Sở Doanh run ngay, lập tức bàn tay hắn giữ chặt lấy mặt nàng, hắn vẫn nhất mực nhìn nàng không đổi hướng nhẹ nhàng ra lệnh…
- Hủy thư, thả con chim đi! Bổn vương biết người nào gửi thư rồi tự ta sẽ xử lí, các ngươi lui đi!
- Vậy chúng thuộc hạ xin lui trước thưa đại vương, nương nương!
Tốp lính nhanh chóng rời khỏi không làm phiền đại vương bên vương phi nữa. Toàn thân nàng nhanh chóng theo đó chấn động, bàn tay hắn tuy nhẹ nhàng nhưng cũng tựa xiềng xích treo chì kiềm nàng xuống. Hắn trông ánh mắt nàng đang lộ ra run sợ mình môi nhanh chóng cười thích thú.
Hắn quả là không đơn giản, từ ngay lần đầu gặp nàng đã khẳng định rồi nay lại càng tin điều đó tuyệt đối không sai. Trẻ tuổi như hắn, thân là đại vương hẳn mang không ít phức tạp mới đứng vững như thế trên ngôi vị cao quý. Tuy Đạt Kha luôn để nụ cười ra ngoài nhưng ánh mắt như tản băng ngàn năm trên tận thiên sơn cô độc, sắc lạnh.
Thời cơ giết hắn nàng còn chưa có được lần nào nay chính hắn biết hết âm mưu của nàng thì làm sao nàng còn có thể giết chết hắn đây? Sự trong trắng của nàng, tự do của nàng, cả đời nàng đã đánh cược hết sao lại sớm chuốt lấy thất bại như thế.
Tay Đạt Kha trên má nàng còn mơn nhẹ dịu dàng, môi mỏng nhẹ nhàng nói…
- Ta biết nàng toàn làm chuyện dối người gạt ta. Dù sao động cơ của nàng và nhận thức của ta quá rõ ràng rồi, chi bằng chúng ta thành thật với nhau như phu thê bình thường khác có được không vương phi của ta?
Sở Doanh sợ hãi đến mức toàn thân tê dại muốn bước lùi tránh xa hắn cũng không nổi. Đạt Kha lại càng thích thú như đang săn con thú nhỏ yếu đuối không bao giờ đủ sức vùng thoát khỏi mình. Hắn lại khom người, chỉ thiếu một tấc thôi là môi đã trên môi nàng. Hơi thở cả hai theo khí hàn nửa đêm buốt giá mang chút khí như sương phả nhẹ vào đối phương. Tiếc thay có lẽ chỉ mình nàng nhận lấy hơi thở của hắn vì bản thân nàng quá run sợ không dám thở rồi…
- Lão hoàng đế đó chắc không chỉ hy sinh tiểu công chúa để ta đây tìm chút “vui vẻ” đâu đúng không vương phi của ta?
Sở Doanh cuối cùng cũng có thể trấn tĩnh hơn. Nàng không dời mặt rời khỏi mặt hắn, ánh mắt nhìn sâu vào tuấn mâu, môi mộng đã tái nhợt run thoảng thốt lên hỏi một cách như thua cuộc…
- Ngươi đã đoán ra… tại sao không giết ta?
Nàng từ lúc gặp hắn cũng nghĩ nếu nàng không giết được hắn thì cũng sẽ nhận kết cục là hắn giết nàng. Đạt Kha bật cười, chính nàng cũng không biện hộ gì đúng như hắn đoán, hắn đứng thẳng lên rời xa mặt nàng, nói thản nhiên dù sao chính nàng cũng đổi giọng với mình rồi.
- Giết nàng thì làm sao nàng thấy cảnh ta xâm lược tận diệt Kỳ Mạc của phụ hoàng nàng chứ?
