==>�P)<==
Tôi đẩy cửa phòng nhóc Thiên, hùng dũng tiến vào, sau đó để thân thể rơi tự do xuống giường nó. Nó ở đâu kệ nó, tôi bây giờ rất cần một chỗ để nghỉ ngơi. Công nhận, giường nó êm thật, cũng công nhận, không có mấy cái miệng lèo nhèo bên tai yên tĩnh thật.
Bây giờ mới hiểu thế nào là có nhà mà không thể về.
– Bộ bà không có phòng hay sao mà ám qua bên này mãi vậy?
Nó bước ra từ phòng tắm, cổ vẫn còn quấn khăn.
– Cái đám phi tần của mày làm loạn bên đó rồi, tao không chạy nạn qua đây thì còn biết đi đâu.
Nhắc đến lại thấy đau đầu, mấy nhỏ con gái ấy không để cho tôi yên được giờ phút nào, lải nhải bên tai đủ điều. Tôi lại là một con người lịch sự, có văn hóa, không thể nào mà mắng thẳng mặt rồi đuổi thẳng thừng thế được. Bởi vậy, tốt nhất là chui vào cái xó nào đấy mà mấy nhỏ không thể tới được và nó đây – phòng nhóc Thiên. Con gái, dù có thích đối phương đến thế nào cũng không thể tự tiện mò vào phòng con trai được, huống hồ tôi dám chắc mấy cô bé đó vẫn chưa đủ gan để làm điều này.
À thêm một điều nữa, thằng nhóc này, nó chắc chắn sẽ không-bao-giờ-thích!
Nó nhìn tôi hừ lạnh nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống ghế cạnh bàn học lấy khăn lau tóc.
Tôi nhìn nó. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, tóc thấm nước rũ xuống. Mũi cao, môi mỏng, cũng tạm ổn. Da trắng, má hồng, cứ như sắp búng ra sữa đến nơi. Nhìn đi nhìn lại, thế quái nào cũng giống một đứa em trai rất đáng yêu. Đôi khi còn xinh xinh y hệt con gái.
– Thiên, nếu tao không phải chị mày chắc tao cũng đổ trước mày rồi đấy.
Tôi chống cằm, trơ tráo đưa mắt nhìn nó. Ngoại trừ vẻ ngoài trông giống một tên nhóc đáng yêu thì tính tình cũng không tệ, hiểu chuyện, miệng tuy xấu nhưng lòng thì tốt. Bảo làm sao mấy em cùng tuổi cùng mấy chị lớn tuổi không thích cho được.
Nó cầm lấy điện thoại, nhấn số, giây tiếp theo tôi bị nó làm cho nghẹn cả họng.
– Được thôi, để tui báo ông Tuấn một tiếng rồi tui với bà đến với nhau. Tui không ngại làm người thứ ba đâu.
Cho tôi rút lại toàn bộ lời khen lúc nãy, nó chỉ đáng-yêu khi nó không nói, lúc nó mở miệng toàn làm người ta một cứng họng, hai nói không nên lời.
Tôi ôm cái gối ôm của nó lăn qua lăn lại trên giường, mở miệng liền đổi đề tài.
– Mày lần sau có dắt về cũng dắt một đứa thôi, đừng có đem theo cái dàn hậu cung đó về nữa. Tao khổ lắm.
Không thể ăn cũng không thể ngủ, còn gì đau lòng hơn.
– Bà cũng ngồi đó rồi người ta dâng tới miệng chứ có động vào đâu mà rên. – Nó nhìn tôi khinh bỉ.
Tôi sán tới, cười cười hỏi:
– Mày, không lo à?
– Có. Lo cái nhà bếp với mấy cái nồi, còn có cả bát đĩa nữa.
– Thật à?
-… – Không thèm đáp.
– Nhóc Nhi vừa mới làm vỡ cái đĩa, bị đứt tay nhưng chắc không sao đâu.
Tôi nằm vật ra giường, liếc mắt xem biểu hiện trên mặt nó thế nào. Mặt thì kiểu “ta đây không quan tâm” thế mà ngồi không yên lại chạy xuống dưới.
– Tui xuống uống nước.
– Ngoan ha, giờ đi còn báo cáo cụ thể nữa.Tên nào đấy liếc mắt lườm tôi một cái rồi ra ngoài. Tôi tót xuống giường, khóa luôn cửa phòng lại. Nó mà biết tôi lừa nó thì thế nào cũng xử đẹp tôi.
•
•
Tôi ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, ở đây tôi là lớn nhất nên đương nhiên ghế chủ xị phải dành cho tôi. Từng món ăn được bày ra, xem nào, có cá, có thịt, có canh, có trứng. Không biết ăn vào thế nào nhưng nhìn chung có vẻ tạm ổn, chắc cũng nuốt xuống được.
– Nào, mời mọi người ăn cơm!
Tôi gắp miếng cá, nuốt xuống.
Gắp miếng trứng, nuốt xuống.
Gắp miếng thịt, chấm với mắm, nhấm nhấm rồi để luôn trong chén.
Lấy muỗng, múc miếng canh, đánh cái “ực” xuống thẳng dưới bụng.
Trong bàn ăn, mọi người vẫn cố tỏ vẻ tự nhiên nhất nhưng nhìn qua cũng biết chẳng ai đủ can đảm gắp thêm đũa thức ăn nào nữa, trừ kẻ nào đó.
Tôi đá đá chân nó dưới bàn, nói khẽ:
– Mày bị mất vị giác rồi à?
