Đúng lúc này bọn người kia đã đi siêu thị về. Bọn họ đi vào phòng bếp, trên tay xách túi to túi nhỏ. Nhìn thấy nó, bọn họ không nói gì. Còn Zin thì:
--Chị chưa đi nghỉ sao???
--Sao phải nghỉ???__nó lạnh giọng hỏi, nó nói vậy cũng đúng. Zin hỏi vậy chẳng khác gì việc khẳng định nó bị bệnh.
--Chị đổ mì rồi à__Zin hỏi khi nhìn thấy trong xọt rác có món mì nó xào.
--Cậu nói nhiều quá rồi đấy__nó nói rồi tới bàn ăn ngồi xuống ghế rót cốc nước mát uống.
--chị có muốn ăn gì không??? Bọn em mua nhiều đồ lắm, bọn em tính gọi đầu bếp tới nấu__Hana cười nhìn nó nói nhưng lại khiến cho Zin nhăn mày.
Chuyện này không.....__Zin định nói là không phải gọi đầu bếp tới nấu bởi vì nó ghét có người làm trong nhà khi có nó ở nhà, nhưng chưa kịp nói hết câu nó đã ngắt lời.
--Gọi đầu bếp tới nấu sao??? Vậy đợi tôi ra ngoài đã__nó nói.
--Sao phải vậy???__Cô nhăn mày hỏi, sao gọi đầu bếp tới mà nó phải ra ngoài thật lạ à nha!!?
--Chị ấy không thích có người lạ trong nhà khi có chị ấy__Zin lý giải cho bọn họ nghe.
--A, thảo nào tớ không thấy người giúp việc nào cả, nhưng sao nhà vẫn sạch sẽ vậy???__Hana thắc mắc hỏi.
--Không phải không có, mà họ tới làm sớm rồi về mà không ai biết__Zin nói, bọn họ gật đầu.
--Nói nhiều chuyện cá nhân của tôi quá đấy__nó trừng mắt nói rồi vịn tay ghế đứng dậy. Đột nhiên dưới bụng nó truyền đến cơn đau. Không thể nào, cơn đau sao dạo này lại đến nhiều vậy. Tay nó vịn ghế cứ run run nhẹ không ai thấy được, nó xoay người nhịn đau đi lên lầu. Đi được một đoạn Zin nói:
--Chị không phải ra ngoài đâu, em sẽ tự nấu ăn mà__nghe được câu nói của Zin nó dừng lại một lúc rồi đáp nhưng không quay đầu lại nhìn:
--Tùy cậu__nó nói rồi đi ra tới phòng khách, bọn người kia cũng không muốn bận tâm đến nó.
"Xoảng....xoảng...", một âm thanh đổ vỡ phát ra từ phòng khách vọng vào bếp khiến bọn người kia chú ý. Bọn họ chạy tới phòng khách xem thì thấy nó đang khụy gối dưới nền, cúi sát đầu xuống, tay ôm bụng, trước mặt toàn là mảnh vỡ của ấm chén trà.
--Chị....__Zin gọi nó rồi chạy lại cả Hana nữa, nhưng anhlại đến cạnh nó nhanh hơn. Tuy anh có nói gì đi nữa, nhưng là không thể không quan tâm đến nó.
--Băng nhi, em sao vậy???__Anh nói rồi lại cạnh đỡ nó nhưng bị nó hất tay ra. Nó ngước khuôn mặt đầy mồ hôi lên nhìn anh, giọng cố lấy lại vẻ bình thường nói:
--Hai không phải ghét Băng nhi lắm sao??? Vì vậy đừng có bận tâm việc này__nó trừng mắt nói rồi cố gắng vịn tay lên sofa đứng dậy bước đi hơi loạng choạng.
--Nhưng em là bị làm sao??? Tay còn băng bó nữa kìa__Anh nhịn không được chạy lại cản bước đi của nó nói, lúc này mọi người mới để ý đến cái tay bị thương của nó, hình như mới bị thương nên máu lại rỉ ra đỏ cả gạc y tế rồi.
--Hai tránh ra__nó giọng đã trở nên không rõ ràng vì đau. Đau, đau quá.....
--Cậu tránh ra đi__Zin chạy lại đẩy anh ra rồi đỡ lấy nó. Cậu nhìn anh lặp lại câu nói của anh:
--Không phải cậu nói " Con bé không phải là em tớ, em tớ không phải loại người vô tình như vậy" sao??? Vì vậy đừng quan tâm chị ấy nữa__nói rồi Zin liền đỡ nó lên lầu, nó cần uống thuốc. Nó nghe lời thuật lại của Zin thì tâm đau như cắt, kể cả anh trai ruột cũng không tin nó nói gì người khác, nhưng sự tin tưởng đó bây giờ không còn là vấn đề quan trọng nữa, càng hận nhiều thì việc nó nhẫn nhịn mọi chuyện cũng không uổng phí. Anh cũng cứng họng trước lời Zin nói.
