“Ngươi rốt cục cũng tỉnh a, ngươi biết không, ngươi đã ngủ suốt ba ngày trời, nếu không phải chúng ta đúng lúc đuổi tới nơi, nếu không phải sư phụ hao phí công lực cứu ngươi, ngươi hiện tại a, đã sớm ở nơi của Diêm Vương báo danh rồi.” Từ lúc tỉnh dậy, Truy Mệnh liền nói liên miên cằn nhằn không dứt, Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng ầm ĩ, thế nhưng hiện tại hắn có thể nghe được Truy Mệnh dài dòng như vậy, chứng tỏ hắn vẫn sống vẫn còn cảm giác tốt.
“Đúng rồi, sư phụ nói ngươi tỉnh lại thì vận khí xem xem có cái gì không ổn không, ngươi mau thử đi.” Theo lời thúc giục của Truy Mệnh, Thích Thiếu Thương thoáng vận khí, phát hiện cũng không có cái gì trở ngại liền biết mình đã khôi phục bình thường, hồi đáp, “Không có gì đáng ngại, đa tạ Thần Hầu.”
“Đương nhiên phải tạ ơn sư phụ, nhưng mà ngươi cũng phải cảm tạ ta, chính là ta mấy ngày qua ngày đêm chiếu cố ngươi a!” Mấy ngày nay Thiết Thủ bận bịu chiếu cố Cố Tích Triều, nói là vì giữ lời hứa với Vãn Tình, đem Thích Thiếu Thương hoàn toàn giao cho hắn. Làm hại hắn liên tiếp ba ngày phải đối diện với một người hôn mê bất tỉnh, hiện tại gần như sắp bị nghẹn chết rồi, thật vất vả rốt cục Thích Thiếu Thương cũng tỉnh lại, hắn lần này nhất định phải đem tất cả điều muốn nói trong ba ngày qua toàn bộ phóng ra, “Bất quá, ta nói cho dù có huyết hải thâm thù, ngươi bắt người kiểu như vậy bộ không còn muốn sống nữa sao? Nga, không đúng, nghe sư phụ nói, ngươi là vì bảo vệ tâm mạch của y mới hao hết chân khí như vậy, ha, Thích đại thần bộ ngươi bắt người cũng thật sự là… chuyên nghiệp đi! Còn có, ngươi nắm y chặt như vậy, chúng ta chia như thế nào cũng không thể chia ra, là đem hai người các ngươi cùng nhau trở về a.” [người ta giữ vợ mà Truy Mệnh ca =)))]
Người nói vô tình, người nghe có tâm, Truy Mệnh một phen nói liền khiến Thích Thiếu Thương mặt đỏ tai hồng, thầm nghĩ muốn tìm một cái hố mà chui vào cho xong, hắn như vậy đơn giản là vì muốn giữ lại người kia, hơn nữa đó căn bản cũng không phải là nắm chặt, là ôm, gắt gao ôm nhau mới đúng.
Bất quá, nói đến Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhìn xung quanh, quả thật không nhìn thấy thân ảnh của y, không phải nói hai người cùng được mang về sao? Lập tức sốt ruột hỏi, “Tích Triều đâu? Y ở đâu? Y thế nào?” Nói ra mới sựt tỉnh, Thích Thiếu Thương tự thấy có gì đó không đúng, chính mình thế nhưng đối người kia gọi ‘Tích Triều’, nhất thời, cảm thấy trên mặt không khỏi nóng lên.
Cũng may Truy Mệnh không có nghi ngờ hắn, liền đáp, “Cố Tích Triều? Y đương nhiên không tốt như ngươi rồi, trên người lớn nhỏ rất nhiều vết thương từ đao kiếm, còn phải nhận hai chưởng. Kỳ quái là hai chưởng lực này hoàn toàn bất đồng, một loại giống như là của ngươi, một loại lại giống như của chính y, càng khó hiểu hơn chính là đối mặt một cường địch như ngươi, y như thế nào vô duyên vô cớ thu hồi chưởng lực của mình?”
Nghe Cố Tích Triều có việc, Thích Thiếu Thương vừa rồi còn mặt đỏ bừng bừng lập tức trắng bệch, thế nhưng Truy Mệnh ở phía sau lại đang bắt đầu một hồi phân tích, một bộ chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Thích Thiếu Thương không thể chờ được liền cắt ngang, “Cố Tích Triều hiện tại thế nào?”
Tựa hồ có chút không vừa lòng vì bị cắt ngang, Truy Mệnh cong lên khóe miệng xinh đẹp của mình, “Y a, sư phụ cũng đã giúp y vận công chữa thương, cụ thể ta không rõ ràng lắm, là Nhị sư huynh phụ trách y…”
Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương sớm đã chạy vội ra khỏi cửa, Truy Mệnh chỉ kịp nhắc nhở hắn một câu, “Cố Tích Triều hiện đang ở phòng Nhị sư huynh.”
