Pháo hoa tan dần vào không trung xanh thẳm, để lại những đốm sáng trắng noãn thanh nhã như hoa lê.
“Đẹp thật, cậu thích không?” Thích Thiếu Thương xoay đầu, lại thấy những giọt nước mắt hãy còn vương trên má Cố Tích Triều.
“Cậu… cậu sao vậy? Khó chịu chỗ nào?” Anh không dám dùng tay lau, luống cuống lục tìm khăn giấy.
“Không sao,” Cố Tích Triều khẽ khàng lau khô nước mắt, gương mặt trắng bệch.
Thích Thiếu Thương càng bối rối hơn, “Bị cảm nắng sao? Sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?”
Cố Tích Triều lắc đầu, nhưng thân người mềm nhũn muốn gục xuống.
Thích Thiếu Thương vội vàng đỡ lấy, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không cần, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Hơi thở Cố Tích Triều yếu ớt, mắt cũng bắt đầu díp lại.
Thích Thiếu Thương để cậu tựa vào vai, “Cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà.”
Cố Tích Triều cúi đầu đáp: “Xa lắm, tôi mệt quá.”
“Vậy về nhà tôi.”
Nhà của Thích Thiếu Thương ở sau ngọn núi, theo lối kiến trúc cổ của phương Đông. Cổng lớn màu đen, vòng cửa sáng loáng, ngói đỏ, trụ hành lang xanh biếc. Giữa sân có hai cây táo, lá cành nhảy múa trong gió xuân.
Khi Mục Cưu Bình từ phòng khách bước ra, lại nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang dìu một người con trai xa lạ. Người nọ nhắm chặt mắt, khóe môi tái trắng, lại không thể che đi gương mặt tuấn mỹ.
Mục Cưu Bình chợt có linh cảm không lành, chạy nhanh đến giúp đỡ. Hai người ba chân bốn cẳng đặt Cố Tích Triều nghỉ trên giường.
Thích Thiếu Thương thở dài, kéo chăn đắp cho cậu, đoạn đứng dậy lục ngăn kéo tìm thuốc.
Mục Cưu Bình khẽ hỏi: “Ai vậy?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Một người bạn mới quen.” Ngữ khí lại mang nhiều âu lo, hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Mục Cưu Bình càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Không rõ vì sao, từ lúc Cố Tích Triều vào cửa, hắn liền cảm thấy có điểm không đúng, trong đầu cứ khúc mắc lại không thể chỉ ra rõ ràng.
Hắn nhìn người con trai trên giường, bộ dáng thanh tú yếu ớt, lông mi thật dài che đi ánh mắt, trông như một đứa nhỏ lại có thể làm rung động lòng người.
Có thể mình đã quá lo lắng. Mục Cưu Bình đang định quay đầu, chợt ngửi thấy hương vị cỏ tươi thoang thoảng. Cẩn thận ngẫm lại, nhận ra đó là mùi tanh nhàn nhạt. Hắn trợn tròn hai mắt, đó là mùi hương rất quen thuộc —– mùi của cương thi, của máu tươi vĩnh viễn không thể gột rửa!
Cảm nhận được hắn đang nhìn mình chăm chú, Cố Tích Triều từ từ mở mắt, đồng tử lóe thứ ánh sáng xanh biếc quỷ dị liếc hắn một lượt. Mục Cưu Bình hoảng hốt: “A, ngươi là…”
Thích Thiếu Thương đang vùi đầu tìm thuốc, chợt nghe tiếng la hoảng của Mục Cưu Bình, tưởng Cố Tích Triều xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến.
Chỉ thấy Mục Cưu Bình run lẩy bẩy chỉ về phía giường, lắp bắp những cụm từ rời rạc vô nghĩa.
Cố Tích Triều vẫn nằm yên tĩnh lặng, lông mi nặng nề khép, dường như chưa từng mở ra.
Thích Thiếu Thương nhíu mày, “Nhỏ tiếng một chút, lão Bát, để cậu ấy nghỉ ngơi.” Dứt lời không để hắn phân minh, kéo ra khỏi phòng.
Mục Cưu Bình há hốc mồm thở dốc, đột nhiên nắm chặt cánh tay Thích Thiếu Thương. “Lão Đại, tên đó là… nó là… lục nhãn cương thi, là lục nhãn cương thi mà chúng ta luôn săn lùng đó!” Thân thể hắn vẫn run rẩy, không biết là vui mừng hay sợ hãi.
