Tình yêu phải có sự tin tưởng và sự tha thứ lẫn nhau thì tình yêu đó mới bền vững, mới có hạnh phúc, do đó, trước đây dù chúng ta đã xảy ra chuyện gì, em đều bỏ qua hết__nó nói, giọng nói đã có độ ấm khiến cho người đối diện cảm thấy được yên tâm và lòng được thoải mái.
--Cảm ơn em__hắn nói rồi thả chân nó xuống đất ôm nó vào lòng, một buổi tối hắn đã nói hai lần cảm ơn. Dần dần hắn đẩy nó ra hai khuôn mặt sát nhau, rồi môi chạm môi. Bọn họ hôn nhau, được một một lúc hắn rời khỏi môi nó. Trông nó sau nụ hôn thật dễ thương. Hai má đỏ ửng khuôn mặt thì cúi xuống đất không giám nhìn hắn. Nó là đang ngại đi? Hắn cười rồi nói:
--Em ngồi đây, anh đi mua nước uống__hắn nói rồi đứng dậy đi mua nước. Lúc này nó mới ngước đầu lên nhìn hắn cho đến khi hắn hòa vào dòng người đông đúc đi lại trên đường. Đưa tay sờ trên môi mình, nó mỉm cười. Lúc nãy cảm giác được hôn cũng không phải là tệ, môi hắn cũng mềm. Nhưng rồi nó lắc đầu mạnh một cái, nó đang nghĩ gì vậy chứ. Thật là.... Nó ngồi ở ghế đá đợi hắn, nhìn dòng người đang vội vã đi trên đường nhưng trông họ lại hạnh phúc. Có một gia đình 3 người vừa đi vừa nói vui vẻ. Gia đình??? Từ khi nó về đây vẫn chưa được gặp người thân ngoại trừ cái người được gọi là anh hai kia. Nó nghĩ rồi quyết định chốc nữa hắn về sẽ hỏi thử.
"Tít tít", điện thoại nó có tin nhắn đến. Nó mở ra xem, nội dung tin nhắn khiến nó bất động. Khuôn mặt nó trở nên lạnh lùng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
--Điện thoại có gì hay mà em nhìn chăm chú vậy???__giọng hắn vang lên trước mặt nó. Hắn lúc mua nước về thì thấy nó cứ ngồi nhìn điện thoại, khiến cho hắn tò mò muốn biết trong điện thoại có những gì. Nó ngước khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn hắn, hắn cảm thấy lạ. Nó bị sao vậy???
--Anh thật khiến tôi....cảm thấy thật ghê tởm__nó giọng nói lạnh lẽo nói. Hắn bất động vì câu nói của nó. Tại sao nó lại nói vậy chứ???
--Em bị làm sao vậy???__hắn hỏi.
--Làm sao ư? Tự anh xem đi__nó nói rồi đứng dậy đưa điện thoại có tin nhắn mình vừa đọc cho hắn xem. Hắn nhận điện thoại từ nó rồi nhìn vào, chai nước trên tay hắn rơi xuống đất và lăn vài vòng. Đưa tay lướt trên điện thoại, nội dung tin nhắn chỉ là những bức ảnh. Nhưng những bức ảnh này lại khiến cho người ta chói mắt. Trong ảnh là hắn và nhỏ Nhi ngủ cùng nhau. Chuyện này, tại sao chứ??? Những bức ảnh này chắc chắn là do nhỏ chụp rồi. Hắn vội nắm tay nó nói:
--Em hãy nghe anh nói, chuyện này....__hắn chưa kịp nói hết câu thì nó đã dựt tay mình ra khỏi tay hắn, nó nói không để hắn nói tiếp:
--Ảnh này không phải ảnh ghép, anh có gì để nói nữa???__nó nói, nó là người giỏi về máy tính tất nhiên ắt sẽ biết ảnh nào là qua sử lý. Ảnh người gửi tới đó là ảnh gốc không phải ghép thì hắn nói được gì chứ. Hắn im lặng không nói được gì, nó nói tiếp:
--Mọi chuyện tối nay anh....hãy xem tôi chưa nói gì, chúng ta không có gì hết__nó nói rồi quay lưng bỏ đi không lấy lại điện thoại. Hắn như người chết đứng nhìn theo nó. Muốn lên tiếng gọi nó nhưng hắn không làm được, chuyện đến mức này hắn còn gì để nói chứ. Hắn nắm chặt điện thoại nó trong tay mình. Nhỏ làm vậy là muốn gì đây??? Chuyện hôm đó hắn không nhớ gì cả. Không biết đâu là thật, đâu là giả nữa.
~•~•~
Hôm sau.
Hắn lại tỉnh dậy sau cơn say như muốn chết đi. Hắn nhìn quanh phòng, tự cười giễu mình. Đây là phòng ngủ của hắn, không phải là khách sạn. Hắn cười nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. Tim hắn như có ai đó đang bóp nghẹt lại.
"Cốc cốc" có tiéng gõ cửa phòng hắn vang lên, hắn vội lau nước mắt rồi nói vọng ra ngoài.
--Vào đi.
Được người trong phòng cho phép, người bên ngoài liền đẩy cửa đi vào. Là Zin. Trên tay cậu còn bưng thêm cốc nước.
--Này uống nước này cho giải rượu đi__Zin nói rồi đưa cốc nước cho hắn, hắn nhận lấy uống một hơi hết sạch nước trong cốc rồi đem trả lại cho Zin.Zin nhận lấy cốc nước rồi đặt nó lên bàn, cậu nhìn hắn hỏi:
--Sao hôm qua cậu uống say
vậy??? May là Zun gọi tới nên bọn tớ mới biết tới đón cậu đấy.
Hắn không trả lời, Zin nghi ngờ hỏi:
--Giữa cậu và cô ấy xảy ra chuyện gì à???
Hắn lục điện thoại của nó rồi mở tin nhắn hôm qua cho Zin. Nhìn vào bức ảnh Zin cũng tức giận chứ nói gì là nó. Nhưng cậu biết mọi chuyện không phải là như vậy.
--Hôm trước tớ không về nhà là ngủ ở khách sạn, tỉnh dậy thì nhỏ Nhi lại ở bên cạnh. Thật sự hôm đấy tớ say không nhớ gì hết. Tối hôm qua cô ấy lại một lần nữa thích tớ tuy rằng là mất trí nhớ nhưng những bức ảnh
này...
--Tớ biết rồi, tớ sẽ giúp cậu điều tra rõ mọi sự việc__Zin ngắt lời hắn nói, hắn nói chừng đó thì cậu cũng đã biết là nó đã hiểu lầm hắn. Người ngoài cuộc bao giờ cũng rõ ràng hơn người trong cuộc mà. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ trong vài tiếng nữa thôi. Lúc đó người như nhỏ phải trả một cái giá rất đắt.
Chính nó đã nói tình yêu cần có sự tin tưởng nhưng tại sao nó lại không tin hắn chứ.
~•~•~
Phía bên nó.
Mới sáng sớm nó đã nhận được một cuộc điện thoại bàn.
--Alô__giọng nói lạnh lẽo của nó vang lên giữa không gian biệt thự rộng lớn chỉ có mình nó.
"Bức ảnh làm cô hài lòng chứ thưa tiểu thư Nguyện Hoàng Băng Băng"__một giọng nói có vẻ giễu cợt vang lên. Là giọng con gái, giọng nói này nó đã từng nghe thấy, đây không phải giọng của nhỏ Nhi sao. Thì ra chính nhỏ là người đã gửi những bức ảnh đó. Có điều, tại sao nhỏ lại gọi nó là Nguyện Hoàng Băng Băng.
--Cô gọi tên ai vậy???__nó hỏi.
"Đây không phải tên cô sao? À, tôi quên cô bị mất trí nhớ, xin lỗi"__nhỏ nói nhưng trong giọng nói lại tỏ ý cười chứ không có thật lòng xin lỗi. Nó có thể tưởng tượng nhỏ bây giờ vẻ mặt rất đắc ý. Nó không nói lại nhỏ, nhỏ nói tiếp:
"Tôi gọi điện cho cô, muốn nói cho cô biết. Anh Ken là của tôi, tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra nếu không đừng trách tôi"
--Cô đe dọa tôi??? Vậy chúc cô may mắn__nói rồi nó liền cúp máy không để cho nhỏ nói gì cả. Nhỏ không biết đang chọc vào người không nên chọc sao??? Nó lại ấn vào một dãy số gọi đi, bên kia bắt máy vang lên giọng đàn ông.