Cá mặn, trứng mặn, nước mắm lại quá cay, canh thì chẳng khác nào nước lã. Tôi mặc dù đã cố nhưng không thể ăn đến miếng thứ hai, nghĩ lại cái vị đó tự dưng thấy gì đó trào trào lên cổ.
– Không.
Tôi còn định hỏi thế sao còn ăn thì nhóc Nhi bỗng dưng đứng dậy. Cô nhóc cúi đầu xin lỗi.
– Xin lỗi, làm mọi người thất vọng rồi. Mình sẽ dọn ngay bây giờ.
Trong giọng nói cô nhóc có cái gì đó buồn lắm. Thùy Nhi liên tục cúi đầu nên tôi không biết được vẻ mặt của em ấy lúc này. Vài câu nói châm chọc của tụi con gái vang lên, cô nhóc không phản kháng, chỉ lặng lẽ thu dọn từng đĩa thức ăn.
Lúc Thùy Nhi đến chỗ nhóc Thiên với tôi, nhóc Thiên cũng buông đũa xuống không ăn nữa.
Nó ra lệnh:
– Ngẩng đầu lên!
Con bé vẫn tiếp tục thu dọn bát đĩa.
– Tui nói là NGẨNG ĐẦU LÊN! Bà không làm gì sai thì việc gì phải cúi đầu chứ.
Nó bất ngờ lớn giọng làm tôi cũng giật mình theo.
– Nhưng mà… – Nhóc Nhi giương mắt nhìn nó, giọng con bé nghèn nghẹn uất ức thấy rõ.
– Không nhưng nhị gì hết. Không sai thì không việc gì phải cúi đầu cho người ta cười nhạo mình.
Tôi nhìn mấy nhỏ con gái, quả nhiên là im re không hé một lời.
– Nhưng đúng là đồ tui nấu không thể ăn được.
– Lần này không được thì nấu lại lần nữa.
– Nhưng…
– Em yên tâm, nhóc Thiên sẽ giúp em. Nó nhìn vậy thôi chứ nấu ăn ngon lắm. – Tôi xen vào.
Nhìn mặt nó, không nói gì có nghĩa là đồng ý. Trước khi vào nhà bếp nó còn không quên bỏ lại một câu:
– Ai không thể chờ hay không thể nuốt nổi đống thức ăn này thì có thể về. Cửa đằng kia, không tiễn! Hẹn chiều gặp lại.
Được lắm nhóc con! Tôi nhìn nó búng tay cái tách. Nhìn mặt mấy mấy nhỏ con gái đúng tội, nhưng mà cũng ngoan ngoãn ngồi im trên bàn ăn. Tôi nhón nhón đi vào trong bếp.Thùy Nhi mặt ỉu xìu đứng bên cạnh nó, nó thì đang cố “cứu vớt” lại các món ăn.– Về sau không biết làm thì đừng có nhận bừa, làm khổ người khác. – Nó nói.
– Tui bảo tui biết sơ sơ chứ có phải giỏi đâu. Với lại, ông giỏi thì sao ngay từ đầu không làm?
– Không thích.
Thùy Nhi bĩu môi, ánh mắt khinh khỉnh nhìn nó.
– Tui nói một thì bà cãi 10, thế sao khi người khác nói bà lại im re vậy?
Cô nhóc cúi đầu.
– Thì đúng là thức ăn dở tệ thật, bắt tui cãi thế nào chứ?!
Nhóc Thiên dừng động tác lại, lấy tay nhéo mũi Thùy Nhi kéo lên.
– Đã bảo là không sai thì không được cúi đầu, nhìn ghét lắm!Cô nhóc nhăn mặt, nó khẽ cười:
– Chỉ được cái “khôn nhà dại chợ”.
Tôi lấy cái bát, ấm nước, gói mỳ tôm rồi chuồn êm lên phòng. Chuyện tụi nó kệ tụi nó, tôi giờ phải lo cho cái bụng mình trước đã.
———
Trước ngày lên đường đi thi một ngày, tất cả các đội tuyển được nhà trường đãi ăn liên hoan. Ba món ăn bất hủ của trường gồm: bột lọc với chả, sữa đậu nành. Theo thầy cô thì, bột lọc ăn vào để dính kiến thức, uống sữa đậu để đậu. Mấy đứa lớp tôi thì nhìn cái thực đơn đến méo cả mặt.Trước ngày thi mà ăn mấy thứ này là thấy xui rồi.
Ăn chả + uống sữa đậu = chả + đậu = chả đậu. =.=”
Trong ngày này tôi cũng “hân hạnh” gặp lại Uyển Nhi. Cô nàng nói chung vẫn vậy, tự tin và luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cô nàng có đến chúc hắn thi tốt nhưng tôi đứng bên cạnh thì nhận được cái liếc mắt. Hoa khôi có nói nhỏ với tôi một câu: “Tôi không bỏ cuộc, nhất định sẽ cưa được cậu ấy.”
– Uyển Nhi nói gì vậy?– Nói ông chuẩn bị tâm lý, bạn ấy sẽ theo đuổi ông. – Tôi hút sữa, nhàn nhã trả lời.
– Vậy nói giùm bạn ấy, thật ngại quá, chậu này có hoa rồi.– Tự đi mà nói!
Tưởng đùa ai dè hắn đi thật. Tôi phải kéo hắn lại.
– Điên à?– Bà bảo tui đi mà. – Ngây thơ.
Tôi lườm hắn, hắn cười.
– Thôi, uống sữa đi nào. Lấy sức mai thi cho tốt!
.
.