Thích Thiếu Thương bịt miệng hắn lại: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Cậu ấy là một đứa nhỏ đáng thương, từ bé đã mất đi cha mẹ, xem ra thân thể cũng không khỏe mạnh lắm.”
Mục Cưu Bình gắng sức giãy dụa, “Không phải, vừa rồi em nhìn thấy trong mắt nó có lóe lục quang, là thật mà, lão Đại. Hơn nữa trên người còn mang hương vị đó, vị tanh tưởi của máu, chẳng lẽ anh không ngửi thấy sao?”
Thích Thiếu Thương buông tay, “Lão Bát, mấy ngày nay cậu luyện tập quá căng thẳng rồi, nghỉ ngơi cho tốt một chút, đừng tùy tiện người nào cũng nói là cương thi.” Nói xong liền xoay người bỏ vào phòng.
“Lão Đại!” Mục Cưu Bình hét lớn, “Tu vi của anh cao hơn em, nhưng lại không nhìn ra nó là yêu nghiệt? Anh… anh…” Hắn cắn chặt răng, rốt cuộc thốt ra lời vô cùng bất kính, “Anh dại trai!”
Thích Thiếu Thương đi hơi chậm lại, nhưng trước sau vẫn không ngừng bước.
Mục Cưu Bình tức giận, lớn tiếng nói: “Được, anh không ra tay, em tự đi bắt nó.” Nói xong, dáng người khẽ động, đoạn chạy vào phòng.
Thích Thiếu Thương nhanh hơn, trong tích tắc đã chặn ngang, “Cậu muốn đụng đến cậu ấy thì phải hỏi tôi trước.”
“Lão Đại!” Mục Cưu Bình khó tin nhìn anh.
Hỗn loạn bát nháo bên ngoài đều thu hết vào tai, khóe miệng khẽ nhếch, Cố Tích Triều khoái trá cười rộ.
Ngày hôm sau, Thích Thiếu Thương theo sát Cố Tích Triều. Mục Cưu Bình giận dỗi đi tới đi lui trong phòng, nhấp nha nhấp nhổm như kiến bò trên chảo nóng.
Hắn là trợ thủ của Thích Thiếu Thương, hai người hàng yêu phục ma, tiêu diệt cương thi, vẫn luôn phối hợp ăn ý, vậy mà bây giờ không biết gặp phải cái gì, Thích Thiếu Thương lại mất đi sự nhạy bén.
“Yêu nghiệt này lệ khí nặng như vậy, nhất định nghiệp chướng đầy mình.” Mục Cưu Bình oán hận nghĩ, lấy bùa và kiếm phục ma trong túi ra. Tính toán thời gian, chỉ cần Thích Thiếu Thương rời khỏi, phải đi tìm nó.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, giọng nói thiếu niên dễ nghe nhẹ nhàng truyền đến: “Ngươi là lão Bát? Họ Vương phải không?”
“Yêu nghiệt!” Mục Cưu Bình nghiến răng.
“Muốn bắt ta? Không thành vấn đề. Giờ ngọ ngày mai, dưới Thúy Hoa sơn, mang theo vũ khí lợi hại nhất mà đến!” Điện thoại bị cắt bằng một tràng cười lạnh.
Mục Cưu Bình không kịp nghĩ nhiều, lập tức chuẩn bị vũ khí đầy đủ đến thẳng Thúy Hoa sơn.
Sở dĩ gọi là Thúy Hoa sơn là vì, mỗi khi xuân về, cây cối đâm chồi nảy lộc, ngọn núi trông như một viên ngọc xanh biếc.
Khi Mục Cưu Bình đến nơi, bốn phía vắng lặng như tờ, xung quanh là cánh rừng xanh thẫm cùng hoa li ti đủ sắc thoảng hương thơm ngát.
“Yêu nghiệt, ngươi ra đây mau!” Hắn gào lên.
Sau tiếng la vang dội đất trời, mùi hoa dần được thay thế bằng mùi máu tươi tanh tưởi cùng sương mù bảng lảng. Hắn biết, sương mù đó là do lệ khí kết thành.
“Ngươi đang gọi ta phải không?”
Cố Tích Triều khoác áo xanh xuất hiện, tóc bay trong gió.
