Edit + Beta: Dạ Lãnh
Hắc y nhân che mặt, lén lút đi dọc theo hành lang, vừa đi vừa dáo dát nhìn, cứ như đang tìm kiếm gì đó.
Mặc kệ người nọ có phải là hung thủ hay không, chắc chắn đầu mối và tin tức đều ở trên người hắn. Thích Thiếu Thương rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lao về phía người kia, kiếm quang lóe lên như chớp. Hắc y nhân chưa kịp phòng bị, kinh hãi, vội vàng rút kiếm ra chống đỡ.
Thích Thiếu Thương vừa ra tay, chưa đầy một khắc, người nọ đã bị bao vây trong đường kiếm đó. Kẻ kia lấy công làm thủ, giơ kiếm mạnh mẽ hướng về phía sườn trái của hắn. Thích Thiếu Thương trở cổ tay, chém xuống thân kiếm của hắn. Hắc y nhân chỉ cảm thấy cổ tay chấn động đến tê dại, trường kiếm suýt nữa tuột ra khỏi tay. Tâm trạng hoảng hốt, nắm tay trái siết chặt, đấm thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương sinh nghi, mày vừa nhíu lại, kiếm đã xuất ra. Người kia không chống đỡ được, thu tay lại, lùi về phía sau. mũi kiếm tự hạ xuống phía trước rồi hất ngược lên, trong đêm đen vẽ ra một nửa vòng cung ánh sáng, kiếm pháp nhất thời trở nên nhẹ nhàng bất định, nhanh nhẹn linh động, mũi kiếm thoạt nhìn như tập trung về bên trái, lại đánh sang bên phải, vừa như đánh từ phía trước lại xuất hiện từ phía sau, khiến người khác khó chống đỡ nổi. Thích Thiếu Thương trong nội tâm dấy lên mối nghi ngờ càng lớn, không thèm để ý tới thế kiếm của người kia, đột nhiên tấn công như vũ bão, bức tên đó phải xoay kiếm lại chống đỡ chật vật. Chiêu thức của Thích Thiếu Thương càng lúc càng gấp gáp, hắc y nhân thấy không thể địch lại được, kiếm pháp lại biến, nhắm thẳng vào giữa bụng hắn, tiếng gió thổi ào ào, trong không trung mơ hồ vang lên tiếng sấm rền. Kiếm pháp đại khai đại hạp, khí thế như hồng.
Thích Thiếu Thương tâm trạng khẽ động, vô cùng kinh ngạc, thế tiến công hơi chậm lại. Người nọ cũng chần chừ, từ lồng ngực phun ra một ngụm trọc khí. Quay đầu lại thấy Cố Tích Triều vẫn ngồi trên nóc nhà, giương tay trái lên, một tia chớp bắn thẳng đến hướng y.
Thích Thiếu Thương kinh hãi, biết Cố Tích Triều không thể đỡ hoặc tránh được, trong lòng như lửa đốt, nhún người nhảy lên trên. Hắn di chuyển cực nhanh, không ngờ vừa mới chạm vào mái ngói, đã bị phi đao cản từ phía trước. Giữa không trung, hắn khom lưng, bàn tay nhẹ nhàng nương theo đó mà chụp lấy phi đao.
Cố Tích Triều đương nhiên vẫn bình yên vô sự, nhưng người kia cũng nhân cơ hội này mà chay ra khỏi viện. Vứa thấy bóng hắn nháng lên trên bức tường ngoài viện, thoắt cái đã chìm lẫn vào trong màn đêm.
Thích Thiếu Thương ngưng mắt nhìn đoản đao trong tay, trầm tư không nói. Cố Tích Triều nhếch môi cười, đứng lên phủi tay hỏi: “Vì sao Thích đại nhân không cản hắn lại?”
“Biến cố quá nhanh, ta lo ngươi…”
Cố Tích Triều cắt ngang lời hắn: “Với khả năng của ngươi, nếu muốn cứu ta, dĩ nhiên có cách bắn lạc phi đao đó, hà tất gì phải đưa chính thân mình ra đỡ? Không phải ngươi có ý định tha cho hắn một mạng đó chứ? Còn nữa, Cố Tích Triều ta tiện mệnh, chết không đáng tiếc, nếu một đao đó có thể giết chết ta, chẳng phải sẽ giúp giang hồ diệt được một mầm tai họa sao?”
