Kì thật, Trang Liễu không biết bơi, nhưng dù sao, một gốc cây không hô hấp một lát cũng không chết được, cho nên, sau khi bơi đến chỗ hoa hồng tinh đang vùng vẫy ở dưới đáy hồ, y vẫn đứng yên dưới đó, chờ bản thân tự nổi lên.
Tương Vân Hàng nhảy xuống nước hơn mấy phút mới tìm được y, thấy y không còn nhúc nhích, nhất thời hoảng lên, vội vàng bơi tới kéo y vào lòng. Trang Liễu còn chưa kịp hồi thần, thì đôi môi đã đột nhiên bị bịt kín, còn có một đầu lưỡi đang dùng sức tách răng y ra, muốn đẩy vào trong miệng của y.
“…………!!”
Tương Vân Hàng lo muốn chết, nên dứt khoát dùng một tay bóp cằm y, đầu lưỡi len vào khe hở, đồng thời cố gắng thổi khí. Tay còn lại dùng sức kéo đầu Trang Liễu về phía mình, quả thực hận không thể ăn luôn cái miệng của Trang Liễu.
Trang Liễu khóc không ra nước mắt, cũng may Tương Vân Hàng đã nhanh chóng chấm dứt hành động bạo hành này, sau đó kéo tay y, dùng một hơi đẩy hai người lên mặt hồ.
Bờ hồ sớm đã huyên náo, có mấy bạn học nam cũng nhảy xuống hồ. Tương Vân Hàng thở hồng hộc, đẩy mấy bàn tay muốn đỡ Trang Liễu ra, mà tự bế y lên bờ, sau đó cúi đầu nhìn người trong ngực.
Trang Liễu nắm chặt đoá hồng tinh ướt sũng, giả bộ bất tỉnh. Hết cách, vừa rồi Tương Vân Hàng thật sự quá đáng sợ.
Nhưng giả bộ bất tỉnh cũng không thể giả bộ quá lâu, bởi vì Tương Vân Hàng lại cúi đầu muốn thế này thế kia!
Trang Liễu vội mở to mắt, cố ý vừa ho khan vừa thở khò khè một lát – học theo Tương Vân Hàng, sau đó mới giũ giũ giọt nước trên lông mi, cẩn thận né người khỏi Tương Vân Hàng một chút: “…Cảm ơn..”
Sắc mặt Tương Vân Hàng đen kịt, khoé miệng mấp máy mấp máy, cuối cùng vẫn không nghẹn ra được nửa từ. Mắng cũng không được, nói nặng cũng không được, vạn nhất lại nhảy thì làm sao bây giờ?
Mọi người hiển nhiên đều rất lo lắng, nên vội vàng chạy lại hỏi loạn cả lên, ồn đến mức Tường Vân Hàng gần như nổi điên. Cuối cùng vẫn nhờ bí thư chi đoàn khống chế được cục diện, trước tiên cởi áo khoác của mình cho Trang Liễu mặc vào: “Chuyện gì đã xảy ra? Đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống nước, muốn đi bệnh viện không?”
“Không sao…” Trang Liễu nhìn đoá hồng tinh đang giả chết trong tay, không biết nên giải thích như thế nào, đành phải ấp úng giải thích là do trượt chân.
Tương Vân Hàng đương nhiên sẽ không vạch trần y, cậu cởi áo T-shirt, bực bội vắt khô rồi mới mặc lại, hoàn toàn không quan tâm đến việc mấy khối cơ bụng lộ ra dẫn theo vài tiếng thét chói tai. Sửa sang lại bản thân xong thì vừa vặn nghe thấy bí thư chi đoàn hỏi có muốn đến đống lửa hong khô người rồi mới tiếp tục đi chơi hay không, cậu lập tức cau mày, đi qua xốc Trang Liễu lên: “Đã như vầy rồi còn chơi cái gì nữa? Tớ đưa cậu ta về trước, các cậu tiếp tục chơi đi”
Trang Liễu ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, y cũng đang lo, không biết đoá hồng tinh đáng yêu kia còn sống hay đã chết.