--Điều tra cho tôi, ngày hôm kia con gái ông Ninh đã làm gì và báo ngay trong ngày hôm nay cho tôi__nói rồi nó cúp máy. Vứt điện thoại lên nệm ghế sofa, nó chán nản dựa người ra sau. Nó đã nói với hắn trong tình yêu cần có sự tin tưởng nhưng lúc đó nhất thời không biết làm sao nó đã nói ra những lời đó. Bây giờ ngẫm nghĩ lại thì bản thân mình cũng là người ngu ngốc trong tình yêu, bản thân là một người luôn làm việc chắc chắn vậy mà có lúc lơ là đi. Mọi chuyện cần làm rõ. Nhất định phải có ẩn tình gì trong chuyện này. Nó vừa cúp máy không lâu thì chuông lại vang lên. Nó nhắm mắt lại để cho chuông điện thoại reo một lúc lâu nhưng người gọi điện đến cũng có kiên nhẫn đấy chứ, vẫn cố gắng gọi. Nó vơ tay nắm điện thoại nghe, mắt vẫn nhắm lại.
--Alô__nó nói giọng nói lạnh lẽo, bên đầu dây kia im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
"Là anh, tối nay chúng ta gặp nhau được không???"__giọng hắn trầm thâp ở đầu dây bên kia vang lên. Nó mở mắt ra khi nghe giọng hắn, một lúc chần chừ nó cũng đáp.
--Được, thời gian
"Tối nay, 7h tại công viên hôm qua"__hắn nói, nó không trả lời gì liền cúp máy. Không biết hắn tính nói gì với nó đây??? Nhưng mà hiện tại nó không có đủ can đảm để nói chuyện gì với hắn cả.
Tối 7h.
Nó không có ý định tới chỗ hẹn với hắn thì nhận được một cuộc điện thoại, là của người nó nhờ điều tra sự việc. Không biết người kia nói gì mà cái tay đang lật sách của nó dừng lại. Nó buông điện thoại bàn xuống suy nghĩ một lúc nó bật dậy đi thay áo quần chuẩn bị đi gặp hắn, ngay bây giờ nó đã thay đổi ý định, nó nhất định phải gặp hắn.
~•~•~
Bây giờ đã là 7h nhưng nó lại chưa đến chỗ hẹn, hắn vẫn nhất quyết ngồi đời nó tuy rằng ngồi bên ngoài rất lạnh. Chợt điện thoại hắn reo có người gọi tới, là Zin.
--Alô__hắn bắt máy.
"Mọi chuyện đã rõ ràng, chuyện cậu và cô ta ngủ cùng nhau là sắp đặt, cô ta đã nhờ một phục vụ nam cởi đồ cậu, tớ đã gặp anh phục vụ đó"__Zin nói.
--Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu__hắn nói rồi cúp máy. Hắn lại ấn vào một dãy số đã bị hắn xóa đi trước đó, là số nhỏ Nhi. Hắn gọi để hẹn gặp nhỏ và nhỏ cũng đã đồng ý.
--Anh hẹn ra đây có chuyện gì, hay là anh đã thay đổi ý định đến với em__nhỏ nói khi đã đứng trước mặt hắn.
"Chát", một cái tát vang dội lên giữa bầu trời đêm, hắn tát nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bây giờ đang in hằn băm ngón tay của hắn. Nhỏ nhìn hắn đôi mắt đã đỏ lên tức giận, không biết vì lý do gì mà nhỏ phải nhận cái tát này.
--Anh bị điên à, tại sao lại tát em.
--Đúng, cô bức tôi điên mất rồi. Cô tưởng cô làm những chuyện xấu thì sẽ không ai biết được à, giấy không gói được lửa. Cô là giấy còn sự thật là lửa. Một khi lửa đốt cháy giấy thì nó cũng sẽ lộ ánh sáng ra ngoài mà thôi__hắn giọng lạnh nói.
--Hahaha...bây giờ anh mới biết sự thật có phải quá muộn__nhỏ cười điên dại nói.
--Cô muốn gì mà làm ra chuyện này???__hắn hỏi.
--Tôi muốn anh. Là tôi muốn anh, nếu anh không phải là của tôi thì sẽ không phải là của người khác, cô ta muốn giành anh từ tay tôi, không có cửa đâu__nhỏ nói mà như hét khiến cho người đi đường phải ghé ánh mắt lại nhìn.
--Cô đúng là đồ con gái vô liêm sỉ__hắn nhìn nhỏ nói, chợt trong mắt nhỏ sáng lên, nhỏ cười khẩy nói.
--Được tôi vô liêm sỉ cũng là vì anh thôi__nhỏ nói rồi ôm cổ hắn hôn lên môi hắn, hắn do bất ngờ nên nhất thời bất động.
--Hai người đang làm gì vậy???__giọng nói lạnh lẽo vang lên, đây không phải giọng nó thì còn ai nữa. Lúc này hắn mới hoàn hồn vội đẩy nhỏ ra, hắn nhìn nó. Bây giờ thì hắn biết vì sao mắt nhỏ lại sáng rực lên như lúc nãy, nhỏ xác thực là đã thấy nó mới làm hành động như vừa rồi, nhỏ muốn nó lại hiểu nhầm hắn.
--Em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như thế này__hắn vội vàng giải thích.
--Chính mắt tôi nhìn thấy mà anh bảo tôi hiểu lầm cái gì???__nó hỏi, trong mắt nó bây giờ không rõ là biểu hiện cảm xúc gì. Hắn im lặng, bây giờ phải giải thích với nó như thế nào đây.
Nó không nói gì. Quay lưng lại bỏ đi, bây giờ trong nó đang rất rối loạn. Hắn đuổi theo nó nhưng lại bị nhỏ giữ tay lại. Hắn hất tay nhỏ ra tát cho nhỏ thêm một phát khiến nhỏ mất đà ngã ngồi xuống đất. Hắn không thèm để ý đến nhỏ nữa mà tiếp tục đuổi theo nó để lại nhỏ nhìn theo với ánh mắt hằn học.
--Anh sẽ phải hối hận__nhỏ nói tiếc là hắn không nghe thấy, nhỏ rút điện thoại ra gọi vào cho ai đó. Nhỏ chỉ nói:
--Xử cô ta__rồi cúp máy. Hắn đã không thuộc về nhỏ thì hãy để tất cả đều đau khổ đi. Nó chết mọi chuyện sẽ được giải quyết, đây là cách giải quyết ngu ngốc nhất mà nhỏ nghĩ ra được.
~•~•~
Hắn đuổi kịp nó là lúc thấy nó đang băng qua đường, chợt có chiếc BMW màu đen đang lao nhanh về phía nó. Nó đưa tay che nguồn ánh sáng đang rọi vào mình, hình ảnh chiếc xe như tái hiện trong đầu nó. Mọi thứ, mọi thứ như đã từng xảy ra. Đầu nó bây giờ rất đau. Đau quá. Hình ảnh nó về nước, đi học, quen hắn, yêu hắn, gặp anh hai, gặp người cha vô tâm, trả thù cho cha nuôi, sau đó nó gặp tai nạn giao thông.....Mọi hình ảnh như một thước film quay chậm đang tái hiện trong đầu nó từng chút từng chút một. Rốt cuộc nó đã nhớ ra tất cả, tất cả mọi chuyện mà đã bị nó lãng quên suốt năm năm.
"Két...keeeét..."
"Rầm", lại một chuỗi âm thanh năm năm trước lại vang lên. Nó bị văng ra ngoài chừng 5m nhưng trên người chỉ bị trầy xước, nó là có người đẩy ra. Quay đầu lại nhìn, là hắn. Hắn đang nằm trên vũng máu lạnh lẽo, hắn đang bất động. Không thể nào, hắn không thể xảy ra chuyện gì. Nó bò lại chỗ hắn đỡ hắn dậy. Nước mắt nó rơi.
Ken, anh làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Tại sao anh lại đỡ cho em chứ. Tại sao???__nó nói mà như hét, đây là lần thứ ba nó gọi tên hắn. Bây giờ trong nó là một sự sợ hãi. Sợ sẽ mất hắn, nó rất sợ. Xung quanh nó bây giờ có rất nhiều người bu lại xem, có người thì gọi xe cấp cứu.