Đây là lần đầu tiên Mục Cưu Bình nhìn cậu rõ ràng, gương mặt trong suốt như ngọc, thân người cao ráo, thoáng nhìn tựa tiên giáng trần.
“Phì, quả nhiên là yêu nghiệt!” Hắn nhổ một ngụm nước bọt trên đất, “Ta sẽ không giống lão Đại bị ngươi rù quến, chịu chết đi!”
Đoạn hắn rút từ trong túi một sợi dây dài màu đen, một đầu quấn chặt vào tay trái, tay phải dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đầu còn lại.
“Thiên, địa, hỏa, côn, chấn! Phá oán!” Sương mù trong chốc lát tan thành mây khói.
Cố Tích Triều không chút hoang mang, vẫn khoanh tay đứng đó, cười khẽ: “A, cũng có chút bản lĩnh. Còn chiêu thức gì nữa, mang ra sử dụng hết đi!”
Mục Cưu Bình không đáp, rút kiếm phục ma lao về phía trước. Kiếm phục ma vung trên không lưu lại những đường vàng nhạt, chằng chịt thành một mảnh lưới, từ xa nhìn đến, tựa như một bức tường ánh sáng bao vây Cố Tích Triều.
Mục Cưu Bình lùi ra phía sau từng bước, hai tay thủ thế thành thục, “Lâm, binh, đấu, giả, tiếp, trận, liệt, tại, tiền, tru tà!” Một con rồng khổng lồ màu vàng thoát ra từ lòng bàn tay, hướng Cố Tích Triều đánh tới. Kim long mang theo lửa cháy vạn trượng, lướt qua nơi nào nơi đó hóa thành tro.
Cố Tích Triều vẫn không nhúc nhích, áo xanh bén lửa tỏa ra mùi khét nhàn nhạt. Chụp lấy một mảnh lưới màu vàng, cậu cười khẩy, “Thì ra cũng chẳng hơn gì cái này.”
Thân người chưa động, đã có một dòng nước lạnh vô hình phóng đến, mái tóc quăn không gió mà tung bay, đôi mắt lóe ra tia sáng xanh âm u, răng nanh bén nhọn lộ ra bên khóe miệng. Trong tích tắc, kim quang vạn trượng đã bị thu gọn trong lòng bàn tay. Một tiếng gầm như sư tử, bàn tay trắng nõn vươn cao, kim long đổi hướng, lao về phía Mục Cưu Bình.
Mục Cưu Bình lúng túng, vội vàng thu chiêu. Nhưng không còn kịp nữa, cánh tay Cố Tích Triều đã biến thành móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào ngực hắn.
Hắn chỉ nghe tiếng xương cốt mình gãy răng rắc, trên ngực bị xuyên thủng một lỗ, máu chảy thành sông, tiếp đó cả thân thể bị nhấn chìm trong nỗi đau nhức khôn cùng, không cách nào lấy lại hơi thở.
Nặng nề ngã trên mặt đất, trước mắt là mơ hồ máu đỏ, nhàn nhạt bóng hình Cố Tích Triều đang đi tới. Gương mặt đã khôi phục bộ dáng thanh lệ, cười vô hại.
“Ta chỉ muốn xem công lực của tộc Ma Long rốt cuộc lợi hại đến mức nào, thì ra cũng chỉ tầm thường như thế. Chỉ dựa vào chút kĩ xảo như vậy mà dám đi khắp nơi bắt cương thi?”
Cậu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Mục Cưu Bình, “Ngươi biết không, ta chỉ là lục nhãn, nếu gặp phải hồng nhãn cương thi, các ngươi lấy gì để ngăn cản?”
Mục Cưu Bình đã không còn sức nói thêm lời nào nữa, oán hận dõi theo cậu.
Cố Tích Triều cười khẽ, “Thân thủ ngươi như vậy, ở bên cạnh hắn chỉ gây thêm trở ngại chứ chẳng thể giúp gì, đến lúc đó hắn còn phải lãng phí sức lực đi cứu ngươi, chi bằng bây giờ chết đi.”
Cậu phủi tay đứng lên, xoay người đá Mục Cưu Bình lăn vào trong bụi cỏ.
Nhìn theo bóng dáng hắn, cậu nghiêng đầu, cười cười: “Ngươi nói rất đúng, ta quả thật là yêu nghiệt. Đáng tiếc… hắn không tin ngươi.”
