Xuân tháng ba, là mùa anh đào nở rộ. Từng cụm từng khóm dày mịn phủ trên lá cành, tựa dòng sông phấn hồng trải dài trên nền trời xanh thẳm.
Gió thổi liền có hoa rơi. Mưa hoa giăng giăng trên con phố nhỏ, thoảng hương ngọt ngào.
Thích Thiếu Thương mê đắm hít một hơi sâu, dựng giá vẽ ở một góc, tay cầm cọ bắt đầu phác nét sắc xuân.
Hoàng hôn trên rừng anh đào, tốp năm tốp ba người đi đường, lúc đứng ngắm, khi cười khẽ, thêm vài phần sinh động cho vũ điệu của hoa.
Thích Thiếu Thương thành thục vẽ vẽ tô tô, thả hồn vào nhành cọ, cảnh đẹp trước mắt dần hiện rõ trên vải bố trắng thuần.
Anh lui ra sau vài bước, cẩn thận ngắm nghía, lộ ra má lúm đồng tiền mãn nguyện.
Lúc ngẩng đầu lên, dước gốc anh đào xuất hiện một dáng người khoác áo xanh. Chỉ trong tích tắc, Thích Thiếu Thương cảm thấy có chút kỳ quái, tập trung nhìn rõ.
Người khoác áo xanh ấy hãy còn trẻ tuổi.
Làn da trong suốt, tóc hơi xoăn ôm sát tai, đen tuyền bóng mượt.
Cậu đứng tựa vào thân cây, đầu hơi ngửa lên, ánh tịch dương nhu hòa phủ trên một bên mặt thành một đường cong hoàn mỹ.
Thích Thiếu Thương chợt thấy ngưỡng mộ cây anh đào kia.
Khó khăn lắm mới có thể dời tầm mắt, anh gấp rút liếc nhìn bức tranh của mình một lần nữa, cảm thấy gấm lụa không thể thiếu hoa văn. Vì thế cầm cọ, phác họa hình ảnh thiếu niên đó.
Thích Thiếu Thương luôn tự tin vào khả năng hội họa của mình, thậm chí có chút tự phụ, nhưng giờ đây lại băn khoăn lo lắng bản thân tâm có mà chẳng đủ tài.
Thiếu niên ấy, rạng ngời như thế, chỉ lặng lẳng đứng yên đã lu mờ cả thế nhân. Mà nhành cọ trong tay anh lại khó có thể bộc tả một phần vạn vẻ đẹp này.
“Anh đang vẽ tôi sao?” Lòng đang sầu não, chợt nghe một giọng nói trong trẻo lan trong gió xuân thanh mát.
Anh bồn chồn lo lắng ngẩng đầu, bắt gặp thiếu niên kia đang đi về phía mình, áo xanh tung bay làm nhạt nhòa xuân sắc.
Anh ngẩn người, nhất thời quên cả phản ứng.
Chỉ trong giây lát, thiếu niên kia đã đứng trước bức tranh. Liếc mắt một cái, liền nhíu mày.
Thích Thiếu Thương lần đầu tiên thấy hổ thẹn vì tranh của mình.
“Đây là tôi hả? Giống người sao?” Thiếu niên lạnh lùng mỉa mai.
“Tôi… Tôi còn chưa vẽ xong.” Thích Thiếu Thương bối rối viện cớ.
“May mà anh còn chưa vẽ xong,” thiếu niên kia không chút khách khí, lời còn chưa dứt, tay đã định tóm lấy bức tranh.
Thích Thiếu Thương nhanh chóng ngăn lại, nói lí nhí: “Tôi… tôi thấy cậu là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm… mới… mới vẽ.”
Thiếu niên kia nghe vậy sửng sốt, đột nhiên cười phá lên, thần tình băng lãnh chợt hóa thành dương quang ấm áp.
“Thì ra là một tên ngốc, câu nói lỗi thời như vậy hẳn là mới học từ TV tối qua phải không?”
Thích Thiếu Thương mải mê nhìn nụ cười như thi họa, hoàn toàn không có ý định thanh minh phản bác.
Thiếu niên rút tay về, không thèm so đo chấp nhất. Chỉ dùng đôi mắt ưng liếc anh một cái, “Tên ngốc, tốt nhất đừng đến gần tôi, coi chừng rước họa vào thân.” Nói xong liền bỏ đi.