‘Ngươi vì sao không hỏi có hay không còn ẩn tình khác?’ Chạy hướng phòng Thiết Thủ, quanh quẩn trong đầu Thích Thiếu Thương chính là từng câu từng chữ của Cố Tích Triều, vì cái gì lúc đó chính mình lại không nghe được thanh âm kia? Vì cái gì lại không nhìn thấy trong mắt y đã xẹt qua một tia thất vọng, một tia sầu bi…
(Lời tác giả: “Bánh bao ta và ngươi nói, chính là ngươi không đúng, sự việc vốn rất đơn giản, nghĩ muốn cùng một chỗ, liền cùng một chỗ, thích thì cứ can đảm nói ra, có cái gì ngượng ngùng. Cái gì nghĩa hiệp, hết thảy vứt bỏ đi, ngươi nói có đúng không, lần nào cũng sau khi sự tình xảy ra, ngươi mới phát hiện tiểu Cố của ta thật tốt, ngươi nói ngươi có đúng hay không?? Từ nay về sau tiểu Cố nhà chúng ta ở cùng một chỗ với ngươi ngươi phải hảo hảo yêu thương y có biết không?” << lập tức bị pi-a bay đi, hảo hảo biết văn của ngươi, ồn ào cái gì! >>, người nào đó tiếp tục bò trở về viết văn.)
Cố Tích Triều lặng yên nằm không một tia động tĩnh, gương mặt như bạch ngọc lại trắng bệch không một tia huyết sắc, bóng râm bên dưới đôi lông mi dài tựa cánh bướm cũng bất động, đối diện tình cảnh này làm cho tâm Thích Thiếu Thương như rơi vào hàn đàm, cảm giác chẳng lành chiếm cứ nội tâm hắn, run rẩy vươn tay muốn kiểm tra hơi thở của người trên giường.
Hơi thở mỏng manh nhưng ấm áp nhẹ nhàng lướt qua ngón tay Thích Thiếu Thương, đó là căn cứ xác thực chứng minh người này vẫn còn sống, y còn sống, còn sống, Thích Thiếu Thương yên lặng tự mình lặp lại, một loại vui mừng cũng không biết từ đâu lập tức chiếm lấy tâm can hắn.
“Y đã không có việc gì, sư phụ đã vì y truyền công chữa thương, bất quá y bị thương quá nặng, tuy rằng giữ lại được tính mạng, cũng không biết được khi nào thì có thể tỉnh.” Thiết Thủ không biết từ khi nào đã trở về phòng, nói tới đây, hắn dừng một chút, “Bất quá, y một khi tỉnh lại chính là trọng phạm của những vụ án mạng kia, nếu như xử phạt cũng là… Cũng là tội không thể tha.” Bốn chữ ‘tội không thể tha’ Thiết Thủ cố ý tăng thêm ngữ điệu, cũng bao hàm một tia bất đắc dĩ, ‘Buông tha Cố Tích Triều’, vì lời hứa này hắn đã kiến tạo Tích Tình tiểu cư, vì lời hứa này hắn trăm phương nghìn kế giúp Cố Tích Triều tránh né võ lâm đuổi giết, vì nời hứa này hắn trên dưới cầu xin, hướng triều đình không lấy đi võ công của y, thật không ngờ cuối cùng, Cố Tích Triều vẫn quy về một câu ‘Tội không thể tha”, hứa hẹn hắn đối với Vãn Tình, cuối cùng vẫn không làm được.
Vừa mới đắm chìm trong niềm vui vì Cố Tích Triều còn sống, lập tức toàn bộ đã theo lời nói của Thiết Thủ mà triệt tiêu, cuối cùng vẫn chạy không khỏi đối địch, chạy không khỏi ngươi chết ta sống.
(Lời tác giả: “Haiz, ngẫm lại bánh bao cũng rất đáng thương a, mặt chốc lát hồng chốc lát trắng, tim đập cũng muốn bị người đùa chết, bất quá hì hì, ai kêu ngươi sắp sửa có được tiểu Cố của ta, tất nhiên trước tiên phải chịu khổ một chút, hì hì, ngươi cố gắng nhẫn nhẫn chút a.)
“Chuyện này nói không chừng thật sự còn có ẩn tình.” Nhìn Thích Thiếu Thương vội vàng phóng đi tìm Cố Tích Triều, Truy Mệnh nghĩ là hắn muốn đi báo thù, liền gấp gáp chạy đi kêu Thần Hầu đến. [tiểu Truy a, ngươi thật trong sáng!]
“Thần Hầu, ngài nói cái gì?” Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm, “Người nói án này có ẩn tình khác? Chẳng lẽ người không phải do Cố Tích Triều giết?”
“Người đích thực là do y giết, thế nhưng người chủ mưu chân chính sau lưng không phải là Cố Tích Triều, mà là một người khác.”