Giờ hắn không cần cười che đậy gì trước nàng. Chính là hắn muốn thâu tóm vương quốc của nàng nên không ngại nói ra nha. Chỉ có nàng run lên, cơn giận mau chóng tràn át nỗi sợ hãi. Thân là công chúa, nghe một tên đại vương thổ phỉ to gan muốn diệt quốc của nàng thì nàng không tức cũng lạ.
Đạt Kha nhướng chân mày nhìn nàng lần đầu để lộ ra sự tức giận thay bằng vẻ mặt đẹp lạnh lẽo như pho tượng khi thường. Lúc này không tiện nhưng hắn thật lòng muốn khen vương phi của mình một câu trông nàng lúc này thật xinh đẹp động lòng người.
Sở Doanh nói như thể hét lên bằng tất cả căm hận…
- Ta sẽ giết chết ngươi! Còn không giết ta một ngày thì ngày đó ta cũng quyết giết chết ngươi Đạt Kha! - Nghe nàng nói hắn nhe răng cười dễ thương, đến cả vương phi của mình cũng nói giống hệt kẻ thù muốn giết mình, hắn thật thấy bản thân có phước phần được đông đảo người căm ghét. Thế là hắn thản nhiên hỏi lại ngay.
- Giết ta bằng cách gì?
Giọng Đạt Kha chứa đầy sự kinh bỉ nàng như nàng thật rất vô dụng vậy. Đã thế nàng nhanh chóng lấy ra con dao nhỏ luôn giấu trong ống giày lông trắng tinh xinh xắn của mình. Cầm được đến dao nàng còn lúng túng lấy không ra vỏ dao.
Hắn nhìn nàng “cực khổ” mãi một lúc cuối cùng cũng trút bỏ vỏ dao ra được. Nhìn mỹ nhân khuynh thành trước mắt run rẩy dọa mình bằng con dao có lưỡi bé tẹo thua cả lóng ta dài nhất của hắn khiến Đạt Kha không kiềm nổi cảm xúc ngửa mặt cười vang.
Cái tên đại vương chết tiệt này xem ra không biết hắn cười còn đáng sợ hơn hắn không nói gì, hại nàng sợ đến muốn té lăn ra ngay. Tuy nhiên Sở Doanh vẫn trụ vững cùng đoản dao nhỏ cầm bằng cả hai tay thủ thế rất căng thẳng nói.
- Khi … khi ngươi ngủ ta sẽ ra tay. Hay là nhân lúc ngươi hi hữu bất tỉnh…hay là khi ngươi không để ý.
Càng nghe hắn càng cười vang cả một mảng đêm thanh tịnh. Thật sự là Đạt Kha cười thật đến trào nước mắt. Hắn cứ cười thế nàng nóng giận hơn nha. Và Đạt Kha ôm bụng nhìn lại hỏi.
- Ta thật thích nàng rồi đó! Con dao tỉa củ đó nàng đâm mấy nhát để đủ hại chết ta hả?
Sở Doanh ngớ ra nhìn lại vũ khí phòng thân của mình quả có hơi bị nhỏ. Đạt Kha khẽ nhếch mép nhân lúc chính nàng dọa người lại lơ là, thân thủ nhanh như chớp cướp dao quăng đi, tay ôm ngay lấy nàng.
Sở Doanh sợ đến tái xanh cả mặt, trên người có cầm theo đao kiếm nàng cũng không đấu lại hắn rồi nói gì thân không tấc sắt thế này. Hắn lộ ra chút gian manh nói khẽ thì thầm vào tai nàng những lời êm như dụ dỗ
- Khi ta ngủ… e là trên người nàng trần trụi, lõa lồ dưới thân ta rên rỉ làm gì còn chổ mà dấu dao hay kéo chứ?
- Ngươi…
Mặt nàng đỏ ửng vì thẹn và tức giận. Rõ ràng hắn càng khoái chí thích thú hơn khi chọc nàng đến mức này. Sở Doanh liều mình vùng thoát khỏi vòng tay lớn như kiềm khóa. Nàng còn dùng nấm tay đánh vào lòng ngực hắn nhưng vô dụng. Từ xa lính đi tuần chỉ trông thấy đại vương và vương phi bên nhau âu yếm vô cùng thân mật, lãng mạn nha. Chẳng ai dám đến gần để nhìn kĩ lại sự thật đâu nên tiếng lành vương phi được sủng ái càng loan nhanh.
