Một bóng dáng kiều nhỏ lao vụt ra phía ngoài, sau đó tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao vang lên, lấy tốc độ cực nhanh mà phóng đi.
Tề Nhã đi đến, nhặt lên một thứ bị rớt trên bãi cỏ, bỏ vào túi xách của mình.
Thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, cô xoay người, thấy một đôi mắt cười như không cười đang nhìn cô.
"Hân hạnh được biết ngài" Cô vươn tay.
"Diệp tiên sinh khiêu vũ rất giỏi". Tề Nhã ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ không đổi sắc kia, mỉm cười lựa lời nói, người đàn ông trước mặt cũng không phải là nhân vật dễ chọc, cô không đoán được tâm tư của ông ta giờ phút này.
"Ồ không, tôi làm sao dám múa rìu qua mắt thợ được", Diệp Thính Phong lạnh nhạt cười, lấy thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được trả lời, "Chỉ là Tề tiểu thư cần phải bỏ ra tâm tư để bồi dưỡng thêm mà thôi "
Ngón tay hắn, làm như vô tình lướt qua cổ tay cô, trong ánh mắt đang nhìn cô, lại cất giấu một tia sắc bén.
Ánh mắt không hề mang theo một chút dục vọng nhưng lại làm cho Tề Nhã cả kinh, tay cô run nhè nhẹ —— chỗ vết sẹo rắn rỏi kia, là một dấu ấn của vết thương đã nhiều năm để lại.
"Sáu năm làm lính đánh thuê ở trường học, ba năm ởSandhurst(*)", Diệp Thính Phong đón lấy cái nhìn của cô, thanh âm vẫn nhẹ nhàng thản nhiên như trước, "Tiểu thư hẳn đã được bồi dưỡng một cách xuất sắc, tin rằng dư sức có khả năng ứng phó với cái gọi là bạo lực gia đình"
Tề Nhã chăm chú nhìn hắn, hô hấp dần dần vững vàng: "Diệp tiên sinh xin hãy yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương đến con gái của ngài"
Ở trước mặt người đàn ông này, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Cô tin tưởng lấy năng lực của hắn, điều gì nên biết cũng đã biết, cô thẳng thắn mới là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Thính Phong cười khẽ ra tiếng, bóng đêm bao phủ xuống đôi mắt trong trẻo khiếp người: "Nếu cô thật muốn tổn thương con bé, cô nghĩ là bây giờ cô còn có thể đứng nơi này cùng tôi nói chuyện sao?"
"Diệp tiên sinh", Tề Nhã hiểu được ý hắn, trấn tĩnh lên tiếng: "Nếu ngài muốn xác định là sẽ không liên lụy đến Thích, thật có lỗi tôi không thể hứa hẹn với ngài điều gì, tôi là vị hôn thê của Lý Kiều, tương lai cũng sẽ trở thành vợ anh ấy, nếu Thích vẫn cố chấp không chịu buông tha anh ấy, như vậy tôi không thể cam đoan rằng mình sẽ hoàn toàn không đếm xỉa đến"
Diệp thính Phong nheo mắt lại nhìn người phụ nữ trước mắt, cô dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, biểu tình không có một tia kinh hoảng, sau đó hắn mỉm cười, buông tay lùi thân lại: "Nếu có một ngày cô muốn rời khỏi Tề thị, nhớ hãy đến tìm tôi"
Người phụ nữ này, là một nhân tài hữu dụng.
Tề Nhã đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Diệp Thính Phong rời đi, ngực không hề bình ổn.
Làm cô chấn động, chính là câu nói cuối cùng của ông ta ——- nếu có một ngày cô muốn rời khỏi Tề thị.
Rời khỏi Tề thị sao?
Cũng là rời khỏi hắn —— hình ảnh đã ẩn dấu thật sâu nơi đáy lòng.
