Chuyện lần trước ở Phong Mãn Lâu lập tức trở thành vấn đề xôn xao dư luận, việc Cố Tích Triều vẫn còn sống được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đương nhiên Lục Phiến Môn cũng đã nghe được tin tức này, và hiển nhiên cũng không giấu diếm được Thích Thiếu Thương. Khi bước vào Phong Mãn Lâu một lần nữa, Thích Thiếu Thương không khỏi cảm thấy một trận mê muội. Thời gian gần đây, trong một ngày hắn lại muốn đến nơi này nhiều lần hơn, vì cái gì lại không phát hiện? Liên Tình, Vãn Tình, liên hệ đơn giản như vậy tại sao hắn lại chưa từng nghĩ đến chứ? “Yêu, Thích bộ đầu, đã lâu không gặp, mời vào, mời vào.”
Tiểu nhị tất nhiên nhận ra vị khách quen này, nhìn thấy liền nhiệt tình mời gọi. “Thích bộ đầu, có chuyện gì sao?”
Gặp Thích Thiếu Thương không có phản ứng, tiểu nhị đề cao thanh âm hỏi lại. “Nga, ta tìm Cố Tích Triều.”
Câu hỏi của tiểu nhị rốt cuộc cũng đem Thích Thiếu Thương giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn kéo trở về. Thích Thiếu Thương thấy tiểu nhị kỳ quái nhìn mình, giống như một kẻ ngây dại, hiểu được chính mình thất thố, liền nói ra mục đích. “Nga. Ngài chờ một chút, tiểu nhân đi thông báo.”
Nhìn theo bóng dáng tiểu nhị, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hít một hơi, mình sao lại ngẩn ngơ a, dường như một khi đối diện sự việc có liên đến người kia bản thân lập tức sẽ không còn là chính mình. Từ trước đã thế, hiện tại vẫn như thế. Tiểu nhị thế nhưng rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát liền ra đến, “Thích bộ đầu, Cố tiên sinh cho mời, đi theo ta.”
Cổ Vận U Lan hương thơm thanh nhã, lại quanh quẩn không tiêu tan, trên đường đi vào nội đường, gần như tràn ngập loại hoa này, u cổ nhè nhẹ tung bay. Cao quý từ ngàn xưa, không dính nửa điểm tục trần, lại vô cùng kịch độc. Cố Tích Triều a Cố Tích Triều, hoa ngươi trồng cũng là như thế sao? “Cố tiên sinh, Thích bộ đầu đã đến.”
“Đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Cánh cửa rất đúng lúc, truyền đến thanh âm quen thuộc như thế. Vẫn bình thản như thế, vẫn như trước một câu bình thản ‘Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái’. Khi đó hận sao gặp gỡ quá muộn, ai lại biết thế sự khó lường, sự tình lúc ấy vẫn đang rõ ràng trước mắt, ai lại biết hiện tại đã là cảnh còn người mất. “Nếu đã đến đây, liền vào đi.”
Người ở bên trong khẽ gọi một câu, kéo về một Thích Thiếu Thương đang đắm chìm trong ký ức. Haiz, không khỏi lại thở dài thêm một hơi, Thích Thiếu Thương a Thích Thiếu Thương, hôm nay đây đã là lần thứ hai ngẩn ngơ a. Đẩy cửa vào, không phải thanh y mà Thích Thiếu Thương quen thuộc, người trước mắt là một thân trắng thuần. Thế nhưng cũng chỉ có y phục là khác biệt, cặp mày kiếm tuyệt đẹp kia vẫn không hề thay đổi. Mãi là một ánh mắt lãnh ngạo dành cho hắn. “Cố Tích Triều…”
Nhìn y, Thích Thiếu Thương không biết nói từ đâu, nói cái gì, chất vấn y vì cái gì phải rời khỏi Tích Tình tiểu cư? Chất vấn y vì cái gì giết nhiều người như vậy? Hay là hỏi y những năm gần đây đã xảy ra chuyện gì? “Nguyên lai các hạ là Thích Thiếu Thương, Thích đại thần bộ, lần trước đã đắc tội, may mắn ngươi không có việc gì, trong cái rủi cũng có cái may a.”
Ngữ khí bình thản không chút thay đổi, “Không biết hôm nay đến thăm, là có chuyện gì?”
“Cố Tích Triều, ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi ôm thi thể Vãn Tình rời khỏi linh đường, từng thề không bao giờ rời đi Tích Tình tiểu cư nửa bước, không giết người làm việc ác, hiện giờ vì sao lại lật lọng?”