Hắn cười vui ẵm nhanh nàng lên không hề bị nàng đang vùng vẩy làm loạn tâm trạng cao hứng này. Hắn nói còn hơn ban sủng cưng chiều nàng hết mực nữa.
- Ta cho nàng cơ hội, cố gắng lên xem nàng làm được gì ta!?
Câu nói khinh người này của hắn tạo ra động lực mãnh liệt trong nàng mong hoàn thành nhiệm vụ được phụ hoàng giao nha. Nàng vẫn được bế cao, tay chống vào hai vai hắn nhìn trực diện hắn nói một cách tức giận, dọa hắn…
- Là ngươi nói đó, nuôi ong tay áo sau này làm vong linh vất vưởng đừng có trách ta ác độc nha! - Nàng người nhỏ nhưng gan to, nói ra khí khách không sợ chết hết lòng đe dọa Đạt Kha.
- Haha… vậy nàng là ong nhỏ của ta sao? Dù sao cũng đỡ hơn cả vườn hoa quanh ta toàn lũ người dối trá, chí ít có một con ong nhỏ thành thật cố hại ta ra mặt cũng được!
Sở Doanh phút chốc trở nên ngơ ngẩn vì lời nói của hắn. Nghe thế thôi nhưng rõ ràng sâu trong tâm hắn là một người rất từng trải, chịu nhiều đè nén mới biến thành loại người tàn bạo như thế này. Có cảm giác hắn sống không hề vui vẻ, không tin tưởng bất cứ một ai.
Tuy nhiên hắn chịu đựng gì mặc kệ hắn, nàng vẫn là phải giết chết hắn không thay đổi nhưng không hiểu sao bị phát hiện ra hết lòng nàng thanh thản cực kì hơn cả quăng đi mấy cân chì nặng trong lòng. Hắn ta quái lạ biết nàng hại hắn nhưng không thèm đề phòng hay ác cảm thì coi như hắn ngốc vậy. Nàng thề khi giết hắn thành công, nàng phải cười khà khà trước lúc hắn nhắm mắt xuôi tay mới mãn nguyện trả thù sự khinh bỉ lúc này.
Đột nhiên phát giác ra mình đã bị mang đến lều lớn của đại vương lúc nào Sở Doanh mới thôi nghĩ chuyện xa xôi. Nàng hét lên thiếu đều làm tất cả người trong tộc đều bật dậy giữa đêm…
- Làm gì vậy? Sao lại mang ta đến đây, bỏ ta xuống mau lên! - Nàng lều chết “giữ mình” nha khiến hắn không thể giấu một câu khen ngợi.
- Hôm nay cũng chịu chống cự rồi sao? Lần đầu nàng miễn cưỡng như thế làm ta chẳng thõa mãn gì hết cả!
Giọng hắn không khác gì phường dâm tặc. Nàng là công chúa đó nha mà hắn có thể nói ra lời lẽ không ngượng miệng như vậy chứ.
- Ngươi vạch trần kế hoạch hại ngươi của ta rồi còn to gan dám động đến ta hay sao? Ta sẽ không tha cho ngươi đồ hôn vương!
- Ấy… sao lại lôi thanh danh đại vương tốt của ta ra sửa thành hôn vương rồi? Ta là đang tạo cho hội cho nàng giết ta đó còn không biết trân trọng nửa ái phi!
Nàng rùng mình nhìn gương mặt hoàn mỹ mang nét tà đạo, tay hắn vẫn đang ôm nàng thì nàng chỉ biết cố chui nhũi thoát ra như sâu nhỏ cuối cùng té ngay xuống giường to. Cái tình huống này nàng biết chắc đấu không lại hắn nên đảo mắt, đầu óc linh hoạt lòm còm phóng nhanh đến khiên* đồng trang trí dưới đầu hươu độn treo cao đầu giường.
