Cảnh trong mơ đều bao trùm bởi một màn đêm vô tận, không có không khí cũng không có lấy một chút ánh sáng, tựa hồ như bản thân bị giam cầm trong một hang động sâu không thấy đáy. Người nằm trên mặt đất kia là mình? Hay là một người khác?
Y dù có muốn cũng không thể tự vấn, chỉ sâu sắc cảm nhận sự tĩnh lặng bao trùm xung quanh, tĩnh lặng đến mức lạnh lẽo, cho đến khi cổ tay truyền đến một trận đau đớn. Cơn đau như xuyên qua huyết mạch, xông thẳng lên đầu, y những tưởng muốn động, muốn gào lên, muốn bỏ chạy, nhưng toàn thân dường như đều bị phong bế, ngay cả một ngón tay cũng không thể động, chỉ có thể im lặng nằm chờ đợi cho cơn đau qua đi. Trước đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng, cảm nhận được có một làn gió nhẹ thổi qua, y không biết có nên hay không tin tưởng vào những điều trước mắt.
Chưa chết, chính bản thân vẫn còn sống.
Cố Tích Triều hiển nhiên vừa rồi là gặp ác mộng, hiện tại tỉnh lại thân thể dựa vào thành giường không ngừng run rẩy, hổn hển hô hấp, lại không cách nào ức chế một cỗ khó chịu đang trào dâng trong họng mà nôn khan, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nôn ra được bất cứ thứ gì.
Trong góc phòng lại có một kẻ dõi mắt theo từng nhất cử nhất động của y, tham lam mà hưởng thụ mỗi lần y run rẩy, mỗi một hơi thở khổ sở do y thoát (phát) ra.
Dường như sự thống khổ của y lại làm cho hắn cảm thấy hưng phấn.
Hoàng Kim Lân cười cười, nhìn Cố Tích Triều cuối cùng cũng áp chế được những trận nôn khan, nhấc cơ thể lên từ bên mép giường. Rất có ý vị mà thăm hỏi: “Đây là do dược tính của Diệt Ngân, hay là do nguyên nhân nào khác?Ta thật không thể tin được có thể nhìn thấy ngươi gặp ác mộng.”
Cố Tích Triều ngẩng đầu nói: “Nếu ngươi đến đây có chuyện muốn thương lượng thì hiện tại cút được rồi, còn nếu không thì bớt nhàn ngôn đi.” Y lạnh lùng đáp trả, thanh âm tuy vẫn nhất mực trong trẻo nhưng lại như ẩn chứa vô vàn băng đao, xuyên thấu vào tận xương cốt của kẻ đối diện.
Hoàng Kim Lân cũng không có tức giận, hắn nếu thấy Cố Tích Triều an nhàn, tự tại khẳng định sẽ lửa giận ngút trời, nhưng hiện tại người kia lại ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng thống khổ, chật vật trước nay khó thấy, khiến hắn nhìn một lúc tâm tình cũng tự nhiên tốt lên không ít. Nhưng hắn vẫn cố gắng thu liễm nét thỏa mãn trên nét mặt mà vẫn giữ nguyên một bộ dáng thản nhiên.
“Hắc hắc, không cần phải tức giận như vậy đâu.”. Hắn khiêu khích nhìn y “Ngươi chẳng phải vốn là đại tướng quân phong độ, lòng dạ độc ác sao? Ngày đó ngươi giết người, tàn sát, cho dù là nam phụ lão ấu, chỉ cần cản đường ngươi, ngươi đều giết chết không hề chớp mắt, cư nhiên hôm nay lại thấy ân hận mà nằm mơ ác mộng sao?”
Cố Tích Triều ánh mắt vừa lóe, thanh âm cũng càng trở nên băng lãnh vạn phần: “Ta là người thế nào không phải ngươi đã sớm rõ ràng sao, ngươi hiện tại chỉ có hai lựa chọn, cút hoặc nói vào chuyện chính đi?”
Hoàng Kim Lân lúc này có chút không cam lòng đứng dậy, hừ lạnh một tiếng rồi mới tiếp lời: “Thật không biết ngươi dựa vào cái gì mà lại dám có thái độ ngạo mạn như vậy? Ngay cả võ công ngươi cũng không có, ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi còn có lựa chọn sao?” Hắn vừa nói vừa bước tới đứng trước mặt y, cúi đầu đối diện với ánh mắt của Cố Tích Triều.
