Trong ba năm có thể làm rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều việc. Những việc này, một người ngồi trong phòng làm việc, im lặng vẽ bản thiết kế sẽ không thể tưởng tượng ra được.
Thì ra thế giới lại lớn như thế. Nơi nơi đều là bệnh nhân cùng tai họa.
Khi Cố Tích Triều ở Tây Lương đã gặp một cô bé 15 tuổi mắc bệnh nan y của thế kỷ – AIDS, mẹ em cũng thế, nhưng không phải truyền nhiễm từ mẹ sang con. Câu chuyện muôn thuở, người mẹ thủ tiết một mình nuôi con gái, vì lo cho con mà phải bán thân mình. Sau khi mẹ mắc bệnh, người con một lòng muốn cứu mẹ. Tuy nhiên, một cô gái không một đồng lót túi, không được ăn học, ngoại trừ thân thể của chính mình, em còn có gì khác?
Sau khi hai người mất, Cố Tích Triều cả ngày đứng trên đỉnh núi Bạch Vân, lòng chợt rơi vào khoảng không hiu quạnh. Đó là cảm giác bất lực khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cũng thúc đẩy cậu hăng hái hơn trong công việc.
“Em thường nghĩ, vận mệnh của một người có phải đã sớm được định sẵn? Bất luận chúng ta cố gắng đi trên con đường của mình bao nhiêu, sẽ đều bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, kiềm hãm. Em không hy vọng thấy họ chết, em muốn họ sống thật hạnh phúc, cho dù chỉ hai mẹ con với nhau. Họ xứng đáng được ông trời đối đãi tốt hơn. Nhưng không được, em bất lực, không giúp được họ. Có lẽ ông trời cũng không thể. Em không biết còn bao nhiêu con người như thế, nhưng em không thể dừng, đến bên họ sớm một ngày tốt một ngày, cho dù giúp họ không được, cứu họ không được, ít nhất có thể để họ trải qua ít đau khổ hơn, chết trong danh dự.”
Đó là lá thư đầu tiên Cố Tích Triều viết cho Thích Thiếu Thương từ Tây Lương. Mối liên hệ như vậy duy trì đã ba năm. Thích Thiếu Thương vẫn biết Cố Tích Triều đi qua nơi đâu, nhưng vẫn không có cách nào tìm được cậu.
Lời hứa của Cố Tích Triều, vĩnh viễn không để người khác lo lắng vì cậu mất tích nữa.
Từ Tây Lương đến Mông Cổ, từ Đại Kim đến Đại Tống, trải qua ba năm, cậu càng ngày càng đến gần Biện Kinh, nhưng vẫn không có ý định quay về. Có lẽ cậu thích cuộc sống phiêu bạt như thế. Sau khi cứu trợ nạn nhân động đất, chữa trị cho họ, cậu còn giúp họ xây dựng lại nhà cửa, lấy lại lòng tin đối mặt với tai họa phía trước. Không chỉ làm bác sĩ chữa bệnh, còn kiêm luôn vai trò của bác sĩ tâm lý. Ở Mông Cổ xây quốc lộ một thời gian khiến cậu hiểu rõ, thì ra ngoài kiến trúc sư, cậu làm công nhân đường xá cũng xuất sắc như vậy.
“Tiểu Thảo nói sau này lớn lên sẽ gả cho em, ơn cứu mạng báo không xong nên lấy thân báo đáp. Đứa nhỏ quỷ quái này ăn nói linh tinh… Hôm nay gặp một kiến trúc sư không biết từ đâu đến, bản thiết kế có thể so với chữ như gà bới. Đến một vùng nghèo khó mà lừa tiền, lại còn dám tự xưng là nhà từ thiện. Em thật sự không vừa mắt nên đã tự mình vẽ bản thiết kế, thì ra kĩ năng phác thảo chưa mai một nhiều lắm. Bất luận là chuyện gì, anh không làm, anh xem thường, nhưng có người cầu còn không được. Vậy nên, có kẻ từ quan về quê, có người đêm ngày đèn sách đi thi. Những lời này quả không sai chút nào. Nhưng mà không ngờ, đã lâu như vậy rồi, ba chữ ‘Cố Tích Triều’ ở trong giới kiến trúc vẫn còn chút cân nặng. Có chút hả hê… Nói không quan tâm chính là nói dối.”
“Hôm nay về quê, thấy cậu mợ tuổi đã cao. Nhiều năm rồi, cảm giác đối với bọn họ cũng nhạt nhòa tựa sương khói, có lẽ mình chưa hề hận họ. Lúc trước bức em đến đường cùng, bức em không thể không tự tay đốt đi thư trúng tuyển vào khoa chính trị quốc gia ở Đại Học Biện Kinh, bởi vì năm đó em mới 16 tuổi, căn bản không thể gánh được khoản học phí cao như thế. Em đã quên, quê em cũng là một vùng đất cằn cỗi, họ bức em đến không còn đường đi là bởi chính họ cũng không có đường. Huống chi, họ còn có con. Ô nhiễm nhiều năm, môi trường và mạch nước ở đây càng ngày càng kém, hai người con trai của cậu mợ đã chết, họ giờ chỉ là hai ông bà lão không nơi nương tựa. Em thay họ sửa chữa phòng ốc, để lại một số tiền, đào giếng nước mới. Em nghĩ, em sẽ chăm sóc họ suốt quãng đời còn lại, nhưng… sẽ không quan hệ với họ. Có những người không có duyên làm người thân, như em, như họ. Miễn cưỡng chỉ gây thêm phiền phức cho hai bên. Nên, em mượn tên anh, chắc anh không để ý.”