Thích Thiếu Thương hôm nay bị y chế giễu ba bốn lần, rốt cuộc nổi giận lớn tiếng: “Không sai, có lẽ ta không nên cứu ngươi, nói không chừng ngày nào đó ta lại nhìn lầm ngươi, lần thứ hai hối hận vì đã lưu ngươi lại làm họa cho nhân gian.”
Cố Tích Triều sắc mặt càng thêm tái nhợt, Thích Thiếu Thương thấy cơ thể yếu ớt của y co rúm lại dưới ánh trăng, chưa phát giác trong lòng mình dâng lên một mối thương cảm, tâm cũng tự nhuyễn xuống mấy phần. Hối hận vì đã quá nặng lời, ngữ điệu của hắn trở nên nhu hòa hơn: “Chuyện này còn có chỗ kỳ hoặc, chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
Cố Tích Triều cười nhạt: “Ngươi cho rằng ta mất công lực, nên con mắt cũng mù nhìn không ra hay sao? Tên kia ban đầu dùng Lạc Phụng trảo, sau đó đi kiếm nhẹ nhàng, chính là sử dụng độc môn kiếm pháp của ta. Nếu không phải ta cũng có mặt ở đây, có ai dám không nghi ngờ kẻ đó là Cố Tích Triều chứ. Còn về sau hắn sử dụng hai chiêu kiếm…”
“Là Lôi gia kiếm pháp.”
“Phích Lịch Đường?”
“Không sai. Kiếm pháp này, chính là kiếm pháp gia truyền của Phích Lịch Đường, lúc trước là trấn đường chi bảo, chỉ truyền cho con cháu trong dòng họ, không truyền cho đệ tử.”
“Theo ý của ngươi, kẻ này cùng Phích Lịch Đường có quan hệ rất sâu đậm.”
“Có thể.” Thích Thiếu Thương không mảy may che giấu nét ưu tư trong mắt.
“Cho nên ngươi nghĩ tới người xưa, cố tình thả hắn đi.”
Thích Thiếu Thương im lặng không đáp.
Cố Tích Triều vẫn cười nhạt: “Tốt, đầu mối duy nhất bị Thích đại hiệp ngươi thả đi mất rồi. Hoàng thượng đã quy định ngày phá án, đến lúc đó không tim được hung phạm, không bằng cứ đem Cố Tích Triều trói gô lại rồi áp giải tới kinh thành, dù sao hung khí cũng chính là độc môn binh khí của Cố Tích Triều, y lại mang tiếng là nhân vật đại ác, là khâm phạm triều đình, Thích đại hiệp cứ mang Cố Tích Triều về quy án, lập công với triều đình, từ nay về sau quan đồ bằng phẳng, một bước lên mây, chẳng phải là đáng mừng hay sao?”
Thích Thiếu Thương lại đè xuống lửa giận đang chuẩn bị bộc phát thêm lần nữa, nói: “Cố Tích Triều, ngươi không nên khinh người quá đáng.”
Cố Tích Triều đang muốn đáp trả lại, chợt nghe dưới nhà có tiếng người vỗ tay tán thưởng, cao giọng nói: “Vãn vân nan kiến, hạo nguyệt đình đăng, Thích đại hiệp cùng Cố công tử nhân ngày đẹp trời, gió mát trăng thanh ở trên nóc nhà xúc tất trường đàm (chụm đầu nói chuyện ^^) thật có nhã hứng.”
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nhất thời biến sắc. Cố Tích Triều rất ngạc nhiên, mà Thích Thiếu Thương cũng kinh ngạc không kém. Hai người cùng lúc nhìn xuống phía dưới.
Dưới sân là một nam nhân thân mặc bạch y, trường thân ngọc lập, mặt như quan ngọc, trong tay đong đưa một cây chiết phiến. Theo sau là ba người, trong đó có một nữ tử toàn thân hắc y, một nam một nữ còn lại trang phục nửa trăng nửa đen, nam nhân mặc trên trắng dưới đen, nữ nhân mặc trên đen dưới trắng. Bốn người này, nữ nhân dung mạo xinh đẹp, nho nhã thoát tục, nam nhân phong trần tuấn lãng, không vướng bụi hồng. Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương hai mặt nhìn nhau, đều không biết những người đó là ai.
