Điểm thúy sai đầu phượng,
như ý mã não hồng,
ngàn tái ngọc lục bảo,
vạn năm hổ phách đông.
(Trên đầu cài phương thúy
Khảm như ý, mã não hồng.
Cùng thiên lục ngọc bảo,
Hổ phách tụ ngàn năm.)
Thật có thể nói là phục trang tinh xảo, phú quý ngàn cân….
Thích Thiếu Thương chỉ đơn giản đứng giữa một địa phương rực rỡ muôn màu, có thể khiến cho nữ tử thiên hạ thét chói tai, mê đắm say lòng. Giờ phút này hắn lại lăng lăng ngơ ngác nhìn một cái vòng tay treo chuông nho nhỏ, suy ngẫm cùng suy ngẫm.
“Đại đương gia, ngài vừa mắt cái nào ta sẽ gói ngay cái đó cho ngài.”
Câu chưởng quầy, quản lý châu tiệm báu đang ra sức cúi đầu khom lưng nịnh nọt vị tổng lão bản nhà mình.
“Loại vòng nào có thể mang vừa vào cổ chân ấy, tốt nhất nên có ngân chuông, vừa nhấc chân liền vang lên thanh âm nhẹ nhàng thanh thoát.”
“Ngài nói chí phải! Tặng quà cho tiểu oa nhi tất nhiên phải tặng vòng đeo chân. Có, tất nhiên sẽ có.”
“Không phải để tặng tiểu oa nhi, cái này…. Ân…. Làm loại lớn một chút đi.”
“Lớn một chút? Lời ngài luôn đúng nha! Các cô nương bây giờ rất chuộng vòng đeo chân, có thì dĩ nhiên có, chỉ là không có loại nào đính ngân chuông cả.”
Câu chưởng quầy gãi gãi đầu: “Bằng không, ta đem ngân chuông trên vòng đeo của tiểu oa nhi tháo xuống, gắn vào vòng lớn, ngài nghĩ thế nào?”
“Hảo!” Thích Thiếu Thương mừng rỡ, “Cứ làm như thế!”
Đều nói ba tháng xuân sắc, tháng tư xuân tàn. Cho nên Thích phủ gần nhất ngày ngày sóng yên biển lặng, thực yên hòa. Cái gọi là sóng yên biển lặng, thực yên hòa ý tứ chính là Thần Long đại đương gia hoàn toàn yên lặng tuyệt đối, không hề có bất cứ động tĩnh nào. Mà Cố công tử kinh tài tuyệt diễm sớm đã từng trải qua cuộc sống xuân sắc bao đêm, bất chợt dạo này thực rảnh rỗi, không biết là nên buồn hay nên vui nữa, đúng là đang được trải nghiệm qua một phen tư vị mới.
Ai…Thế nhân đều hâm mộ Cố công tử cùng Thích đại hiệp luôn tri âm tri kỷ vô hạn nha. Thế mà vị diệu nhân kia thông minh sắc sảo, vạn sự thông giờ cũng không đoán được lý do khiến Thích Thiếu Thương bỗng dưng vô tình, âm trầm, bất định. Có điều chỉ vì đang mang một cái ý niệm nho nhỏ trong đầu:
“Đến tột cùng, phải làm như thế nào Tích Triều mới ngoan ngoãn chấp nhận đeo vòng trang sức này vào chân đây…”
Thời gian này chầm chậm trôi qua trong một khuynh hướng gần như vô cảm xúc, Cố công tử thực nhàm chán đến lạ thường, đành phải đi lần tìm hết các quyển kinh thư tạp lục xưa gần cả ngàn năm trước ra đọc để giải sầu.
Ngày hôm đó, đang lúc cầm một bộ Đại Đường truyền kỳ, tới đoạn hậu cung ba nghìn giai nhân, muốn dụ dỗ được sủng hạnh đế vương nên mặc la quần hờ hững tựa hữu tựa vô. Liền bất giác cười thầm, cổ nhân thực rất đa dạng nha. Chẳng lẽ làm vậy sẽ có hiệu quả, sau đó liền gấp sách lại đứng lên.
Có lẽ......
Cổ nhân nói “Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc” (trong sách có mỹ nhân, có nhà cao cửa rộng nga, ý kêu ngta cố mà đọc sách nga:”D).
