Đông Phương Thế Vũ hít sâu một hơi, nhìn về con đường phía trước, trong lòng rút cuộc có một tia khiếp đảm. Hàn Chánh Hiên cánh tay đang đặt ở eo Tử Linh liền hạ ý thức khẽ ôm chặt lấy. Tử Linh mím môi, nắm chặt lấy cánh tay của Hàn Chánh Hiên.
Ba người điều chỉnh hạ thấp hơi thở, Đông Phương Thế Vũ gầm nhẹ một tiếng:
-"Đi." nhấc chân bước về phía lộ khẩu bên phải.
Hai bên đường không có bảo thạch chói mắt, không có quỷ thú quái dị, trong rừng cây sương mù mờ mịt, bên tai chỉ truyền đến "Sa sa" tiếng lá cây xào xạc. Càng đi vào trong sương mù càng nhiều, ba người cự ly hỗ trợ nhau rất gần, bởi vì không nhìn thấy đường, cho nên từng bước bước đi cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ một không cẩn thận lạc mất một người.
-"Thế Vũ lão đại, ta chết rất thảm nha!" Một tiếng khóc thê lương của một nam hài truyền đến. Đông Phương Thế Vũ đột nhiên đứng phắt lại.
-"Thế Vũ lão đại, là ngươi làm hại ta, nếu như không phải ngươi bảo chúng ta đi bơi, ta cũng sẽ không đi con sông nhỏ bên kia, nếu như ta không đi vậy Tràng Vũ ta cũng sẽ không bị sét đánh trúng. Thế Vũ lão đại, đều là ngươi làm hại, đều là bởi vì ngươi ta mới chết, Thế Vũ lão đại, ta chết oan uổng quá." Giọng nói âm trầm lại truyền đến lần nữa.
-"Thế Vũ, cái này với ngươi không quan hệ, ngày đó dương quang tươi sáng, ai cũng không biết trời sẽ mưa, hơn nữa chúng ta đều mặc xong quần áo rồi chạy về, ai cũng không biết đạo lôi điện kia lại đánh trúng trên người Hàn Mạc, ngươi vì sao phải đem trách nhiệm khoác lên trên đầu chính mình." Hàn Chánh Hiên lo lắng phản bác lại.
-"Không, điều này đều là sai lầm của ta, là sai lầm của ta, hắn nói rất đúng, là ta không nên gọi các ngươi đi bơi, là ta làm hại hắn." Đông Phương Thế Vũ hai tay ôm đầu, chán nản ngồi xuống đất.
-"Những gì ngươi làm vì gia đình bọn hắn còn chưa đủ sao? Hiếu kính với thân sinh của bọn hắn, đối với đệ đệ muội muội của bọn họ như người nhà mình. Cơm áo qua ngày của Hàn phủ là ngươi tru cấp đều đặn. Nhiều năm qua như vậy, ngươi còn không có thoát khỏi ám ảnh này sao?" Nếu như có thể, Hàn Chánh Hiên thật muốn đánh một quyền vào đầu Đông Phương Thế Vũ làm cho hắn tỉnh ra.
-"Không, đều là sai lầm của ta, ta đáng chết, ta không đúng." Đông Phương Thế Vũ giọng nói có chút nghèn nghẹn, nói không ra tiếng.
-"Dát dát, Thế Vũ lão đại, ngươi tại sao không chết đi, như thế nào còn không chết đi nha, là ngươi làm hại ta, ngươi trả mạng sống cho ta." Giọng nói rợn tóc gáy lại truyền đến lần nữa.
-"Đông Phương Thế Vũ ngươi thanh tỉnh một chút cho ta." Tử Linh giẫy ra khỏi ngực Hàn Chánh Hiên, ngồi xổm xuống, hai tay không ngừng lay động hai vai Đông Phương Thế Vũ:
-"Không nên đem mình trở thành giống như thánh nhân một dạng, đem tội lỗi đều nói thành là sai lầm của mình.
Nếu như ta đến nhà ngươi chơi đùa, không cẩn thận ngã bị thương chảy máu, ngươi cũng nói là do ngươi tạo thành à? Nếu như ở nhà ngươi ăn cơm, không cẩn thận bị hóc xương cá chết nghẹn, chẳng lẽ ngươi cũng nói là ngươi làm hại? Vậy ngươi là không hể ăn cá nữa, cũng vĩnh viễn không ăn cơm, hoặc là vĩnh viễn không đi ra đường?"