Chuuện này phải nói sao đây??? Van xin các cậu, đừng làm chị ấy tổn thương nữa, được không???__Hana nhìn theo hướng nó lên lầu nhưng lại nói với bọn người kia.
--Chẳng lẽ cậu biết chuyện gì sao???__Anh nhìn hana hỏi, anh thấy biểu hiện của nó - Hana - Zin càng ngày càng lạ.
Tớ thì biết chuyện gì chứ, nhưng tớ nói cho các cậu biết tớ sẽ như Zin, chỉ cần cô ấy xảy ra chuyện gì thì nắm đấm của tớ không tha cho các cậu, kể là bạn thân đi chăng nữa__nói rồi Hana đi vào phòng ngủ mình khóa bên trong lại. Lúc nãy nhìn nó như vậy cô đau lắm.
Còn lại ở phòng khách chỉ còn Anh, cô, nhỏ, cậu.
--cậu ấy nhìn có vẻ rất đau đớn__Cô nói khi cả bọn ngồi tập trung ở ghế sofa.
Chắc chỉ là đau bụng bình thường ấy mà__Nhỏ nói.
--wây, sao trầm mặc vậy???__cậu nhìn Khánh nói.
-- ko sao.
--Sao rồi???__Hana hỏi không đầu không đuôi nhưng mọi người có thể hiểu được Hana hỏi vấn đề gì.
--Đã ổn đang nằm nghỉ một lúc__Zin đáp, lúc nãy chị cậu làm cho cậu rất sợ. Chị ấy đau càng ngày càng nhiều, uống thuốc cũng không đỡ là bao.
Chị ấy nói hẹn Hắn ngày mai để sử lý xong chị ấy sợ ko còn thời gian_ Zin nói vs Hana
Ừ nói vs bọn họ đi_ Hana gật đầu.
Lúc này Zin và Hana cũng đã ngồi xuống sofa.
. Các cậu nhớ ngày mai sẽ làm gì chứ__nói sang chuyện khác.
--Chuyện gì?__cả bọn đồng thanh đáp.
Nữ hoàng quyết định xử lý hắn vào ngày mai_ Hana nói
What? Chẳng phải nói tháng sau sao? __Nhỏ ngạc nhiên nói, nhưng chuyện này cô vẫn cứ thấy là lạ sao, nhưng co cũng không biết phải lý giải làm sao.
--Chị chưa đi nghỉ sao???
--Sao phải nghỉ???__nó lạnh giọng hỏi, nó nói vậy cũng đúng. Zin hỏi vậy chẳng khác gì việc khẳng định nó bị bệnh.
--Chị đổ mì rồi à__Zin hỏi khi nhìn thấy trong xọt rác có món mì nó xào.
--Cậu nói nhiều quá rồi đấy__nó nói rồi tới bàn ăn ngồi xuống ghế rót cốc nước mát uống.
--chị có muốn ăn gì không??? Bọn em mua nhiều đồ lắm, bọn em tính gọi đầu bếp tới nấu__Hana cười nhìn nó nói nhưng lại khiến cho Zin nhăn mày.
Chuyện này không.....__Zin định nói là không phải gọi đầu bếp tới nấu bởi vì nó ghét có người làm trong nhà khi có nó ở nhà, nhưng chưa kịp nói hết câu nó đã ngắt lời.
--Gọi đầu bếp tới nấu sao??? Vậy đợi tôi ra ngoài đã__nó nói.
--Sao phải vậy???__Cô nhăn mày hỏi, sao gọi đầu bếp tới mà nó phải ra ngoài thật lạ à nha!!?
--Chị ấy không thích có người lạ trong nhà khi có chị ấy__Zin lý giải cho bọn họ nghe.
--A, thảo nào tớ không thấy người giúp việc nào cả, nhưng sao nhà vẫn sạch sẽ vậy???__Hana thắc mắc hỏi.
--Không phải không có, mà họ tới làm sớm rồi về mà không ai biết__Zin nói, bọn họ gật đầu.
--Nói nhiều chuyện cá nhân của tôi quá đấy__nó trừng mắt nói rồi vịn tay ghế đứng dậy. Đột nhiên dưới bụng nó truyền đến cơn đau. Không thể nào, cơn đau sao dạo này lại đến nhiều vậy. Tay nó vịn ghế cứ run run nhẹ không ai thấy được, nó xoay người nhịn đau đi lên lầu. Đi được một đoạn Zin nói:
--Chị không phải ra ngoài đâu, em sẽ tự nấu ăn mà__nghe được câu nói của Zin nó dừng lại một lúc rồi đáp nhưng không quay đầu lại nhìn:
--Tùy cậu__nó nói rồi đi ra tới phòng khách, bọn người kia cũng không muốn bận tâm đến nó.