“Như vậy Cố Tích Triều không cần phải chết?”
Có lẽ cảm thấy kỳ quái Thích Thiếu Thương vì sao lại hỏi như vậy, Thần Hầu dừng một chút trả lời, “Nếu như là bị bắt buộc làm tòng phạm, hẳn là có thể xử nhẹ một chút.”
“Sư phụ a, rốt cuộc là có chuyện gì? Ta nghe càng ngày càng hồ đồ? Cố Tích Triều là người thông minh như vậy còn có thể bị cưỡng bách? Nghe theo lời người khác mà làm việc? Này cũng không phải Phó Tông Thư a.” Nghe như lọt vào trong sương mù, Truy Mệnh rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
“Chuyện này rất dài dòng.” Chư Cát Tiểu Hoa nhìn xung quanh một vòng, nói, “Các án tử chấn động kinh thành này, ngay cả các thành ở chung quanh đều nghe thấy, vi sư biết Hoàng Thượng cũng đã đưa ra thời hạn phá án. Nhưng khi đó vi sư còn đang du ngoạn bên ngoài, không kịp trở về, cho nên đã ở một số nơi tìm hiểu chút tin tức liên quan. Kết quả, vi sư nghe được, Phong Mãn Lâu nhìn qua thì Cố Tích Triều chính là đương gia, nhưng thật chất trước kia sáng lập nên tửu lâu này là một người khác — Thượng Quan Hiểu Vũ.”
“Thượng Quan Hiểu Vũ?” Lúc này, Thiết Thủ bất giác nhớ đến chưởng quầy Phong Mãn Lâu quản gia của Thượng Quan gia, Thượng Quan Ưng, chẳng lẽ hết thảy những chuyện này cùng với Đức Tài tiễn trang đều có liên hệ?”
“Đúng vậy, Thượng Quan Hiểu Vũ, dưỡng nữ của Đức Tài tiễn trang Thượng Quang Hoành, bất quá nàng đối với một người còn có thân phận khác.” Nói đến đây Chư Cát Tiểu Hoa ngừng lại một chút, thế sự khó lường, vốn tưởng rằng chuyện tình đã sớm bình ổn, lại không ngờ thực ra tất cả còn nghiêm trọng hơn nhiều, quả là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nghĩ đến việc này không khỏi hít một hơi, “Thượng Quan Hiểu Vũ đồng thời cũng là con riêng của Phó Tông Thư.”
“Cái gì?!” Mọi người ở đây, gần như đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung nữa, “Thượng Quan Hiểu Vũ kia là…”
“Đúng vậy, là muội muội của Vãn Tình.” Thanh âm suy yếu nhưng rõ ràng từ phía sau truyền đến, nguyên lai Cố Tích Triều đã tỉnh lại từ khi nào.
Động tác gần như còn nhanh hơn cả suy nghĩ, cũng không rảnh lý giải vì sao mình hành động như vậy, Thích Thiếu Thương đã vọt tới bên người Cố Tích Triều, nhẹ nhàng nâng y dậy, thế nhưng một câu an ủi ra đến miệng lại như thế nào cũng không thể nói ra, có lẽ vì hắn không biết phải đối mặt với y như thế nào cho phải. Một khắc sinh tử, hắn hoàn toàn đã hiểu rõ lòng mình, nhưng mà tất cả ân oán kia liệu có thể dễ dàng buông xuống như thế? Hắn vẫn không cách nào suy nghĩ.
Cố Tích Triều ngược lại thuận thế dựa vào lồng ngực Thích Thiếu Thương, trước đây y cùng Thích Thiếu Thương bất đồng, không có nhiều ràng buộc, nhưng một khắc sinh tử nếu đã hiểu rõ tâm ý của nhau, thì cũng không cần phải tránh né nữa, hơn nữa thương thế của y rất nặng vốn chính mình cũng không có khả năng tự ngồi.
(Lời tác giả: “Ôi chao, ta lại nhịn không được phải nói vài lời a, ta nói tiểu bao tử ngươi xem xem tiểu Cố người ta cũng đã xem trọng ngươi, nếu đã muốn như vậy, còn không mau ôm người về nhà? Thật là!” << tác giả ngươi sao lại ở đây, pi-a mau trở về viết văn! >>)
Cảm nhận được sự hiện hữu của thân thể mảnh khảnh trong lòng ngực là chân thực, không cần nói ra, Thích Thiếu Thương cũng hiểu được, chỉ cần một động tác vô cùng đơn giản kia đã đủ đem nghìn vạn suy nghĩ trong lòng hắn đẩy đi hết. Đúng vậy, ngươi đã không để ý, ta cần gì phải để ý nhiều như vậy?