Tử Linh càng nói càng khí thế, nhưng cũng dừng lại, uyển chuyển nói:
-"Sự việc phân ra lớn nhỏ, nặng nhẹ, việc này ngươi phải phân rõ không phải là sai lầm của ngươi, chuyện Hàn Mạc chết, ngươi tại sao phải nói là do chính mình làm hại?"
Đông Phương Thế Vũ nửa ngày cũng chửa có phản ứng, "vô tu đạo trưởng nói rất đúng, xem ra là do mệnh trời, cái này đều là kiếp số." Đông Phương Thế Vũ chậm rãi đứng lên, giơ tay áo lau sạch nước mắt:
-"Cám ơn, đây là tâm ma, mọi người phải cẩn thận."
Thấy Đông Phương Thế Vũ đã khôi phục như lúc ban đầu, hai người không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Tử Linh không nghĩ tới Đông Phương Thế Vũ là người kiên cường như vậy, tâm lý dĩ nhiên cũng cõng trên lưng gánh nặng như vậy, chuyến đi Tà Vương cốc lần này, có thể làm cho hắn từ nay về sau mở rộng tâm linh của chính mình, cũng không uổng công chuyến này rồi. Nguyên lai cuộc sống của mỗi người đều không phải là thuận buồm xuôi gió (nv:nhất phàm phong thuận), khổ và không khổ chỉ có tự mình trong lòng rõ nhất.
Giọng nói thê lương lại chuyển biến thành thanh âm khóc lóc của một nữ nhân 50 tuổi:
-"Linh nhi....ngươi ở đâu? Linh nhi của ta, mẫu thân rất nhớ ngươi, hai mắt của mẫu thân đã khóc đến mù rồi, ngươi phải trở lại thăm mẫu thân một chút."
-"Mẫu thân." Cái mũi Tử Linh nổi lên một trận cay xót, nước mắt cũng không ngừng được chảy xuống. Hai chân mềm nhũn, khụy xuống mặt đất.
-"Linh nhi" Hàn Chánh Hiên thấy thế lại ôm vòng lấy Tử Linh, dìu nàng cố định trên người mình.
Giọng nói lão phụ nhân lại vang lên bên tai:
-"Linh nhi, trở về đi, ta và cha ngươi mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi, điên cuồng tìm ngươi, bệnh tình của ngươi có khá lên không? Còn váng đầu hay không, có đau hay không? Chúng ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi ăn có ngon miệng hay không? Quần áo mặc có ấm hay không? Quay về đi Linh nhi, chúng ta đều đang chờ ngươi, mẫu thân thật sự không thể không có ngươi, Linh Nhi."
-"Mẫu thân, là ta bất hiếu, là ta không đúng, ta không nên rời khỏi, mẫu thân, xin lỗi, người tha thứ cho ta." Tử Linh đã khóc lóc hồ đồ một trận, trong đầu trống rỗng, không biết tự mình nên nói cái gì,nên làm cái gì?
-"Linh nhi, nhà ngươi ở đâu? Chờ chúng ta sau khi rời khỏi đây, sẽ đưa ngươi về nhà." Tiếng khóc của Tử Linh làm cho Đông Phương Thế Vũ cảm thấy rất đau lòng.
-"Không nên khóc nữa, cái này là ma âm, ngươi chỉ có vượt qua tâm ma của chính mình, thanh âm mới có thể biến mất."
-"Nữ nhân, nghe được Đông Phương đại ca không?" Hàn Chánh Hiên sợ nhất gặp phải nữ nhân khóc lóc, nhất là thấy Tử Linh như vậy bất lực.
-"Thu liễm tâm thần chính mình, không nên dễ dàng bị khống chế, ta nói rồi sẽ vĩnh viễn theo ngươi, trừ phi ngươi chán ghét ta, không cần ta." dùng tiếng gầm rất gần.
Một tiếng gầm này, ngược lại làm cho Tử Linh đầu óc đột nhiên tỉnh táo trở lại. Đúng nha, chính mình mặc dù không nói lời từ biệt khiến cha mẹ lo lắng, nhưng cho dù trở về cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải chết. Nếu như thực sự là như vậy, cha mẹ sẽ vì lần nữa bị đả kích mà lâm bệnh không dậy nổi. Nếu như vậy, còn không bằng cho bọn họ một tia hi vọng, cũng để cho mình có thể ở chỗ này sinh tồn thật tốt, nơi này mới là chỗ dành cho mình, sau này nghĩ biện pháp để cho bọn họ biết mình bình an mới là chuyện chính mình cần làm. Suy nghĩ cẩn thận xong, Tử Linh từ từ đứng thẳng lên:
-"Đông Phương đại ca, Hiên, ta không sao rồi, cảm ơn các ngươi, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Ba người đều tự chìm đắm vào tâm sự riêng, trầm muộn bước tiếp về phía trước.
