Edit + Beta: Dạ Lãnh
Một đường kiếm mạnh như kình phong, xé gió đâm thẳng đến huyệt Thiên Trung trên ngực hắn, muốn một nhát đoạt mệnh. Chiêu thức dù ngoan độc, nhưng trong mắt Thích Thiếu Thương thì không đáng giá một xu. Muốn tránh cũng có khả năng, nhưng phía sau hắn là Cố Tích Triều, nếu tránh như vậy sẽ nguy hiểm đến y. Không kịp suy nghĩ, ngay lập tức hắn hạ thắt lưng lướt lên trên, trở tay đánh một chưởng về phía kẻ kia.
Người kia thấy Thích Thiếu Thương không lùi mà tiến, có đổi chiêu khác cũng đã muộn, đường kiếm trượt tới phía sau hắn. Kẻ đó, mặc giật mình những cũng không hoảng hốt, chỉ điểm nhẹ mũi chân, nhanh nhẹn nhảy lùi lại, tránh được một chưởng của Thích Thiếu Thương, cùng lúc xoay kiếm phản đòn, nhắm vào huyệt Thần môn trên cổ tay Thích Thiếu Thương.
Chiêu thức đó phải là của một người có khinh công cực ky cao diệu, Truy Mệnh đứng ở một bên nhìn cũng phải buột miệng trầm trồ.
Thích Thiếu Thương thấy kẻ đó trong lúc bất lợi còn có khả năng ứng biến tốt như vậy, trong lòng cũng thầm tán dương. Hắn vẫn không tránh né, bước lên một bước, chợt duỗi tay ra, biến chưởng thành trảo, chụp vào cổ tay người nọ.
Người nọ ở giữa không trung, hai chân không có điểm tựa, đột ngột xoay người nửa vòng, trường kiếm hướng ra ngoài, tay trái đánh thẳng đến. Thích Thiếu Thương mỉm cười, nhún người nhảy lên, lấy tay chụp vào vai trái người nọ. Tên thích khách chân trái chấm đất, chân phải đá lên, rồi kéo theo cả chân trái, hai chân liên tục đạp vào không trung. Thích Thiếu Thương nghiêng người thoái lui, chân trái quét ngang, kẹp chặt đùi phải kẻ kia, cùng lúc ngón trỏ tay phải điểm ngay huyệt Khiêu Hoàn của hắn. Người nọ nhất thời không đứng thẳng được, khụy té xuống đất. Chưởng lực tay phải Thích Thiếu Thương ngừng lại ngay trên đỉnh đầu hắn, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Người nọ ngẩng đầu trừng mắt với Thích Thiếu Thương, trong đôi mắt tràn đầy vẻ bất phục, đó chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, mới nhìn qua, có vài phần quen mắt.
Cố Tích Triều từ thư phòng đi ra, nói: “Ngươi không biết lượng sức, cư nhiên lại muốn đấu với Cửu Hiện Thần Long, bị thua cũng là tự mình rước nhục.”
Thích Thiếu Thương thu chưởng, hỏi: “Các ngươi quen biết sao?” Nói rồi liền giải huyệt đạo trên đùi thiếu niên đó.
Thiếu niên bĩu môi, đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, lập tức thay đổi bộ dạng hể hả tươi cười: “Thích đại hiệp, tại hạ đắc tội. Ta là Tiểu Nguyên, là người do phủ doãn đại nhân phái tới hầu hạ tiên sinh. Bái kiến Thích gia, Tam gia, mong nhị vị thứ tội!” Tiểu Nguyên hướng Thích Thiếu Thương, Truy Mệnh ôm quyền hành lễ, chạy ba bước đến bên Cố Tích Triều, bĩu môi nói: “Công phu tiên sinh dạy ta vô dụng quá, ngay chả ba chiêu của Thích gia cũng tiếp không được.”
Cố Tích Triều cười nhẹ, nói: “Ngươi mới luyện vài năm, còn Thích đại hiệp nổi tiếng là giang hồ bách chiến. bước ra từ tinh phong huyết vũ, ngươi mới luyện một sớm một chiều, sao dám so bì với Thích đại hiệp chứ? Còn không cảm tạ Thích đại hiệp chỉ giáo cho đi.”