Đối với chất vấn của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo cười to: “Thích đại bộ đầu, ngài đang muốn đùa cái gì vậy? Thê tử vẫn hảo hảo ở bên cạnh ta, ta và ngươi căn bản không quen biết, căn bản vô ân oán, vì sao nói lời nguyền rủa như thế a?”
“Cái gì căn bản vô ân oán? Liên Vân Trại đâu? Toái Vân Uyên đâu? Hủy Nặc Thành đâu?”
“Thích đại bộ đầu, ngài là đang nói tới cái gì? Ta không rõ?”
Ngữ điệu vẫn bình thản, không chút gợn sóng, nhưng Thích Thiếu Thương thì lại không thể ngồi yên, hắn một phen tiến lên bắt lấy áo Cố Tích Triều, hai tay bởi vì nắm chặt mà nổi gân xanh, hơi có chút trắng bệch, “Cố Tích Triều, ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi đã sửa đổi, tha cho ngươi một mạng, thế nhưng lần này ngươi vì cái gì lại muốn tạo ác nghiệt!”
“Thích đại bộ đầu, những việc ngài nói trước đây tại hạ đều không có ấn tượng, còn hiện tại ý ngài là muốn nói đến những vụ án giết người kinh động toàn kinh thành sao? Thế nhưng nếu ngài cho là Cố mỗ gây nên, dù sao cũng phải đưa ra chút chứng cứ chứ?”
“Cố Tích Triều, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ? Kỳ Đình Tửu Quán đâu? Thất Lược đâu?”
Không biết vì cái gì, lúc này Thích Thiếu Thương không còn muốn quan tâm ai đã gây ra mấy vụ án kia, lúc này hắn chỉ muốn biết người trước mắt có còn nhớ hay không những chuyện trước kia giữa hai người. “…”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng lui xuống tránh khỏi hai tay đang nắm chặt đầu vai y, đầu vai đã bị nắm đến có chút đau, có thể cảm thụ được đối phương rất kích động, bức bách, nhưng y vẫn là cười nhẹ, lắc lắc đầu, tiếc nuối lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi, ta nghĩ ngươi đã tìm nhầm người.”
Nụ cười mềm nhẹ như gió mát lướt qua mặt, Thích Thiếu Thương không tìm thấy được loại ánh mắt quen thuộc hắn vẫn thường thấy trước đây, là ánh mắt khi người này nhìn hắn, chỉ khi nhìn Thích Thiếu Thương hắn mới biểu lộ ra ánh mắt như vậy. “Ngươi không nhớ, không nhớ…”
Hai tay vô lực buông thả xuống bên người, “Không, sẽ không, làm sao có thể? Không, không!!!”
Kêu to một tiếng, Thích Thiếu Thương xoay người xông ra ngoài. (Ách, bánh bao, đừng quá kích động mà làm chuyện dại dột nha =.=) Chính là hắn xoay người quá nhanh, đi quá mau, mau đến không kịp nhìn thấy lúc y xoay người, trong mắt Cố Tích Triều phúc chốc lướt qua một tia băn khoăn mờ mịt, cũng không nghe được người kia thấp giọng vô thức thì thào, “Kỳ Đình một đêm, Tích Triều cả đời khó quên.”
Đêm lạnh như nước, ánh trăng tựa hoa liên, lặng yên không một tiếng động, một bóng đen nhảy vào bên trong Vương phủ.
Triệu Hàn đang ở thư phòng chuẩn bị cho buổi lâm triều ngày mai, Lý Đống chết thực sự đã khiến hắn rất đau đầu. Đại Tống hiện tại đã đến ngày diệt vong, nội bộ mục nát không chịu nổi mưa gió, bên ngoài lại có Đại Liêu, Đại Kim như hổ rình mồi, chỉ có mỗi một thủ quan duy nhất làm lá chắn cho Đại Tống, mất đi thủ quan Lý Đống giống như long mất đầu, căn bản không chịu nổi một kích.
Nghĩ đến đây, Triệu Hàn không khỏi cau mày, ngẩng đầu ngóng nhìn ngoài cửa sổ, một vầng trăng cô độc treo cao, giống như Tống triều hiện tại tứ cố vô thân [một thân một mình], tràn ngập nguy cơ, không khỏi thở dài thật sâu.
Lúc này, ngoài cửa một bóng đen sượt qua, “Ai?” Triệu Hàn lớn tiếng quát, ban đêm xông vào Tương Vương phủ quả thật lá gan cũng không nhỏ.
