Hắc ám lúc nào tràn đến, lúc nào lại biến mất, Cố Tích Triều cũng phân không rõ, y chỉ biết có một loại đau đớn vô pháp diễn tả thành lời khiến y tỉnh lại, thế nhưng cơn chóng mặt không biết từ đâu ập đến khiến y căn bản một chút ý thức cũng không thể thu hồi, hồn phách như phiêu lãng khỏi cơ thể hồi lâu mới chính thức quay về với bản thể.
Trước mắt chỉ là một mảng tĩnh lặng, cũng không phải là y không nhìn rõ trước mặt, cảm giác đã tỉnh cũng không đồng nhất với lúc ngất, nhìn vai mình bị một thanh kiếm xuyên qua cắm thẳng vào tường, trong lòng cũng phát sinh ra một cảm giác kỳ quái, nhưng y cũng không muốn theo đuổi tới cùng mọi chuyện.
Y vươn tay nắm chặt chuôi kiếm, đem toàn lực của bản thân rút kiếm ra. Do bản thân không có nội lực nên động tác cũng vì vậy mà thiếu đi tốc độ, cắn răng ngăn lại tiếng rên đau đớn, kiếm phong từ từ lướt qua vết thương mang cảm giác đau đớn đến từng phân trên cơ thể.
Đau quá, kiếm không cầm được rơi xuống mặt đất, thân thể cũng không chống đỡ được mà ngã ra, trước mắt Cố Tích Triều liền kéo đến một mảng hôn ám. Liều mạng giãy giụa khiến bản thân một lần nữa thanh tỉnh liền phát hiện ra trong gian phòng không chỉ có một mình y mà còn có rất nhiều người, đủ loại người, nhưng tất cả bọn họ đều giống nhau ở một điểm. Bọn họ đều đã chết, toàn bộ là người chết.
Là một trò giá họa sát nhân sao? Cố Tích Triều nghiêng đầu phát ra tiếng cười, tiên huyết theo ngón tay không ngừng chảy xuống, không khí bao quanh người y không thể nói là lạnh cũng không phải là nóng, mà hiện hữu một thứ ôn độ cùng mùi vị khiến người khác muốn nôn.
Trước mắt có bảy, tám cỗ thi thể, ánh mắt y nhìn chúng có chút mê võng, cũng không muốn nhìn kỹ, Cố Tích Triều trong vô thức còn muốn rời đi, nhưng lảo đảo mấy bước liền dừng lại.
Hà tất phải lao lực? Bị phát hiện bên ngoài phòng với bên trong phòng thì có cái gì khác nhau? Rất nhanh sẽ có người tràn vào thấy kẻ sát nhân là Cố Tích Triều, một điểm cũng không có gì mới mẻ. Sau đó thì sao? Sau đó thì thế nào? Sẽ muốn y đền mạng, sẽ không màng đến có phải y bị giá họa hay không, bọn họ rốt cuộc cũng không có khả năng làm hơn thế này.
Y cười nhạt, đúng lúc này nghe được một trận tiếng bước chân ầm ĩ truyền đến, trùng trùng điệp điệp, xem ra số người đến cũng không ít. Đã tới rồi, cũng nên tới. Cố Tích Triều không muốn cũng không có khí lực làm khó chính mình, đơn giản là tìm một cái ghế gần đó ngồi xuống, yên lặng đợi bão tố ập đến.
Khi Thích Thiếu Thương vừa đến liền thấy Cố Tích Triều an tĩnh ngồi trên ghế, y không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, bình thản đợi chờ tai họa. Ngược lại xung quanh y không thiếu các võ lâm nhân sĩ đang ầm ĩ tranh cãi, đến mức trời long đất lở. Mà hết người này đến người khác đều đang đưa ra vô số biện pháp làm thế nào để xử trí tên đại ma đầu Cố Tích Triều.
Thế nào lại có thể chuyển biến thành trạng huống quái dị như thế này? Thích Thiếu Thương trong lòng tự bảo bản thân không nên sốt ruột, không nên nóng nảy nếu không cũng sẽ bị đám người này làm cho hồ đồ. Ngẫm nghĩ một chút liền đưa mắt quan sát toàn bộ cục diện, nhìn đến người đang lãnh đạm ngồi ở nơi kia, tâm không khỏi có chút trầm trọng, trong lòng mọc lên một chút cảm giác mất mát rồi lại nhanh chóng lan tỏa như nấm mọc.
Bất quá Thích Thiếu Thương nhìn tới đầu vai Cố tích Triều đang không ngừng trào ra tiên huyết, liền cảm thấy có chút oán giận, trong đầu liền tính toán làm sao có thể nhanh chóng đưa y ra khỏi nơi này để xử trí vết thương.
“Các vị, tại hạ là Thích Thiếu Thương.” Đầu tiên liền ôm quyền xưng danh.
