Nhìn bóng dáng Thích Thiếu Thương rời đi, Cố Tích Triều hơi có chút phát ngốc, nên không biết có người đã đến đứng thật lâu bên cạnh, đại khái là lúc Thích Thiếu Thương rời đi thì người cũng liền đứng ở đó.
Đó là một thân ảnh nhỏ xinh, môi tựa như mây, dung mạo tựa thiên tiên. Có dung nhan như vậy chỉ có thể là một người – Phó Vãn Tình, nhưng là, tầm mắt lạnh băng thủy chung nhìn chăm chú Cố Tích Triều, giống như hàn băng ngàn năm khiến người ta không rét mà run, chỉ có kiểu dáng đôi mắt cùng người kia là giống nhau.
Như cảm giác được ánh nhìn chăm chú ở sau lưng, Cố Tích Triều mạnh quay đầu lại, đương nhiên y nhìn thấy chính là nữ tử ôn nhu động lòng người, lúm đồng tiền tựa như tranh, Phó Vãn Tình, tầm mắt lạnh băng kia đã sớm theo cái xoay người của y mà ẩn đi không còn một mảnh, giống như chưa bao giờ hiện hữu.
“Vãn Tình, có chuyện gì sao?” Thanh âm luôn ôn nhu, như gió xuân lướt qua mặt, có được người ôn thu quan tâm như vậy, là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
“Nga, không có gì, muội chỉ là nghe bên ngoài có thanh âm, ra xem một chút thôi.”
“Đúng vậy, là Thích Thiếu Thương đến đây.”
“Hắn đến đây, có chuyện gì không? Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì?”
“Nàng không cần lo lắng, Vãn Tình, không có việc gì.”
“Tướng công, chàng còn nhớ đã đáp ứng muội cái gì không?”
“Ta đương nhiên nhớ rõ, nàng yên tâm ta nhất định bắt Thích Thiếu Thương nợ máu phải trả bằng máu.” Hôn nhẹ ôm lấy người trong lòng, bàn tay không hiểu sao lại có chút run rẩy, ánh mắt trong phút chốc xẹt qua một tia do dự.
——————-
Ban đêm, Tích Tình tiểu cư.
“Tích Triều, đến uống trà muội vừa thử pha đi, nghe lão chưởng quầy nói dùng nước suối lạnh trong núi pha trà hương vị sẽ tốt hơn rất nhiều, chàng thử xem.” Vẫn như ngày thường dịu dàng động lòng người, bàn tay bạch ngọc châm xuống một tách trà đưa cho Cố Tích Triều.
“Mùi hương hảo đặc biệt a, giống như đã từng ngửi qua…”
“Đừng suy nghĩ nhiều, chàng mau thử đi.” Một tia âm lãnh dưới đáy mắt hiện lên, bất quá chỉ là một cái lướt qua.
——————–
Ánh trăng không rõ, chiếu rọi lên thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt như bạch ngọc lộ vẻ lạnh lùng, càng làm cho một thân trắng thuần thêm lạnh hơn. Tường đồng vách sắt, nghiêm ngặt đến cả ruồi bọ cũng không thể bay vào, nhưng một câu này cũng không đủ để hình dung cấm vệ của Tương Vương phủ, bất quá, dù có canh phòng sâm nghiêm, một đạo bạch sắc vẫn có thể đi vào, tựa như chỗ không người. Y có thể làm như thế, bởi vì y là Cố Tích Triều, cũng bởi vì trên tay y có kim bài do Tương Vương ban cho.
Triệu Hàn lúc này đang ở thư phòng chuyên tâm xem công văn, hoàng đế ngu ngốc hắn có thể bất kính, nhưng con dân thiên hạ Đại Tống hắn lại không thể không yêu, vương triều Triệu gia hắn cũng không thể không tuân thủ, đây là trách nhiệm của hắn, cũng là nghĩa vụ của hắn.
Bên trong yên tĩnh, cửa thư phòng đột ngột bị đẩy ra, trong màn đêm Cố Tích Triều một thân trắng thuần, vẫn là mộc trâm búi tóc như trước, gió đêm nhẹ thổi, y phục tuyết trắng cùng theo đó mà lay động, tình cảnh này so với lần đầu tiên Cố Tích Triều xông vào Vương phủ rất giống nhau, thế nhưng lúc này trong đôi mắt sáng kia lại là sự thất thần cùng ảm đạm, cả người tỏ ra âm lãnh sát khí thay thế cho sự sắc bén vốn có.