Chiều hôm đó, cả lớp tôi kéo lên chùa cầu may mắn. Đừng hỏi vì sao trước khi thi mà chả có đứa nào cặm cụi ôn bài hay làm bài này nọ, cái đó là luật bất thành văn rồi, trước khi thi một ngày chỉ có chơi và chơi, không bàn về chuyện học.
Đi xa mệt thì mệt nhưng có cái vui ơi là vui. Hát hò, đập phá, nhảy múa này nọ loạn xạ cả lên. Nhỏ Thảo vẫn chưa làm lành với ông Huy và đương nhiên, nó vẫn chưa chịu nói chuyện với tôi. Trong khi đó, tình cảm giữa hắn với tên Huy có vẻ tốt hơn sau ngày hôm đó, vẫn làm bạn và điên khùng với nhau như mọi ngày.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có sự cố xảy ra trên đường về. Xe hắn bị đứt xích. Xui xẻo hơn là chẳng có quán sửa xe nào trên đường. Suốt đường về, tụi nó phải lần lượt thay nhau kéo tôi với hắn. Về được đến khu phố nhà tôi thì tay trái tôi đã không còn cảm giác gì rồi. Đúng là chẳng có cái xui nào giống cái xui này.
Tôi với hắn đành dắt bộ quãng đường về nhà còn lại. Tôi lười, tay thì mỏi, không muốn xuống đi bộ nên ngồi yên sau để hắn dắt. Hắn nhìn tôi chẳng khác gì một đứa con nít lớn đầu thích làm nũng.
Đi được một quãng…
– Này, xuống đi, biết nặng lắm không?
Tôi lắc đầu, bám luôn trên xe.
Thêm một quãng nữa…
– Xuống đi, nặng thật đó!
Tôi vẫn ngồi ì trên xe.
Tôi nhìn hắn im lặng dắt xe mà phát cười, cả cái dáng muốn cáu mà chẳng thể nào cáu được. Nắng chiều không có gay gắt bằng nắng trưa nhưng cũng chói chang lắm. Mồ hôi làm ướt cả áo sơ mi trắng, đầu thì đầu trần. Thấy cũng thương thương!
Tôi nhảy phóc xuống xe, lấy mũ đội cho hắn, còn mình trùm mũ áo. Tránh đi cái nhìn của hắn, tôi giả lơ bước đi trước.
Tay tôi đột nhiên bị kéo lại đằng sau…
– Này, tui hát cho bà nghe nhé!
“…Nắng vàng góc phố, hoa nghiêng dài trong mắt,
Và thu nhẹ trôi rất êm
Chiều nay không có mưa bay
Và anh ngủ quên đã lâu rồi
Ngủ quên trên phố một mình.
Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng,
Còn em là những nhớ mong của đời anh.
Chiều nay ko có mưa bay,
Chỉ có những con đường dài
Cùng anh ngồi hát vu vơ…”
(Chiều nay không có mưa bay – Trung Quân Idol)
Tên nào đó rất tự nhiên nắm luôn tay của người nào đó, lại còn hát rất chi là vui vẻ.
– Em nào mà làm “anh” nhớ mong ghê vậy? – Tôi đùa.
– Em này này! – Hắn vung tay lên.
– “Em này này” ở đây rồi còn tìm làm gì nữa?
– Đề phòng trước, – Hắn cười, hơi hơi xiết chặt tay tôi bảo, – Nhưng đừng biến mất vào ngày mưa.
– Vì sao?
– Mưa lạnh. Khó tìm.
– Đồ khùng.
Một buổi chiều, trên đường, có hai cái bóng đi song song nhau, có một điểm nối ở giữa. Bên cạnh, bánh xe đạp vẫn lăn đều.
——–
Ngày thi, 15/3.
5.30′ sáng, tôi dậy làm VSCN.
6h, xách xe qua nhà hắn.
Tôi nhấn chuông, người ra mở cửa cho tôi là mẹ hắn. Mẹ Phan hình như chạy ra từ trong bếp, vẫn còn mang nguyên tạp dề. Bà một mực kéo tôi vào nhà ăn sáng, tôi còn muốn từ chối thì hắn từ đâu xuất hiện ra lệnh:
– Vào nhà ăn sáng!
Còn tự tiện dắt luôn xe đạp tôi vào cổng, tôi giờ, có muốn từ chối cũng chẳng thế được.
Vào nhà người ta đã ăn chực mà ngồi không cũng kì, nên tôi vào bếp phụ mẹ Phan bưng bát đũa ra. Hắn cũng ngoan ngoãn vào bếp giúp tôi xếp bát đũa.
Mẹ Phan đem một tôi phở lớn đẩy về phía tôi
– Ăn nhiều vào mới có sức thi, con ạ!
– Dạ, con cảm ơn bác.
Cả nhà hắn, một bàn ba người ngồi nói cười vui vẻ, tôi không tiện xen vào nên chỉ ngồi ăn rồi ăn. Nhìn kĩ thì hắn trông rất giống ba, nhưng lại có cái vẻ gì đấy tựa tựa mẹ, nhất là đôi mắt. Ba hắn có vẻ là một người vui tính, nói câu nào là khiến cả nhà cười câu nấy, và hình như hơi sợ mẹ hắn. Mỗi lần bà liếc mắt một cái là ông lại im re. Mẹ Phan thì cởi mở, vui vẻ khỏi phải nói rồi. Còn tính cách của hắn, chắc do đột biến mà ra.
– Tâm này, thằng con bác trên lớp chắc được con gái yêu thích lắm nhỉ? – Ba Phan hỏi tôi.
– Dạ, cũng nhiều bác ạ!