Được một lát, một giọng nói non nớt truyền đến:
-"Ca ca, ca ca, Tiểu Kỳ đau chân quá, Tiểu Kỳ muốn ca ca ôm."
"Tiểu Kỳ?"Hàn Chánh Hiên như phản xạ có điều kiện liền muốn quay đầu lại.
-"Hiên, đây là ảo giác, đó không phải chân chánh TIểu Kỳ." Tử Linh hai tay ôm chặt hai cổ tay Hàn Chánh Hiên, kịp thời ngăn lại xúc động của hắn. "Tiểu Kỳ" Hàn Chánh Hiên cảm thấy trước mắt một mảng mơ hồ.
-"Ca ca không cần Tiểu kỳ nữa sao?Ca ca nghi ngờ Tiểu Kỳ sao? Tiểu kỳ rất thương cảm, TIểu Kỳ là một tên phế vật, là một tên phế vật ngay cả đứng cũng không đứng lên được, gặp lại ca ca, Tiểu Kỳ cũng không muốn làm ca ca chán ghét nữa, Tiểu Kỳ quyết định không hề làm gánh năng của mọi người nữa, Tiểu Kỳ đi." Thanh âm trở nên u buồn, càng ngày càng nhỏ.
-"Tiểu Kỳ không nên, ca ca chưa từng chán ghét Tiểu Kỳ, ca ca cho tới bây giờ chưa từng nghi ngờ Tiểu Kỳ, là sai lầm của ca ca." Hàn Chánh Hiên nóng nảy điên cuồng muốn giãy ra khỏi sự trói buộc của Tử Linh:
- "Hiên, đó không phải sự thật, ngươi tỉnh táo tỉnh táo." Tử Linh mắt thấy sẽ không khống chế được Hàn Chánh Hiên. "Ô ô ô ô ô....." tiếng khóc không ngừng truyền đến. Tử Linh gấp đến độ kêu to:
-"Thế Vũ đại ca, ta rất nhanh sẽ không giữ nổi hắn nữa rồi."
Đông Phương Thế Vũ lập tức lùi về phía sau từng bước, một tay nắm được một cánh tay của Hàn Chánh Hiên, đợi Tử Linh nghiêng qua một bên, tay kia lai nắm được cánh tay còn lại của Hàn Chánh Hiên, đem cố định tại eo lưng chính mình. Một loạt động tác vừa mới hoàn thành. Ngực Hàn Chánh Hiên dán sát vào lưng của Đông
Phương Thế Vũ, hình thành tư thế ôm lưng:
-"Ngươi....bắt đầu không biết đâu là thật ?..."
Đông Phương Thế Vũ lớn tiếng trách móc. Đợi động tác sau người hơi chút bình ổn, lại tiếp tục nói:
-"Tử Linh là thần y, ngươi chẳng lẽ còn không tin tưởng y thuật của nàng.?"
Đông Phương Thế Vũ đợi phía sau không giãy dụa, hô hấp đã bình thường, liền vỗ vỗ hai tay Hàn Chánh Hiên rồi buông ra, mỉm cười:
-"Đi thôi, phía trước chính là cửa ra rồi."
Trong lúc cửa ra thụ lâm còn trước mắt, ba người đều nén xuống một hơi, từng bước đi ra ngoài.
-"Đại ca, Uyển nhi muội muội đã xảy ra chuyện." thanh âm bối rối của Đông Phương vũ tình truyền đên.
-"Uyển nhi?" Đông Phương Thế Vũ vội quay đầu lại.
-"Đừng quay đầu lại." Tử Linh dùng sức toàn lực đẩy về phía Đông Phương Thế Vũ.
Đông Phương Thế Vũ không có phòng bị, chúi người một cái bị đẩy ra khỏi thụ lâm, Tử Linh cũng bởi vì quán tính, ngã ra. Hàn Chánh Hiên theo sau cũng đi lên. Ba người đều là chật vật không thôi.
-"A a, Linh Nhi khỏe thật nha." Ra khỏi thụ lâm, Hàn Chánh Hiên tâm tình rất tốt, trêu ghẹo Tử Linh một câu.
