Chu Thiên Tứ nhìn tài liệu hé ra trước mắt, lẳng lặng thở dài.
Là do một người đã lấy tính mạng của mình để đổi lấy thông tin tình báo này. Ba ngày sau, tại X Building, Hoàng Kim Lân sẽ mang một lượng lớn súng ống đạn dược, cùng những biên lai, hợp đồng giao dịch buôn bán vũ khí trái phép với bên phía Hàn Quốc tới. Việc hiện tại phải làm là phái người đi theo dõi, bố trí mai phục rồi một mẻ tóm gọn bọn chúng. Lệnh của cấp trên phái xuống, vụ này sẽ do hai đô đốc cao cấp Thích Thiếu Thương và Thiết Du Hạ trực tiếp lãnh đạo tổ của mình hành động.
Lệ Nam Tinh ngồi bên cạnh Chu Thiên Tứ, nhẹ nhàng mở miệng, “Thiên Tứ, hành động lần này rất nguy hiểm”, y dừng một chút, “Ta đã lưu lại đầy đủ tư liệu của bọn chúng. Lần này phía bên Hàn Quốc mang vũ khí sang trao đổi, nhưng ta e, súng cũng không phải mục đích cuối cùng của bọn chúng”.
“Ta cũng đang lo lắng vấn đề này”, Chu Thiên Tứ mở miệng, “Hơn nữa, ca ca ta hai ngày nay, trạng thái không được tốt, ta rất lo lắng….”
“Thích Thiếu Thương làm sao vậy?” Lệ Nam Tinh hỏi.
“Ca ca tối nào cũng gặp ác mộng”, Chu Thiên Tứ thản nhiên nói, “Sau đó rơi nước mắt gọi tên Cố Tích Triều. Rồi đến khi ca ca tỉnh dậy, nhận ra Cố đại ca đã không còn ở bên, cứ thế ngồi ngơ ngác cho đến tận hừng đông”
“Ngươi không khuyên hắn sao?” Thanh âm của Lệ Nam Tinh cất lên, có chút ảm đạm, chua xót, mà cũng thản nhiên đến bi thương!
“Ta đã khuyên hắn”. Chu Thiên Tứ nhìn Lệ Nam Tinh, một lát sau đột nhiên cười khổ, “Chính là, ngươi có biết hắn đã nói gì không?”
Lệ Nam Tinh im lặng.
‘Ca ca kéo tay của ta, giọng khàn khàn nói, Thiên Tứ, ta mơ thấy Tích Triều vẫn chưa chết”.
Chu Thiên Tứ nhìn thấy trong ánh mắt Lệ Nam Tinh có cái gì đó chợt lóe lên.
‘Cứ như vậy, ca ca dần dần suy sụp”. Chu Thiên Tứ im lặng nói.
Lệ Nam Tinh cúi đầu, nhìn tài liệu trên tay lẳng lặng rơi xuống đất, rồi thấm một chút nước trên mặt đất mà trở nên ẩm ướt loang lổ. Ngẩng đầu lên, lại thấy Chu Thiên Tứ đang nhìn y, tựa như muốn nói điều gì, đang định mở miệng thì bị một âm thanh cắt ngang.
‘Nam Tinh, Thiên Tứ”, Thích Thiếu Thương cầm tách cà phê đi vào, sắc mặt trông rất khó coi, nhưng hắn lại vẫn khó khăn bảo trì bộ dáng tươi cười như cũ, ‘Xem xong rồi?”
‘A, phải”, Chu Thiên Tứ nhìn Thích Thiếu Thương, ‘Ca, ta đi lấy cà phê, đầu rất đau”.
‘Ngủ không ngon?” Thích Thiếu Thương nhìn hắn.
‘Còn không phải do ngươi ép”, Chu Thiên Tứ cười tinh quái, ‘Tháng này WC chẳng phải đều do ngươi chiếm!”
‘A” Thích Thiếu Thương thực nghe lời, nhưng ánh mắt lộ vẻ âm hiểm nhìn Chu Thiên Tứ, rất có cảm giác ‘quay về ta sẽ xử lý ngươi”! Thích Thiếu Thương quay đầu lại, thấy Lệ Nam Tinh, cười cười, ‘Thế nào? Ba ngày sau có thể giải quyết bọn chúng. Hắn khi dễ ngươi, hận này để ta thay ngươi báo”.
‘Thích đại ca”, Lệ Nam Tinh nhìn đôi mắt hốc hác của Thích Thiếu Thương, ‘Ngươi ngày hôm qua ngủ không ngon sao?”