Đạt Kha nheo mắt nhìn nàng vất vả vác tấm khiên giơ cao qua đầu, gương mặt căng thẳng nhìn hắn trừng trừng …
- Động vào ta thì ta ném vào đầu ngươi đó!
Nàng nói thật chứ không dọa, dù thân nàng đã không còn gì nhưng quyết không để hắn sàm sỡ thêm lần nữa. Đạt Kha cười nhẹ thích thú vì thì ra vương phi của mình thật có cá tính. Những ngày trước nàng chỉ như pho tượng bằng sứ tinh xảo dễ vỡ, nhìn đẹp nhưng thật nhàm chán, nay nàng hùng hổ đấu lại hắn thật đáng yêu.
Vậy là lỡ đùa thì đùa cho trót, Đạt Kha thậm chí không sợ nàng hại mình, nhìn nàng đứng trên giường vừa ngang tầm tay nên vui vẻ cởi bung khuy áo lông của nàng.
Bị dọa như thế vừa bất ngờ vừa theo phản ứng tự nhiên nàng thu tay cố ngăn áo bị cởi hết ra. Nàng buông tay đồng nghĩa với tấm khiên đồng nặng kia không ai cầm rơi thẳng xuống chệch bên trán một cú đau điếng.
Cũng là nàng làm chuyện ác hại người nên gậy ông đập lưng ông. Cái khiên làm nàng choáng váng té phịch xuống giường. Đạt Kha cũng giật mình, bỏ ngay cái khiên đi chòm nhìn xem nàng.
Quả nhiên trán u một cục sưng đỏ không đến mức chảy máu lủng sọ thật là may nhưng nàng vẫn ngất mê mang. Hắn lại không nhịn được buồn cười vì nàng hậu đậu làm ra cái chuyện này. Công chúa như nàng gặp đúng việc mới bộc lộ ra hết con người thật, xem ra ngoài nét đoan trang bên ngoài nàng cũng hậu đậu quá.
Đạt Kha đưa tay vuốt nhẹ vết sưng. Nàng nhíu mày, cả người động một chút làm xiêm y mở bung có dịp lộ ra. Hắn nhìn dây yếm hồng tuột nhẹ, lộ ra hết nửa mảng miên nhũ tròn trĩnh trắng nõn.
Chết tiệt! Ban nảy hắn định trêu chọc nàng thôi không thể muốn làm bậy thật chứ? Đạt Kha đưa tay nâng người nàng định cho nàng nằm ngay ngắn thì áo lần nửa phong phanh thêm một chút.
Không hiểu sao hôm nay nhìn một nữ nhân ngất thôi lại khiến hắn thật nôn nóng một chút trong người. Ngắm nhìn vương phi của mình rồi suy nghĩ chốc lát, Đạt Kha chỉ thở dài thầm nghĩ nghĩ suy làm chi thật vớ vẩn, nàng muốn giết hắn thì hắn thưởng thức nàng một chút cũng đáng mà.
Vậy là Đạt Kha chòm người hôn nhẹ lên cổ nàng xuống dần ngực. Tuy Sở Doanh ngất nhưng cơ thể vẫn phản ứng lại một cách vô thức làm hắn cười há miệng cắn nhẹ lấy ngực nàng khi chính nàng tự cong người dâng cho mình. Xem như là tạm hôm nay hắn nổi hứng nhất thời không kịp tìm ai thay thế nàng, sau này bù lại hắn sẽ càng cho nàng giết hắn lúc nào tùy ý.
Cả đêm cuối xuân trôi qua thật nhiều phiền phức. Khi tỉnh dậy nàng sẽ chính thức đối đầu với hắn không cần e ngại hay lo sợ gì nữa cả tuy nhiên cũng không biết chắc nàng có thể thành công hay không đây?