-"Vừa rồi tình hình đó dọa ta nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc rồi." Tử Linh hồi tưởng lại lúc ầy, không khỏi rùng mình một cái.
-"Đúng nha, kinh nghiệm lần này có thể làm cho người ta cả đời khó quên, tâm tư Tà Vương thật sự nghiêm mật, làm cho người ta khó lòng phòng bị." Đông Phương Thế Vũ đang hồi tưởng lại vừa rồi cũng cảm khái vạn phần.mặc dù cửa ải này làm cho người ta thống khổ không thôi, nguy hiểm trùng trùng, nhưng vướng mắc trong lòng đã cởi bỏ, cả người đều cảm thấy một loại cảm giác thanh thản nhẹ nhõm khó nói nên lời.
-"A, không nghĩ tới Hiên ngươi khỏe như vậy, giữ cũng không giữ nổi." Tử Linh bắt đầu lật lại nợ cũ.
-Không nghĩ tới Linh Nhi ngươi lúc khóc bộ dạng cái mũi đáng yêu như vậy." Hàn Chánh Hiên không cam lòng yếu thế.
-"Không nghĩ tới Chánh Hiên cuối cùng là ôm lấy lưng ta đi ra, a a." Đông Phương Thế Vũ cười sặc không ngừng.
-"Thế Vũ huynh, như thế nào ngay cả ngươi cũng trêu ghẹo ta." Hàn Chánh Hiên bắt đầu động thủ phản kích.
-"Quân tử động khẩu không động thủ." Tử Linh ở một bên nhéo cánh tay Hàn Chánh Hiên không tha.
Ba người nháo loạn với nhau, bởi vì có lần kinh nghiệm này, cảm tình càng sâu thêm một tầng.
Một tòa núi lớn chắn trước đường đi của ba người.
Một cái động khẩu cao hơn hai thước, có khắc hai chữ to đùng "Cửa vào."
-"Lại là một cửa ải nữa, Tà Vương cố rút cuộc có mấy cửa ải nha?" Tử Linh khẽ nhíu mày.
-" Binh đến tướng ngăn, tuỳ cơ ứng biến “Hàn Chánh Hiên thản nhiên nhún nhún vai.
-"Đó là Liêu ca giảo hoạt, lúc đầu chỉ nói là bí mật nhập cốc, ta cũng ngu ngốc cho rằng chỉ có một cửa ải." Đông
Phương Thế Vũ có chút ảo não.
-"Vừa rồi nguy hiểm như vậy, chúng ta không phải cũng qua rồi sao, nếu tới nữa, không đi một chuyến thì đáng tiếc rồi." Hàn Chánh Hiên bật cười "ha hả"
-"Nhìn không ra, ngươi cũng còn lạc quan ra phết." Tử Linh bĩu môi:
- "Nói dễ dàng như vậy, ngươi ở phía trước mở đường rất tốt đấy."
-"Được, lần này là do ta làm tiên phong." Hàn Chánh Hiên gật đầu một cái, nhấc chân tiến vào sơn động. Tử Linh
theo sau tiến vào.
-"Ai, hai người các ngươi...."
Đông Phương Thế Vũ vừa mới khoát tay muốn nói gì, đã thấy hai người trước sau vào động, đành dậm chân một cái theo sát tiến vào.
Bên trong động một mảng đen kịt, Đông Phương Thế Vũ lấy ra hỏa điệp sát lượng, ba người mới nhìn rõ ràng hết thảy trước mắt. Tường đã cao hơn 3 thước, tầng tầng lớp lớp, góc độ bất đồng, chắn ở ngay trước mặt bọn họ...đây là một mê cung.
Ba người thuận theo một bên chạy đi, vòng đi vòng lại, cuối cùng lại vòng trở về điểm ban đầu.
Tử Linh đề nghị làm tiêu ký mỗi đoạn đường đi qua, như vậy thì sẽ không lạc đường nữa. Đương khi Hàn Chánh Hiên đang đánh dấu tiêu ký bỗng phát hiện góc tường có chút lác đác tiêu ký, nói vậy từng có người đi tới nơi này, cũng không biết bọ họ có đi qua mê cung hay không. Vừa mới chạy hơn một thì thần ( 1h đồng hồ, kiểu như vậy) vẫn là quay trở về.