“Đẹp thật, cậu thích không?” Thích Thiếu Thương xoay đầu, lại thấy những giọt nước mắt hãy còn vương trên má Cố Tích Triều.
“Cậu… cậu sao vậy? Khó chịu chỗ nào?” Anh không dám dùng tay lau, luống cuống lục tìm khăn giấy.
“Không sao,” Cố Tích Triều khẽ khàng lau khô nước mắt, gương mặt trắng bệch.
Thích Thiếu Thương càng bối rối hơn, “Bị cảm nắng sao? Sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?”
Cố Tích Triều lắc đầu, nhưng thân người mềm nhũn muốn gục xuống.
Thích Thiếu Thương vội vàng đỡ lấy, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không cần, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Hơi thở Cố Tích Triều yếu ớt, mắt cũng bắt đầu díp lại.
Thích Thiếu Thương để cậu tựa vào vai, “Cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà.”
Cố Tích Triều cúi đầu đáp: “Xa lắm, tôi mệt quá.”
“Vậy về nhà tôi.”
Nhà của Thích Thiếu Thương ở sau ngọn núi, theo lối kiến trúc cổ của phương Đông. Cổng lớn màu đen, vòng cửa sáng loáng, ngói đỏ, trụ hành lang xanh biếc. Giữa sân có hai cây táo, lá cành nhảy múa trong gió xuân.
Khi Mục Cưu Bình từ phòng khách bước ra, lại nhìn thấy Thích Thiếu Thương đang dìu một người con trai xa lạ. Người nọ nhắm chặt mắt, khóe môi tái trắng, lại không thể che đi gương mặt tuấn mỹ.
Mục Cưu Bình chợt có linh cảm không lành, chạy nhanh đến giúp đỡ. Hai người ba chân bốn cẳng đặt Cố Tích Triều nghỉ trên giường.
Thích Thiếu Thương thở dài, kéo chăn đắp cho cậu, đoạn đứng dậy lục ngăn kéo tìm thuốc.
Mục Cưu Bình khẽ hỏi: “Ai vậy?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Một người bạn mới quen.” Ngữ khí lại mang nhiều âu lo, hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Mục Cưu Bình càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Không rõ vì sao, từ lúc Cố Tích Triều vào cửa, hắn liền cảm thấy có điểm không đúng, trong đầu cứ khúc mắc lại không thể chỉ ra rõ ràng.
Hắn nhìn người con trai trên giường, bộ dáng thanh tú yếu ớt, lông mi thật dài che đi ánh mắt, trông như một đứa nhỏ lại có thể làm rung động lòng người.
Có thể mình đã quá lo lắng. Mục Cưu Bình đang định quay đầu, chợt ngửi thấy hương vị cỏ tươi thoang thoảng. Cẩn thận ngẫm lại, nhận ra đó là mùi tanh nhàn nhạt. Hắn trợn tròn hai mắt, đó là mùi hương rất quen thuộc —– mùi của cương thi, của máu tươi vĩnh viễn không thể gột rửa!
Cảm nhận được hắn đang nhìn mình chăm chú, Cố Tích Triều từ từ mở mắt, đồng tử lóe thứ ánh sáng xanh biếc quỷ dị liếc hắn một lượt. Mục Cưu Bình hoảng hốt: “A, ngươi là…”
Thích Thiếu Thương đang vùi đầu tìm thuốc, chợt nghe tiếng la hoảng của Mục Cưu Bình, tưởng Cố Tích Triều xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến.
Chỉ thấy Mục Cưu Bình run lẩy bẩy chỉ về phía giường, lắp bắp những cụm từ rời rạc vô nghĩa.
Cố Tích Triều vẫn nằm yên tĩnh lặng, lông mi nặng nề khép, dường như chưa từng mở ra.
Thích Thiếu Thương nhíu mày, “Nhỏ tiếng một chút, lão Bát, để cậu ấy nghỉ ngơi.” Dứt lời không để hắn phân minh, kéo ra khỏi phòng.
Mục Cưu Bình há hốc mồm thở dốc, đột nhiên nắm chặt cánh tay Thích Thiếu Thương. “Lão Đại, tên đó là… nó là… lục nhãn cương thi, là lục nhãn cương thi mà chúng ta luôn săn lùng đó!” Thân thể hắn vẫn run rẩy, không biết là vui mừng hay sợ hãi.