Sở Doanh run ngay, lập tức bàn tay hắn giữ chặt lấy mặt nàng, hắn vẫn nhất mực nhìn nàng không đổi hướng nhẹ nhàng ra lệnh…
- Hủy thư, thả con chim đi! Bổn vương biết người nào gửi thư rồi tự ta sẽ xử lí, các ngươi lui đi!
- Vậy chúng thuộc hạ xin lui trước thưa đại vương, nương nương!
Tốp lính nhanh chóng rời khỏi không làm phiền đại vương bên vương phi nữa. Toàn thân nàng nhanh chóng theo đó chấn động, bàn tay hắn tuy nhẹ nhàng nhưng cũng tựa xiềng xích treo chì kiềm nàng xuống. Hắn trông ánh mắt nàng đang lộ ra run sợ mình môi nhanh chóng cười thích thú.
Hắn quả là không đơn giản, từ ngay lần đầu gặp nàng đã khẳng định rồi nay lại càng tin điều đó tuyệt đối không sai. Trẻ tuổi như hắn, thân là đại vương hẳn mang không ít phức tạp mới đứng vững như thế trên ngôi vị cao quý. Tuy Đạt Kha luôn để nụ cười ra ngoài nhưng ánh mắt như tản băng ngàn năm trên tận thiên sơn cô độc, sắc lạnh.
Thời cơ giết hắn nàng còn chưa có được lần nào nay chính hắn biết hết âm mưu của nàng thì làm sao nàng còn có thể giết chết hắn đây? Sự trong trắng của nàng, tự do của nàng, cả đời nàng đã đánh cược hết sao lại sớm chuốt lấy thất bại như thế.
Tay Đạt Kha trên má nàng còn mơn nhẹ dịu dàng, môi mỏng nhẹ nhàng nói…
- Ta biết nàng toàn làm chuyện dối người gạt ta. Dù sao động cơ của nàng và nhận thức của ta quá rõ ràng rồi, chi bằng chúng ta thành thật với nhau như phu thê bình thường khác có được không vương phi của ta?
Sở Doanh sợ hãi đến mức toàn thân tê dại muốn bước lùi tránh xa hắn cũng không nổi. Đạt Kha lại càng thích thú như đang săn con thú nhỏ yếu đuối không bao giờ đủ sức vùng thoát khỏi mình. Hắn lại khom người, chỉ thiếu một tấc thôi là môi đã trên môi nàng. Hơi thở cả hai theo khí hàn nửa đêm buốt giá mang chút khí như sương phả nhẹ vào đối phương. Tiếc thay có lẽ chỉ mình nàng nhận lấy hơi thở của hắn vì bản thân nàng quá run sợ không dám thở rồi…
- Lão hoàng đế đó chắc không chỉ hy sinh tiểu công chúa để ta đây tìm chút “vui vẻ” đâu đúng không vương phi của ta?
Sở Doanh cuối cùng cũng có thể trấn tĩnh hơn. Nàng không dời mặt rời khỏi mặt hắn, ánh mắt nhìn sâu vào tuấn mâu, môi mộng đã tái nhợt run thoảng thốt lên hỏi một cách như thua cuộc…
- Ngươi đã đoán ra… tại sao không giết ta?
Nàng từ lúc gặp hắn cũng nghĩ nếu nàng không giết được hắn thì cũng sẽ nhận kết cục là hắn giết nàng. Đạt Kha bật cười, chính nàng cũng không biện hộ gì đúng như hắn đoán, hắn đứng thẳng lên rời xa mặt nàng, nói thản nhiên dù sao chính nàng cũng đổi giọng với mình rồi.
- Giết nàng thì làm sao nàng thấy cảnh ta xâm lược tận diệt Kỳ Mạc của phụ hoàng nàng chứ?