-"Như vậy không phải biện pháp" Đông Phương Thế Vũ suy nghĩ một chút, quay lên trên trời kêu to một trận, một con Dạ Oanh bay tới vai hắn:
-"Để cho điểu nhi trên không trung dẫn đường, từ trên nhìn xuống như vậy lộ tuyến sẽ một mực rõ ràng.
-"Oa! Thế Vũ đại ca thông minh quá." Tử Linh kích động kêu lên.
Không nghĩ tới chỉ một lúc sau, ba người vẫn là quay lại chỗ cũ. Tới tới lui lui hành hạ mấy tiếng, khiến cho ba người thật sự đều có chút ăn không tiêu.
Đông Phương Thế Vũ đứng tại chỗ ngẩng đầu lên, nghĩ tới còn có thể dùng phương pháp gì đi ra ngoài. Hàn Chánh Hiên dựa vào tường đá, cúi đầu cắn ngón trỏ tay phải, cũng đang nghiền ngẫm đối sách
Tử Linh phải nhìn một chút, trái xem một chút, nhuệ khí tụt xuống, hơn nữa vốn là vòng vo đến đầu váng tâm phiền, chỉ cảm thấy một bụng đầy hỏa khí không chỗ phát tiết. Vì vậy quay sang Hàn Chánh Hiên đang dựa đánh đấm túi bụi bức tường đá.
"Phiền chết đi, phiền chết đi, cái mê cung này căn bản là không có cửa ra mà, cái này đơn giản chính là một cái ngõ cụt." nói xong còn hung hăng dọi gót chân xuống đất.
-"Chờ một chút." Hàn Chánh Hiên linh quang chợt lóe, cảm giác vách tường phía sau vừa rồi tựa hồ giật mình.
-"Thế Vũ huynh, hai chúng ta cùng nhau dùng sức đẩy vào mặt tường này."
Đông Phương Thế Vũ nhìn Hàn Chánh Hiên một chút, đột nhiên hiểu rõ cái gì, bước nhanh tới Hàn Chánh Hiên.
Hai người thực tế đẩy về tường đá, tường đá phản ứng mà lung lay, hai người cuối cùng tiếp tục đẩy tường đá về phía trước, tường đá đổ xuống. Cứ như vậy một đường đẩy đổ tường đá mà ra khỏi mê cung. lúc quay đầu nhìn lại đường đi lại đã khôi phục nguyên trạng.
Hai tròng mắt Tử Linh trừng to lên, há hốc miệng nhìn hết thảy quỷ dị trước mặt.
-"Ha ha ha, ta thật là quá thông minh." Hàn Chánh Hiên khôn g khỏi phá lên cười:
-"Xem ra không phục là không được." quay về phía Tử Linh đắc ý nhướng mày.
-"Thế này tính cái gì!" Đầu óc Tử Linh vẫn hồ đồ một dạng chưa có chuyển tới.
-"Tà Vương cho chúng ta một cái vui đùa rất tốt, a a, nhưng thật ra làm cho người ta mở rộng nhãn giới." Đông
Phương Thế Vũ có chút dở khóc dở cười, nhìn chỗ vừa phát sinh sự tình trước mắt.
-"Chúng ta cửa ải này tính là qua à?" Tử Linh còn có chút không quá tin tưởng.
-"Qua rồi qua rồi, Linh nhi, chúng ta đã tới cửa ải thứ ba." Hàn Chánh Hiên trên miệng cũng không có cười nữa.
-"Vẫn là ta phải đi trước chịu đòn." Đông Phương Thế Vũ mỉm cười đi tới thạch thất đối diện phía trước, đẩy cửa mà vào. Hai người kia theo sát sau đó, cửa đá lại tự động đóng lại, hình thành một không gian bị phong bế.
Hàn Chánh Hiên nhìn hết thảy trước mắt, lập tức biến thành bộ dạng khổ đắng: "xong hết rồi, lạc cực sanh bi" (lạc quan quá lại hóa thành bi thương)
trên nóc nhà, sáu viên dạ minh châu to đùng đang chiếu sáng hết thảy trước mắt. Bên trong phòng có 8 đồng nhân đang đứng, phân biệt chiếm đủ không gian trong phòng. Nếu muốn mở cửa đá phía đối diện để ra ngoài thì phải xuyên qua 8 đồng nhân này.
-"Cái này có phải là cửa cuối không?" Hàn Chánh Hiên cũng không có lo lắng, nhìn về Đông Phương Thế Vũ và Tử Linh. Hai người mờ mịt lắc đầu.