“Thích Thiếu Thương đâu?” Anh Lục Hà gõ gõ bàn làm việc của Nguyễn Minh Chính, hỏi. Trước giờ cô luôn không hợp với người con gái xinh đẹp trước mặt cho lắm. Cô thích Cố Tích Triều ghét Thích Thiếu Thương, còn Nguyễn Minh Chính hoàn toàn ngược lại.
Lần này, Nguyễn Minh Chính chán ghét trừng mắt liếc văn phòng bên trong, nói: “Đang vui sướng điên cuồng với thư và ảnh chụp của người nào đó.”
Anh Lục Hà đương nhiên vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cười đi vào. “Thích Thiếu Thương!” Lập tức giật ảnh chụp anh đang ôm trong ngực, sau đó kêu lên thảm thiết, “Tiểu học đệ! Trời ơi! Mặt mũi bám đầy đất thế này, tóc xơ xác thế này, đen, gầy thế này! Cậu ấy còn mặt mũi đi chụp ảnh?! Tôi biết giấu cái mặt mình ở đâu đây?”
“Trả lại cho tôi!” Thích Thiếu Thương lập tức giật lại, “Cậu ấy cũng chẳng phải chồng chị, chị quản cái gì? Tôi cảm thấy rất tốt, tinh thần cậu ấy rất tốt. Nhưng mà bên đó thức ăn không ngon, tôi rất lo cho dạ dày của cậu ấy, lại kén ăn…” Ba năm qua, Thích Thiếu Thương nhiễm một cái tật xấu, chính là chỉ cần nói đến chuyện liên quan đến Cố Tích Triều, anh sẽ trở thành một bà già hay ca cẩm, hoặc là một con gà mái “cục tác” suốt ngày.
“Hừ! Nếu không phải nhờ đức cậu, dạ dày cậu ấy lại thảm hại đến vậy sao?” Anh Lục Hà khinh bỉ trừng mắt liếc anh. Cô không lúc nào quên đả kích Thích Thiếu Thương. Cái này gọi là thù bị cướp tình, không thể đội trời chung! “Có bản lĩnh thì thuê một nhóm đầu bếp chuyên nghiệp theo cậu ấy nấu ăn mỗi ngày!”
Thích Thiếu Thương mặc kệ cô. Không nên cùng phụ nữ tranh chấp, nhất là loại phụ nữ không buông tha cho người khác như Anh Lục Hà. Đời người đâu có nhiều thời gian đến thế. “Anh học tỷ hạ mình đến chỗ tôi có chuyện gì?”
“Vèo!” Anh Lục Hà ném thiệp cưới đến trước mặt anh, “Mang tiền đến là được, người không đến không sao.”
Thích Thiếu Thương mở thiệp cưới, là hôn lễ của Anh Lục Hà và chồng tương lai của cô hai tháng sau. “Anh học tỷ, có phải chị thiếu tiền tổ chức hôn lễ không? Sớm thế này đã phát thiệp cưới vơ vét tiền của rồi? Cần bao nhiêu? Nói tôi một tiếng, tôi sẵn sàng cho mượn…”
Anh Lục Hà thấy anh đùa cợt, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ đểu cáng tiểu nhân, tức giận mắng một câu “Ngu ngốc!” rồi xoay người bỏ đi.
“Học tỷ muốn kết hôn, thật sự thấy mừng cho chị ấy. Em cũng nhận được thiệp mời, chị ấy nói chị ấy không thể chờ em nữa. Nếu chị ấy không lấy chồng bây giờ, sau này nhất định sẽ sinh ra những đứa con thiểu năng. Em đang xem bảng giờ giấc công tác, đội trưởng nói lần này có thể phải vượt biển, em đang nghĩ không biết mình có bị say tàu hay không. Lần trước từ trên núi xuống, đường trường dằn xóc khiến em nôn mửa suốt, bị bọn họ chế giễu cả ba ngày. Lần này em nhất định phải chuẩn bị thật tốt.”
Tích Triều, em có thể trở về không? Cánh chim trời khi nào thì mỏi mệt? Thích Thiếu Thương không biết chắc. Cố Tích Triều không trả lời vấn đề này, nhưng cuối thư có hỏi một câu, “Trung thu năm nay, không biết trăng có tròn không?”
Chớp mắt đã đến hôn lễ của Anh Lục Hà, áo cưới trắng thuần tôn thêm dung mạo tuyệt diễm, khiến mọi người không thể không đưa mắt nhìn. Nhất thời, Thích Thiếu Thương quên mất người phụ nữ đẹp mê hồn này chính là người hay nói với anh những câu độc địa.