Chỉ một câu nói liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.. “Là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương…”
“Là người từng cùng với Cố Tích Triều trên Kim Loan điện giao đấu một trận sinh tử, Thích đại hiệp…”
Trong chốn võ lâm quả thực danh tiếng luôn luôn có đất dùng, Thích Thiếu Thương cùng vài người hàn huyên một lúc, liền hỏi: “Chẳng hay ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố Tích Triều, tên đại ma đầu này lại sát hại hơn ba mươi hai mạng người trong Hoắc gia trang.”
Thích Thiếu Thương tâm liền nhảy, là thật hay giả? Tối hôm qua Cố Tích Triều bị bắt đi ngay trước mắt hắn, sao hôm nay lại biến thành hung thủ thảm sát ba mươi hai mạng người?
Lập tức có người hướng Thích Thiếu Thương miêu tả lại tình cảnh ngay lúc đó. Hừng đông hôm nay có một nam tử tóc quăn, mặc thanh y tiến thẳng vào Hoắc gia trang, hắn giống như một kẻ điên cuồng, gặp người giết người, xuất thủ hung ác đến cực điểm. Trong lúc hoảng loạn, có một người gia đinh chạy thoát đến Thố kiếm môn ở gần đó cầu viện. Trùng hợp hôm đó kiếm môn môn chủ Trạm Nhạc Anh mời tất cả bằng hữu võ lâm nhân sĩ trên giang hồ đến dự sinh thần của mình, nghe hồi báo Nhạc môn chủ liền thống lĩnh người tới tương trợ. Khi bọn hắn đến nơi đã thấy Cố Tích Triều trọng thương ngồi ở đó, Hoắc gia trên dưới ba mươi người đều mạng tẫn thân vong, không có ai may mắn sống sót. Vừa nhìn thấy tên gia đinh báo tin liền xác nhận hung thủ là Cố Tích Triều không thể nghi ngờ.
Cuối cùng còn chỉ thẳng vào vết kiếm thương trên người Cố Tích Triều: “Một kiếm kia chính là bị Hoắc Hồng lão trang chủ dùng Huyền Dã Kiếm đâm bị thương, mới khiến cho tên ma đầu kia lưu lại chốn này cho đến khi chúng ta đến.”
Thích Thiếu Thương nghe xong liền hướng Cố Tích Triều hỏi: “Cố Tích Triều, những người này đều do ngươi giết?”
Hàng trăm ánh mắt đều tập trung về phía người đang an tĩnh ngồi trên ghế. Y một thân thanh y nhiễm huyết, sắc mặt trắng bệch, một đôi con ngươi đen kịt như khắc sâu trên khuôn mặt tái nhơt. Trong đám người có vài kẻ nhẹ giọng thì thầm: “Có tên hung thủ sát nhân nào lại tự nhận mình giết người sao?”
“Ta không biết.”, nói xong ba chữ Cố Tích Triều lại nở nụ cười. Vấn đề này y có thể nói không sao? Không thể. Vậy có thể nói có? Cũng không thể. Y bị đẩy vào giữa cục diện hỗn loạn này, nhưng cái gì cũng đều không thể nhận biết rõ ràng nên rốt cuộc chỉ có thể nói một câu không biết.
Trong đám người đang ở đây có những kẻ cùng Cố Tích Triều mang huyết hải thâm thù từ ba năm trước, chỉ hận không thể xông lên đem y thiên đao vạn quả, chém tan xương nát thịt để giải thù rửa hận. Những người này còn có thể bảo trụ được thanh tỉnh mà đứng yên tại chỗ là do có Thích Thiếu Thương vẫn một mực ngăn cản.
“Các vị bằng hữu xin đợi một chút, đừng sốt ruột, Cố Tích Triều nếu là kẻ bị tình nghi gây ra án mạng đương nhiên phải giao cho Lục Phiến Môn xử lý.” Thấy kinh bất biến quả là một đức tính phải được rèn đúc nhiều mới có thể hình thành, Thích Thiếu Thương giờ phút này mới cảm thấy bội phục sức chống cự kinh người của Cố Tích Triều. Lời vừa dứt đã thấy trong đám người có những kẻ bất đồng ý kiến., “Lục Phiến Môn tuy là thống lĩnh nha môn, nhưng án mạng lại xảy ra tại phủ Dương Châu. có muốn giao cũng là nên giao cho Dương Châu phủ xử lý, Lục Phiến Môn nhúng tay vào ở đây là vượt quyền.”
Cũng có không ít người lại nói: “Chuyện của giang hồ, nên để giang hồ xử lý, có oán báo oán, lấy mạng đền mạng, không cần phải tính toán nhiều.”
Đúng, lẽ ra nên là như vậy, cho dù là vượt quyền, cho dù là chuyện giang hồ nên để giang hồ giải quyết, nhưng riêng y ta liền không có khả năng giao cho các ngươi.
Thích Thiếu Thương nhíu mày nói: “Nghi án còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, Cố Tích Triều nửa năm trước võ công đã hoàn toàn bị phế bỏ, đây là ta cùng Thiết Thủ tận mắt nhìn thấy, hắn hiện tại không khác gì một người bình thường, không có khả năng giết chết nhiều người như vậy.”