‘Ân, có lẽ vậy, ta có chút mệt”, Thích Thiếu Thương thản nhiên trả lời một câu, sau đó cố ý lấy tài liệu đi, ‘Ta đi tìm Thiết Du Hạ để bàn bạc trước một chút, ngươi bận gì thì cứ làm đi. Ba ngày sau nhớ cẩn thận”.
‘…” Lệ Nam Tinh nhìn bóng lưng Thích Thiếu Thương khuất dần sau cánh cửa, không nén được thở dài. Lệ Nam Tinh quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh xanh biếc làm y ngẩn người.
Ngoài cửa sổ ngập tràn một màu xanh biếc. Vào mùa này, cây lá tốt tươi, nhìn ngắm cảnh vật ngoài khung cửa sổ này cũng có thể coi như một loại hưởng thụ. Nhưng lòng Lệ Nam Tinh đột nhiên cảm thấy rất bất an. Lệ Nam Tinh bỗng nhiên không biết ba ngày sau, liệu mình còn có thể đứng đây ngắm cảnh sắc này nữa hay không? Có lẽ, bóng dáng của mình, đã bắt đầu mờ mịt!
Thật lâu trước đây khi còn ở Mỹ, những ngày nằm dưỡng bệnh, ngoài lúc rảnh rỗi tán gẫu, y vẫn thường xem sách. Lệ Nam Tinh còn nhớ rõ, trong một cuốn sách đã viết, khi người ta chết đi, sẽ tới ảnh quốc.
Ảnh quốc.
Ca ca Cố Tích Triều, nhất định cũng đã đến ảnh quốc rồi?
Lệ Nam Tinh đột nhiên thấy đôi mắt mình đau quá. Y nâng tay lên che mắt lại, cắn chặt răng để bảo trì thanh tỉnh. Loáng thoáng có cảm giác thản nhiên, tựa như những chuyện của ba ngày sau, tất cả đều đã kết thúc rồi.
‘Tất cả mọi người nghe cho rõ”, Thiết Du Hạ đứng trước mặt các cảnh viên, gương mặt hoàn toàn bình tĩnh, nhưng cũng mơ hồ nét khẩn trương, ‘Ta nghĩ tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này chắc mọi người đều đã biết, ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng mọi người thật chú ý, nhất định phải đem Hoàng Kim Lân ra trước công lý!”
Lệ Nam Tinh lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng y lại không nghe thấy Thiết Du Hạ nói dù chỉ là một câu.
Truyền thuyết nói một người sau khi ra đi, sẽ tới ảnh quốc.
Ca ca thực cô độc.
Nhưng cũng không ai hay.
‘Ta về sau sẽ luôn luôn làm cho ngươi vui vẻ như vậy, được chứ?”
…
Mọi việc diễn ra đều chuẩn xác như tin tình báo đã nhận được, quá trình bắt đầu và kết thúc đúng như đã định liệu. Lệnh bắt Hoàng Kim Lân, bắn nhau, máu tươi chảy tràn, tiếng súng giống như sấm sét vang suốt một ngày, mang đi tất cả chút sinh khí còn lưu lại.
Lệ Nam Tinh lưu loát đem súng lên đạn. Một lát sau thì có chuyển biến, Lệ Nam Tinh biết Hoàng Kim Lân chạy trốn nhất định là theo hướng này. Khi Lệ Nam Tinh vừa chạy tới, trận bắn nhau mới vừa rồi đã khiến cục diện biến thành một mảnh hỗn loạn, bắt cũng không bắt được, chạy cũng không chạy được, ngược lại lại khiến cho Hoàng Kim Lân phát hiện ra lỗ hổng mà trốn ra ngoài. Lệ Nam Tinh vứt bỏ hết thảy, vội đuổi theo, cái gì cũng không lo đến, cái gì cũng không chú ý nữa, y cùng với Thích Thiếu Thương và Chu Thiên Tứ đều đã tản nhau ra từ sớm rồi.
Lệ Nam Tinh nhìn thân thể của Hoàng Kim Lân xê dịch ở phía trước, giơ súng lên, không chút do dự, nổ súng.
Thân thể Hoàng Kim Lân, vì đường súng sai lệc một chút, lập tức ngã xuống phía sau cây cột. Cách một bức tường, Lệ Nam Tinh không thể nhìn thấy hắn rốt cuộc ra sao, chỉ còn cách tiến lên xem. Lệ Nam Tinh cầm chắc khẩu súng, cất bước.
Đôi mắt đột nhiên rất đau đớn. Trong đầu không thể lái đi những âm thanh văng vẳng như ác mộng, cùng những chiếc răng nhọn của phệ nhân (nuốt người, ăn thịt người) đang không ngừng điên cuồng cắn xé.