Tiểu nguyên thè lưỡi, làm mặt giận, hướng Thích Thiếu Thương ôm quyền nói: “Đa tạ Thích gia chỉ dạy.”
Thích Thiếu Thương nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Cố Tích Triều, cười nói: “Khách khí rồi. Công phu của ta cũng tầm thường thôi, thật không dám nhận.”
Cố Tích Triều nói với Tiểu Nguyên: “Được rồi, ngươi dẫn hai vị đại nhân đi gặp Trương Kha đi, bảo hắn đưa hai vị đến thi phòng để khám nghiệm tử thi.”
Tiểu Nguyên gật đầu, thu hồi trường kiếm, đi lên trước dẫn đường. Thích Thiếu Thương không vội vàng, nhường Truy Mệnh cùng Tiểu Nguyên đi lên trước. Hắn chấp tay sau lưng, nhìn theo bóng dáng của Tiểu Nguyên, hỏi: “Ngươi nhận hắn làm đệ tử sao?”
“Không phải. Ta không phải sư phụ của hắn.”
“Nhưng ngươi truyền võ công cho hắn.”
“Ta thấy hắn cũng thông minh, nhất thời cao hứng, nên dạy cho hắn quyền cước trước đây, dù công lực của ta hiện tại không còn, nhưng chiêu thức vẫn nhớ rõ, buồn chán thì nhìn hắn chơi đùa một chút, cũng cảm thấy khuây khỏa mà.” Y buồn bã cười, “Ta giờ là một phế nhân, có tư cách dạy dỗ người khác sao? Còn nữa, võ công ta dạy cho hắn, đối phó với ngươi ba chiêu còn không được, làm sao dám khoe khoang.”
Thích Thiếu Thương há mồm, muốn nói gì đó, nhưng không thốt nổi nên lời, hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Ta đi trước.”
“Chờ một chút.” Cố Tích Triều ở phía sau gọi hắn lại, “Đêm nay ngươi đến cánh rừng phía thành nam chờ ta. Ta có việc muốn nói với ngươi.”
“Được.” Thích Thiếu Thương gật đầu, vội vàng bước đi không quay lại.
Một đường kiếm mạnh như kình phong, xé gió đâm thẳng đến huyệt Thiên Trung trên ngực hắn, muốn một nhát đoạt mệnh. Chiêu thức dù ngoan độc, nhưng trong mắt Thích Thiếu Thương thì không đáng giá một xu. Muốn tránh cũng có khả năng, nhưng phía sau hắn là Cố Tích Triều, nếu tránh như vậy sẽ nguy hiểm đến y. Không kịp suy nghĩ, ngay lập tức hắn hạ thắt lưng lướt lên trên, trở tay đánh một chưởng về phía kẻ kia.
Người kia thấy Thích Thiếu Thương không lùi mà tiến, có đổi chiêu khác cũng đã muộn, đường kiếm trượt tới phía sau hắn. Kẻ đó, mặc giật mình những cũng không hoảng hốt, chỉ điểm nhẹ mũi chân, nhanh nhẹn nhảy lùi lại, tránh được một chưởng của Thích Thiếu Thương, cùng lúc xoay kiếm phản đòn, nhắm vào huyệt Thần môn trên cổ tay Thích Thiếu Thương.
Chiêu thức đó phải là của một người có khinh công cực ky cao diệu, Truy Mệnh đứng ở một bên nhìn cũng phải buột miệng trầm trồ.
Thích Thiếu Thương thấy kẻ đó trong lúc bất lợi còn có khả năng ứng biến tốt như vậy, trong lòng cũng thầm tán dương. Hắn vẫn không tránh né, bước lên một bước, chợt duỗi tay ra, biến chưởng thành trảo, chụp vào cổ tay người nọ.
