Cho đến lúc huấn luyện viên quay về đội ngũ, Chu Minh Tự cũng rời đi, Kiều Diệc Khê còn có chút chưa kịp phản ứng.
Lúc tiếng chuông gõ một cái báo hiệu mọi người nghỉ ngơi, cô nhanh chóng chạy đến tàng cây chiếm một vị trí râm mát, sau đó đút tay vào túi sờ soạng.
Đúng thật là một tờ khăn giấy, một tờ nho nhỏ hình chữ nhật, mang theo một chút hương vị của trái chanh.
Thư Nhiên ngồi xếp bằng bên cạnh cô, kêu to một tiếng, “Vừa nãy cậu hỏi tớ tìm khăn giấy đúng không?”
Mở bịch khăn giấy rồi kéo ra một tờ, đưa cho cô: “Nè.”
Bàn tay vừa đưa qua, Thư Nhiên ngừng một chút: “Chỗ này của cậu không phải có giấy rồi sao? Còn tìm tớ làm gì?”
Kiều Diệc Khê không nói chuyện, nhìn về hai hàng ngũ phương trận ở phía trước.
Có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của chàng trai, tấm lưng thẳng tắp, bờ vai rộng lớn.
Sợi tóc bị nhuộm màu bởi ánh nắng, làm sườn mặt ánh lên màu vàng kim.
Lúc kỳ huấn luyện quân sự còn ba ngày là kết thúc, ký túc xá mà Kiều Diệc Khê ở muốn chuẩn bị ăn mừng một chút.
Phương thức ăn mừng là…… Bốn người chơi với nhau một ván ăn gà.
Nguyễn Âm Thư và Hướng Mộc đều là người mới, trình độ của Thư Nhiên thì tốt hơn Kiều Diệc Khê một chút, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi, cũng chẳng khác gì trình độ của mấy người gà mờ mổ xẻ lẫn nhau.
Kiều Diệc Khê thường đi bắn nhau với đám Chu Minh Tự, thắng nhiều rồi, điểm tích lũy cũng dần cao lên.
Nhưng dựa vào cấp bậc thấp của Nguyễn Âm Thư và Hướng Mộc, cô cảm thấy trận này, chắc là khó khăn cũng không lớn lắm.
Quả nhiên, vừa mới bắt đầu thì bọn cô đã gặp rất nhiều người chơi ảo, Nguyễn Âm Thư loạng choạng không tìm thấy người, Kiều Diệc Khê vì nghĩa mà ban chết cho người chơi ảo.
Sau khi giết được vài người, Kiều Diệc Khê có chút tự hào.
Có phải đánh nhiều trận khó rồi nên cô tiến bộ hơn không? Bây giờ cô cũng có thể tung hoành trong chiến trường kích thích sao??
Cô rơi vào tâm trạng phù phiếm trong sự tưởng tượng của mình, ngay cả động tác lúc vào nhà lục soát đồ cũng hơi thất thần, lảo đảo vài cái ở cửa mới đi vào trong.
Thư Nhiên vừa lúc nhìn cô, cảm thấy khó tìm lời nói hỏi cô: “Cậu mẹ nó là Đại Vũ sao, đi ngang cửa ba lần mà không bước vào trong?”
Kiều Diệc Khê:?
“Tớ đang suy nghĩ chút chuyện có được không,” cô tỏ vẻ không phục cãi lại, “Cậu không thấy tớ vừa cứu mạng của Âm Thư sao, tớ giết chết ba người chơi ảo.”
“Ui,” Thư Nhiên mang theo vẻ mặt không chút biểu cảm mà vỗ tay, “Trâu bò quá đi thôi.”
“……”
“Có lúc tớ giết được một người, Chu Minh Tự sẽ khen tượng trưng tớ một câu,” Kiều Diệc Khê nhấn vào màn hình, “Vậy mà cậu còn châm chọc tớ, quá không tốt rồi.”
Hướng Mộc hỏi: “Chu Minh Tự là ai?”
“Người mà lần trước phát sóng trực tiếp ở câu lạc bộ esport.”
“Ồ, cậu còn quen biết một lão đại lợi hại như vậy sao? Có thời gian để cậu ấy dẫn theo chúng tớ nha!”
Kiều Diệc Khê nhếch môi cười: “Chúng tớ cũng chỉ quen biết, tớ quá gà mờ, cũng không tốt lắm khi để người khác luôn dẫn theo tớ. Sau này có cơ hội chắc chắn sẽ gọi các cậu.”
