Edit + Beta: Dạ Lãnh
Đỗ Ngôn Chi buông tay cười hỏi: “Vì sao vậy?”
Tiểu Nguyên cắn môi dưới, sau đó quyết định ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Án mạng của Trần gia lớn như vậy. hiện tại thành Hàng Châu đã thần hồn nát thần tính, quân lính thủ thành tăng gấp đôi. Có người nói tên sát nhân còn ở trong thành, ta lo lắng cho sự an toàn của tiên sinh, nên mới cả gan khuyên nhủ.”
“Tên sát nhân đó gây ra án tử lớn như vậy, chắc một thời gian nữa, hắn cũng không dám trở lại đâu. Huống chi chính ngươi đã nói, quân lính canh gác đã tăng gấp đôi, vậy ta còn gì phải sợ nữa?”
“Nhưng tên sát nhân này không phải là người tầm thường.”
Đỗ Ngôn Chi tức giận nói: “Trong thời gian ngắn giết chết sáu mươi bốn mạng người, cả nam phụ lão ấu đều không tha một ai, thủ đoạn tàn độc như vậy đương nhiên không phải kẻ tầm thường rồi.”
“Nhưng điều Tiểu Nguyên muốn nói không phải là cái này. Tiên sinh có từng nghe nói đến tên ma vương điên cuồng ba năm trước đem cả giang hồ và triều đình lật tung một trận long trời lở đất chưa?”
“Tên ma vương điên cuồng, cái tên này nghe qua thật thú vị.”
“Tiên sinh chớ vội cười, Tiểu Nguyên nói rất nghiêm túc.”
“Ừ.” Đỗ Ngôn Chi gật đầu nói: “Ta có nghe qua.”
“Tiểu Nguyên nghe nói, thảm án của Trần phủ lần này, hung khí chính là Thần Khốc Tiểu Phủ.”
“Trương Kha là người từng trải, hắn suy đoán như vậy, tự có đạo lý của hắn.”
“Tiên sinh có biết Thần Khốc tiểu phủ đó là binh khí độc môn của ai không?”
“Không biết.”
“Thần Khốc tiểu phủ, Tiểu Nguyên nghe nói chính là binh khí độc môn của tên ma vương điên cuồng đó. Tên của y là Cố Tích Triều, một kẻ tiểu nhân hạ lưu đê tiện vô liêm sỉ. Lúc đó Đại đương gia Liên Vân trại trên giang hồ người người kính ngưỡng Cửu Hiện thần long Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp bị y lừa bịp, xem y như huynh đệ, một lòng đưa y vào Liên Vân Trại, kết quả là Lục đại trại chủ Liên Vân Trại chết thảm, Thích đại hiệp hàm oan, bản thân bị trọng thương. Sao đó còn bị Cố Tích Triều thiên lý truy sát. Thế nhưng công đạo tại nhân tâm, Cố Tích Triều âm mưu bại lộ, tại trận quyết chiến ở Tử Cấm Thành đại bại dưới kiếm của Thích đại hiệp. Chỉ hận Thích đại hiệp và Thiết bộ đầu thái độ làm người hiệp nghĩa, tự nhiên lại buông tha cho cái mạng chó của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều đó tuy rằng chết không đáng tiếc, nhưng y lại cưới được vị thê tử đa tình đa nghĩa. Ta nghe nói thê tử của y lấy cái chết ép buộc Tứ đại danh bộ và Thích đại hiệp thả Cố Tích Triều, đã tự sát trước mặt Thiết bổ đầu. Thật tội nghiệp cho Vãn Tình tiểu thư, tâm địa hiền lương nhân hậu, vì Cố Tích Triều mà bỏ mặc Thiết bộ đầu, lại đi gả cho cái tên vốn là con của kỹ nữ kia. Cứ tưởng Thiết bộ đầu là nhân vật anh hùng, cùng Vãn Tình tiểu thư trai tài gái sắc đúng là một đôi trời sinh. Ai ngờ tên Cố Tích Triều kia hoành đao đoạt ái, liên lụy Vãn Tình tiểu thư chết thảm. Thiết bổ đầu thương tâm nên từ quan quy ẩn. Nếu Thiết bộ đầu còn tại vị, sao có thể để Cố Tích Triều tung hoành lần thứ hai chứ.”
Đỗ Ngôn Chi nhìn Tiểu Nguyên thần sắc oán giận tới đỏ mặt tía tai, buồn cười không chịu được: “Chuyện của tên đại ma đầu đó hình như ngươi biết rất rõ ràng.”