Tương Vân Hàng nhảy xuống nước hơn mấy phút mới tìm được y, thấy y không còn nhúc nhích, nhất thời hoảng lên, vội vàng bơi tới kéo y vào lòng. Trang Liễu còn chưa kịp hồi thần, thì đôi môi đã đột nhiên bị bịt kín, còn có một đầu lưỡi đang dùng sức tách răng y ra, muốn đẩy vào trong miệng của y.
“…………!!”
Tương Vân Hàng lo muốn chết, nên dứt khoát dùng một tay bóp cằm y, đầu lưỡi len vào khe hở, đồng thời cố gắng thổi khí. Tay còn lại dùng sức kéo đầu Trang Liễu về phía mình, quả thực hận không thể ăn luôn cái miệng của Trang Liễu.
Trang Liễu khóc không ra nước mắt, cũng may Tương Vân Hàng đã nhanh chóng chấm dứt hành động bạo hành này, sau đó kéo tay y, dùng một hơi đẩy hai người lên mặt hồ.
Bờ hồ sớm đã huyên náo, có mấy bạn học nam cũng nhảy xuống hồ. Tương Vân Hàng thở hồng hộc, đẩy mấy bàn tay muốn đỡ Trang Liễu ra, mà tự bế y lên bờ, sau đó cúi đầu nhìn người trong ngực.
Trang Liễu nắm chặt đoá hồng tinh ướt sũng, giả bộ bất tỉnh. Hết cách, vừa rồi Tương Vân Hàng thật sự quá đáng sợ.
Nhưng giả bộ bất tỉnh cũng không thể giả bộ quá lâu, bởi vì Tương Vân Hàng lại cúi đầu muốn thế này thế kia!
Trang Liễu vội mở to mắt, cố ý vừa ho khan vừa thở khò khè một lát – học theo Tương Vân Hàng, sau đó mới giũ giũ giọt nước trên lông mi, cẩn thận né người khỏi Tương Vân Hàng một chút: “…Cảm ơn..”
Sắc mặt Tương Vân Hàng đen kịt, khoé miệng mấp máy mấp máy, cuối cùng vẫn không nghẹn ra được nửa từ. Mắng cũng không được, nói nặng cũng không được, vạn nhất lại nhảy thì làm sao bây giờ?
Mọi người hiển nhiên đều rất lo lắng, nên vội vàng chạy lại hỏi loạn cả lên, ồn đến mức Tường Vân Hàng gần như nổi điên. Cuối cùng vẫn nhờ bí thư chi đoàn khống chế được cục diện, trước tiên cởi áo khoác của mình cho Trang Liễu mặc vào: “Chuyện gì đã xảy ra? Đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống nước, muốn đi bệnh viện không?”
“Không sao…” Trang Liễu nhìn đoá hồng tinh đang giả chết trong tay, không biết nên giải thích như thế nào, đành phải ấp úng giải thích là do trượt chân.
Tương Vân Hàng đương nhiên sẽ không vạch trần y, cậu cởi áo T-shirt, bực bội vắt khô rồi mới mặc lại, hoàn toàn không quan tâm đến việc mấy khối cơ bụng lộ ra dẫn theo vài tiếng thét chói tai. Sửa sang lại bản thân xong thì vừa vặn nghe thấy bí thư chi đoàn hỏi có muốn đến đống lửa hong khô người rồi mới tiếp tục đi chơi hay không, cậu lập tức cau mày, đi qua xốc Trang Liễu lên: “Đã như vầy rồi còn chơi cái gì nữa? Tớ đưa cậu ta về trước, các cậu tiếp tục chơi đi”
Trang Liễu ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, y cũng đang lo, không biết đoá hồng tinh đáng yêu kia còn sống hay đã chết.