Bất quá, Tương Vương vẫn chưa phát hiện điểm bất đồng này, đứng dậy nghênh tiếp Cố Tích Triều.
“Cố Tích Triều, bổn vương ban cho ngươi kim bài là để giúp ngươi dễ dàng làm việc, thi triển tài năng của ngươi, không phải để ngươi nửa đêm tìm đến bổn vương, trước một lần ngươi tới là muốn bổn vương trọng dụng ngươi, như vậy lần này ngươi tới là vì cái gì đây?”
“Đến. giết. ngươi!” Từng chữ âm lãnh tụa như một khối hàn băng ngàn năm đột ngột rơi trên mặt đất.
“Cái gì?” Triệu Hàn phát hiện có biến thì đã không kịp động.
Một phiến mây đen che khuất ánh trăng, một tia gió nhẹ thổi tắt đèn dầu, tối đen một mảnh, duy nhất chỉ có đạo thanh ảnh nhanh chóng lướt qua, mau đến mức khiến người ta không kịp nắm bắt.
Giữa hoàng hôn, một mạt thuần trắng yên lặng mà đi ra, thế nhưng áo trắng lúc này đã thắm đẫm máu đỏ, tựa như la sát. Mây trôi sương tán, ánh trăng tái hiện, trong phòng chỉ còn lại thi thể Triệu Hàn chết không nhắm mắt.
“A!!!!” Tiếng kêu hoảng sợ vang vọng kinh thành, chính là lần này tất cả mọi người trong Vương phủ đều nhìn thấy được hung thủ — Cố Tích Triều.
———————-
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu cửa sổ lan truyền vào bên trong, chiếu rọi lên nền một bức tranh loang lổ, trong phòng mùi hương ngưng tụ, giống như muốn cùng ánh trăng giằng co cùng nhau, kéo không ra, thổi không tan, đó là hương thơm của Cổ Vận U Lan, hương thơm độc nhất vô nhị từ thuở xa xưa. Một thân ảnh nhỏ xinh lẳng lặng ngồi trước bàn, cũng giống như đang giằng co với mùi hương kia. Dưới ánh trăng, là da thịt trắng bệch gần như trong suốt, hai tròng mắt như nước sớm đã tràn ngập u sầu, tựa như ánh trăng. Cho dù là lão quản gia, hay Cố Tích Triều luôn cùng nàng sớm chiều một chỗ cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt nàng như vậy, không phải vẻ âm lãnh khiến người ta không rát mà run, cũng không phải vẻ vui tươi thoải mái, toàn thân nàng bao phủ bởi sự đau thương, là một loại bi thương xâm nhập tận cốt tủy.
Trước bàn một chén Liên Tình, mùi rượu nồng đặc, đúng vậy, Liên Tình, cái tên này kỳ thực chính là do nàng đặt ra, bởi vì ‘Tình’ là tên người thân nhân duy nhất trên đời của nàng, tỷ tỷ duy nhất của nàng — Phó Vãn Tình.
“Tỷ tỷ, tỷ vì sao phải rời bỏ ta?”
“Tỷ tỷ, tỷ biết không? Qua đêm nay, kế hoạch của ta sẽ thành công, không ai có thể thoát được sự khống chết của Cổ Vận U Lan, đêm nay Tương Vương phải chết là chuyện không thể nghi ngờ, mà Cố Tích Triều cũng sẽ vì giết vương, tội không thể tha, y lập tức sẽ đến cùng tỷ, như vậy tỷ sẽ không còn cô đơn nữa. Thích Thiếu Thương, hắn một tay hủy đi hạnh phúc của tỷ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều bắt nguồn từ hắn, hắn nhất định chạy trời không khỏi nắng. Như vậy, ta đã có thể giúp tỷ và phụ thân báo thù, tỷ tỷ có vui không?”