Sau khi một chuỗi án mạng phát sinh, Lục Phiến Môn một khắc cũng không được nghỉ ngơi, tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung trên người Thích Thiếu Thương, nhưng thật sự mọi người đều biết hắn không phải hung thủ, rõ ràng ai cũng biết hung thủ là Cố Tích Triều, nhưng xác thực là chứng cớ gì cũng không có. Vì tra tìm dấu vết để lại, cũng vì giám thị nhất cử nhất động của Cố Tích Triều, toàn bộ Lục Phiến Môn từ trên xuống dưới có thể nói là không ngủ không nghỉ, chỉ có vài canh giờ ngắn ngủi lúc sáng sớm để nghỉ ngơi.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay lại bị điếc tai bởi một tiếng la hốt hoảng, đánh vỡ khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi, người phát ra tiếng la này chính là thám tử giám thị Cố Tích Triều.
“Làm sao vậy?” Nghe tiếng, người đầu tiên lao tới chính là Thích Thiếu Thương, bởi vì hắn là người duy nhất ở Lục Phiến Môn không hề đi nghỉ ngơi, tơ máu trong hai mắt không thể che dấu cho thấy hắn đã rất mệt mỏi, nhưng hắn lại không muốn ngủ, cũng không ngủ được, nhiều lần cố gắng, vẫn không thể không nghĩ tới chuyện kia.
“Việc lớn rồi.” Vị thám tử một đường vội vả trở về tựa hồ vẫn còn chút kinh hồn chưa định, “Cố Tích Triều y, Cố Tích Triều y,…”
“Cố Tích Triều làm sao?” Cố. Tích. Triều. ba chữ kia đối với Thích Thiếu Thương mà nói giống như một lời nguyền đâm thẳng vào tâm hắn.
“Y… Y…” Nếu đã là thám tử của Lục Phiến Môn đương nhiên không đơn giản, sau khi hít một hơi sâu, liền hồi phục trấn tĩnh, “Tương Vương bị giết, nhưng mà lần này khác những lần trước chính là y quang minh chính đại từ cửa lớn đi vào, lại quang minh chính đại giết người. Hiện tại cấm vệ toàn kinh thành đều muốn truy bắt y, bất chấp là chết hay sống, chỉ cần bắt được y liền lãnh thưởng vạn lượng.”
“Người ở nơi nào?”
“Lãnh Tương Lâm ngoài thành…”
Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương nắm chặt Nghịch Thủy Hàn lập tức tông cửa xông ra ngoài.
——————–
Hy vọng sẽ không đến trễ, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Thích Thiếu Thương, nhưng thời điểm hắn đuổi tới, vẫn là đã muộn, Lãnh Tương Lâm vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có đầy đất thi thể chứng minh vừa rồi là một cuộc thảm chiến. Gió nhẹ lướt qua, trúc ảnh lay động, thanh thúy khắc sâu vào mắt một mặt màu trắng, tựa như Tu La có thật trên đời, nhưng đây là, bạch nhật Tu La.
“Vì cái gì? Vì cái gì còn muốn tạo ác nghiệt?” Thanh âm chất vấn nhịn không được mà run rẩy.
“Vì cái gì? Ngươi vì sao không nói, nếu ta không giết bọn họ, người chết chính là ta!” Trên gương mặt bạch ngọc chính là vẻ lạnh băng, lời nói ra lạnh thấu đến xương.
“Ngươi vì sao vẫn cứ u mê không chịu tỉnh ngộ?”
“Ngươi vì sao không hỏi có hay không còn ẩn tình khác?” Một tia thất vọng lướt qua, không kịp nắm bắt, “Động thủ đi.” Tịch Chiếu chậm rãi nâng lên, hướng đến cổ họng đối phương.
Một chưởng, Thích Thiếu Thương dùng hết toàn lực đánh ra, những chuyện đã qua, tất cả trước kia, đều để một chưởng này chấm dứt đi. Một khắc kia gặp gỡ, đã định trước bất đồng hướng đi, nhân sinh không có khả năng cùng xuất hiện, Kỳ Đình một đêm đánh đàn múa kiếm, nâng chén kết thành tri âm, cùng bàn Thất Lược tri kỷ cả đời, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi.
Một chưởng đánh ra thế như chẻ tre, đem tất cả hỗn loạn này đánh tan, thế nhưng đáp lại một chưởng của hắn lại là một chưởng vô cùng yếu ớt, Thích Thiếu Thương nhất thời kinh hãi, đã thấy máu tươi đầy trời, Cố Tích Triều như tờ giấy mỏng bị đánh văng ra xa. Tâm chưa kịp suy nghĩ, người đã lập tức từng bước nhào tới, đem y nhẹ nhàng đón lấy ôm vào trong lồng ngực.
Kiên định thu lại một chưởng của chính mình, lại đón nhận một chưởng toàn lực của Thích Thiếu Thương, hiển nhiên chính là đồng thời chịu lấy hai chưởng, dù có kim cương bất hoại hộ thân chỉ sợ cũng khó bảo toàn người không chịu tổn thương, huống chi Cố Tích Triều lúc nãy đã trải qua một trận chiến mỏi mệt.