Khi Lệ Nam Tinh nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Hoàng Kim Lân, đã là một lúc sau trận đau nhức kia. Lệ Nam Tinh không biết Hoàng Kim Lân đã vòng ra phía sau mình từ khi nào. Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là địch trong tối, ta ngoài sáng! Lệ Nam Tinh cười khổ, muốn động thân mình, nhưng vì cánh tay đau nhức mà chẳng làm gì được. Mà ngay sau đó, Hoàng Kim Lân đã rút súng lục ra, thẳng tắp nhắm vào Lệ Nam Tinh.
Lệ Nam Tinh nhìn hắn, muốn giãy dụa, nhưng lại không biết khẩu súng kia khi nào sẽ nhả đạn. Kỳ quái là Lệ Nam Tinh cư nhiên không cảm thấy một chút sợ hãi nào. Tựa hồ đã sớm quen với cảm giác chết đi, y ngẩng đầu, nhìn Hoàng Kim Lân, trong ánh mắt ngập tràn vẻ mê mang và đau thương. Nhưng đôi mắt đột nhiên lại nổi lên một trận đau đớn, cảm giác thiên hoàn địa chuyển lập tức ụp xuống Lệ Nam Tinh, khiến thân người y mềm nhũn, rốt cuộc cũng mất đi toàn bộ khí lực chống cự.
Nhưng khiến cho Lệ Nam Tinh kinh ngạc, sững sờ nhất, là trong đầu đột nhiên hiện lên một loạt hình ảnh.
Lệ Nam Tinh thấy Hoàng Kim Lân lạnh lùng nói với ca ca.
‘Cố Tích Triều, ngươi hảo ngoan độc.
Ngươi làm cho ta nhà tan cửa nát, hại chết Vãn Tình, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Ta không chiếm được ngươi, cũng nhất định sẽ không buông tha cho ngươi… Ta sẽ không tha cho ngươi quay về bên Thích Thiếu Thương.
Ta muốn ngươi, nhất định phải có được ngươi”
Sau đó Lệ Nam Tinh lại thấy mình đứng trước mặt ca ca, nhẹ giọng nói, ‘Ca, thực xin lỗi. Ngươi nhớ phải hảo hảo sống sót”.
Lệ Nam Tinh một trận run rẩy, sau đó liều mạng ôm lấy đầu mình. Bên tai truyền đến âm thành khàn khàn của Hoàng Kim Lân.
‘Cố Tích Triều”, hắn nói, ‘Ta hận ngươi”.
Lệ Nam Tinh xiết chặt thân thể.
Tất cả đã hết, Lệ Nam Tinh nghĩ.
Lập tức một tiếng súng vang lên đập vào tai Lệ Nam Tinh. Nhưng không có đau đớn.
Lệ Nam Tinh cảm thấy được, có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ướt y phục của mình.
Lệ Nam Tinh mở to mắt, ngay lập tức đình chỉ hô hấp.
Y thấy Thích Thiếu Thương gương mặt tái nhợt, thấy máu từ từ trong thân thể Thích Thiếu Thương chảy ra, nhiễm đỏ quần áo mình.
“Được rồi, được rồi, về sau ngày ngày ta đều gọi ngươi như vậy, ngày ngày đều khiến ngươi hạnh phúc như thế, được chưa? Ta hiện tại phải về cảnh cục a, ngươi trước hết buông ra để ta đi được không?”
“Ngươi nha, không thể vì thấy ta bị thương mà ở bên chiếu cố ta nhiều một chút sao…?”
“Đúng vậy a, ta ở cùng ngươi nhiều một chút, có người đã bắt đầu phát cuồng, giống như cầm thú rồi đấy!”
Lệ Nam Tinh kinh ngạc nhìn thân thể Thích Thiếu Thương dần trượt xuống, yết hầu đột nhiên run run, đôi mắt của y khô khốc, đau đớn vô cùng, nhưng thủy chung cũng không nói được một lời nào.
‘Tích Triều a …”
Khi Lệ Nam Tinh nghe thấy thanh âm của Thích Thiếu Thương, rốt cuộc tê tái gọi lớn –
‘Thiếu Thương ….”
“Để ta coi chừng ngươi —— “
“Cả đời coi chừng ngươi ——-“
Khi Lệ Nam Tinh tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Đầu óc y vẫn như còn trong mộng, nửa tỉnh nửa mê. Lệ Nam Tinh ngồi trên giường sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình. Cảm giác kì quái đột nhiên dâng lên, làm thế nào cũng không buông xuống được.