Ngạo, vẫn là một vẻ cao ngạo đến mức người khác không đủ can đảm để nhìn thẳng vào ánh mắt đó. Nhưng vẻ lãnh ngạo đó hiện tại như được phủ kín bởi một tầng băng lãnh bên ngoài, khiến cho kẻ khác nhìn vào lại thấy trái tim mình tựa như đóng băng.
Trước kia đôi mắt y không lạnh lẽo đến như vậy, vẻ băng lãnh đó vốn dĩ chỉ phảng phất ở bên ngoài che dấu đi nội tâm vẫn hừng hực một cỗ nhiệt huyết, toát lên một vẻ kiêu ngạo ít người sánh kịp. Nhưng bây giờ, dường như xuyên qua ánh mắt đó vẫn tìm không thấy một chút nhiệt khí nào, chỉ có lạnh, lạnh giá đến cực điểm, lại như ẩn sâu trong tầng tầng lớp lớp băng giá đó là một nỗi sợ hãi vô hình.
Thực ra y đã trải qua chuyện gì? Chuyện gì có thể làm một người như Cố Tích Triều lộ ra biểu tình sợ hãi?
Hoàng Kim Lân dường như quên đi mục đích chính mà mình đến nơi này, chỉ thành thật quan tâm mà hỏi thăm: “Một năm biến mất, rốt cuộc là ngươi đã ở đâu?”
Ánh mắt y từ đầu đến cuối vẫn chưa lần nào chịu yếu thế trước ánh mắt của hắn, nay đột nhiên lại dao động. Hoàng Kim Lân thề, hắn có thể cảm giác được Cố Tích Triều khẽ run rẩy toàn thân, chỉ là thoáng qua rất nhanh nhưng quả thực lời mà hắn vừa nói đã khiến y phát run.
Điều đó làm cho hắn thực không nhẫn tâm tiếp tục truy hỏi.
“Ngươi thay đổi rồi.” Hoàng Kim Lân chăm chú nhìn y một lúc lâu rồi lại thì thầm tự nói, cánh tay bất giác mà cứng ngắc giơ lên, đầu ngón tay chầm chậm vươn về phía Cố Tích Triều, nhất thời cũng không phân định rõ là bản thân muốn chạm đến cái gì.
Ngay lúc đó một cây ngân châm liền xuất hiện ngay trên huyệt thiên đột, ngăn cản động tác của hắn. Cố Tích Triều rất có chừng mực mà khống chế ngân châm đâm qua khỏi lớp da một chút, làm cho hắn thật sâu cảm nhận được sự uy hiếp, nhưng vẫn không hề chính thức đâm sâu vào.
“Đừng bức ta giết ngươi, tốt nhất cách xa ta ra một chút. Hoàng Kim Lân ngươi nhớ kỹ, đừng cho rằng ta không có võ công liền giống như phế nhân mắt mù tai điếc, Cố Tích Triều ta tuyệt không dễ dàng để ngươi muốn làm gì thì làm đâu.”
Khi y uy hiếp người khác, lại giống y như một năm trước mà bày ra biểu tình giương cung bạt kiếm, cho dù bất luận là kẻ nào cũng không khỏi phải cảnh giác đề phòng.
Hoàng Kim Lân không hiểu tại sao chính bản thân lại đột ngột nổi lên một cỗ nộ hỏa, liền thay đổi nét mặt cười lạnh nói:”Cố Tích Triều ta vẫn là một câu nói kia, tài năng quá cao cũng có khi đem đến cho người ta thất bại.”
“Cùng ngươi cũng không có quan hệ, đúng không?” Cố Tích Triều thu châm, thản nhiên trả lại hắn một câu: “Nếu như thất bại là mệnh, ta sẽ lại lựa chọn kháng mệnh, huống chi từ trước đến nay ta vốn không tin số mệnh.”
“Tốt, tốt lắm.” Hoàng Kim Lân bước về sau vài bước, không khỏi tức tối đến nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ cũng nên nói vào trọng điểm rồi.”
Hắn đem lòng bàn tay trái mở ra đưa đến trước mặt Cố Tích Triều, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một chữ ‘Lâm’ được viết bằng thứ mực đỏ rực.
Lâm? Cố Tích Triều nhíu nhíu mi, tựa hồ đang suy tư về đáp án, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy có một chút thả lỏng, người cũng không hề tái trả lời.