Giờ hắn không cần cười che đậy gì trước nàng. Chính là hắn muốn thâu tóm vương quốc của nàng nên không ngại nói ra nha. Chỉ có nàng run lên, cơn giận mau chóng tràn át nỗi sợ hãi. Thân là công chúa, nghe một tên đại vương thổ phỉ to gan muốn diệt quốc của nàng thì nàng không tức cũng lạ.
Đạt Kha nhướng chân mày nhìn nàng lần đầu để lộ ra sự tức giận thay bằng vẻ mặt đẹp lạnh lẽo như pho tượng khi thường. Lúc này không tiện nhưng hắn thật lòng muốn khen vương phi của mình một câu trông nàng lúc này thật xinh đẹp động lòng người.
Sở Doanh nói như thể hét lên bằng tất cả căm hận…
- Ta sẽ giết chết ngươi! Còn không giết ta một ngày thì ngày đó ta cũng quyết giết chết ngươi Đạt Kha! - Nghe nàng nói hắn nhe răng cười dễ thương, đến cả vương phi của mình cũng nói giống hệt kẻ thù muốn giết mình, hắn thật thấy bản thân có phước phần được đông đảo người căm ghét. Thế là hắn thản nhiên hỏi lại ngay.
- Giết ta bằng cách gì?
Giọng Đạt Kha chứa đầy sự kinh bỉ nàng như nàng thật rất vô dụng vậy. Đã thế nàng nhanh chóng lấy ra con dao nhỏ luôn giấu trong ống giày lông trắng tinh xinh xắn của mình. Cầm được đến dao nàng còn lúng túng lấy không ra vỏ dao.
Hắn nhìn nàng “cực khổ” mãi một lúc cuối cùng cũng trút bỏ vỏ dao ra được. Nhìn mỹ nhân khuynh thành trước mắt run rẩy dọa mình bằng con dao có lưỡi bé tẹo thua cả lóng ta dài nhất của hắn khiến Đạt Kha không kiềm nổi cảm xúc ngửa mặt cười vang.
Cái tên đại vương chết tiệt này xem ra không biết hắn cười còn đáng sợ hơn hắn không nói gì, hại nàng sợ đến muốn té lăn ra ngay. Tuy nhiên Sở Doanh vẫn trụ vững cùng đoản dao nhỏ cầm bằng cả hai tay thủ thế rất căng thẳng nói.
- Khi … khi ngươi ngủ ta sẽ ra tay. Hay là nhân lúc ngươi hi hữu bất tỉnh…hay là khi ngươi không để ý.
Càng nghe hắn càng cười vang cả một mảng đêm thanh tịnh. Thật sự là Đạt Kha cười thật đến trào nước mắt. Hắn cứ cười thế nàng nóng giận hơn nha. Và Đạt Kha ôm bụng nhìn lại hỏi.
- Ta thật thích nàng rồi đó! Con dao tỉa củ đó nàng đâm mấy nhát để đủ hại chết ta hả?
Sở Doanh ngớ ra nhìn lại vũ khí phòng thân của mình quả có hơi bị nhỏ. Đạt Kha khẽ nhếch mép nhân lúc chính nàng dọa người lại lơ là, thân thủ nhanh như chớp cướp dao quăng đi, tay ôm ngay lấy nàng.
Sở Doanh sợ đến tái xanh cả mặt, trên người có cầm theo đao kiếm nàng cũng không đấu lại hắn rồi nói gì thân không tấc sắt thế này. Hắn lộ ra chút gian manh nói khẽ thì thầm vào tai nàng những lời êm như dụ dỗ
- Khi ta ngủ… e là trên người nàng trần trụi, lõa lồ dưới thân ta rên rỉ làm gì còn chổ mà dấu dao hay kéo chứ?
- Ngươi…
Mặt nàng đỏ ửng vì thẹn và tức giận. Rõ ràng hắn càng khoái chí thích thú hơn khi chọc nàng đến mức này. Sở Doanh liều mình vùng thoát khỏi vòng tay lớn như kiềm khóa. Nàng còn dùng nấm tay đánh vào lòng ngực hắn nhưng vô dụng. Từ xa lính đi tuần chỉ trông thấy đại vương và vương phi bên nhau âu yếm vô cùng thân mật, lãng mạn nha. Chẳng ai dám đến gần để nhìn kĩ lại sự thật đâu nên tiếng lành vương phi được sủng ái càng loan nhanh.