“Chúc mừng chúc mừng!” Thích Thiếu Thương hào hứng kéo tay chú rể, lắc mạnh, “Cám ơn anh đã vì toàn bộ đàn ông trên thế giới mà hy sinh như thế! Tình cảm cao thượng của anh sẽ vĩnh viễn được lưu vào sử sách!”
Chú rể cười xấu hổ, cô dâu lại không khách khí, vén áo cưới, giày cao gót 2 tấc chuẩn xác đạp lên giày da mới tinh bóng loáng của Thích Thiếu Thương. Sau đó, cô vờ như không có việc gì, cười dịu dàng tiếp khách.
“Tiểu học đệ!” Không đến ba phút đồng hồ sau, Anh Lục Hà hét to một tiếng, “Cậu rốt cuộc cũng quay về rồi!” Cô cao hứng nhảy cẫng lên ôm cổ cậu. Niềm nở như thế, khiến mọi người đều lo lắng, không biết giây tiếp theo cô dâu có nắm tay người con trai này mà bỏ trốn hay không. “Ông xã, ông xã mau đến đây, là tiểu học đệ của em!” Hoàn hảo, giây tiếp theo, cô gọi chồng mình đến, hoàn hảo! Mọi người đều nhẹ nhàng thở phào.
“Cố Tích Triều?” Chú rể cười cười, đôi mắt sáng như sao chợt lóe sau cặp kính, “Nghe danh đã lâu.”
“Khách khí.” Cố Tích Triều khẽ cười, nhẹ vuốt má Anh Lục Hà, “Học tỷ, chúc mừng.”
“Học tỷ cậu khen cậu như rồng như phượng.” Chú rể đối với Cố Tích Triều rất quen thuộc dù chỉ mới vừa gặp mặt, “Tôi còn nhớ lần đầu tiên mở miệng hẹn cô ấy, cậu biết cô ấy cự tuyệt tôi thế nào không? ‘Anh?’ Cô ấy đánh giá tôi một lượt, ‘Diện mạo không bằng tiểu học đệ, tài hoa không bằng tiểu học đệ, cao cũng không bằng luôn, anh sao? Hừ!’ Từ đó về sau, tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới có được cô ấy.”
Cố Tích Triều mang ý cười nồng đậm nhìn Anh Lục Hà, thấy chút ngượng ngùng thoảng trên gương mặt kiều diễm của cô. Anh Lục Hà xấu hổ vô cùng, thấy Thích Thiếu Thương đi tới, nhẹ nhàng thở phào, kéo chồng đi chỗ khác.
“Đã quay về?”
“Ừ, đã quay về.”
“Còn đi nữa?”
“… Tạm thời chưa biết.”
“Đừng đi, được không?”
“… Được.”
“Tích Triều, anh yêu em.”
“Em biết…” Cố Tích Triều nắm tay anh kéo ra khỏi đám đông, “Em cũng vậy…”
“Cái gì? Tích Triều, em nói gì?” Thích Thiếu Thương mừng như điên, nắm chặt đầu vai cậu lắc mạnh.
“Tôi sắp ném cầu hoa đây, mọi người chuẩn bị đi! Một, hai, ba!”
“Bộp!” Cầu hoa thật to vượt qua đám đông đập thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương.
Đừng xem thường thể lực của một nữ bác sĩ! Đây là kết luận Cố Tích Triều đã rút ra sau ba năm. “Ngốc nghếch…” Cậu thản nhiên nở nụ cười.
Trung thu năm nay, trăng đặc biệt tròn.
Trong ba năm có thể làm rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều việc. Những việc này, một người ngồi trong phòng làm việc, im lặng vẽ bản thiết kế sẽ không thể tưởng tượng ra được.
Thì ra thế giới lại lớn như thế. Nơi nơi đều là bệnh nhân cùng tai họa.
Khi Cố Tích Triều ở Tây Lương đã gặp một cô bé tuổi mắc bệnh nan y của thế kỷ – AIDS, mẹ em cũng thế, nhưng không phải truyền nhiễm từ mẹ sang con. Câu chuyện muôn thuở, người mẹ thủ tiết một mình nuôi con gái, vì lo cho con mà phải bán thân mình. Sau khi mẹ mắc bệnh, người con một lòng muốn cứu mẹ. Tuy nhiên, một cô gái không một đồng lót túi, không được ăn học, ngoại trừ thân thể của chính mình, em còn có gì khác?
Sau khi hai người mất, Cố Tích Triều cả ngày đứng trên đỉnh núi Bạch Vân, lòng chợt rơi vào khoảng không hiu quạnh. Đó là cảm giác bất lực khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cũng thúc đẩy cậu hăng hái hơn trong công việc.
“Em thường nghĩ, vận mệnh của một người có phải đã sớm được định sẵn? Bất luận chúng ta cố gắng đi trên con đường của mình bao nhiêu, sẽ đều bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, kiềm hãm. Em không hy vọng thấy họ chết, em muốn họ sống thật hạnh phúc, cho dù chỉ hai mẹ con với nhau. Họ xứng đáng được ông trời đối đãi tốt hơn. Nhưng không được, em bất lực, không giúp được họ. Có lẽ ông trời cũng không thể. Em không biết còn bao nhiêu con người như thế, nhưng em không thể dừng, đến bên họ sớm một ngày tốt một ngày, cho dù giúp họ không được, cứu họ không được, ít nhất có thể để họ trải qua ít đau khổ hơn, chết trong danh dự.”