“Ta nói, Nam Tinh a, ăn điểm tâm thôi!”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân bướng bỉnh, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Là thanh âm của Chu Thiên Tứ, Lệ Nam Tinh nghĩ vậy, vội xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
‘Xem này, ta làm món ngươi thích ăn nhất, nhanh đi rửa mặt rồi quay lại ăn ~~~”. Chu Thiên Tứ vẫn giống như trước đây, vẻ mặt như ánh mặt trời chào đón y, chiếc tạp dề trên người khiến hắn trông như một tức phụ. Lệ Nam Tinh thấy bộ dạng này rất buồn cười, gật gật đầu, vì không muốn để hắn thất vọng nên ăn sạch sẽ điểm tâm hắn đã làm. Sau đó hai người cùng đến cảnh cục, lúc tan tầm lại cùng nhau trở về nhà. Trước kia ngôi nhà này là của Lệ Nam Tinh, hiện tại, nơi này là nhà của hai người.
‘Để ta coi chừng ngươi, cả đời”.
Lệ Nam Tinh không đủ nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu này của Chu Thiên Tứ. Lệ Nam Tinh không nói đáp ứng, cũng không nói rằng mình cự tuyệt. Vì cứ do do dự dự như vậy, nên Chu Thiên Tứ liền cùng Lệ Nam Tinh thuận theo tự nhiên mà ở một chỗ.
Lệ Nam Tinh kỳ thật cũng không rõ chính mình đã trải qua chuyện gì? Sau khi trở lại bên Thích Thiếu Thương, chủ ý là muốn thay ca ca bảo hộ Thích Thiếu Thương cả đời. Vì cái gì, sau khi nghe Chu Thiên Tứ thổ lộ, không thừa nhận, nhưng cũng không chống cự, đã tự mình hoàn toàn rời Thích Thiếu Thương mà đi? Hơn nữa, lại là cam tâm tình nguyện rời đi như vậy?
Lệ Nam Tinh với Chu Thiên Tứ ở chung một chỗ, có hạnh phúc, cũng có khoái hoạt. Chu Thiên Tứ luôn tươi cười, luôn đem cho y biết bao kinh hỉ, chưa bao giờ khiến Lệ Nam Tinh buồn rầu. Tim của hắn, toàn bộ đều dành cho Lệ Nam Tinh. Ca ca của Lệ Nam Tinh chết đi, đáng lẽ ra người yêu sẽ trở thành thân nhân duy nhất. Nhưng Lệ Nam Tinh biết, chính mình không cảm thấy như vậy. Lòng, vẫn luôn luôn kêu gào, vẫn luôn luôn nhắc nhở, vẫn luôn luôn lặp lại một thanh âm: Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương.
Đó là người ca ca Cố Tích Triều đến trong mộng cũng khắc khoải mong nhớ, là người ca ca đến chết cũng không thể buông tay. Có lẽ ca ca đã yêu quá sâu! Có lẽ bởi vì ca ca trước khi chết đã nói với y vô số lần, thay ca ca hảo hảo yêu nam nhân trẻ tuổi nhưng đã trải qua vô vàn đau thương này, nên Lệ Nam Tinh vẫn không thể đem chính mình giao cho Chu Thiên Tứ? Cả thể xác và linh hồn đều không.
Sau khi Lệ Nam Tinh chấp nhận Chu Thiên Tứ, y cũng rất ít qua lại hay gặp gỡ Thích Thiếu Thương. Cho dù có thấy, cũng chỉ là từ xa xa nhìn lại. Là xa xa, không thể đến gần thêm chút nào nữa. Lệ Nam Tinh luôn cảm thấy sự tồn tại của mình đáng xấu hổ. Lệ Nam Tinh đột nhiên hoảng sợ phát hiện ra, những khi mình và Chu Thiên Tứ ở cùng một chỗ, tất cả tâm trí đều là Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương, muốn lái đi cũng không được, tất cả, đều là Thích Thiếu Thương.
Lệ Nam Tinh cảm thấy mình giống như bị thôi miên, bị trúng độc vậy, toàn bộ trong lòng cũng đều là tồn tại của Thích Thiếu Thương. Lệ Nam Tinh nhiều lần tự nói với chính mình, hình bóng của ca ca Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương đã khắc sâu vào tâm khảm, có lẽ sẽ không bao giờ nữa… có thể tiếp nhận y. Người Thích Thiếu Thương yêu chỉ có duy nhất một, là ca ca…
Rốt cuộc thì Lệ Nam Tinh cũng lại bắt đầu rơi nước mắt, không ý thức được, mà cũng không thể khống chế được.
