu hiện tức giận của Trang Liễu chính là bỏ nhà đi. Tuy nhiên, y cũng không biết là mình đang tức giận, giống như cái lần bị bạn của Tương Vân Hàng đánh – y chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân muốn về nhà, có chút không muốn gặp Tương Vân Hàng và cái tên củ khoai tây đã trách y hại người kia mà thôi.
–
Lúc trở về núi, Trang Hoè và Hoa hồng còn đang quậy phá không biết mệt mỏi, Trang Liễu không cắt ngang bọn họ, mà một mình chạy đến bờ ao, không yên lòng ngẩn người nhìn bóng trăng trong ao.
May sao hoa hồng phát hiện ra y, gào to bổ nhào lên người y: “Anh rể anh rể, anh về rồi!”
“Ừ… ” Trang Liễu trả lời yếu ớt.
“Anh rể sao không vui vậy?” Hoa hồng rướn cổ nhìn nhìn Trang Liễu đang ngơ ngẩn dùng nhánh cây vẽ một chữ ‘Tương’ trên mặt đất, rồi lập tức vừa kêu to vừa nhảy nhót đến bên người Trang Hoè: “Hoè hoè. Tương Vân Hàng làm thế này thế kia với anh rể!”
“Cái gì!!” Trang Hoè tức giận rống to, nhất thời trong phạm vi mười thước đều là lá cây do nàng giũ xuống.
Trang Liễu búng ngón tay, hai viên đá nhỏ chuẩn xác đập vào đầu của hai người bọn họ, “Đừng ồn…”
Trang Hoè và Hoa hồng lập tức ngậm miệng, nhưng hoa hồng làm sao có thể kìm chế được tính tình, không quá mấy phút đã bắt đầu lắc mông xoay vòng quanh người Trang Liễu, còn không ngừng làm điệu làm, bộ bày ra tư thế ‘Em là chị Thanh Tâm nà, đến tìm em đi’. Trang Liễu bị cô xoay chóng mặt, đơn giản lấy ngón tay giữ cô lại, dùng vẻ mặt buồn rầu hiếm thấy hỏi: “Anh không hiểu.. tại sao Tương Vân Hàng nói cậu ta thích nam, thì củ khoai tây lại tức giận như vậy?”
Trong mắt Trang Liễu, nam và nữ … Căn bản không có gì khác biệt a
“Em biết em biết! Bởi vì cậu ta không nói với củ khoai tây, cho nên củ khoai tây ghen tị!!!” Hoa Hồng vội vã tuá ra một màn kịch sến súa, hơn nữa còn tự động thêm cho anh em của Tương Vân Hàng một cái họ Mã.
Trang liễu nhíu nhíu mày:“…… Ghen?”
“Phải a Phải a! Có phải cậu ta rất hung rất hung với anh không, thường hay nói xấu anh, còn không cho anh và Tương Vân Hàng ở bên nhau?”
“Ừ…” Trang Liễu nhớ đến chuyện này thì lại có chút không vui, ngay cả chuyện trước đây không để ý cũng lật lại: “cậu ta còn đánh anh, kêu anh tránh xa Tương Vân Hàng một chút”
Hoa hồng hưng phấn nhảy dựng lên: “Đúng rồi đúng rồi! Anh rể, hai người bọn họ khẳng định là một đôi đó! Ai, anh quá xấu xa nha, làm bồ nhí của người ta!!!”
“…Bồ nhí?” Kẻ luôn dốc lòng nghiên cứu kịch cổ trang như Trang Liễu đối với khái niệm này chỉ có ấn tượng mơ mơ hồ hồ.
“Chính là hồ li tinh đó!!!”
Cái này thì Trang Liễu triệt để hiểu được, hồ li tinh không phải là loại yêu quái mà từ khi sinh ra y đã ghét nhất sao. Hơn trăm năm trước, khi y vừa mới có thể hoá hình, chính là vì có một con hồ li thường thích cọ qua cọ lại trên người y, còn dùng đầu lưỡi liếm bụng y, còn luôn gọi loạn ‘Mĩ nhân mĩ nhân’, nên mới bị doạ phải ngủ thêm mấy trăm năm. Trong phim Phong Thần Bảng y ghét nhất là Đát Kỷ, không phải cũng là một hồ li tinh đó sao, y mới không thèm làm cái này đâu!
Trang Liễu quyết định lập tức trở về nói chuyện rõ ràng với Tương Vân Hàng. Trên đường đi hơi nhanh chút, sáng sớm đã về đến nhà. Tương Vân Hàng còn đang ngủ ở trên giường, Trang Liễu chờ không kịp, vội đặt mông ngồi lên cái bụng của Tương Vân Hàng.
Tương Vân Hàng vừa đau vừa sướng, kêu to một tiếng, thằng đệ bị, bị đè rồi…
Trang Liễu thấy Tương Vân Hàng từ từ mở to mắt, mông bị đẩy rất không thoải mái, vì vậy trái uốn phải éo tìm được một vị trí thoải mái, mới nghiêm túc nói: “Tương Vân Hàng, cậu tiếp tục tốt với củ khoai tây đi”
Tương Vân Hàng như bị sét đánh ngang tai, ngay cả thằng đệ đang đầy tinh thần cũng nháy mắt hết hơi: “Tại sao tớ phải tốt với nó?”
Trang Liễu nói: “Không phải các cậu là một đôi sao, tớ không làm hồ… ách, không làm bồ nhí đâu”
Tương Vân Hàng lại bị sét đánh, một người một cây dùng tư thế quỷ dị nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Tương Vân Hàng bại trận.
“Tớ thích cậu…”
“Hả?” Trang Liễu chớp chớp mắt, hiển nhiên sự tình lại một lần nữa vượt qua phạm vi hiểu biết của y.
“Người lão tử thích là cậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tương Vân Hàng rốt cục biết được những người yêu thầm cuối cùng đều chết như thế nào rồi.
Là nghẹn chết.