--Em....gọi anh là gì???__hắn vẫn mở mắt hỏi nhưng giọng nói đã yếu đi.
--Em đã nhớ lại tất cả rồi. Vì vậy anh đừng nói gì nữa. Nếu anh muốn em tha lỗi thì hãy sống. Nếu không em sẽ hận anh cả đời__nó nói nước mắt đã làm nhòe đi ánh nhìn của nó. Hắn đưa tay lau nước mắt cho nó rồi cố gắng nói:
--Em nói...phải giữ...lời...anh nhất định...sống, anh xin lỗi em__hắn nói máu ở miệng hắn cứ chảy ra từng dòng khi hắn nói. Nó nắm chặt tay hắn vừa lau nước mắt mình, lắc đầu nói:
--Anh sẽ không xảy ra chuyện gì vì vậy đừng nói gì nữa sẽ làm anh mất máu nhiều hơn.
Rồi mọi chuyện sau đó nó không hề biết đã xảy ra chuyện gì nữa, khi nó tỉnh dậy xung quanh toàn là màu trắng. Trên tay thì có ống kim truyền nước. Đây không phải bệnh viện sao? Bệnh viện? Đúng rồi, hắn, hắn bị tai nạn mà. Nó ngồi bật dậy chuẩn bị dựt ống kim truyền nước ra thì có người mở cửa chạy vào giữ tay nó lại nói mà như hét:
--Này chị làm gì vậy muốn chết à__là giọng đàn ông. Nó ngước mắt lên nhìn người đang giữ tay mình, là Zin. Phía sau cậu còn có anh hai và bọn bạn. Nhưng nó không có tâm tư để ý điều đó, nó giữ tay Zun hỏi tới tấp:
--Zin, anh ấy sao rồi. Ken, sao rồi???__câu hỏi của nó khiến cho tất cả đều bất ngờ, nó đã nhớ lại rồi sao???
--Chị đã nhớ lại rồi sao???__ihỏi.
--Hãy trả lời chị, anh ấy sao rồi__nó lay tay Zin hỏi, nó đang sợ, nó sợ nó mất hắn. Zun xác thực được nó đã nhớ lại thì im lặng không giám trả lời câu hỏi của nó khiến cho nỗi sợ hãi của nó càng lớn hơn.
--Không được rồi, chị muốn gặp anh ấy__nó nói rồi tính dựt ống kim truyền nước tiếp nhưng đã bị Zin ngăn cản lại.
--Chị làm như vậy liệu có giải quyết được gì, bây giờ chị phải bình tĩnh thì mọi chuyện mới được giải quyết, không phải chị luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện sao??? Cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy chị như thế này, chị phải mạnh mẽ mới có thể chờ đợi anh ấy tỉnh lại. Chị hiểu điều này mà đúng không__Zin ôn tồn nói. Nó im lặng. Đúng rồi, Zin nói đúng. Hắn sẽ không muốn nhìn nó với bộ dạng này đâu. Bây giờ nó phải mạnh mẽ. Nó lấy lại bình tĩnh hỏi:
--Chị nằm đây bao lâu rồi???
--Chị và cậu ấy được đưa vào bệnh viện cùng lúc, cậu ấy bị chấn thương đầu đã được cấp cứu qua khỏi nhưng vẫn chưa tỉnh lại, chị nằm đây đã được hai ngày rồi. Cái tên tông xe cậu ấy cũng đã bỏ trốn__Zn nói.
--Chị mượn điện thoại__nó xòe tay lên trước mặt Zin, Zin cũng hiểu ý đưa điện thoại cho nó. Nó gọi đến dãy số mà nó nhờ người đó điều tra ngày hôm kia.
--Điều tra vụ tai nạn xảy ra hai ngày trước tại đèn giao thông ở công viên, hãy xem video đèn giao thông ở đó sẽ có manh mối và lôi tên cầm đầu chuyện này đến cho tôi__nó nói, giọng nói lạnh lẽo như mọi khi rồi tắt máy đưa cho Zun.
--Chuyện này có người sắp đặt sao???__Anh hỏi.
--Mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi__nó nói, nó đã đoán được ai là người cầm đầu chuyện này rồi. Nhưng nó muốn mọi chuyện được rõ ràng nhất thôi.
Ngay ngày hôm sau, cái tên cố ý tông hắn à không mục tiêu tông xe là nó nhưng hắn lại đỡ thay nó nên nó vẫn an toàn, tên đó bị lôi vào bệnh viện. Nó tra hỏi nhưng tên này cũng gan lì lắm không chịu nói ra. Mãi cho đến khi nó đe dọa sẽ làm hại gia đình hắn ta thì hắn mới chịu khai ra, như dự đoán của nó chính là nhỏ Nhi đã thuê người làm việc này. Hắn ta kể lại mọi chuyện, đâu là thật đâu là giả cho nó nghe. Nó tha cho hắn ta đi, còn nhỏ, nhỏ nhất định phải vào nhà đá mà ngồi bóc lịch ngẫm nghĩ lại những gì mình làm là đúng hay sai.
Ngay hôm đó nhỏ bị bắt, nhưng nhỏ lại phát điên nên bị nhốt cả đời với bốn bức tường trong bệnh viện tâm thần. Đấy có lẽ cũng là ông trời có mắt, nhỏ đã phải trả giá cho những gì mình làm.
Những ngày sau đó nó luôn luôn ở bên cạnh hắn, mặc cho cha mẹ hắn khuyên nó nên nghỉ ngơi nhưng nó không chịu. Bọn họ khuyên hết lời mà không lay chuyển được gì nó nên cũng chịu thua. Nó ở bên cạnh hắn kể hết chuyện trên trời dưới đất những ngày qua cho hắn nghe rồi lại ngủ gật bên giường bệnh của hắn. Cứ như thế thời gian trôi qua đã là 1 tháng sau.
~•~•~
Hôm nay nó về lại ngôi biệt thự cũ tắm rửa. Tắm rửa xong nó chuẩn bị đến bệnh viện như nhớ tới điều gì đó, nó xuống căn phòng hầm ở dưới lòng đất. Nó lục tung trong một cái tủ đựng sách ra một cái hộp. Mở ra trong đó là cái điện thoại của nó trước đây và...cái khuyên tai tự tay nó làm tặng hắn lúc đi chơi chợ đêm. Nó cầm theo những thứ đó đến bệnh viện.
Trong lúc này ở bệnh viện tại căn phòng bệnh 201 vip, bác sĩ và y tá đang vây quanh cái giường bệnh.
--Cậu có nhận ra mọi người không__ông bác sĩ già hỏi người đang nằm trên giường bệnh. Người đó gật đầu một cái. Ông bác sĩ cười quay lại nói với gia đình người đó:
--Chúc mừng ông bà Lãnh, cậu ấy đã tỉnh lại, tạm thời thì không có di chứng gì nhưng vẫn cần theo dõi thêm một thời gian để chắc chắn hơn. Đây đúng là một kỳ tích. Bây giờ mọi người có thể ra ngoài để cho cậu ấy nghỉ ngơi một lúc__ông bác sĩ nói, người nhà của bệnh nhân rất vui mừng và cũng nghe lời bác sĩ lui ra ngoài cho người bệnh nghỉ.
~•~•~
"Cạch", cửa phòng bệnh 201 được mở ra. Trên chiếc giường bệnh là một người con trai với khuôn mặt tái nhợt đang nằm im lìm. Người con trai đó không ai khác là hắn.
--Anh vẫn chưa chịu tỉnh, lì lợm thiệt__nó nói rồi bước vào phòng khóa cửa lại. Như mọi khi, nó kéo một cái ghế dựa lại gần giường hắn ngồi xuống.
Nhìn hắn với đôi mắt màu hổ phách đang được che đậy lại sau hàng mi cong dài như con gái. Nó nói:
--Không sao, em sẽ cố gắng, em là người mạnh mẽ mà. Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, xem em mang gì đến cho anh này__nói rồi thả tay hắn lại xuống giường, nó rút từ túi áo ra chiếc điện thoại cũ của nó cách đây năm năm và chiếc khuyên tai cánh bạc hình thiên sứ. Nó lướt lướt trên màn hình cảm ứng mở ra những hình ảnh mà nó vẫn giữ, những tấm ảnh nó và hắn chụp ở bãi biển, nó nói:
--Anh xem những tấm ảnh này em vẫn giữ__nó đưa điện thoại lên trước mặt hắn như kiểu hắn đang xem thật sự trong khi mắt lại nhắm chặt như thế.