Nhẹ nhàng làm cho Cố Tích Triều nằm ngửa trong ngực mình, cúi đầu liền nhìn thấy, người trong lòng hơi thở mỏng manh, gương mặt vốn đã trắng như bạch ngọc hiện tại giống như tuyết lạnh tái nhợt không một tia huyết sắc, duy nhất chỉ có một đường tơ máu màu đỏ tràn ra nơi khóe miệng, ánh mắt như nước nhắm chặt, lông mi thật dài ngay cả một chút rung động cũng không có.
“Cố Tích Triều, Cố Tích Triều!” Khẩn trương gọi lớn, nỗi sợ hãi cùng lo lắng bắt đầu chậm rãi bao trùm tâm hồn hắn, “Tích Triều! Tích Triều!” Không dám lay động người trong lòng, thế nhưng theo bản năng hai tay hắn vẫn siết ngày một chặt, vì cái gì rõ ràng muốn buông xuống tất cả, vì cái gì rõ ràng muốn hôm nay kết thúc mọi chuyện, lại như thế nào cũng không thể buông lỏng vòng tay?
Không kịp nghĩ nhiều liền vươn tay, dán sát vào sau lưng người trong lòng, chậm rãi đem chân khí truyền qua. Thời gian tựa như đóng băng lại, không biết qua bao lâu, theo một cái run rẩy, người trong lòng ngực rốt cục chậm rãi mở ra hai mắt.
Nhìn trong mắt đối phương tràn ngập kinh hoảng thất thố, khóe miệng Cố Tích Triều nhẹ nhàng gợi lên một đường cong [nguyên văn là gợi lên một vòng trăng rằm, thật là đẹp a], vẫn là tuyệt mỹ như vậy, “Kỳ Đình một đêm, Tích Triều suốt đời khó quên…” Lời mềm nhẹ thoát ra lại như sấm sét nổ vang trong lòng Thích Thiếu Thương, hắn nhớ rõ, hắn cũng không bị mất trí, không có, không hề,… Lời nói đứt quãng vang lên ở bên tai, “Kỳ thật ta sớm đã nhớ ra… Chính là ta không biết đối mặt như thế nào… Đối mặt ngươi… Còn có nàng… Có lẽ chết…” Phần sau của câu nói còn chưa kịp nói khóe miệng đã trào ra thật nhiều máu tươi, máu đỏ rơi trên trường sam tuyết trắng từng giọt từng giọt tựa như đóa hoa Yên Hồng, một cỗ hương vị tinh ngọt [mùi máu tươi] lan tỏ khắp trong không khí.
“Tích Triều…” Giống như hóa điên Thích Thiếu Thương đem Cố Tích Triều ôm chặt vào trong lòng, liều mạng đem toàn bộ nội lực chính mình truyền qua, cái gì hắn cũng không muốn nghĩ tới nữa, đều không cần nữa, không cần nữa, trong đầu chỉ có một thanh âm, dù phải trả giá như thế nào hắn cũng phải giữ được y lại. Từ Kỳ Đình Tửu Quán đến Liên Vân Trại, từ Hủy Nặc Thành đến Ngư Trì Tử, từ kinh thành đến Phong Mãn Lâu, ngay cả thiên ti vạn lũ đan xen vào nhau hắn cũng không quan tâm nữa. Lần này, tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù có chết cũng sẽ chết cùng một chỗ.
—————————
Khi đám người Thiết Thủ và Truy Mệnh đến nơi, bốn phía chỉ là một mảnh yên tĩnh, đập vào mắt ngoại trừ khắp nơi đều thi thể, chính là hình ảnh hai người kia gắt gao ôm lấy nhau.
“Không thể nào…” Tuy rằng thân là bộ khoái đã được thấy vô số cảnh tượng bi thảm, thế nhưng tận mắt thấy bạn tốt của mình như vậy Truy Mệnh nhịn không được run rẩy, “Chúng ta đã đến muộn sao?”
“Đừng luôn đem sự tình nghĩ theo trí tưởng tượng của đệ.” Một đôi tay cường hãn hữu lực nhẹ ấn trên đầu vai Truy Mệnh, “Nói không chừng bọn họ còn sống…” Lời còn chưa dứt, một tiểu bộ khoái đã mừng rỡ kêu to, “Bọn họ còn sống, Thích đại nhân và Cố Tích Triều đều còn hơi thở.”
“Mau, mau đem bọn họ trở về Lục Phiến Môn!” Nghe vậy, Thiết Thủ cùng Truy Mệnh vội vàng tiến lên hỗ trợ, vui mừng đến không nói lên lời.