Nhắc đến Thiết Thủ, mọi người liền nhịn không được mà tin vài phần, trên giang hồ không ai không biết thái độ làm người của Thiết Thủ luôn công chính vô tư, giúp người hiệp nghĩa. Lời nói vừa dẹp yên được trận thảo luận lập tức bị một thanh âm cắt đứt, “Nói không chừng Thích đại hiệp cùng Thiết đại hiệp đều bị hắn lừa.”
Thích Thiếu Thương cả kinh, liền thấy trong đám người bước ra một hán tử có khuôn mặt gầy gò, đầu đội văn sĩ mạo, thân khoác trường bào, hắn ôm quyền nói: “Tại hạ Lâm Tể Huyền, có thông hiểu một chút y thuật, trong lòng có chút hoài nghi.”
Lâm Tể Huyền là danh y nổi tiếng ở vùng Mạc Bắc, rất có uy tín, ngay đến Thích Thiếu Thương cũng đã từng nghe qua tên, đâu chỉ dùng từ thông hiểu một chút y thuật để nói lên tài nghệ của hắn. Lời của hắn tuy rằng không chút cố sức cũng khiến người khác chú ý.
“Lâm mỗ nghe người gia đinh nhà Hoắc gia miêu tả, khi Cố Tích Triều giết người tựa hồ như ở trong trạng thái vô cùng điên cuồng, mà Thích đại hiệp lại nói hắn võ công mất hết, không khỏi làm ta liên tưởng đến trên giang hồ có vài môn bàn công tà đạo, có một loại dược có khả năng giúp người khôi phục lại võ công đã mất, nhưng rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Một câu nói của hắn liền như thức tỉnh mọi người, tiếng nghị luận lại nổi lên bốn phía. Hắn quay đầu nhìn thoáng Cố Tích Triều nói: ”Lâm mỗ muốn thay hắn bắt mạch.”
Thỉnh cầu như vậy ai có thể cự tuyệt? Lâm Tể Huyền đi đến bên người Cố Tích Triều, trầm ngâm một chút rồi cầm lấy tay y, Cố Tích Triều không có phản kháng, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều cho Lâm Tể Huyền cảm nhận sâu sắc như thế nào là bị ánh mắt lăng trì.
“Diệt Ngân, đúng là Diệt Ngân.” Lâm Tể Huyền thanh âm nhẹ run, phán đoán của hắn cuối cùng cũng được chứng thực, vừa sợ hãi trước mạch tượng vô cùng kỳ dị, lại không ngăn được bản thân có một chút hứng thú.
Nhìn vẻ mặt mê muội của những người xung quanh, hắn liền giải thích: “Diệt Ngân sinh trưởng ở một vùng hẻo lánh thuộc Vân Nam, là một loại kỳ dược, hoa có năm cánh, ở giữa còn có một đóa hoa nhỏ, có thể thái ra làm thuốc. Có tính liệt, vị đắng, nếu mất đi nội lực, cho dù là kinh mạch đứt đoạn, chỉ cần ăn liên tục trong vòng một trăm ngày liền có thể khôi phục. Chỉ là thuốc này trong lúc dùng thân thể sẽ cực kỳ suy yếu, hơn nữa nhất quyết không thể thôi phát nội lực, bằng không sẽ tẩu hảo nhập ma, sát nhân phệ huyết.”
Thích Thiếu Thương nghe được miêu tả hình dáng của hoa, liền nhớ đến đóa hoa tối hôm qua đã từng thấy qua, là “Tư Tình”? Ngực lập tức trào lên một cỗ tư vị không nói thành lời. Hắn đưa ánh mắt hướng về phía Cố Tích Triều, liền thấy trên mặt y không chút biểu tình sợ hãi hay chán nản.
Trong phòng hơn phân nửa người đã tin vào lời của Lâm Tể Huyền, bọn họ ngay lập tức quay lại thảo luận xem nên đem Cố Tích Triều cứ theo luật giang hồ mà ngay tại chỗ tử hình, một bộ phận khác lại tán thành ý kiến đưa y đến nha môn định tội. Nhưng ngay lúc này dường như luận điệu tử hình ngay tại chỗ đã chiếm thế thượng phong, ngay cả trong chốn võ lâm, tẩu hỏa nhập ma là điều khiến cho mọi người đều kiêng kỵ.
Thích Thiếu Thương trong lòng liền biết vô pháp thay đổi tình thế, liền hành động cực kỳ nhanh nhẹn, ngoài dự đoán của mọi người mà phóng đến bên cạnh Cố Tích Triều, nhanh tay ôm y rời đi.
Toàn bộ chúng nhân kinh ngạc đến ngây người, ai cũng không ngờ đại hiệp vừa ra tay lại trái với lẽ thường như vậy, thật là trực tiếp dọa người. Không kịp đề phòng chỉ có thể trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương mang người rời đi, còn để lại một câu.
“Đa tạ các vị, Thiếu Thương phải đưa Cố Tích Triều về Lục Phiến Môn, ngày khác sẽ hướng các vị thỉnh tội. Án mạng tại Hoắc gia trang, Lục Phiến Môn nhất định sẽ điều tra tỉ mỉ, cấp người chết một cái công đạo.”