“Cố Tích Triều là kẻ bất nghĩa, hành vi của y trên giang hồ không người nào không biết. Thứ bại hoại võ lâm này, ai cũng muốn trừng phạt. Nếu cho Tiểu Nguyên gặp y, nhất định sẽ dùng kiếm pháp của tiên sinh, một nhát đâm thẳng vào ngực.”
“Chỉ sợ công phu tầm thường của ngươi hoàn toàn không thể giết được hắn.”
“Chỉ cần Cố Tích Triều xuất hiện”, tiểu Nguyên nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Ngôn Chi, gằn từng chữ một: “Tiểu Nguyên sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Đỗ Ngôn Chi ngưng mắt nhìn hắn một lát, sau cùng thản nhiên nói: “Cũng được, ngươi nếu muốn theo, thì nhanh lên, đừng nói nữa.”
Ngoài dự liệu của Tiểu Nguyên, nơi Đỗ Ngôn Chi đến là một gian miếu đổ nát cách thành ba dặm.
Nhìn Đỗ Ngôn Chi đi tới một góc trong Phật đường, cúi xuống bàn hương án, lôi một người nhìn như quái vật nửa người nửa thú ra, mở hộp gấm lấy vải trắng và kim sang dược, cởi băng vải trên lưng quái vật đó xuống, Tiểu Nguyên không phát giác chính mình đã há hốc mồm, mắt trợn trừng đến ngây ngốc.
Đỗ Ngôn Chi liếc hắn một cái, nói: “Không nên đứng sững ở đó là gì, đi mang cho ta một chậu nước tới đây.
“Nga.” Tiểu Nguyên đáp lời, liền chạy ra ngoài cửa.
Đỗ Ngôn Chi gọi lại: “Cầm theo chậu nữa này.”
Thấy Tiểu Nguyên trở về cầm chậu rồi chạy ra, gấp gáp đến độ vấp phải bậc cửa, suýt chút nữa là ngã chổng vó, Đỗ Ngôn Chi dở khóc dở cười. Đợi hắn mang nước trở về, Đỗ Ngôn Chi dùng vải trắng thấm nước, tẩy sạch vết thương sau lưng người nọ, bôi kim sang dược lên, rồi băng bó trở lại.
.
Đỗ Ngôn Chi buông tay cười hỏi: “Vì sao vậy?”
Tiểu Nguyên cắn môi dưới, sau đó quyết định ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Án mạng của Trần gia lớn như vậy. hiện tại thành Hàng Châu đã thần hồn nát thần tính, quân lính thủ thành tăng gấp đôi. Có người nói tên sát nhân còn ở trong thành, ta lo lắng cho sự an toàn của tiên sinh, nên mới cả gan khuyên nhủ.”
“Tên sát nhân đó gây ra án tử lớn như vậy, chắc một thời gian nữa, hắn cũng không dám trở lại đâu. Huống chi chính ngươi đã nói, quân lính canh gác đã tăng gấp đôi, vậy ta còn gì phải sợ nữa?”
“Nhưng tên sát nhân này không phải là người tầm thường.”
Đỗ Ngôn Chi tức giận nói: “Trong thời gian ngắn giết chết sáu mươi bốn mạng người, cả nam phụ lão ấu đều không tha một ai, thủ đoạn tàn độc như vậy đương nhiên không phải kẻ tầm thường rồi.”
“Nhưng điều Tiểu Nguyên muốn nói không phải là cái này. Tiên sinh có từng nghe nói đến tên ma vương điên cuồng ba năm trước đem cả giang hồ và triều đình lật tung một trận long trời lở đất chưa?”
“Tên ma vương điên cuồng, cái tên này nghe qua thật thú vị.”
“Tiên sinh chớ vội cười, Tiểu Nguyên nói rất nghiêm túc.”
“Ừ.” Đỗ Ngôn Chi gật đầu nói: “Ta có nghe qua.”
“Tiểu Nguyên nghe nói, thảm án của Trần phủ lần này, hung khí chính là Thần Khốc Tiểu Phủ.”
“Trương Kha là người từng trải, hắn suy đoán như vậy, tự có đạo lý của hắn.”
“Tiên sinh có biết Thần Khốc tiểu phủ đó là binh khí độc môn của ai không?”
“Không biết.”