-"Đỡ được cửa ải này, ta cũng đã hao tổn hết sức rồi, nếu như vẫn còn nữa, ta sợ ta sẽ tâm lực tiều tụy mà chết." Tử Linh bây giờ thật muốn nằm ở trên giường, ngủ đến hôn thiên hắc địa.
-"Còn nghĩ tới một cửa nữa, cửa này chúng ta cũng không biết là có thể qua hay không mà?" Hàn Chánh Hiên một điểm ngưng trệ cũng đều không có.
-"Các ngươi võ công đều có được hay không?" Tử Linh nhìn tràng diện có chút nghĩ đến thập nhị đồng nhân trận trong tiểu thuyết vũ hiệp.
-"Chúng ta không phải cao thủ võ lâm, tập võ chỉ là vì phương tiện hành sự mà thôi." Đông Phương Thế Vũ tựa hồ hiểu rõ cái gì.
Tử Linh nhìn về phía Hàn Chánh Hiên. Hắn đối nàng cười khổ một chút, có loại dự cảm không tốt, xem ra cửa ải này là phải xông vào rồi, nhưng võ thuật cũng không phải sở trường của bọn họ.
-"Bảo hộ tốt Linh nhi, chúng ta phải vượt qua cửa ải này." Đông Phương Thế Vũ nói xong phi thân vào trong trận. Xúc động cơ quan, đồng nhân phát động đứng lên. Hai người còn lại không dám chậm trễ, đều gia nhập đi vào.
Ngay từ đầu ba người vẫn có thể tỉnh táo chống lại, nhưng một lúc sau, liền bắt đầu luống cuống chân tay, sơ hở bách xuất. Đồng nhân không biết mệt mỏi, chỉ biết là một mặt công kích, Đông Phương Thế Vũ và Hàn Chánh
Hiên vốn là võ công không cao, lại vì bảo vệ Tử Linh không biết võ công, đều đã thụ thương mệt mỏi, nhưng lại không nghĩ ra một chút đầu mối có thể làm cho đám đồng nhân này dừng lại.
Chỉ thấy một đồng nhân quơ tay hướng Tử Linh bổ tới.
-"Cẩn thận." Đông Phương Thế Vũ vừa đẩy Tử Linh ra , lưng lại bị dính một đòn nghiêm trọng, nhất thời không nhịn được phún ra một ngụm máu tươi.
Không đợi Tử Linh lên tiếng thét chói tai, gã đồng nhân kia lại giơ tay nhắm vào đầu của Tử Linh đang ngã trước mặt, hung hăng nện tới. Hàn Chánh Hiên không suy nghĩ nhiều tiến lên liền ôm lấy Tử Linh, chính cái gáy của mình thay thế cái vị trí kia.
-"Dừng tay!" mắt thấy Hàn Chánh Hiên mạng sống treo lơ lửng, Tử Linh run rẩy phát ra tiếng thét chói tai, hai mắt như điện, phát ra một đạo bạch quang, bắn về phía đồng nhân. Đồng nhân trong nháy mắt bị đóng băng. Tử Linh lại nhìn về phía 7 tên đồng nhân còn lại, cả 7 gã đều lục tục biến thành đám băng điêu. Nguy hiểm vừa qua, Tử Linh cả người buông lỏng, hôn mê bất tỉnh.
Vừa mở mắt, Tử Linh liền thấy được Hàn Chánh Hiên đang ngồi ở bên giường, lo lắng nắm chặt tay nàng.
-"Linh Nhi, ngươi phải tỉnh lại....."
-"Ta đang ở đâu?chúng ta đã vượt qua cửa ải rồi à?" Tử Linh giãy dụa muốn ngồi lên.
-"Ừ, vượt qua rồi, lần này ít nhiều đều nhờ Linh nhi, lại có thể phát ra băng phách thuật lợi hại như vậy." Thấy Tử Linh đã bình an tỉnh lại, Hàn Chánh Hiên rút cuộc trong lòng an tâm, đưa tay đỡ nàng dậy.
-"Bất quá ngươi hẳn là lần đầu tiên sử dụng cho nên mới vì dùng sức quá mạnh mà té xỉu, lần sau không cho lại liều mạng như vậy nữa. Nói xong khẽ nhéo cái mũi của Tử Linh
-"Chúng ta bây giờ là đang ở chỗ nào?" Tử Linh lại hỏi lại làn nữa.