Lệ Nam Tinh luôn luôn nằm mơ, một giấc mơ giống hệt nhau, giấc mơ về tình phu thê. Đã bao nhiêu lần, có thanh âm của một người trong mộng vang lên, rất nhẹ nhàng, rất chân thực, mà cũng rất rõ ràng, giống như đã ăn sâu vào tiềm thức, như một loại trí nhớ Lệ Nam Tinh lái đi không được.
“Vốn không thể cùng nhau làm cây liền cành
Mà chẳng hiểu tại sao
Ta vẫn gắt gao quấn quanh nhau đời đời kiếp kiếp
Vĩnh viễn chẳng phân ly?
Vì vẫn còn đó tình phu thê
Còn đó tình yêu ta sinh tử tương hứa ~~~”
Khi chưa trở lại bên cạnh Thích Thiếu Thương, giấc mộng ấy luôn dừng lại tại thời điểm này. Nhưng gần đây, thanh âm quen thuộc ấy lại tiếp tục nói gì đó, một lần một lần, như khơi lại những dấu vết đã chôn sâu dưới đáy lòng.
“Ngươi lại ở đó dông dài, réo rắt cái thứ ngôn luận gì nữa?!”
‘Về sau ngày ngày ta đều gọi ngươi như vậy, ngày ngày đều khiến ngươi hạnh phúc như thế, được chưa? Ta hiện tại phải về cảnh cục a, ngươi trước hết buông ra để ta đi được không?”
“Ta biết, ngươi đừng quá lo lắng”
“Ngươi chớ có quên ta vừa rồi nói cái gì a”
… Về sau ngày ngày ta đều gọi ngươi như vậy, ngày ngày đều khiến ngươi hạnh phúc như thế…
Lệ Nam Tinh cả trong mộng nước mắt cũng lã chã rơi. Tỉnh lại, y thấy Chu Thiên Tứ đang ngồi bên giường coi sóc mình.
‘Nam Tinh…”, gương mặt cười lên sáng lạn như ánh mặt trời của Chu Thiên Tứ lúc này đây lại trở nên vô cùng điềm tĩnh. Hắn nhẹ nhàng thân thủ vỗ vỗ vai Lệ Nam Tinh, ‘Ta nghĩ, chúng ta nên hảo hảo nói chuyện…”
‘Thiên Tứ”, Lệ Nam Tinh nhìn hắn, chua xót mỉm cười.
‘Ngươi không muốn thương tổn ta, cho nên không cự tuyệt ta, ta cũng biết”, Chu Thiên Tứ thở dài một hơi, trên khuôn mặt vừa mang nét đau đớn, lại có tia thản nhiên, nhưng cũng vô cùng dứt khoát rõ ràng. ‘Nam Tinh, ta … Nguyên lai ta vẫn nghĩ ngươi là vì Cố đại ca nên vẫn không thể nào quên ca ca ta…”. Hắn khép mắt lại, cười khổ, ‘Chính là, ta càng ngày càng không thể tiếp tục suy nghĩ như vậy… Ngươi với ca ca ta, ngay từ đầu, đã là một loại tình cảm cởi không ra rồi”.
Lệ Nam Tinh nhìn hắn, trong đôi mắt quang mang tựa hồ mang theo một tia nghi hoặc.
‘Giống như ngươi hiện tại…” Chu Thiên Tứ thân thủ nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đã nhắm lại của hắn, ‘Nam Tinh, ngươi vĩnh viễn là một người không đành lòng thương tổn người khác, nhưng là, có lẽ chính ngươi cũng không biết, đôi mắt quang mang của ngươi, cuối cùng lại khiến ta có một loại ảo giác … Cảm giác ngươi vĩnh viễn chưa từng thuộc về ta một chút nào. Ngay từ đầu ngươi đã nên cùng ca ca ta ở một chỗ…” Hắn dừng một chút, ‘Ngươi biết không? Ta đã ép chính mình không thừa nhận điều này, chính là, tình cảm của ngươi đối với ca ca ta, đến chính ngươi cũng không biết nó sâu đậm đến thế nào đâu!”
‘Thiên Tứ…” Lệ Nam Tinh nhẹ nhàng gọi tên hắn, ‘Thực xin lỗi… Ta…”
‘Để cho ta… Cứ như vậy ôm ngươi một lần … một lần thôi, có được không?”
Chu Thiên Tứ nhẹ nhàng đưa tay qua người Lệ Nam Tinh, lẳng lặng nhìn y.
Lệ Nam Tinh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.
Chu Thiên Tứ vươn tay, lẳng lặng đem Lệ Nam Tinh ủng vào trong ngực.
‘Nếu ngươi thực sự có thể khiến ca ca ta hạnh phúc, ngươi nhất định phải cho hắn hạnh phúc …”
Chu Thiên Tứ nhẹ nhàng tựa đầu chôn ở bả vai Lệ Nam Tinh.