“Thần Khốc tiểu phủ, Tiểu Nguyên nghe nói chính là binh khí độc môn của tên ma vương điên cuồng đó. Tên của y là Cố Tích Triều, một kẻ tiểu nhân hạ lưu đê tiện vô liêm sỉ. Lúc đó Đại đương gia Liên Vân trại trên giang hồ người người kính ngưỡng Cửu Hiện thần long Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp bị y lừa bịp, xem y như huynh đệ, một lòng đưa y vào Liên Vân Trại, kết quả là Lục đại trại chủ Liên Vân Trại chết thảm, Thích đại hiệp hàm oan, bản thân bị trọng thương. Sao đó còn bị Cố Tích Triều thiên lý truy sát. Thế nhưng công đạo tại nhân tâm, Cố Tích Triều âm mưu bại lộ, tại trận quyết chiến ở Tử Cấm Thành đại bại dưới kiếm của Thích đại hiệp. Chỉ hận Thích đại hiệp và Thiết bộ đầu thái độ làm người hiệp nghĩa, tự nhiên lại buông tha cho cái mạng chó của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều đó tuy rằng chết không đáng tiếc, nhưng y lại cưới được vị thê tử đa tình đa nghĩa. Ta nghe nói thê tử của y lấy cái chết ép buộc Tứ đại danh bộ và Thích đại hiệp thả Cố Tích Triều, đã tự sát trước mặt Thiết bổ đầu. Thật tội nghiệp cho Vãn Tình tiểu thư, tâm địa hiền lương nhân hậu, vì Cố Tích Triều mà bỏ mặc Thiết bộ đầu, lại đi gả cho cái tên vốn là con của kỹ nữ kia. Cứ tưởng Thiết bộ đầu là nhân vật anh hùng, cùng Vãn Tình tiểu thư trai tài gái sắc đúng là một đôi trời sinh. Ai ngờ tên Cố Tích Triều kia hoành đao đoạt ái, liên lụy Vãn Tình tiểu thư chết thảm. Thiết bổ đầu thương tâm nên từ quan quy ẩn. Nếu Thiết bộ đầu còn tại vị, sao có thể để Cố Tích Triều tung hoành lần thứ hai chứ.”
Đỗ Ngôn Chi nhìn Tiểu Nguyên thần sắc oán giận tới đỏ mặt tía tai, buồn cười không chịu được: “Chuyện của tên đại ma đầu đó hình như ngươi biết rất rõ ràng.”
“Cố Tích Triều là kẻ bất nghĩa, hành vi của y trên giang hồ không người nào không biết. Thứ bại hoại võ lâm này, ai cũng muốn trừng phạt. Nếu cho Tiểu Nguyên gặp y, nhất định sẽ dùng kiếm pháp của tiên sinh, một nhát đâm thẳng vào ngực.”
“Chỉ sợ công phu tầm thường của ngươi hoàn toàn không thể giết được hắn.”
“Chỉ cần Cố Tích Triều xuất hiện”, tiểu Nguyên nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Ngôn Chi, gằn từng chữ một: “Tiểu Nguyên sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Đỗ Ngôn Chi ngưng mắt nhìn hắn một lát, sau cùng thản nhiên nói: “Cũng được, ngươi nếu muốn theo, thì nhanh lên, đừng nói nữa.”
Ngoài dự liệu của Tiểu Nguyên, nơi Đỗ Ngôn Chi đến là một gian miếu đổ nát cách thành ba dặm.
Nhìn Đỗ Ngôn Chi đi tới một góc trong Phật đường, cúi xuống bàn hương án, lôi một người nhìn như quái vật nửa người nửa thú ra, mở hộp gấm lấy vải trắng và kim sang dược, cởi băng vải trên lưng quái vật đó xuống, Tiểu Nguyên không phát giác chính mình đã há hốc mồm, mắt trợn trừng đến ngây ngốc.
Đỗ Ngôn Chi liếc hắn một cái, nói: “Không nên đứng sững ở đó là gì, đi mang cho ta một chậu nước tới đây.
“Nga.” Tiểu Nguyên đáp lời, liền chạy ra ngoài cửa.
Đỗ Ngôn Chi gọi lại: “Cầm theo chậu nữa này.”
Thấy Tiểu Nguyên trở về cầm chậu rồi chạy ra, gấp gáp đến độ vấp phải bậc cửa, suýt chút nữa là ngã chổng vó, Đỗ Ngôn Chi dở khóc dở cười. Đợi hắn mang nước trở về, Đỗ Ngôn Chi dùng vải trắng thấm nước, tẩy sạch vết thương sau lưng người nọ, bôi kim sang dược lên, rồi băng bó trở lại.
.