“Nhưng mà, tỷ tỷ, vì cái gì ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Vì cái gì ta lại luyến tiếc Cố Tích Triều kia, vì cái gì ta chung quy vẫn không thể làm đúng theo kế hoạch đã định sẵn? Vì cái gì?” Hàng thanh lệ rốt cục vỡ đê mà trào ra, dưới ánh trăng, vô cùng trong suốt.
Chuyện lần trước ở Phong Mãn Lâu lập tức trở thành vấn đề xôn xao dư luận, việc Cố Tích Triều vẫn còn sống được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đương nhiên Lục Phiến Môn cũng đã nghe được tin tức này, và hiển nhiên cũng không giấu diếm được Thích Thiếu Thương. Khi bước vào Phong Mãn Lâu một lần nữa, Thích Thiếu Thương không khỏi cảm thấy một trận mê muội. Thời gian gần đây, trong một ngày hắn lại muốn đến nơi này nhiều lần hơn, vì cái gì lại không phát hiện? Liên Tình, Vãn Tình, liên hệ đơn giản như vậy tại sao hắn lại chưa từng nghĩ đến chứ? “Yêu, Thích bộ đầu, đã lâu không gặp, mời vào, mời vào.”
Tiểu nhị tất nhiên nhận ra vị khách quen này, nhìn thấy liền nhiệt tình mời gọi. “Thích bộ đầu, có chuyện gì sao?”
Gặp Thích Thiếu Thương không có phản ứng, tiểu nhị đề cao thanh âm hỏi lại. “Nga, ta tìm Cố Tích Triều.”
Câu hỏi của tiểu nhị rốt cuộc cũng đem Thích Thiếu Thương giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn kéo trở về. Thích Thiếu Thương thấy tiểu nhị kỳ quái nhìn mình, giống như một kẻ ngây dại, hiểu được chính mình thất thố, liền nói ra mục đích. “Nga. Ngài chờ một chút, tiểu nhân đi thông báo.”
Nhìn theo bóng dáng tiểu nhị, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hít một hơi, mình sao lại ngẩn ngơ a, dường như một khi đối diện sự việc có liên đến người kia bản thân lập tức sẽ không còn là chính mình. Từ trước đã thế, hiện tại vẫn như thế. Tiểu nhị thế nhưng rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát liền ra đến, “Thích bộ đầu, Cố tiên sinh cho mời, đi theo ta.”
Cổ Vận U Lan hương thơm thanh nhã, lại quanh quẩn không tiêu tan, trên đường đi vào nội đường, gần như tràn ngập loại hoa này, u cổ nhè nhẹ tung bay. Cao quý từ ngàn xưa, không dính nửa điểm tục trần, lại vô cùng kịch độc. Cố Tích Triều a Cố Tích Triều, hoa ngươi trồng cũng là như thế sao? “Cố tiên sinh, Thích bộ đầu đã đến.”
“Đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Cánh cửa rất đúng lúc, truyền đến thanh âm quen thuộc như thế. Vẫn bình thản như thế, vẫn như trước một câu bình thản ‘Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái’. Khi đó hận sao gặp gỡ quá muộn, ai lại biết thế sự khó lường, sự tình lúc ấy vẫn đang rõ ràng trước mắt, ai lại biết hiện tại đã là cảnh còn người mất. “Nếu đã đến đây, liền vào đi.”
Người ở bên trong khẽ gọi một câu, kéo về một Thích Thiếu Thương đang đắm chìm trong ký ức. Haiz, không khỏi lại thở dài thêm một hơi, Thích Thiếu Thương a Thích Thiếu Thương, hôm nay đây đã là lần thứ hai ngẩn ngơ a. Đẩy cửa vào, không phải thanh y mà Thích Thiếu Thương quen thuộc, người trước mắt là một thân trắng thuần. Thế nhưng cũng chỉ có y phục là khác biệt, cặp mày kiếm tuyệt đẹp kia vẫn không hề thay đổi. Mãi là một ánh mắt lãnh ngạo dành cho hắn. “Cố Tích Triều…”
Nhìn y, Thích Thiếu Thương không biết nói từ đâu, nói cái gì, chất vấn y vì cái gì phải rời khỏi Tích Tình tiểu cư? Chất vấn y vì cái gì giết nhiều người như vậy? Hay là hỏi y những năm gần đây đã xảy ra chuyện gì? “Nguyên lai các hạ là Thích Thiếu Thương, Thích đại thần bộ, lần trước đã đắc tội, may mắn ngươi không có việc gì, trong cái rủi cũng có cái may a.”