Đó là lá thư đầu tiên Cố Tích Triều viết cho Thích Thiếu Thương từ Tây Lương. Mối liên hệ như vậy duy trì đã ba năm. Thích Thiếu Thương vẫn biết Cố Tích Triều đi qua nơi đâu, nhưng vẫn không có cách nào tìm được cậu.
Lời hứa của Cố Tích Triều, vĩnh viễn không để người khác lo lắng vì cậu mất tích nữa.
Từ Tây Lương đến Mông Cổ, từ Đại Kim đến Đại Tống, trải qua ba năm, cậu càng ngày càng đến gần Biện Kinh, nhưng vẫn không có ý định quay về. Có lẽ cậu thích cuộc sống phiêu bạt như thế. Sau khi cứu trợ nạn nhân động đất, chữa trị cho họ, cậu còn giúp họ xây dựng lại nhà cửa, lấy lại lòng tin đối mặt với tai họa phía trước. Không chỉ làm bác sĩ chữa bệnh, còn kiêm luôn vai trò của bác sĩ tâm lý. Ở Mông Cổ xây quốc lộ một thời gian khiến cậu hiểu rõ, thì ra ngoài kiến trúc sư, cậu làm công nhân đường xá cũng xuất sắc như vậy.
“Tiểu Thảo nói sau này lớn lên sẽ gả cho em, ơn cứu mạng báo không xong nên lấy thân báo đáp. Đứa nhỏ quỷ quái này ăn nói linh tinh… Hôm nay gặp một kiến trúc sư không biết từ đâu đến, bản thiết kế có thể so với chữ như gà bới. Đến một vùng nghèo khó mà lừa tiền, lại còn dám tự xưng là nhà từ thiện. Em thật sự không vừa mắt nên đã tự mình vẽ bản thiết kế, thì ra kĩ năng phác thảo chưa mai một nhiều lắm. Bất luận là chuyện gì, anh không làm, anh xem thường, nhưng có người cầu còn không được. Vậy nên, có kẻ từ quan về quê, có người đêm ngày đèn sách đi thi. Những lời này quả không sai chút nào. Nhưng mà không ngờ, đã lâu như vậy rồi, ba chữ ‘Cố Tích Triều’ ở trong giới kiến trúc vẫn còn chút cân nặng. Có chút hả hê… Nói không quan tâm chính là nói dối.”
“Hôm nay về quê, thấy cậu mợ tuổi đã cao. Nhiều năm rồi, cảm giác đối với bọn họ cũng nhạt nhòa tựa sương khói, có lẽ mình chưa hề hận họ. Lúc trước bức em đến đường cùng, bức em không thể không tự tay đốt đi thư trúng tuyển vào khoa chính trị quốc gia ở Đại Học Biện Kinh, bởi vì năm đó em mới tuổi, căn bản không thể gánh được khoản học phí cao như thế. Em đã quên, quê em cũng là một vùng đất cằn cỗi, họ bức em đến không còn đường đi là bởi chính họ cũng không có đường. Huống chi, họ còn có con. Ô nhiễm nhiều năm, môi trường và mạch nước ở đây càng ngày càng kém, hai người con trai của cậu mợ đã chết, họ giờ chỉ là hai ông bà lão không nơi nương tựa. Em thay họ sửa chữa phòng ốc, để lại một số tiền, đào giếng nước mới. Em nghĩ, em sẽ chăm sóc họ suốt quãng đời còn lại, nhưng… sẽ không quan hệ với họ. Có những người không có duyên làm người thân, như em, như họ. Miễn cưỡng chỉ gây thêm phiền phức cho hai bên. Nên, em mượn tên anh, chắc anh không để ý.”
“Thích Thiếu Thương đâu?” Anh Lục Hà gõ gõ bàn làm việc của Nguyễn Minh Chính, hỏi. Trước giờ cô luôn không hợp với người con gái xinh đẹp trước mặt cho lắm. Cô thích Cố Tích Triều ghét Thích Thiếu Thương, còn Nguyễn Minh Chính hoàn toàn ngược lại.
Lần này, Nguyễn Minh Chính chán ghét trừng mắt liếc văn phòng bên trong, nói: “Đang vui sướng điên cuồng với thư và ảnh chụp của người nào đó.”
Anh Lục Hà đương nhiên vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cười đi vào. “Thích Thiếu Thương!” Lập tức giật ảnh chụp anh đang ôm trong ngực, sau đó kêu lên thảm thiết, “Tiểu học đệ! Trời ơi! Mặt mũi bám đầy đất thế này, tóc xơ xác thế này, đen, gầy thế này! Cậu ấy còn mặt mũi đi chụp ảnh?! Tôi biết giấu cái mặt mình ở đâu đây?”