Hắn cười vui ẵm nhanh nàng lên không hề bị nàng đang vùng vẩy làm loạn tâm trạng cao hứng này. Hắn nói còn hơn ban sủng cưng chiều nàng hết mực nữa.
- Ta cho nàng cơ hội, cố gắng lên xem nàng làm được gì ta!?
Câu nói khinh người này của hắn tạo ra động lực mãnh liệt trong nàng mong hoàn thành nhiệm vụ được phụ hoàng giao nha. Nàng vẫn được bế cao, tay chống vào hai vai hắn nhìn trực diện hắn nói một cách tức giận, dọa hắn…
- Là ngươi nói đó, nuôi ong tay áo sau này làm vong linh vất vưởng đừng có trách ta ác độc nha! - Nàng người nhỏ nhưng gan to, nói ra khí khách không sợ chết hết lòng đe dọa Đạt Kha.
- Haha… vậy nàng là ong nhỏ của ta sao? Dù sao cũng đỡ hơn cả vườn hoa quanh ta toàn lũ người dối trá, chí ít có một con ong nhỏ thành thật cố hại ta ra mặt cũng được!
Sở Doanh phút chốc trở nên ngơ ngẩn vì lời nói của hắn. Nghe thế thôi nhưng rõ ràng sâu trong tâm hắn là một người rất từng trải, chịu nhiều đè nén mới biến thành loại người tàn bạo như thế này. Có cảm giác hắn sống không hề vui vẻ, không tin tưởng bất cứ một ai.
Tuy nhiên hắn chịu đựng gì mặc kệ hắn, nàng vẫn là phải giết chết hắn không thay đổi nhưng không hiểu sao bị phát hiện ra hết lòng nàng thanh thản cực kì hơn cả quăng đi mấy cân chì nặng trong lòng. Hắn ta quái lạ biết nàng hại hắn nhưng không thèm đề phòng hay ác cảm thì coi như hắn ngốc vậy. Nàng thề khi giết hắn thành công, nàng phải cười khà khà trước lúc hắn nhắm mắt xuôi tay mới mãn nguyện trả thù sự khinh bỉ lúc này.
Đột nhiên phát giác ra mình đã bị mang đến lều lớn của đại vương lúc nào Sở Doanh mới thôi nghĩ chuyện xa xôi. Nàng hét lên thiếu đều làm tất cả người trong tộc đều bật dậy giữa đêm…
- Làm gì vậy? Sao lại mang ta đến đây, bỏ ta xuống mau lên! - Nàng lều chết “giữ mình” nha khiến hắn không thể giấu một câu khen ngợi.
- Hôm nay cũng chịu chống cự rồi sao? Lần đầu nàng miễn cưỡng như thế làm ta chẳng thõa mãn gì hết cả!
Giọng hắn không khác gì phường dâm tặc. Nàng là công chúa đó nha mà hắn có thể nói ra lời lẽ không ngượng miệng như vậy chứ.
- Ngươi vạch trần kế hoạch hại ngươi của ta rồi còn to gan dám động đến ta hay sao? Ta sẽ không tha cho ngươi đồ hôn vương!
- Ấy… sao lại lôi thanh danh đại vương tốt của ta ra sửa thành hôn vương rồi? Ta là đang tạo cho hội cho nàng giết ta đó còn không biết trân trọng nửa ái phi!
Nàng rùng mình nhìn gương mặt hoàn mỹ mang nét tà đạo, tay hắn vẫn đang ôm nàng thì nàng chỉ biết cố chui nhũi thoát ra như sâu nhỏ cuối cùng té ngay xuống giường to. Cái tình huống này nàng biết chắc đấu không lại hắn nên đảo mắt, đầu óc linh hoạt lòm còm phóng nhanh đến khiên đồng trang trí dưới đầu hươu độn treo cao đầu giường.