——————————————–
Năm đó ở một hòn đảo nhỏ Thái Bình dương, ánh mặt trời chói lọi rọi xuống làm con người choáng váng, trên con đường ven biển đầy rẫy những bãi cát trắng, hắn đem cô từ sau phía cây cọ thụ lôi ra, con ngươi đen lẳng lặng nhìn cô.
Em tên gì.
A Nhã. Cô đáp, nhìn dáng người cao lớn của hắn, màu da rám nắng, trong lòng có chút sợ hãi.
Tôi họ Tề. Hắn nói, trên bàn tay non mịn của cô viết lên từng chữ in hoa, từ này về sau em theo họ của tôi.
Hắn mua cho cô một đôi giày mà từ khi chào đời đến giờ cô mới thấy, vải da nhẵn nhụi màu đỏ, có một chiếc khóa rất tinh tế ở mắt cá chân, cô vui vẻ cực kỳ, đeo chúng vào chạy trên đường, đắc ý nhìn những ánh mắt ghen tị của các cô gái nhỏ khác trong trấn.
Khi đó, cô thật tâm nghĩ rằng, hắn chính là chỗ dựa của cô cả đời.
Một đêm mưa mười bảy tuổi, hắn khó có lúc say bí tỉ, cô đuổi đi người phụ nữ yêu diễm mà hắn mang về, lại mua lại bộ váy áo của người phụ nữ đó.
Vải lụa mỏng manh, là một màu trắng tinh thuần, giống như tâm hồn của cô khi đó, như một tờ giấy trắng chờ hắn hạ bút vẽ lên.
Lụa trắng bị hắn xé rách rơi xuống trên thân thể cô, giống như bông tuyết. Cô chưa từng nhìn thấy tuyết, nhưng lại nhớ rõ hắn từng nói qua, cảm giác ngửa đầu xem tuyết từ trên trời rơi xuống, thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi hít thở không thông.
Cô không biết lần đầu tiên lại đau như vậy, ngón tay nắm lấy ga giường trở nên trắng toát, cô nghe được hô hấp nóng rực của hắn phất qua bên tai, nước mắt chảy ra, cô không sợ hãi.
Lúc hắn tỉnh lại, hung hăng cho cô một bạt tai.
Cô cắn môi quật cường, chết cũng không chịu kêu một tiếng cha nuôi.
Hắn độc ác nói, cô có thể không gọi. Hắn đem cô kéo ra ngoài cửa, đem Điểu Lang của cô cùng với một con dao đồng thời đặt xuống bên chân cô, giết nó đi.
Ngày đó, cô giết con bồ câu của cô, chỉ dùng một nhát dao cắt đi yết hầu.
Cô đờ đẫn nhìn chằm chằm đôi cánh trắng muốt bị nhuốm máu, không rơi một giọt lệ, cô rốt cuộc cũng học được sự tàn khốc của hắn.
Em sẽ không bao giờ nói ra câu em yêu anh
Đây là điều ăn ý còn sót lại giữa chúng ta.
Em sẽ chôn lệ ở sâu trong đáy mắt.
Đối với mọi người em chỉ là trẻ con.
Duy nhất đối với anh em lại rất lý trí.
Sinh mệnh có rất nhiều đạo lý vô nghĩa.
Tuy rằng nhìn không thấy tương lai nhưng em cũng không quan tâm.
——————————————–
——– Em, nhất định sẽ không bao giờ nói ra câu em yêu anh.
"Điện thoại kêu, sao lại không bắt máy?" Lý Kiều nhìn người phụ nữ thất thần trước mắt, kinh ngạc nhắc nhở.
Tề Nhã ấn nút chặt đứt tiếng chuông, không tiếp, Lý Kiều thấy cô cúi đầu, khóe mắt có lưu một chút thứ trong suốt lóe sáng.
"Đúng rồi, cái này cho anh", cô từ trong túi xách lấy ra một thứ đưa đến tay hắn, "Vừa rồi nhặt được, cô ấy chạy nhanh quá, em không đuổi kịp"
Lý Kiều tiếp nhận lấy, trong lòng bàn tay là chiếc MP3 màu bạc của Thích.