Thích Thiếu Thương vội vàng hét với theo: “Nè, tôi tên Thích Thiếu Thương, còn cậu?”
Thiếu niên kia nghe vậy, đưa tay vẫy vẫy, chiếc áo khoác xanh bày ra một đường cong tao nhã nhưng không trả lời.
Đang lúc thất vọng, trong gió chợt truyền đến âm thanh trong trẻo: “Cố – Tích – Triều.”
“Cố – Tích – Triều,” Thích Thiếu Thương thì thầm lập lại, bất tri bất giác nở nụ cười.
“Tên thật đẹp,” anh nhẹ nhàng thêm vào ba chữ ở góc bức tranh, “Người cũng đẹp quá…”
Cố Tích Triều rảo bước mà không thể nhịn cười. Ánh mắt sửng sốt đó, vẻ mặt thất thần đó, tự dưng lại khiến cậu có chút rạo rực.
“Tên đó chắc là ngốc lắm.” Cậu cười rộ, “Bây giờ còn có người nói ‘nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm’ sao?”
Cậu từ tốn rảo bước, gió thổi tóc tung bay, thoang thoảng hương hoa dịu ngọt, khiến cậu nhớ đến anh cùng ánh mắt chân thành.
Cảnh vật xung quanh dần trở nên hoang vắng, cậu dừng lại trước một biệt thự xa hoa, nụ cười vụt tắt.
Biệt thự màu trắng mô phỏng lối kiến trúc Châu Âu, hoành tráng lại không kém phần quý tộc cổ điển. Căn biệt thự đơn độc chìm giữa cỏ lau cao hơn nửa người, đẹp đến quỷ dị.
Khẽ thở dài, cậu đẩy cánh cổng khắc hoa văn quen thuộc.
Trời tối dần, Cố Tích Triều ngồi một mình trong bóng tối, xung quanh không có một ngọn đèn nào.
Chỉ trong vài canh giờ, cậu thấy đông tàn lạnh lẽo đã đuổi đi trời xuân tươi tắn. Mới vừa rồi đắm chìm trong mưa anh đào bay lượn, giờ chỉ như một hồi mộng ảo.
Trong bóng đêm là nụ cười chân chất của người nọ, ấm áp như thế, lại không thể sưởi tan băng giá phủ trái tim.
Có người cẩn thận đẩy cửa tiến vào, “Thiếu gia, mời dùng cơm.”
Cậu không động đậy, bên tai truyền đến tiếng khóc của thiếu nữ.
Châm một ngọn đèn, cậu chậm rãi xoay đầu lại, gương mặt tái nhợt dưới ánh sáng leo lắt ngây thơ như một đứa trẻ.
“Cô khóc cái gì?” Cậu dịu dàng hỏi.
Thiếu nữ kia run rẩy, “Tôi bị bắt tới đây, tôi nghe nói… tôi nghe nói… người ở đây… hút máu…” Cô rùng mình, không dám nói thêm.
Cố Tích Triều lại cười dịu dàng hơn, “Cô thấy tôi giống sao?”
Người con gái lau khô nước mắt, nhìn thiếu niên tuấn mỹ thật không giống kẻ ăn tươi nuốt sống, lắc đầu.
Cố Tích Triều đứng lên, chậm rãi bước đến gần, “Có thế chứ, tin đồn không phải lúc nào cũng đáng tin mà.”
Thiếu nữ như bị mê hoặc, khẽ gật đầu, cũng không né tránh, để cậu ôm vào lòng.
Đôi môi dày trơn bóng, gương mặt đẹp như ngọc. Cậu nhẹ nhàng hôn, ma mị, lại quyến rũ chết người. Cô nhắm mắt, khấp khởi mong chờ hy vọng. Đôi môi kia tiếp tục dời xuống, dừng lại bên cổ cô.
Cậu vừa hôn vừa thì thầm: “Thả lỏng một chút…” Người con gái đã đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, ánh mắt mơ màng mê ly.
“Thả lỏng một chút…” Giọng nói trầm thấp như đang thôi miên, “Nếu căng thẳng máu sẽ rất chua.”