Bất quá hai người kia gắt gao ôm lấy nhau, mọi người dùng hết khí lực cũng không có cách nào tách ra, bất đắc dĩ, trên dưới Lục Phiến Môn đành phải đem hai người trong tình trạng như thế trở về
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ngươi rốt cục cũng tỉnh a, ngươi biết không, ngươi đã ngủ suốt ba ngày trời, nếu không phải chúng ta đúng lúc đuổi tới nơi, nếu không phải sư phụ hao phí công lực cứu ngươi, ngươi hiện tại a, đã sớm ở nơi của Diêm Vương báo danh rồi.” Từ lúc tỉnh dậy, Truy Mệnh liền nói liên miên cằn nhằn không dứt, Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng ầm ĩ, thế nhưng hiện tại hắn có thể nghe được Truy Mệnh dài dòng như vậy, chứng tỏ hắn vẫn sống vẫn còn cảm giác tốt.
“Đúng rồi, sư phụ nói ngươi tỉnh lại thì vận khí xem xem có cái gì không ổn không, ngươi mau thử đi.” Theo lời thúc giục của Truy Mệnh, Thích Thiếu Thương thoáng vận khí, phát hiện cũng không có cái gì trở ngại liền biết mình đã khôi phục bình thường, hồi đáp, “Không có gì đáng ngại, đa tạ Thần Hầu.”
“Đương nhiên phải tạ ơn sư phụ, nhưng mà ngươi cũng phải cảm tạ ta, chính là ta mấy ngày qua ngày đêm chiếu cố ngươi a!” Mấy ngày nay Thiết Thủ bận bịu chiếu cố Cố Tích Triều, nói là vì giữ lời hứa với Vãn Tình, đem Thích Thiếu Thương hoàn toàn giao cho hắn. Làm hại hắn liên tiếp ba ngày phải đối diện với một người hôn mê bất tỉnh, hiện tại gần như sắp bị nghẹn chết rồi, thật vất vả rốt cục Thích Thiếu Thương cũng tỉnh lại, hắn lần này nhất định phải đem tất cả điều muốn nói trong ba ngày qua toàn bộ phóng ra, “Bất quá, ta nói cho dù có huyết hải thâm thù, ngươi bắt người kiểu như vậy bộ không còn muốn sống nữa sao? Nga, không đúng, nghe sư phụ nói, ngươi là vì bảo vệ tâm mạch của y mới hao hết chân khí như vậy, ha, Thích đại thần bộ ngươi bắt người cũng thật sự là… chuyên nghiệp đi! Còn có, ngươi nắm y chặt như vậy, chúng ta chia như thế nào cũng không thể chia ra, là đem hai người các ngươi cùng nhau trở về a.” [người ta giữ vợ mà Truy Mệnh ca =)))]
Người nói vô tình, người nghe có tâm, Truy Mệnh một phen nói liền khiến Thích Thiếu Thương mặt đỏ tai hồng, thầm nghĩ muốn tìm một cái hố mà chui vào cho xong, hắn như vậy đơn giản là vì muốn giữ lại người kia, hơn nữa đó căn bản cũng không phải là nắm chặt, là ôm, gắt gao ôm nhau mới đúng.
Bất quá, nói đến Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhìn xung quanh, quả thật không nhìn thấy thân ảnh của y, không phải nói hai người cùng được mang về sao? Lập tức sốt ruột hỏi, “Tích Triều đâu? Y ở đâu? Y thế nào?” Nói ra mới sựt tỉnh, Thích Thiếu Thương tự thấy có gì đó không đúng, chính mình thế nhưng đối người kia gọi ‘Tích Triều’, nhất thời, cảm thấy trên mặt không khỏi nóng lên.
Cũng may Truy Mệnh không có nghi ngờ hắn, liền đáp, “Cố Tích Triều? Y đương nhiên không tốt như ngươi rồi, trên người lớn nhỏ rất nhiều vết thương từ đao kiếm, còn phải nhận hai chưởng. Kỳ quái là hai chưởng lực này hoàn toàn bất đồng, một loại giống như là của ngươi, một loại lại giống như của chính y, càng khó hiểu hơn chính là đối mặt một cường địch như ngươi, y như thế nào vô duyên vô cớ thu hồi chưởng lực của mình?”
Nghe Cố Tích Triều có việc, Thích Thiếu Thương vừa rồi còn mặt đỏ bừng bừng lập tức trắng bệch, thế nhưng Truy Mệnh ở phía sau lại đang bắt đầu một hồi phân tích, một bộ chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Thích Thiếu Thương không thể chờ được liền cắt ngang, “Cố Tích Triều hiện tại thế nào?”
Tựa hồ có chút không vừa lòng vì bị cắt ngang, Truy Mệnh cong lên khóe miệng xinh đẹp của mình, “Y a, sư phụ cũng đã giúp y vận công chữa thương, cụ thể ta không rõ ràng lắm, là Nhị sư huynh phụ trách y…”
Lời còn chưa dứt, Thích Thiếu Thương sớm đã chạy vội ra khỏi cửa, Truy Mệnh chỉ kịp nhắc nhở hắn một câu, “Cố Tích Triều hiện đang ở phòng Nhị sư huynh.”