-"A a, đương nhiên là đang ở trong nhà lão phu rồi." Theo tiếng cười, một lão giả lông mày trắng râu trắng đi đến, theo sau là Đông Phương Thế Vũ, sắc mặt lại âm tình không ngừng.
-"Nghĩa phụ?" Tử Linh có chút kích động nhìn lão giả.
-"Oa nhi, ngủ một ngày, cảm giác tốt không?" Tà Vương gật đầu, đi tới bên cạnh Tử Linh đặt tay lên cổ tay nàng, xem xét mạch tượng.
-"Nghĩa phụ thật xấu, lúc ấy tại bờ suối nhỏ, người tại sao không nói cho ta biết ngài chính là Tà Vương?" Tử
Linh bĩu môi vẫn nhớ tới chuyện xưa,hỏi.
-"A a , lão phu chính là Tà Vương Lãnh Ngạo Thiên, bình sinh không thuật mắt nhất cái gì mà quy tắc đạo nghĩa chó má, chỉ làm việc mình thích, chánh tà hai đạo đối với lão phu vừa kính lại vừa sợ, có không ít người muốn đưa lão phu vào chỗ chết, cũng có không ít trộm tài bảo của lão phu."
Khẽ liếc mắt nhìn Đông Phương Thế Vũ bên cạnh một cái, Đông Phương Thế Vũ lập tức cúi đầu, lại quay về tiếp tục nhìn Tử Linh:
-"Cho nên lão phu sợ nói cho ngươi danh hiệu của lão phu, ngươi không cẩn thận nói ra, sẽ bị người ta lợi dụng."
-"Vậy ngài còn thu ta làm nghĩa nữ, người không sợ người khác biết sẽ hại ta sao?"
Tử Linh hiểu rõ Đông Phương Thế Vũ nhất định là cầu Tuyết linh ngọc không có thành công, vội vàng chuyển đề tài.
-"Ngày ấy ngươi lại như vậy....." Lãnh Ngạo Thiên làm một cái động tác một người từ trên rơi xuống:
-"Sưu... rớt xuống trong ngực lão phu, a a a, cho tới bây giờ còn chưa từng có người sẽ như vậy, rơi vào lòng lão phu, a a, lão phu một thân một mình, đột nhiên trời lại giáng xuống Linh nhi, lão phu sao lại bỏ qua một cơ hội này."
Lãnh Ngạo Thiên cười to rung cả râu mép, hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy.
Tử Linh khuôn mặt ửng hồng, còn chưa buông tha:
-"Vậy ngài lại chuẩn bị nhiều trận pháp cổ quái như vậy, không sợ chúng ta ngộ thương sao? Thiếu chút nữa phát sinh ngoài ý muốn làm sao bây giờ?"
"Nghĩa nữ của lão phu, ba trân sao có thể ngăn cản, hơn nữa ngươi là nghĩa nữ của Tà Vương ta, cho dù ngươi linh hồn thoát xác, ta cũng có thể đem kéo trở về." Lãnh Ngạo Thiên trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, tản mát ra một cỗ ngạo khí lạnh lùng, loại cảm giác này chớp mắt rồi biến mất, lại biến thành lão giả hiền hòa khả ái:"
Hơn nữa oa nhi, ngươi cũng không sáng tỏ năng lực chính mình sao?"
Trong nháy mắt biến hóa, Tử Linh không có cảm giác chút nào:
-"Oa nghĩa phụ ngài thật lợi hại nha, bất quá không nên kêu người ta là Oa nhi nữa, người ta 20 tuổi rồi, hay là kêu là Linh nhi đi." Tử Linh cảm giác tiền cảnh một mảnh mỹ hảo.
Đông Phương Thế Vũ và Hàn Chánh Hiên, một mực bên cạnh yên lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, dần dần hiểu rõ những gì hai người đã trải qua.
-"A a, tốt tốt, sẽ gọi là Linh nhi." Lãnh Ngạo Thiên sủng ái nhìn tủ linh, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về Đông Phương Thế Vũ cùng Hàn Chánh Hiên lạnh lùng nói:
-"Ta muốn cùng linh nhi nói chuyện riêng, hai người các ngươi trước tiên đi ra ngoài một chút."
Đợi hai người cáo từ rời đi, Lãnh Ngạo Thiên ngồi vào trước giường Tử Linh, chăm chú nhìn hai mắt nàng: "nói cho nghĩa phụ, là ai khiến cho các ngươi tới nơi này tìm Tuyết linh ngọc, là ai nói cho các ngươi bí mật cửa ải đầu tiên?"