Không tiếng trả lời, chỉ có cửa thư phòng bị đẩy ra, giữa màn đêm một người lặng yên đứng thẳng, gió nhẹ thổi làm cho một thân áo trắng đong đưa, ánh trăng rơi lên áo bào tuyết trắng, hòa tan mà tiêu thất đi, tựa như bảo thạch khéo léo ngưng tụ ánh sáng trăng, tựa như không nguyện ý để người nhìn thấy, ở trên bề mặt áo bào trắng trượt qua sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh. Một đôi mắt trong suốt như đêm giống như bị bao phủ bởi một màn sương dày, làm cho người khác không thể nắm bắt ý nghĩ trong đó.
“Tại hạ Cố Tích Triều.” Không nhanh không chậm trả lời một câu, lại làm cho Tương Vương cảm thấy trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra ý tứ gì, nói, “Lúc trước nghe nói nhi nữ của Phó Tông Thư được gả cho một nam nhân bố y [dân thường], nhưng kinh tài tuyệt diễm, chỉ tiếc dù có năng lực bày mưu tính kế quyết thắng thiên lý, lại đi sai con đường, biến tất cả thành một màn tinh phong huyết vũ, cuối cùng gần như vạn kiếp bất phục, người này chắc hẳn chính là ngươi.”
Cố Tích Triều cũng không để ý, chỉ nói, “Hôm nay tới đây, Cố Tích Triều là muốn cùng Vương gia làm một cuộc giao dịch.” Trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt Cố Tích Triều không thể đoán được.
“Một kẻ bố y, việc xấu loang lổ, lại dám vọng tưởng cùng ta đàm điều kiện.” Cùng với một tiếng cười lạnh, người so với âm thanh còn nhanh hơn, một bàn tay đã như kiềm sắt bóp lấy cổ Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều thất kinh, vừa rồi động tác nhanh như chớp của Triệu Hàn thế nhưng chính mình không thể nắm bắt, người này võ công không chỉ cao hơn mình, thậm chí đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Mặc dù như thế, trong lời nói vẫn ngạo khí như cũ, “Cố Tích Triều hôm nay dám đến, tất nhiên tin tưởng Tương Vương là kẻ biết trọng dụng người, huống hồ Đại Tống hiện tại cũng không thể tìm ra được một người như tại hạ đây.” Không khí bị ngăn trở, hô hấp đã dần dần khó khăn, sắc mặt vốn đã trắng bệch lúc này càng thêm tái nhợt.
“Ha ha.” Triệu Hàn ngửa mặt lên trời cười to, “Khá lắm Cố Tích Triều, quả nhiên cuồng ngạo, dám bảo Đại Tống ta không người, bất quá bổn vương chính là thích tính cuồng ngạo này, tạm thời sẽ nghe thử một chút giao dịch của ngươi, để xem ngươi có cái gì thủ đoạn.” Dứt lời, liền buông lỏng tay.
Hô hấp bị cản trở bỗng nhiên được khai thông, không khí mạnh mẽ tiến vào khiến Cố Tích Triều một trận ho khan, mới vừa rồi hai gò má tái nhợt hiện tại đã nhiễm lên một tầng đỏ ửng, nhưng trong đôi mắt vẫn không giảm đi sự sắc bén.
“Cái gọi là quân vì hộ quốc mà trị tận gốc, bảo vệ giang sơn, thủ quan tướng sĩ là quan trọng nhất. Thế nhưng, hiện nay quốc khố trống rỗng, các tướng sĩ trên cơ bản đều không có ai cam nguyện ra sức bảo vệ quốc gia. Cho nên việc trước mắt chính là bổ sung quốc khố, Cố mỗ hiện tại đang kiểm soát vài mạch máu kinh tế ở kinh thành, đó là trước tiên. Tiếp theo, uy hiếp lớn nhất của Đại Tống lúc này chính là Liêu quốc, tuy trước đây có giao tình nhưng vẫn là nguy cơ tứ phía. Chính là thế nhân vẫn chưa nhìn ra rằng kỳ thực hoàn cảnh của Đại Liêu cùng Đại Tống có chút tương tự, chỉ cần Kim quốc quật khởi lập tức sẽ đem Liêu quốc tức tốc rơi vào trong lò lửa. Đại Tống nếu như có thể cùng Kim quốc hợp tác, tuy là không đạt được gì, Liêu quốc cũng tự nhiên rơi vào thế giáp công.”