Đạt Kha nheo mắt nhìn nàng vất vả vác tấm khiên giơ cao qua đầu, gương mặt căng thẳng nhìn hắn trừng trừng …
- Động vào ta thì ta ném vào đầu ngươi đó!
Nàng nói thật chứ không dọa, dù thân nàng đã không còn gì nhưng quyết không để hắn sàm sỡ thêm lần nữa. Đạt Kha cười nhẹ thích thú vì thì ra vương phi của mình thật có cá tính. Những ngày trước nàng chỉ như pho tượng bằng sứ tinh xảo dễ vỡ, nhìn đẹp nhưng thật nhàm chán, nay nàng hùng hổ đấu lại hắn thật đáng yêu.
Vậy là lỡ đùa thì đùa cho trót, Đạt Kha thậm chí không sợ nàng hại mình, nhìn nàng đứng trên giường vừa ngang tầm tay nên vui vẻ cởi bung khuy áo lông của nàng.
Bị dọa như thế vừa bất ngờ vừa theo phản ứng tự nhiên nàng thu tay cố ngăn áo bị cởi hết ra. Nàng buông tay đồng nghĩa với tấm khiên đồng nặng kia không ai cầm rơi thẳng xuống chệch bên trán một cú đau điếng.
Cũng là nàng làm chuyện ác hại người nên gậy ông đập lưng ông. Cái khiên làm nàng choáng váng té phịch xuống giường. Đạt Kha cũng giật mình, bỏ ngay cái khiên đi chòm nhìn xem nàng.
Quả nhiên trán u một cục sưng đỏ không đến mức chảy máu lủng sọ thật là may nhưng nàng vẫn ngất mê mang. Hắn lại không nhịn được buồn cười vì nàng hậu đậu làm ra cái chuyện này. Công chúa như nàng gặp đúng việc mới bộc lộ ra hết con người thật, xem ra ngoài nét đoan trang bên ngoài nàng cũng hậu đậu quá.
Đạt Kha đưa tay vuốt nhẹ vết sưng. Nàng nhíu mày, cả người động một chút làm xiêm y mở bung có dịp lộ ra. Hắn nhìn dây yếm hồng tuột nhẹ, lộ ra hết nửa mảng miên nhũ tròn trĩnh trắng nõn.
Chết tiệt! Ban nảy hắn định trêu chọc nàng thôi không thể muốn làm bậy thật chứ? Đạt Kha đưa tay nâng người nàng định cho nàng nằm ngay ngắn thì áo lần nửa phong phanh thêm một chút.
Không hiểu sao hôm nay nhìn một nữ nhân ngất thôi lại khiến hắn thật nôn nóng một chút trong người. Ngắm nhìn vương phi của mình rồi suy nghĩ chốc lát, Đạt Kha chỉ thở dài thầm nghĩ nghĩ suy làm chi thật vớ vẩn, nàng muốn giết hắn thì hắn thưởng thức nàng một chút cũng đáng mà.
Vậy là Đạt Kha chòm người hôn nhẹ lên cổ nàng xuống dần ngực. Tuy Sở Doanh ngất nhưng cơ thể vẫn phản ứng lại một cách vô thức làm hắn cười há miệng cắn nhẹ lấy ngực nàng khi chính nàng tự cong người dâng cho mình. Xem như là tạm hôm nay hắn nổi hứng nhất thời không kịp tìm ai thay thế nàng, sau này bù lại hắn sẽ càng cho nàng giết hắn lúc nào tùy ý.
Cả đêm cuối xuân trôi qua thật nhiều phiền phức. Khi tỉnh dậy nàng sẽ chính thức đối đầu với hắn không cần e ngại hay lo sợ gì nữa cả tuy nhiên cũng không biết chắc nàng có thể thành công hay không đây?