Một bóng dáng kiều nhỏ lao vụt ra phía ngoài, sau đó tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao vang lên, lấy tốc độ cực nhanh mà phóng đi.
Tề Nhã đi đến, nhặt lên một thứ bị rớt trên bãi cỏ, bỏ vào túi xách của mình.
Thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, cô xoay người, thấy một đôi mắt cười như không cười đang nhìn cô.
"Hân hạnh được biết ngài" Cô vươn tay.
"Diệp tiên sinh khiêu vũ rất giỏi". Tề Nhã ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ không đổi sắc kia, mỉm cười lựa lời nói, người đàn ông trước mặt cũng không phải là nhân vật dễ chọc, cô không đoán được tâm tư của ông ta giờ phút này.
"Ồ không, tôi làm sao dám múa rìu qua mắt thợ được", Diệp Thính Phong lạnh nhạt cười, lấy thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được trả lời, "Chỉ là Tề tiểu thư cần phải bỏ ra tâm tư để bồi dưỡng thêm mà thôi "
Ngón tay hắn, làm như vô tình lướt qua cổ tay cô, trong ánh mắt đang nhìn cô, lại cất giấu một tia sắc bén.
Ánh mắt không hề mang theo một chút dục vọng nhưng lại làm cho Tề Nhã cả kinh, tay cô run nhè nhẹ —— chỗ vết sẹo rắn rỏi kia, là một dấu ấn của vết thương đã nhiều năm để lại.
"Sáu năm làm lính đánh thuê ở trường học, ba năm ởSandhurst()", Diệp Thính Phong đón lấy cái nhìn của cô, thanh âm vẫn nhẹ nhàng thản nhiên như trước, "Tiểu thư hẳn đã được bồi dưỡng một cách xuất sắc, tin rằng dư sức có khả năng ứng phó với cái gọi là bạo lực gia đình"
Tề Nhã chăm chú nhìn hắn, hô hấp dần dần vững vàng: "Diệp tiên sinh xin hãy yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương đến con gái của ngài"
Ở trước mặt người đàn ông này, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Cô tin tưởng lấy năng lực của hắn, điều gì nên biết cũng đã biết, cô thẳng thắn mới là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Thính Phong cười khẽ ra tiếng, bóng đêm bao phủ xuống đôi mắt trong trẻo khiếp người: "Nếu cô thật muốn tổn thương con bé, cô nghĩ là bây giờ cô còn có thể đứng nơi này cùng tôi nói chuyện sao?"
"Diệp tiên sinh", Tề Nhã hiểu được ý hắn, trấn tĩnh lên tiếng: "Nếu ngài muốn xác định là sẽ không liên lụy đến Thích, thật có lỗi tôi không thể hứa hẹn với ngài điều gì, tôi là vị hôn thê của Lý Kiều, tương lai cũng sẽ trở thành vợ anh ấy, nếu Thích vẫn cố chấp không chịu buông tha anh ấy, như vậy tôi không thể cam đoan rằng mình sẽ hoàn toàn không đếm xỉa đến"
Diệp thính Phong nheo mắt lại nhìn người phụ nữ trước mắt, cô dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, biểu tình không có một tia kinh hoảng, sau đó hắn mỉm cười, buông tay lùi thân lại: "Nếu có một ngày cô muốn rời khỏi Tề thị, nhớ hãy đến tìm tôi"
Người phụ nữ này, là một nhân tài hữu dụng.
Tề Nhã đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Diệp Thính Phong rời đi, ngực không hề bình ổn.
Làm cô chấn động, chính là câu nói cuối cùng của ông ta ——- nếu có một ngày cô muốn rời khỏi Tề thị.
Rời khỏi Tề thị sao?
Cũng là rời khỏi hắn —— hình ảnh đã ẩn dấu thật sâu nơi đáy lòng.