“Cố Tích Triều a Cố Tích Triều. Thế nhân nói ngươi đã buông tha con đường làm quan, chuyên tâm kinh doanh, vốn luôn khiến người ta cảm thấy kỳ quái, long làm sau chịu ở lâu nơi nước cạn. Thật không ngờ nguyên lai mỗi một bước của ngươi sớm đều đã có dự mưu. Mưu trước động sau, thật cẩn thận. Nếu lúc trước Phó Tông Thư nguyện ý trọng dụng ngươi, chỉ sợ sớm đã được khoác hoàng bào. Bổn vương ngày mai liền tấu lên Hoàng Thượng, chỉ thị ngươi trở thành thủ quan Đại tướng quân.”
“Đa tạ Tương Vương, như vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Triệu Hàn nhìn theo bóng dáng Cố Tích Triều, “Cố Tích Triều a Cố Tích Triều, cho dù là một con độc long, vẫn có thể xem là nhân tài, dùng sẽ làm cho quốc gia lớn mạnh, không dùng chính là tổn thất lớn của quốc gia, mà nếu mặc kệ lại sẽ trở thành tai ương cho Đại Tống. Kể từ ngày hôm nay, ngươi liền hảo hảo cho ta sở dụng, vì nước tận lực đi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chuyện lần trước ở Phong Mãn Lâu lập tức trở thành vấn đề xôn xao dư luận, việc Cố Tích Triều vẫn còn sống được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đương nhiên Lục Phiến Môn cũng đã nghe được tin tức này, và hiển nhiên cũng không giấu diếm được Thích Thiếu Thương. Khi bước vào Phong Mãn Lâu một lần nữa, Thích Thiếu Thương không khỏi cảm thấy một trận mê muội. Thời gian gần đây, trong một ngày hắn lại muốn đến nơi này nhiều lần hơn, vì cái gì lại không phát hiện? Liên Tình, Vãn Tình, liên hệ đơn giản như vậy tại sao hắn lại chưa từng nghĩ đến chứ? “Yêu, Thích bộ đầu, đã lâu không gặp, mời vào, mời vào.”
Tiểu nhị tất nhiên nhận ra vị khách quen này, nhìn thấy liền nhiệt tình mời gọi. “Thích bộ đầu, có chuyện gì sao?”
Gặp Thích Thiếu Thương không có phản ứng, tiểu nhị đề cao thanh âm hỏi lại. “Nga, ta tìm Cố Tích Triều.”
Câu hỏi của tiểu nhị rốt cuộc cũng đem Thích Thiếu Thương giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn kéo trở về. Thích Thiếu Thương thấy tiểu nhị kỳ quái nhìn mình, giống như một kẻ ngây dại, hiểu được chính mình thất thố, liền nói ra mục đích. “Nga. Ngài chờ một chút, tiểu nhân đi thông báo.”
Nhìn theo bóng dáng tiểu nhị, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hít một hơi, mình sao lại ngẩn ngơ a, dường như một khi đối diện sự việc có liên đến người kia bản thân lập tức sẽ không còn là chính mình. Từ trước đã thế, hiện tại vẫn như thế. Tiểu nhị thế nhưng rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát liền ra đến, “Thích bộ đầu, Cố tiên sinh cho mời, đi theo ta.”
Cổ Vận U Lan hương thơm thanh nhã, lại quanh quẩn không tiêu tan, trên đường đi vào nội đường, gần như tràn ngập loại hoa này, u cổ nhè nhẹ tung bay. Cao quý từ ngàn xưa, không dính nửa điểm tục trần, lại vô cùng kịch độc. Cố Tích Triều a Cố Tích Triều, hoa ngươi trồng cũng là như thế sao? “Cố tiên sinh, Thích bộ đầu đã đến.”
“Đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Cánh cửa rất đúng lúc, truyền đến thanh âm quen thuộc như thế. Vẫn bình thản như thế, vẫn như trước một câu bình thản ‘Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái’. Khi đó hận sao gặp gỡ quá muộn, ai lại biết thế sự khó lường, sự tình lúc ấy vẫn đang rõ ràng trước mắt, ai lại biết hiện tại đã là cảnh còn người mất. “Nếu đã đến đây, liền vào đi.”