Cố công tử ta liền muốn thử qua kinh nghiệm vừa học hỏi được từ tiền nhân kia. Mà muốn thử, đương nhiên phải thử ngay trên người Thích đại đương gia mới có thể xem hiệu quả đến mức nào. Cho nên, Thích Thiếu Thương ban đêm vừa đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy một mỹ nhân bán nằm giữa uyên ương trướng, trên mình khoác độc một kiện đơn bào vàng nhạt, ánh nến kia chiếu rọi lay động càng phát ra vẻ huyền ảo liêu nhân.
Định lực đại đương gia mấy bao lâu nay tân tân khổ khổ tu luyện liền rầm một cái sụp đổ trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cổ họng một trận khô nóng, nuốt ực một cái. Đáng thương cho hắn, nhiều ngày nay đã vắt óc nghĩ hết tất cả mọi biện pháp, tới lúc này thực không nghĩ ra được cái nào khả dụng, đúng thực là quá bất tài đi. Đành bất đắc dĩ áp dụng cái gọi là “thất phu chi dũng”, tính toán liều mình nói thẳng ra luôn cho rồi. Cố trấn áp tinh thần nói: “Cái kia, Tích Triều, ta.. ta có mua cho ngươi một cái vòng chân nga, ngươi có muốn thử qua hay không.”
“A?” Cố Tích Triều mị nhãn nhẹ phiêu, thuận tay đem tà áo choàng xao qua một cái, lộ ra mắt cá chân ôn nhuận. Động tác còn chưa xong hết, Thích Thiếu Thương ánh mắt vừa dời đến vạt áo choàng, liền cảm thấy đầu oanh tạc một trận, khóe mũi truyền tới cảm giác có một dòng dịch thủy uốn lượn chảy xuống.
(Nguyệt: bánh bao a bánh bao, đích thực là định lực quá kém nha!!!
Quỳnh: 0_0 nghĩ sao dạ…mỹ cảnh, mỹ thực, mỹ nhân bày ra đó….nàng chịu nổi sao =_=)
Cố Tích Triều nhìn thấy cái bộ dáng không tiền đồ kia của hắn, tựa tiếu phi tiếu vươn tay cầm lấy khăn tay nơi đầu giường đưa tới, nhẹ giọng: “Ngươi không phải muốn đeo vào cho ta sao, đến a.”
Rồi sau đó... Rồi sau đó... Rồi sau đó......
Rồi sau tất nhiên là phong lay động, kim linh vang, mẫu đơn hé nỡ..
như ý mã não hồng,
ngàn tái ngọc lục bảo,
vạn năm hổ phách đông.
(Trên đầu cài phương thúy
Khảm như ý, mã não hồng.
Cùng thiên lục ngọc bảo,
Hổ phách tụ ngàn năm.)
Thật có thể nói là phục trang tinh xảo, phú quý ngàn cân….
Thích Thiếu Thương chỉ đơn giản đứng giữa một địa phương rực rỡ muôn màu, có thể khiến cho nữ tử thiên hạ thét chói tai, mê đắm say lòng. Giờ phút này hắn lại lăng lăng ngơ ngác nhìn một cái vòng tay treo chuông nho nhỏ, suy ngẫm cùng suy ngẫm.
“Đại đương gia, ngài vừa mắt cái nào ta sẽ gói ngay cái đó cho ngài.”
Câu chưởng quầy, quản lý châu tiệm báu đang ra sức cúi đầu khom lưng nịnh nọt vị tổng lão bản nhà mình.
“Loại vòng nào có thể mang vừa vào cổ chân ấy, tốt nhất nên có ngân chuông, vừa nhấc chân liền vang lên thanh âm nhẹ nhàng thanh thoát.”
“Ngài nói chí phải! Tặng quà cho tiểu oa nhi tất nhiên phải tặng vòng đeo chân. Có, tất nhiên sẽ có.”
“Không phải để tặng tiểu oa nhi, cái này…. Ân…. Làm loại lớn một chút đi.”
“Lớn một chút? Lời ngài luôn đúng nha! Các cô nương bây giờ rất chuộng vòng đeo chân, có thì dĩ nhiên có, chỉ là không có loại nào đính ngân chuông cả.”
Câu chưởng quầy gãi gãi đầu: “Bằng không, ta đem ngân chuông trên vòng đeo của tiểu oa nhi tháo xuống, gắn vào vòng lớn, ngài nghĩ thế nào?”
“Hảo!” Thích Thiếu Thương mừng rỡ, “Cứ làm như thế!”
