Có lẽ vì mặt mày của Tương Vân Hàng quá hồng hào, cuối cùng ngay cả ông bà Tương cũng biết cậu đang yêu.
Hai ba con nói chuyện nghiêm túc qua điện thoại, là đối thoại rất sâu sắc.
Ông Tương vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi: “Thu phục chưa?”
Tương Vân Hàng ở đầu bên này đỏ mặt: “Còn, còn chưa a”
Ông Tương chấn kinh: “Còn chưa? Thế nào còn có thể chưa được! Hẹn hò chưa? Nắm tay chưa? Làm chưa?”
Tương Vân Hàng vô lực, đành phải chọn một vấn đề đơn giản nhất cũng là trực tiếp nhất trả lời: “Chưa hẹn hò a, không biết hẹn thế nào…” thật sự không biết phải hẹn hò thế nào với cái tên trai tơ Trang Liễu này, cùng nhau xem một tập phim võ hiệp sao? Huống chi, người ta còn là anh, em, tốt của cậu. t___t
Ông Tương tức giận: “Lớn từng đó tuổi rồi mà còn không biết hẹn hò thế nào!! Mày mà là con của tao sao!! Xem điện ảnh tắm suối nước nóng, đi khu trò chơi, đi vòng đu quay, ăn tối dưới ánh nến, giường lớn hình trái tim mà mày cũng không biết dùng hả!!! Chưa xem qua sổ lưu niêm yêu đương của ba mẹ a!!!” … Tương Vân Hàng cực kỳ bị đả kích đồng thời cũng cực kỳ được cổ vũ, bởi vì, những chuyện mà ba cậu nói ra tưởng tưởng lên thật sự là rất hạnh phúc!
—
Vì thế, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, Tương Vân Hàng lại tắt TV của Trang Liễu. Trang Liễu trông mong nhìn cậu: “Chu…” “Còn Chu cái gì Thông a, đã xem năm lần rồi” Tương Vân Hàng đầy ghen tuông đi qua khiêng y lên: “Hôm nay khí trời rất tốt a, chúng ta đi khu vui chơi đi. Trò tàu lượn siêu tốc mới mở có thể xoay tám vòng đó, còn có vòng đu quay cao nhất thành phố.”
Tương Vân Hàng vừa nói vừa đỏ mặt, hiển nhiên đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh trong đu quay. Trang Liễu liền tự giác tìm một vị trí thoải mái trên lưng cậu, khu vui chơi…. Từng thấy trên TV nha, có thể không cần dùng pháp lực vẫn có thể bay tới bay lui. Bộ dáng cũng không tệ lắm.
–
Vừa tiến vào khu vui chơi Tương Vân Hàng đã mang Trang Liễu đi thẳng đến tàu lượn siêu tốc tối tân. Cái kiểu cánh tay, bắp chân nhỏ như Trang Liễu, sau khi xuống phỏng chừng sẽ đi không vững, khi tàu lượn chậm rãi bay lên, Tương Vân Hàng hơi tà ác nghĩ, thuận tiện vuốt ve an ủi tay của Trang Liễu mấy cái.
Giữa một tràng gào thét, tàu lượn siêu tốc nhanh chóng nhào lộn tám vòng tròn lớn. Sau đó, Trang Liễu thần thanh khí sảng (tâm tình thư sướng) xuống tàu, dịu dàng đỡ Tương Vân Hàng chân run lẩy bẩy ở bên cạnh.
“Có, có chút say xe a…” Tương Vân Hàng còn gắng sức. “Phải nha” Trang Liễu ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục nỗ lực đỡ Tương Vân Hàng đứng thẳng lại. Nguyên bản y muốn ôm vòng qua thắt lưng Tương Vân Hàng, nhưng khổ người Tương Vân Hàng thật sự quá lớn, ôm thế nào cũng không tự nhiên.