Người ở bên trong khẽ gọi một câu, kéo về một Thích Thiếu Thương đang đắm chìm trong ký ức. Haiz, không khỏi lại thở dài thêm một hơi, Thích Thiếu Thương a Thích Thiếu Thương, hôm nay đây đã là lần thứ hai ngẩn ngơ a. Đẩy cửa vào, không phải thanh y mà Thích Thiếu Thương quen thuộc, người trước mắt là một thân trắng thuần. Thế nhưng cũng chỉ có y phục là khác biệt, cặp mày kiếm tuyệt đẹp kia vẫn không hề thay đổi. Mãi là một ánh mắt lãnh ngạo dành cho hắn. “Cố Tích Triều…”
Nhìn y, Thích Thiếu Thương không biết nói từ đâu, nói cái gì, chất vấn y vì cái gì phải rời khỏi Tích Tình tiểu cư? Chất vấn y vì cái gì giết nhiều người như vậy? Hay là hỏi y những năm gần đây đã xảy ra chuyện gì? “Nguyên lai các hạ là Thích Thiếu Thương, Thích đại thần bộ, lần trước đã đắc tội, may mắn ngươi không có việc gì, trong cái rủi cũng có cái may a.”
Ngữ khí bình thản không chút thay đổi, “Không biết hôm nay đến thăm, là có chuyện gì?”
“Cố Tích Triều, ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi ôm thi thể Vãn Tình rời khỏi linh đường, từng thề không bao giờ rời đi Tích Tình tiểu cư nửa bước, không giết người làm việc ác, hiện giờ vì sao lại lật lọng?”
Đối với chất vấn của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo cười to: “Thích đại bộ đầu, ngài đang muốn đùa cái gì vậy? Thê tử vẫn hảo hảo ở bên cạnh ta, ta và ngươi căn bản không quen biết, căn bản vô ân oán, vì sao nói lời nguyền rủa như thế a?”
“Cái gì căn bản vô ân oán? Liên Vân Trại đâu? Toái Vân Uyên đâu? Hủy Nặc Thành đâu?”
“Thích đại bộ đầu, ngài là đang nói tới cái gì? Ta không rõ?”
Ngữ điệu vẫn bình thản, không chút gợn sóng, nhưng Thích Thiếu Thương thì lại không thể ngồi yên, hắn một phen tiến lên bắt lấy áo Cố Tích Triều, hai tay bởi vì nắm chặt mà nổi gân xanh, hơi có chút trắng bệch, “Cố Tích Triều, ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi đã sửa đổi, tha cho ngươi một mạng, thế nhưng lần này ngươi vì cái gì lại muốn tạo ác nghiệt!”
“Thích đại bộ đầu, những việc ngài nói trước đây tại hạ đều không có ấn tượng, còn hiện tại ý ngài là muốn nói đến những vụ án giết người kinh động toàn kinh thành sao? Thế nhưng nếu ngài cho là Cố mỗ gây nên, dù sao cũng phải đưa ra chút chứng cứ chứ?”
“Cố Tích Triều, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ? Kỳ Đình Tửu Quán đâu? Thất Lược đâu?”
Không biết vì cái gì, lúc này Thích Thiếu Thương không còn muốn quan tâm ai đã gây ra mấy vụ án kia, lúc này hắn chỉ muốn biết người trước mắt có còn nhớ hay không những chuyện trước kia giữa hai người. “…”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng lui xuống tránh khỏi hai tay đang nắm chặt đầu vai y, đầu vai đã bị nắm đến có chút đau, có thể cảm thụ được đối phương rất kích động, bức bách, nhưng y vẫn là cười nhẹ, lắc lắc đầu, tiếc nuối lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi, ta nghĩ ngươi đã tìm nhầm người.”
Nụ cười mềm nhẹ như gió mát lướt qua mặt, Thích Thiếu Thương không tìm thấy được loại ánh mắt quen thuộc hắn vẫn thường thấy trước đây, là ánh mắt khi người này nhìn hắn, chỉ khi nhìn Thích Thiếu Thương hắn mới biểu lộ ra ánh mắt như vậy. “Ngươi không nhớ, không nhớ…”
Hai tay vô lực buông thả xuống bên người, “Không, sẽ không, làm sao có thể? Không, không!!!”
Kêu to một tiếng, Thích Thiếu Thương xoay người xông ra ngoài. (Ách, bánh bao, đừng quá kích động mà làm chuyện dại dột nha =.=) Chính là hắn xoay người quá nhanh, đi quá mau, mau đến không kịp nhìn thấy lúc y xoay người, trong mắt Cố Tích Triều phúc chốc lướt qua một tia băn khoăn mờ mịt, cũng không nghe được người kia thấp giọng vô thức thì thào, “Kỳ Đình một đêm, Tích Triều cả đời khó quên.”