– Thằng này, bác biết mà, nó giống bác. Ngoài cái vẻ đẹp trai ra thì nó cũng giỏi nhiều thứ lắm, không giống mấy thằng chỉ được cái mã bây giờ đâu.
Tôi gật đầu cười trừ.
– Con với nó ngồi chung bàn, nó có làm phiền gì con thì cho bác xin lỗi nhé. Thằng bé đối xử với con tốt chứ? – Lần này tới lượt mẹ Phan.
– Dạ…tốt ạ!
Trừ những lúc cãi nhau, móc mỉa, đào bới điểm xấu, lên mặt dạy đời, ra lệnh này nọ thì còn lại đều tốt hết.
– Bác biết mà, thằng Tuấn nhà bác nó chỉ xấu ở cái miệng thôi chứ ruột gan phèo phổi ở trỏng đều tốt hết. Có gì mai sau con lấy nó về rồi con sửa nó từ từ cũng được.
Tôi nghe đến đây thì sặc luôn cả nước. Bác à, bác có lo xa quá không vậy?
Tôi nhận cốc nước từ tay hắn, nốc cạn một hơi. Tự dưng lại thấy mặt mình nóng bừng, không biết nên trả lời thế nào. Thế mà có cái người nào đó che miệng cố nín cười.
Mẹ Phan như nhận ra sự khó xử của tôi, bèn xua tay bảo:
– Được rồi, bác chỉ đùa thôi mà! Nhưng cho bác hỏi một điều, con với nó là gì của nhau vậy? Nó chẳng bao giờ dẫn riêng một đứa con gái về nhà hết.
Tôi cúi gằm mặt, không biết nói sao bây giờ. Len lén đưa mắt lên nhìn hắn tìm cứu viện thì hắn lại bỏ đi đâu mất. Tôi ngồi ấp úng nửa giờ cũng không nặn ra được một chữ.
– Được rồi, ba mẹ tha đi! Tụi con còn phải đi học nữa.
Hắn kéo tôi đi. Tôi đứng dậy không quên chào ba mẹ Phan.
Tôi đi trước, hắn theo sau. Tôi còn loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của cái gia đình này.
– Nhóc con, cuối cùng con bé là…
– Bạn gái con.
– Ông thấy chưa? Nào nào, chung tiền cho tôi! Tôi đã bảo là nó nhất định thích con bé mà.
– Bớt nửa đi!
– Không. Đưa mau!
-…
Tôi đến giờ, mặc dù đã yên vị trên xe nhưng mặt vẫn còn nóng bừng. Thế này thì, cho dù có mời chắc tôi không dám đến nhà hắn ăn sáng nữa đâu. Quá, quá là đau tim!
– Mở ngăn thứ nhất lấy sữa uống đi!
Tôi làm theo lời hắn. Miệng vừa hút sữa vừa nói.
– Ba mẹ Phan có vẻ thương ông nhỉ?
– Tào lao, ba mẹ không thương con thì thương ai?! Thấy thế nào?
– Nói chung rất vui vẻ, rất có không khí ấm cúng của một gia đình.
– Mẹ bảo, lần sau lại mời bà tới.
– Thôi tui không dám đâu, hãi rồi. – Tôi lắc lắc đầu, nhe răng cười.
Đi lên trường, chưa gì đã thấy nguyên một dàn ô tô đợi sẵn. Bởi vì mỗi môn sẽ thi ở mỗi hội đồng thi khác nhau nên đương nhiên phải phân ra nhiều xe khác nhau. Đội Địa tụi tôi đi chung xe với đội Sử, còn hắn ở đội Toán thì chung xe với Lý, Hóa. Nói chung là mỗi đứa một nơi nên chỉ có thể gặp mặt rồi chúng nhau lên đường bình an. Trước lúc lên xe, cả lớp tôi tụ tập lại một chỗ chồng tay lên nhau thể hiện quyết tâm.
Dù thế nào thì cũng phải oanh oanh liệt liệt đi về.
Tôi nhận được lời chúc của rất nhiều người, trong đó có cả cậu bạn Thế Nam và có cả…nhỏ Thảo. Mặc dù nó chỉ gửi tin nhắn nhưng đối với tôi như vậy là đủ.
“Mày cũng thi tốt nha!”
Tôi chuẩn bị bước lên xe thì hắn từ đâu ra kéo tôi lại, quăng cho tôi hộp sữa.
– Uống đi cho đầu nó thông minh ra, làm bài cho tốt!
– Tui chỉ sợ, uống nhiều quá nó không có đường ra thì khổ.
– Vậy đi, tui dắt bà đi thăm Washington City lấy tinh thần. – Hắn nhăn nhở cười.
– Ông đi một mình đi! – Gần ra chiến trường rồi mà nhìn hắn chẳng chút lo gì cả.
– Này, lại đây bảo!
Hắn đột nhiên kéo tôi lại gần rồi bẹo má.
– Bình tĩnh, tự tin, chiến thắng! Không việc gì phải sợ, cố lên, tui tin bà làm được mà!
Hắn nói giọng chắc nịch, khí thế tôi có thể đã rất hừng hực nếu không có thêm câu sau của hắn.
– Nếu làm không được thì bà xác định đào mồ chôn luôn cái hạnh kiểm của mình đi.
Hắn nói xong câu đó liền nhẹ nhàng rời đi.
– Đồ-đáng-chết, Phan Thiên Tuấn!
Sáng hôm đó, năm chiếc xe chở các sĩ tử hùng dũng ra chiến trường.
——–
Đây có thể xem là chương cuối cùng của năm 2014.
Hẹn gặp lại ở năm 2015.
Happy Newyear!!!