Hắc y nhân che mặt, lén lút đi dọc theo hành lang, vừa đi vừa dáo dát nhìn, cứ như đang tìm kiếm gì đó.
Mặc kệ người nọ có phải là hung thủ hay không, chắc chắn đầu mối và tin tức đều ở trên người hắn. Thích Thiếu Thương rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lao về phía người kia, kiếm quang lóe lên như chớp. Hắc y nhân chưa kịp phòng bị, kinh hãi, vội vàng rút kiếm ra chống đỡ.
Thích Thiếu Thương vừa ra tay, chưa đầy một khắc, người nọ đã bị bao vây trong đường kiếm đó. Kẻ kia lấy công làm thủ, giơ kiếm mạnh mẽ hướng về phía sườn trái của hắn. Thích Thiếu Thương trở cổ tay, chém xuống thân kiếm của hắn. Hắc y nhân chỉ cảm thấy cổ tay chấn động đến tê dại, trường kiếm suýt nữa tuột ra khỏi tay. Tâm trạng hoảng hốt, nắm tay trái siết chặt, đấm thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương sinh nghi, mày vừa nhíu lại, kiếm đã xuất ra. Người kia không chống đỡ được, thu tay lại, lùi về phía sau. mũi kiếm tự hạ xuống phía trước rồi hất ngược lên, trong đêm đen vẽ ra một nửa vòng cung ánh sáng, kiếm pháp nhất thời trở nên nhẹ nhàng bất định, nhanh nhẹn linh động, mũi kiếm thoạt nhìn như tập trung về bên trái, lại đánh sang bên phải, vừa như đánh từ phía trước lại xuất hiện từ phía sau, khiến người khác khó chống đỡ nổi. Thích Thiếu Thương trong nội tâm dấy lên mối nghi ngờ càng lớn, không thèm để ý tới thế kiếm của người kia, đột nhiên tấn công như vũ bão, bức tên đó phải xoay kiếm lại chống đỡ chật vật. Chiêu thức của Thích Thiếu Thương càng lúc càng gấp gáp, hắc y nhân thấy không thể địch lại được, kiếm pháp lại biến, nhắm thẳng vào giữa bụng hắn, tiếng gió thổi ào ào, trong không trung mơ hồ vang lên tiếng sấm rền. Kiếm pháp đại khai đại hạp, khí thế như hồng.
Thích Thiếu Thương tâm trạng khẽ động, vô cùng kinh ngạc, thế tiến công hơi chậm lại. Người nọ cũng chần chừ, từ lồng ngực phun ra một ngụm trọc khí. Quay đầu lại thấy Cố Tích Triều vẫn ngồi trên nóc nhà, giương tay trái lên, một tia chớp bắn thẳng đến hướng y.
Thích Thiếu Thương kinh hãi, biết Cố Tích Triều không thể đỡ hoặc tránh được, trong lòng như lửa đốt, nhún người nhảy lên trên. Hắn di chuyển cực nhanh, không ngờ vừa mới chạm vào mái ngói, đã bị phi đao cản từ phía trước. Giữa không trung, hắn khom lưng, bàn tay nhẹ nhàng nương theo đó mà chụp lấy phi đao.
Cố Tích Triều đương nhiên vẫn bình yên vô sự, nhưng người kia cũng nhân cơ hội này mà chay ra khỏi viện. Vứa thấy bóng hắn nháng lên trên bức tường ngoài viện, thoắt cái đã chìm lẫn vào trong màn đêm.
Thích Thiếu Thương ngưng mắt nhìn đoản đao trong tay, trầm tư không nói. Cố Tích Triều nhếch môi cười, đứng lên phủi tay hỏi: “Vì sao Thích đại nhân không cản hắn lại?”
“Biến cố quá nhanh, ta lo ngươi…”
Cố Tích Triều cắt ngang lời hắn: “Với khả năng của ngươi, nếu muốn cứu ta, dĩ nhiên có cách bắn lạc phi đao đó, hà tất gì phải đưa chính thân mình ra đỡ? Không phải ngươi có ý định tha cho hắn một mạng đó chứ? Còn nữa, Cố Tích Triều ta tiện mệnh, chết không đáng tiếc, nếu một đao đó có thể giết chết ta, chẳng phải sẽ giúp giang hồ diệt được một mầm tai họa sao?”