-"Là vô tu đạo trưởng." Tử Linh có chút khiếp đảm nhìn Lãnh Ngạo Thiên, không rõ hắn tại sao lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, nhưng khẳng định đó là vấn đề rất nghiêm túc, cho nên cũng không dám giấu diếm, đem chuyện như thế nào nhìn thấy Liêu ca, lại như thế nào biết nó là vô tu đạo nhân, nó lại như thế nào bay đi...một năm một mười đều nói ra hết.
-"Ồ, nguyên lai là vô tu lão nhi." Lãnh Ngạo Thiên híp mắt vuốt vuốt chòm râu, chẳng biết suy nghĩ cái gì.
-"Lão phu có thể đem Tuyết linh ngọc cho ngươi mang đi." Lãnh Ngạo Thiên có chủ ý, liền bắt đầu nói ra quyết định của hắn.
-"Thật sao? nghĩa phụ người thật sự là quá tốt, nghĩa phụ là người tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này." Tử Linh có chút hưng phấn
-"Nhưng là ta có một điều kiện." Lãnh Ngạo Thiên tạt cho Tử Linh một chậu nước lạnh. Tử Linh tỉnh táo lại một chút, sớm phải biết không dễ dàng như vậy.
-"Đông Phương Uyển nhi vốn chỉ có một kiếp, nhưng là vô tu lão nhi lại tiết lộ thiên cơ, còn gài loạn một thế cờ, chuyện này sẽ không dễ dàng là xong, sau khi ta đem Tuyết linh ngọc giao cho các ngươi phải bế quan nửa năm." Lãnh Ngạo Thiên xuất ra một viên đan dược màu đen, trầm thấp nghiêm mặt nói:
-"Một năm này, ngươi rảnh thì đi chữa chân cho Hàn gia tiểu oa. nhưng là sau một năm ngươi phải buông tha hết thảy trở lại bên ta, vĩnh viễn theo ta, không có ta cho phép không được bước ra khỏi Tà Vương cốc một bước. Đây là quy đan, an nó, nửa năm thời gian vừa hết ngươi sẽ biến mất trở về nơi này."
Tử Linh nghe xong, sửng sốt nhìn Lãnh Ngạo Thiên, nàng cùng Hàn Chánh Hiên cảm tình vừa mới chớm nở, không lâu trước mới biết được hắn cũng thích mình, cảm giác ngọt ngào còn chưa có nếm đủ, nửa năm sau lại phải buông tha toàn bộ, hết thảy lại như vậy biến mất?
-"Lão phu cho ngươi ba ngày suy nghĩ, một là lựa chọn tay không mà đi, tiếp tục làm cái gì đều không có phát sinh, để Đông Phương Uyển nhi tự sinh tự diệt. Một là cầm ngọc cứu người, nửa năm sau trở về vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Người cẩn thận suy nghĩ đi." Nói xong đứng dậy phất tay áo đi ra. Cửa vừa đóng lại, Lãnh Ngạo Thiên thả lỏng khuôn mặt thở dài một chút:
-"Mạng có kiếp này, Linh nhi nha, vi phu cũng chỉ có thể làm đến thế thôi."
Ngày thứ hai, Đông Phương Thế Vũ và Hàn Chánh Hiên hai người, một mặt vứt bỏ không xá gì cầu xin Lãnh
Ngạo Thiên cho mượn Tuyết linh ngọc cứu mạng, một mặt lại đi bồi tiếp Tử Linh chỉ ở trong phòng phiền muộn không vui. Lãnh Ngạo Thiên đối với thái độ hai người là không có để ý ngó ngàng tới, Tử Linh đối với hai người một câu nói một câu đáp một hồi, nhưng thật ra lại thường xuyên ngẩn ngơ một mình.
Rốt cuộc tại ngày thứ ba, đang khi Đông Phương Thế Vũ cùng Hàn Chánh Hiên vận dụng đầu lưỡi, cầu xin Lãnh Ngạo Thiên, Tử Linh cầm Tuyết linh ngọc đi ra. Nàng nghĩ thông suốt rồi, Đông Phương Uyển nhi tính mạng đang mong manh, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, cùng Hàn Chánh Hiên cảm tình vừa mới chớm nở, chưa chắc hắn đối với tình yêu của chính mình không thể vứt bỏ, cũng chưa chắc tình cảm giữa hắn và mình còn có cái gì phát triển, đi được bước nào hay bước đó.