‘Ngươi biết không Nam Tinh, ta kỳ thật ngay từ đầu đã biết mình không thể thay thế được ca ca…”
‘Chính là ta cảm giác được, ngươi… có thể cho hắn hạnh phúc”
‘Chỉ tiếc, Chu Thiên Tứ ta, làm thế nào cũng không thể có được tình phu thê với Lệ Nam Tinh a …”
Nước mắt của Lệ Nam Tinh, rốt cuộc hung hăng chảy xuống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu Thiên Tứ nhìn tài liệu hé ra trước mắt, lẳng lặng thở dài.
Là do một người đã lấy tính mạng của mình để đổi lấy thông tin tình báo này. Ba ngày sau, tại X Building, Hoàng Kim Lân sẽ mang một lượng lớn súng ống đạn dược, cùng những biên lai, hợp đồng giao dịch buôn bán vũ khí trái phép với bên phía Hàn Quốc tới. Việc hiện tại phải làm là phái người đi theo dõi, bố trí mai phục rồi một mẻ tóm gọn bọn chúng. Lệnh của cấp trên phái xuống, vụ này sẽ do hai đô đốc cao cấp Thích Thiếu Thương và Thiết Du Hạ trực tiếp lãnh đạo tổ của mình hành động.
Lệ Nam Tinh ngồi bên cạnh Chu Thiên Tứ, nhẹ nhàng mở miệng, “Thiên Tứ, hành động lần này rất nguy hiểm”, y dừng một chút, “Ta đã lưu lại đầy đủ tư liệu của bọn chúng. Lần này phía bên Hàn Quốc mang vũ khí sang trao đổi, nhưng ta e, súng cũng không phải mục đích cuối cùng của bọn chúng”.
“Ta cũng đang lo lắng vấn đề này”, Chu Thiên Tứ mở miệng, “Hơn nữa, ca ca ta hai ngày nay, trạng thái không được tốt, ta rất lo lắng….”
“Thích Thiếu Thương làm sao vậy?” Lệ Nam Tinh hỏi.
“Ca ca tối nào cũng gặp ác mộng”, Chu Thiên Tứ thản nhiên nói, “Sau đó rơi nước mắt gọi tên Cố Tích Triều. Rồi đến khi ca ca tỉnh dậy, nhận ra Cố đại ca đã không còn ở bên, cứ thế ngồi ngơ ngác cho đến tận hừng đông”
“Ngươi không khuyên hắn sao?” Thanh âm của Lệ Nam Tinh cất lên, có chút ảm đạm, chua xót, mà cũng thản nhiên đến bi thương!
“Ta đã khuyên hắn”. Chu Thiên Tứ nhìn Lệ Nam Tinh, một lát sau đột nhiên cười khổ, “Chính là, ngươi có biết hắn đã nói gì không?”
Lệ Nam Tinh im lặng.
‘Ca ca kéo tay của ta, giọng khàn khàn nói, Thiên Tứ, ta mơ thấy Tích Triều vẫn chưa chết”.
Chu Thiên Tứ nhìn thấy trong ánh mắt Lệ Nam Tinh có cái gì đó chợt lóe lên.
‘Cứ như vậy, ca ca dần dần suy sụp”. Chu Thiên Tứ im lặng nói.
Lệ Nam Tinh cúi đầu, nhìn tài liệu trên tay lẳng lặng rơi xuống đất, rồi thấm một chút nước trên mặt đất mà trở nên ẩm ướt loang lổ. Ngẩng đầu lên, lại thấy Chu Thiên Tứ đang nhìn y, tựa như muốn nói điều gì, đang định mở miệng thì bị một âm thanh cắt ngang.
‘Nam Tinh, Thiên Tứ”, Thích Thiếu Thương cầm tách cà phê đi vào, sắc mặt trông rất khó coi, nhưng hắn lại vẫn khó khăn bảo trì bộ dáng tươi cười như cũ, ‘Xem xong rồi?”
‘A, phải”, Chu Thiên Tứ nhìn Thích Thiếu Thương, ‘Ca, ta đi lấy cà phê, đầu rất đau”.
‘Ngủ không ngon?” Thích Thiếu Thương nhìn hắn.
‘Còn không phải do ngươi ép”, Chu Thiên Tứ cười tinh quái, ‘Tháng này WC chẳng phải đều do ngươi chiếm!”
‘A” Thích Thiếu Thương thực nghe lời, nhưng ánh mắt lộ vẻ âm hiểm nhìn Chu Thiên Tứ, rất có cảm giác ‘quay về ta sẽ xử lý ngươi”! Thích Thiếu Thương quay đầu lại, thấy Lệ Nam Tinh, cười cười, ‘Thế nào? Ba ngày sau có thể giải quyết bọn chúng. Hắn khi dễ ngươi, hận này để ta thay ngươi báo”.