Hoàng Kim Lân mơ hồ cười nói: “Hẳn ngươi cũng đã đoán được ít nhiều, hơn nữa rất nhanh sẽ nhìn thấy.” Nói xong, biết Cố Tích Triều cũng sẽ không để ý tới, không nhanh không chậm mà quay người rời đi.
Góc áo phất qua một cái, người đã không còn thân ảnh.
Cố Tích Triều cũng chỉ duy trì tình trạng tĩnh lặng thêm chốc lát, ho nhẹ một tiếng rồi xoay người xuống giường, khoác lên ngoại y bước ra khỏi phòng.
Trong viện vẫn một mảnh yên lặng, tĩnh mịch, ánh nắng xuyên qua tán lá phản chiếu quang mang xanh thẳm, làm cho người nhìn có chút mê muội. Trong viện, bàn ghế vẫn còn nguyên không đổi, những con lạch nhỏ dẫn nước vào sân sớm đã khô cạn do lâu ngày không có nước chảy qua, phủ đầy rêu xanh.
Một trận Từ Phong thổi qua khiến y bất giác kéo chặt hơn chiếc áo đang khoác trên người, nhưng lại không cảm nhận được một chút lãnh ý nào theo gió mang đến. Cố Tích Triều nhẹ tay nhẹ chân hướng đến chỗ thấp được che đậy cẩn thận dùng để ngao dược, nhẹ nhàng đẩy ra mấy tấm ván đã cũ liền thấy một người đang ôm chân ngồi trước bếp lửa.
“Lưu Anh cô nương, Lưu Anh cô nương…”
Lưu Anh bị Hoàng Kim Lân điểm thụy huyệt, mặc dù trước khi đi đã giải huyệt cho nàng, nhưng lại không có thứ gì quấy rối, nên vẫn an ổn ôm gối mà nhập mộng.
Cố Tích Triều gọi vài tiếng mới thấy Lưu Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, chiếc quạt trong tay cũng lạch cạch một tiếng mà rơi xuống đất, xem ra nàng cũng chỉ vừa mới tỉnh được ba phần.
Nàng nháy mắt mấy cái, cố gắng đuổi cơn buồn ngủ vẫn còn lởn vởn quanh người đi, liền nhìn Cố Tích Triều cười nói: “Cố nhạc công, người tỉnh rồi sao? Không nghĩ được bản thân ta tham ngủ đến không biết gì cả.” Lời thốt ra có vài phần ngượng ngùng, nhưng cũng không phải như mấy vị tiểu thư khuê các mà bày ra thái độ nhăn nhó, trái lại còn mang theo vài phần khí chất phóng khoáng, hào sảng.
“Không có gì phải ngại.” Cố Tích Triều thản nhiên nói, mắt thấy thuốc trên lò đã sôi đến mức gần như khô cạn, liền nhanh tay đem vải bố nhấc nó xuống đất.
“Thuốc sôi rồi.”
Lưu Anh nghe y nói vậy mới chợt tỉnh ngộ, lúc nãy ngủ không biết đã qua bao nhiêu thời gian, mắt nhìn nồi thuốc đã chuyển thành đen xì, tiếc hận nói: “Đều là do ta cả, để ta đi nấu lại một nồi khác.” Vừa nói vừa đem nồi đi xử lý.
Cố Tích Triều nhìn Lưu Anh đang đổ đi cặn dược, hỏi: “Thích Thiếu Thương ra ngoài rồi? Muốn đi lâu sao?”
Lưu Anh gật đầu nói: “Vốn là Thích đại hiệp muốn tranh thủ khi trời còn sáng, bảo chúng ta ở lại đây an tâm chờ hắn.” Nàng chợt có cảm thấy kỳ quái: “Cố nhạc công sao lại biết Thích đại hiệp muốn ra ngoài lâu?”
Cố Tích Triều đưa tay chỉ vào ống trúc bên cạnh dược lò nói: “Đó là pháo báo nguy của Lục Phiến Môn, hắn nếu không phải sợ chính mình ra ngoài lâu không thể trở về, chúng ta nhất thời gặp phải nguy hiểm, nếu không sao lại để lại thứ này?”
Lưu Anh lúc này mới nhận ra, không khỏi thầm khen y có mắt quan sát rất tốt. Cố nhạc công, tuy trước giờ nàng đều nhất mực gọi y như vậy, nhưng trong lòng cũng sớm biết y không phải là một nhạc công bình thường mà vốn dĩ là người trên giang hồ, hơn nữa cũng không phải là một nhân sĩ giang hồ vô danh tiểu tốt.