Tôi đẩy cửa phòng nhóc Thiên, hùng dũng tiến vào, sau đó để thân thể rơi tự do xuống giường nó. Nó ở đâu kệ nó, tôi bây giờ rất cần một chỗ để nghỉ ngơi. Công nhận, giường nó êm thật, cũng công nhận, không có mấy cái miệng lèo nhèo bên tai yên tĩnh thật.
Bây giờ mới hiểu thế nào là có nhà mà không thể về.
– Bộ bà không có phòng hay sao mà ám qua bên này mãi vậy?
Nó bước ra từ phòng tắm, cổ vẫn còn quấn khăn.
– Cái đám phi tần của mày làm loạn bên đó rồi, tao không chạy nạn qua đây thì còn biết đi đâu.
Nhắc đến lại thấy đau đầu, mấy nhỏ con gái ấy không để cho tôi yên được giờ phút nào, lải nhải bên tai đủ điều. Tôi lại là một con người lịch sự, có văn hóa, không thể nào mà mắng thẳng mặt rồi đuổi thẳng thừng thế được. Bởi vậy, tốt nhất là chui vào cái xó nào đấy mà mấy nhỏ không thể tới được và nó đây – phòng nhóc Thiên. Con gái, dù có thích đối phương đến thế nào cũng không thể tự tiện mò vào phòng con trai được, huống hồ tôi dám chắc mấy cô bé đó vẫn chưa đủ gan để làm điều này.
À thêm một điều nữa, thằng nhóc này, nó chắc chắn sẽ không-bao-giờ-thích!
Nó nhìn tôi hừ lạnh nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống ghế cạnh bàn học lấy khăn lau tóc.
Tôi nhìn nó. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, tóc thấm nước rũ xuống. Mũi cao, môi mỏng, cũng tạm ổn. Da trắng, má hồng, cứ như sắp búng ra sữa đến nơi. Nhìn đi nhìn lại, thế quái nào cũng giống một đứa em trai rất đáng yêu. Đôi khi còn xinh xinh y hệt con gái.
– Thiên, nếu tao không phải chị mày chắc tao cũng đổ trước mày rồi đấy.
Tôi chống cằm, trơ tráo đưa mắt nhìn nó. Ngoại trừ vẻ ngoài trông giống một tên nhóc đáng yêu thì tính tình cũng không tệ, hiểu chuyện, miệng tuy xấu nhưng lòng thì tốt. Bảo làm sao mấy em cùng tuổi cùng mấy chị lớn tuổi không thích cho được.
Nó cầm lấy điện thoại, nhấn số, giây tiếp theo tôi bị nó làm cho nghẹn cả họng.
– Được thôi, để tui báo ông Tuấn một tiếng rồi tui với bà đến với nhau. Tui không ngại làm người thứ ba đâu.
Cho tôi rút lại toàn bộ lời khen lúc nãy, nó chỉ đáng-yêu khi nó không nói, lúc nó mở miệng toàn làm người ta một cứng họng, hai nói không nên lời.
Tôi ôm cái gối ôm của nó lăn qua lăn lại trên giường, mở miệng liền đổi đề tài.
– Mày lần sau có dắt về cũng dắt một đứa thôi, đừng có đem theo cái dàn hậu cung đó về nữa. Tao khổ lắm.
Không thể ăn cũng không thể ngủ, còn gì đau lòng hơn.
– Bà cũng ngồi đó rồi người ta dâng tới miệng chứ có động vào đâu mà rên. – Nó nhìn tôi khinh bỉ.
Tôi sán tới, cười cười hỏi:
– Mày, không lo à?
– Có. Lo cái nhà bếp với mấy cái nồi, còn có cả bát đĩa nữa.
– Thật à?
-… – Không thèm đáp.
– Nhóc Nhi vừa mới làm vỡ cái đĩa, bị đứt tay nhưng chắc không sao đâu.
Tôi nằm vật ra giường, liếc mắt xem biểu hiện trên mặt nó thế nào. Mặt thì kiểu “ta đây không quan tâm” thế mà ngồi không yên lại chạy xuống dưới.
– Tui xuống uống nước.
– Ngoan ha, giờ đi còn báo cáo cụ thể nữa.Tên nào đấy liếc mắt lườm tôi một cái rồi ra ngoài. Tôi tót xuống giường, khóa luôn cửa phòng lại. Nó mà biết tôi lừa nó thì thế nào cũng xử đẹp tôi.
•
•
Tôi ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, ở đây tôi là lớn nhất nên đương nhiên ghế chủ xị phải dành cho tôi. Từng món ăn được bày ra, xem nào, có cá, có thịt, có canh, có trứng. Không biết ăn vào thế nào nhưng nhìn chung có vẻ tạm ổn, chắc cũng nuốt xuống được.
– Nào, mời mọi người ăn cơm!
Tôi gắp miếng cá, nuốt xuống.
Gắp miếng trứng, nuốt xuống.
Gắp miếng thịt, chấm với mắm, nhấm nhấm rồi để luôn trong chén.
Lấy muỗng, múc miếng canh, đánh cái “ực” xuống thẳng dưới bụng.
Trong bàn ăn, mọi người vẫn cố tỏ vẻ tự nhiên nhất nhưng nhìn qua cũng biết chẳng ai đủ can đảm gắp thêm đũa thức ăn nào nữa, trừ kẻ nào đó.
Tôi đá đá chân nó dưới bàn, nói khẽ:
– Mày bị mất vị giác rồi à?