“Trả lại cho tôi!” Thích Thiếu Thương lập tức giật lại, “Cậu ấy cũng chẳng phải chồng chị, chị quản cái gì? Tôi cảm thấy rất tốt, tinh thần cậu ấy rất tốt. Nhưng mà bên đó thức ăn không ngon, tôi rất lo cho dạ dày của cậu ấy, lại kén ăn…” Ba năm qua, Thích Thiếu Thương nhiễm một cái tật xấu, chính là chỉ cần nói đến chuyện liên quan đến Cố Tích Triều, anh sẽ trở thành một bà già hay ca cẩm, hoặc là một con gà mái “cục tác” suốt ngày.
“Hừ! Nếu không phải nhờ đức cậu, dạ dày cậu ấy lại thảm hại đến vậy sao?” Anh Lục Hà khinh bỉ trừng mắt liếc anh. Cô không lúc nào quên đả kích Thích Thiếu Thương. Cái này gọi là thù bị cướp tình, không thể đội trời chung! “Có bản lĩnh thì thuê một nhóm đầu bếp chuyên nghiệp theo cậu ấy nấu ăn mỗi ngày!”
Thích Thiếu Thương mặc kệ cô. Không nên cùng phụ nữ tranh chấp, nhất là loại phụ nữ không buông tha cho người khác như Anh Lục Hà. Đời người đâu có nhiều thời gian đến thế. “Anh học tỷ hạ mình đến chỗ tôi có chuyện gì?”
“Vèo!” Anh Lục Hà ném thiệp cưới đến trước mặt anh, “Mang tiền đến là được, người không đến không sao.”
Thích Thiếu Thương mở thiệp cưới, là hôn lễ của Anh Lục Hà và chồng tương lai của cô hai tháng sau. “Anh học tỷ, có phải chị thiếu tiền tổ chức hôn lễ không? Sớm thế này đã phát thiệp cưới vơ vét tiền của rồi? Cần bao nhiêu? Nói tôi một tiếng, tôi sẵn sàng cho mượn…”
Anh Lục Hà thấy anh đùa cợt, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ đểu cáng tiểu nhân, tức giận mắng một câu “Ngu ngốc!” rồi xoay người bỏ đi.
“Học tỷ muốn kết hôn, thật sự thấy mừng cho chị ấy. Em cũng nhận được thiệp mời, chị ấy nói chị ấy không thể chờ em nữa. Nếu chị ấy không lấy chồng bây giờ, sau này nhất định sẽ sinh ra những đứa con thiểu năng. Em đang xem bảng giờ giấc công tác, đội trưởng nói lần này có thể phải vượt biển, em đang nghĩ không biết mình có bị say tàu hay không. Lần trước từ trên núi xuống, đường trường dằn xóc khiến em nôn mửa suốt, bị bọn họ chế giễu cả ba ngày. Lần này em nhất định phải chuẩn bị thật tốt.”
Tích Triều, em có thể trở về không? Cánh chim trời khi nào thì mỏi mệt? Thích Thiếu Thương không biết chắc. Cố Tích Triều không trả lời vấn đề này, nhưng cuối thư có hỏi một câu, “Trung thu năm nay, không biết trăng có tròn không?”
Chớp mắt đã đến hôn lễ của Anh Lục Hà, áo cưới trắng thuần tôn thêm dung mạo tuyệt diễm, khiến mọi người không thể không đưa mắt nhìn. Nhất thời, Thích Thiếu Thương quên mất người phụ nữ đẹp mê hồn này chính là người hay nói với anh những câu độc địa.
“Chúc mừng chúc mừng!” Thích Thiếu Thương hào hứng kéo tay chú rể, lắc mạnh, “Cám ơn anh đã vì toàn bộ đàn ông trên thế giới mà hy sinh như thế! Tình cảm cao thượng của anh sẽ vĩnh viễn được lưu vào sử sách!”
Chú rể cười xấu hổ, cô dâu lại không khách khí, vén áo cưới, giày cao gót tấc chuẩn xác đạp lên giày da mới tinh bóng loáng của Thích Thiếu Thương. Sau đó, cô vờ như không có việc gì, cười dịu dàng tiếp khách.
“Tiểu học đệ!” Không đến ba phút đồng hồ sau, Anh Lục Hà hét to một tiếng, “Cậu rốt cuộc cũng quay về rồi!” Cô cao hứng nhảy cẫng lên ôm cổ cậu. Niềm nở như thế, khiến mọi người đều lo lắng, không biết giây tiếp theo cô dâu có nắm tay người con trai này mà bỏ trốn hay không. “Ông xã, ông xã mau đến đây, là tiểu học đệ của em!” Hoàn hảo, giây tiếp theo, cô gọi chồng mình đến, hoàn hảo! Mọi người đều nhẹ nhàng thở phào.
“Cố Tích Triều?” Chú rể cười cười, đôi mắt sáng như sao chợt lóe sau cặp kính, “Nghe danh đã lâu.”
“Khách khí.” Cố Tích Triều khẽ cười, nhẹ vuốt má Anh Lục Hà, “Học tỷ, chúc mừng.”
