Cố Tích Triều gật đầu: “Chẳng phải ngươi từng hỏi ta nửa năm qua đi đâu? Làm gì? E rằng trên đời ngoài bản thân ta thì chỉ có người này là biết rõ nhất.”
Thích Thiếu Thương biến sắc: “Chẳng lẽ năm đó không phải là ngươi tự ý muốn đi mà là bị người khác bắt cóc?”
Cố Tích Triều tựa như trào phúng mà cười: “Ngươi nghĩ lúc đó ta toàn thân không có võ công, có thể tự do rời khỏi nơi giam lỏng của Lục Phiến Môn không lưu lại một chút dấu vết? Huống chi lại còn mang theo cả Vãn Tình.”
Thích Thiếu Thương nhớ lại, ngày đó Cố Tích Triều cư nhiên biến mất khỏi Tích Tình tiểu cư mà ngay cả ba bộ khoái mình an bài ở lại bảo hộ nơi đó đều không phát hiện. Mọi thứ đều vẫn y như bình thường, chỉ là không có người, trên giường chỉ lưu lại một tấm áo ngủ bằng gấm.
Nghĩ đến căn phòng trống rỗng ngày đó, cảm giác cô tịch đột nhiên trào lên trong tâm, buồn bả nói: “Có lẽ là chúng ta đều tình nguyện tin tưởng ngươi đã có được tự do.” Đúng vậy, dù có ở bên cạnh Cố Tích Triều bao nhiêu lâu đi nữa, hắn cùng Thiết Thủ đều không thể cho y một sự tư do, nhưng nếu y ở một nơi khác, bọn hắn âm thầm hy vọng rằng hùng ưng sẽ vẫn được sải cánh trên bầu trời, không còn bị giam cầm trong chiếc lồng chật hẹp. Chỉ khi Cố Tích Triều được tự do, hắn mới là Cố Tích Triều, bằng không kỳ thật so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn.
Cố Tích Triều cũng không có phản ứng gì với những lời hắn vừa nói, chỉ thản nhiên tiếp lời: “Ta bị mang đến nơi nào cũng không nhất thiết phải nhắc lại làm gì. Vãn Tình trong tay hắn, nên ta nghe theo hắn ăn Diệt Ngân. Ta biết mục tiêu của hắn là Lục Phiến Môn, cho nên mới không ngừng thu thập những kẻ bại nhân bị Lục Phiến Môn đuổi đi. Cừu hận chính là một thứ vũ khí rất tốt để khiến người ta cam tâm thần phục hắn, điều đó cứ nhìn Hoàng Kim Lân sẽ hiểu.”
Thích Thiếu Thương hướng y hỏi: “Ngươi cũng hận Lục Phiến Môn? Hận ta cùng Thiết Thủ?”
“Đúng.” Cố Tích Triều khóe môi khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười thống khổ, “Nếu không phải do Gia Cát, cùng các ngươi, ta sẽ không thất bại, Vãn Tình cũng không cần phải chết. Ta thật sự có lý do để hận các ngươi, đem các ngươi thiên đao vạn quả cũng không hả giận.”
Thích Thiếu Thương không khỏi âm thầm thở dài: “Cũng đều giống nhau, nợ máu ngươi thiếu ta, cho dù đem ngươi thiên đao vạn quả cũng không đủ để trả.”
Ngừng một chút hắn lại hỏi: “Vì cái gì lại giúp chúng ta?”
Cố Tích Triều quay người, ánh mắt trở nên sắc bén: “Ta không tín nhiệm hắn, cho dù có trợ hắn thành công cũng khó đảm bảo không dẫn đến kết cục có mới nới cũ, được chim quên cá, đặng cá quên nơm. Ngược lại cái đạo lý của mấy tên đại hiệp ngu xuẩn các ngươi lại an toàn hơn.”
Đẩy cửa phòng ra, Lâm Tể Huyền vẫn ngồi an ổn bên cạnh giường, lưng tựa vào tấm ván gõ khắc hoa phía sau, ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lưu Anh ở một bên đang giúp Truy Mệnh an trí cho Thiết Thủ. Thương tích trên người Truy Mệnh đã được băng bó cẩn thận, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng tinh thần cũng không đến nỗi quá mệt mỏi.
Cố Tích Triều đi đến trước mặt Lâm Tể Huyền, đột nhiên vung tay tát mạnh vào mặt gã.
Thích Thiếu Thương đứng một bên quan sát không khỏi thất kinh, bản tính Cố Tích Triều âm ngoan độc ác hắn không phải không biết mà còn quá rõ ràng, y giết người phóng hỏa hắn cũng không phải chưa gặp qua, chỉ là tát người khác như vậy thì là lần đầu tiên hắn mới được mục kiến.