Ngữ khí bình thản không chút thay đổi, “Không biết hôm nay đến thăm, là có chuyện gì?”
“Cố Tích Triều, ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi ôm thi thể Vãn Tình rời khỏi linh đường, từng thề không bao giờ rời đi Tích Tình tiểu cư nửa bước, không giết người làm việc ác, hiện giờ vì sao lại lật lọng?”
Đối với chất vấn của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo cười to: “Thích đại bộ đầu, ngài đang muốn đùa cái gì vậy? Thê tử vẫn hảo hảo ở bên cạnh ta, ta và ngươi căn bản không quen biết, căn bản vô ân oán, vì sao nói lời nguyền rủa như thế a?”
“Cái gì căn bản vô ân oán? Liên Vân Trại đâu? Toái Vân Uyên đâu? Hủy Nặc Thành đâu?”
“Thích đại bộ đầu, ngài là đang nói tới cái gì? Ta không rõ?”
Ngữ điệu vẫn bình thản, không chút gợn sóng, nhưng Thích Thiếu Thương thì lại không thể ngồi yên, hắn một phen tiến lên bắt lấy áo Cố Tích Triều, hai tay bởi vì nắm chặt mà nổi gân xanh, hơi có chút trắng bệch, “Cố Tích Triều, ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi đã sửa đổi, tha cho ngươi một mạng, thế nhưng lần này ngươi vì cái gì lại muốn tạo ác nghiệt!”
“Thích đại bộ đầu, những việc ngài nói trước đây tại hạ đều không có ấn tượng, còn hiện tại ý ngài là muốn nói đến những vụ án giết người kinh động toàn kinh thành sao? Thế nhưng nếu ngài cho là Cố mỗ gây nên, dù sao cũng phải đưa ra chút chứng cứ chứ?”
“Cố Tích Triều, ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ? Kỳ Đình Tửu Quán đâu? Thất Lược đâu?”
Không biết vì cái gì, lúc này Thích Thiếu Thương không còn muốn quan tâm ai đã gây ra mấy vụ án kia, lúc này hắn chỉ muốn biết người trước mắt có còn nhớ hay không những chuyện trước kia giữa hai người. “…”
Cố Tích Triều nhẹ nhàng lui xuống tránh khỏi hai tay đang nắm chặt đầu vai y, đầu vai đã bị nắm đến có chút đau, có thể cảm thụ được đối phương rất kích động, bức bách, nhưng y vẫn là cười nhẹ, lắc lắc đầu, tiếc nuối lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi, ta nghĩ ngươi đã tìm nhầm người.”
Nụ cười mềm nhẹ như gió mát lướt qua mặt, Thích Thiếu Thương không tìm thấy được loại ánh mắt quen thuộc hắn vẫn thường thấy trước đây, là ánh mắt khi người này nhìn hắn, chỉ khi nhìn Thích Thiếu Thương hắn mới biểu lộ ra ánh mắt như vậy. “Ngươi không nhớ, không nhớ…”
Hai tay vô lực buông thả xuống bên người, “Không, sẽ không, làm sao có thể? Không, không!!!”
Kêu to một tiếng, Thích Thiếu Thương xoay người xông ra ngoài. (Ách, bánh bao, đừng quá kích động mà làm chuyện dại dột nha =.=) Chính là hắn xoay người quá nhanh, đi quá mau, mau đến không kịp nhìn thấy lúc y xoay người, trong mắt Cố Tích Triều phúc chốc lướt qua một tia băn khoăn mờ mịt, cũng không nghe được người kia thấp giọng vô thức thì thào, “Kỳ Đình một đêm, Tích Triều cả đời khó quên.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn bóng dáng Thích Thiếu Thương rời đi, Cố Tích Triều hơi có chút phát ngốc, nên không biết có người đã đến đứng thật lâu bên cạnh, đại khái là lúc Thích Thiếu Thương rời đi thì người cũng liền đứng ở đó.