“Học tỷ cậu khen cậu như rồng như phượng.” Chú rể đối với Cố Tích Triều rất quen thuộc dù chỉ mới vừa gặp mặt, “Tôi còn nhớ lần đầu tiên mở miệng hẹn cô ấy, cậu biết cô ấy cự tuyệt tôi thế nào không? ‘Anh?’ Cô ấy đánh giá tôi một lượt, ‘Diện mạo không bằng tiểu học đệ, tài hoa không bằng tiểu học đệ, cao cũng không bằng luôn, anh sao? Hừ!’ Từ đó về sau, tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới có được cô ấy.”
Cố Tích Triều mang ý cười nồng đậm nhìn Anh Lục Hà, thấy chút ngượng ngùng thoảng trên gương mặt kiều diễm của cô. Anh Lục Hà xấu hổ vô cùng, thấy Thích Thiếu Thương đi tới, nhẹ nhàng thở phào, kéo chồng đi chỗ khác.
“Đã quay về?”
“Ừ, đã quay về.”
“Còn đi nữa?”
“… Tạm thời chưa biết.”
“Đừng đi, được không?”
“… Được.”
“Tích Triều, anh yêu em.”
“Em biết…” Cố Tích Triều nắm tay anh kéo ra khỏi đám đông, “Em cũng vậy…”
“Cái gì? Tích Triều, em nói gì?” Thích Thiếu Thương mừng như điên, nắm chặt đầu vai cậu lắc mạnh.
“Tôi sắp ném cầu hoa đây, mọi người chuẩn bị đi! Một, hai, ba!”
“Bộp!” Cầu hoa thật to vượt qua đám đông đập thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương.
Đừng xem thường thể lực của một nữ bác sĩ! Đây là kết luận Cố Tích Triều đã rút ra sau ba năm. “Ngốc nghếch…” Cậu thản nhiên nở nụ cười.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong ba năm có thể làm rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều việc. Những việc này, một người ngồi trong phòng làm việc, im lặng vẽ bản thiết kế sẽ không thể tưởng tượng ra được.
Thì ra thế giới lại lớn như thế. Nơi nơi đều là bệnh nhân cùng tai họa.
Khi Cố Tích Triều ở Tây Lương đã gặp một cô bé 15 tuổi mắc bệnh nan y của thế kỷ – AIDS, mẹ em cũng thế, nhưng không phải truyền nhiễm từ mẹ sang con. Câu chuyện muôn thuở, người mẹ thủ tiết một mình nuôi con gái, vì lo cho con mà phải bán thân mình. Sau khi mẹ mắc bệnh, người con một lòng muốn cứu mẹ. Tuy nhiên, một cô gái không một đồng lót túi, không được ăn học, ngoại trừ thân thể của chính mình, em còn có gì khác?
Sau khi hai người mất, Cố Tích Triều cả ngày đứng trên đỉnh núi Bạch Vân, lòng chợt rơi vào khoảng không hiu quạnh. Đó là cảm giác bất lực khiến người ta tuyệt vọng, nhưng cũng thúc đẩy cậu hăng hái hơn trong công việc.
“Em thường nghĩ, vận mệnh của một người có phải đã sớm được định sẵn? Bất luận chúng ta cố gắng đi trên con đường của mình bao nhiêu, sẽ đều bị một bàn tay vô hình dẫn dắt, kiềm hãm. Em không hy vọng thấy họ chết, em muốn họ sống thật hạnh phúc, cho dù chỉ hai mẹ con với nhau. Họ xứng đáng được ông trời đối đãi tốt hơn. Nhưng không được, em bất lực, không giúp được họ. Có lẽ ông trời cũng không thể. Em không biết còn bao nhiêu con người như thế, nhưng em không thể dừng, đến bên họ sớm một ngày tốt một ngày, cho dù giúp họ không được, cứu họ không được, ít nhất có thể để họ trải qua ít đau khổ hơn, chết trong danh dự.”
Đó là lá thư đầu tiên Cố Tích Triều viết cho Thích Thiếu Thương từ Tây Lương. Mối liên hệ như vậy duy trì đã ba năm. Thích Thiếu Thương vẫn biết Cố Tích Triều đi qua nơi đâu, nhưng vẫn không có cách nào tìm được cậu.
Lời hứa của Cố Tích Triều, vĩnh viễn không để người khác lo lắng vì cậu mất tích nữa.
Từ Tây Lương đến Mông Cổ, từ Đại Kim đến Đại Tống, trải qua ba năm, cậu càng ngày càng đến gần Biện Kinh, nhưng vẫn không có ý định quay về. Có lẽ cậu thích cuộc sống phiêu bạt như thế. Sau khi cứu trợ nạn nhân động đất, chữa trị cho họ, cậu còn giúp họ xây dựng lại nhà cửa, lấy lại lòng tin đối mặt với tai họa phía trước. Không chỉ làm bác sĩ chữa bệnh, còn kiêm luôn vai trò của bác sĩ tâm lý. Ở Mông Cổ xây quốc lộ một thời gian khiến cậu hiểu rõ, thì ra ngoài kiến trúc sư, cậu làm công nhân đường xá cũng xuất sắc như vậy.