--Còn đây chiếc khuyên tai em tặng anh trước đây. Haha...bây giờ em mới để ý tai anh không có cái khuyên nào nha__nó nói rồi cười nhưng kỳ lạ là trên má nó lại có một dòng nước ấm chảy xuống mặn chát, là nước mắt. Đưa tay lau đi nước mắt nó lại gượng cười nói:
--Nếu anh muốn đeo khuyên tai này thì phải tỉnh dậy, không em sẽ vứt nó đi__nó nói rồi đứng dậy khỏi ghế quay lưng chuẩn bị đi thì có một bàn tay to giữ tay lại. Nó mở to mắt quay lại nhìn, là tay hắn. Hắn đã tỉnh. Nó nhìn hắn nước mắt lại lăn dài trên má nhưng đổi lại trong mắt nó là một sự vui mừng không thể tả.
--Em....sao lại khóc nữa. Do em ồn ào quá đã đánh thức mất giấc ngủ của anh rồi__hắn nói trong giọng nói vẫn có chút yếu nhưng lại mang ý cười. Nó cười lau nước mắt rồi ngồi xuống ghế nắm tay hắn đang giữ tay mình thật chặt nó nghẹn ngào nói:
--Anh...anh tỉnh dậy khi nào vậy???
Câu hỏi của nó khiến hắn cười.
--Anh phải tỉnh chứ không nếu ai kia vứt mất cái khuyên tai đó thì tiếc lắm.
--Anh đã nghe thấy hết???__nó nhíu mày hỏi. Hắn gật đầu như không có gì.
--Anh...anh muốn chết à__nó nói rồi đáp vào người hắn khiến hắn phải nhăn mặt lại đau đớn nói:
--A du, anh vẫn đang đau đấy.
Nó bây giờ mới dừng tay đánh hắn, thấy hắn đau đớn thì hốt hoảng nói:
--Xin lỗi, em quên mất anh là bệnh nhân__nó nói rồi xem xét chỗ hắn bị nó vừa đánh xem có bị sao không. Thì hắn nói:
--Nếu em hôn anh một cái anh sẽ hết đau__hắn nói, nhìn vẻ mặt hắn bây giờ thật gian xảo. Nó dừng lại động tác xem xét hắn, nhìn hắn, nó nói:
--Anh đùa__nó trừng mắt nhìn hắn.
--Không đùa, nhanh lên, anh đang rất đau__hắn giả bộ ôm ngực nói. Nó thấy hắn đau thì cũng sợ, chần chừ một lúc rồi cũng hôn hắn. Nó chỉ là có ý định hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi thôi nào ngờ hắn lại đưa tay giữ đầu nó hôn một cái thật sâu.
Cạch", cửa phòng bệnh hắn được mở ra đồng thời lại phát lên giọng nói con gái:
--Ối, xin lỗi hai người__giọng nói này đã phá vỡ bầu không khí ngọt ngào mà thay vào đó là bầu không khí ngượng ngùng giữa hắn và nó. Hắn bất đắc dĩ phải buông nó ra trong khi hắn vẫn muốn hôn nó lâu hơn một chút. Hắn nhìn bọn bạn đang đứng ở cửa nói:
--Lần sau vào phải gõ cửa đấy.
--Ừ biết rồi, tại bác gái (mẹ hắn) nói cậu đã tỉnh nên bọn này mừng quá vội vào thăm mà quên mất gõ cửa__anh nói, vẻ mặt của anh có chút gian manh.
--Tụi này còn đem cháo yến mạch vào cho cậu này__cô nói rồi lắc lắc cái cà mèn giữ nhiệt trên tay.
--Được rồi, vào đi đừng đứng canh cửa phòng tớ nữa__hắn nói, bọn bạn liền kéo nhau vào phòng khóa cửa lại. Cũng may đây là phòng bệnh vip nên rất rộng mới chứa đủ bạn hắn. Còn nó, nó lấy lại vẻ tự nhiên như không có gì và giữ im lặng.
--À bác Dương (*) cha cậu lại có việc bay đi Mĩ rồi__cậu nói với hắn.
(*) cha hắn tên Dương nhé.
--Ông ấy khi nào cũng bận rộn cả__hắn khuôn mặt tái nhợt có chút hồng buồn buồn nói.
--Được rồi, cháo ăn đi cho nóng, bọn này đi về trước__Zin nói rồi nháy mắt với hắn một cái y như ra hiệu điều gì đó. Bọn bạn cũng hiểu ý liền ra về mục đích là để cho nó và hắn không gian riêng tư ấy mà.
--Này, em đút cháo cho anh ăn đi, anh bây giờ vẫn đang còn đau__hắn nói làm vẻ mặt nũng nịu như con nít. Nó cũng phải chịu thua với hành động này của hắn, cầm cà mèn giữ nhiệt mở ra, mùi thơm liền nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Múc ra một cái bát, nó múc từng thìa nhỏ thổi cho bớt nóng rồi đút cho hắn ăn. Hình ảnh này thật ấm áp.
Cứ như vậy, hắn ngày nào cũng lợi dụng mình bị bệnh mà bắt nạt nó làm hết việc này đến việc nọ cho hắn. Nó thì nể hắn là bệnh nhân nên đành im lặng làm tất cả. Và sau nửa tháng hắn đã hoàn toàn khỏi bệnh và xuất viện. Chiếc khuyên tai cũng đã nằm yên vị trên tai hắn như nó là định mệnh mãi mãi thuộc về hắn.
~•~•~
--Chị biết không, lúc nghe tin chị mất bọn em rất sợ, bọn em đã khóc rất nhiều, cho rằng chị đã chết còn rắc tro cốt "chị" xuống sông nữa__Zin tự dưng lại đề cập đến vấn đề nó chết vào cuộc trò chuyện khi tất cả đều tập trung đông đủ tại phòng khách ngôi biệt thự nó đang ở
--Nếu tôi chết thật, tôi sẽ về ám cậu cái tội rắc tro cốt tôi xuống sông chứ không phải biển__nó làm mặt hình sự nói. Cả bọn bật cười vui vẻ, nó cũng cười theo. Hạnh phúc đã mỉm cười với họ.
~•~•~
Vào một ngày nắng đẹp của mùa xuân hắn hẹn gặp nó ở bãi biển. Nó hôm nay mang một cái váy trắng liền thân ngang đầu gối, chân váy hơi xòe ra. Trên cổ choàng một cái khăn lụa trắng mỏng, tóc thì xõa tự nhiên, đầu đội một cái mũ kiểu đội lệch màu trắng viền đen. Trông nó bây giờ rất đẹp.
Hôm nay không biết hắn hẹn nó ra đây có việc gì nữa, lại còn bắt nó mang váy. Nó rất tò mò. Nó tới bãi biển rồi nhưng lại không thấy hắn, nó nhìn khắp nơi để tìm hắn. Bất chợt từ sau mỏm đá nhô lên có rất nhiều bóng bay hình trái tim màu trắng và hồng bay lên rất đẹp. Khiến nó nhìn chăm chú không thôi. Và hắn cũng bước ra từ mỏm đá đó đang đi lại về phía nó, hômọi người nay hắn mang áo thun trắng, quần tây màu nâu nhạt, trông hắn như một bức tượng được điêu khắc rất kỹ lưỡng. Hắn đến gần nó rồi quỳ một chân xuống bãi cát, từ trong lòng bàn tay hắn, hắn mở ra. Trong lòng bàn tay hắn có một hộp lụa màu đỏ. Hắn mở từ từ hộp lụa ra, bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương rất long lanh khi ánh nắng mặt trời chiếu vào. Hắn ngước mặt nhìn nó nói:
--Băng Băng, anh yêu em, đồng ý ở bên anh mãi mãi nhé__đây đích thực là một lời cầu hôn. Nó mắt đã đỏ hoe nhìn hắn. Hắn làm nó thật bất ngờ nên vẫn chưa thể trả lời, bây giờ trong nó tràn ngập hạnh phúc. Hắn lại hỏi:
--Đồng ý nhé???__Lúc này nó mới hoàn hồn, nó gật đầu nói:
--Em đồng ý__hắn vui mừng khi nó đã đồng ý, lấy nhẫn đeo vào tay nó. Hắn đứng dậy ôm nó quay một vòng la lớn như là lời tuyên bố cho tất cả thế giới biết:
--Em mãi mãi là của anh.