‘Thích đại ca”, Lệ Nam Tinh nhìn đôi mắt hốc hác của Thích Thiếu Thương, ‘Ngươi ngày hôm qua ngủ không ngon sao?”
‘Ân, có lẽ vậy, ta có chút mệt”, Thích Thiếu Thương thản nhiên trả lời một câu, sau đó cố ý lấy tài liệu đi, ‘Ta đi tìm Thiết Du Hạ để bàn bạc trước một chút, ngươi bận gì thì cứ làm đi. Ba ngày sau nhớ cẩn thận”.
‘…” Lệ Nam Tinh nhìn bóng lưng Thích Thiếu Thương khuất dần sau cánh cửa, không nén được thở dài. Lệ Nam Tinh quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh xanh biếc làm y ngẩn người.
Ngoài cửa sổ ngập tràn một màu xanh biếc. Vào mùa này, cây lá tốt tươi, nhìn ngắm cảnh vật ngoài khung cửa sổ này cũng có thể coi như một loại hưởng thụ. Nhưng lòng Lệ Nam Tinh đột nhiên cảm thấy rất bất an. Lệ Nam Tinh bỗng nhiên không biết ba ngày sau, liệu mình còn có thể đứng đây ngắm cảnh sắc này nữa hay không? Có lẽ, bóng dáng của mình, đã bắt đầu mờ mịt!
Thật lâu trước đây khi còn ở Mỹ, những ngày nằm dưỡng bệnh, ngoài lúc rảnh rỗi tán gẫu, y vẫn thường xem sách. Lệ Nam Tinh còn nhớ rõ, trong một cuốn sách đã viết, khi người ta chết đi, sẽ tới ảnh quốc.
Ảnh quốc.
Ca ca Cố Tích Triều, nhất định cũng đã đến ảnh quốc rồi?
Lệ Nam Tinh đột nhiên thấy đôi mắt mình đau quá. Y nâng tay lên che mắt lại, cắn chặt răng để bảo trì thanh tỉnh. Loáng thoáng có cảm giác thản nhiên, tựa như những chuyện của ba ngày sau, tất cả đều đã kết thúc rồi.
‘Tất cả mọi người nghe cho rõ”, Thiết Du Hạ đứng trước mặt các cảnh viên, gương mặt hoàn toàn bình tĩnh, nhưng cũng mơ hồ nét khẩn trương, ‘Ta nghĩ tính nguy hiểm của nhiệm vụ lần này chắc mọi người đều đã biết, ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng mọi người thật chú ý, nhất định phải đem Hoàng Kim Lân ra trước công lý!”
Lệ Nam Tinh lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng y lại không nghe thấy Thiết Du Hạ nói dù chỉ là một câu.
Truyền thuyết nói một người sau khi ra đi, sẽ tới ảnh quốc.
Ca ca thực cô độc.
Nhưng cũng không ai hay.
‘Ta về sau sẽ luôn luôn làm cho ngươi vui vẻ như vậy, được chứ?”
…
Mọi việc diễn ra đều chuẩn xác như tin tình báo đã nhận được, quá trình bắt đầu và kết thúc đúng như đã định liệu. Lệnh bắt Hoàng Kim Lân, bắn nhau, máu tươi chảy tràn, tiếng súng giống như sấm sét vang suốt một ngày, mang đi tất cả chút sinh khí còn lưu lại.
Lệ Nam Tinh lưu loát đem súng lên đạn. Một lát sau thì có chuyển biến, Lệ Nam Tinh biết Hoàng Kim Lân chạy trốn nhất định là theo hướng này. Khi Lệ Nam Tinh vừa chạy tới, trận bắn nhau mới vừa rồi đã khiến cục diện biến thành một mảnh hỗn loạn, bắt cũng không bắt được, chạy cũng không chạy được, ngược lại lại khiến cho Hoàng Kim Lân phát hiện ra lỗ hổng mà trốn ra ngoài. Lệ Nam Tinh vứt bỏ hết thảy, vội đuổi theo, cái gì cũng không lo đến, cái gì cũng không chú ý nữa, y cùng với Thích Thiếu Thương và Chu Thiên Tứ đều đã tản nhau ra từ sớm rồi.
Lệ Nam Tinh nhìn thân thể của Hoàng Kim Lân xê dịch ở phía trước, giơ súng lên, không chút do dự, nổ súng.