“Tiểu Thảo nói sau này lớn lên sẽ gả cho em, ơn cứu mạng báo không xong nên lấy thân báo đáp. Đứa nhỏ quỷ quái này ăn nói linh tinh… Hôm nay gặp một kiến trúc sư không biết từ đâu đến, bản thiết kế có thể so với chữ như gà bới. Đến một vùng nghèo khó mà lừa tiền, lại còn dám tự xưng là nhà từ thiện. Em thật sự không vừa mắt nên đã tự mình vẽ bản thiết kế, thì ra kĩ năng phác thảo chưa mai một nhiều lắm. Bất luận là chuyện gì, anh không làm, anh xem thường, nhưng có người cầu còn không được. Vậy nên, có kẻ từ quan về quê, có người đêm ngày đèn sách đi thi. Những lời này quả không sai chút nào. Nhưng mà không ngờ, đã lâu như vậy rồi, ba chữ ‘Cố Tích Triều’ ở trong giới kiến trúc vẫn còn chút cân nặng. Có chút hả hê… Nói không quan tâm chính là nói dối.”
“Hôm nay về quê, thấy cậu mợ tuổi đã cao. Nhiều năm rồi, cảm giác đối với bọn họ cũng nhạt nhòa tựa sương khói, có lẽ mình chưa hề hận họ. Lúc trước bức em đến đường cùng, bức em không thể không tự tay đốt đi thư trúng tuyển vào khoa chính trị quốc gia ở Đại Học Biện Kinh, bởi vì năm đó em mới 16 tuổi, căn bản không thể gánh được khoản học phí cao như thế. Em đã quên, quê em cũng là một vùng đất cằn cỗi, họ bức em đến không còn đường đi là bởi chính họ cũng không có đường. Huống chi, họ còn có con. Ô nhiễm nhiều năm, môi trường và mạch nước ở đây càng ngày càng kém, hai người con trai của cậu mợ đã chết, họ giờ chỉ là hai ông bà lão không nơi nương tựa. Em thay họ sửa chữa phòng ốc, để lại một số tiền, đào giếng nước mới. Em nghĩ, em sẽ chăm sóc họ suốt quãng đời còn lại, nhưng… sẽ không quan hệ với họ. Có những người không có duyên làm người thân, như em, như họ. Miễn cưỡng chỉ gây thêm phiền phức cho hai bên. Nên, em mượn tên anh, chắc anh không để ý.”
“Thích Thiếu Thương đâu?” Anh Lục Hà gõ gõ bàn làm việc của Nguyễn Minh Chính, hỏi. Trước giờ cô luôn không hợp với người con gái xinh đẹp trước mặt cho lắm. Cô thích Cố Tích Triều ghét Thích Thiếu Thương, còn Nguyễn Minh Chính hoàn toàn ngược lại.
Lần này, Nguyễn Minh Chính chán ghét trừng mắt liếc văn phòng bên trong, nói: “Đang vui sướng điên cuồng với thư và ảnh chụp của người nào đó.”
Anh Lục Hà đương nhiên vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cười đi vào. “Thích Thiếu Thương!” Lập tức giật ảnh chụp anh đang ôm trong ngực, sau đó kêu lên thảm thiết, “Tiểu học đệ! Trời ơi! Mặt mũi bám đầy đất thế này, tóc xơ xác thế này, đen, gầy thế này! Cậu ấy còn mặt mũi đi chụp ảnh?! Tôi biết giấu cái mặt mình ở đâu đây?”
“Trả lại cho tôi!” Thích Thiếu Thương lập tức giật lại, “Cậu ấy cũng chẳng phải chồng chị, chị quản cái gì? Tôi cảm thấy rất tốt, tinh thần cậu ấy rất tốt. Nhưng mà bên đó thức ăn không ngon, tôi rất lo cho dạ dày của cậu ấy, lại kén ăn…” Ba năm qua, Thích Thiếu Thương nhiễm một cái tật xấu, chính là chỉ cần nói đến chuyện liên quan đến Cố Tích Triều, anh sẽ trở thành một bà già hay ca cẩm, hoặc là một con gà mái “cục tác” suốt ngày.
“Hừ! Nếu không phải nhờ đức cậu, dạ dày cậu ấy lại thảm hại đến vậy sao?” Anh Lục Hà khinh bỉ trừng mắt liếc anh. Cô không lúc nào quên đả kích Thích Thiếu Thương. Cái này gọi là thù bị cướp tình, không thể đội trời chung! “Có bản lĩnh thì thuê một nhóm đầu bếp chuyên nghiệp theo cậu ấy nấu ăn mỗi ngày!”
Thích Thiếu Thương mặc kệ cô. Không nên cùng phụ nữ tranh chấp, nhất là loại phụ nữ không buông tha cho người khác như Anh Lục Hà. Đời người đâu có nhiều thời gian đến thế. “Anh học tỷ hạ mình đến chỗ tôi có chuyện gì?”
“Vèo!” Anh Lục Hà ném thiệp cưới đến trước mặt anh, “Mang tiền đến là được, người không đến không sao.”