Hắn vốn tưởng rằng một kẻ cao ngạo như Cố Tích Triều sẽ không đời nào đi làm cái hành động nữ nhân tầm thường như vậy. Y nếu muốn giết người, chỉ cần một thoáng hàn quang lóe lên kẻ kia liền mất mạng, muốn người suy sụp, võ mồm cũng chẳng thua gì đao quang lợi kiếm, chỉ cần ai có vinh dự được thưởng thức một chút liền thấy huyết nhục tung bay, mạng tẫn hoàng tuyền.
(Đọc cái đoạn này không biết bánh bao đang khen hay chê vợ ảnh nữa đây.:)))
Chẳng lẽ chỉ mới nửa năm không gặp, cái tính tình cố chấp của y cũng thay đổi rồi sao?
Lâm Tể Huyền quay đầu lại, một bên mặt in rõ năm dấu tay, gã xoa xoa vết rách bên khóe miệng, không giận cũng không buồn, chỉ là bày ra một bộ dáng tự tiếu phi tiếu.
“Lực tay thật lớn a, vậy mà làm ta trước giờ cứ nghĩ ngươi là một gã thư sinh tay trói gà không chặt. Tự làm bậy a, tự làm bậy. Bất quá một cái tát này lại làm ta thật an tâm, đối với tính tình của ngươi mà nói, giết ta ngươi thừa khả năng, lại cố tình chỉ cho ta một cái tát, ngươi lo lắng cái gì? Sợ cái gì? Bắt được ta rồi lại không có cách nào để giết ta, một cái tát này là muốn áp trụ khí thể của ta sao?”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Ngươi cho ngươi là cái gì? Một cái tát này là ta thay Vãn Tình đánh ngươi, ta đã không sợ bẩn tay thì nghĩ ra ngươi cũng nên ráng chịu.”
Lâm Tể Huyền nghe vậy ngửa đầu cười dài, cơ hồ không thể thẳng lưng dậy được. Nhìn đến Cố Tích Triều mặt vẫn không đổi sắc nhìn hắn, liền thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “Người như ngươi mà cũng muốn làm kẻ si tình, không thấy buồn cười! Người chết đều đả chết, chỉ là do ngươi quá nhu nhược thôi. Thật không biết là ngươi quá cổ hủ, là quá yêu nàng, hay là thấy tình yêu của ngươi dành cho nàng không đủ nên mới có cảm giác áy náy,mắc nợ? Ta thấy ngay cả chính bản thân ngươi cũng không làm rõ được, đáng thương!”
“Không liên quan đến ngươi.” Cố Tích Triều nói xong liền rút ra một tiểu đao tinh xảo vãn đeo bên người, lưỡi đao sắc bén, dài chỉ hơn một gang tay, bề rộng chừng bãn tấc. Y nắm chặt cán dao, cắt dọc theo cổ Lâm Tể Huyền tạo thành một đạo huyết tinh đỏ thẫm, động tác vô cùng thong thả, cho đến khi hình thành quanh cổ gã một nửa vòng tròn đỏ rực.
Miệng vết thương vừa mới lên vảy, nay lại bị y cắt ra. Trên cổ Lâm Tể Huyền tựa như đang đeo một sợ dây thừng đỏ rực, huyết tinh chảy dài theo cẫn cổ, thấm cả váo tấm áo gã đang mặt trên người.
Ánh mắt Cố Tích Triều vẫn nhất mực nhìn thẳng vào gã, một đôi con ngươi đen thẳm nổi lên một tầng sương lạnh, tựa như lạc liễu mỹ tuyết(tuyết rơi), tảo liễu lạc diệp(lá rơi), ngưng liễu băng trùy (băng kết). Y từng chữ, từng chữ phun ra rõ ràng: “Nói, Vãn Tình ở đâu?”
Lâm Tể Huyền lại dường như vừa thông suốt điều gì, lại ngửa đầu cười ha ha, cười đến mức cơ hồ muốn rơi nước mắt, cổ của hắn bên dưới lưỡi đao không ngừng phập phồng làm cho máu chảy nhiều hơn, thấm vào y lý, nhuộm hồng mặt đất.
Nụ cười của hắn từ ngữ điệu vui vẻ, chế giễu ban đầu liền chuyển sang lạnh lẽo, tựa như gió đông thổi qua căn trúc ốc sơ sài, cho dù đóng chặt của sổ vẫn không ngăn được sự hàn lãnh bên ngoài luồn qua những khe hở rách nát, thấm nhập vào tận sương cốt
“Cố Tích Triều a Cố Tích Triều, ngươi thực sự cho rằng ta là kẻ dễ để cho người khác uy hiếp mình sao? Phản bội là ngươi, kế hoạch cũng bị ngươi phá hủy, hiện tại lại muốn biết về Vãn Tình, mơ mộng hão huyền! Ta đã sớm nói qua, ngươi nếu không nghe lời xác chết của nàng nhất định sẽ bị người người tận tâm vũ nhục, hủy diệt. Hảo hảo mà nghĩ đi, muốn bao nhiêu khó coi sẽ có bấy nhiêu khó coi. Ha ha ha, ta thật muốn nhìn ngươi cho dù có khả năng phiên vân phúc vũ (ý là làm mây làm mưa), sẽ làm sao để cứu kẻ phải chết tiếp theo?”