Đó là một thân ảnh nhỏ xinh, môi tựa như mây, dung mạo tựa thiên tiên. Có dung nhan như vậy chỉ có thể là một người – Phó Vãn Tình, nhưng là, tầm mắt lạnh băng thủy chung nhìn chăm chú Cố Tích Triều, giống như hàn băng ngàn năm khiến người ta không rét mà run, chỉ có kiểu dáng đôi mắt cùng người kia là giống nhau.
Như cảm giác được ánh nhìn chăm chú ở sau lưng, Cố Tích Triều mạnh quay đầu lại, đương nhiên y nhìn thấy chính là nữ tử ôn nhu động lòng người, lúm đồng tiền tựa như tranh, Phó Vãn Tình, tầm mắt lạnh băng kia đã sớm theo cái xoay người của y mà ẩn đi không còn một mảnh, giống như chưa bao giờ hiện hữu.
“Vãn Tình, có chuyện gì sao?” Thanh âm luôn ôn nhu, như gió xuân lướt qua mặt, có được người ôn thu quan tâm như vậy, là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
“Nga, không có gì, muội chỉ là nghe bên ngoài có thanh âm, ra xem một chút thôi.”
“Đúng vậy, là Thích Thiếu Thương đến đây.”
“Hắn đến đây, có chuyện gì không? Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì?”
“Nàng không cần lo lắng, Vãn Tình, không có việc gì.”
“Tướng công, chàng còn nhớ đã đáp ứng muội cái gì không?”
“Ta đương nhiên nhớ rõ, nàng yên tâm ta nhất định bắt Thích Thiếu Thương nợ máu phải trả bằng máu.” Hôn nhẹ ôm lấy người trong lòng, bàn tay không hiểu sao lại có chút run rẩy, ánh mắt trong phút chốc xẹt qua một tia do dự.
——————-
Ban đêm, Tích Tình tiểu cư.
“Tích Triều, đến uống trà muội vừa thử pha đi, nghe lão chưởng quầy nói dùng nước suối lạnh trong núi pha trà hương vị sẽ tốt hơn rất nhiều, chàng thử xem.” Vẫn như ngày thường dịu dàng động lòng người, bàn tay bạch ngọc châm xuống một tách trà đưa cho Cố Tích Triều.
“Mùi hương hảo đặc biệt a, giống như đã từng ngửi qua…”
“Đừng suy nghĩ nhiều, chàng mau thử đi.” Một tia âm lãnh dưới đáy mắt hiện lên, bất quá chỉ là một cái lướt qua.
——————–
Ánh trăng không rõ, chiếu rọi lên thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt như bạch ngọc lộ vẻ lạnh lùng, càng làm cho một thân trắng thuần thêm lạnh hơn. Tường đồng vách sắt, nghiêm ngặt đến cả ruồi bọ cũng không thể bay vào, nhưng một câu này cũng không đủ để hình dung cấm vệ của Tương Vương phủ, bất quá, dù có canh phòng sâm nghiêm, một đạo bạch sắc vẫn có thể đi vào, tựa như chỗ không người. Y có thể làm như thế, bởi vì y là Cố Tích Triều, cũng bởi vì trên tay y có kim bài do Tương Vương ban cho.
Triệu Hàn lúc này đang ở thư phòng chuyên tâm xem công văn, hoàng đế ngu ngốc hắn có thể bất kính, nhưng con dân thiên hạ Đại Tống hắn lại không thể không yêu, vương triều Triệu gia hắn cũng không thể không tuân thủ, đây là trách nhiệm của hắn, cũng là nghĩa vụ của hắn.
Bên trong yên tĩnh, cửa thư phòng đột ngột bị đẩy ra, trong màn đêm Cố Tích Triều một thân trắng thuần, vẫn là mộc trâm búi tóc như trước, gió đêm nhẹ thổi, y phục tuyết trắng cùng theo đó mà lay động, tình cảnh này so với lần đầu tiên Cố Tích Triều xông vào Vương phủ rất giống nhau, thế nhưng lúc này trong đôi mắt sáng kia lại là sự thất thần cùng ảm đạm, cả người tỏ ra âm lãnh sát khí thay thế cho sự sắc bén vốn có.