"Xoảng....xoảng...", một âm thanh đổ vỡ phát ra từ phòng khách vọng vào bếp khiến bọn người kia chú ý. Bọn họ chạy tới phòng khách xem thì thấy nó đang khụy gối dưới nền, cúi sát đầu xuống, tay ôm bụng, trước mặt toàn là mảnh vỡ của ấm chén trà.
--Chị....__Zin gọi nó rồi chạy lại cả Hana nữa, nhưng anhlại đến cạnh nó nhanh hơn. Tuy anh có nói gì đi nữa, nhưng là không thể không quan tâm đến nó.
--Băng nhi, em sao vậy???__Anh nói rồi lại cạnh đỡ nó nhưng bị nó hất tay ra. Nó ngước khuôn mặt đầy mồ hôi lên nhìn anh, giọng cố lấy lại vẻ bình thường nói:
--Hai không phải ghét Băng nhi lắm sao??? Vì vậy đừng có bận tâm việc này__nó trừng mắt nói rồi cố gắng vịn tay lên sofa đứng dậy bước đi hơi loạng choạng.
--Nhưng em là bị làm sao??? Tay còn băng bó nữa kìa__Anh nhịn không được chạy lại cản bước đi của nó nói, lúc này mọi người mới để ý đến cái tay bị thương của nó, hình như mới bị thương nên máu lại rỉ ra đỏ cả gạc y tế rồi.
--Hai tránh ra__nó giọng đã trở nên không rõ ràng vì đau. Đau, đau quá.....
--Cậu tránh ra đi__Zin chạy lại đẩy anh ra rồi đỡ lấy nó. Cậu nhìn anh lặp lại câu nói của anh:
--Không phải cậu nói " Con bé không phải là em tớ, em tớ không phải loại người vô tình như vậy" sao??? Vì vậy đừng quan tâm chị ấy nữa__nói rồi Zin liền đỡ nó lên lầu, nó cần uống thuốc. Nó nghe lời thuật lại của Zin thì tâm đau như cắt, kể cả anh trai ruột cũng không tin nó nói gì người khác, nhưng sự tin tưởng đó bây giờ không còn là vấn đề quan trọng nữa, càng hận nhiều thì việc nó nhẫn nhịn mọi chuyện cũng không uổng phí. Anh cũng cứng họng trước lời Zin nói.
Chuuện này phải nói sao đây??? Van xin các cậu, đừng làm chị ấy tổn thương nữa, được không???__Hana nhìn theo hướng nó lên lầu nhưng lại nói với bọn người kia.
--Chẳng lẽ cậu biết chuyện gì sao???__Anh nhìn hana hỏi, anh thấy biểu hiện của nó - Hana - Zin càng ngày càng lạ.
Tớ thì biết chuyện gì chứ, nhưng tớ nói cho các cậu biết tớ sẽ như Zin, chỉ cần cô ấy xảy ra chuyện gì thì nắm đấm của tớ không tha cho các cậu, kể là bạn thân đi chăng nữa__nói rồi Hana đi vào phòng ngủ mình khóa bên trong lại. Lúc nãy nhìn nó như vậy cô đau lắm.
Còn lại ở phòng khách chỉ còn Anh, cô, nhỏ, cậu.
--cậu ấy nhìn có vẻ rất đau đớn__Cô nói khi cả bọn ngồi tập trung ở ghế sofa.
Chắc chỉ là đau bụng bình thường ấy mà__Nhỏ nói.
--wây, sao trầm mặc vậy???__cậu nhìn Khánh nói.
-- ko sao.
--Sao rồi???__Hana hỏi không đầu không đuôi nhưng mọi người có thể hiểu được Hana hỏi vấn đề gì.
--Đã ổn đang nằm nghỉ một lúc__Zin đáp, lúc nãy chị cậu làm cho cậu rất sợ. Chị ấy đau càng ngày càng nhiều, uống thuốc cũng không đỡ là bao.
Chị ấy nói hẹn Hắn ngày mai để sử lý xong chị ấy sợ ko còn thời gian_ Zin nói vs Hana
Ừ nói vs bọn họ đi_ Hana gật đầu.
Lúc này Zin và Hana cũng đã ngồi xuống sofa.
. Các cậu nhớ ngày mai sẽ làm gì chứ__nói sang chuyện khác.
--Chuyện gì?__cả bọn đồng thanh đáp.
Nữ hoàng quyết định xử lý hắn vào ngày mai_ Hana nói
What? Chẳng phải nói tháng sau sao? __Nhỏ ngạc nhiên nói, nhưng chuyện này cô vẫn cứ thấy là lạ sao, nhưng co cũng không biết phải lý giải làm sao.