Cá mặn, trứng mặn, nước mắm lại quá cay, canh thì chẳng khác nào nước lã. Tôi mặc dù đã cố nhưng không thể ăn đến miếng thứ hai, nghĩ lại cái vị đó tự dưng thấy gì đó trào trào lên cổ.
– Không.
Tôi còn định hỏi thế sao còn ăn thì nhóc Nhi bỗng dưng đứng dậy. Cô nhóc cúi đầu xin lỗi.
– Xin lỗi, làm mọi người thất vọng rồi. Mình sẽ dọn ngay bây giờ.
Trong giọng nói cô nhóc có cái gì đó buồn lắm. Thùy Nhi liên tục cúi đầu nên tôi không biết được vẻ mặt của em ấy lúc này. Vài câu nói châm chọc của tụi con gái vang lên, cô nhóc không phản kháng, chỉ lặng lẽ thu dọn từng đĩa thức ăn.
Lúc Thùy Nhi đến chỗ nhóc Thiên với tôi, nhóc Thiên cũng buông đũa xuống không ăn nữa.
Nó ra lệnh:
– Ngẩng đầu lên!
Con bé vẫn tiếp tục thu dọn bát đĩa.
– Tui nói là NGẨNG ĐẦU LÊN! Bà không làm gì sai thì việc gì phải cúi đầu chứ.
Nó bất ngờ lớn giọng làm tôi cũng giật mình theo.
– Nhưng mà… – Nhóc Nhi giương mắt nhìn nó, giọng con bé nghèn nghẹn uất ức thấy rõ.
– Không nhưng nhị gì hết. Không sai thì không việc gì phải cúi đầu cho người ta cười nhạo mình.
Tôi nhìn mấy nhỏ con gái, quả nhiên là im re không hé một lời.
– Nhưng đúng là đồ tui nấu không thể ăn được.
– Lần này không được thì nấu lại lần nữa.
– Nhưng…
– Em yên tâm, nhóc Thiên sẽ giúp em. Nó nhìn vậy thôi chứ nấu ăn ngon lắm. – Tôi xen vào.
Nhìn mặt nó, không nói gì có nghĩa là đồng ý. Trước khi vào nhà bếp nó còn không quên bỏ lại một câu:
– Ai không thể chờ hay không thể nuốt nổi đống thức ăn này thì có thể về. Cửa đằng kia, không tiễn! Hẹn chiều gặp lại.
Được lắm nhóc con! Tôi nhìn nó búng tay cái tách. Nhìn mặt mấy mấy nhỏ con gái đúng tội, nhưng mà cũng ngoan ngoãn ngồi im trên bàn ăn. Tôi nhón nhón đi vào trong bếp.Thùy Nhi mặt ỉu xìu đứng bên cạnh nó, nó thì đang cố “cứu vớt” lại các món ăn.– Về sau không biết làm thì đừng có nhận bừa, làm khổ người khác. – Nó nói.
– Tui bảo tui biết sơ sơ chứ có phải giỏi đâu. Với lại, ông giỏi thì sao ngay từ đầu không làm?
– Không thích.
Thùy Nhi bĩu môi, ánh mắt khinh khỉnh nhìn nó.
– Tui nói một thì bà cãi 10, thế sao khi người khác nói bà lại im re vậy?
Cô nhóc cúi đầu.
– Thì đúng là thức ăn dở tệ thật, bắt tui cãi thế nào chứ?!
Nhóc Thiên dừng động tác lại, lấy tay nhéo mũi Thùy Nhi kéo lên.
– Đã bảo là không sai thì không được cúi đầu, nhìn ghét lắm!Cô nhóc nhăn mặt, nó khẽ cười:
– Chỉ được cái “khôn nhà dại chợ”.
Tôi lấy cái bát, ấm nước, gói mỳ tôm rồi chuồn êm lên phòng. Chuyện tụi nó kệ tụi nó, tôi giờ phải lo cho cái bụng mình trước đã.
———
Trước ngày lên đường đi thi một ngày, tất cả các đội tuyển được nhà trường đãi ăn liên hoan. Ba món ăn bất hủ của trường gồm: bột lọc với chả, sữa đậu nành. Theo thầy cô thì, bột lọc ăn vào để dính kiến thức, uống sữa đậu để đậu. Mấy đứa lớp tôi thì nhìn cái thực đơn đến méo cả mặt.Trước ngày thi mà ăn mấy thứ này là thấy xui rồi.
Ăn chả + uống sữa đậu = chả + đậu = chả đậu. =.=”
Trong ngày này tôi cũng “hân hạnh” gặp lại Uyển Nhi. Cô nàng nói chung vẫn vậy, tự tin và luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cô nàng có đến chúc hắn thi tốt nhưng tôi đứng bên cạnh thì nhận được cái liếc mắt. Hoa khôi có nói nhỏ với tôi một câu: “Tôi không bỏ cuộc, nhất định sẽ cưa được cậu ấy.”
– Uyển Nhi nói gì vậy?– Nói ông chuẩn bị tâm lý, bạn ấy sẽ theo đuổi ông. – Tôi hút sữa, nhàn nhã trả lời.
– Vậy nói giùm bạn ấy, thật ngại quá, chậu này có hoa rồi.– Tự đi mà nói!
Tưởng đùa ai dè hắn đi thật. Tôi phải kéo hắn lại.
– Điên à?– Bà bảo tui đi mà. – Ngây thơ.
Tôi lườm hắn, hắn cười.
– Thôi, uống sữa đi nào. Lấy sức mai thi cho tốt!
.
.