Thích Thiếu Thương bịt miệng hắn lại: “Cậu nói bậy bạ gì đó? Cậu ấy là một đứa nhỏ đáng thương, từ bé đã mất đi cha mẹ, xem ra thân thể cũng không khỏe mạnh lắm.”
Mục Cưu Bình gắng sức giãy dụa, “Không phải, vừa rồi em nhìn thấy trong mắt nó có lóe lục quang, là thật mà, lão Đại. Hơn nữa trên người còn mang hương vị đó, vị tanh tưởi của máu, chẳng lẽ anh không ngửi thấy sao?”
Thích Thiếu Thương buông tay, “Lão Bát, mấy ngày nay cậu luyện tập quá căng thẳng rồi, nghỉ ngơi cho tốt một chút, đừng tùy tiện người nào cũng nói là cương thi.” Nói xong liền xoay người bỏ vào phòng.
“Lão Đại!” Mục Cưu Bình hét lớn, “Tu vi của anh cao hơn em, nhưng lại không nhìn ra nó là yêu nghiệt? Anh… anh…” Hắn cắn chặt răng, rốt cuộc thốt ra lời vô cùng bất kính, “Anh dại trai!”
Thích Thiếu Thương đi hơi chậm lại, nhưng trước sau vẫn không ngừng bước.
Mục Cưu Bình tức giận, lớn tiếng nói: “Được, anh không ra tay, em tự đi bắt nó.” Nói xong, dáng người khẽ động, đoạn chạy vào phòng.
Thích Thiếu Thương nhanh hơn, trong tích tắc đã chặn ngang, “Cậu muốn đụng đến cậu ấy thì phải hỏi tôi trước.”
“Lão Đại!” Mục Cưu Bình khó tin nhìn anh.
Hỗn loạn bát nháo bên ngoài đều thu hết vào tai, khóe miệng khẽ nhếch, Cố Tích Triều khoái trá cười rộ.
Ngày hôm sau, Thích Thiếu Thương theo sát Cố Tích Triều. Mục Cưu Bình giận dỗi đi tới đi lui trong phòng, nhấp nha nhấp nhổm như kiến bò trên chảo nóng.
Hắn là trợ thủ của Thích Thiếu Thương, hai người hàng yêu phục ma, tiêu diệt cương thi, vẫn luôn phối hợp ăn ý, vậy mà bây giờ không biết gặp phải cái gì, Thích Thiếu Thương lại mất đi sự nhạy bén.
“Yêu nghiệt này lệ khí nặng như vậy, nhất định nghiệp chướng đầy mình.” Mục Cưu Bình oán hận nghĩ, lấy bùa và kiếm phục ma trong túi ra. Tính toán thời gian, chỉ cần Thích Thiếu Thương rời khỏi, phải đi tìm nó.
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, giọng nói thiếu niên dễ nghe nhẹ nhàng truyền đến: “Ngươi là lão Bát? Họ Vương phải không?”
“Yêu nghiệt!” Mục Cưu Bình nghiến răng.
“Muốn bắt ta? Không thành vấn đề. Giờ ngọ ngày mai, dưới Thúy Hoa sơn, mang theo vũ khí lợi hại nhất mà đến!” Điện thoại bị cắt bằng một tràng cười lạnh.
Mục Cưu Bình không kịp nghĩ nhiều, lập tức chuẩn bị vũ khí đầy đủ đến thẳng Thúy Hoa sơn.
Sở dĩ gọi là Thúy Hoa sơn là vì, mỗi khi xuân về, cây cối đâm chồi nảy lộc, ngọn núi trông như một viên ngọc xanh biếc.
Khi Mục Cưu Bình đến nơi, bốn phía vắng lặng như tờ, xung quanh là cánh rừng xanh thẫm cùng hoa li ti đủ sắc thoảng hương thơm ngát.
“Yêu nghiệt, ngươi ra đây mau!” Hắn gào lên.
Sau tiếng la vang dội đất trời, mùi hoa dần được thay thế bằng mùi máu tươi tanh tưởi cùng sương mù bảng lảng. Hắn biết, sương mù đó là do lệ khí kết thành.
“Ngươi đang gọi ta phải không?”
Cố Tích Triều khoác áo xanh xuất hiện, tóc bay trong gió.