Nó cười trước sự chiếm hữu của hắn nhưng nước mắt nó cũng rơi, là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bây giờ nó và hắn đã có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau rồi. Hạnh phúc thật sự đã mỉm cười.
--Cảm ơn em__hắn nói rồi thả chân nó xuống đất ôm nó vào lòng, một buổi tối hắn đã nói hai lần cảm ơn. Dần dần hắn đẩy nó ra hai khuôn mặt sát nhau, rồi môi chạm môi. Bọn họ hôn nhau, được một một lúc hắn rời khỏi môi nó. Trông nó sau nụ hôn thật dễ thương. Hai má đỏ ửng khuôn mặt thì cúi xuống đất không giám nhìn hắn. Nó là đang ngại đi? Hắn cười rồi nói:
--Em ngồi đây, anh đi mua nước uống__hắn nói rồi đứng dậy đi mua nước. Lúc này nó mới ngước đầu lên nhìn hắn cho đến khi hắn hòa vào dòng người đông đúc đi lại trên đường. Đưa tay sờ trên môi mình, nó mỉm cười. Lúc nãy cảm giác được hôn cũng không phải là tệ, môi hắn cũng mềm. Nhưng rồi nó lắc đầu mạnh một cái, nó đang nghĩ gì vậy chứ. Thật là.... Nó ngồi ở ghế đá đợi hắn, nhìn dòng người đang vội vã đi trên đường nhưng trông họ lại hạnh phúc. Có một gia đình 3 người vừa đi vừa nói vui vẻ. Gia đình??? Từ khi nó về đây vẫn chưa được gặp người thân ngoại trừ cái người được gọi là anh hai kia. Nó nghĩ rồi quyết định chốc nữa hắn về sẽ hỏi thử.
"Tít tít", điện thoại nó có tin nhắn đến. Nó mở ra xem, nội dung tin nhắn khiến nó bất động. Khuôn mặt nó trở nên lạnh lùng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
--Điện thoại có gì hay mà em nhìn chăm chú vậy???__giọng hắn vang lên trước mặt nó. Hắn lúc mua nước về thì thấy nó cứ ngồi nhìn điện thoại, khiến cho hắn tò mò muốn biết trong điện thoại có những gì. Nó ngước khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn hắn, hắn cảm thấy lạ. Nó bị sao vậy???
--Anh thật khiến tôi....cảm thấy thật ghê tởm__nó giọng nói lạnh lẽo nói. Hắn bất động vì câu nói của nó. Tại sao nó lại nói vậy chứ???
--Em bị làm sao vậy???__hắn hỏi.
--Làm sao ư? Tự anh xem đi__nó nói rồi đứng dậy đưa điện thoại có tin nhắn mình vừa đọc cho hắn xem. Hắn nhận điện thoại từ nó rồi nhìn vào, chai nước trên tay hắn rơi xuống đất và lăn vài vòng. Đưa tay lướt trên điện thoại, nội dung tin nhắn chỉ là những bức ảnh. Nhưng những bức ảnh này lại khiến cho người ta chói mắt. Trong ảnh là hắn và nhỏ Nhi ngủ cùng nhau. Chuyện này, tại sao chứ??? Những bức ảnh này chắc chắn là do nhỏ chụp rồi. Hắn vội nắm tay nó nói:
--Em hãy nghe anh nói, chuyện này....__hắn chưa kịp nói hết câu thì nó đã dựt tay mình ra khỏi tay hắn, nó nói không để hắn nói tiếp:
--Ảnh này không phải ảnh ghép, anh có gì để nói nữa???__nó nói, nó là người giỏi về máy tính tất nhiên ắt sẽ biết ảnh nào là qua sử lý. Ảnh người gửi tới đó là ảnh gốc không phải ghép thì hắn nói được gì chứ. Hắn im lặng không nói được gì, nó nói tiếp:
--Mọi chuyện tối nay anh....hãy xem tôi chưa nói gì, chúng ta không có gì hết__nó nói rồi quay lưng bỏ đi không lấy lại điện thoại. Hắn như người chết đứng nhìn theo nó. Muốn lên tiếng gọi nó nhưng hắn không làm được, chuyện đến mức này hắn còn gì để nói chứ. Hắn nắm chặt điện thoại nó trong tay mình. Nhỏ làm vậy là muốn gì đây??? Chuyện hôm đó hắn không nhớ gì cả. Không biết đâu là thật, đâu là giả nữa.
~•~•~
Hôm sau.
Hắn lại tỉnh dậy sau cơn say như muốn chết đi. Hắn nhìn quanh phòng, tự cười giễu mình. Đây là phòng ngủ của hắn, không phải là khách sạn. Hắn cười nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. Tim hắn như có ai đó đang bóp nghẹt lại.
"Cốc cốc" có tiéng gõ cửa phòng hắn vang lên, hắn vội lau nước mắt rồi nói vọng ra ngoài.
--Vào đi.
Được người trong phòng cho phép, người bên ngoài liền đẩy cửa đi vào. Là Zin. Trên tay cậu còn bưng thêm cốc nước.
--Này uống nước này cho giải rượu đi__Zin nói rồi đưa cốc nước cho hắn, hắn nhận lấy uống một hơi hết sạch nước trong cốc rồi đem trả lại cho Zin.Zin nhận lấy cốc nước rồi đặt nó lên bàn, cậu nhìn hắn hỏi:
--Sao hôm qua cậu uống say
vậy??? May là Zun gọi tới nên bọn tớ mới biết tới đón cậu đấy.
Hắn không trả lời, Zin nghi ngờ hỏi:
--Giữa cậu và cô ấy xảy ra chuyện gì à???
Hắn lục điện thoại của nó rồi mở tin nhắn hôm qua cho Zin. Nhìn vào bức ảnh Zin cũng tức giận chứ nói gì là nó. Nhưng cậu biết mọi chuyện không phải là như vậy.
--Hôm trước tớ không về nhà là ngủ ở khách sạn, tỉnh dậy thì nhỏ Nhi lại ở bên cạnh. Thật sự hôm đấy tớ say không nhớ gì hết. Tối hôm qua cô ấy lại một lần nữa thích tớ tuy rằng là mất trí nhớ nhưng những bức ảnh
này...
--Tớ biết rồi, tớ sẽ giúp cậu điều tra rõ mọi sự việc__Zin ngắt lời hắn nói, hắn nói chừng đó thì cậu cũng đã biết là nó đã hiểu lầm hắn. Người ngoài cuộc bao giờ cũng rõ ràng hơn người trong cuộc mà. Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ trong vài tiếng nữa thôi. Lúc đó người như nhỏ phải trả một cái giá rất đắt.
Chính nó đã nói tình yêu cần có sự tin tưởng nhưng tại sao nó lại không tin hắn chứ.
~•~•~
Phía bên nó.
Mới sáng sớm nó đã nhận được một cuộc điện thoại bàn.
--Alô__giọng nói lạnh lẽo của nó vang lên giữa không gian biệt thự rộng lớn chỉ có mình nó.
"Bức ảnh làm cô hài lòng chứ thưa tiểu thư Nguyện Hoàng Băng Băng"__một giọng nói có vẻ giễu cợt vang lên. Là giọng con gái, giọng nói này nó đã từng nghe thấy, đây không phải giọng của nhỏ Nhi sao. Thì ra chính nhỏ là người đã gửi những bức ảnh đó. Có điều, tại sao nhỏ lại gọi nó là Nguyện Hoàng Băng Băng.
--Cô gọi tên ai vậy???__nó hỏi.
"Đây không phải tên cô sao? À, tôi quên cô bị mất trí nhớ, xin lỗi"__nhỏ nói nhưng trong giọng nói lại tỏ ý cười chứ không có thật lòng xin lỗi. Nó có thể tưởng tượng nhỏ bây giờ vẻ mặt rất đắc ý. Nó không nói lại nhỏ, nhỏ nói tiếp:
"Tôi gọi điện cho cô, muốn nói cho cô biết. Anh Ken là của tôi, tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra nếu không đừng trách tôi"
--Cô đe dọa tôi??? Vậy chúc cô may mắn__nói rồi nó liền cúp máy không để cho nhỏ nói gì cả. Nhỏ không biết đang chọc vào người không nên chọc sao??? Nó lại ấn vào một dãy số gọi đi, bên kia bắt máy vang lên giọng đàn ông.