Trang Liễu nhíu nhíu mày, cuối cùng mới nghĩ ra một biện pháp tốt – bản thân chắn trước mặt Tương Vân Hàng, nhẹ nhàng mệnh lệnh cậu ta: “Ôm tớ…”
Tương Vân Hàng quả thực giật mình, không ngờ Trang Liễu phóng khoáng như vậy! Chỗ này còn có rất nhiều người đâu!! Tại thời điểm Tương Vân Hàng đang sửng sốt ngẩn người, Trang Liễu đã lấy tay Tương Vân Hàng vòng qua thân mình, sau đó giống như con bò già kéo Tương Vân Hàng đi về phía trước.
Không thể trách y sốt sắng, trò nhảy lầu phía trước có lực dụ dỗ quá lớn đối với y mà. Đi chưa được mấy bước, bàn tay trên thắt lưng lại đột nhiên buộc chặt. Tiếp theo, cả người Tương Vân Hàng áp sát vào lưng y, hơi thở nóng hầm hập gần sát lỗ tai y, Tương Vân Hàng gần như dán sát vào vành tai y nói: “Trang Liễu, cậu thật tốt, tớ thích cậu…” Nói xong, còn đặc biệt lưu manh liếm liếm vành tai y. Trang Liễu lập tức đỏ hồng mặt, gần như mềm nhũn trong ngực Tương Vân Hàng.
Không phải bởi vì câu nói kia của Tương Vân Hàng, mà vì động tác vừa thở vừa liếm của Tương Vân Hàng vừa vặn đánh trúng điểm yếu của Trang Liễu. Không sai, địa phương mẫn cảm nhất, chết người nhất của cây liễu nhỏ chính là lỗ tai của y, trước kia lúc còn ở nguyên hình, y luôn dùng tầng tầng cành cây bảo vệ chặt chẽ, giờ đột nhiên bị đụng tới như vậy, y quả thực muốn khóc luôn.
Phản ứng của Trang Liễu vô cùng kích thích Tương Vân Hàng, lần này cậu càng không chịu từ bỏ, hăng hái ghé vào lỗ tai Trang Liễu nói nói cười cười, căn bản không cố kị. Cả gương mặt mềm mại của Trang Liễu càng lúc càng hồng, càng lúc càng mềm, đến cuối cùng ngay cả trò nhảy lầu cũng không ngồi đã chạy như bị lửa xém mông.
Tuy rằng chưa ngồi được đu quay, nhưng mấy ngày sau này Tương Vân Hàng đều hưng phấn như uống phải xuân dược – bởi vì, cậu cuối cùng đã tìm được bí quyết giở trò lưu manh.
Vì thế mỗi ngày, lúc xem TV, Tương Vân Hàng đều sẽ kéo Trang Liễu vào ngực, sau đó đáng khinh kê đầu lên vai của người ta, không ngừng thổ tào quấy nhiễu bên tai Trang Liễu. Sau đó, như cậu mong muốn, Trang Liễu không bao giờ ngăn cản hành vi thổ tào của cậu nữa, ngược lại còn mềm nhũn dựa vào người cậu, mặc cậu sờ sờ nhéo nhéo ăn đậu hủ. Cứ việc phúc lợi bị hôn môi cũng theo đó biến mất, nhưng Tương Vân Hàng cũng không để ý. Núi không chịu theo ta, ta có thể lên núi mà, cậu đã sớm thừa dịp Trang Liễu không để ý mà hôn hôn rất nhiều lần.
Mỗi tối cũng làm các bước tương tự — ôm lấy người ta, giở trò, hôn hôn lỗ tai. Lúc kề sát vào lỗ tai nói khẽ, câu ‘tớ thích cậu’ cứ không để ý phun ra, cũng càng lúc càng tự nhiên hơn. Sau khi nghe thấy câu này, Trang Liễu đang mơ mơ màng màng do điểm yếu bị chăm sóc qúa thoải mái chỉ biết đỏ mặt trả lời một chữ: “Nga…” Nhưng Tương Vân Hàng đã phi thường thoã mãn, bởi vì cậu nhận định, Trang Liễu từ ‘không thích cậu’ đến ‘nga’, hiển nhiên đã bị thân thể của mình dụ dỗ đến trầm mê rồi, không đáp lại thích mình chính là bởi vì đang đấu tranh cuối cùng với bản thân mà thôi!