Thiếu nữ đang say tình đã lỡ mất câu nói sau cùng. Chỉ khi bên tai vang lên một tiếng gầm man rợ, mắt chưa kịp mở, đã cảm giác cổ bị đâm thật sâu, máu cứ thế mà chảy.
Kỳ quái thay, cô chẳng biết sợ là gì.
Khi Cố Tích Triều buông người con gái ấy ra, trên gương mặt cô vẫn còn phảng phất ý cười.
Cậu chán nản ngồi phịch xuống ghế, đưa tay giày vò mái tóc đen nhánh.
Có người đẩy cửa. Cậu biết đó là người thu thập thi thể, kỳ thực, cũng chẳng khác gì kẻ thu hộp cơm.
Nhưng tiếng bước chân lại dừng trước mặt cậu, tiếp theo, cằm bị nâng lên.
“Tích Triều,” Người nọ dùng tay khẽ khàng lau môi cậu, “Thật là một đứa nhỏ, lúc nào cũng quên lau vết máu khi ăn xong.”
Cố Tích Triều đẩy tay gã ra, cung kính nói: “Sư phụ đã đến.”
Người nọ chẳng thèm để tâm, cười: “Đúng, phải đến chứ.”
Tay gã lại vuốt ve gương mặt non mịn như hoa, “Tích Triều, cậu vẫn đẹp như vậy,” đoạn hạ giọng, “Ta chờ cậu ở phòng ngủ.”
Cố Tích Triều thân người cứng đờ, mi mắt rũ xuống.
Người nọ nghênh ngang rời khỏi, như đoan chắc cậu không có đường phản kháng.
Cố Tích Triều bất lực nhắm mắt, cái đêm đày đọa một ngàn năm trước lại hiện ra trước mắt. Roi quất vào thân thể như mưa, thịt bong da tróc, nhưng rất nhanh sau đó lại lành lặn không còn vết tích. Năng lực trị thương của cương thi là như thế, đau đớn đến mức nào chăng nữa cũng chẳng thể chết đi.
Ngồi yên một lúc, cậu tàn nhẫn cắn môi, rồi đứng lên bước ra cửa.
Thi thể của người con gái vẫn nằm trên nền nhà lạnh lẽo, Cố Tích Triều cúi người, thủ thỉ với cô: “Cô biết không? Kỳ thật, tôi rất muốn được như cô…”
Gió thổi liền có hoa rơi. Mưa hoa giăng giăng trên con phố nhỏ, thoảng hương ngọt ngào.
Thích Thiếu Thương mê đắm hít một hơi sâu, dựng giá vẽ ở một góc, tay cầm cọ bắt đầu phác nét sắc xuân.
Hoàng hôn trên rừng anh đào, tốp năm tốp ba người đi đường, lúc đứng ngắm, khi cười khẽ, thêm vài phần sinh động cho vũ điệu của hoa.
Thích Thiếu Thương thành thục vẽ vẽ tô tô, thả hồn vào nhành cọ, cảnh đẹp trước mắt dần hiện rõ trên vải bố trắng thuần.
Anh lui ra sau vài bước, cẩn thận ngắm nghía, lộ ra má lúm đồng tiền mãn nguyện.
Lúc ngẩng đầu lên, dước gốc anh đào xuất hiện một dáng người khoác áo xanh. Chỉ trong tích tắc, Thích Thiếu Thương cảm thấy có chút kỳ quái, tập trung nhìn rõ.
Người khoác áo xanh ấy hãy còn trẻ tuổi.
Làn da trong suốt, tóc hơi xoăn ôm sát tai, đen tuyền bóng mượt.
Cậu đứng tựa vào thân cây, đầu hơi ngửa lên, ánh tịch dương nhu hòa phủ trên một bên mặt thành một đường cong hoàn mỹ.
Thích Thiếu Thương chợt thấy ngưỡng mộ cây anh đào kia.
Khó khăn lắm mới có thể dời tầm mắt, anh gấp rút liếc nhìn bức tranh của mình một lần nữa, cảm thấy gấm lụa không thể thiếu hoa văn. Vì thế cầm cọ, phác họa hình ảnh thiếu niên đó.
Thích Thiếu Thương luôn tự tin vào khả năng hội họa của mình, thậm chí có chút tự phụ, nhưng giờ đây lại băn khoăn lo lắng bản thân tâm có mà chẳng đủ tài.