--Điều tra cho tôi, ngày hôm kia con gái ông Ninh đã làm gì và báo ngay trong ngày hôm nay cho tôi__nói rồi nó cúp máy. Vứt điện thoại lên nệm ghế sofa, nó chán nản dựa người ra sau. Nó đã nói với hắn trong tình yêu cần có sự tin tưởng nhưng lúc đó nhất thời không biết làm sao nó đã nói ra những lời đó. Bây giờ ngẫm nghĩ lại thì bản thân mình cũng là người ngu ngốc trong tình yêu, bản thân là một người luôn làm việc chắc chắn vậy mà có lúc lơ là đi. Mọi chuyện cần làm rõ. Nhất định phải có ẩn tình gì trong chuyện này. Nó vừa cúp máy không lâu thì chuông lại vang lên. Nó nhắm mắt lại để cho chuông điện thoại reo một lúc lâu nhưng người gọi điện đến cũng có kiên nhẫn đấy chứ, vẫn cố gắng gọi. Nó vơ tay nắm điện thoại nghe, mắt vẫn nhắm lại.
--Alô__nó nói giọng nói lạnh lẽo, bên đầu dây kia im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
"Là anh, tối nay chúng ta gặp nhau được không???"__giọng hắn trầm thâp ở đầu dây bên kia vang lên. Nó mở mắt ra khi nghe giọng hắn, một lúc chần chừ nó cũng đáp.
--Được, thời gian
"Tối nay, 7h tại công viên hôm qua"__hắn nói, nó không trả lời gì liền cúp máy. Không biết hắn tính nói gì với nó đây??? Nhưng mà hiện tại nó không có đủ can đảm để nói chuyện gì với hắn cả.
Tối 7h.
Nó không có ý định tới chỗ hẹn với hắn thì nhận được một cuộc điện thoại, là của người nó nhờ điều tra sự việc. Không biết người kia nói gì mà cái tay đang lật sách của nó dừng lại. Nó buông điện thoại bàn xuống suy nghĩ một lúc nó bật dậy đi thay áo quần chuẩn bị đi gặp hắn, ngay bây giờ nó đã thay đổi ý định, nó nhất định phải gặp hắn.
~•~•~
Bây giờ đã là 7h nhưng nó lại chưa đến chỗ hẹn, hắn vẫn nhất quyết ngồi đời nó tuy rằng ngồi bên ngoài rất lạnh. Chợt điện thoại hắn reo có người gọi tới, là Zin.
--Alô__hắn bắt máy.
"Mọi chuyện đã rõ ràng, chuyện cậu và cô ta ngủ cùng nhau là sắp đặt, cô ta đã nhờ một phục vụ nam cởi đồ cậu, tớ đã gặp anh phục vụ đó"__Zin nói.
--Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu__hắn nói rồi cúp máy. Hắn lại ấn vào một dãy số đã bị hắn xóa đi trước đó, là số nhỏ Nhi. Hắn gọi để hẹn gặp nhỏ và nhỏ cũng đã đồng ý.
--Anh hẹn ra đây có chuyện gì, hay là anh đã thay đổi ý định đến với em__nhỏ nói khi đã đứng trước mặt hắn.
"Chát", một cái tát vang dội lên giữa bầu trời đêm, hắn tát nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bây giờ đang in hằn băm ngón tay của hắn. Nhỏ nhìn hắn đôi mắt đã đỏ lên tức giận, không biết vì lý do gì mà nhỏ phải nhận cái tát này.
--Anh bị điên à, tại sao lại tát em.
--Đúng, cô bức tôi điên mất rồi. Cô tưởng cô làm những chuyện xấu thì sẽ không ai biết được à, giấy không gói được lửa. Cô là giấy còn sự thật là lửa. Một khi lửa đốt cháy giấy thì nó cũng sẽ lộ ánh sáng ra ngoài mà thôi__hắn giọng lạnh nói.
--Hahaha...bây giờ anh mới biết sự thật có phải quá muộn__nhỏ cười điên dại nói.
--Cô muốn gì mà làm ra chuyện này???__hắn hỏi.
--Tôi muốn anh. Là tôi muốn anh, nếu anh không phải là của tôi thì sẽ không phải là của người khác, cô ta muốn giành anh từ tay tôi, không có cửa đâu__nhỏ nói mà như hét khiến cho người đi đường phải ghé ánh mắt lại nhìn.
--Cô đúng là đồ con gái vô liêm sỉ__hắn nhìn nhỏ nói, chợt trong mắt nhỏ sáng lên, nhỏ cười khẩy nói.
--Được tôi vô liêm sỉ cũng là vì anh thôi__nhỏ nói rồi ôm cổ hắn hôn lên môi hắn, hắn do bất ngờ nên nhất thời bất động.
--Hai người đang làm gì vậy???__giọng nói lạnh lẽo vang lên, đây không phải giọng nó thì còn ai nữa. Lúc này hắn mới hoàn hồn vội đẩy nhỏ ra, hắn nhìn nó. Bây giờ thì hắn biết vì sao mắt nhỏ lại sáng rực lên như lúc nãy, nhỏ xác thực là đã thấy nó mới làm hành động như vừa rồi, nhỏ muốn nó lại hiểu nhầm hắn.
--Em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không phải như thế này__hắn vội vàng giải thích.
--Chính mắt tôi nhìn thấy mà anh bảo tôi hiểu lầm cái gì???__nó hỏi, trong mắt nó bây giờ không rõ là biểu hiện cảm xúc gì. Hắn im lặng, bây giờ phải giải thích với nó như thế nào đây.
Nó không nói gì. Quay lưng lại bỏ đi, bây giờ trong nó đang rất rối loạn. Hắn đuổi theo nó nhưng lại bị nhỏ giữ tay lại. Hắn hất tay nhỏ ra tát cho nhỏ thêm một phát khiến nhỏ mất đà ngã ngồi xuống đất. Hắn không thèm để ý đến nhỏ nữa mà tiếp tục đuổi theo nó để lại nhỏ nhìn theo với ánh mắt hằn học.
--Anh sẽ phải hối hận__nhỏ nói tiếc là hắn không nghe thấy, nhỏ rút điện thoại ra gọi vào cho ai đó. Nhỏ chỉ nói:
--Xử cô ta__rồi cúp máy. Hắn đã không thuộc về nhỏ thì hãy để tất cả đều đau khổ đi. Nó chết mọi chuyện sẽ được giải quyết, đây là cách giải quyết ngu ngốc nhất mà nhỏ nghĩ ra được.
~•~•~
Hắn đuổi kịp nó là lúc thấy nó đang băng qua đường, chợt có chiếc BMW màu đen đang lao nhanh về phía nó. Nó đưa tay che nguồn ánh sáng đang rọi vào mình, hình ảnh chiếc xe như tái hiện trong đầu nó. Mọi thứ, mọi thứ như đã từng xảy ra. Đầu nó bây giờ rất đau. Đau quá. Hình ảnh nó về nước, đi học, quen hắn, yêu hắn, gặp anh hai, gặp người cha vô tâm, trả thù cho cha nuôi, sau đó nó gặp tai nạn giao thông.....Mọi hình ảnh như một thước film quay chậm đang tái hiện trong đầu nó từng chút từng chút một. Rốt cuộc nó đã nhớ ra tất cả, tất cả mọi chuyện mà đã bị nó lãng quên suốt năm năm.
"Két...keeeét..."
"Rầm", lại một chuỗi âm thanh năm năm trước lại vang lên. Nó bị văng ra ngoài chừng 5m nhưng trên người chỉ bị trầy xước, nó là có người đẩy ra. Quay đầu lại nhìn, là hắn. Hắn đang nằm trên vũng máu lạnh lẽo, hắn đang bất động. Không thể nào, hắn không thể xảy ra chuyện gì. Nó bò lại chỗ hắn đỡ hắn dậy. Nước mắt nó rơi.
Ken, anh làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Tại sao anh lại đỡ cho em chứ. Tại sao???__nó nói mà như hét, đây là lần thứ ba nó gọi tên hắn. Bây giờ trong nó là một sự sợ hãi. Sợ sẽ mất hắn, nó rất sợ. Xung quanh nó bây giờ có rất nhiều người bu lại xem, có người thì gọi xe cấp cứu.
--Em....gọi anh là gì???__hắn vẫn mở mắt hỏi nhưng giọng nói đã yếu đi.