Hướng Mộc nói được đó được đó, sau đó tiếp tục vùi đầu học tập mấy thao tác trong trò chơi.
Nguyễn Âm Thư phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cực kỳ nghiêm túc chơi trò chơi, cô vẫn không nói gì, Kiều Diệc Khê nhìn thoáng qua, thấy cô đang đứng trước hai cái hộp phân vân không biết nên đổi bộ quần áo nào.
“Cậu nói màu hồng đẹp, hay là cái màu đỏ này đẹp?”
“Màu đỏ,” Kiều Diệc Khê cười, “Cậu chơi PUBG hay chơi ngôi sao thời trang vậy? Trò này trong mắt cậu đã thành game thời trang rồi sao?”
Thư Nhiên: “Thì sao chứ, tớ còn thấy có người tự chụp hình bên bờ sông nữa kìa.”
“……”
Lúc nói chuyện, Kiều Diệc Khê nhặt được một cái mũ cấp ba, vừa nâng tầm mắt lên, lại nhìn thấy một thùng thính rơi xuống, gần ngay tầm mắt.
Cô nhìn Thư Nhiên: “Cậu cũng giết được vài người rồi, tớ đoán trận này không khó, chi bằng chúng ta đi mở thùng thính đi.”
Thư Nhiên cũng có chút tự tin: “Vận khí tốt như vậy? Được, đi, đi xem thử.”
Trên đường chạy tới chỗ thùng thính, Thư Nhiên hỏi cô: “Lúc cậu đi lấy thùng thính thường sẽ chết sao?”
Bởi vì thùng thính rất bắt mắt, sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm về phía bên này, nhìn thấy người thì điên cuồng bắn nhau.
Kiều Diệc Khê: “Còn chưa chết lần nào.”
“Vậy thì tốt.”
Hai người hào hứng chạy đến cạnh thùng thính, Kiều Diệc Khê đổi sang áo giáp cấp ba, lúc cô đang nhìn cây súng AWM bên trong, lúc trí tưởng tượng đang trào dâng, không thì mình cũng thử cây súng lợi hại này xem?
Còn chưa trào dâng xong, phía sau lưng trái phải đồng loạt vang lên tiếng súng, cô thậm chí còn chưa biết chạy hướng nào, đã bị người khác bắn thành hộp.
Thư Nhiên cũng không ngoại lệ.
Khoảng cách giữa hai người và cái hộp rất gần, hài hòa hoàn mỹ lại tàn nhẫn.
Thư Nhiên: “Vậy mà trước đó nói cậu mở cái này chưa từng chết?”
Kiều Diệc Khê chưa thể hồi hồn, “Trước kia đúng là tớ không có…… Hôm nay sao lại……”
“Trước kia là được người khác bảo vệ quá kỹ rồi,” Nguyễn Âm Thư nhỏ giọng nói, “Cho nên mới không nghĩ tới sẽ nguy hiểm như vậy.”
Hai bọn cô đã bỏ mình rồi, Nguyễn Âm Thư và Hướng Mộc lại là người mới, bàn tay vì khẩn trương mà run run, cuối cùng tự quăng bom vào mình.
Dùng lựu đạn nổ chết chính mình, nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ, thì có con gà mờ nào nguyện ý lựa chọn việc này chứ.
Trò chơi kết thúc.
Hướng Mộc nói: “Trò chơi này thật đáng sợ, tớ không chơi.”
Nguyễn Âm Thư: “Tớ cũng không chơi, tắm rửa đây, một lát còn phải học từ vựng nữa.”
Thư Nhiên: “Tớ đi xem tiểu thuyết đam mỹ của tớ đây.”
Một mình Kiều Diệc Khê vẫn đang đè nén cảm xúc hoang mang, ngây ngốc nhìn nhân vật, bỗng nhiên nhận được một lời mời.
Mã Kỳ Thành: Chúng tớ ba thiếu một, em Kiều tới không?
Kiều Diệc Khê: Tới.
Vào chiến đội của bọn họ, việc đầu tiên cô nghe được chính là Mã Kỳ Thành cười ha ha: “Các cậu vừa mới đánh? Chúng tớ quan sát trận chiến, chết cũng quá thảm ha ha ha ha ha!”
Kiều Diệc Khê: “Các cậu quan sát tớ, tìm niềm vui đúng không?”