Người nọ ở giữa không trung, hai chân không có điểm tựa, đột ngột xoay người nửa vòng, trường kiếm hướng ra ngoài, tay trái đánh thẳng đến. Thích Thiếu Thương mỉm cười, nhún người nhảy lên, lấy tay chụp vào vai trái người nọ. Tên thích khách chân trái chấm đất, chân phải đá lên, rồi kéo theo cả chân trái, hai chân liên tục đạp vào không trung. Thích Thiếu Thương nghiêng người thoái lui, chân trái quét ngang, kẹp chặt đùi phải kẻ kia, cùng lúc ngón trỏ tay phải điểm ngay huyệt Khiêu Hoàn của hắn. Người nọ nhất thời không đứng thẳng được, khụy té xuống đất. Chưởng lực tay phải Thích Thiếu Thương ngừng lại ngay trên đỉnh đầu hắn, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Người nọ ngẩng đầu trừng mắt với Thích Thiếu Thương, trong đôi mắt tràn đầy vẻ bất phục, đó chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mi thanh mục tú, mới nhìn qua, có vài phần quen mắt.
Cố Tích Triều từ thư phòng đi ra, nói: “Ngươi không biết lượng sức, cư nhiên lại muốn đấu với Cửu Hiện Thần Long, bị thua cũng là tự mình rước nhục.”
Thích Thiếu Thương thu chưởng, hỏi: “Các ngươi quen biết sao?” Nói rồi liền giải huyệt đạo trên đùi thiếu niên đó.
Thiếu niên bĩu môi, đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, lập tức thay đổi bộ dạng hể hả tươi cười: “Thích đại hiệp, tại hạ đắc tội. Ta là Tiểu Nguyên, là người do phủ doãn đại nhân phái tới hầu hạ tiên sinh. Bái kiến Thích gia, Tam gia, mong nhị vị thứ tội!” Tiểu Nguyên hướng Thích Thiếu Thương, Truy Mệnh ôm quyền hành lễ, chạy ba bước đến bên Cố Tích Triều, bĩu môi nói: “Công phu tiên sinh dạy ta vô dụng quá, ngay chả ba chiêu của Thích gia cũng tiếp không được.”
Cố Tích Triều cười nhẹ, nói: “Ngươi mới luyện vài năm, còn Thích đại hiệp nổi tiếng là giang hồ bách chiến. bước ra từ tinh phong huyết vũ, ngươi mới luyện một sớm một chiều, sao dám so bì với Thích đại hiệp chứ? Còn không cảm tạ Thích đại hiệp chỉ giáo cho đi.”
Tiểu nguyên thè lưỡi, làm mặt giận, hướng Thích Thiếu Thương ôm quyền nói: “Đa tạ Thích gia chỉ dạy.”
Thích Thiếu Thương nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Cố Tích Triều, cười nói: “Khách khí rồi. Công phu của ta cũng tầm thường thôi, thật không dám nhận.”
Cố Tích Triều nói với Tiểu Nguyên: “Được rồi, ngươi dẫn hai vị đại nhân đi gặp Trương Kha đi, bảo hắn đưa hai vị đến thi phòng để khám nghiệm tử thi.”
Tiểu Nguyên gật đầu, thu hồi trường kiếm, đi lên trước dẫn đường. Thích Thiếu Thương không vội vàng, nhường Truy Mệnh cùng Tiểu Nguyên đi lên trước. Hắn chấp tay sau lưng, nhìn theo bóng dáng của Tiểu Nguyên, hỏi: “Ngươi nhận hắn làm đệ tử sao?”
“Không phải. Ta không phải sư phụ của hắn.”
“Nhưng ngươi truyền võ công cho hắn.”
“Ta thấy hắn cũng thông minh, nhất thời cao hứng, nên dạy cho hắn quyền cước trước đây, dù công lực của ta hiện tại không còn, nhưng chiêu thức vẫn nhớ rõ, buồn chán thì nhìn hắn chơi đùa một chút, cũng cảm thấy khuây khỏa mà.” Y buồn bã cười, “Ta giờ là một phế nhân, có tư cách dạy dỗ người khác sao? Còn nữa, võ công ta dạy cho hắn, đối phó với ngươi ba chiêu còn không được, làm sao dám khoe khoang.”
Thích Thiếu Thương há mồm, muốn nói gì đó, nhưng không thốt nổi nên lời, hồi lâu mới rầu rĩ nói: “Ta đi trước.”
“Chờ một chút.” Cố Tích Triều ở phía sau gọi hắn lại, “Đêm nay ngươi đến cánh rừng phía thành nam chờ ta. Ta có việc muốn nói với ngươi.”
“Được.” Thích Thiếu Thương gật đầu, vội vàng bước đi không quay lại.