Chiều hôm đó, cả lớp tôi kéo lên chùa cầu may mắn. Đừng hỏi vì sao trước khi thi mà chả có đứa nào cặm cụi ôn bài hay làm bài này nọ, cái đó là luật bất thành văn rồi, trước khi thi một ngày chỉ có chơi và chơi, không bàn về chuyện học.
Đi xa mệt thì mệt nhưng có cái vui ơi là vui. Hát hò, đập phá, nhảy múa này nọ loạn xạ cả lên. Nhỏ Thảo vẫn chưa làm lành với ông Huy và đương nhiên, nó vẫn chưa chịu nói chuyện với tôi. Trong khi đó, tình cảm giữa hắn với tên Huy có vẻ tốt hơn sau ngày hôm đó, vẫn làm bạn và điên khùng với nhau như mọi ngày.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có sự cố xảy ra trên đường về. Xe hắn bị đứt xích. Xui xẻo hơn là chẳng có quán sửa xe nào trên đường. Suốt đường về, tụi nó phải lần lượt thay nhau kéo tôi với hắn. Về được đến khu phố nhà tôi thì tay trái tôi đã không còn cảm giác gì rồi. Đúng là chẳng có cái xui nào giống cái xui này.
Tôi với hắn đành dắt bộ quãng đường về nhà còn lại. Tôi lười, tay thì mỏi, không muốn xuống đi bộ nên ngồi yên sau để hắn dắt. Hắn nhìn tôi chẳng khác gì một đứa con nít lớn đầu thích làm nũng.
Đi được một quãng…
– Này, xuống đi, biết nặng lắm không?
Tôi lắc đầu, bám luôn trên xe.
Thêm một quãng nữa…
– Xuống đi, nặng thật đó!
Tôi vẫn ngồi ì trên xe.
Tôi nhìn hắn im lặng dắt xe mà phát cười, cả cái dáng muốn cáu mà chẳng thể nào cáu được. Nắng chiều không có gay gắt bằng nắng trưa nhưng cũng chói chang lắm. Mồ hôi làm ướt cả áo sơ mi trắng, đầu thì đầu trần. Thấy cũng thương thương!
Tôi nhảy phóc xuống xe, lấy mũ đội cho hắn, còn mình trùm mũ áo. Tránh đi cái nhìn của hắn, tôi giả lơ bước đi trước.
Tay tôi đột nhiên bị kéo lại đằng sau…
– Này, tui hát cho bà nghe nhé!
“…Nắng vàng góc phố, hoa nghiêng dài trong mắt,
Và thu nhẹ trôi rất êm
Chiều nay không có mưa bay
Và anh ngủ quên đã lâu rồi
Ngủ quên trên phố một mình.
Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng,
Còn em là những nhớ mong của đời anh.
Chiều nay ko có mưa bay,
Chỉ có những con đường dài
Cùng anh ngồi hát vu vơ…”
(Chiều nay không có mưa bay – Trung Quân Idol)
Tên nào đó rất tự nhiên nắm luôn tay của người nào đó, lại còn hát rất chi là vui vẻ.
– Em nào mà làm “anh” nhớ mong ghê vậy? – Tôi đùa.
– Em này này! – Hắn vung tay lên.
– “Em này này” ở đây rồi còn tìm làm gì nữa?
– Đề phòng trước, – Hắn cười, hơi hơi xiết chặt tay tôi bảo, – Nhưng đừng biến mất vào ngày mưa.
– Vì sao?
– Mưa lạnh. Khó tìm.
– Đồ khùng.
Một buổi chiều, trên đường, có hai cái bóng đi song song nhau, có một điểm nối ở giữa. Bên cạnh, bánh xe đạp vẫn lăn đều.
——–
Ngày thi, 15/3.
5.30′ sáng, tôi dậy làm VSCN.
6h, xách xe qua nhà hắn.
Tôi nhấn chuông, người ra mở cửa cho tôi là mẹ hắn. Mẹ Phan hình như chạy ra từ trong bếp, vẫn còn mang nguyên tạp dề. Bà một mực kéo tôi vào nhà ăn sáng, tôi còn muốn từ chối thì hắn từ đâu xuất hiện ra lệnh:
– Vào nhà ăn sáng!
Còn tự tiện dắt luôn xe đạp tôi vào cổng, tôi giờ, có muốn từ chối cũng chẳng thế được.
Vào nhà người ta đã ăn chực mà ngồi không cũng kì, nên tôi vào bếp phụ mẹ Phan bưng bát đũa ra. Hắn cũng ngoan ngoãn vào bếp giúp tôi xếp bát đũa.
Mẹ Phan đem một tôi phở lớn đẩy về phía tôi
– Ăn nhiều vào mới có sức thi, con ạ!
– Dạ, con cảm ơn bác.
Cả nhà hắn, một bàn ba người ngồi nói cười vui vẻ, tôi không tiện xen vào nên chỉ ngồi ăn rồi ăn. Nhìn kĩ thì hắn trông rất giống ba, nhưng lại có cái vẻ gì đấy tựa tựa mẹ, nhất là đôi mắt. Ba hắn có vẻ là một người vui tính, nói câu nào là khiến cả nhà cười câu nấy, và hình như hơi sợ mẹ hắn. Mỗi lần bà liếc mắt một cái là ông lại im re. Mẹ Phan thì cởi mở, vui vẻ khỏi phải nói rồi. Còn tính cách của hắn, chắc do đột biến mà ra.
– Tâm này, thằng con bác trên lớp chắc được con gái yêu thích lắm nhỉ? – Ba Phan hỏi tôi.
– Dạ, cũng nhiều bác ạ!