“Là tên biến thái Mã Kỳ Thành này tò mò một hai đòi xem, tớ cũng đi theo xem một chút.” Phó Thu nói.
“Vậy Chu Minh Tự xem rồi sao?”
Đáng tiếc lúc cô hỏi thì cũng là lúc vừa bắt đầu trò chơi, có vài giây không có âm thanh, cũng không biết Chu Minh Tự có nghe được không.
Nhưng cô cũng không lăn tăn vấn đề này, đi đánh nhau với bọn họ làm áp lực tâm lý của cô giảm đi không ít, cả đoạn đường đều chậm rì rì nhặt vật phẩm.
Chỉ tiếc vận khí của cô trong trận này không được tốt lắm, vật trang bị gì đó vẫn rất kém cỏi.
Cô nhớ tới mấy vật phẩm ngon lành cành đào trong thùng thính, lại động chút tâm tư.
Một lát sau, máy bay bay ngang qua, bỉ cực thái lai (), thùng thính liền rớt trên con đường nằm trước phòng cô đang đứng.
() Bỉ cực thái lai là khổ trước sướng sau.
Cô nóng lòng muốn thử: “Tớ còn muốn mở thùng thính.”
Rốt cuộc thì cô vẫn không phục, muốn bò dậy từ chỗ té ngã.
Không biết Chu Minh Tự có phải cười một chút hay không, âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ trôi dạt đến tai cô.
“Có thể.”
“Nhưng nếu tớ một mình, sợ chết,” cô ho nhẹ một cái, đưa ra một yêu cầu quá đáng, “Cậu có thể làm bia đỡ giúp tớ chứ?”
Bia đỡ là từ cô get được, ý là để đối phương cầm súng xem tình hình xung quanh giúp cô, để tránh bị người khác bắn chết lúc đang mở đồ vật.
Kiều Diệc Khê nhảy từ cửa sổ xuống, nhảy đến cạnh thùng thính, sợ Chu Minh Tự không đồng ý, còn đang bàn điều kiện với cậu.
“Nếu nhặt được AWM thì tớ cho cậu, được không?”
Chu Minh Tự còn chưa trả lời, Mã Kỳ Thành lại phụt cười: “Người anh em, lá gan của cậu đúng là lớn dần theo từng ngày, bây giờ còn dám để Tự thần làm bia đỡ cho cậu, sao nào, làm chân sai vặt cho cậu à?”
Lời nói vừa dứt, Chu Minh Tự đã nhảy lên mái hiên, nhanh lẹ càn quét chiếc xe đằng sau cái cây, nhanh chóng hiện lên hai người bị hạ.
Mã Kỳ Thành câm miệng.
Phắc…… Đây là mộng cảnh tuyệt thế gì đây.
Chu Minh Tự con mẹ nó thật là làm bia đỡ giúp cậu ấy.
Kiều Diệc Khê thấy người chung quanh đã chết, càng không kiêng nể gì mở đồ vật ra, ngồi xổm xuống nhìn cây súng.
Cô chợt nghe được một tiếng gì đó vang lên cạnh người, theo phản xạ có điều kiện chuyển hướng chạy đi.
Chu Minh Tự buồn cười: “Cậu chạy cái gì?”
Kiều Diệc Khê: “Có, có người ném bom nổ chết tớ! Lần trước tớ không trốn nên suýt chút nữa bị nổ chết……”
Ồn ào được một lúc, thứ đồ vật kia không phát nổ, trái lại còn có từng đợt sương khói nhẹ nhàng lan ra.
……?
“Đó là tôi ném bom khói, yểm trợ cậu.”
Cậu thấp giọng cười, giống như đúng là bị chọc đến mức không nhịn được.
Trong trò chơi có bom khói, thứ tản ra là một đám khói rất lớn, trốn ở bên trong tương đối an toàn.
Hai người còn lại cũng bị chọc cười điên cuồng, nhưng chỉ có tiếng hít thở của Chu Minh Tự chui vào tai cô, gãi nhẹ làm ốc tai của cô hơi ngứa.
Cô cắn môi dưới, lờ mờ nhỏ giọng nói: “…… Vậy cậu không nói sớm.”
Tất nhiên ván này cũng ăn gà, toàn thân trên dưới của cô đều trang bị đầy đủ, đứng trên tảng đá rêu rao bản thân còn sống đến cuối cùng.