Thiếu niên ấy, rạng ngời như thế, chỉ lặng lẳng đứng yên đã lu mờ cả thế nhân. Mà nhành cọ trong tay anh lại khó có thể bộc tả một phần vạn vẻ đẹp này.
“Anh đang vẽ tôi sao?” Lòng đang sầu não, chợt nghe một giọng nói trong trẻo lan trong gió xuân thanh mát.
Anh bồn chồn lo lắng ngẩng đầu, bắt gặp thiếu niên kia đang đi về phía mình, áo xanh tung bay làm nhạt nhòa xuân sắc.
Anh ngẩn người, nhất thời quên cả phản ứng.
Chỉ trong giây lát, thiếu niên kia đã đứng trước bức tranh. Liếc mắt một cái, liền nhíu mày.
Thích Thiếu Thương lần đầu tiên thấy hổ thẹn vì tranh của mình.
“Đây là tôi hả? Giống người sao?” Thiếu niên lạnh lùng mỉa mai.
“Tôi… Tôi còn chưa vẽ xong.” Thích Thiếu Thương bối rối viện cớ.
“May mà anh còn chưa vẽ xong,” thiếu niên kia không chút khách khí, lời còn chưa dứt, tay đã định tóm lấy bức tranh.
Thích Thiếu Thương nhanh chóng ngăn lại, nói lí nhí: “Tôi… tôi thấy cậu là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm… mới… mới vẽ.”
Thiếu niên kia nghe vậy sửng sốt, đột nhiên cười phá lên, thần tình băng lãnh chợt hóa thành dương quang ấm áp.
“Thì ra là một tên ngốc, câu nói lỗi thời như vậy hẳn là mới học từ TV tối qua phải không?”
Thích Thiếu Thương mải mê nhìn nụ cười như thi họa, hoàn toàn không có ý định thanh minh phản bác.
Thiếu niên rút tay về, không thèm so đo chấp nhất. Chỉ dùng đôi mắt ưng liếc anh một cái, “Tên ngốc, tốt nhất đừng đến gần tôi, coi chừng rước họa vào thân.” Nói xong liền bỏ đi.
Thích Thiếu Thương vội vàng hét với theo: “Nè, tôi tên Thích Thiếu Thương, còn cậu?”
Thiếu niên kia nghe vậy, đưa tay vẫy vẫy, chiếc áo khoác xanh bày ra một đường cong tao nhã nhưng không trả lời.
Đang lúc thất vọng, trong gió chợt truyền đến âm thanh trong trẻo: “Cố – Tích – Triều.”
“Cố – Tích – Triều,” Thích Thiếu Thương thì thầm lập lại, bất tri bất giác nở nụ cười.
“Tên thật đẹp,” anh nhẹ nhàng thêm vào ba chữ ở góc bức tranh, “Người cũng đẹp quá…”
Cố Tích Triều rảo bước mà không thể nhịn cười. Ánh mắt sửng sốt đó, vẻ mặt thất thần đó, tự dưng lại khiến cậu có chút rạo rực.
“Tên đó chắc là ngốc lắm.” Cậu cười rộ, “Bây giờ còn có người nói ‘nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm’ sao?”
Cậu từ tốn rảo bước, gió thổi tóc tung bay, thoang thoảng hương hoa dịu ngọt, khiến cậu nhớ đến anh cùng ánh mắt chân thành.
Cảnh vật xung quanh dần trở nên hoang vắng, cậu dừng lại trước một biệt thự xa hoa, nụ cười vụt tắt.
Biệt thự màu trắng mô phỏng lối kiến trúc Châu Âu, hoành tráng lại không kém phần quý tộc cổ điển. Căn biệt thự đơn độc chìm giữa cỏ lau cao hơn nửa người, đẹp đến quỷ dị.
Khẽ thở dài, cậu đẩy cánh cổng khắc hoa văn quen thuộc.
Trời tối dần, Cố Tích Triều ngồi một mình trong bóng tối, xung quanh không có một ngọn đèn nào.
Chỉ trong vài canh giờ, cậu thấy đông tàn lạnh lẽo đã đuổi đi trời xuân tươi tắn. Mới vừa rồi đắm chìm trong mưa anh đào bay lượn, giờ chỉ như một hồi mộng ảo.