Đây là lần đầu tiên Mục Cưu Bình nhìn cậu rõ ràng, gương mặt trong suốt như ngọc, thân người cao ráo, thoáng nhìn tựa tiên giáng trần.
“Phì, quả nhiên là yêu nghiệt!” Hắn nhổ một ngụm nước bọt trên đất, “Ta sẽ không giống lão Đại bị ngươi rù quến, chịu chết đi!”
Đoạn hắn rút từ trong túi một sợi dây dài màu đen, một đầu quấn chặt vào tay trái, tay phải dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp đầu còn lại.
“Thiên, địa, hỏa, côn, chấn! Phá oán!” Sương mù trong chốc lát tan thành mây khói.
Cố Tích Triều không chút hoang mang, vẫn khoanh tay đứng đó, cười khẽ: “A, cũng có chút bản lĩnh. Còn chiêu thức gì nữa, mang ra sử dụng hết đi!”
Mục Cưu Bình không đáp, rút kiếm phục ma lao về phía trước. Kiếm phục ma vung trên không lưu lại những đường vàng nhạt, chằng chịt thành một mảnh lưới, từ xa nhìn đến, tựa như một bức tường ánh sáng bao vây Cố Tích Triều.
Mục Cưu Bình lùi ra phía sau từng bước, hai tay thủ thế thành thục, “Lâm, binh, đấu, giả, tiếp, trận, liệt, tại, tiền, tru tà!” Một con rồng khổng lồ màu vàng thoát ra từ lòng bàn tay, hướng Cố Tích Triều đánh tới. Kim long mang theo lửa cháy vạn trượng, lướt qua nơi nào nơi đó hóa thành tro.
Cố Tích Triều vẫn không nhúc nhích, áo xanh bén lửa tỏa ra mùi khét nhàn nhạt. Chụp lấy một mảnh lưới màu vàng, cậu cười khẩy, “Thì ra cũng chẳng hơn gì cái này.”
Thân người chưa động, đã có một dòng nước lạnh vô hình phóng đến, mái tóc quăn không gió mà tung bay, đôi mắt lóe ra tia sáng xanh âm u, răng nanh bén nhọn lộ ra bên khóe miệng. Trong tích tắc, kim quang vạn trượng đã bị thu gọn trong lòng bàn tay. Một tiếng gầm như sư tử, bàn tay trắng nõn vươn cao, kim long đổi hướng, lao về phía Mục Cưu Bình.
Mục Cưu Bình lúng túng, vội vàng thu chiêu. Nhưng không còn kịp nữa, cánh tay Cố Tích Triều đã biến thành móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào ngực hắn.
Hắn chỉ nghe tiếng xương cốt mình gãy răng rắc, trên ngực bị xuyên thủng một lỗ, máu chảy thành sông, tiếp đó cả thân thể bị nhấn chìm trong nỗi đau nhức khôn cùng, không cách nào lấy lại hơi thở.
Nặng nề ngã trên mặt đất, trước mắt là mơ hồ máu đỏ, nhàn nhạt bóng hình Cố Tích Triều đang đi tới. Gương mặt đã khôi phục bộ dáng thanh lệ, cười vô hại.
“Ta chỉ muốn xem công lực của tộc Ma Long rốt cuộc lợi hại đến mức nào, thì ra cũng chỉ tầm thường như thế. Chỉ dựa vào chút kĩ xảo như vậy mà dám đi khắp nơi bắt cương thi?”
Cậu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Mục Cưu Bình, “Ngươi biết không, ta chỉ là lục nhãn, nếu gặp phải hồng nhãn cương thi, các ngươi lấy gì để ngăn cản?”
Mục Cưu Bình đã không còn sức nói thêm lời nào nữa, oán hận dõi theo cậu.
Cố Tích Triều cười khẽ, “Thân thủ ngươi như vậy, ở bên cạnh hắn chỉ gây thêm trở ngại chứ chẳng thể giúp gì, đến lúc đó hắn còn phải lãng phí sức lực đi cứu ngươi, chi bằng bây giờ chết đi.”
Cậu phủi tay đứng lên, xoay người đá Mục Cưu Bình lăn vào trong bụi cỏ.
Nhìn theo bóng dáng hắn, cậu nghiêng đầu, cười cười: “Ngươi nói rất đúng, ta quả thật là yêu nghiệt. Đáng tiếc… hắn không tin ngươi.”