Thư Nhiên tấm tắc cảm thán: “Đùi gà vàng, thật thơm.”
Duy trì theo tiết tấu nửa ngày tập luyện nửa ngày huấn luyện quân sự, rốt cuộc thì Kiều Diệc Khê cũng vượt qua kỳ huấn luyện quân sự dông dài này.
Vào buổi tối cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự, là bữa tiệc tối đón tiếp người mới.
Để tuyên bố kết thúc của đợt huấn luyện quân sự, cũng đại diện cho việc hoan nghênh này dành cho các cô.
Không khí lúc bắt đầu cũng không tệ lắm, thể loại thét chói tai hay giơ gậy huỳnh quang hay vỗ tay gì đều có, nhưng lúc gần cuối, nhiệt tình của mọi người dần dần nguội lạnh, đã có chút không kiên nhẫn nữa, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để về phòng ngủ.
Tiết mục của Kiều Diệc Khê là tiết mục thứ hai từ dưới đếm lên, lúc này mới đến lượt cô.
“Tiếp sau đây chúng ta hãy vỗ tay chào đón tiết mục từ câu lạc bộ trượt ván —— lại gần bạn. Tiếp theo mời mọi người chú ý đừng đi lung tung, bởi vì bọn họ đích thật sẽ xuất hiện bên cạnh bạn đấy!”
Tiết mục của câu lạc bộ trượt ván không biểu diễn trên sân khấu, mà là đi xung quanh thính phòng, mục đích để làm bầu không khí hiện trường bốc cháy thêm một lần nữa.
Đèn của sân khấu được tắt đi, chợt có người đạp lên ván trượt trượt từ dốc bên trái xuống, làm cho mọi người đều hoảng sợ, sau đó lại có người thứ hai trượt thẳng đến trước mặt cậu kia, sau khi hai người vỗ tay, người trượt ván thứ ba hò hét trượt qua khe hở chật hẹp ở chính giữa.
Bọn họ nhẹ nhàng bay qua một đống chướng ngại vật, trong nháy mắt dừng lại tạo kiểu pose phóng khoáng, có người đạp lên ván trượt làm động tác giả vờ té ngã, giây tiếp theo lại đứng lên, chỉ còn lại âm thanh bánh xe ván trượt ma sát với mặt đất.
Có người bắt đầu hoan hô, nhiệt tình tại hiện trường một lần nữa được châm ngòi, người xem vừa mong đợi vừa sợ hãi, lo lắng nhìn bọn họ biểu diễn.
Kiều Diệc Khê là người cuối cùng, trực tiếp từ trên sân khấu lao xuống con đường ngay bên cạnh Chu Minh Tự, vừa rơi xuống đất đổi chân vừa đạp lên ván trượt, động tác khó đi như vậy lại được trình diễn như nước chảy mây trôi, rất xinh đẹp.
Một giây cuối cùng kia cô không đứng lên nữa, mà dùng mũi chân đẩy ván trượt một chút, ván trượt thẳng tắp đụng phải thùng gỗ đã được chuẩn bị sẵn, bịch một tiếng, pháo hoa bung khỏi thùng, lưu loát rơi xuống ——
Không khí được đẩy đến đỉnh điểm, mọi người đều đứng lên vỗ tay hoan hô.
“Đẹp!!”
Kiều Diệc Khê đứng một bên nhẹ nhàng thở hổn hển, cùng với tất cả thành viên cùng nhau đứng lại chào khán giả.
Ánh đèn như mảnh vụn sáng lên ở phía sau cô, gương mặt cô dần dần hiện ra rõ ràng, đôi mắt sáng ngời, môi hơi nhếch lên, má lúm đồng tiền hõm sâu vào trong.
Trên đỉnh đầu còn buộc một dải lụa rực rỡ, giống như một lễ vật được tỉ mỉ đóng gói.
Xuất chúng lại không ương ngạnh, đặc biệt lại trẻ trung.
Sau khi cô cúi người rời khỏi sân khấu, đám người mới từ từ hồi phục lại tinh thần.
“Vậy mà còn có em gái, a, em gái chơi ván trượt đúng là xinh xắn.”
“Tôi chợt cảm nhận được nét đẹp của cô gái trượt ván.”
Thậm chí có người kêu to: “Phắc! Sao không để lại số WeChat mới đi chứ!”
Một trận cười vang lên bên dưới.
“Tiên nữ không có số WeChat!”