--Em đã nhớ lại tất cả rồi. Vì vậy anh đừng nói gì nữa. Nếu anh muốn em tha lỗi thì hãy sống. Nếu không em sẽ hận anh cả đời__nó nói nước mắt đã làm nhòe đi ánh nhìn của nó. Hắn đưa tay lau nước mắt cho nó rồi cố gắng nói:
--Em nói...phải giữ...lời...anh nhất định...sống, anh xin lỗi em__hắn nói máu ở miệng hắn cứ chảy ra từng dòng khi hắn nói. Nó nắm chặt tay hắn vừa lau nước mắt mình, lắc đầu nói:
--Anh sẽ không xảy ra chuyện gì vì vậy đừng nói gì nữa sẽ làm anh mất máu nhiều hơn.
Rồi mọi chuyện sau đó nó không hề biết đã xảy ra chuyện gì nữa, khi nó tỉnh dậy xung quanh toàn là màu trắng. Trên tay thì có ống kim truyền nước. Đây không phải bệnh viện sao? Bệnh viện? Đúng rồi, hắn, hắn bị tai nạn mà. Nó ngồi bật dậy chuẩn bị dựt ống kim truyền nước ra thì có người mở cửa chạy vào giữ tay nó lại nói mà như hét:
--Này chị làm gì vậy muốn chết à__là giọng đàn ông. Nó ngước mắt lên nhìn người đang giữ tay mình, là Zin. Phía sau cậu còn có anh hai và bọn bạn. Nhưng nó không có tâm tư để ý điều đó, nó giữ tay Zun hỏi tới tấp:
--Zin, anh ấy sao rồi. Ken, sao rồi???__câu hỏi của nó khiến cho tất cả đều bất ngờ, nó đã nhớ lại rồi sao???
--Chị đã nhớ lại rồi sao???__ihỏi.
--Hãy trả lời chị, anh ấy sao rồi__nó lay tay Zin hỏi, nó đang sợ, nó sợ nó mất hắn. Zun xác thực được nó đã nhớ lại thì im lặng không giám trả lời câu hỏi của nó khiến cho nỗi sợ hãi của nó càng lớn hơn.
--Không được rồi, chị muốn gặp anh ấy__nó nói rồi tính dựt ống kim truyền nước tiếp nhưng đã bị Zin ngăn cản lại.
--Chị làm như vậy liệu có giải quyết được gì, bây giờ chị phải bình tĩnh thì mọi chuyện mới được giải quyết, không phải chị luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện sao??? Cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy chị như thế này, chị phải mạnh mẽ mới có thể chờ đợi anh ấy tỉnh lại. Chị hiểu điều này mà đúng không__Zin ôn tồn nói. Nó im lặng. Đúng rồi, Zin nói đúng. Hắn sẽ không muốn nhìn nó với bộ dạng này đâu. Bây giờ nó phải mạnh mẽ. Nó lấy lại bình tĩnh hỏi:
--Chị nằm đây bao lâu rồi???
--Chị và cậu ấy được đưa vào bệnh viện cùng lúc, cậu ấy bị chấn thương đầu đã được cấp cứu qua khỏi nhưng vẫn chưa tỉnh lại, chị nằm đây đã được hai ngày rồi. Cái tên tông xe cậu ấy cũng đã bỏ trốn__Zn nói.
--Chị mượn điện thoại__nó xòe tay lên trước mặt Zin, Zin cũng hiểu ý đưa điện thoại cho nó. Nó gọi đến dãy số mà nó nhờ người đó điều tra ngày hôm kia.
--Điều tra vụ tai nạn xảy ra hai ngày trước tại đèn giao thông ở công viên, hãy xem video đèn giao thông ở đó sẽ có manh mối và lôi tên cầm đầu chuyện này đến cho tôi__nó nói, giọng nói lạnh lẽo như mọi khi rồi tắt máy đưa cho Zun.
--Chuyện này có người sắp đặt sao???__Anh hỏi.
--Mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi__nó nói, nó đã đoán được ai là người cầm đầu chuyện này rồi. Nhưng nó muốn mọi chuyện được rõ ràng nhất thôi.
Ngay ngày hôm sau, cái tên cố ý tông hắn à không mục tiêu tông xe là nó nhưng hắn lại đỡ thay nó nên nó vẫn an toàn, tên đó bị lôi vào bệnh viện. Nó tra hỏi nhưng tên này cũng gan lì lắm không chịu nói ra. Mãi cho đến khi nó đe dọa sẽ làm hại gia đình hắn ta thì hắn mới chịu khai ra, như dự đoán của nó chính là nhỏ Nhi đã thuê người làm việc này. Hắn ta kể lại mọi chuyện, đâu là thật đâu là giả cho nó nghe. Nó tha cho hắn ta đi, còn nhỏ, nhỏ nhất định phải vào nhà đá mà ngồi bóc lịch ngẫm nghĩ lại những gì mình làm là đúng hay sai.
Ngay hôm đó nhỏ bị bắt, nhưng nhỏ lại phát điên nên bị nhốt cả đời với bốn bức tường trong bệnh viện tâm thần. Đấy có lẽ cũng là ông trời có mắt, nhỏ đã phải trả giá cho những gì mình làm.
Những ngày sau đó nó luôn luôn ở bên cạnh hắn, mặc cho cha mẹ hắn khuyên nó nên nghỉ ngơi nhưng nó không chịu. Bọn họ khuyên hết lời mà không lay chuyển được gì nó nên cũng chịu thua. Nó ở bên cạnh hắn kể hết chuyện trên trời dưới đất những ngày qua cho hắn nghe rồi lại ngủ gật bên giường bệnh của hắn. Cứ như thế thời gian trôi qua đã là 1 tháng sau.
~•~•~
Hôm nay nó về lại ngôi biệt thự cũ tắm rửa. Tắm rửa xong nó chuẩn bị đến bệnh viện như nhớ tới điều gì đó, nó xuống căn phòng hầm ở dưới lòng đất. Nó lục tung trong một cái tủ đựng sách ra một cái hộp. Mở ra trong đó là cái điện thoại của nó trước đây và...cái khuyên tai tự tay nó làm tặng hắn lúc đi chơi chợ đêm. Nó cầm theo những thứ đó đến bệnh viện.
Trong lúc này ở bệnh viện tại căn phòng bệnh 201 vip, bác sĩ và y tá đang vây quanh cái giường bệnh.
--Cậu có nhận ra mọi người không__ông bác sĩ già hỏi người đang nằm trên giường bệnh. Người đó gật đầu một cái. Ông bác sĩ cười quay lại nói với gia đình người đó:
--Chúc mừng ông bà Lãnh, cậu ấy đã tỉnh lại, tạm thời thì không có di chứng gì nhưng vẫn cần theo dõi thêm một thời gian để chắc chắn hơn. Đây đúng là một kỳ tích. Bây giờ mọi người có thể ra ngoài để cho cậu ấy nghỉ ngơi một lúc__ông bác sĩ nói, người nhà của bệnh nhân rất vui mừng và cũng nghe lời bác sĩ lui ra ngoài cho người bệnh nghỉ.
~•~•~
"Cạch", cửa phòng bệnh 201 được mở ra. Trên chiếc giường bệnh là một người con trai với khuôn mặt tái nhợt đang nằm im lìm. Người con trai đó không ai khác là hắn.
--Anh vẫn chưa chịu tỉnh, lì lợm thiệt__nó nói rồi bước vào phòng khóa cửa lại. Như mọi khi, nó kéo một cái ghế dựa lại gần giường hắn ngồi xuống.
Nhìn hắn với đôi mắt màu hổ phách đang được che đậy lại sau hàng mi cong dài như con gái. Nó nói:
--Không sao, em sẽ cố gắng, em là người mạnh mẽ mà. Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, xem em mang gì đến cho anh này__nói rồi thả tay hắn lại xuống giường, nó rút từ túi áo ra chiếc điện thoại cũ của nó cách đây năm năm và chiếc khuyên tai cánh bạc hình thiên sứ. Nó lướt lướt trên màn hình cảm ứng mở ra những hình ảnh mà nó vẫn giữ, những tấm ảnh nó và hắn chụp ở bãi biển, nó nói:
--Anh xem những tấm ảnh này em vẫn giữ__nó đưa điện thoại lên trước mặt hắn như kiểu hắn đang xem thật sự trong khi mắt lại nhắm chặt như thế.