Hai ba con nói chuyện nghiêm túc qua điện thoại, là đối thoại rất sâu sắc.
Ông Tương vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi: “Thu phục chưa?”
Tương Vân Hàng ở đầu bên này đỏ mặt: “Còn, còn chưa a”
Ông Tương chấn kinh: “Còn chưa? Thế nào còn có thể chưa được! Hẹn hò chưa? Nắm tay chưa? Làm chưa?”
Tương Vân Hàng vô lực, đành phải chọn một vấn đề đơn giản nhất cũng là trực tiếp nhất trả lời: “Chưa hẹn hò a, không biết hẹn thế nào…” thật sự không biết phải hẹn hò thế nào với cái tên trai tơ Trang Liễu này, cùng nhau xem một tập phim võ hiệp sao? Huống chi, người ta còn là anh, em, tốt của cậu. t___t
Ông Tương tức giận: “Lớn từng đó tuổi rồi mà còn không biết hẹn hò thế nào!! Mày mà là con của tao sao!! Xem điện ảnh tắm suối nước nóng, đi khu trò chơi, đi vòng đu quay, ăn tối dưới ánh nến, giường lớn hình trái tim mà mày cũng không biết dùng hả!!! Chưa xem qua sổ lưu niêm yêu đương của ba mẹ a!!!” … Tương Vân Hàng cực kỳ bị đả kích đồng thời cũng cực kỳ được cổ vũ, bởi vì, những chuyện mà ba cậu nói ra tưởng tưởng lên thật sự là rất hạnh phúc!
—
Vì thế, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, Tương Vân Hàng lại tắt TV của Trang Liễu. Trang Liễu trông mong nhìn cậu: “Chu…” “Còn Chu cái gì Thông a, đã xem năm lần rồi” Tương Vân Hàng đầy ghen tuông đi qua khiêng y lên: “Hôm nay khí trời rất tốt a, chúng ta đi khu vui chơi đi. Trò tàu lượn siêu tốc mới mở có thể xoay tám vòng đó, còn có vòng đu quay cao nhất thành phố.”
Tương Vân Hàng vừa nói vừa đỏ mặt, hiển nhiên đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh trong đu quay. Trang Liễu liền tự giác tìm một vị trí thoải mái trên lưng cậu, khu vui chơi…. Từng thấy trên TV nha, có thể không cần dùng pháp lực vẫn có thể bay tới bay lui. Bộ dáng cũng không tệ lắm.
–
Vừa tiến vào khu vui chơi Tương Vân Hàng đã mang Trang Liễu đi thẳng đến tàu lượn siêu tốc tối tân. Cái kiểu cánh tay, bắp chân nhỏ như Trang Liễu, sau khi xuống phỏng chừng sẽ đi không vững, khi tàu lượn chậm rãi bay lên, Tương Vân Hàng hơi tà ác nghĩ, thuận tiện vuốt ve an ủi tay của Trang Liễu mấy cái.
Giữa một tràng gào thét, tàu lượn siêu tốc nhanh chóng nhào lộn tám vòng tròn lớn. Sau đó, Trang Liễu thần thanh khí sảng (tâm tình thư sướng) xuống tàu, dịu dàng đỡ Tương Vân Hàng chân run lẩy bẩy ở bên cạnh.
“Có, có chút say xe a…” Tương Vân Hàng còn gắng sức. “Phải nha” Trang Liễu ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục nỗ lực đỡ Tương Vân Hàng đứng thẳng lại. Nguyên bản y muốn ôm vòng qua thắt lưng Tương Vân Hàng, nhưng khổ người Tương Vân Hàng thật sự quá lớn, ôm thế nào cũng không tự nhiên.