——————————————–
Năm đó ở một hòn đảo nhỏ Thái Bình dương, ánh mặt trời chói lọi rọi xuống làm con người choáng váng, trên con đường ven biển đầy rẫy những bãi cát trắng, hắn đem cô từ sau phía cây cọ thụ lôi ra, con ngươi đen lẳng lặng nhìn cô.
Em tên gì.
A Nhã. Cô đáp, nhìn dáng người cao lớn của hắn, màu da rám nắng, trong lòng có chút sợ hãi.
Tôi họ Tề. Hắn nói, trên bàn tay non mịn của cô viết lên từng chữ in hoa, từ này về sau em theo họ của tôi.
Hắn mua cho cô một đôi giày mà từ khi chào đời đến giờ cô mới thấy, vải da nhẵn nhụi màu đỏ, có một chiếc khóa rất tinh tế ở mắt cá chân, cô vui vẻ cực kỳ, đeo chúng vào chạy trên đường, đắc ý nhìn những ánh mắt ghen tị của các cô gái nhỏ khác trong trấn.
Khi đó, cô thật tâm nghĩ rằng, hắn chính là chỗ dựa của cô cả đời.
Một đêm mưa mười bảy tuổi, hắn khó có lúc say bí tỉ, cô đuổi đi người phụ nữ yêu diễm mà hắn mang về, lại mua lại bộ váy áo của người phụ nữ đó.
Vải lụa mỏng manh, là một màu trắng tinh thuần, giống như tâm hồn của cô khi đó, như một tờ giấy trắng chờ hắn hạ bút vẽ lên.
Lụa trắng bị hắn xé rách rơi xuống trên thân thể cô, giống như bông tuyết. Cô chưa từng nhìn thấy tuyết, nhưng lại nhớ rõ hắn từng nói qua, cảm giác ngửa đầu xem tuyết từ trên trời rơi xuống, thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi hít thở không thông.
Cô không biết lần đầu tiên lại đau như vậy, ngón tay nắm lấy ga giường trở nên trắng toát, cô nghe được hô hấp nóng rực của hắn phất qua bên tai, nước mắt chảy ra, cô không sợ hãi.
Lúc hắn tỉnh lại, hung hăng cho cô một bạt tai.
Cô cắn môi quật cường, chết cũng không chịu kêu một tiếng cha nuôi.
Hắn độc ác nói, cô có thể không gọi. Hắn đem cô kéo ra ngoài cửa, đem Điểu Lang của cô cùng với một con dao đồng thời đặt xuống bên chân cô, giết nó đi.
Ngày đó, cô giết con bồ câu của cô, chỉ dùng một nhát dao cắt đi yết hầu.
Cô đờ đẫn nhìn chằm chằm đôi cánh trắng muốt bị nhuốm máu, không rơi một giọt lệ, cô rốt cuộc cũng học được sự tàn khốc của hắn.
Em sẽ không bao giờ nói ra câu em yêu anh
Đây là điều ăn ý còn sót lại giữa chúng ta.
Em sẽ chôn lệ ở sâu trong đáy mắt.
Đối với mọi người em chỉ là trẻ con.
Duy nhất đối với anh em lại rất lý trí.
Sinh mệnh có rất nhiều đạo lý vô nghĩa.
Tuy rằng nhìn không thấy tương lai nhưng em cũng không quan tâm.
——————————————–
——– Em, nhất định sẽ không bao giờ nói ra câu em yêu anh.
"Điện thoại kêu, sao lại không bắt máy?" Lý Kiều nhìn người phụ nữ thất thần trước mắt, kinh ngạc nhắc nhở.
Tề Nhã ấn nút chặt đứt tiếng chuông, không tiếp, Lý Kiều thấy cô cúi đầu, khóe mắt có lưu một chút thứ trong suốt lóe sáng.
"Đúng rồi, cái này cho anh", cô từ trong túi xách lấy ra một thứ đưa đến tay hắn, "Vừa rồi nhặt được, cô ấy chạy nhanh quá, em không đuổi kịp"
Lý Kiều tiếp nhận lấy, trong lòng bàn tay là chiếc MP màu bạc của Thích.