Bất quá, Tương Vương vẫn chưa phát hiện điểm bất đồng này, đứng dậy nghênh tiếp Cố Tích Triều.
“Cố Tích Triều, bổn vương ban cho ngươi kim bài là để giúp ngươi dễ dàng làm việc, thi triển tài năng của ngươi, không phải để ngươi nửa đêm tìm đến bổn vương, trước một lần ngươi tới là muốn bổn vương trọng dụng ngươi, như vậy lần này ngươi tới là vì cái gì đây?”
“Đến. giết. ngươi!” Từng chữ âm lãnh tụa như một khối hàn băng ngàn năm đột ngột rơi trên mặt đất.
“Cái gì?” Triệu Hàn phát hiện có biến thì đã không kịp động.
Một phiến mây đen che khuất ánh trăng, một tia gió nhẹ thổi tắt đèn dầu, tối đen một mảnh, duy nhất chỉ có đạo thanh ảnh nhanh chóng lướt qua, mau đến mức khiến người ta không kịp nắm bắt.
Giữa hoàng hôn, một mạt thuần trắng yên lặng mà đi ra, thế nhưng áo trắng lúc này đã thắm đẫm máu đỏ, tựa như la sát. Mây trôi sương tán, ánh trăng tái hiện, trong phòng chỉ còn lại thi thể Triệu Hàn chết không nhắm mắt.
“A!!!!” Tiếng kêu hoảng sợ vang vọng kinh thành, chính là lần này tất cả mọi người trong Vương phủ đều nhìn thấy được hung thủ — Cố Tích Triều.
———————-
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu cửa sổ lan truyền vào bên trong, chiếu rọi lên nền một bức tranh loang lổ, trong phòng mùi hương ngưng tụ, giống như muốn cùng ánh trăng giằng co cùng nhau, kéo không ra, thổi không tan, đó là hương thơm của Cổ Vận U Lan, hương thơm độc nhất vô nhị từ thuở xa xưa. Một thân ảnh nhỏ xinh lẳng lặng ngồi trước bàn, cũng giống như đang giằng co với mùi hương kia. Dưới ánh trăng, là da thịt trắng bệch gần như trong suốt, hai tròng mắt như nước sớm đã tràn ngập u sầu, tựa như ánh trăng. Cho dù là lão quản gia, hay Cố Tích Triều luôn cùng nàng sớm chiều một chỗ cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt nàng như vậy, không phải vẻ âm lãnh khiến người ta không rát mà run, cũng không phải vẻ vui tươi thoải mái, toàn thân nàng bao phủ bởi sự đau thương, là một loại bi thương xâm nhập tận cốt tủy.
Trước bàn một chén Liên Tình, mùi rượu nồng đặc, đúng vậy, Liên Tình, cái tên này kỳ thực chính là do nàng đặt ra, bởi vì ‘Tình’ là tên người thân nhân duy nhất trên đời của nàng, tỷ tỷ duy nhất của nàng — Phó Vãn Tình.
“Tỷ tỷ, tỷ vì sao phải rời bỏ ta?”
“Tỷ tỷ, tỷ biết không? Qua đêm nay, kế hoạch của ta sẽ thành công, không ai có thể thoát được sự khống chết của Cổ Vận U Lan, đêm nay Tương Vương phải chết là chuyện không thể nghi ngờ, mà Cố Tích Triều cũng sẽ vì giết vương, tội không thể tha, y lập tức sẽ đến cùng tỷ, như vậy tỷ sẽ không còn cô đơn nữa. Thích Thiếu Thương, hắn một tay hủy đi hạnh phúc của tỷ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều bắt nguồn từ hắn, hắn nhất định chạy trời không khỏi nắng. Như vậy, ta đã có thể giúp tỷ và phụ thân báo thù, tỷ tỷ có vui không?”
“Nhưng mà, tỷ tỷ, vì cái gì ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Vì cái gì ta lại luyến tiếc Cố Tích Triều kia, vì cái gì ta chung quy vẫn không thể làm đúng theo kế hoạch đã định sẵn? Vì cái gì?” Hàng thanh lệ rốt cục vỡ đê mà trào ra, dưới ánh trăng, vô cùng trong suốt.