--Còn đây chiếc khuyên tai em tặng anh trước đây. Haha...bây giờ em mới để ý tai anh không có cái khuyên nào nha__nó nói rồi cười nhưng kỳ lạ là trên má nó lại có một dòng nước ấm chảy xuống mặn chát, là nước mắt. Đưa tay lau đi nước mắt nó lại gượng cười nói:
--Nếu anh muốn đeo khuyên tai này thì phải tỉnh dậy, không em sẽ vứt nó đi__nó nói rồi đứng dậy khỏi ghế quay lưng chuẩn bị đi thì có một bàn tay to giữ tay lại. Nó mở to mắt quay lại nhìn, là tay hắn. Hắn đã tỉnh. Nó nhìn hắn nước mắt lại lăn dài trên má nhưng đổi lại trong mắt nó là một sự vui mừng không thể tả.
--Em....sao lại khóc nữa. Do em ồn ào quá đã đánh thức mất giấc ngủ của anh rồi__hắn nói trong giọng nói vẫn có chút yếu nhưng lại mang ý cười. Nó cười lau nước mắt rồi ngồi xuống ghế nắm tay hắn đang giữ tay mình thật chặt nó nghẹn ngào nói:
--Anh...anh tỉnh dậy khi nào vậy???
Câu hỏi của nó khiến hắn cười.
--Anh phải tỉnh chứ không nếu ai kia vứt mất cái khuyên tai đó thì tiếc lắm.
--Anh đã nghe thấy hết???__nó nhíu mày hỏi. Hắn gật đầu như không có gì.
--Anh...anh muốn chết à__nó nói rồi đáp vào người hắn khiến hắn phải nhăn mặt lại đau đớn nói:
--A du, anh vẫn đang đau đấy.
Nó bây giờ mới dừng tay đánh hắn, thấy hắn đau đớn thì hốt hoảng nói:
--Xin lỗi, em quên mất anh là bệnh nhân__nó nói rồi xem xét chỗ hắn bị nó vừa đánh xem có bị sao không. Thì hắn nói:
--Nếu em hôn anh một cái anh sẽ hết đau__hắn nói, nhìn vẻ mặt hắn bây giờ thật gian xảo. Nó dừng lại động tác xem xét hắn, nhìn hắn, nó nói:
--Anh đùa__nó trừng mắt nhìn hắn.
--Không đùa, nhanh lên, anh đang rất đau__hắn giả bộ ôm ngực nói. Nó thấy hắn đau thì cũng sợ, chần chừ một lúc rồi cũng hôn hắn. Nó chỉ là có ý định hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi thôi nào ngờ hắn lại đưa tay giữ đầu nó hôn một cái thật sâu.
Cạch", cửa phòng bệnh hắn được mở ra đồng thời lại phát lên giọng nói con gái:
--Ối, xin lỗi hai người__giọng nói này đã phá vỡ bầu không khí ngọt ngào mà thay vào đó là bầu không khí ngượng ngùng giữa hắn và nó. Hắn bất đắc dĩ phải buông nó ra trong khi hắn vẫn muốn hôn nó lâu hơn một chút. Hắn nhìn bọn bạn đang đứng ở cửa nói:
--Lần sau vào phải gõ cửa đấy.
--Ừ biết rồi, tại bác gái (mẹ hắn) nói cậu đã tỉnh nên bọn này mừng quá vội vào thăm mà quên mất gõ cửa__anh nói, vẻ mặt của anh có chút gian manh.
--Tụi này còn đem cháo yến mạch vào cho cậu này__cô nói rồi lắc lắc cái cà mèn giữ nhiệt trên tay.
--Được rồi, vào đi đừng đứng canh cửa phòng tớ nữa__hắn nói, bọn bạn liền kéo nhau vào phòng khóa cửa lại. Cũng may đây là phòng bệnh vip nên rất rộng mới chứa đủ bạn hắn. Còn nó, nó lấy lại vẻ tự nhiên như không có gì và giữ im lặng.
--À bác Dương (*) cha cậu lại có việc bay đi Mĩ rồi__cậu nói với hắn.
(*) cha hắn tên Dương nhé.
--Ông ấy khi nào cũng bận rộn cả__hắn khuôn mặt tái nhợt có chút hồng buồn buồn nói.
--Được rồi, cháo ăn đi cho nóng, bọn này đi về trước__Zin nói rồi nháy mắt với hắn một cái y như ra hiệu điều gì đó. Bọn bạn cũng hiểu ý liền ra về mục đích là để cho nó và hắn không gian riêng tư ấy mà.
--Này, em đút cháo cho anh ăn đi, anh bây giờ vẫn đang còn đau__hắn nói làm vẻ mặt nũng nịu như con nít. Nó cũng phải chịu thua với hành động này của hắn, cầm cà mèn giữ nhiệt mở ra, mùi thơm liền nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Múc ra một cái bát, nó múc từng thìa nhỏ thổi cho bớt nóng rồi đút cho hắn ăn. Hình ảnh này thật ấm áp.
Cứ như vậy, hắn ngày nào cũng lợi dụng mình bị bệnh mà bắt nạt nó làm hết việc này đến việc nọ cho hắn. Nó thì nể hắn là bệnh nhân nên đành im lặng làm tất cả. Và sau nửa tháng hắn đã hoàn toàn khỏi bệnh và xuất viện. Chiếc khuyên tai cũng đã nằm yên vị trên tai hắn như nó là định mệnh mãi mãi thuộc về hắn.
~•~•~
--Chị biết không, lúc nghe tin chị mất bọn em rất sợ, bọn em đã khóc rất nhiều, cho rằng chị đã chết còn rắc tro cốt "chị" xuống sông nữa__Zin tự dưng lại đề cập đến vấn đề nó chết vào cuộc trò chuyện khi tất cả đều tập trung đông đủ tại phòng khách ngôi biệt thự nó đang ở
--Nếu tôi chết thật, tôi sẽ về ám cậu cái tội rắc tro cốt tôi xuống sông chứ không phải biển__nó làm mặt hình sự nói. Cả bọn bật cười vui vẻ, nó cũng cười theo. Hạnh phúc đã mỉm cười với họ.
~•~•~
Vào một ngày nắng đẹp của mùa xuân hắn hẹn gặp nó ở bãi biển. Nó hôm nay mang một cái váy trắng liền thân ngang đầu gối, chân váy hơi xòe ra. Trên cổ choàng một cái khăn lụa trắng mỏng, tóc thì xõa tự nhiên, đầu đội một cái mũ kiểu đội lệch màu trắng viền đen. Trông nó bây giờ rất đẹp.
Hôm nay không biết hắn hẹn nó ra đây có việc gì nữa, lại còn bắt nó mang váy. Nó rất tò mò. Nó tới bãi biển rồi nhưng lại không thấy hắn, nó nhìn khắp nơi để tìm hắn. Bất chợt từ sau mỏm đá nhô lên có rất nhiều bóng bay hình trái tim màu trắng và hồng bay lên rất đẹp. Khiến nó nhìn chăm chú không thôi. Và hắn cũng bước ra từ mỏm đá đó đang đi lại về phía nó, hômọi người nay hắn mang áo thun trắng, quần tây màu nâu nhạt, trông hắn như một bức tượng được điêu khắc rất kỹ lưỡng. Hắn đến gần nó rồi quỳ một chân xuống bãi cát, từ trong lòng bàn tay hắn, hắn mở ra. Trong lòng bàn tay hắn có một hộp lụa màu đỏ. Hắn mở từ từ hộp lụa ra, bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương rất long lanh khi ánh nắng mặt trời chiếu vào. Hắn ngước mặt nhìn nó nói:
--Băng Băng, anh yêu em, đồng ý ở bên anh mãi mãi nhé__đây đích thực là một lời cầu hôn. Nó mắt đã đỏ hoe nhìn hắn. Hắn làm nó thật bất ngờ nên vẫn chưa thể trả lời, bây giờ trong nó tràn ngập hạnh phúc. Hắn lại hỏi:
--Đồng ý nhé???__Lúc này nó mới hoàn hồn, nó gật đầu nói:
--Em đồng ý__hắn vui mừng khi nó đã đồng ý, lấy nhẫn đeo vào tay nó. Hắn đứng dậy ôm nó quay một vòng la lớn như là lời tuyên bố cho tất cả thế giới biết:
--Em mãi mãi là của anh.
Nó cười trước sự chiếm hữu của hắn nhưng nước mắt nó cũng rơi, là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bây giờ nó và hắn đã có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau rồi. Hạnh phúc thật sự đã mỉm cười.