Thích Thiếu Thương hôm nay bị y chế giễu ba bốn lần, rốt cuộc nổi giận lớn tiếng: “Không sai, có lẽ ta không nên cứu ngươi, nói không chừng ngày nào đó ta lại nhìn lầm ngươi, lần thứ hai hối hận vì đã lưu ngươi lại làm họa cho nhân gian.”
Cố Tích Triều sắc mặt càng thêm tái nhợt, Thích Thiếu Thương thấy cơ thể yếu ớt của y co rúm lại dưới ánh trăng, chưa phát giác trong lòng mình dâng lên một mối thương cảm, tâm cũng tự nhuyễn xuống mấy phần. Hối hận vì đã quá nặng lời, ngữ điệu của hắn trở nên nhu hòa hơn: “Chuyện này còn có chỗ kỳ hoặc, chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
Cố Tích Triều cười nhạt: “Ngươi cho rằng ta mất công lực, nên con mắt cũng mù nhìn không ra hay sao? Tên kia ban đầu dùng Lạc Phụng trảo, sau đó đi kiếm nhẹ nhàng, chính là sử dụng độc môn kiếm pháp của ta. Nếu không phải ta cũng có mặt ở đây, có ai dám không nghi ngờ kẻ đó là Cố Tích Triều chứ. Còn về sau hắn sử dụng hai chiêu kiếm…”
“Là Lôi gia kiếm pháp.”
“Phích Lịch Đường?”
“Không sai. Kiếm pháp này, chính là kiếm pháp gia truyền của Phích Lịch Đường, lúc trước là trấn đường chi bảo, chỉ truyền cho con cháu trong dòng họ, không truyền cho đệ tử.”
“Theo ý của ngươi, kẻ này cùng Phích Lịch Đường có quan hệ rất sâu đậm.”
“Có thể.” Thích Thiếu Thương không mảy may che giấu nét ưu tư trong mắt.
“Cho nên ngươi nghĩ tới người xưa, cố tình thả hắn đi.”
Thích Thiếu Thương im lặng không đáp.
Cố Tích Triều vẫn cười nhạt: “Tốt, đầu mối duy nhất bị Thích đại hiệp ngươi thả đi mất rồi. Hoàng thượng đã quy định ngày phá án, đến lúc đó không tim được hung phạm, không bằng cứ đem Cố Tích Triều trói gô lại rồi áp giải tới kinh thành, dù sao hung khí cũng chính là độc môn binh khí của Cố Tích Triều, y lại mang tiếng là nhân vật đại ác, là khâm phạm triều đình, Thích đại hiệp cứ mang Cố Tích Triều về quy án, lập công với triều đình, từ nay về sau quan đồ bằng phẳng, một bước lên mây, chẳng phải là đáng mừng hay sao?”
Thích Thiếu Thương lại đè xuống lửa giận đang chuẩn bị bộc phát thêm lần nữa, nói: “Cố Tích Triều, ngươi không nên khinh người quá đáng.”
Cố Tích Triều đang muốn đáp trả lại, chợt nghe dưới nhà có tiếng người vỗ tay tán thưởng, cao giọng nói: “Vãn vân nan kiến, hạo nguyệt đình đăng, Thích đại hiệp cùng Cố công tử nhân ngày đẹp trời, gió mát trăng thanh ở trên nóc nhà xúc tất trường đàm (chụm đầu nói chuyện ^^) thật có nhã hứng.”
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nhất thời biến sắc. Cố Tích Triều rất ngạc nhiên, mà Thích Thiếu Thương cũng kinh ngạc không kém. Hai người cùng lúc nhìn xuống phía dưới.
Dưới sân là một nam nhân thân mặc bạch y, trường thân ngọc lập, mặt như quan ngọc, trong tay đong đưa một cây chiết phiến. Theo sau là ba người, trong đó có một nữ tử toàn thân hắc y, một nam một nữ còn lại trang phục nửa trăng nửa đen, nam nhân mặc trên trắng dưới đen, nữ nhân mặc trên đen dưới trắng. Bốn người này, nữ nhân dung mạo xinh đẹp, nho nhã thoát tục, nam nhân phong trần tuấn lãng, không vướng bụi hồng. Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương hai mặt nhìn nhau, đều không biết những người đó là ai.