Trong bóng đêm là nụ cười chân chất của người nọ, ấm áp như thế, lại không thể sưởi tan băng giá phủ trái tim.
Có người cẩn thận đẩy cửa tiến vào, “Thiếu gia, mời dùng cơm.”
Cậu không động đậy, bên tai truyền đến tiếng khóc của thiếu nữ.
Châm một ngọn đèn, cậu chậm rãi xoay đầu lại, gương mặt tái nhợt dưới ánh sáng leo lắt ngây thơ như một đứa trẻ.
“Cô khóc cái gì?” Cậu dịu dàng hỏi.
Thiếu nữ kia run rẩy, “Tôi bị bắt tới đây, tôi nghe nói… tôi nghe nói… người ở đây… hút máu…” Cô rùng mình, không dám nói thêm.
Cố Tích Triều lại cười dịu dàng hơn, “Cô thấy tôi giống sao?”
Người con gái lau khô nước mắt, nhìn thiếu niên tuấn mỹ thật không giống kẻ ăn tươi nuốt sống, lắc đầu.
Cố Tích Triều đứng lên, chậm rãi bước đến gần, “Có thế chứ, tin đồn không phải lúc nào cũng đáng tin mà.”
Thiếu nữ như bị mê hoặc, khẽ gật đầu, cũng không né tránh, để cậu ôm vào lòng.
Đôi môi dày trơn bóng, gương mặt đẹp như ngọc. Cậu nhẹ nhàng hôn, ma mị, lại quyến rũ chết người. Cô nhắm mắt, khấp khởi mong chờ hy vọng. Đôi môi kia tiếp tục dời xuống, dừng lại bên cổ cô.
Cậu vừa hôn vừa thì thầm: “Thả lỏng một chút…” Người con gái đã đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy, ánh mắt mơ màng mê ly.
“Thả lỏng một chút…” Giọng nói trầm thấp như đang thôi miên, “Nếu căng thẳng máu sẽ rất chua.”
Thiếu nữ đang say tình đã lỡ mất câu nói sau cùng. Chỉ khi bên tai vang lên một tiếng gầm man rợ, mắt chưa kịp mở, đã cảm giác cổ bị đâm thật sâu, máu cứ thế mà chảy.
Kỳ quái thay, cô chẳng biết sợ là gì.
Khi Cố Tích Triều buông người con gái ấy ra, trên gương mặt cô vẫn còn phảng phất ý cười.
Cậu chán nản ngồi phịch xuống ghế, đưa tay giày vò mái tóc đen nhánh.
Có người đẩy cửa. Cậu biết đó là người thu thập thi thể, kỳ thực, cũng chẳng khác gì kẻ thu hộp cơm.
Nhưng tiếng bước chân lại dừng trước mặt cậu, tiếp theo, cằm bị nâng lên.
“Tích Triều,” Người nọ dùng tay khẽ khàng lau môi cậu, “Thật là một đứa nhỏ, lúc nào cũng quên lau vết máu khi ăn xong.”
Cố Tích Triều đẩy tay gã ra, cung kính nói: “Sư phụ đã đến.”
Người nọ chẳng thèm để tâm, cười: “Đúng, phải đến chứ.”
Tay gã lại vuốt ve gương mặt non mịn như hoa, “Tích Triều, cậu vẫn đẹp như vậy,” đoạn hạ giọng, “Ta chờ cậu ở phòng ngủ.”
Cố Tích Triều thân người cứng đờ, mi mắt rũ xuống.
Người nọ nghênh ngang rời khỏi, như đoan chắc cậu không có đường phản kháng.
Cố Tích Triều bất lực nhắm mắt, cái đêm đày đọa một ngàn năm trước lại hiện ra trước mắt. Roi quất vào thân thể như mưa, thịt bong da tróc, nhưng rất nhanh sau đó lại lành lặn không còn vết tích. Năng lực trị thương của cương thi là như thế, đau đớn đến mức nào chăng nữa cũng chẳng thể chết đi.
Ngồi yên một lúc, cậu tàn nhẫn cắn môi, rồi đứng lên bước ra cửa.
Thi thể của người con gái vẫn nằm trên nền nhà lạnh lẽo, Cố Tích Triều cúi người, thủ thỉ với cô: “Cô biết không? Kỳ thật, tôi rất muốn được như cô…”