– Thằng này, bác biết mà, nó giống bác. Ngoài cái vẻ đẹp trai ra thì nó cũng giỏi nhiều thứ lắm, không giống mấy thằng chỉ được cái mã bây giờ đâu.
Tôi gật đầu cười trừ.
– Con với nó ngồi chung bàn, nó có làm phiền gì con thì cho bác xin lỗi nhé. Thằng bé đối xử với con tốt chứ? – Lần này tới lượt mẹ Phan.
– Dạ…tốt ạ!
Trừ những lúc cãi nhau, móc mỉa, đào bới điểm xấu, lên mặt dạy đời, ra lệnh này nọ thì còn lại đều tốt hết.
– Bác biết mà, thằng Tuấn nhà bác nó chỉ xấu ở cái miệng thôi chứ ruột gan phèo phổi ở trỏng đều tốt hết. Có gì mai sau con lấy nó về rồi con sửa nó từ từ cũng được.
Tôi nghe đến đây thì sặc luôn cả nước. Bác à, bác có lo xa quá không vậy?
Tôi nhận cốc nước từ tay hắn, nốc cạn một hơi. Tự dưng lại thấy mặt mình nóng bừng, không biết nên trả lời thế nào. Thế mà có cái người nào đó che miệng cố nín cười.
Mẹ Phan như nhận ra sự khó xử của tôi, bèn xua tay bảo:
– Được rồi, bác chỉ đùa thôi mà! Nhưng cho bác hỏi một điều, con với nó là gì của nhau vậy? Nó chẳng bao giờ dẫn riêng một đứa con gái về nhà hết.
Tôi cúi gằm mặt, không biết nói sao bây giờ. Len lén đưa mắt lên nhìn hắn tìm cứu viện thì hắn lại bỏ đi đâu mất. Tôi ngồi ấp úng nửa giờ cũng không nặn ra được một chữ.
– Được rồi, ba mẹ tha đi! Tụi con còn phải đi học nữa.
Hắn kéo tôi đi. Tôi đứng dậy không quên chào ba mẹ Phan.
Tôi đi trước, hắn theo sau. Tôi còn loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của cái gia đình này.
– Nhóc con, cuối cùng con bé là…
– Bạn gái con.
– Ông thấy chưa? Nào nào, chung tiền cho tôi! Tôi đã bảo là nó nhất định thích con bé mà.
– Bớt nửa đi!
– Không. Đưa mau!
-…
Tôi đến giờ, mặc dù đã yên vị trên xe nhưng mặt vẫn còn nóng bừng. Thế này thì, cho dù có mời chắc tôi không dám đến nhà hắn ăn sáng nữa đâu. Quá, quá là đau tim!
– Mở ngăn thứ nhất lấy sữa uống đi!
Tôi làm theo lời hắn. Miệng vừa hút sữa vừa nói.
– Ba mẹ Phan có vẻ thương ông nhỉ?
– Tào lao, ba mẹ không thương con thì thương ai?! Thấy thế nào?
– Nói chung rất vui vẻ, rất có không khí ấm cúng của một gia đình.
– Mẹ bảo, lần sau lại mời bà tới.
– Thôi tui không dám đâu, hãi rồi. – Tôi lắc lắc đầu, nhe răng cười.
Đi lên trường, chưa gì đã thấy nguyên một dàn ô tô đợi sẵn. Bởi vì mỗi môn sẽ thi ở mỗi hội đồng thi khác nhau nên đương nhiên phải phân ra nhiều xe khác nhau. Đội Địa tụi tôi đi chung xe với đội Sử, còn hắn ở đội Toán thì chung xe với Lý, Hóa. Nói chung là mỗi đứa một nơi nên chỉ có thể gặp mặt rồi chúng nhau lên đường bình an. Trước lúc lên xe, cả lớp tôi tụ tập lại một chỗ chồng tay lên nhau thể hiện quyết tâm.
Dù thế nào thì cũng phải oanh oanh liệt liệt đi về.
Tôi nhận được lời chúc của rất nhiều người, trong đó có cả cậu bạn Thế Nam và có cả…nhỏ Thảo. Mặc dù nó chỉ gửi tin nhắn nhưng đối với tôi như vậy là đủ.
“Mày cũng thi tốt nha!”
Tôi chuẩn bị bước lên xe thì hắn từ đâu ra kéo tôi lại, quăng cho tôi hộp sữa.
– Uống đi cho đầu nó thông minh ra, làm bài cho tốt!
– Tui chỉ sợ, uống nhiều quá nó không có đường ra thì khổ.
– Vậy đi, tui dắt bà đi thăm Washington City lấy tinh thần. – Hắn nhăn nhở cười.
– Ông đi một mình đi! – Gần ra chiến trường rồi mà nhìn hắn chẳng chút lo gì cả.
– Này, lại đây bảo!
Hắn đột nhiên kéo tôi lại gần rồi bẹo má.
– Bình tĩnh, tự tin, chiến thắng! Không việc gì phải sợ, cố lên, tui tin bà làm được mà!
Hắn nói giọng chắc nịch, khí thế tôi có thể đã rất hừng hực nếu không có thêm câu sau của hắn.
– Nếu làm không được thì bà xác định đào mồ chôn luôn cái hạnh kiểm của mình đi.
Hắn nói xong câu đó liền nhẹ nhàng rời đi.
– Đồ-đáng-chết, Phan Thiên Tuấn!
Sáng hôm đó, năm chiếc xe chở các sĩ tử hùng dũng ra chiến trường.
——–
Đây có thể xem là chương cuối cùng của năm 2014.
Hẹn gặp lại ở năm 2015.
Happy Newyear!!!