‘Ngươi vì sao không hỏi có hay không còn ẩn tình khác?’ Chạy hướng phòng Thiết Thủ, quanh quẩn trong đầu Thích Thiếu Thương chính là từng câu từng chữ của Cố Tích Triều, vì cái gì lúc đó chính mình lại không nghe được thanh âm kia? Vì cái gì lại không nhìn thấy trong mắt y đã xẹt qua một tia thất vọng, một tia sầu bi…
(Lời tác giả: “Bánh bao ta và ngươi nói, chính là ngươi không đúng, sự việc vốn rất đơn giản, nghĩ muốn cùng một chỗ, liền cùng một chỗ, thích thì cứ can đảm nói ra, có cái gì ngượng ngùng. Cái gì nghĩa hiệp, hết thảy vứt bỏ đi, ngươi nói có đúng không, lần nào cũng sau khi sự tình xảy ra, ngươi mới phát hiện tiểu Cố của ta thật tốt, ngươi nói ngươi có đúng hay không?? Từ nay về sau tiểu Cố nhà chúng ta ở cùng một chỗ với ngươi ngươi phải hảo hảo yêu thương y có biết không?” << lập tức bị pi-a bay đi, hảo hảo biết văn của ngươi, ồn ào cái gì! >>, người nào đó tiếp tục bò trở về viết văn.)
Cố Tích Triều lặng yên nằm không một tia động tĩnh, gương mặt như bạch ngọc lại trắng bệch không một tia huyết sắc, bóng râm bên dưới đôi lông mi dài tựa cánh bướm cũng bất động, đối diện tình cảnh này làm cho tâm Thích Thiếu Thương như rơi vào hàn đàm, cảm giác chẳng lành chiếm cứ nội tâm hắn, run rẩy vươn tay muốn kiểm tra hơi thở của người trên giường.
Hơi thở mỏng manh nhưng ấm áp nhẹ nhàng lướt qua ngón tay Thích Thiếu Thương, đó là căn cứ xác thực chứng minh người này vẫn còn sống, y còn sống, còn sống, Thích Thiếu Thương yên lặng tự mình lặp lại, một loại vui mừng cũng không biết từ đâu lập tức chiếm lấy tâm can hắn.
“Y đã không có việc gì, sư phụ đã vì y truyền công chữa thương, bất quá y bị thương quá nặng, tuy rằng giữ lại được tính mạng, cũng không biết được khi nào thì có thể tỉnh.” Thiết Thủ không biết từ khi nào đã trở về phòng, nói tới đây, hắn dừng một chút, “Bất quá, y một khi tỉnh lại chính là trọng phạm của những vụ án mạng kia, nếu như xử phạt cũng là… Cũng là tội không thể tha.” Bốn chữ ‘tội không thể tha’ Thiết Thủ cố ý tăng thêm ngữ điệu, cũng bao hàm một tia bất đắc dĩ, ‘Buông tha Cố Tích Triều’, vì lời hứa này hắn đã kiến tạo Tích Tình tiểu cư, vì lời hứa này hắn trăm phương nghìn kế giúp Cố Tích Triều tránh né võ lâm đuổi giết, vì nời hứa này hắn trên dưới cầu xin, hướng triều đình không lấy đi võ công của y, thật không ngờ cuối cùng, Cố Tích Triều vẫn quy về một câu ‘Tội không thể tha”, hứa hẹn hắn đối với Vãn Tình, cuối cùng vẫn không làm được.
Vừa mới đắm chìm trong niềm vui vì Cố Tích Triều còn sống, lập tức toàn bộ đã theo lời nói của Thiết Thủ mà triệt tiêu, cuối cùng vẫn chạy không khỏi đối địch, chạy không khỏi ngươi chết ta sống.
(Lời tác giả: “Haiz, ngẫm lại bánh bao cũng rất đáng thương a, mặt chốc lát hồng chốc lát trắng, tim đập cũng muốn bị người đùa chết, bất quá hì hì, ai kêu ngươi sắp sửa có được tiểu Cố của ta, tất nhiên trước tiên phải chịu khổ một chút, hì hì, ngươi cố gắng nhẫn nhẫn chút a.)
“Chuyện này nói không chừng thật sự còn có ẩn tình.” Nhìn Thích Thiếu Thương vội vàng phóng đi tìm Cố Tích Triều, Truy Mệnh nghĩ là hắn muốn đi báo thù, liền gấp gáp chạy đi kêu Thần Hầu đến. [tiểu Truy a, ngươi thật trong sáng!]
“Thần Hầu, ngài nói cái gì?” Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm, “Người nói án này có ẩn tình khác? Chẳng lẽ người không phải do Cố Tích Triều giết?”