Đều nói ba tháng xuân sắc, tháng tư xuân tàn. Cho nên Thích phủ gần nhất ngày ngày sóng yên biển lặng, thực yên hòa. Cái gọi là sóng yên biển lặng, thực yên hòa ý tứ chính là Thần Long đại đương gia hoàn toàn yên lặng tuyệt đối, không hề có bất cứ động tĩnh nào. Mà Cố công tử kinh tài tuyệt diễm sớm đã từng trải qua cuộc sống xuân sắc bao đêm, bất chợt dạo này thực rảnh rỗi, không biết là nên buồn hay nên vui nữa, đúng là đang được trải nghiệm qua một phen tư vị mới.
Ai…Thế nhân đều hâm mộ Cố công tử cùng Thích đại hiệp luôn tri âm tri kỷ vô hạn nha. Thế mà vị diệu nhân kia thông minh sắc sảo, vạn sự thông giờ cũng không đoán được lý do khiến Thích Thiếu Thương bỗng dưng vô tình, âm trầm, bất định. Có điều chỉ vì đang mang một cái ý niệm nho nhỏ trong đầu:
“Đến tột cùng, phải làm như thế nào Tích Triều mới ngoan ngoãn chấp nhận đeo vòng trang sức này vào chân đây…”
Thời gian này chầm chậm trôi qua trong một khuynh hướng gần như vô cảm xúc, Cố công tử thực nhàm chán đến lạ thường, đành phải đi lần tìm hết các quyển kinh thư tạp lục xưa gần cả ngàn năm trước ra đọc để giải sầu.
Ngày hôm đó, đang lúc cầm một bộ Đại Đường truyền kỳ, tới đoạn hậu cung ba nghìn giai nhân, muốn dụ dỗ được sủng hạnh đế vương nên mặc la quần hờ hững tựa hữu tựa vô. Liền bất giác cười thầm, cổ nhân thực rất đa dạng nha. Chẳng lẽ làm vậy sẽ có hiệu quả, sau đó liền gấp sách lại đứng lên.
Có lẽ......
Cổ nhân nói “Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc” (trong sách có mỹ nhân, có nhà cao cửa rộng nga, ý kêu ngta cố mà đọc sách nga:”D).
Cố công tử ta liền muốn thử qua kinh nghiệm vừa học hỏi được từ tiền nhân kia. Mà muốn thử, đương nhiên phải thử ngay trên người Thích đại đương gia mới có thể xem hiệu quả đến mức nào. Cho nên, Thích Thiếu Thương ban đêm vừa đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy một mỹ nhân bán nằm giữa uyên ương trướng, trên mình khoác độc một kiện đơn bào vàng nhạt, ánh nến kia chiếu rọi lay động càng phát ra vẻ huyền ảo liêu nhân.
Định lực đại đương gia mấy bao lâu nay tân tân khổ khổ tu luyện liền rầm một cái sụp đổ trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cổ họng một trận khô nóng, nuốt ực một cái. Đáng thương cho hắn, nhiều ngày nay đã vắt óc nghĩ hết tất cả mọi biện pháp, tới lúc này thực không nghĩ ra được cái nào khả dụng, đúng thực là quá bất tài đi. Đành bất đắc dĩ áp dụng cái gọi là “thất phu chi dũng”, tính toán liều mình nói thẳng ra luôn cho rồi. Cố trấn áp tinh thần nói: “Cái kia, Tích Triều, ta.. ta có mua cho ngươi một cái vòng chân nga, ngươi có muốn thử qua hay không.”
“A?” Cố Tích Triều mị nhãn nhẹ phiêu, thuận tay đem tà áo choàng xao qua một cái, lộ ra mắt cá chân ôn nhuận. Động tác còn chưa xong hết, Thích Thiếu Thương ánh mắt vừa dời đến vạt áo choàng, liền cảm thấy đầu oanh tạc một trận, khóe mũi truyền tới cảm giác có một dòng dịch thủy uốn lượn chảy xuống.
(Nguyệt: bánh bao a bánh bao, đích thực là định lực quá kém nha!!!
Quỳnh: 0_0 nghĩ sao dạ…mỹ cảnh, mỹ thực, mỹ nhân bày ra đó….nàng chịu nổi sao =_=)
Cố Tích Triều nhìn thấy cái bộ dáng không tiền đồ kia của hắn, tựa tiếu phi tiếu vươn tay cầm lấy khăn tay nơi đầu giường đưa tới, nhẹ giọng: “Ngươi không phải muốn đeo vào cho ta sao, đến a.”
Rồi sau đó... Rồi sau đó... Rồi sau đó......
Rồi sau tất nhiên là phong lay động, kim linh vang, mẫu đơn hé nỡ..