Thích Thiếu Thương mở thiệp cưới, là hôn lễ của Anh Lục Hà và chồng tương lai của cô hai tháng sau. “Anh học tỷ, có phải chị thiếu tiền tổ chức hôn lễ không? Sớm thế này đã phát thiệp cưới vơ vét tiền của rồi? Cần bao nhiêu? Nói tôi một tiếng, tôi sẵn sàng cho mượn…”
Anh Lục Hà thấy anh đùa cợt, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ đểu cáng tiểu nhân, tức giận mắng một câu “Ngu ngốc!” rồi xoay người bỏ đi.
“Học tỷ muốn kết hôn, thật sự thấy mừng cho chị ấy. Em cũng nhận được thiệp mời, chị ấy nói chị ấy không thể chờ em nữa. Nếu chị ấy không lấy chồng bây giờ, sau này nhất định sẽ sinh ra những đứa con thiểu năng. Em đang xem bảng giờ giấc công tác, đội trưởng nói lần này có thể phải vượt biển, em đang nghĩ không biết mình có bị say tàu hay không. Lần trước từ trên núi xuống, đường trường dằn xóc khiến em nôn mửa suốt, bị bọn họ chế giễu cả ba ngày. Lần này em nhất định phải chuẩn bị thật tốt.”
Tích Triều, em có thể trở về không? Cánh chim trời khi nào thì mỏi mệt? Thích Thiếu Thương không biết chắc. Cố Tích Triều không trả lời vấn đề này, nhưng cuối thư có hỏi một câu, “Trung thu năm nay, không biết trăng có tròn không?”
Chớp mắt đã đến hôn lễ của Anh Lục Hà, áo cưới trắng thuần tôn thêm dung mạo tuyệt diễm, khiến mọi người không thể không đưa mắt nhìn. Nhất thời, Thích Thiếu Thương quên mất người phụ nữ đẹp mê hồn này chính là người hay nói với anh những câu độc địa.
“Chúc mừng chúc mừng!” Thích Thiếu Thương hào hứng kéo tay chú rể, lắc mạnh, “Cám ơn anh đã vì toàn bộ đàn ông trên thế giới mà hy sinh như thế! Tình cảm cao thượng của anh sẽ vĩnh viễn được lưu vào sử sách!”
Chú rể cười xấu hổ, cô dâu lại không khách khí, vén áo cưới, giày cao gót 2 tấc chuẩn xác đạp lên giày da mới tinh bóng loáng của Thích Thiếu Thương. Sau đó, cô vờ như không có việc gì, cười dịu dàng tiếp khách.
“Tiểu học đệ!” Không đến ba phút đồng hồ sau, Anh Lục Hà hét to một tiếng, “Cậu rốt cuộc cũng quay về rồi!” Cô cao hứng nhảy cẫng lên ôm cổ cậu. Niềm nở như thế, khiến mọi người đều lo lắng, không biết giây tiếp theo cô dâu có nắm tay người con trai này mà bỏ trốn hay không. “Ông xã, ông xã mau đến đây, là tiểu học đệ của em!” Hoàn hảo, giây tiếp theo, cô gọi chồng mình đến, hoàn hảo! Mọi người đều nhẹ nhàng thở phào.
“Cố Tích Triều?” Chú rể cười cười, đôi mắt sáng như sao chợt lóe sau cặp kính, “Nghe danh đã lâu.”
“Khách khí.” Cố Tích Triều khẽ cười, nhẹ vuốt má Anh Lục Hà, “Học tỷ, chúc mừng.”
“Học tỷ cậu khen cậu như rồng như phượng.” Chú rể đối với Cố Tích Triều rất quen thuộc dù chỉ mới vừa gặp mặt, “Tôi còn nhớ lần đầu tiên mở miệng hẹn cô ấy, cậu biết cô ấy cự tuyệt tôi thế nào không? ‘Anh?’ Cô ấy đánh giá tôi một lượt, ‘Diện mạo không bằng tiểu học đệ, tài hoa không bằng tiểu học đệ, cao cũng không bằng luôn, anh sao? Hừ!’ Từ đó về sau, tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới có được cô ấy.”
Cố Tích Triều mang ý cười nồng đậm nhìn Anh Lục Hà, thấy chút ngượng ngùng thoảng trên gương mặt kiều diễm của cô. Anh Lục Hà xấu hổ vô cùng, thấy Thích Thiếu Thương đi tới, nhẹ nhàng thở phào, kéo chồng đi chỗ khác.
“Đã quay về?”
“Ừ, đã quay về.”
“Còn đi nữa?”
“… Tạm thời chưa biết.”
“Đừng đi, được không?”
“… Được.”
“Tích Triều, anh yêu em.”
“Em biết…” Cố Tích Triều nắm tay anh kéo ra khỏi đám đông, “Em cũng vậy…”
“Cái gì? Tích Triều, em nói gì?” Thích Thiếu Thương mừng như điên, nắm chặt đầu vai cậu lắc mạnh.
“Tôi sắp ném cầu hoa đây, mọi người chuẩn bị đi! Một, hai, ba!”
“Bộp!” Cầu hoa thật to vượt qua đám đông đập thẳng vào mặt Thích Thiếu Thương.
Đừng xem thường thể lực của một nữ bác sĩ! Đây là kết luận Cố Tích Triều đã rút ra sau ba năm. “Ngốc nghếch…” Cậu thản nhiên nở nụ cười.