“Người đích thực là do y giết, thế nhưng người chủ mưu chân chính sau lưng không phải là Cố Tích Triều, mà là một người khác.”
“Như vậy Cố Tích Triều không cần phải chết?”
Có lẽ cảm thấy kỳ quái Thích Thiếu Thương vì sao lại hỏi như vậy, Thần Hầu dừng một chút trả lời, “Nếu như là bị bắt buộc làm tòng phạm, hẳn là có thể xử nhẹ một chút.”
“Sư phụ a, rốt cuộc là có chuyện gì? Ta nghe càng ngày càng hồ đồ? Cố Tích Triều là người thông minh như vậy còn có thể bị cưỡng bách? Nghe theo lời người khác mà làm việc? Này cũng không phải Phó Tông Thư a.” Nghe như lọt vào trong sương mù, Truy Mệnh rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
“Chuyện này rất dài dòng.” Chư Cát Tiểu Hoa nhìn xung quanh một vòng, nói, “Các án tử chấn động kinh thành này, ngay cả các thành ở chung quanh đều nghe thấy, vi sư biết Hoàng Thượng cũng đã đưa ra thời hạn phá án. Nhưng khi đó vi sư còn đang du ngoạn bên ngoài, không kịp trở về, cho nên đã ở một số nơi tìm hiểu chút tin tức liên quan. Kết quả, vi sư nghe được, Phong Mãn Lâu nhìn qua thì Cố Tích Triều chính là đương gia, nhưng thật chất trước kia sáng lập nên tửu lâu này là một người khác — Thượng Quan Hiểu Vũ.”
“Thượng Quan Hiểu Vũ?” Lúc này, Thiết Thủ bất giác nhớ đến chưởng quầy Phong Mãn Lâu quản gia của Thượng Quan gia, Thượng Quan Ưng, chẳng lẽ hết thảy những chuyện này cùng với Đức Tài tiễn trang đều có liên hệ?”
“Đúng vậy, Thượng Quan Hiểu Vũ, dưỡng nữ của Đức Tài tiễn trang Thượng Quang Hoành, bất quá nàng đối với một người còn có thân phận khác.” Nói đến đây Chư Cát Tiểu Hoa ngừng lại một chút, thế sự khó lường, vốn tưởng rằng chuyện tình đã sớm bình ổn, lại không ngờ thực ra tất cả còn nghiêm trọng hơn nhiều, quả là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nghĩ đến việc này không khỏi hít một hơi, “Thượng Quan Hiểu Vũ đồng thời cũng là con riêng của Phó Tông Thư.”
“Cái gì?!” Mọi người ở đây, gần như đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung nữa, “Thượng Quan Hiểu Vũ kia là…”
“Đúng vậy, là muội muội của Vãn Tình.” Thanh âm suy yếu nhưng rõ ràng từ phía sau truyền đến, nguyên lai Cố Tích Triều đã tỉnh lại từ khi nào.
Động tác gần như còn nhanh hơn cả suy nghĩ, cũng không rảnh lý giải vì sao mình hành động như vậy, Thích Thiếu Thương đã vọt tới bên người Cố Tích Triều, nhẹ nhàng nâng y dậy, thế nhưng một câu an ủi ra đến miệng lại như thế nào cũng không thể nói ra, có lẽ vì hắn không biết phải đối mặt với y như thế nào cho phải. Một khắc sinh tử, hắn hoàn toàn đã hiểu rõ lòng mình, nhưng mà tất cả ân oán kia liệu có thể dễ dàng buông xuống như thế? Hắn vẫn không cách nào suy nghĩ.
Cố Tích Triều ngược lại thuận thế dựa vào lồng ngực Thích Thiếu Thương, trước đây y cùng Thích Thiếu Thương bất đồng, không có nhiều ràng buộc, nhưng một khắc sinh tử nếu đã hiểu rõ tâm ý của nhau, thì cũng không cần phải tránh né nữa, hơn nữa thương thế của y rất nặng vốn chính mình cũng không có khả năng tự ngồi.
(Lời tác giả: “Ôi chao, ta lại nhịn không được phải nói vài lời a, ta nói tiểu bao tử ngươi xem xem tiểu Cố người ta cũng đã xem trọng ngươi, nếu đã muốn như vậy, còn không mau ôm người về nhà? Thật là!” << tác giả ngươi sao lại ở đây, pi-a mau trở về viết văn! >>)
Cảm nhận được sự hiện hữu của thân thể mảnh khảnh trong lòng ngực là chân thực, không cần nói ra, Thích Thiếu Thương cũng hiểu được, chỉ cần một động tác vô cùng đơn giản kia đã đủ đem nghìn vạn suy nghĩ trong lòng hắn đẩy đi hết. Đúng vậy, ngươi đã không để ý, ta cần gì phải để ý nhiều như vậy?