Sắc mặt của Cố Tích Triều lúc này không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để hình dung được, nếu một kẻ chưa trải qua hết thảy dày vò, bị đẩy vào a tỳ luyện ngục, bước qua trặm vạn rừng băng biển lửa để tiến nhập luân hồi thì không thể nào có một biểu tình như vậy.
Bàn tay y siết chặt nhưng vẫn không ngăn được bản thân ngừng run rẩy, ngón trỏ lúc trước bị thương nay bị y tỳ chặt lên lưỡi đao đến bật máu, huyết tinh đỏ thẫm không ngừng trào ra.
Lâm Tể Huyền thỏa mãn nhìn biểu tình trên mặt Cố Tích Triều, nhìn theo ngọn lửa luyện ngục đang dâng tràn trong đôi mắt của y, ánh mắt như băng phách tối tăm, như đầm lấy ám dạ, tràn ngập u ám, hủy diệt, hòa quỷ dị. Gã hiểu được người trước mặt là kẻ có thể cầm thanh băng kiếm lạnh lùng đâm vào trái tim của kẻ khác, lại không vứt bỏ đi tấm áo dính đầy huyết tinh mà lại coi đó như một sa phục điểm trang rực rỡ, y giống như một kẻ lãng du xa cách nhân thế, tiến gần đến bên bờ quỷ mị mà ngóng trông, là kẻ có thể dám đem thiết kiếm đâm sâu vào đầu vai của gã, từng phân từng phân mà chuyển động
Lâm Tể Huyền nghe được tiếng xuông cốt của mình cọ xát vào lưỡi đao sắc bén, mồ hôi lạnh từ lâu đã thấm đầy thân nhưng gã vẫn tiếp tục cuwoif lạnh, thanh âm có chút vỡ vụn vì đau đớn hướng về phía Thích Thiếu Thương.
“Thích bộ đầu, ngươi để cho hắn giết ta sao?”
Đến lúc này Thích Thiếu Thương cũng không thể nào làm người ngoài cuộc đứng một bên theo dõi tình hình. Hắn nhanh chóng nắm lấy cổ tay Cố Tích Triều, có chút không đành lòng khẽ gọi: “Cố Tích Triều, ngươi không thể giết hắn.”
Lời vừa dứt liền đón nhận ngay một ánh mắt sắc bén của người kia lướt qua mặt. Ánh mắt đó tựa như muốn đem hắn phanh thây vạn đoạn. Thích Thiếu Thương không nhận được một lời hồi đáp từ y, nhưng thay vào đó là chưởng phong mạnh mẽ hướng hắn mà công kích.
Một chưởng đó sử dụng toàn bộ mười thành công lực, không chút lưu tình.
Tiếp được một chưởng kia cũng khiến Thích Thiếu Thương không khỏi chấn động,may là công lực của Cố Tích Triều vẫn chưa khôi phục bằng nửa năm trước, nên ngoài việc cảm thấy có chút khó chịu ra thì hắn cũng không bị thương tổn gì.
Thích Thiếu Thương cũng không suy nghic nhiều, mũi chân khẽ chuyển, một tay tấn công vào sườn trái của Cố Tích Triều khiến y bực bội vứt đao sang một bên, một tay ngăn đỡ chiêu thức của hắn, một chưởng liền đáp trả.
Thích Thiếu Thương nghiêng đầu né tránh chưởng phong, vẫn tiếp tục bình tĩnh tiếp chiêu, một mặt cố gắng khiến y không rảnh chú ý đến Lâm Tể Huyền, một mặt tận sưc khuyên nhủ: “Tích Trieuf, hắn là nhân vật mấu chốt không thể giết được.”
Cố Tích Triều bực bội tung thêm bốn năm chiêu nữa, mới nói: “Ai muốn giết hắn, không cần ngươi nhắc nhở ta cũng tự biết phải lưu hắn một hơi.”
Thích Thiếu Thương cười khổ: “Bức cung cũng không được, chỉ cần nghe qua mấy thứ thủ đoạn của ngươi thôi hắn cũng đã bị dọa đến chết khiếp rồi.”
Lâm Tể Huyền vẫn ở một bên theo dõi hành động của hai người, ngay cả vết thương đang chảy máu trên cổ hắn cũng không thèm để ý, chỉ cười khẽ: “Thích Thiếu Thương, phiền ngươi lo lắng dư thừa rồi, nhân tiện để ta cho ngươi xem mặt thật của ta luôn.”
Tay gã lần mò đến một bên mặt, chậm rãi tìm kiếm, sau đó lột đi tâm nhân bì diện cụ bằng da người. Dưới khuôn mặt tầm thường, vàng vọt mọi khi là một nhân diện khác hoàn toàn tương phản.
Vừa nhìn thấy chân diện của gã đã làm Thích Thiếu Thương không khỏi kinh hãi, cơ hồ đến mức đờ người ra.