Trang Liễu nhíu nhíu mày, cuối cùng mới nghĩ ra một biện pháp tốt – bản thân chắn trước mặt Tương Vân Hàng, nhẹ nhàng mệnh lệnh cậu ta: “Ôm tớ…”
Tương Vân Hàng quả thực giật mình, không ngờ Trang Liễu phóng khoáng như vậy! Chỗ này còn có rất nhiều người đâu!! Tại thời điểm Tương Vân Hàng đang sửng sốt ngẩn người, Trang Liễu đã lấy tay Tương Vân Hàng vòng qua thân mình, sau đó giống như con bò già kéo Tương Vân Hàng đi về phía trước.
Không thể trách y sốt sắng, trò nhảy lầu phía trước có lực dụ dỗ quá lớn đối với y mà. Đi chưa được mấy bước, bàn tay trên thắt lưng lại đột nhiên buộc chặt. Tiếp theo, cả người Tương Vân Hàng áp sát vào lưng y, hơi thở nóng hầm hập gần sát lỗ tai y, Tương Vân Hàng gần như dán sát vào vành tai y nói: “Trang Liễu, cậu thật tốt, tớ thích cậu…” Nói xong, còn đặc biệt lưu manh liếm liếm vành tai y. Trang Liễu lập tức đỏ hồng mặt, gần như mềm nhũn trong ngực Tương Vân Hàng.
Không phải bởi vì câu nói kia của Tương Vân Hàng, mà vì động tác vừa thở vừa liếm của Tương Vân Hàng vừa vặn đánh trúng điểm yếu của Trang Liễu. Không sai, địa phương mẫn cảm nhất, chết người nhất của cây liễu nhỏ chính là lỗ tai của y, trước kia lúc còn ở nguyên hình, y luôn dùng tầng tầng cành cây bảo vệ chặt chẽ, giờ đột nhiên bị đụng tới như vậy, y quả thực muốn khóc luôn.
Phản ứng của Trang Liễu vô cùng kích thích Tương Vân Hàng, lần này cậu càng không chịu từ bỏ, hăng hái ghé vào lỗ tai Trang Liễu nói nói cười cười, căn bản không cố kị. Cả gương mặt mềm mại của Trang Liễu càng lúc càng hồng, càng lúc càng mềm, đến cuối cùng ngay cả trò nhảy lầu cũng không ngồi đã chạy như bị lửa xém mông.
Tuy rằng chưa ngồi được đu quay, nhưng mấy ngày sau này Tương Vân Hàng đều hưng phấn như uống phải xuân dược – bởi vì, cậu cuối cùng đã tìm được bí quyết giở trò lưu manh.
Vì thế mỗi ngày, lúc xem TV, Tương Vân Hàng đều sẽ kéo Trang Liễu vào ngực, sau đó đáng khinh kê đầu lên vai của người ta, không ngừng thổ tào quấy nhiễu bên tai Trang Liễu. Sau đó, như cậu mong muốn, Trang Liễu không bao giờ ngăn cản hành vi thổ tào của cậu nữa, ngược lại còn mềm nhũn dựa vào người cậu, mặc cậu sờ sờ nhéo nhéo ăn đậu hủ. Cứ việc phúc lợi bị hôn môi cũng theo đó biến mất, nhưng Tương Vân Hàng cũng không để ý. Núi không chịu theo ta, ta có thể lên núi mà, cậu đã sớm thừa dịp Trang Liễu không để ý mà hôn hôn rất nhiều lần.
Mỗi tối cũng làm các bước tương tự — ôm lấy người ta, giở trò, hôn hôn lỗ tai. Lúc kề sát vào lỗ tai nói khẽ, câu ‘tớ thích cậu’ cứ không để ý phun ra, cũng càng lúc càng tự nhiên hơn. Sau khi nghe thấy câu này, Trang Liễu đang mơ mơ màng màng do điểm yếu bị chăm sóc qúa thoải mái chỉ biết đỏ mặt trả lời một chữ: “Nga…” Nhưng Tương Vân Hàng đã phi thường thoã mãn, bởi vì cậu nhận định, Trang Liễu từ ‘không thích cậu’ đến ‘nga’, hiển nhiên đã bị thân thể của mình dụ dỗ đến trầm mê rồi, không đáp lại thích mình chính là bởi vì đang đấu tranh cuối cùng với bản thân mà thôi!