Thân thể Hoàng Kim Lân, vì đường súng sai lệc một chút, lập tức ngã xuống phía sau cây cột. Cách một bức tường, Lệ Nam Tinh không thể nhìn thấy hắn rốt cuộc ra sao, chỉ còn cách tiến lên xem. Lệ Nam Tinh cầm chắc khẩu súng, cất bước.
Đôi mắt đột nhiên rất đau đớn. Trong đầu không thể lái đi những âm thanh văng vẳng như ác mộng, cùng những chiếc răng nhọn của phệ nhân (nuốt người, ăn thịt người) đang không ngừng điên cuồng cắn xé.
Khi Lệ Nam Tinh nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Hoàng Kim Lân, đã là một lúc sau trận đau nhức kia. Lệ Nam Tinh không biết Hoàng Kim Lân đã vòng ra phía sau mình từ khi nào. Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là địch trong tối, ta ngoài sáng! Lệ Nam Tinh cười khổ, muốn động thân mình, nhưng vì cánh tay đau nhức mà chẳng làm gì được. Mà ngay sau đó, Hoàng Kim Lân đã rút súng lục ra, thẳng tắp nhắm vào Lệ Nam Tinh.
Lệ Nam Tinh nhìn hắn, muốn giãy dụa, nhưng lại không biết khẩu súng kia khi nào sẽ nhả đạn. Kỳ quái là Lệ Nam Tinh cư nhiên không cảm thấy một chút sợ hãi nào. Tựa hồ đã sớm quen với cảm giác chết đi, y ngẩng đầu, nhìn Hoàng Kim Lân, trong ánh mắt ngập tràn vẻ mê mang và đau thương. Nhưng đôi mắt đột nhiên lại nổi lên một trận đau đớn, cảm giác thiên hoàn địa chuyển lập tức ụp xuống Lệ Nam Tinh, khiến thân người y mềm nhũn, rốt cuộc cũng mất đi toàn bộ khí lực chống cự.
Nhưng khiến cho Lệ Nam Tinh kinh ngạc, sững sờ nhất, là trong đầu đột nhiên hiện lên một loạt hình ảnh.
Lệ Nam Tinh thấy Hoàng Kim Lân lạnh lùng nói với ca ca.
‘Cố Tích Triều, ngươi hảo ngoan độc.
Ngươi làm cho ta nhà tan cửa nát, hại chết Vãn Tình, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Ta không chiếm được ngươi, cũng nhất định sẽ không buông tha cho ngươi… Ta sẽ không tha cho ngươi quay về bên Thích Thiếu Thương.
Ta muốn ngươi, nhất định phải có được ngươi”
Sau đó Lệ Nam Tinh lại thấy mình đứng trước mặt ca ca, nhẹ giọng nói, ‘Ca, thực xin lỗi. Ngươi nhớ phải hảo hảo sống sót”.
Lệ Nam Tinh một trận run rẩy, sau đó liều mạng ôm lấy đầu mình. Bên tai truyền đến âm thành khàn khàn của Hoàng Kim Lân.
‘Cố Tích Triều”, hắn nói, ‘Ta hận ngươi”.
Lệ Nam Tinh xiết chặt thân thể.
Tất cả đã hết, Lệ Nam Tinh nghĩ.
Lập tức một tiếng súng vang lên đập vào tai Lệ Nam Tinh. Nhưng không có đau đớn.
Lệ Nam Tinh cảm thấy được, có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ướt y phục của mình.
Lệ Nam Tinh mở to mắt, ngay lập tức đình chỉ hô hấp.
Y thấy Thích Thiếu Thương gương mặt tái nhợt, thấy máu từ từ trong thân thể Thích Thiếu Thương chảy ra, nhiễm đỏ quần áo mình.
“Được rồi, được rồi, về sau ngày ngày ta đều gọi ngươi như vậy, ngày ngày đều khiến ngươi hạnh phúc như thế, được chưa? Ta hiện tại phải về cảnh cục a, ngươi trước hết buông ra để ta đi được không?”
“Ngươi nha, không thể vì thấy ta bị thương mà ở bên chiếu cố ta nhiều một chút sao…?”
“Đúng vậy a, ta ở cùng ngươi nhiều một chút, có người đã bắt đầu phát cuồng, giống như cầm thú rồi đấy!”
Lệ Nam Tinh kinh ngạc nhìn thân thể Thích Thiếu Thương dần trượt xuống, yết hầu đột nhiên run run, đôi mắt của y khô khốc, đau đớn vô cùng, nhưng thủy chung cũng không nói được một lời nào.
‘Tích Triều a …”
Khi Lệ Nam Tinh nghe thấy thanh âm của Thích Thiếu Thương, rốt cuộc tê tái gọi lớn –