Sau khi hoàn tất tiết mục, Kiều Diệc Khê xoay người đi vào hậu trường sửa soạn lại, sửa soạn xong rồi, lại nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Theo lý mà nói thì lúc này nên chuẩn bị cho tiết mục sau rồi, sao còn ồn như vậy?
Cô kỳ quái đi qua đó xem thử.
Có một nữ sinh đang cuộn tròn ngã vào lồng ngực chàng trai, còn có ba chàng trai đứng bên cạnh, nhìn kỹ thì, còn có Chu Minh Tự.
Không khí có chút trầm trọng, cô dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chu Minh Tự ngẩng đầu nhìn cô: “Bạn gái bạn cùng phòng của tôi bị đau ruột thừa, nhưng tiết mục cuối cùng của cô ấy còn chưa biểu diễn.”
Giáo viên phụ trách đứng bên cạnh thở dài: “Chắc chắn không thể chống đỡ rồi, phải đến bệnh viện, gọi xe chưa?”
Chàng trai kia: “Gọi rồi, năm phút nữa xe sẽ tới.”
“Vậy các em chờ chút, tình huống này của bạn ấy không thể lên sân khấu, lỡ như ngất trên đó thì tiêu mất,” người giáo viên dáng vẻ phiền muộn, “Vậy phải làm sao đây, ai kéo đàn cello đây?”
“Tuy nói có kéo đàn hay không cũng không ảnh hưởng đến ca hát, nhưng việc đó sẽ tăng thêm cảm giác trình tự và ghi nhớ tiết mục sâu hơn, nếu chỉ ca hát, thì chúng tôi ra cuối cùng để làm gì? Nhưng thời gian gấp gáp như vậy, thầy đi đâu tìm người biết kéo đàn đây…...”
“Đàn cello?” Kiều Diệc Khê nhíu lông mi, “Bản nhạc nào?”
“《 Điều Nhỏ Bé Vĩ Đại 》, kéo khúc nhạc dạo.”
Cô tạm dừng một lát: “Em…… Có lẽ có thể thử.”
“Thật chứ?!” Đôi mắt của giáo viên phụ trách sáng lên, ngựa chết chạy chữa như ngựa sống, “Em biết?”
“Em thuộc khoa âm nhạc, biết kéo đàn.”
“Vậy vừa lúc, tới đây tới đây, em đổi trang phục một chút, xem có vừa người không".
Cô bị đẩy đi thay quần áo, sau đó bước ra với chiếc váy dài màu tím, mái tóc dài xõa tung, lại vô tình thích hợp với cô.
Giáo viên còn đang xác nhận lại: “Quá tốt rồi! Em đúng là biết kéo đàn sao……?”
Bên ngoài có người thúc giục: “Đàn lên đi, người đâu! Mau tới lên đi chứ!”
“Cứ như vậy,” giáo viên cũng hết cách, “Không kịp luyện tập một lần rồi, trên giá có nhạc phổ, nếu em cảm thấy không biết thì tùy tiện kéo một chút, không sai là được!”
Cô hít sâu một hơi, vén màn bước lên sân khấu.
“Tiết mục cuối cùng, chúng ta hãy cùng thưởng thức《 Điều Nhỏ Bé Vĩ Đại 》trên sân khấu.”
Nữ sinh bị đau ruột thừa được bạn dẫn đi WC thay áo khoác, chàng trai kia nhìn Kiều Diệc Khê, vẻ mặt phức tạp.
“Tôi đoán em gái sắp toi rồi, đổi tiết mục quá đột ngột, tôi còn chưa kịp từ chối nữa. Bản nhạc này không đơn giản, bạn gái tôi biết kéo cũng cần tập luyện mấy tiếng đồng hồ……”
Nghi ngờ trong lời nói của cậu ta quá rõ ràng, Chu Minh Tự đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi ngược lại: “Bạn gái cậu thi hạng mấy để vào đây?”
Chàng trai kia sững lại, lúc này mới nói: “Bốn hoặc năm mươi, sao vậy?”
Chu Minh Tự: “Cô ấy đứng nhất.”
“A?”
Ánh mắt của Chu Minh Tự dừng trên làn váy màu tím nhạt trên sân khấu, giọng nói giống như tùy ý, nhưng lại mang theo hương vị không thể phản bác.
“Tôi nói cô ấy ——”
“Thi vào đây hạng nhất khoa âm nhạc.”